Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Văn Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
oàn đổi vai luôn mà hai vai vẫn rát như phải. Ra khỏi Bản Mường một quãng, anh đã mang trong mình hơn một búi rơm, kẹp rơm trong miến lá chuối khô làm "độn" lót vai cho giảm rát. Tuy thế, mời gọi đòn gánh vẫn còn đánh vào vai như chà chà da, bắt anh rung nước mắt, hít hà nhăn nheo hoài. Thanh đi kế bên quá, tức giận thêm:
- Ăn ớt hay sao mà hát nước mắt, nước mũi như thế kia?
Suýt nữa, Toàn đội võ mồm tiếp tục. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cười cười. Thanh vẫn không có chế độ:
- Gớm! Cười tươi quá, cứ như cứt lợn! Có cơn đau muốn khóc thì khóc lên, không ai bắt lỗi đâu. Quanh đây, chỉ có mấy anh em bọn mình.
Toàn giở khóc giở cười, sự nhớ đến câu "khi vui muốn khóc, buồn tên lại cười", Yên tĩnh không đối đáp. Hương anh ta chậm bước, điều hòa hơi thở cho giảm hổn giai, rồi cửa hàng ngâm, vẻ khinh mạn kết học:
"Ước gì có đôi sắt...
Anh vẫn còn tuần hoàn tìm kiếm vần chưa nghĩ ra câu dưới đây, Thanh đã thảm nhiên liệu ngâm tiếp:
Gánh cả sơn hà, gánh nặng hơn..."
Cười ha hả lấy làm thú vị, quên cảnh ngộ, hai anh tù thuộc giai cấp tiểu tư sản trong một lúc cảm khái tự trào lại để lộ chân tướng thích ngâm vịnh của giai cấp mình. Bộc lộ những nỗi buồn ức chế, hai người thấy vui vui và sức khỏe được một thời.
Chiến binh này, cùng trong nhóm đi gánh hơn, ngoài Toàn, Thành còn có Mạnh, 325 và Tuyên. Độc giả còn nhớ, 325 là anh tù bị bệnh nặng lâu quá, nghiêng nghiêng một bên, tai nguy hiểm và rò rỉ "gặm" cụt hết nửa tai lúc nào không biết. Sau một cuộc chiến đấu dai nhiều tháng trời, anh rù này đưa lui được thần chết mà không ai có thể ngờ nổi, nay đã khỏe mạnh như thường lệ và cũng được "ân huệ" lên làm hơn!
Xế sống hôm qua, thư viện lên đến trại hơn giữa cơn mưa lớn, ai cũng ướt thướt, chạy cầm cận. Lò nung hơn là xây dựng trong rừng xa lửa đến số cây, dễ dàng có được hoàn cảnh xấy đồ và hệ thống ấm áp. Tù nhân chia sẻ vào trong mấy căn nhà ngủ, ngồi thu lu cho đỡ lạnh. Người thở, quần áo ẩm ướt, mồ hôi, những vết thương nặng mùi, tạo nên một không khí quen thuộc. Trong phạm vi nhà tù, nhà tù nhân đổi từ trại này qua trại khác, Vật trung cũng vẫn sống trong một làn sóng không khí tù ngục, thối, lợm giọng, tàn bạo...
May có mấy người cùng toán khi ở Đầm Đùn là Mạnh, Tuyên và Thanh nên Toàn không thấy bỡn lạc lõng mấy. Gặp nhau, mấy anh em tay bắt mặt mừng. Săn chắc và Tuyên vẫn gầy, khỏe mạnh nhưng đã giảm sống mét và bụng không tiền như những người bị tắc khí, Toàn mừng thầm cho bạn và cho mình, tự an ủi:
- Cầu sao được sống mà trở về!
Ngược lại với chương trình đã xắp đặt trước đó, bọn tù binh sẽ lưu lại lò 24 tiếng đồng hồ, để phụ giúp những công việc cầm cần. Ngay buổi chiều, họ vào rừng hạ cây, chặt khúc, đục lỗ, những cây lớn cho trâu kéo về lò, những cành nhỏ, giam về để nấu mô-đun trong lửa.
Trái ngược với sự mong đợi của Toàn và điều này làm anh thích thú vị hơn, là trại giam nhân làm hơn là cửa hàng ngay trong bản dân cư Mường nhưng đặc biệt là một khu. Đây là một vấn đề phòng cần thiết, vùng này thường có thú dữ như hổ, gấu, trăn...lợn lòi vv..tù phải ngủ trong Bản mới có an ninh, không bị thú sát hại.
Toàn ngồi trong nhà chòi, ngó ra những căn nhà sàn xa gần, thấy thấp thoáng những người mặc quần áo kho. Có những phụ nữ Mường đứng trên sàn, tò mò về trại giam. Toàn cảm thấy trong lòng cô ái, nhẹ nhàng như thời tiết cuối Xuân bữa đó. Dù sao, anh đã có thể may mắn được hưởng một sự tự do tương đối, giảm bớt những hình ảnh chết chóc, đau khổ cực, xiềng xích. Trên lò than, tù nhân ra vào trại tự nhiên, không lấm lét sợ hãi như ở Trại Đầm Đùn.
Như đã nói, trại giam của nhà tù làm hơn là một căn nhà sàn dài đủ chỗ cho dăm người... Trước khi toàn quân lên, trại lửa còn lại 40 người, một số bệnh sốt rét liên miên không thể hoạt động được, sắp xếp phải thoải mái về Đầm Đùn để chữa bệnh hoặc chờ chết, nên có một số tù khác được đưa vào bổ sung.
Lò nung xây dựng ngay trong rừng trại cứu cây số, luôn sẵn sàng nguy hiểm vì công việc đốt hơn phải cần đến nước thường xuyên và rất nhiều. Công tác của mỗi ngày là ở rừng hạ cây, chặt chẽ theo kích thước đã được định sẵn cho mỗi toán, mỗi người thích hợp với nhu cầu và kiến ​​trúc của mỗi lò. Cây dài nhất là thước bốn, rồi ba thước tám, ba thước sáu, xuống thấp nhất tăng dần đến 80 phân. Đường kính lớn nhất là ba thứ bảy.
Lò nung kiểu dáng như cái bát úp, xây dựng bằng gạch đá với đất sét và bùn vét ở sườn lên, đường kính chân lò khoảng sáu kích thước, có ống khói thông hơi bên trong lò và một lối ra vào (nhưng không có cửa). Vách lò nung bằng gạch thành nửa kích thước, bên ngoài nhân còn lại thêm một lớp bùn cho kín, thật kín. Tù nhân phụ trách đốt lò luôn luôn săn sóc đến điểm này, giữ lớp bùn bao kín cho kín và ướt vì bùn khô sẽ nứt hoặc rơi xuống, không bọc kín hơi ấm bên trong. Trong trường hợp này sẽ đốt cháy ra tro hết, hoặc sẽ "rống", khi đốt, hơn sẽ khói và cháy như củi. Bao nhiêu công sức của Trại Sản Xuất và Tiết Kiệm theo khói và hơi nóng bay đi hết, bao nhiêu chén cơm nuôi bạn trở thành vô dụng. Những kẻ gây ra "tai họa" bị buộc tội ngay kiện phản động, phá van, Việt gian...và có nhiều may mắn được... phong vương hoặc phải chịu nhiều trừng phạt nặng nề khác cho đáng tội!
Sáng dậy, cơm nước xong, tù nhân chia ra từng toán, vào rừng lao chiến lửa ba, bốn cây số. Họ hạ cây xuống, chia theo kích thước đã ấn định cho mỗi người, rồi đục một cái lỗi ở đầu cây, dòng dây qua lỗi cho trâu kéo về lò. Lò than có bốn con trâu giúp việc, có thời điểm chỉ còn hai mà thôi. Trâu cũng bị "tai nạn lao động" và sốt rét như tù nhưng hơn tù ngục ở thịt trâu chết còn cho tù chén no bụng ngon lành và có giá trị dinh dưỡng như bát yến, mỗi năm may ra chỉ sáng mồng 1 Tết Nguyên Đán, mới được đại phúc lễ thưởng thức một lần. Nơi mà bạn có thể nhớ và mong đợi trời sẽ trong suốt 12 tháng.
Dưới chế độ cộng sản, trâu giá trị gấp mấy năm ngàn lần bãi phân, và bãi phân có giá trị thực tiễn hơn một người trí thức nên khó có thể tính trâu đích thực giá trị bằng bao nhiên liệu người lái. Chăn trâu, để trâu đói hoặc bị chết mà phải cung cấp mạng sống trả nợ.
Ngoài ra hiện tại lao tác chia khổ cực tù, trâu được một hoặc hai người chăn cho ăn cỏ trên sườn núi hay dưới thung lũng gần trại. Chăn trâu là một công tác nhẹ nhàng "thú vị" nên chỉ cá nhân "vai vế" hoặc ngoại giao vận động thông minh với chuyên ngành mới được "cắt cử". Trâu được coi là "anh hùng lao động" cao quý vãi bụi nên chăn cho trâu ăn cỏ là một công việc làm quan trọng, phải tìm cỏ tốt cho trâu no bụng, sừng trâu khỏe mạnh tiếp tục sự nghiệp lao động sản xuất, làm tăng giá trị cho xã hội chủ nghĩa.
buổi chiều hôm qua, lũ tù vào rừng chặt "trong suốt làm hơn", xếp lại. Sáng nay, họ lại vào rừng làm cây nữa rồi buộc dây vào lỗi cho các "anh hùng lao động" kéo cây về lò tăng dần. Đến trưa, nghỉ ngơi bình tĩnh đồng hồ rồi hơn trăm nhân viên chỉnh sửa gánh nặng hơn về Trại Đầm Đùn, cho giảm tốc hơn đã ra lò. Sau công việc này, một số nhân viên được làm việc luôn trên lò hơn.
Khoảng thời gian quá dài, xong nhân viên chỉnh sửa, chuẩn bị cân bằng rồi lên đường. Lệ phí, mỗi gánh hơn phải cân tối thiểu 40 ký 1.
Nhưng lần này, sản phẩm sản xuất lớn hơn ra lệnh mỗi người phải mang theo 45 ký lô, có thể theo đề xuất về một số nhân xung phong.
Tù nhân sử dụng sốt nhìn nhau, hy vọng nghe ngu. Nhưng trưởng thành hơn là lạnh lùng nhắc lại: "mỗi người gánh 45 ký lô trở lên". Cũng có chín, mười người xung phong 50 ký tự.
Tất cả những người chờ đợi ở trạng thái chờ đợi được kiểm tra lại. Ai ai cũng cân bằng hết vì nếu gian nan, khi về đến Trại Đầm Đùn, phải cân lại trước khi xếp vào căn, thiếu cân tù lấy hơn đâu bù vào cho từ bị trừng phạt?
Gánh thêm 5 ký tự trên vai trên quãng đường 15, 16 cây số là một sự vất vả phi thường. Nhất là trong năm, sáu cây số cuối cùng, 5 ký hiệu sẽ thực sự nặng nề bằng 20 ký ứcu vai xuống, lết không nổi...Những người có kinh nghiệm mang đường trường đã thấy như vậy.
Sau khi hội ý với ngành lớn hơn, giám thị lớn, tuyên bố lệnh lên đường. Một cảnh báo chặn đầu đường dẫn tên. Tiếng ồn ào nổi lên giây lát như chợ Cuộc đua rồi cần kỹ kỹ thuật, bước chân thình thịch trên mặt đất sản phẩm, tiếng ho, khạc cảm, chép miệng thở dài...Đàn ô ôm hơn như sợi thun giãn dài ra, dài gấp bốn lần khi họ còn chờ hàng lệnh lên đường.
Gánh được dăm cây số, kết quả nhiên hai "nhà thơ tiểu tư sản" Toàn, Thanh lại tỉ mỉ xuống gần nhẹ. Hải người cũng muốn đi sau cùng để có dịp bàn tính về nhiệm vụ 982. Không nói ra, nhưng xin trong hồi hộp không yên. Toàn rảo bước, mùi đáp Thanh, nhẹ nhàng gọi:
- Anh Thanh! Chầm chậm một chút.
Thanh toán mồ hôi trên mặt, đổi vai không trả lời.
- Nghe tôi bàn đây...
- Chuyện gì thế!?
- 982...
- Sao, 982...? Bị bắt lại à?
- Không biết! Nhưng tôi thấy khó lắm lắm! Cầu Trời Độ cao để bỏ qua.
Toàn nói giọng buồn rầu:
- Nếu không thoát ra, sẽ chết trong rừng còn hơn bị bắt về trại, chịu cực hình.
Thanh nhìn trước nhìn sau, không thấy có người, hỏi:
- Nói đại mộc xuống sông xuống biển, nếu 982 bị bắt về trại thì chúng ta, nghĩa là tôi với anh, phải có thái độ như thế nào?
- Ấy đấy, tôi đang định bàn với anh về điểm đó.
Hải người yên tĩnh một lúc. Rồi Thanh nói một giọng nghị luận:
Nếu có điều gì đó xảy ra, chúng tôi được cung cấp vấn đề và bị buộc phải có liên hệ theo cách này hoặc cách khác với 982 và Hi vọng, nhất là khai báo không có phong cách gì.
Toàn nhắc lại:
- Không Gmail, không liên lạc gì với 982 và Hi vọng. Hoàn toàn không. Dù bị tra tấn cũng không nhận, chết thì chịu đựng... Nhưng tôi tin...không đến nỗi đau nào.
- Đồng ý...Không xác định được.
Từ phía sau, một tù nhân đang lè lên dốc đồi, xuất hiện khó thắng vô cùng. Toàn và Thanh đã leo lên đỉnh dốc, đặt gánh xuống nghỉ mệt, chú ý coi người mang sau chút hết là ai mà quen quen.
Lá sau, chớp chững leo lên đến ngọn đồi, người nói chuyện ngửa mặt lên, Toàn bất giác "à" một tiếng:
- 983!
983 là tù nhân từ Việt Bắc về một lượt với 982, bàn tay mặt bị chặt mất một ngón tay. 982 và 983 bị trói một dây với 8 người khác trong khi đi đường biến trại giam. Nay 982 đã khủng hoảng, không biết 983 nghĩ thế nào về nhiệm vụ này?
Toàn định hỏi nhưng đã thấy chợ, lại thôi. Trong trại lửa, đã có nhiều người nhận định rằng 983 có "máu" điên cuồng.
Nhất là anh vừa thấy sắc mặt 983 tối xầm lại như đang bất mãn phiền não ức chế. Đêm hôm kia, rạng rỡ ngày hôm qua, lên cơn rét cả giờ, sáng ra lại "bắt quân" phải xung phong đi gánh than ở lò về, lúc sắp hàng ra khỏi lửa, bị giám thị quất cho một roi quắn thịt đứng không ngay hàng, 983 bất mãn vô cùng. Từ lúc đó, anh ta hầm hầm như muốn gây sự với bất cứ ai.
Toàn và Thanh ngồi nghỉ ngơi trong phút thấy giảm mệt, Mùi nhau lên đường đuổi theo kẻ sau đã bỏ xa đến 200 thước. Đặt gánh nặng lên vai, trong khi chỉnh sửa lại để lấy thăng bằng trước, sau, Toàn quay sang thân mật:
- 983! Lên đường với chúng tôi cho vui...!
983 lạ lì:
- Hải anh đi trước đi! Tôi còn mệt lắm. Đi không nổi...không nhẹ...
Anh ta không nói dứt khoát. Toàn bộ mắt cho Thanh rồi thẳng tuột dốc dốc. Được một quãng, Toàn hỏi:
- Thằng cha nói gì, anh có nghe không?
- Không nhẹ...rồi ta trốn chăng? Tái chế, đang ở phong vương nhưng bị địa ngục, vấn đề...
Toàn yên tĩnh, dừng giữa dốc, quay lại nhìn ngược lên ngọn đồi chỉ thấy trời cao giúp vợi, đám mây phơ nhạt như cảnh trong tranh. 982 ngồi nghỉ bên kia dốc nên bị mõm che khuất.
Sự thật, 983 không trốn nhưng thực hiện một ý định khác. Lượt đi, anh ta đã tìm thấy ở cách xa một con số chính xác vài trăm thước, mấy thửa ruộng trồng bí, lá đã xanh um. Đó là thửa ruộng trồng khoai lang và khoai mì. Gần đó còn rải rác nhiều ruộng lúa nhưng không nhận ra trồng gì. 983 đói quá, thanh thản chân tay, đi không muốn nổi nên định bụng khi về sẽ lẩn ruộng xuống, đào ít hoa khoai lang ăn sống rồi giấu trong ôm hơn mang về lửa để dành. Không ăn thì "đổi" lấy quần áo cũng được, anh ta hết quần rồi, Chiếc quần đang mặc đã rách bươm. 983 đứng trên đỉnh dốc cao cong con đường trước mặt, kiếm giám thị và hai tên cảnh bảo vệ. Nhìn thoáng đãng hai tên cảnh vệ mà không thấy giám thị đâu, 983 dự đoán giám thị đã cùng đi trước tốp đầu tiên. Nhìn lại phía sau, không còn ai nữa. Anh ta đã biết mình đã "xách đèn đỏ" nên yên trí gói lên vai,đẩy dốc thật nhanh. Đến ngang bờ ruộng đưa vào đám hoang hoang, anh ta quẹo ngay vào sâu thêm ít bước nữa rồi đặt ôm, rút ​​trong bó ra một cành cây viền dài bằng cây thước kẻ học trò. 983 xách tay lom khom chạy thẳng đến thửa ruộng xanh tốt. Cây cà vạt này, anh ta đã chỉnh sửa từ lúc chặt cây trong rừng.
Quả nhiên là ruộng khoai lang, 983 chào mừng hết phòng nói.
Khắp bốn bên đều vắng vẻ. Nhìn về con đường cái, đoàn tù tội hơn coi lốt nhỏ, nhỏ như hình trong tranh vẽ.
982 ngồi thụp xuống giữa ruộng, số luống giây khoai khoai "già nhất" nghĩa là xanh giây lát chu đáo xuống thật nhanh.
Hì hục đào nhẹ vài phút, anh ta đã sẵn sàng được dăm hoa khoai, của ai người lớn bằng bắp tay. 983 bứt hết giây khoai rũ sạch đất, nhìn trước nhìn sau khoáng nhẹ. Trước khi chạy về nơi đặt gánh than, không cần nổi sự cần thiết để anh nhớ nhoàm nhá một khoai khoai. Gần đây còn có một ruộng mía. Mía đã cao, bông mía phơ phản, gió thổi lá mía lạt. 983 khát nước lạ lùng. Anh ta chép khung nhìn mấy cây khoai trong bụng, bảo vệ dạ dày:
- Chết thì chết! Hãy là một cây mía ăn cho đỡ khát rồi sẽ hay...
983 nghĩ đến chất nước mát mát nhừ đường phèn,bung nước miếng kích thích...
Tù nhân Trại Giam Đầm Đùn bất chấp kể lúc nào, ngày nào, đêm nào, cũng như sắp chết đói khát đến nơi. Chỉ trừ khi có đất là không được dừng, nhưng bất kể thứ gì, tù cũng ăn tuốt. Có những tù nhân trong xà-lim tối không thể ăn được Cơn đói quá, phát cuồng hay mất trí, xé phăng quần áo đang mặc ra chu, chớp cho đỡ đói. Lúc đó họ đang chết cong queo rồi, đồng cảnh thấy họ đi tiêu ra toàn giẻ, có mảnh còn sót lại trong nửa nửa ngoài. 983 cũng đói khát cũng như các đồng cảnh. Nhưng, nguy hiểm hơn là anh ta có nhiều công việc kích thích "chất điên" phát hiện xa hơn.
Anh ta len lén chui vào giữa ruộng mía, còn đang lơ lửng láo láo ôm mình thở lại, rụng lá hai chân, mấy hoa khoai lục tiếp tục rơi xuống đất. Trước mặt anh ta, một người đang ngồi ăn mía, đổ thùng bã dưới chân chưa kịp đáp ứng trong cái lỗi ngoáy bằng chân.
Người đó là giám thị tên đã ngược đãi anh ta sáng hôm nay.
Sắc mặt tái phá hồng hào, 983 xung nhiên sợ hãi bùng nổ nổi giận, rồi phát lên cười một cách ghê rợn như gặp lại kẻ thù không mong đợi trời chung mà mình sắp giết. Giám thị không coi tù vào đâu mà nghe tiếng cười của 983, bất giác bên cạnh người. Y cau mặt lại một cách tức tối, nghĩ thầm: "Thằng này muốn nằm lại ở ruộng đây", rồi tiến phắt lên đặt tay vào bao súng, ngọc mặt 983. Thốt nhiên, y lỏng lớn:
- MỘT! Thằng này ăn khoai của nhân dân?!
Trường hợp này, kẻ bắn chết phạm tội vô tội. Về trại, chỉ cần báo cáo tù nhân ăn trộm tài sản của nhân dân rồi trốn thoát là kẻ giết người hóa hợp thức. Nhất là bị bắt quả tang phạm tội tài nguyên của nhân dân một cách ngang nhiên trắng hỗ trợ trước mặt giám sát, tên tù lại đáng sợ. Nhưng giám thị chưa làm vậy ngay, coi thằng cun này định làm gì mà có thái độ như thằng điên. Hoặc nó phát điện thật chăng?
983 lấy lại vẻ bình tĩnh, chịu khó cái nhìn của giám thị không nao núng, thảm tự nói móc câu:
- Thì ăn trộm khoai, cũng như ăn trộm mía, cùng là ăn trộm của nhân dân, đều mất lập trường và có lỗi như nhau...
Một tiếng nói lớn làm 983 nín bặt:
- Cam miệng! Bạn có muốn chết ngay tại đây không?
Tù nhân lim dim cặp mắt suy nghĩ vài giây, ô tồn tại nói:
- Tôi không thể nằm ở đây vì có một bí mật vừa khám phá, tôi cần phải tiến hành cấm quản trị chiều nay. Đó là nơi giam giữ trại giam âm mưu, cùng một khoản giết người chủ yếu được tổ chức trong trại giam, phối hợp với cuộc nhảy dù bộ của quân đội Pháp chiến đấu ở Đầm Đùn...
- Mẹ nói cái gì? Thằng Điền?
Tuy làm ra vẻ cứng cứng nhưng tên thị trường cũng nổ kinh trước một động trời có thể làm xụp đổ uy tín của ban quản trị cùng phương hại nguy hiểm đến chính thể vô sản phẩm chính chuyên nghiệp mà Võ đã góp phần xây dựng từ lúc còn hoạt động trong bóng tối.
- Có lẽ tôi...điên thật. Nhưng tôi đã tuyên bố tuyên bố sẽ tố giác sự quan trọng việc này. Nhiều người đã biết, trong số 224 thành viên trại giam.
Giám thị cầu suy nghĩ. 224 là tù tay sai của ban quản trị vẫn thường xuyên chịu đau đớn kế chịu đòn trừng phạt để dễ dàng dò la đám đông trong trại lửa. Nếu 224 đã biết tin này, thì Flash không thể giết chết 983 ngay lúc này. Biết đâu lại nổi nghi ngờ là muốn ngăn chặn tội ác bạo loạn trong trại. Có nhiều tội phạm trong âm mưu mà hành động mới như vậy.
Giám sát hầm trú ẩn nổi giận vì chưa biết cách xử lý ra sao trong trường hợp hợp cẳng bàn, đánh bắt quả tang phạm vi tài nguyên của nhân dân. Nếu 983 tố cáo hành vi phạm pháp của Đánh giá với ban quản trị thì sao? Thật khó nghĩ quá!! 983 nói một cách chắc chắn, minh bạch kiếm đánh không thể ngờ lại là một tên miền đang nổi cơn ác trí lừa gạt.
- Thôi! Gánh hơn về trại!
- Chưa được!
983 lạnh lùng chỉ vào đống phết giám thị chưa hoàn hảo, nhẹ xược nói:
- Chú đã ăn mía, ta lại không ăn được sao? Ta cũng là người như chú thích, ta có phải là con vật ở đâu?
Giám sát đầu óc lộn xộn. Lần thứ hai, đánh tay lên bao súng, tính toán "giải quyết" anh chàng này cách nào cho giận dữ mà không gặp trở ngại. Cái khó xử lý là do đánh không thể phân biệt lời nói của 983 thật hay giả, của người tỉnh hay của thằng điên!
Sau một lát ngắn, trong khi 983 đang mã tấu chàn gau gáu, giám thị thảm tự bỏ đi, ui theo đoàn tù nhồi than. Im lặng vào mặt 983:
- Cho bạn ăn cây mía nhẹ trong đời bạn!
Sự thực thật sự, Hồng đã nghĩ ra kế hoạch giết 983 một cách tàn ác hơn nhiều cho bỏ giận dữ nổ một phát súng, cái xác rơi xuống chết, đâu có đau đớn gì!
Trong khi 983 vừa mía vừa cười tủm một mình như anh chàng...hóa học, giám thị ba chân, bốn cánh đi kiếm tù mật vụ 224 trong thư viện hơn...
Sau khi giải lao với cây mía, 983 Cô gái ôm mấy củ khoai giấu vào trong, xếp hơn che đậy thật kỹ. Nhưng anh ta vừa đi suy tính. Đầu óc trở lại bình tĩnh sáng suốt, 983 nhận thấy thiết bịa chuyện trời để "được" giám thị như vậy thật nguy hiểm, chết dễ như bỡn. "Không biết khi nào sức mạnh nào đã kích thích ta có những ý nghĩ và hành động lạ lùng, không kiểm soát nổi? Hay ta rối trí chăng?"
983 tự hỏi vậy rồi phân vân lo sợ, chạy bộ vừa chạy, nhẹ 4 cây số sau, khao khát lũ chim thứ hai đang đi một hàng dài. Toàn và Thanh vẫn ở đàg đi chận hậu tố này. 983 quay sang gọi nhẹ:
- 271...!
Toàn mồ hôi trên mặt, nhìn kỹ 983 rồi hỏi:
- Gì vậy!
- Ăn khoai không?
Đói bụng, Toàn thân quá, kêu Thanh rồi đặt ôm vào mép con lộ, nhìn 983. Anh này loay hoay moi trong đống hơn ra mấy củ khoai, phát cho Toàn, Thanh mỗi người một củ. Nhìn trước nhìn sau, không tìm thấy vũng nước nào để rửa khoai giảm đất, Toàn chút một mảnh sành, dùng cạnh sắc cào sơ qua lần vỏ còn Gmail đầy cát đất rồi đưa lên miệng gau gáu, nhu nhu đến nỗi nước miếng trắng chất khoai ứa cả ra hai bên mép. Thanh cũng nhanh không nguy hiểm, xả khoai qua loa bằng nước mưa xả trên bụi cỏ rồi liền liền, khen rít là ngọt.
Cả ba ăn hết cùng một lúc. Vũ khí cuối cùng, họ vừa vừa ăn dũng mãnh cho đã sẵn sàng. Còn hai của, 983 phát luôn cho Toàn và Thanh mỗi người một củ và cơ nạc:
- Giấu cẩn thận, nếu để nó bắt được khi xếp hạng hơn vào rời thì...rán mà chịu!
Toàn cảnh giây lát, bàn với Thanh:
- Chi bằng cửa hàng luôn vào túi...da là kín nhất.
Thanh cười đồng ý. Thế là hai người vừa gói vừa hết hải khoai sống nữa. Họ nhớ lại cách đây nửa tháng, một đám tù đi làm củi trong rừng, không ngờ lại kiếm được một trái mít rừng. Phục vụ cùng bọn chia nhau ăn trộm mít, xong kiếm lửa đốt đốt nướng hột mít, ăn hết luôn.
Về phía trước, có thể trượt chân ngã khi đi ngang qua màn hình, một anh chàng kích hoạt trung gian xả hoàng. Giám thị bạc tai, sáng mắt lại thính mũi, bắt được hơi hạt mít, cưỡng bức anh tù vào tội ăn trộm hoa quả của nhân dân. Cố gắng phản đối oan. Về đến trại, giám thị bắt tù nằm nằm rồi đạp lên bụng cho đến khi bật ra mùi hạt mít, tù hết đường cãi vã! Phạm nhân lo lắng bị...hai chiều hèo và phạt một tuần múc phân cầu tiên, một hình phạt kinh khủng vì có khi múc phải một mảng da đầu còn tóc bở đoạn cuối hoặc bàn chân đã ròi ăn mòn xương.
Chiều hôm nay, lúc ăn cơm tù nhân mật báo cho nhau biết bệnh mô tả lỵ đang hoàn thành hành trình trong trại giam và nội tâm từ đêm đến chiều nay, đã có người chết vì bệnh. Chín cái xác thực đã được đưa ra vườn chuối, liện thành một đống bên trong hố phân chờ mang ra bãi.
Nghĩ đến chuyện ăn khoai sống, luôn luôn đất cát trong lúc có bệnh thời khí ở lửa, Toàn cảnh nổ. Hương thơm bỏ mạng vì mấy củ khoai sống thật là...buồn!
Ăn cùng mâm với Bữa trưa đó, không biết phải vì tình cờ hay không, có tên gọi được đồng cảnh đặt cho dấu hiệu "lưỡi dài". Ngậm dài đương nhiên có cảm xúc trả lời với Toàn làm anh ngạc nhiên...và lo sợ.
Sau bữa ăn, lấy dáng vẻ tình tình. Váy dài nhìn trước nhìn sau rồi thầm thì cho Toàn biết một quan trọng: Ban quản trị đã khám phá được những phương tiện cứu hỏa của vương quốc. Phương tiện tiện ích được cung cấp trong trại giam.
Toàn cố gắng lấy vẻ đẹp tự nhiên như tin đó không liên quan gì đến anh. Lưỡi dài lại tiếp theo:
- Phong vương 982 đã bị bắt lại rồi. Hiện đang khai báo đuôi trại với đầy đủ các chi tiết. Làm sao lưu nổi!
Mặc dầu cố trần tĩnh, Toàn cũng tái mặt như người Việt gió. Bị bắt lại, chắc chắn 982 sẽ phải chết. Và chắc chắn còn nhiều người phải mất mạng.
Tối hôm nay, sau giờ học tập, chờ thuận tiện, Toàn cố gắng giữ cho giọng nói từ chạy, thì thầm cho Thanh biết tin tầy trời. Đến như Người Yên Tĩnh đi một lát.
Cả đêm, Toàn hoang mang suy nghĩ, gần sáng mới chợp mắt. Thịnh vượng anh lại thấy ánh đèn le lói đi ngang sân và nghe bước chân của cảnh bảo vệ xung quanh trại ngủ. Kinh nghiệm cho biết chỉ lúc nào tình hình khẩn trương mới có biện pháp canh phòng như vậy.
Sáng hôm nay sau, sau hồi phục lạnh lùng, tù nhân thường tố cáo tập ngoài sân, xắp hàng ra ao rửa mặt rồi vào ăn cơm trong một nỗi hoang mang lo sợ tập thể.
Toàn hồi hộp quá chừng, ăn nắng ăn vàng lo lắng nghĩ về phục vụ 982 bị bắt lại, không biết mình có bị liên cảm hay không?
Mới ăn chén cơm thứ hai, Toàn giật nẩy mình khi thấy giám thị Tùng tiến lại, lần xem kỹ năng bốn người trong toán anh, móng lại số tù từng người, rồi chỉ vào mặt 983 và nói:
- Thằng này up văn bản có lệnh ban quản trị.
983 đánh rơi chiếc đũa mà không biết, giọng nói đờ đẫn như người lạc hồn. Anh ta nhìn đồng cảnh cùng toán bằng cặp mắt bất thần như người sắp từ cõi sống, rồi nói bâng quơ.
- Thôi...không rồi. Anh nào cần ăn thêm, có thể ăn phần ghi chú ăn của tôi.
Toàn bộ tin chắc 983 đã được phân tán tinh thần và chứng bệnh điên cuồng đã được phát hiện rõ ràng. Đây là lần thứ hai trong trại giam Toàn nghe rõ ràng tiếng "tớ no rồi" từ miệng tù nhân. Trừ những con nhân bệnh hoạn không nổi nổi cơm và loại tù đặc biệt khẩu phần hạng A, chưa bao giờ tù được ăn tạm đủ để bù lại sức lao động đã mất, nói chi ăn no Bụng. Một hạt cơm rải đất, hầm còn nhỏ lên đưa vào khoai tây tép, câu chuyện một bát cơm mà lại chịu bỏ? Mặt khác, dù không thật, tù cũng không nói như thế trước mặt giám thị.
983 buồn bã lên, cười như mếu hụt thiểu não.
Chủ nhân cùng mâm lét nhìn nhau, thất sắc, hồi hộp ngón tay giám thị còn gọi ai nữa không? Toàn sợ đến gần hết. Yết hầu anh đưa ra xuống mấy lần vẫn không trôi nước miếng. Thư giãn Thanh thư giãn về nhìn mấy cọng rau lang à (anh để dành ăn với chút chút xíu cho ngon miệng) để che dấu sự lo lắng xúc động. Cả hai đều không mong đợi vì sao 983 được gọi lên văn phòng một cách gay gắt như thế. Theo kinh nghiệm, trong mười lần được gọi lên văn phòng, tới chín lần nguy hiểm.
Giám thị hầm hầm không nói. Nhưng mắt y quắc lên và hai cánh mũi phập phồng. Y đột nhiên nhớ đến tên phong vương vũ trụ trong cái đêm y vắng mặt ở trại cách nay hơn một tuần. Trong số những kẻ giả mạo mã độc này, ai cũng có phạm tội mà không tìm thấy tên đích đến nào. Tìm mặt Toàn, y nhớ đã có lần toàn mang vật dụng Quần áo ra phong vương vương trả cho 982. Y hoàng thạch hoàn làm như định hỏi điều gì song nín, đánh đòn gió bằng cách "hừ" một tiếng, quan sát thật kỹ thuật mặt Toàn sau ngón đòn gió, rồi lừ lừ quay hát 983:
- Thằng này! Đi lên văn phòng mau!
Ít khi giám thị, nói chung là nhân viên ban quản trị, công khai gọi hầm nhân là thằng này, thằng nọ hoặc "mấy tao chi tớ" với tù. Vì lệnh gọi và xử lý như vậy bị cấm. Giám thị Phần không cần phải giữ im lặng thì dư biết y thu hẹp khoảng cách nào đó.
983 lõng thõng bước ra sân, giám thị theo liền sau. Toàn có cảm tưởng như nhìn lần cuối cùng một người đang đi thẳng vào cõi chết.
Sau anh đã tìm thấy 983 cấp độ ngang mặt ngửa nhìn trời, xong quay lại đảo mắt góc một vòng trong trại rồi toác ra... nhìn khanh khách thành tiếng. Toàn nghĩ thầm: 983 phát điên thật sự rồi!
Tuy thế, miếng ăn trong trại giam vẫn là điều quan trọng nhất. Phần cơm còn lại của 983 được chia làm ba phần, mỗi người được ăn thêm khoảng một miếng cơm nên ai cũng vui mừng như được canh bạc bất ngờ.
Toàn và Thanh ăn xong đứng lên, bắt gặp nhiều cảnh đang quay nhìn về phía hai người thì thầm bàn tán nên càng hồi hộp lo sợ, mong sao mau đến giờ đi nặng hơn. Ở lại chậm một phút là chết thêm một phút.
Trong lúc Thanh tẩy chén xuống nhà bếp rửa, Toàn hành lang quay vào trong lửa ngủ, tính lấy mảnh vải vẫn để chiến đấu lên cổ cho đỡ lạnh. Đêm hôm qua, trời nắng trở lạnh, anh ho sù sụ,đàn chặn ngang cổ làm anh khó thở muốn lên cơn xuyễn.
Có tiếng thút thít như tiếng ồn ào bị chặn lại trong cổ làm anh ngạc nhiên quay lại. Khóc là trường bị mất, sẽ bị phạt. Một ông lão già tóc bạc trắng, đầu cày nhắn thín, mặt nhăn nhăn, mắt đỏ hoe gấp ga gấp gay, đang tập tếnh bước. Chân ông già đeo xiềng, mỗi bước đi, xiềng xích cách vào khoen sắt đeo hai bên cổ chân. Cồn ông già đã được đồng cảnh "mách thuốc" nên biết dùng dây rút quần sợi quang xiềng treo trước bụng. Thấy một mắt cá chân ông già tím đen và rỗ vù như chiếc bánh dầy nhỏ, Toàn dự đoán ngay ông già đã đòn đòn "trật búa" của thợ rèn. Từng lần đặt cẳng chân được di chuyển xuống đất, ông già rên rỉ, muốn khóc mà lại sợ phạm quan điểm của nhân dân!
Hai cẳng chân của tuổi già đã quắt lại, Vết thâm, chỉ còn da bọc xương, không lớn hơn cánh tay của một người bình trung
Toàn nghệ nói ông ta (trước kia có làm Chánh Tổng) bị tên tá điền nay làm chủ xã, cho bắt giam vào đây để trả nợ nhân dân trong đợt đầu tiên phát động phong cách cải cách ruộng đất tại địa phương.
Một cơn bốc hỏa dữ dội vì có hai đồng cảnh đi ngang. Đây là hai tù nhân phạm kỷ luật, bị phạt tăng cầu tiêu công cộng tại trại lửa, múc phân, rải tro, nhà hợp nhất làm phân bón cho cấm canh nông sử dụng. Nghĩ đến hố chứa phân, Toàn đã muốn gói gọn. Nhiều người chết trong hố phân này vì những lý do đó không thể tưởng tượng nổi.
Sự kinh hoàng còn lở loét ở đầu Kính Toàn diện khi anh quay lại nhà tiểu công nghệ, chờ lệnh đi lao động trên lò hơn.
Thành công xong phần việc sau bữa ăn, cũng đã có mặt tại đây. Từ ngoài sân, một tên giám đốc hình xăm bước lại trước mặt Thanh ra lệnh chi không rõ, chỉ thấy Thanh lễ phép gật đầu. Rồi giám quay về phía Toàn ngoắc tay, như gọi chó. Toàn chạy lại, nhận lệnh: Bin nay anh được xác định chỉ xây dựng ở nhà tiểu công nghệ.
Toàn linh cảm tai biến đã khởi động với anh. "Không biết ra sao đây"? Câu đó ẩn yên ảnh Toàn cho đến khi bóng gió lùi ra quá hùng phong nhà. Khoảng 10 giờ, một giám thị Mường cầm mảnh giấy có ghi số danh, gọi Toàn và Thanh lên văn phòng. Tuy nhiên, trước đó có bất kỳ tai biến nào khi thấy giám thị lại gần, Toàn cũng chạy lên cầm máy. Anh ta than thầm như một người xa rời cõi đời:
- Thế là chết!!
--------------------------------
1 vì cồng thùng và nhẹ hơn củi, tù chỉ phải mang 40 ký lô thôi (LTG)
Trại Đầm Bùn Trại Đầm Bùn - Trần Văn Thái Trại Đầm Bùn