Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
mber lặng lẽ ngồi ngoài mái hiên sau nhà bà Dawson. Trừ bà Dawson thì những người khác đã rời nhà từ sáng sớm. Bọn trẻ đã đi cùng Helen, còn những người khác thì đang lựa cho mình những bộ quần áo phù hợp và sắm thêm đồ đạc để đáp ứng các nhu cầu sống trong thời gian sẽ lưu lại ở thế kỷ này. Khi được rủ đi cùng, Amber xua tay. “Tôi có nhiều thời gian để khám phá mà. Ngoài ra thì việc tôi mặc cái áo choàng này sẽ khiến người khác nghi ngờ đấy. Chúng ta không nên gây ra bất kì sự chú ý nào khi đang ở đây.”
Cái cớ của cô để không phải đi cùng mọi người không phải không chính đáng, tuy nhiên sự thật là cô cần thêm thời gian để tập thích nghi với thế giới mới của mình. Myra đã cảnh báo cho cô biết về những tiện nghi hiện đại và cũng có cho cô biết trước rằng ở thế kỷ này ồn ào ra sao. Những cảnh báo của Myra cũng không thể nào phản ánh đúng và đủ sự thật được. Mọi người đổ ra xung quanh họ và những cảm xúc méo mó phức tạp của một số người lạ ấy lại len lỏi luồn qua những kẽ hở trong chiếc áo choàng bảo vệ của Amber.
Cô cần phải tìm ra cách khác để bảo vệ mình, cách nào đó tiện lợi hơn. Việc mặc áo choàng mọi lúc có thể giúp cô ngẩng đầu dễ dàng hơn, nhưng chuyện này sẽ thu hút những ánh mắt tò mò. Từ những gì Helen kể thì một chiếc áo choàng dài đến chân không thể nào có chỗ trong cái nóng ở California. Lizzy đang tìm kiếm một kiểu quần áo nào đó có thể đáp ứng được mong muốn của Amber, và sau đó họ sẽ hóa phép lên nó trước khi họ được triệu tập trở lại thời đại của mình.
Trong tiếng thở dài, Amber cầm tách trà đã uống hết lên và đứng dậy để tiến về phía nhà bếp. Những quầy bếp phẳng lì và những bếp lò không cần dùng lửa để đốt làm Amber mỉm cười. Cô lướt tay dọc theo hộc đá và mở nó đủ lâu để cảm nhận được hơi lạnh bên trong tỏa ra. Trên những chiếc kệ chất nhiều bình thủy tinh, bên trong bình chứa đủ loại chất lỏng với nhiều màu sắc khác nhau. Cô cảm thấy như thể mình đang xâm phạm chốn riêng tư của người khác khi trộm nhìn vào trong đó, vì thế cô ngưng lại, không khám phá cái tủ lạnh nữa.
Amber nghe thấy tiếng bước chân của bà Dawson ngoài sảnh. “Cháu đây rồi”, bà nói với một nụ cười trên môi. “Ta đang tự hỏi không biết rằng cháu muốn khám phá ở đâu trước tiên.”
Amber cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên. “Cháu xin lỗi nếu có xâm phạm…”
“Vớ vẩn. Cháu có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Bằng không, cháu có thể học hỏi bằng cách nào đây?” Bà Dawson tới ngồi trên một chiếc ghế đẩu tại bàn bếp.
“Bà tốt quá!”
“Đâu phải ngày nào ta cũng có một quý cô xinh đẹp từ hàng thế kỷ trước bầu bạn cùng đâu. Ta cược rằng cháu có một hai câu hỏi về mọi thứ ở trong căn phòng này, đúng không?”
Mắt Amber quét một lượt cả phòng. “Vâng ạ”, cô nói. “Vậy thì cháu cứ hỏi”
Khẽ mỉm cười, Amber chỉ vào đồ vật đầu tiên cô thấy. “Cái này dùng để làm gì vậy ạ?”
“Đó là lò nướng bánh mì. Cháu để lát bánh mì vào những khe này, sau đó ấn nút này và một hai phút sau, bánh mì sẽ được nướng chín ở cả hai mặt.”
Cô đặt những ngón tay của mình trên nút gạt. “Cháu làm được chứ?”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Amber ấn nút gạt và nhìn phía trong của chiếc máy đỏ ửng lên. “Thật kì diệu.”
Tiếp đến bà Dawson kể tên tất cả đồ vật trong phòng. Từ máy pha cà phê, đồ khui nắp hộp, máy rửa chén… quá nhiều tên gọi với quá nhiều tính năng nên Amber chưa thể tiêu hóa hết được. Thật quá đỗi phi thường và quá choáng ngợp.
Làm thế nào mà Myra có thể sống được ở đây khi chị ấy không có bất cứ một ai hiểu về thời đại này để hướng dẫn chứ? Khi chị cô trở về, cô sẽ phải hỏi điều này mới được.
Chuông điện thoại reo lên khiến Amber nhảy dựng. “Đó chỉ là một cái điện thoại.” Bà Dawson nháy mắt và cầm lấy điện thoại để nghe máy. “A lô?”
Amber không muốn nghe, nhưng bà Dawson đột nhiên cứng đờ người khi đang nói chuyện điện thoại. “Ôi, tôi xin lỗi cậu Lyons à, nhưng hiện tại thì tôi đang bận quá. Cậu có phiền gì không nếu phải quay trở lại sau một giờ nữa?”, bà Dawson dùng một tay che ống nghe rồi thì thầm. “Đó là sếp của Helen. Anh ta đang đứng ngoài cổng.”
“Vì sao anh ta lại tới đây.” Bà Dawson nhún vai. “Xin chờ một lát nhé, cậu Lyons.” “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Anh ta có vẻ nghi ngờ. Nếu chúng ta không gặp, e là anh ta sẽ lảng vảng ở đây đúng lúc Helen và những người khác trở về.”
“Nếu cho anh ta vào thì có an toàn không?” Chỉ có một người giúp việc đang ở loanh quanh. Thế thì chưa đủ để tự phòng vệ trước một người đàn ông.
“Anh ta chưa bao giờ đe dọa bà cả.” Bà Dawson hướng sự chú ý trở lại người đàn ông trong điện thoại. “Cậu Lyons à, xin mời cậu vào. Tôi sẽ nhờ Amber đón cậu tại cửa trong khi tôi tìm gì đó phù hợp hơn để mặc.”
Sau khi dập điện thoại, bà Dawson vẫy tay ra hiệu cho Amber đi về phía cửa trước. “Cháu hãy ra nói chuyện với anh ta một vài phút, xem thử khả năng đặc biệt của cháu có thể khám phá ra thứ gì không. Bà sẽ gọi cho Helen để đảm bảo rằng nó không quay trở về lúc anh ta còn ở đây.”
Trái tim của Amber đập liên hồi trong lồng ngực. Cô biết là mình cần phải tiếp khách như thế nào, nhưng người này là mối đe dọa của Helen, hay ít nhất là họ nghĩ vậy. Ngay khi cô đến cửa thì tiếng gõ cửa của Lyon vang lên ở sảnh. Cô đặt bàn tay lên ngực rồi vặn tay cầm.
Người đàn ông đứng ở cửa ra vào cười nhẹ và nụ cười sáng rỡ lên khi mắt anh ta bắt gặp cái nhìn của Amber. “Cô là Amber phải không?!”
“Đúng vậy. Bà Dawson sẽ xuống ngay thôi. Mời anh vào nhà.” Amber đứng né sang một bên và để người đàn ông bước ngang qua, phớt lờ cơn bồn chồn trong bụng. Việc những người phụ nữ ở thế kỷ này gặp những người đàn ông mà không có người giám hộ cận kề là chuyện bình thường. Tuy biết vậy, nhưng trải nghiệm này thật quá mới đối với cô.
“Cám ơn cô”, Philip nói. “Cô là y tá của bà Dawson à?”
Amber lắc đầu. “Tôi chỉ là khách thôi.”
Anh ta nghiêng nhẹ đầu sang một bên. “Vậy à?”
Nếu anh ta có mặc áo khoác thì hẳn cô đã đề nghị được cởi giúp áo khoác của anh ta. “Chúng ta cùng vào phòng sách đợi bà Dawson nhé. Bà ấy sẽ xuống ngay thôi.”
“Được thôi.”
Amber cảm thấy ánh mắt Philip đang nhìn mình khi cô dẫn anh ta vào căn phòng tối. “Anh có muốn uống gì không?”
“Thôi được rồi. Cám ơn cô.”
Vừa ngồi xuống mép ghế sofa, Philip đã chăm chú nhìn Amber. Cuộc trò chuyện của họ đã ngừng lại và sự im lặng khó xử trùm lên căn phòng. “Anh Lyons à, hôm nay anh đến đây có việc gì thế?”
“Bà Dawson và tôi có một người bạn chung và cô ấy đang mất tích. Tôi đang hy vọng là bà ấy có thông tin nào đó.”
Amber không thể biết được liệu người đàn ông này có nói sự thật hay không bởi chiếc áo choàng đang trùm lên vai cô. Cặp mắt đen của anh ta không nói ra những suy nghĩ ẩn chứa.
“Philip.” Bà Dawson vừa chống gậy vừa bước vào phòng. Amber ngó chiếc gậy nhưng không nói một lời nào về nó cả. Người phụ nữ lớn tuổi khập khiễng đi lại chỗ họ và Philip đứng lên.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền bà, nhưng tôi hy vọng bà nghe được tin gì đó.”
“Tôi e rằng mình cũng chẳng biết gì thêm.” Bà Dawson quay sang Amber. “Cháu đi bảo Marvis pha trà giúp bà nhé.”
“Tôi đã đến không đúng lúc nên sẽ không ở lại lâu đâu”, Philip nói, “Tôi nghĩ rằng Helen cũng muốn tôi thi thoảng đến thăm bà”. Hướng nhìn của anh ta chuyển sang Amber. “Nhưng tôi thấy rằng bà đã có người bầu bạn.”
“Cậu không cần phải lo cho tôi đâu, tuy vậy tôi rất cảm ơn vì cậu đã quan tâm tới tôi. Cậu có nghe được gì thêm từ phía chính quyền không?”
Philip ngập ngừng một lát rồi lắc đầu. Amber không chắc là bà Dawson có để ý đến sự do dự của anh ta không nhưng cô thì có. Cố gắng không gây thêm sự chú ý nào, Amber thò một tay ra khỏi tấm áo choàng để điều chỉnh lại sức nặng tâm lí đang bao trùm lên cô. Tim cô bắt đầu đập rộn ràng và cô cảm thấy có một cơn đau đang nhói lên sau tai phải.
Không có vẻ là Philip sẽ ở lại đây lâu và có thể là cô sẽ đánh mất cơ hội được đọc suy nghĩ của người đàn ông này
“Họ đã nói chuyện với nhân viên của tôi và đã tiến hành thẩm vấn những người hàng xóm.”
“Tôi nghĩ là sớm muộn gì con bé cũng xuất hiện thôi.” Hai mắt Philip nhíu lại. “Điều gì khiến bà nhận xét như vậy?”
“Con bé là một cô gái năng động. Có thể nó đã tìm thấy một người đàn ông nào đó và người đó đã đưa nó đi.” Bà Dawson thật khéo léo biết bao khi có thể đưa ra một lời giải thích đáng được ngợi khen cho sự mất tích của Helen.
“Trong trường hợp đó thì bà không nghĩ là cô ấy sẽ gọi điện sao?”
Amber hất chiếc áo choàng tuột xuống một bên vai và hít một hơi thật sâu.
“Cậu đã yêu ai bao giờ chưa, Philip?” “Tôi nghĩ là chưa.”
Amber tóm lấy mép áo choàng và kéo nó tuột xuống. Căn phòng như chao đảo. Một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng Amber.
Bà Dawson và Philip đang mải trò chuyện với nhau nên không ai chú ý đến cô cả.
Amber ôm cái áo choàng vào lòng. Sự lo lắng của bà Dawson đang dâng lên trong đầu Amber.
Marvis đang nghi ngờ về sự xuất hiện của những vị khách lạ trong nhà bà Dawson, lo rằng họ ở đây cốt để lấy đi phần nào đó gia tài của bà.
“Tình yêu khiến con người ta làm những chuyện rồ dại.” Cơn đau sau vành tai lan ra cả đầu và lòng bàn tay Amber bắt đầu đổ mồ hôi.
“Helen có bao giờ kể cho bà nghe về người đàn ông của cô ấy không?” “Không.”
Amber cảm nhận rõ một cơn đau dữ dội do từ này gây ra, cho thấy rằng bà Dawson đã nói dối.
“Tôi hy vọng rằng bà đã đúng. Nếu vậy thì cuộc tìm kiếm uổng công vô ích rồi.” Những lời nói của Philip làm một cơn đau tương tự dấy lên. Anh ta không muốn Helen xuất hiện cùng một người đàn ông nào khác bên cạnh. Anh ta nói dối, nhưng mà vì sao chứ?
“Liệu anh có nghĩ rằng cô ấy sẽ trở về cùng với vị hôn phu của mình không?”
Philip quay sang nhìn cô chăm chú.
Bà Dawson để mắt đến tấm áo choàng và ép mình không lộ ra sự lo lắng.
“Miễn là cô ấy quay trở về, còn chuyện cô ấy về với ai thì tôi không quan tâm.”
Lại là những lời nói dối.
Tiến tới gần hơn, Amber miễn cưỡng nở nụ cười. “Cháu hy vọng bà nói đúng, bà Dawson.”
Cứ mỗi bước chân lại gần Philip, cô cảm thấy nặng trĩu như thể đang bước đi trong bùn lầy. Có cái gì đó đen tối đang ngự trị bên trong người đàn ông này, nhưng Amber không thể đọc ra. Cô để chiếc áo choàng khoác hờ trên hai cánh tay. Khi cô đi tới đủ gần, cô giả vờ vấp ngã.
Philip đưa tay ra để đỡ cô. Khi những ngón tay của anh ta chạm vào làn da cô thì những lớp bùn lầy bao quanh cảm xúc của anh ta biến mất, thay vào đó là vũng nước bẩn có thể nhìn thấy được.
Philip Lyons không phải là một người đàn ông vô tội đang tìm kiếm bạn mình.
Tốt hơn hết là Helen nên tránh xa anh ta.
“Ôi, tôi vụng về quá. Thật cảm ơn anh”, cô nói với Philip trước khi buông tay anh ta. Đáng ra cô phải giữ tay anh ta lâu hơn để biết thêm về những bí mật của anh ta nhưng cô không thể chịu đựng nổi những cơn đau mà sự hiện diện của anh ta đã gây ra cho cô.
Bà Dawson tiến tới để giúp Amber kéo áo choàng lên vai. “Cơn cảm cúm của cháu chưa bình phục, cháu yêu. Cháu nên khoác áo vào.”
Khi chiếc áo được phủ lên người Amber, những đợt sóng cảm xúc trong căn phòng cũng trở nên yên ắng. Cô bắt đầu thở dễ dàng hơn.
“Tôi phải đi thôi”, Philip nói. “Nếu bà biết điều gì thêm thì hãy cho tôi biết nhé.”
“Sẵn lòng.”
“Rất vui được gặp cô.” Philip gật đầu với Amber và bước đi bên cạnh bà Dawson khi họ cùng rời khỏi phòng.
Amber ngồi sụp xuống sofa, vẫn còn kiệt sức vì những khoảnh khắc phải sử dụng đến khả năng của mình.
Khi bà Dawson quay trở lại căn phòng, chiếc gậy đã biến đi đâu mất và bà cũng không còn tập tễnh nữa. “Ôi chúa ơi, cháu không sao chứ?”
“Vâng, cháu không sao.” Tuy nói vậy nhưng bàn tay cô đang run rẩy.
“Cháu không giỏi nói dối đâu.”
“Đúng vậy, cháu không giỏi nói dối. Nhưng người đàn ông đó thì có đấy.”
“Chuyện này nói sau. Để bà gọi cho Helen và tìm thứ gì đó giúp cháu lấy lại bình tĩnh đã.”
***
Cách nhà bà Dawson hai dãy nhà, Philip nhấn biểu tượng trên điện thoại của mình và mở âm thanh lên. “Uống cái này đi cháu”, hắn nghe tiếng bà Dawson.
Tốt lắm, họ còn chưa rời khỏi phòng khách. “Gì thế ạ?”
“Cái này nặng hơn rượu vang một xíu. Có vẻ như cháu cần uống nó.”
Philip nhớ lại màu sắc trắng bệch trên gương mặt xinh đẹp của Amber. Có điều gì đó đã làm cho cô gái hoảng sợ.
“Cháu đỡ hơn chưa?”
“Vâng, đỡ nhiều rồi ạ.”
Âm điệu nằng nặng trong giọng của cô gái vang lên rõ ràng hơn lúc hắn vẫn còn ở đó. Vì vừa mới trở về từ Scotland nên hắn nhận ngay ra chất giọng này.
“Người đàn ông đó không hề lo lắng cho sự an nguy của Helen.”
Philip giữ yên điện thoại trong tay. “Cháu chắc chứ?”
“Anh ta đã nói dối về chuyện chính quyền. Nói dối về mong muốn Helen sẽ trở về cùng với người đàn ông của cô ấy. Anh ta đang truy tìm cô ấy.”
“Cháu có biết là tại sao không?”
“Không. Nhưng anh ta sẽ không để cô ấy vuột khỏi tầm mắt mình một khi đã tìm thấy. Về chuyện này thì cháu có thể nói chắc chắn.”
Bàn tay Philip nắm lại.
“Chúng ta cần phải cảnh báo Helen.”
Hắn đập mạnh vào bảng điều khiển xe hơi. “Mình biết ngay là họ nói dối. Bà già đó biết con ả đang ở đâu.” Hắn vặn âm thanh lớn hơn.
“Họ đang trên đường về nhà”, giọng bà Dawson nghe xa dần.
“Liệu có an toàn không?”
“An toàn hơn việc con bé ở ngoài một mình. Khi ở đây, con bé sẽ được mọi người bảo vệ.”
Mọi người là những ai?
“Có vẻ như chúng ta đã tránh vỏ dưa, gặp phải vỏ dừa. Vừa mới chạy trốn một cuộc chiến, lại gặp ngay chuyện này.”
“Philip chỉ là một người đàn ông. Không phải một đạo quân mà các cháu đã bỏ lại sau lưng. Nào, đến đây, hãy vào bếp giúp ta. Việc làm bánh luôn làm ta cảm thấy thư thái hơn”, giọng bà Dawson chìm dần xuống khi họ rời khỏi căn phòng.
Philip ném cái điện thoại sang một bên.
Helen không hề mất tích. Cô ả đang chạy trốn. Cô ả xinh xắn tóc dài đã biết các bí mật của hắn. Nhưng chuyện này không thể xảy ra.
***
“Giờ thì sao?” Helen vuốt mặt mình. “Cháu nghĩ rằng mọi chuyện đã rõ ràng. Cháu phải lộ diện, bằng không cháu sẽ mang tới nguy cơ làm mọi người bại lộ.”
“Cháu sẽ giải thích chuyện mất tích của mình như thế nào đây?”, Myra hỏi.
“Bà Dawson đã giải thích hộ cháu rồi. Cháu đã gặp một anh chàng. Chúng cháu đã có một cuộc vui ra trò. Và giờ thì cháu quay trở về.”
Simon nháy mắt với cô.
“Cháu không được đề cập đến tên của Simon đấy”, Lizzy nói.
“Cháu biết chứ. Cháu sẽ bịa chuyện gì đó.”
“Cô phải tránh xa Philip ra. Người đàn ông này không chỉ đơn thuần là muốn cô trở về an toàn đâu”, lời nhắc nhở tỉnh táo của Amber làm Helen nhớ ra rằng đây không phải là một trò chơi.
“Anh ta sẽ không đời nào rình mò tôi ở chốn công cộng đâu. Tôi không hề thấy anh ta rình mò theo dõi mình.”
“Em cũng chưa từng nghĩ anh ta có thể đột nhập vào nhà mình. Nhưng mà chúng ta đã thấy anh ta làm vậy.” Simon vừa nói vừa đặt một bàn tay mình lên tay cô.
Bọn trẻ đang ăn bánh quy chocolate trong bếp cùng với bà Dawson. Cian đứng ở cửa để lắng nghe cuộc trò chuyện, và như thường lệ, không góp lời nào trong khi Lizz, Myra, Simon và Amber giúp Helen nghĩ ra bước hành động kế tiếp.
Những chiếc váy đã được cất đi cùng với những thanh gươm thời Trung Cổ. Vũ khí duy nhất luôn thường trực bên họ là quyền năng của từng người. Dù những phép thuật này sẽ rất hữu dụng với Myra khi cô dùng tâm trí để điều khiển đồ vật di chuyển hoặc với Lizzy khi bà có thể bay đi nếu cần thiết, nhưng Helen vẫn cảm thấy thật bất lực. Tất nhiên là Simon có thể hóa thành một con thú và chiến đấu với kẻ thù nhưng chuyện này dễ gì mà không gây sự chú ý từ phía công chúng. Ngay cả bọn trẻ con cũng có thể thực hiện những trò điên khùng nào đó.
Có lẽ đã đến lúc Helen tự nghĩ ra ý tưởng hay ho nào đó. Cô xoa xoa những ngón tay với nhau khi đang suy nghĩ.
“Em sẽ đi cùng với Amber tới sở cảnh sát còn anh hoặc Cian sẽ chờ ở bên ngoài.”
“Anh không thích ý tưởng này chút nào.”
“Em không thể cứ ẩn nấp mãi, Simon. Ngoài ra, chúng ta cần phải biết là Philip đang âm mưu chuyện gì?”
“Anh ta nhắm vào em đấy”, Amber nhắc lại.
“Anh ta đã dễ dàng tiếp cận được tôi hằng nhiều năm nay. Tại sao bây giờ đột nhiên lại muốn vậy? Có điều gì đó ở đây tôi chưa hiểu lắm.”
Lizzy gác chân lên bàn cà phê. “Cháu biết gì về đời tư của người đàn ông này không? Hắn ta chưa kết hôn, đúng không?”
“Chưa ạ” “Còn về gia đình hắn thì sao? Có anh chị em nào không?” “Cái này thì cháu không biết. Hình như là có lần nào đó anh ta đề cập chuyện ba mẹ đã qua đời. Đó là tất cả những gì cháu biết.”
Lizzy liếc qua Myra. “Chị nghĩ là chị cần em giúp một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Người cộng sự cũ của Todd, tên Jake. Chỉ là anh ta không già đâu.” Lizzy với tay lấy điện thoại. “Chẳng hiểu sao chị lại không nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Làm người phải biết tùy cơ ứng biến.”
“Liệu có an toàn không?”, Myra hỏi.
“Sao lại không chứ? Sự thực là chúng ta đã già đi trông thấy. Nếu anh ta vẫn còn là cảnh sát, anh ta có thể giúp điều tra về lý lịch của Philip. Xem thử có gì đó trong quá khứ của hắn có thể giúp ta biết được hiện tại hắn đang âm mưu chuyện gì không.”
Lizzy rời phòng với chiếc điện thoại không dây trong tay.
Helen nhún vai và ngó sang Simon. Hàm anh bạnh ra, vẻ mặt anh cau có. Quá đủ cho những ngày vô ưu vô lo. “Anh ta chỉ là một con người bình thường thôi mà”, cô trấn an anh.
“Ai mà biết được.”
“Tôi cũng nghĩ như Simon”, Amber thêm vào, “Tôi cảm thấy anh ta khá quen thuộc”.
Helen rời mắt khỏi Simon. “Cô nói quen thuộc nghĩa là sao?”
“Những người xa lạ luôn cố ẩn giấu sau lớp mặt nạ dối trá và ít thể hiện nhưng việc đọc được những suy nghĩ của họ khá dễ dàng. Còn với người đàn ông này, tôi cần phải hạ thấp sự đề phòng của mình hơn nữa để đào sâu vào tầng lớp suy nghĩ của anh ta. Anh ta rất cảnh giác, cứ như thể anh ta biết được ai đó đang trộm nhìn vào tận sâu tâm hồn mình. Tôi nghĩ anh ta là một Druid.” Amber kéo chiếc áo choàng vào sát mình hơn.
Simon đứng dậy và bắt đầu bước quanh phòng. “Nếu hắn là một người trong số chúng ta thì không thể nào biết được hắn có khả năng gì.”
Helen không thấy được đây là một vấn đề đáng ngại. Philip có thể đang che giấu điều gì đó, nhưng tận sâu trong cô, cô không nghĩ anh ta là người nguy hiểm. “Giữ bạn ở gần, giữ kẻ thù gần hơn. Cách duy nhất để biết được anh ta đang muốn gì là hãy tiếp cận anh ta.”
“Không được.”
Đầu Helen ngoảnh về phía Simon. “Vì sao chứ?” “Hắn rất nguy hiểm”, giọng Simon rất kiên quyết.
Thật may là họ đang không ở thế kỷ XVI, bằng không thì Helen sẽ cảm thấy rằng mình không thể không nghe theo ý anh. Và vì như vậy nên cô không cần phải nghe.
“Chúng ta chưa biết chắc mà.” “Khi chưa chứng minh được thì hắn vẫn còn nguy hiểm.” Myra, Amber và Cian lắng nghe khi Simon giậm mạnh chân xuống nền.
“Em nghĩ rằng em hiểu anh ta hơn anh đấy.”
Cơ hàm của Simon giật nhẹ. “Có thể là em hiểu hắn nhưng bọn anh rất rõ về Druid. Bọn anh đã chứng kiến những trò tàn ác mà ma quỷ đã làm. Còn em thì chưa.”
Có cái gì đó bên trong cô đang run rẩy. Tuy nhiên nhiều năm sống một mình trên đời đã khiến Helen không chịu ngả theo ý của Simon dễ dàng như vậy. Đúng là có cái gì đó từ Philip đã luôn làm cô không yên. Cô cứ nghĩ rằng anh ta có vẻ quan tâm đến cô theo cách mà một người đàn ông quan tâm một người phụ nữ.
Giờ thì cô hiểu rằng còn lí do quan trọng hơn thế. Tuy vậy, anh ta không phải là người nguy hiểm. Cách duy nhất cô có thể chứng minh được là đến gần người đàn ông đó và cho mọi người thấy rằng anh ta không làm gì cô cả.
Helen không nhận thấy căn phòng đã trở nên im ắng ra sao cho đến khi Lizzy quay trở lại. “Tôi đã để lại lời nhắn… Ồ, chuyện gì thế?”, Liz cúp điện thoại và nhìn con trai mình trước khi ngó sang Helen.
Thời gian nặng nề trôi qua và không ai nói lời nào. “Có ai đó làm ơn nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì không?”
Myra đằng hắng. “Helen muốn đối đầu với Philip và Simon đang giải thích cho cô ấy hiểu Philip nguy hiểm như thế nào nếu hắn thực sự là một Druid.”
“Cháu không muốn đối đầu với anh ta, cháu chỉ muốn thám thính xem thử anh ta đang âm mưu chuyện gì thôi. Cháu không thể cứ ngồi yên ở đây và ẩn nấp mãi.”
Khi Liz gật đầu, Helen nghĩ rằng mình đã có được một sự ủng hộ.
“Người đàn ông này đột nhập vào nhà cháu và theo cháu đến tận châu Âu để do thám. Hắn không phải là một anh chàng trong dàn đồng ca. Điều này không có nghĩa rằng hắn là một kẻ giết người nhưng cũng không phải là hắn vô hại.” Lizzy bước tới trước Helen và phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng. “Ta đã gọi cho Jake ở đồn. Nếu gặp may, chúng ta sẽ sớm biết điều gì đó từ anh ta và chúng ta có thể tìm thêm thông tin. Việc ẩn mình trong một vài ngày không làm ai chết cả.”
“Trừ khi Philip quay trở lại đây và phát hiện ra cháu. Rồi thì sao nữa?”
“Thì xung quanh em là những người có thể bảo vệ em”, Simon nói.
Trong suốt cuộc đời mình, Helen chỉ sống dựa vào bản thân. Chuyện gì sẽ xảy ra khi những người này trở lại thời đại của họ? Ai sẽ là người đứng ra bảo vệ cô đây?
Không, Helen chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô đã được học vài điều từ trải nghiệm cuộc sống đường phố. Một vài kiến thức của dân thị thành có thể trở nên hữu ích.
“Được thôi.” Cứ để anh nghĩ rằng mình đã thắng. Với vẻ mặt của Simon thì có khả năng là họ sẽ phải tranh cãi tới sáng nếu Helen không chịu nhượng bộ.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian