Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 21 - Tầng Áp Mái
L
úc lên đến đỉnh cầu thang, Jason giúp Rick và Julia leo lên, sau đó cậu nhóc lùi vào phía trong, cách xa lối vào và chờ ông Nestor lên đó cùng chúng. Chúng đang ở dưới mái của Biệt thự Argo, chìm trong bóng tối. Trên đó thật nóng, một bầu không khí nóng khô và thơm phức, và chúng nghe thấy tất cả các thanh gỗ xung quanh kêu cót két. Đó là những tiếng động nhỏ phát ra từ mặt sàn liên tục bị chùng xuống, như thể rầm nhà và mái ngói đang chăm chú trò chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ của bọn mọt gỗ.
“Ái chà!” Jason nhìn xung quanh và thốt lên.
Tầng áp mái là căn phòng lớn duy nhất làm nơi trú ngụ của bụi, những đồ vật cũ bị bao phủ dưới lớp vải và ánh nắng vàng của buổi hoàng hôn chảy vào từ những khung kính của ô cửa sổ trên mái nhà. Sàn nhà cũng giống sàn của một con tàu.
Khác với em trai, Julia nhìn xung quanh sợ hãi. Ở hai bên cánh cửa bày những đồ nội thất cũ phủ chăn và ga trải giường màu trắng, và có những khoảng tối đáng sợ ở mọi hướng.
“Các cháu lùi ra đi!” Nestor ra lệnh cho chúng trong khi khó nhọc trèo lên cái thang.
Ba đứa nghe theo lời ông. Chúng đi giữa những đồ nội thất chồng chất dọc hai bên phòng và bước vào một không gian rộng hơn, sáng sủa hơn với ô cửa sổ nhìn xuống hoa viên.
In bóng trước ánh hoàng hôn là một người đàn ông đội chiếc mũ lớn trên đầu.
Vừa nhìn thấy ông ta, Julia liền hét lớn.
Rick nắm chặt tay cô bạn, cậu cũng sợ hãi y hệt, trong khi đó Jason, với ánh mắt trợn tròn và miệng khô khốc, nó hiểu ra rằng cuối cùng đã tìm thấy căn phòng bí mật của ông Ulysses Moore. Và người chủ cũ ấy đang đợi chúng, ông ấy ở trước chúng có vài mét
“Ngài... Moore phải không ạ?” Jason thì thầm, tiến thêm một bước tới gần cái bóng sẫm màu của người đàn ông đội mũ.
Người đàn ông không trả lời.
Rick lùi lại một bước.
Trên sàn nhà đối diện với cửa sổ có một chiếc bàn gỗ dài đặt đầy toan, bút chì và những bức vẽ.
Người đàn ông đang đợi chúng gần chiếc bàn với dáng vẻ oai vệ.
“Ngài Moore phải không ạ?” Jason hỏi lại và tiến thêm một bước nữa.
Có một tiếng động. Sàn phòng áp mái rung lên dưới những bước chân ngập ngừng của ông lão làm vườn, ông đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng.
“Nó không thể trả lời cháu đâu...” Nestor lẩm bẩm. “Không thể nữa.”
Trên tầng áp mái trông ông cao và uy nghi hơn rất nhiều.
Ông bước đến bên Julia và đặt một tay lên vai cô.
“Cháu đừng lo.”
Chỉ đến lúc ấy Rick mới cảm thấy vô cùng bối rối và buông tay cô bạn ra.
Người làm vườn tập tễnh bước lại gần Jason và bảo nó tiến thêm hai bước nữa để biết sự thật về người đàn ông đang đứng gần chiếc bàn vẽ.
Hóa ra đó là một hình nộm.
“Đây từng là phòng làm việc của bà Penelope,” Nestor giải thích khi ra đứng cạnh chiếc bàn làm việc trong ánh sáng chan hoà. “Đây từng là căn phòng nơi bà ấy vẽ tranh.”
Ra khỏi khoảng ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ là lũ trẻ có thể nhận ra những tấm toan và những bức tranh tựa vào nhau. Mùi hắc của màu keo hòa quyện với mùi gỗ vẫn còn đó.
“Mọi thứ vẫn y như khi bà ấy để lại,” Nestor nói. “Màu nước, bút chì bị gãy. Vương quốc dưới mái nhà của bà ấy: chì màu nâu đỏ, những cái hũ đựng nước và... dĩ nhiên là cả hình nộm bà ấy dùng làm mẫu cho những bức tranh của mình.”
Đó là một hình nộm bằng vải, cao tầm người thật và trông cũng thật đến khó tin. Julia ngắm nó đầy nghi hoặc, sau đó cô bé chạm vào để đảm bảo rằng nó chỉ là đồ giả.
Trong một góc bàn có vài quân trên bàn cờ của ông Peter Dedalus.
Nestor nhận ra Rick đã phát hiện thấy chúng, liền giải thích:
“Giữa họ từng có một lời đánh cược. Cứ bị mất một quân cờ vào tay đối phương, ông Peter lại phải làm cho bà Moore một phát minh nhỏ. Ngược lại, cứ mỗi quân cờ bị ăn, bà Penelope phải vẽ cho ông ấy một bức tranh.”
“Và sau đó bà ấy phải gắn một quân cờ phía sau khung tranh, như đã làm với bức tranh ở nhà Bowen.”
“Ván cờ đã kéo dài được bao lâu ạ?”
“Hai năm,” Nestor trả lời chắc nịch.
“Tại sao ông lại đưa bọn cháu lên đây?” Jason hỏi ông sau khi đã ngắm nhìn những phác họa và những bức tranh của bà Penelope.
“Vì cũng nên để các cháu biết điều đó,” Nestor trả lời.
Ông đứng ra trước ánh sáng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Biết điều gì ạ?” Rick hỏi và cảm nhận trong không khí nỗi căng thẳng thường thấy trước những thời khắc quan trọng.
“Rằng các cháu thực sự là ai,” ông lão làm vườn ngoảnh mặt lại trả lời chúng. “Và tại sao các cháu ở đây.”
“Ông Ulysses Moore không muốn chiến đấu nữa. Ông ấy đã dành đến nửa cuộc đời để ấp ủ một điều bí mật và nuôi dưỡng nó lớn lên. Và nửa phần đời còn lại để tìm cách xóa bỏ và bảo vệ nó. Điều bí mật ấy là ngôi nhà này, vùng biển bên trong vách đá và con tàu Metis neo đậu bên cầu tàu. Điều bí mật ấy cũng là về bốn chiếc chìa khóa giờ đây đã thuộc về các cháu và cánh cửa đã mở ra. Nhưng bí mật thực sự chính là Kilmore Cove. Một nơi nhỏ bé, quý giá, kỳ diệu, từ đó chúng ta có thể đi tới những nơi cũng nhỏ bé, quý giá và kỳ diệu khác. Chính là qua những cánh cửa các cháu ạ! Những cánh cửa của Kilmore Cove có thể dẫn tới những nơi mà ông Ulysses vẫn hay gọi là... Bến Cảng Mộng Mơ. Đó là những nơi giống như ngôi nhà này. Như Salton Cliff và bãi biển. Những nơi mà sự xô bồ của thế giới bên ngoài không thể chạm tới. Nơi chỉ có sự yên bình và vẻ đẹp. Và người ta chẳng cần gì nữa. Chỉ cần chút thời gian để tận hưởng những điều đó. Để khám phá ra rằng tắm ở một bãi biển nhỏ giữa những mỏm đá hay nằm ườn trên cỏ ngắm mây trời thì đẹp đến nhường nào. Ngồi hóng mát buổi tối với một cuốn sách trên tay. Hay thức dậy vào buổi bình minh để ngắm ánh ban mai đầu tiên rồi họa lại cảnh tượng ấy lên vải. Được vấy bẩn hai bàn tay với đất. Sử dụng những sắc màu. Làm thơ để ngâm tặng bạn bè. Cười với họ, đốt lửa trại trên bãi biển và ngắm sao. Gắn bó với nhau bằng những cảm nhận tương đồng, bằng niềm khao khát chung được khám phá cuộc sống qua những biểu hiện dung dị nhất của nó. Và khám phá ra rằng, kỳ diệu thay, sau mỗi cánh cửa lại ẩn chứa một thế giới xa xôi. Một ngôi làng về mặt nào đó giống hệt nơi ta vừa rời đi nhưng cũng hoàn toàn khác biệt.
Nestor bước lại bên chiếc bàn vẽ rồi nói tiếp:
“Đối với vợ chồng ông Ulysses Moore, Kilmore Cove và những cánh cửa của nơi này là điều bí ẩn lớn nhất trên đời. Một bí ẩn vừa kỳ diệu lại vừa nguy hiểm. Bởi nếu nó rơi nhầm vào tay kẻ ác, những cánh cửa và những thế giới mà chúng dẫn tới có thể sẽ bị xóa sạch.”
“Là Oblivia...” Julia thầm thì.
“Đúng là Oblivia,” Nestor khẳng định. “Cô ta là một mối nguy thực sự. Một người đàn bà độc ác, với cô ta thời gian chỉ là một con số, một lịch trình, một phép đếm ngược mà cho tới lúc đó cô ta vẫn chỉ chăm chăm làm giàu thêm bằng những con số vô nghĩa, mua rồi bán, nói rồi lại nói, tự tạo cho mình những đối thủ để đánh bại, hoặc tự nhốt mình kín bưng bên trong một chiếc máy bay. Ôi, không! Ông Ulysses không muốn những kẻ như cô ta, với vẻ hiện đại tẻ ngắt, tới Kilmore Cove. Ông ấy muốn gìn giữ ngôi làng này. Ông ấy muốn bảo vệ nó, như những vị tổ tiên của ông từng làm trước đó... Vậy là ông ấy đã tập hợp những người bạn và nghiên cứu cách để giữ Kilmore Cove tránh xa khỏi những hiểm nguy của thế giới hiện đại. Ngôi làng phải biến mất khỏi những danh bạ điện thoại, mạng lưới đường sắt, cẩm nang du lịch và sách quảng cáo những nhà hàng đặc sản. Không được có viện bảo tàng, rạp chiếu bóng, những buổi biểu diễn rầm rộ, hay những công trình thú vị để thưởng ngoạn. Khi đại diện chính phủ tới đây để lập danh sách các tác phẩm nghệ thuật của ngôi làng, một người bạn của ông Ulysses đã sửa lại tên bức tượng quan trọng duy nhất ở Kilmore Cove, khiến nó không được trích dẫn trong bất kỳ danh mục nào. Mặt khác, ai mà lại đi tìm bức tượng của một ông vua không tồn tại cơ chứ?”
Jason bật cười khúc khích, Rick cũng bắt chước bạn và lắc đầu vì bất ngờ.
Lúc này giọng Nestor trở nên trầm xuống.
“Nhưng... sau đó... các cháu biết điều gì đã xảy ra rồi đó. Oblivia nhận được một chiếc chìa khóa và đã khám phá ra Kilmore Cove.”
“Ông Peter đã kể cho cô ta về bí mật...” Julia thêm.
“Và không ai có thể ngăn được cô ta.”
Nestor dừng lại một chút, như thể đã đến đoạn quan trọng trong câu chuyện của mình.
“Ông Ulysses lúc đó đã mệt mỏi, già cả và kiệt sức. Ông ấy mất bà Penelope, bị những người bạn phản bội và bỏ rơi. Ông ấy cảm thấy cô đơn. Dĩ nhiên vẫn luôn có ta, nhưng điều đó là không đủ. Tuy nhiên, trước khi... mất... ông ấy nghĩ ai đó sẽ có thể tiếp tục chiến đấu thay cho mình.”
Nestor nhìn bọn trẻ: cả ba đứa cộng lại còn chưa đến 40 tuổi, nhưng ánh mắt chúng thật rạng rỡ và chúng nhìn theo từng cử chỉ của ông, như thể số phận của toàn thế giới phụ thuộc cả vào câu chuyện này. Tim chúng đập thình thịch, như những tiếng trống cuồng nhiệt. Và chúng lắng nghe ông. Chúng hiểu ông.
“Chính là chúng. Là chúng,” Nestor tự nhủ, “đúng vậy rồi.”
“Và ta tin rằng người này cuối cùng cũng đã xuất hiện,” ông tuyên bố.
Ông lão làm vườn lại gần hình nộm rồi nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ trên đầu nó ra. Chiếc mũ có vành rộng và tối màu, và một mỏ neo màu trắng vẽ bên trong chiếc mề đay vàng.
“Đây là mũ của ông chủ ngày xưa. Chiếc mũ ông ấy hay dùng khi làm thuyền trưởng tàu Metis và lên đường trong một số cuộc hành trình sang phía bên kia Cánh Cửa Thời Gian.”
Nestor vẩy cái mũ để giũ bớt bụi, rồi húng hắng ho.
“Nó đã ở trên hình nộm này quá lâu rồi, - ông nói tiếp ngay sau khi cơn ho dịu đi, - trong khi chỗ của nó là ở trên đầu một vị thuyền trưởng thực sự. Người hiểu rõ con tàu Metis, biết làm cho nó di chuyển và lái nó tới những Bến Cảng Mộng Mơ xa xôi nhất. Người giống như cháu, Jason Covenant,” ông nói thêm và trao chiếc mũ cho cậu bé.
“Như cháu sao?” Cậu nhóc kinh ngạc hỏi và chìa tay nhận lấy chiếc mũ giống như nhận lấy một báu vật.
Nestor cởi chiếc áo choàng đính khuy vàng khỏi hình nộm rồi trao cho Julia.
“Và như cháu, Julia Covenant!” Ông tuyên bố.
Sau đó ông tháo thanh kiếm lưỡi cong bằng bạc với dây đeo vai đưa cho Rick.
“Và như cháu nữa, Rick Banner!” Ông lão làm vườn nói nốt câu.
Cả ba đứa ngây người nhìn ông chằm chằm, chúng thậm chí còn không thể mở miệng vì kinh ngạc, đứa nào cũng nắm chặt đồ của mình trong tay. Khi nhìn chúng, lần đầu tiên sau nhiều năm, Nestor phá lên cười thật sảng khoái.
“Ông Ulysses nghĩ sẽ nhường lại vị trí của mình cho một người duy nhất, chứ không phải là ba người...” Lát sau ông lão làm vườn tiếp tục giải thích. “Và ông ấy đã chuẩn bị bộ đồng phục này cho khoảnh khắc ta... tìm thấy người đó. Chỉ sau khi chọn được người kế thừa ta mới có thể kể cho người đó tất cả những gì mình biết về Biệt thự Argo, về Kilmore Cove. Và về giao ước bảo vệ những cánh cửa và những chiếc chìa khóa, để giữ gìn bí mật của chúng, như những người chủ khác của ngôi nhà từng làm ngay từ thuở ban đầu...”
Đôi mắt Jason mở to kinh ngạc.
“Ông định nói là... tất cả những người có ảnh chân dung treo ở cầu thang...”
“Đó là những vị tổ tiên của ông Ulysses Moore, những vị tiền bối bảo vệ Kilmore Cove trước các cháu. Ta đã nhận nhiệm vụ này từ ngài Moore, và hôm nay ta đã chọn các cháu để tiếp tục truyền thống có từ hàng nghìn năm nay. Ta đã chọn xong. Giờ nếu các cháu muốn, thì hãy chấp nhận nhiệm vụ ấy.”
“Có! Có! Cháu chấp nhận!” Jason hét lên đầy hăng hái.
Nestor cười với cậu nhóc. Xung quanh ông, những hạt bụi dưới ánh nắng sắp tắt cuộn xoáy trong không khí.
“Cả ba đứa phải cùng chấp nhận. Hoặc tất cả, hoặc chẳng ai cả.”
Julia và Rick liếc nhìn nhau.
Cậu bé tóc đỏ nói trước:
“Cháu sinh ra tại Kilmore Cove, và cháu sẽ luôn luôn bảo vệ nó khỏi mọi nguy hiểm. Bởi vì đây là nhà của cháu.”
Nói xong cậu quàng thanh kiếm bạc qua vai. Jason bắt chước nó ấn sâu chiếc mũ thuyền trưởng đang đội trên đầu xuống tận chóp mũi.
“Cứu tôi với, tôi không nhìn thấy gì nữa! Tôi không nhìn thấy gì nữa!” Cậu nhóc lém lỉnh đùa.
Julia thở dài, cô vừa bị mê hoặc lại vừa cảm thấy sợ hãi.
Trái với Jason, người dường như không hề suy nghĩ dù chỉ một giây về những gì đang xảy ra, cô cảm thấy trên vai là gánh nặng trách nhiệm của khoảnh khắc quan trọng tột cùng. Đối với cậu em trai, căn gác mái đã biến thành một tòa lâu đài cổ và ông lão làm vườn đi cà nhắc trở thành đức vua phong tước hiệp sĩ cho chúng. Chuyện đó không hơn gì một trò chơi... Ngược lại, Julia cảm thấy như có một khoảng trống chơi vơi dưới hai chân mình và phía trước chỉ là một dấu chấm hỏi lớn.
Biệt thự Argo là một nơi rất khác với thành phố nhộn nhịp nơi chúng từng sống... Đó là nơi cô được biết đến những cảm xúc mãnh liệt, nơi cô đã liều mạng vì một người vừa mới quen.
Một ông lão làm vườn bước đi cà nhắc.
Bố và mẹ sẽ rất tự hào về cô...
Cô khoác chiếc áo choàng của ông Ulysses Moore, những chiếc khuy vàng trên áo ánh lên sáng chói.
“Cháu không sinh ra ở Kilmore Cove... nhưng cháu muốn ngôi làng sẽ còn mãi như thế này. Vâng, cháu đồng ý.”
Nestor vụng về cúi xuống trước những đứa trẻ và nói:
“Ta không giỏi điều khiển những nghi lễ. Nhưng... kể từ khoảnh khắc này, ta tuyên bố các cháu là những Người Bảo Vệ Cánh Cửa Thời Gian và là những Hiệp sĩ của Kilmore Cove!”
Hai chú sóc trèo dọc theo đường ống nước của máng xối do dự dừng lại trên mái Biệt thự Argo. Những sợi râu rung rung và chúng nhìn quanh tò mò. Đột nhiên, mái ngói bắt đầu rung chuyển, dường như những cư dân trong ngôi nhà cổ ấy bắt đầu nhảy múa trên căn phòng áp mái.