Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 22 - Người Chèo Thuyền Đen
J
ulia vừa hạnh phúc vừa bối rối khủng khiếp.
“Đây rồi... vậy là...,” cô bé mở lời. “Đây là em trai cháu, Jason. Jason, đây là vợ chồng bác Caller, bác Rossella và bác Alberto.”
“Hân hạnh được gặp hai bác.” Jason vừa nói vừa đưa tay ra. Sau đó, khi nhận ra tay mình dính bao nhiêu là hắc ín, cậu lại hạ xuống. “Xin lỗi các bác. Hôm nay quả là một ngày hơi... bận rộn ạ.”
“Bác thấy không khó để tin điều đó.” Bác Alberto vừa nói vừa nhìn cậu nhóc bẩn thỉu, đen đúa phủ đầy lông chim vừa bước ra từ Nhà Caboto đã bị bỏ hoang nhiều năm với vẻ kinh hãi.
Julia và Rick bước vào như thể đó là nhà của chúng. Khi tới sân, chúng phải kiềm chế lắm mới không rú rít lên vì vui sướng khi thấy Jason đang chờ mình cùng hai tên ăn xin bị trói và bịt miệng dưới một lớp bùn dính dớp và... người gác ngọn hải đăng.
“Ông ấy là Leonard.” Jason giới thiệu.
“Cháu chào ông.” Julia hơi e ngại bởi sự có mặt đường đột này.
“Chúng ta đã biết nhau.” Rick nói.
“Banner.” Ông Leonard đáp lại. “Cháu có mái tóc giống hệt cha cháu.”
Sau đó, vì có rất ít thời gian trò chuyện, Jason chỉ kể vắn tắt việc ông Leonard là một người bạn của ông Nestor và ông ấy đã giúp mang những tên trộm trở lại Venice. Đến lượt mình, Julia và Rick giải thích rằng ở ngoài cổng có hai người bạn mới đang đợi. Vậy là họ quyết định chia nhau ra. Bọn trẻ sẽ đi cùng ông bà Caller. Ông Leonard sẽ ra sau và mang hai tên ăn xin tới Piombi, nhà tù của Venice.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây sau một giờ nữa nhé. Đủ cho các cháu chứ?”
Jason nhìn Julia và Rick, không biết phải trả lời sao.
“Cháu nghĩ sau hai giờ thì tốt hơn ạ,” cô bé trả lời. “Bọn cháu phải đi một chuyến bằng thuyền gondola...”
Cả nhóm rảo bước tới quảng trường San Marco.
“Vậy là các cháu ở Nhà Caboto à?” Ông Alberto Caller hỏi Jason.
“Vâng ạ, nhưng... bọn cháu chỉ ghé qua đó thôi.” Julia trả lời thay cho cậu. “Em cháu đã phải...”
“Làm vài việc ở tầng hầm ạ.”
“Các cháu có tầng hầm à? Chúng là của hiếm ở Venice đấy.”
“Cũng không hẳn là tầng hầm ạ...” Jason đáp. “Chúng là những căn phòng ẩm ướt và bẩn thỉu. Có những chỗ rò rỉ mà bọn cháu phải bịt lại bằng... hắc ín... Và rồi... cả bọn chim bồ câu đó nữa!”
“Chúng làm tổ khắp nơi!” Bà Rossella đồng tình với cậu bé, Diogo lon ton quanh chân bà.
Jason tránh nói về Kilmore Cove với Rick và Julia để tránh sự tò mò của ông bà Caller.
“Có lẽ chúng ta đã tìm ra nó.” Rick cập nhật cho cậu bạn biết về những tiến triển của cuộc điều tra.
“Hai bác Caller rất tuyệt, Jason ạ!” Chị cậu hùa theo.
“Ôi, đừng phóng đại,” ông Alberto tự giễu mình. “Rốt cuộc cũng chẳng khó khăn đến vậy để hiểu được phải tìm Người Chèo Thuyền Đen bằng cách nào.”
“Người Chèo Thuyền Đen ư?” Jason hỏi và gỡ những chiếc lông vũ khỏi tóc.
“Ông Peter không sống ở Venice. Mà trên một hòn đảo nhỏ gọi là Đảo Mặt Nạ.”
“Vào lúc hoàng hôn bọn mình sẽ gặp Người Chèo Thuyền Đen, người sẽ đưa chúng ta tới đó.”
“Bọn mình phải gặp người ấy ở đâu?”
“Đó là một câu đố khó,” Julia đáp, “và nếu thiếu bác Alberto có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ giải được nó! Trên tờ giấy có viết: ở nơi sư tử nghỉ ngơi.”
Jason nghĩ ngợi một lát.
“Hưmm... có gì đó giống trong truyện tranh. Chẳng phải có một bức tượng sư tử ở đâu đó sao? Chỗ sư tử nghỉ ngơi có thể là cái bóng của nó.”
Ông Alberto cắn môi, suy luận của cậu nhóc mới tới đó làm ông khó chịu.
“Đúng là vậy rồi!” Bà Rossella reo lên. “Chúng ta tin chắc rằng Người Chèo Thuyền Đen sẽ chờ ở điểm cuối cùng mà cái bóng sư tử của quảng trường San Marco đổ tới.”
Đã xế tà, mặt trời dần buông đang tô vàng những mái nhà Venice. Trong lúc qua cầu Paglia, ba đứa trẻ nghĩ về điều đang chờ đợi chúng.
Ông Peter Dedalus còn sống, giờ thì chúng đã chắc chắn điều này. Và chúng cũng chắc chắn rằng cái bóng Sư Tử của quảng trường San Marco sẽ dẫn chúng tới xưởng của ông ấy, chính xác như chiếc kim la bàn. Tuy nhiên, trước tiên chúng phải tìm được Người Chèo Thuyền Đen, người duy nhất có thể dẫn chúng đi ngược những con kênh trong thành phố và tới Đảo Mặt Nạ. Và chúng phải làm việc ấy thật nhanh, để khám phá ra nơi ông Peter ẩn náu, thực tình cả ba đứa đã khá trễ rồi.
“Vấn đề là Oblivia sẽ đến trước bọn mình...” Julia thầm thì đầy lo lắng.
“Đừng có nghĩ vậy, chị gái.” Jason nói nhỏ với chị. Cậu vẫn mặc bộ quần áo dính đầy hắc ín và lông chim. Cứ sau mỗi cử động, cậu lại khiến những nhúm lông vũ bay bay trong không khí.
“Mình có ý này...” Rick quan sát xung quanh và thầm thì. “Người Chèo Thuyền Đen có thể mặc cả cây đen...”
“Hoan hô.” Jason mở to mắt, chọc ghẹo cậu. “Đúng là ý tưởng của thế kỷ!”
Họ tới quảng trường San Marco và nhướng mắt về phía hai chiếc cột.
“Con sư tử...” bác Alberto Caller giải thích, “biểu tượng bí ẩn của thành phố chúng ta.”
“Tại sao nó lại bí ẩn ạ?”
“Bởi lẽ không người nào hay biết ai đã đưa nó về đây, hay được đưa về từ đâu. Có người nói thực ra nó là quái vật Chimera2, một bức tượng cổ Trung Hoa được gắn thêm đôi cánh và...”
2. Quái vật có đầu sư tử, mình dê, đuôi rắn trong thần thoại Hy Lạp.
Bà Rossella chỉ vào một sạp hàng nhỏ bằng gỗ ở chân cột.
“Mọi người uống trà thảo mộc nhé?” Bà đề nghị, cắt ngang lời giải thích của chồng.
Rick ngắm cái bóng đổ dài từ chiếc cột về phía con phá.
“Ở nơi sư tử nghỉ ngơi...” Cậu lẩm bẩm và hy vọng thực sự đã tìm ra lời giải cho câu đố, bởi chúng sẽ không có cơ hội thứ hai.
Mặt trời lặn dần sau những mái nhà và bóng sư tử kéo dài theo tầm mắt. Khi trên bầu trời chỉ còn một gợn màu vàng và mọi người đang bỏng môi với tách trà thảo mộc thì rốt cuộc Rick đã tìm ra nơi sư tử nghỉ ngơi: đó là một cái cột mạ vàng trên đỉnh, nơi buộc một con thuyền gondola có mũi bọc kim loại.
Cầm mái chèo là một người đàn ông da màu đeo khuyên bên tai trái, đi giày mũi tròn và quấn một chiếc khăn tartan bằng lụa đỏ trên đầu.
Người Chèo Thuyền Đen.
Khi bọn trẻ hỏi ông ta để lên thuyền, người chèo thuyền nhìn Jason rồi lắc đầu đầy quyết đoán. Ông ta có gò má cao, đôi mắt nhỏ và sâu.
“Đừng hòng đặt chân lên thuyền của ta.” Ông ra lệnh cho cậu.
“Nhưng chúng chỉ là lông chim thôi ạ!”
“Làm ơn đi ạ!” Rick nói. “Chúng cháu rất cần chú!”
“Tôi luôn sẵn lòng phục vụ các vị. Tôi chỉ nói là cậu kia không thể lên thuyền thôi. Các vị là bố mẹ của những đứa trẻ này sao?” Ông ta hỏi khi thấy ông Alberto và bà Rossella Caller đi tới.
“Ồ không phải... Nhưng chúng tôi đi cùng chúng.”
“Các vị phải đi đâu?”
“Tới Đảo Mặt Nạ.”
“Chẳng có Đảo Mặt Nạ nào cả.”
“Bạn của chúng tôi nói rằng anh biết nó...”
“Bạn các vị là ai?”
“Ông ấy là Peter Dedalus.”
“Tôi không biết ông ta.” Người Chèo Thuyền Đen lắc đầu.
“Có thể ông ấy đã đổi tên,” ông Alberto vẫn cố thuyết phục. “Ông ấy đến từ Anh, chế tạo đồng hồ và những món đồ cơ học tuyệt vời khác.”
“Anh nghe cái này nhé!” Bà Rossella nói rồi quay cái tay quay của chiếc máy phát nhạc gắn vào khung tranh. Khi nghe thấy tiếng nhạc, Diogo đứng bật dậy trên hai chân sau và bắt đầu nhảy nhót.
Người chèo thuyền miễn cưỡng cười, sau đó lắc đầu:
“Bạn của các vị có thể nào là Pietro l’Inglese không?”
“Đúng rồi! Là ông ấy ạ!” Rick reo lên.
“Vậy thì có lẽ tôi biết tìm Đảo Mặt Nạ ở đâu...”
“Hoan hô! Vậy anh làm ơn chở chúng tôi tới đó ngay đi!”
“Tất cả mọi người ư?”
“Tôi sẽ trả tiền cho bất kỳ hư hại nào.” Ông Alberto nhanh miệng nói và ám chỉ về trường hợp của Jason.
“Thôi được.” Người đàn ông thở dài và giúp họ lên thuyền. Khi tới lượt Jason, ông ta bọc cậu trong một tấm vải và ra lệnh. “Cháu hãy ngồi im ở phía cuối. Nếu không ta sẽ ném cháu xuống phá đấy.”
(...)
“Của em đấy!” Bà Bowen reo lên và chạy tới chiếc điện thoại trên đôi dép bông lau nhà của mình. “A lô? Thế nào? Cô nói thật chứ? Tôi tới ngay đây!”
Bà gác máy và lao như chớp qua người ông chồng đang bận bịu giải ô chữ. Bác sĩ Bowen ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn. Ông không nhớ đã từng thấy vợ mình thay đồ và ra ngoài nhanh đến vậy.
“Chào anh! Bữa tối ở trong lò nhé!” Bà nói với và kéo cánh cửa sau lưng mình lại.
Bà Edna đã phấn khích cả ngày trời. Tất nhiên rồi, điều này thường xảy ra khi bà đi làm đầu và cập nhật những tin mới trong làng... Nhưng thường thì ông không thấy bà phấn khích như vậy kể từ hồi Elton John tổ chức biểu diễn ở Torquay và một khách hàng đã tặng cho họ hai tấm vé để đi xem.
Bác sĩ Bowen tận hưởng sự yên tĩnh nằm ngoài dự tính, sau đó ông quyết định ăn tối.
“Thịt nhồi.” Ông Bowen đoán khi nhìn qua tấm kính của lò nướng.
Ông mở tủ lạnh để tìm bia, sau đó ông nhớ ra vẫn còn hai chai dưới hầm. Khi đi ngang qua chiếc điện thoại, ông thấy vợ mình đã để kênh máy. Định gác nó vào đúng chỗ, ông chợt nảy ra một ý tưởng. Số của Ursus là bao nhiêu nhỉ...?
Ông thử đôi ba lần trước khi nhớ ra số của ông hiệu trưởng.
“Này anh bạn già!” Ông cất tiếng chào. “Tôi đang ở nhà với một khúc thịt nhồi và hai chai bia. Sao anh không đến bầu bạn với tôi nhỉ?”
Ông hiệu trưởng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Được, tôi sẽ đến chỗ anh.”
“Tuyệt. Tôi sẽ để bia vào ngăn mát.”
“Này, nói xem nào, anh biết về việc liên quan đến người đã chết chưa?”
“Gì cơ?” Bác sĩ Bowen lầm bầm.
“Cô Stella đã báo với tôi,” Ursus Marriet giải thích. “Họ có một buổi họp mặt tại nhà bà Biggles... Có cả vợ anh đấy... À, anh có nhớ người chủ cũ của Biệt thự Argo không?”
“Anh nói về ông Moore sao? Phải, ông ta đã mất năm ngoái rồi.”
“Chính là việc đó đấy. Dường như ông ta vẫn chưa chết. Hôm nay có người đã thấy ông ta trong làng, trên một chiếc Chevrolet màu xám hay gì đó đại loại thế...”
“Anh đang đùa sao?”
“Không hề. Lời mời của anh vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Quỷ tha ma bắt, có chứ...” bác sĩ Bowen nói, “miễn là anh phải đến thật nhanh!”