Số lần đọc/download: 4448 / 189
Cập nhật: 2023-03-26 23:08:09 +0700
Phần V - Trở Về.
T
iếng gì lách cách như tiếng mưa xuân. Mùi gì thoảng thơm như hương ngâu, hương bưởi. Không gian trong ta chuyển từ hồng sang trắng sữa. Cái nóng trong ta vợi tan; hình như có những phẩy gió nam đang lay gọi. Nhẹ nhẹ... Vơi vơi... u oa... ơi ơi... Tiếng thần linh hay ma quỷ? Tiếng quái hay tiếng người? Tiếng thì thào ở trong tôi, tiếng đánh thức, tiếng dẫn nẻo ta đi từ cõi tối trở về với cuộc đời.
- Dậy, dậy đi thôi!
- Tôi đang ở cõi ngục, hay đang trụ nơi cây cỏ và ánh sáng mặt trời?
- Dậy, hãy dậy đi! Sáng tỏ mặt rồi.
- Ai nói với tôi? Hay là...?
- Tôi.
- Tôi là ai?
- Tôi là hiền dịu, là bạn bè, là tình yêu, là hài hòa, là xứ ấm... Tôi là ốc đảo...
- Hãy nói nữa đi. Phải chăng tiếng người? Từ lâu, tôi chẳng nghe tiếng người.
- Anh vừa lạc từ những khu rừng hoang về; ở đó là rừng tối, núi cao và nhiều dốc đứng. Nhớ nhé đừng đặt chân vào sườn dốc, dù cố ý hay vô ý thức. Bởi vì điểm xuất phát có thể là nhân hậu, tốt đẹp, nhưng điểm cuối cùng của nó là vực thẳm ác độc.
- Hãy tha thứ cho tôi. Từ bao lâu nay, tai tôi, đầu óc tôi đã ù đi, đã mụ mị đi vì những lời mật ngọt. Mật ngọt giăng lưới như thiên la địa võng, đến nỗi làm khô cạn cả lòng tin trong tôi.
- Sao lại nghi ngờ? Hãy mở mắt ra. Đôi mi trĩu nặng lắm sao? Hãy ráng sức mà hé mở, hé nhìn... Đã thấy gì chưa? Một chút màu xanh xanh vẫn còn trước mặt. Đã nghe thấy âm thanh diệu vợi của nó chưa? Đã hé thấy những màu sắc thanh thoát của nó chưa?
- Ôi! Xa xôi quá! Chỉ thấy một chấm sao mờ... và chỉ thoáng nghe một âm vang gió động.
- Chính nó đấy. Nó là ốc đảo trong mênh mông sa mạc. Nhưng hãy tin ở nó, bởi vì khi gặp duyên, sa mạc khô sẽ trở thành rừng xanh.
- Duyên nằm ở đâu? Sao duyên chẳng đến với bao kẻ đợi chờ? Thú thật, tôi sợ hãi sự đợi chờ.
- Duyên là hạt ngủ. Hạt có thể ngủ hàng ngàn năm mới thức giấc; nhưng hạt cũng có thể nẩy mầm trong giây lát. Duyên cũng là làn gió gieo hạt đi xa. Duyên cũng là máu, là mưa tưới sống mầm hạt. Duyên cũng có thể là trái tim phập phồng khắc khoải. Hạt đang ngủ ở kế tim, ở những miền tối mờ sọ óc. Hãy nhớ: có ngủ, ắt phải có thức.
- Chao ơi! Tôi mệt lắm rồi. Gân thịt tôi như nhão ra.
- Cố lên! Hành trình tới ốc đảo còn xa xôi và hiểm nghèo.
- Khéo tôi chết dọc đường.
- Sao lại chết? Anh là tự do; mà tự do thì có bao giờ biết chết.
- Xin cho tôi chút nước.
- Đây uống đi. Xong ít lắm. Hãy uống bằng nhấp môi.
- Chỉ có một giọt thôi sao?
- Rồi mồ hôi sẽ đổ xuống. Có thể cả máu cũng chảy luôn. Nhưng, không sao cả. Một giọt nước sẽ trở thành nghìn triệu giọt.
- Tôi hiểu rồi.
- Thế thì mừng.
- Sao mắt tôi hoa?
- Anh nhìn thấy gì?
- Thấy một đám xanh xanh.
- Từ một đốm sao thành một vạt xanh. Chính nó đấy. Ốc đảo đấy. Đúng, nó màu xanh.
Lòng tôi chợt mát rượi. Ai quạt cho tôi?
- Ốc đảo quạt đấy.
- Tôi thấy đầu óc tỉnh táo, mà miệng như pha vị ngọt. Chẳng thấy khát nữa.
- Phải rồi. Vì ốc đảo là nguồn suối, là giấc mơ, nhưng cũng là có thực. Đừng có bao giờ quên ốc đảo, đừng có bao giờ đánh mất ốc đảo...
- Hãy nói nữa đi. Nói thêm cho tôi nghe về ốc đảo.
Chẳng thấy ai trả lời. Chỉ nghe thấy một thầm thì. Tiếng mưa hay tiếng khóc?... Những giọt mưa thỉnh thoảng rơi trên mí mắt tôi... ấm áp. Ô kìa! Ai mưa khóc trên mặt tôi?...
Tôi mở mắt. Bừng tỉnh. Tôi chợt hiểu, tôi đã trở lại nhân gian.
Một bóng người nhòa nhòa sương trắng. Những đường nét của một khuôn mặt thân quen dần tỏ rõ.
- Anh Hoàng! Anh Hoàng! Anh đã tỉnh hẳn chưa?
Tôi đã nhận ra bộ mặt hiền hậu của vợ tôi. Tôi chợt bồi hồi tiếp nhận những giọt mưa mắt của nàng nóng hổi chảy vào trái tim tôi. Tôi chợt ngửi thấy mùi riêng của nàng, cái mùi thơm hăng hắc của mớ tóc đen, cả cái vị ngọt ngào của đôi vú ấm.
Lúc này tôi hoàn toàn hiểu rõ rằng tôi đang sống thực, rằng tôi đã từ cõi chết trở về. Ba mươi ngày hôn mê, lang thang trong những đêm sương đầy ắp kỷ niệm và những ảo giác. Những phút vừa qua, tim tôi chợt thoi thóp, cơn sốt chợt bùng to. Những đêm sương định kéo tôi về hẳn đất chết. Và vợ tôi đã khóc, đã lay, đã gọi. Nàng áp mặt vào mặt tôi, dùng hơi thở để tiếp sống. Nàng đã ôm tôi vào lòng, để chia xẻ cái ấm áp, sự sống cho tôi. Nàng đã ấp đầu tôi vào lồng ngực, dùng đôi vú mà lay gọi tôi trở về với cuộc đời.
Hãy tha thứ cho anh, cho những giờ cay đắng vì anh. Em là mẹ anh, vì tình yêu giản dị của em đã đẻ anh ra lần thứ hai.
Tôi chợt giật mình hỏi vợ:
- Cái gì thế, em?
- Anh hãy ngủ đi. Anh hãy nằm im. Chẳng có gì hết cả.
Nàng dỗ dành tôi như dỗ trẻ; nhưng tôi nhắm mắt làm sao được. Tôi đã ngủ suốt một tháng ròng, nên lúc này tôi hoàn toàn tỉnh táo, mặc dầu tôi không thể nhấc chân tay lên nổi. Và điều lạ lùng là tai tôi còn thính hơn khi xưa nhiều. Tôi nghe thấy những giọt mưa rơi rất nhẹ ngoài hiên. Tôi còn nghe cả tiếng chân của một con chó ngoài đường. Nghe thấy cả tiếng lá cây bên nhà xào xạc. Tiếng xào xạc của vòm lá khế...
Quái! Có tiếng người xì xào. Hình như nghe thấy cả tiếng một thanh sắt liếc vào thành chum nước.
- Người ta liếc dao em ạ.
- Chẳng có gì hết cả. Anh ngủ đi! Ngủ đi.
Nàng choàng chiếc khăn lên đầu tôi. Tôi nghĩ vơ vẩn: "Hay là mình vẫn còn mê?" Không! Chắc chắn là không! Bởi vì tôi vẫn cảm nhận được hơi nóng của người nàng chạy dài suốt người tôi. Trong chăn kín, tôi chợt nghe loáng thoáng tiếng người: "Chụp ngay vào đầu nó." Tôi hốt hoảng cố nhoi ra khỏi chăn, và hỏi:
- Chụp cái gì?
Vợ tôi im lặng, không trả lời. Cô ta ôm lấy tôi. Chợt có tiếng kêu eng éc... Tôi giật nảy người, căng mắt nhìn lên đình màn đen kịt. Dần dần, tôi liên tưởng và nhớ lại... Tôi xác định vị trí nơi tôi nằm, rồi chợt nghĩ ra, ở bên kia vách là chuồng con Lợn Bò. Có tiếng hồng hộc và tiếng người khiêng ì ạch. Tiếng một người quen ồ ồ cất lên:
- Bình tĩnh nhé. Cắt ngang chỗ này, rồi thọc dao vào chính giữa, đâm thẳng dao chui vào lồng ngực, sau đó lách nghiêng sang trái. Nó nặng đầy tạ, khổ mỡ dầy, nên phải đâm thật sâu.
À... Tôi hiểu rồi. Thực chứ không phải mơ. Người ta đang giết con Lợn Bò. Và tiếng nói vừa rồi là tiếng Hợi. Tiếng ồ ồ ấy vẫn ra lệnh:
-Quấn dây cao su vào mồm, cho nó khỏi kêu... Xong chưa? Đừng có run tay... đâm cho thật chính xác, kẻo rồi dao lại chui vào nách lợn. Tốt! Tốt! Cứ như thế... Tiến lưỡi dao về phía ức. Khá lắm! Trúng rồi! Dao chui vào ngực rồi... Nhích mũi dao sang trái, về phía tim. Có thể ngoáy dao cho đứt hết mọi mạch máu chằng chịt quanh tim... Chúa lắm! Đè mạnh vào chuôi dao, tạo lỗ cho máu chảy ra...
Tôi cứ nằm đờ mà nghe, để cho trí tưởng tượng nhìn thấy cái vóc dáng to ù của con Lợn Bò đang giẫy chết, đang co giật. Kìa! Ai thế kia? Ai đang đè đầu con quái Trư? Phải chăng là thằng Linh con trai tôi? Chính nó. Thằng bé toát mồ hôi hột. Tôi trông rõ cả dòng máu từ cổ con Lợn Bò ồng ộc chảy ra. Chà, chà! Con Trư ma vương! Mày khỏe thật! Mày đạp bắn cả chú Hợi đang lên gân ráng sức giữ hai chân sau của mày. Nhưng thoát sao khỏi tay chú Hợi. Đột nhiên, tiếng kêu của con lợn Bò lại vang lên inh ỏi. Chú Hợi lại ồ ồ nói:
-Tuột dây cao su buộc mồm rồi. Buộc lại đi, Linh.
Có lẽ thằng con tôi cố gắng buộc lại, nhưng không nỗi. Con quái Trư cắn vào tay nó. Thằng Linh cáu kỉnh:
-Thì, mặc mẹ cho mày kêu.
Con Lợn Bò kêu vang trời. Tiếng lợn kêu náo động ngõ nghèo làm cho lũ chó khắp nơi kêu lên như báo động. Tiếng con Lợn Bò kêu lên ằng ặc, thê thảm... Hình như căn nhà tôi ở cũng rung rinh theo tiếng lợn kêu.
Rồi đột nhiên, tiếng kêu rộ lên, ré lên... Có lẽ lưỡi dao của con tôi đã thọc thẳng vào buồng tim con quái Trư. Cuối cùng tiếng kêu của con Lợn Bò nhỏ đi... chỉ còn là tiếng hồng hộc, hồng hộc nhỏ dần và cuối cùng là... tắt lịm. Tiếng lợn ngừng kêu làm không gian đang căng thẳng ra, đột nhiên chùng lại. Tiếng những con chó cũng thưa dần và ngừng bặt.
Có tiếng gà gáy. Sắp sáng. Từ nãy, cánh tay run rẩy của vợ tôi vẫn ôm chặt lấy đầu tôi. Đôi cánh tay che chở ấy lúc này cũng dãn ra. Bàn tay run run của nàng đặt lên trán tôi:
-Mình ơi? Mình có sao không?
-Chẳng sao cả.
Vợ tôi thở dài nhẹ nhõm. Nàng lại tiếp tục kéo chăn lên đầu tôi.