I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: More Than A Mistress
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
oàn toàn bình thường khi Jane đến bữa tiệc của phu nhân Sangster, phu nhân Webb cam đoan với con gái đỡ đầu. Việc cô xuất hiện ở những nơi công cộng càng nhiều càng tốt trước ngày ra mắt chính thức mới là đúng đắn. Không được tỏ ra mình có điều gì đó phải giấu giếm. Nhưng Jane đã không nói với cô Harriet rằng đó là đêm trước ngày Jocelyn tham gia buổi thách đấu đầu tiên. Cô không nói điều đó với ai kể từ lúc gặng hỏi ngài Ferdinand. Cô gần như mất ăn mất ngủ và chẳng nghĩ được điều gì khác. Cô đã nghĩ tới chuyện đi đến Dudley House và khẩn cầu anh dừng việc làm ngu ngốc ấy lại, nhưng cô biết có làm thế cũng vô ích. Anh là một người đàn ông, với ý thức danh dự của người đàn ông.
Jane đến bữa tiệc, một phần vì cô Harriet và một phần vì chính mình. Có lẽ cách nào đó tối nay sẽ làm xao lãng tâm trí cô, nếu không thoát khỏi một đêm dài trước mắt thì cũng là buổi sáng hôm sau cho đến khi cô biết được tin tức. Nhưng ngay cả khi anh sống qua buổi sáng đi nữa, thì anh cũng sẽ lặp lại tất cả quy trình vào ngày hôm sau. Cô cẩn thận chọn chiếc váy sa tanh thanh nhã màu vàng sẫm và để cho cô hầu vấn kiểu tóc cầu kỳ một lần nữa. Thậm chí cô còn đồng ý để cô hầu khéo léo thoa một ít phấn lên hai má khi mẹ đỡ đầu nhận xét rằng nom cô xinh đẹp nhưng quá xanh xao. Dạ tiệc của gia đình Sangster là một bữa tiệc gia đình và hạn chế khách mời. Thực ra đối với Jane thì nó khá đông đúc. Cánh cửa đôi giữa phòng khách và phòng nhạc phía bên kia được mở toang, cũng như những cánh cửa dẫn vào phòng tiếp khách nhỏ hơn kề đó. Cả ba gian phòng đều chật ních khách khứa.
Ngài Heyward cùng phu nhân và ngài Ferdinand cũng có mặt, ba người đang chuyện trò sôi nổi với những vị khách khác. Sao họ làm thể được khi biết anh trai mình sẽ đối mặt với cái chết vào sáng mai và sáng ngày kia? Tử tước Kimble cũng ở đó, mỉm cười quyến rũ với một quý cô trẻ đang trò chuyện. Sao anh làm thế được khi một người bạn thân của mình có thể chết vào sáng mai? Trông thấy Jane, anh liền xin phép cô gái nọ, và bước lại chỗ cô để chào hỏi. "Tôi tránh những sự kiện giải trí nhạt nhẽo như trách dịch hạch ấy, tiểu thư Sara ạ," anh nói, nở nụ cười lôi cuốn và nguy hiểm. "Nhưng tôi được biết là cô sẽ tới đây."
"Thế thì toàn bộ trách nhiệm nâng buổi tối nay lên trên mức nhạt nhẽo dồn hết lên vai tôi sao?" cô hỏi, đập nhẹ cây quạt lên cánh tay anh. Phu nhân Webb đã đi chỗ khác chào hỏi bạn bè của mình. "Toàn bộ." Anh chìa cánh tay ra. "Chúng ta hãy tìm đồ uống cho cô và một góc trống để ta có thể tâm tình cho đến khi có ai đó phát hiện tôi đang độc chiếm cô."
Ngài Kimble là một bạn đồng hành hấp dẫn và thú vị. Jane thấy mình hơi vượt giới hạn khi tham gia vào trò tán tỉnh nhẹ nhàng và cười đùa không ngớt - trong lúc đó vẫn tự hỏi làm sao anh ta có thể đặt tâm trí vào những chuyện khác ngoài mối nguy hiểm bạn mình đang gặp và làm sao cô có thể ép ra tiếng cười từ cổ họng mình. Xung quanh họ là những tiếng trò chuyện râm ran. Có tiếng nhạc vọng đến từ căn phòng chính giữa. Cô đã trở lại với thế giới của mình, Jane nghĩ trong lúc đưa mắt nhìn quanh. Quả thực sự xuất hiện của cô đã gây khá nhiều sự chú ý, tất nhiên là thái độ khá kín đáo, nhưng chắc chắn là thế. Không có ai liếc nhìn cô nghi hoặc hay tỏ ra bị sốc trước sự liều lĩnh của cô khi xuất hiện ở một buổi tụ tập cao cấp trong giới.
Cảm giác chiến thắng thật trống rỗng. "Tôi sụp đổ hoàn toàn rồi này," ngài Kimble nói. "Câu chuyện tiếu lâm hay nhất của tôi, thế mà không nhận được nụ cười nào."
"Ôi," Jane nói, lập tức hối lỗi, "Tôi rất xin lỗi. Ngài vừa nói gì vậy?" Nụ cười của anh dịu dàng hơn thường lệ. "Chúng ta hãy xem liệu âm nhạc có làm cô xao lãng hiệu quả hơn không," anh nói, một lần nữa chìa tay ra. "Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, cô biết đấy."
Vậy là anh có quan tâm. Và anh biết là cô biết. Và rằng cô quan tâm. Ngài Ferdinand ở căn phòng chính giữa, trong một nhóm người đang vây quanh cây đàn dương cầm. Anh mỉm cười với cô, cằm lấy tay cô và đưa nó lên môi.
"Em phản đối, anh Kimble, anh đã giữ quý cô đây cho riêng mình quá lâu rồi. Giờ đến lượt em." Nói rồi anh ngoắc tay cô vào cánh tay mình và dẫn cô lại gần cây đàn hơn. Jane nghĩ anh rất giống anh trai, ngoại trừ mảnh dẻ và cao hơn. Và chỗ nào ở Jocelyn là sự tăm tối, thì ở ngài Ferdinand lại là ánh sáng. Cô đoán anh là một chàng trai dễ chịu, vui tính, đơn giản. Hoặc có lẽ không phải. Có lẽ chỉ là cô đã có nhiều cơ hội tìm hiểu những bí mật ẩn sâu trong tính cách Jocelyn trong thời gian làm tình nhân - và bạn anh.
"Ở đây có nhiều người hơn tôi nghĩ," cô nói. "Đúng vậy," anh mỉm cười nhìn cô. "Tôi gần như đã có chút kinh nghiệm với những cuộc tụ tập hạn chế giống như cô, tiểu thư Sara. Tôi thường tránh xa chúng."
"Tại sao lần này ngài không tránh?" cô hỏi. "Vì Angie bảo cô sẽ đến đây." Anh cười toe toét.
Giống hệt những gì Tử tước Kimble đã nói ban nãy. Có phải hai người đàn ông này đang quá say mê cô không vậy? Hay cả hai đã biết cô từng là gì của Jocelyn? "Cô sẽ hát chứ?" ngài Ferdinand hỏi. "Nếu tôi thuyết phục được người nào đó đệm đàn cho cô? Nếu không phải vì ai thì hãy hát vì tôi nhé? Cô có giọng ca hay nhất tôi từng được nghe."
Cô hát bài "Người thiếu nữ với dáng vẻ thanh tao" trong tiếng đàn đệm của cô Meighan. Đám đông đứng quanh cây đàn lắng nghe chăm chú hơn hẳn so với những màn trình diễn khác. Và càng lúc càng có thêm nhiều người từ các gian phòng khác dồn về. Trong số đó có Công tước Tresham.
Anh đang đứng ở cửa phòng khách lúc Jane mỉm cười đáp lại tiếng vỗ tay tán thưởng sau ca khúc đó. Trông lịch thiệp, không chê vào đâu được và hoàn toàn không giống tưởng tượng của người khác về một người đàn ông sắp đối mặt với cải chết trong vài giờ nữa. Đôi mắt Jane khóa chặt lấy anh trong một khoảnh khắc dài vô tận và sự im lặng hiếu kỳ bao trùm phòng nhạc. Rồi cô đưa mắt đi và mỉm cười lần nữa, và những cuộc chuyện trò lại râm ran như chưa hề bị đứt đoạn.
"Quỷ thật!" ngài Ferdinand lẩm bẩm bên cạnh khi cô rời khỏi chiếc đàn để nhường chỗ cho một quý cô khác. "Cô ta đang làm cái chết tiệt gì ở đây?" Khi nhìn lại Jane mới thấy phu nhân Oliver đang đứng cạnh Jocelyn. Cô ta đang cười và nói gì đó với anh. Anh nhìn xuống cô ta và cất tiếng đáp lại. Cô ta đang đặt tay lên cánh tay anh.
Ngài Ferdinand đã lấy lại bình tĩnh. "Căn phòng bên kia hành lang là phòng để đồ ăn," anh nói. "Chúng ta tới đó nhé? Cho phép tôi lấy cho cô một đĩa thức ăn? Cô có đói không?"> "Đói côn cào," cô cười tươi và khoác tay anh.
Năm phút sau cô đã yên vị ở một chiếc bàn nhỏ với một đĩa thức ăn đầy tú hụ đặt trước mặt và chuyện trò với bốn vị khách nam cộng thêm ngài Ferdinand. Sau này cô không tài nào nhớ được họ đã nói gì với cô và cô đã trả lời ra sao. Hay cô đã ăn những gì. Anh đã đến. Như thể cuộc đấu súng chẳng nghĩa lý gì. Như thế tính mạng anh không hề có ý nghĩa đối với anh. Và anh đã để cho người phụ nữ kia chạm vào, nói chuyện với anh mà không hề lớn tiếng, công khai xua đuổi cô ta. Anh khiến cho bản thân không những tội lỗi còn thiếu tế nhị đến mức chẳng thèm giữ khoảng cách với người được xem là nhân tình của mình, một phụ nữ đã có chồng. Chẳng phải quá lợi dụng danh dự của đàn ông sao?
Cuối cùng ngài Ferdinand đưa cô rời khỏi phòng ăn, đi qua hành lang trở lại phòng tiếp khách nhỏ và hai căn phòng liền kề. Có quá sớm không, Jane tự hỏi, nếu đi tìm cô Harriet và xin về nhà? Nhưng làm sao cô sống qua được một giờ nữa ở đây mà không ngất xỉu hay bị kích động đến cuồng loạn? Có ai đó bước qua cửa phòng khách nhỏ khi họ sắp đi vào đó. Jocelyn. Anh túm lấy cổ tay phải cô và nhìn sang em trai song không nói lời nào. Ngài Ferdinand cũng không nói không rằng, chỉ thả tay Jane và bước tiếp vào phòng mà không có cô. Và ngay đến cô cũng không nói gì. Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ.
Anh dắt cô đi ngược lại hành lang và rẽ trái, kéo cô rời khỏi vùng sáng của bữa tiệc cho đến khi họ lọt vào hốc tường mờ tối sau cánh cửa. Anh ấn cô vào cánh cửa và đứng trước mặt cô, vẫn nắm chặt cổ tay cô. Gương mặt anh hoàn toàn khuất trong bóng tối. Cô chỉ có thể nhìn thẩy đôi mắt anh đang nhìn lại cô với sự đam mê, đau đớn, khát khao mãnh liệt, và cô chỉ biết tuyệt vọng nhìn trả lại, câm lặng và khổ tâm. Không ai trong hai người lên tiếng, nhưng sự im lặng chất chứa bao từ ngữ không cất thành lời.
Ta có thể chết vào ngày mai hoặc ngày kia. Ngài có thể có em. Ngài có thể chết.
Có thể lần này anh ấy sẽ ra đi. Mãi mãi. Em sẽ sống ra sao nếu thiếu ngài?
Tình yêu của em. Tình yêu của ta.
Và rồi anh kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt, như thể muốn khảm sâu cô vào mình. Cô níu lấy anh như muốn hòa tan vào anh, vĩnh viễn trở thành một thực thể với anh. Cô cảm nhận được anh, ngửi được anh và nghe thấy nhịp tim anh. Có lẽ là lần cuối cùng.
Môi anh tìm đến môi cô trong bóng tối, và họ hôn nhau say sưa, mãnh liệt, mặc kệ giới quý tộc trong căn phòng bên cạnh. Jane cảm nhận hơi ấm của anh, mùi vị của anh, chất đàn ông của anh, mùi nước hoa anh dùng. Nhưng điều duy nhất quan trọng là anh là Jocelyn, là không khí cô thở, là trái tim đập trong ngực cô, là tâm hồn đem sức sống cho cuộc đời cô. Và anh đã ở đây, ấm áp và sống động trong vòng tay cô. Cô sẽ không bao giờ để anh đi. Không bao giờ.
Nhung anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn đăm đăm xuống cô một hồi lâu, rồi buông cô ra và bỏ đi. Cô lắng nghe tiếng chân anh nhỏ dần trong hành lang về phía phòng khách nhỏ và cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết trong đời. Cô giương đôi mắt vô hồn nhìn vào hành lang gần như tối đen phía ngoài khung cửa.
Cả hai người họ chưa hề nói lời nào. "Cô đây rồi," độ chừng một phút sau có tiếng nói khẽ vang lên. "Cho phép tôi đưa cô tới chỗ phu nhân Webb, ma'am. Để tôi bảo bà ấy đưa cô về nhà nhé?"
Mất một lúc cô vẫn không thể trả lời anh. Nhưng rồi cô nuốt xuống và cương quyết bước ra ngoài khung cửa. "Không, cảm ơn ngài, ngài Ferdinand. Phu nhân Oliver vẫn ở đây chứ? Ngài có biết không? Cảm phiền ngài đưa tôi tới chỗ cô ta?" Anh do dự. "Tôi nghĩ cô không cần lo lắng về người đàn bà đó. Anh Tresham không..."
"Tôi biết. Ôi, tôi biết cả mà. Nhưng tôi muốn nói chuyện với cô ta. Đã đến lúc phải có người làm điều đó rồi." Anh lưỡng lự, rồi đưa tay dẫn cô quay vào với bữa tiệc.
Phu nhân Oliver xem chừng gặp chút khó khăn trong việc hòa nhập. Cô ta đang đứng một mình giữa phòng khách, phe phẩy quạt và cười khinh khỉnh như muốn bảo rằng gia nhập vào nhóm nào ở đáy cũng hạ thấp phẩm giá của cô ta. "Tôi cá là cô ta thậm chí không được mời," ngài Ferdinand lẩm bẩm. "Phu nhân Sangster ắt không muốn mời cả cô ta và Tresham. Nhưng tôi cho là bà quá lịch sự để mời cô ta ra khỏi đây. Cô có chắc mình muốn nói chuyện với cô ta không?"
"Có, tôi chắc chắn," Jane cam đoan với anh. "Ngài không cần ở lại đâu, ngài Ferdinand. Cảm ơn ngài. Ngài thật là một quý ông tử tế." Anh nghiêng đầu cứng nhắc với phu nhân Oliver, người đã quay sang và nhướng mày ngạc nhiên khi trông thấy Jane.
"Chà," cô ta lên tiếng khi ngài Ferdinand đã đi khỏi. "Tiểu thư Sara Illingsworth lừng danh đây mà. Tôi có thể giúp gì cho cô?" Jane đã định tìm cách kéo cô ta tới phòng ăn, nhưng có vẻ họ đang ở trong một ốc đảo riêng tư, với hàng rào bao quanh là tiếng ồn ào chuyện trò của các nhóm và tiếng nhạc vang đến từ phòng bên cạnh.
"Cô có thể nói ra sự thật," cô nói, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Phu nhân Oliver xòe chiếc quạt và chằm chậm phe phẩy trước mặt. "Sự thật ư?" cô ta hỏi. "Cô muốn sự thật nào mới được?"
"Cô đã đặt tính mang chồng mình và Công tước Tresham vào nguy hiểm vì cô không chịu nói ra sự thật," Jane nói. "Giờ đây cô sắp đánh liều mạng sống của hai anh cô và Công tước một lần nữa cũng chỉ vì cô không chịu nói sự thật." Mặt phu nhân Oliver biến sắc thấy rõ, bàn tay cô ta khựng lại. Rõ ràng là cô ta bị sốc nặng và không biết gì về vụ đấu súng cho đến giây phút này. Nhưng rõ ràng là cô ta được làm từ thép, vì cô ta lập tức lấy lại vẻ tự nhiên ngay trước mắt Jane, và lại bắt đầu phe phẩy quạt.
"Tôi thấy mình quả may mắn khi có các anh trai bảo vệ danh dự cho mình, cô Sara" cô ta lạnh lùng nói. "Cô muốn gì? Rằng tôi nên bảo các anh dừng lại và cứu người tình của cô? Có khi còn hay hơn cho cô nếu anh ta chết trong cuộc đấu đấy! Nó sẽ cứu cô khỏi nỗi ô nhục của việc bị vứt bỏ như miếng giẻ rách khi anh ta hết hứng thú với cô. Đó là điều Tresham chắc chắn sẽ làm với nhân tình của mình." Jane lạnh nhạt và điềm tĩnh quan sát cô ta. "Cô không thể làm tôi xao lãng khỏi những điều tôi muốn cô phải nói ra đâu, phu nhân Oliver. Công tước Tresham chưa bao giờ là người tình của cô. Ngài ấy luôn là một quý ông chân chính. Ngài ấy thà chết còn hơn bác bỏ lời của một quý cô và khiến cô ta bị sỉ nhục trước bàn dân thiên hạ; Câu hỏi là, ma'am, cô có phải là quý cô không? Cô thà để những quý ông gánh chịu, có lẽ còn mất mạng vì một lời dối trá phục vụ cho thói phù phiếm của cô chứ không chịu nói thật sao?"
Phu nhân Oliver phá lên cười. "Anh ta nói với cô thế hả? Rằng anh ta chưa bao giờ là người tình của tôi? Và cô tin anh ta? Tiểu thư Sara tội nghiệp. Rốt cuộc cô chỉ là một kẻ ngây thơ. Tôi có thể nói với cô những chuyện... Nhưng thôi, không quan trọng. Cô còn gì để nói nữa không? Vậy thì chúc cô buổi tổi tốt lành. Tôi còn có các bạn đang đợi." "Cô sẽ có một cuộc sống mà không ai muốn có ở phía trước," Jane bảo cô ta, "nếu có người bị giết do lời nói dối của cô. Một cuộc sống mà lương tâm sẽ không ngừng quấy nhiễu cô cả ngày và đêm. Ngay cả trong giấc ngủ cô cũng không thể thoát khỏi nó. Tôi đã lỡ đánh giá cao cô khi tin rằng cô có một lương tâm. Rằng cô tự phụ chứ không phải suy đồi. Tôi sẽ không chúc cô một buổi tổi tốt lành. Tôi hy vọng nó sẽ trở nên tồi tệ. Tôi hy vọng cô sẽ bị giày vò bởi những hình ảnh có thể xảy ra trong một hoặc cả hai cuộc đấu súng. Và tôi hy vọng cô sẽ làm điều duy nhất có khả năng lấy lại sự tôn trọng của mọi người trước khi quá muộn."
Cô nhìn phu nhân Oliver sập cây quạt lại và hầm hầm bước sang phòng nhạc. Rồi cô quay đầu và phát hiện ra tiểu thư Angeline đang khoác tay anh trai, phu nhân Webb khoác tay Tử tước Kimble, tất cả đang chờ để đón cô gia nhập nhóm của họ. "Lại đây nào, Sara," cô Harriet nói. "Ta về nhà thôi. Mãi vui chuyện quá nên cô kiệt sức rồi."
"Tôi sẽ đảm nhận vinh hạnh được hộ tống hai người ra xe ngựa, ma'am," Tử tước Kimble tuyên bố. Tiểu thư Angeline bước tới và ôm choàng lấy Sara. Khác hẳn mọi ngày, cô không nói năng g>
Ngài Ferdinand thì có. "Tôi rất nóng lòng được gặp cô vào sáng ngày mai, tiểu thư Sara." Để cho cô biết Jocelyn còn sống hay đã chết.
Joeelyn ngỡ như đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng tất nhiên nó sẽ qua, sau những giờ dài vô tận của giấc ngủ chập chờn, những cơn mơ kỳ quái sống động và những đợt thức trắng kéo dài. Thật kỳ lạ khi cảm giác về lần đấu súng này khác hẳn bốn lần trước. Ngoài sự phấn khích xen lẫn hồi hộp, anh chưa từng có những đêm hoang mang thế này. Anh dậy sớm hơn mức cần thiết và thảo một bức thư dài, để gửi nó đi phòng trường hợp anh không quay về được. Sau khi gắn xi và ấn con dấu tròn vào sáp mềm, anh đưa nó lên môi và thoáng nhắm nghiền mắt. Anh đã được ôm cô vào lòng thêm một lần nữa. Nhưng anh vẫn không thể thốt ra từ nào. Anh sợ mình sẽ vỡ tan thành từng mảnh nếu làm thế. Anh không giỏi ăn nói vào những lúc cần thiết. Anh chưa hề có kinh nghiệm.
Thật trớ trêu khi tìm thấy tình yêu ngay lúc phải đương đầu với sáng nay. Và thêm sáng ngày mai nếu anh qua được hôm nay. Và cũng thật kỳ lạ khi tìm thấy tình yêu khi anh vốn không tin vào sự tồn tại của nó. Khi anh nghĩ hôn nhân thậm chí hôn nhân với cô, chẳng qua là một cái bẫy.
Anh kéo dây chuông để gọi tên hầu của mình. Jane không ngủ được. Dù đã cố nhưng cô vẫn nằm thao thức. Cô nhìn chong chong lên đỉnh màn tối mờ trên đầu, cảm thấy chóng mặt và nôn nao từ trong gan ruột. Cuối cùng cô thấy dễ chịu hẳn khi ra khỏi giường, mặc váy áo, rồi ngồi co ro trên bệ cửa sổ phòng ngủ, thay phiên áp từng bên má vào ô cửa kính mát lạnh và quấn chặt chiếc khăn san quanh người lấy hơi ấm.
Lẽ ra cô nên nói điều gì đó. Tại sao cô lại im lặng trong khi có rất nhiều điều muốn nói? Nhưng cô biết câu trả lời. Không có từ nào diễn tả được những tình cảm sâu kín nhất của con tim. Nếu anh chết thì sao?
Jane rùng trong chiếc khăn san và cắn chặt hai hàm răng để ngăn chúng không va vào nhau lập cập. Anh đã kinh qua bốn cuộc đáu súng mà không bị tử thương. Chắc chắn anh có thể sống sót qua hai cuộc đấu súng nữa. Nhưng lần này lợi thế không thuộc về anh. Và ngài Ferdinand, không né được sự truy hỏi của Jane trong chuyến đi dạo trong công viên, đã tiết lộ khoảng những thời gian và địa điểm thách đấu mà cả sự thật rằng mục sư Josiah Forbes, trái ngược với nghề nghiệp của mình, là kẻ máu lạnh và một tay thiện xạ.
Những suy nghĩ của Jane bị cắt ngang bởi tiếng cọt kẹt ngoài cửa. Cô giật mình nhìn chăm chăm vào nó. Hãy còn sớm tinh mơ. Cánh cửa khe khẽ mở ra, và cô hầu của cô thận trọng ló đầu vào nhìn về giường ngủ. "Tôi ở đây," Jane lên tiếng.
"Ôi, thưa cô," cô gái thốt lên, căng mắt nhìn vào khoảng sáng lờ mờ, "xin cô thứ lỗi nhưng ở dưới nhà có một cô nhất định đòi nói chuyện với cô. Cô ta đã dựng anh Ivy khỏi giường, và anh ấy dựng em dậy. Cô ta không chấp nhận câu trả lời không ạ." Jane đứng dậy, bụng quặn lên, đầu óc quay cuồng.
"Cô ta là ai?" Cô hỏi. Cô biết người đó hẳn là ai, nhưng cô không dám hy vọng. Vả lại đã quá muộn. Chắc chắn đã quá muộn rồi. "Phu nhân Oliver ạ, thưa cô " cô hầu đáp.
Jane không kịp kiểm tra lại bộ dạng mình. Cô lao ra khỏi phòng và chạy xuống cầu thang với sự hối hả không xứng với một quý cô. Phu nhân Oliver đang bồn chồn đi lại ngoài sảnh trước. Cô ta ngẩng lên lúc Jane xuất hiện và vội vã tiến đến chân cầu thang. Trong ánh bình minh buổi sớm và ánh nến tỏa ra từ giá nến nhiều nhánh, Jane thấy được vẻ lo âu của cô ta,
"Họ ở đâu?" cô ta hỏi. "Họ định đấu súng ở đâu? Cô có biết không? Và khi nào?" "Hyde Park," Jane đáp. "Lúc sáu giờ."
"Chỗ nào ở Hyde Park?" Jane chỉ có thể đoán là chỗ lần trước. Nhưng làm sao cô diễn tả được chính xác chỗ đó ở đâu? Hyde Park quá rộng lớn. Cô lắc đầu.
"Sao vậy?" cô hỏi. "Cô định đến đó à?" "Phải," phu nhân Oliver trả lời. "Ôi, nhanh lên nào. Hãy cho tôi biểt nó ở đâu."
"Tôi không thể," Jane nói. "Nhưng tôi có thể dẫn đường cho cô. Cô có xe ngựa chứ?" "Ở ngoài cửa." Phu nhân Oliver chỉ. "Vậy thì cô dẫn đường đi. Ôi, nhanh nhanh lên. Chạy đi lấy mũ và áo choàng đi."
"Không còn thời gian." Jane nói, vội băng qua vị khách và nắm lấy tay áo cô ta. "Chắc đã hơn năm rưỡi rồi. Đi luôn thôi." Phu nhân Oliver không buồn tranh cãi. Trong vòng năm phút họ đã yên vị trong xe của cô ta và lên đường đến Hyde Park.
"Nếu anh ấy mà chết..." Phu nhân Oliver chấm khăn tay lên mũi. Anh không chết được. Anh không thể chết. Còn quá nhiều chuyện anh phải sống để thực hiện. Ôi, anh không thể chết được.
"Anh ấy lúc nào cũng là người anh tốt nhất," phu nhân Oliver nói tiếp, "và đối xử tử tế với tôi hơn các anh khác. Anh ấy là người duy nhất chịu chơi với tôi lúc tôi còn nhỏ và cho tôi bám theo khắp nơi. Anh ấy không được chết. Ôi, tên đánh xe đáng ghét kia không thể phóng nhanh hơn được sao?" Cuối cùng họ cũng đến công viên, nhưng cỗ xe không thể đi hết con đường tới bãi cỏ biệt lập phía bên kia hàng cây. Người đánh xe, bị bà chủ nhiếc móc thậm tệ, vội vàng hạ thang xuống, và phu nhân Oliver, chỉn chu trong áo choàng, mũ và găng tay, phăm phăm bước xuống, theo sau là Jane để đầu trần, mặc váy dài buổi sáng, vai quàng khăn san, chân đi dép lê.
"Lối này!" Jane kêu lên, và guồng chân chạy. Tất nhiên cô không chắc lắm. Chưa hẳn đã đúng chỗ, mà nếu có đúng, thì có lẽ họ cũng đến quá muộn. Cô căng tai tìm nghe tiếng súng trong tiếng thở hổn hển của mình và tiếng sụt sịt của phu nhân Oiiver. Đúng là chỗ đó. Ngay khi họ loạng choạng vượt qua những thân cây, họ có thể thấy khán giả đang tụ lại một chỗ, tất cả đều im lặng.
Chỉ có một lý do cho sự yên lặng của họ! Mục sư Josiah Forbes và Công tước Tresham, hai người chỉ mặc độc áo sơ mi, quần ống bó, và mang giày Hessian, dấu lưng lại với nhau, đang tiến về hai cách xa nhau, khẩu súng trong tay chĩa lên trời. Bọn họ đang dừng lại, sắp sửa quay người để bóp còi.
"Dừng lại!" Jane hét lên. "DỪNG LẠI!" cô tuân theo chính mệnh lệnh của mình và đứng sững, ép chặt cả hai bàn tay lên miệng. Phu nhân Oliver thét lên và lao bổ tới trước.
Cả hai người đàn ông đều khựng lại. Jocelyn, không hề quay người hay hạ súng xuống, liếc nhìn qua và thấy ngay Jane. Đôi mắt anh khóa chặt mắt cô qua khoảng không ngăn cách. Còn mục sư Forbes vừa quay lại vừa hạ súng xuống, cau mày giận dữ. "Getrude!" Hắn gầm lên. "Ra khỏi đây ngay! Đây không phải là chỗ của phụ nữ. Anh sẽ xử lý em sau!"
Ngài Oliver, nom vừa bối rối vừa ngượng ngùng, từ trong đám khán giả bước ra và định nắm lấy tay vợ lôi đi. Nhưng cô ta giật tay ra. "Không!" Cô ta tuyên bố. "Tôi có điều muốn nói."
Jane, dù kiên định nhìn trả lại ánh mắt của Jocelyn, nhưng vẫn để tai nghe. Trong chớp mắt cô nhận ra phu nhân Oỉiver đã chọn đóng vai kẻ tử vì đạo, hy sinh thanh danh của mình để đổi lấy tính mạng người anh thân yêu. Nhưng có quan trọng gì. Chí ít cô ta cũng đang làm điều lẽ ra nên làm từ lâu, trước khi diễn ra cuộc đấu súng giữa chồng mình và Công tước Tresham. Thật kỳ lạ, Jane bình thản nghĩ. Nếu ngay từ đầu phu nhân Oliver đã làm điều đúng đắn, thì chẳng bao giờ cô gặp được Jocelyn. Cuộc đời con người phụ thuộc vào những khoảnh khắc quá đỗi mong manh.
"Anh không được bắn ngài Tresham, anh Josiah," phu nhân Oliver khẩn cầu. "Cả anh Samuel cũng không được. Ngài ấy không làm gì sai trái cả. Giữa ngài ấy và em chưa từng có bất cứ chuyện gì. Em đã muốn thế, nhưng ngài ấy chẳng có gì với em. Em đã muốn trở thành nguyên nhân của một trận đấu súng - em thấy thế thật thú vị và lãng mạn. Nhưng em đã sai, và giờ em xthừa nhận tất cả. Anh không được bắn một người vô tội. Lương tâm anh sẽ không được yên trong suốt quãng đời còn lại. Em cũng thế." "Đến giờ này em vẫn muốn bảo vệ cho người tình sao, Getrude?" Mục sư Forbes hỏi, sử dụng tông giọng mà hẳn ông ta thường dùng khi giảng đạo, Jane đoán.
"Anh biết rõ em mà," cô ta bảo anh trai. "Nếu chuyện đó có thật, thì em sẽ không tự làm mình mất thể diện trước bao người khác. Em chỉ quyết định làm điều đúng đắn. Nếu anh vẫn không tin em, anh có thể hỏi tiểu thư Sara Illingsworth, người đi cùng em đến đây. Cô ấy là người đã chứng kiến sự tủi hổ em phải nhận từ Tresham khi em đến thăm ngài ấy sau cuộc đấu súng lần trước. Ngài ấy chưa bao giờ là người tình của em, mà là một quý ông quá cao thượng để gọi em là kẻ nói dối." Jocelyn vẫn không nhúc nhích, không rời mắt khỏi Jane. Nhưng dù ở khoảng cảch khá xa cô vẫn thấy được một bên mày anh nhướng lên giễu cợt.
Mục sư Josiah Forbes đang sải bước qua bãi cỏ tiến về phía đối thủ của mình. Cuối cùng Jocelyn cũng quay người và hạ súng xuống. "Xem ra tôi đã nhầm lẫn, ngài Tresham." Ông ta vẫn dùng cái giọng giảng đạo. "Tôi nợ ngài một lời xin lỗi và tôi xin rút lại lời thách đấu của mình. Tất nhiên nếu ngài thấy không nguôi hận, thì chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đấu này. Xét cho cùng, gia đình tôi phải chịu trách nhiệm cho mưu đồ đê hèn nhằm ám hại gia đình ngài." Jane đoán rằng ông ta đã nghiêm khắc trách mắng ba đứa em trai trong vụ tai nạn xảy ra với cỗ xe song mã của ngài Ferdinand.
"Tôi cho rằng," Jocelyn đáp lại với tiếng thở dài uể oải, "mối oán giận nho nhỏ đó đã được trả, ngài Forbes ạ. Và đối với vụ việc lần này, ngài chỉ đang làm điều mà tôi ắt cũng sẽ làm cho em gái mình." Anh chuyển khẩu súng sang tay trái và chìa tay phải ra. Tiếng thở phào đồng loạt vang lên từ phía khán giả khi hai bàn tay bắt lấy nhau và Đại úy Samuel Forbes cũng bước tới để nói lời xin lỗi và rút lại lời thách đấu. Jane từ từ hạ hai tay xuống và nhận ra mình đã để lại tám dấu móng tay trên hai lòng bàn tay.
Phu nhân Oliver thì ngất lịm một cách tao nhã trong vòng tay chồng. Một sự hòa giải trong danh dự nhanh chóng diễn ra. Trong phút chốc Jocelyn lại được ở một mình và mắt về phía hàng cây. Anh đưa tay trái lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, để ngăn bạn bè lại gần cùng lúc vẫy những ngón tay phải ra hiệu cho Jane một cách độc đoán.
Tâm trí Jane giờ chỉ còn lại sự nhẹ nhõm tê dại và nỗi tức giận dâng trào - những ngón tay vẫy vẫy của anh như đổ thêm dầu vào lửa. Cứ như cô là một chú chó vậy! Cứ như anh không thể đến chỗ cô. Cô xăm xăm đi về phía anh cho đến khi đứng gần như mũi chạm mũi. "Ngài là đồ quá quắt," giọng cô thấp và run rẩy. "Ngài là kẻ quá quắt, ngạo mạn, ngoan cố. Tôi căm ghét ngài! Sáng nay ngài vừa đối mặt với cái chết, nhưng ngài định sẽ chết mà không thèm nói lời nào với tôi. Kể cả tối qua - ngài cũng không chịu thốt ra một từ. Nếu tôi cần thêm bằng chứng rằng ngài không quan tâm đến tôi" - cô vung tay tát vào mặt anh với một tiếng chát đanh gọn thỏa mãn - "thì giờ đã quá đủ. Tôi không bao giờ muốn trông thấy ngài nữa. Ngài hiểu không? Không bao giờ! Hãy tránh xa tôi ra."
Anh nhìn trả lại cô bằng vẻ kiêu kỳ biếng nhác và chẳng chút ăn năn. "Em đi cả chặng đường dài vào cái giờ sớm tinh mơ này, trông bộ dạng xuềnh xoàng này để bảo ta tránh xa em ra ư, tiểu thư Sara?" Anh hỏi với logic lạnh lùng đến đáng ghét. "Em đã ăn mặc thật đúng mực để đến bảo ta rằng ta là đồ quả quắt? Giờ thì, khoác tay ta ngay, và ta sẽ hộ tống em tới xe ngựa của phu nhân Oliver - ta cho đó là nơi cô ta đang được mang tới. Ta dám chắc trong giờ phút kịch tính họ sẽ quên bẵng em nếu chúng ta không nhanh chân lên. Bằng không em sẽ bị bỏ lại với hai hoặc hai mươi quý ông làm người tháp tùng và hộ tống duy nhất cho em. Đó không phải tình huống tiểu thư Sara Illingsvvorth muốn thấy mình lâm vào khi thanh danh cô ấy vẫn ở thế bấp bênh." Anh đưa cánh tay ra, nhưng cô quay phắt đi và bắt đầu cất bước về hướng chiếc xe. Anh sải chân đi song song bên cạnh cô.
"Ta cho rằng tất cả chuyện này là ý của em? Nó đã tạo ra một pha kịch tính tuyệt vời. Cứu mạng vô cùng đúng lúc." "Không liên quan đến chuyện đúng lúc," cô lạnh nhạt. "Tối qua tôi chỉ khuyên phu nhân Oliver rằng có lẽ đã đến lúc nói ra sự thật."
"Vậy thì tôi nợ em một ơn cứu mạng." Nhưng cách anh nói thật kiêu căng và chẳng có chút dấu vết của lòng biết ơn. "Ngài có thể trở về với các bạn ngài được rồi," cô nói khi cỗ xe hiện ra trong t mắt và rõ ràng phải mất một lúc cô mới đến được đó để đồng hành với phu nhân Oliver vẫn mê man bất tỉnh trở về nhà.
Anh dừng chân và nghiêng đầu chào cô rồi không nói không rằng quay đi. Nhưng cô sực nhớ ra một chuyện khi anh vừa cất bước. "Jocelyn!" Cô gọi.
Anh dừng lại và ngoái đầu nhìn cô qua vai, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt. "Tôi để quên khung thêu," cô ngốc nghếch nói, thậm chí đến giờ vẫn không thốt ra được điều muốn nói.
"Ta sẽ mang nó cho em. Không. Xin thứ lỗi. Em không bao giờ muốn nhìn mặt ta nữa. Nên ta sẽ sai người mang tới." Anh quay đi. "Jocelyn!"
Một lần nữa anh ngoái đầu ỉại. "Tôi để quên bức tranh "
Cô thấy mắt họ như khóa vào nhau một lúc lâu tnrớc khi anh trả lời. "Ta sẽ cho người mang tới," anh nói.
Rồi anh quay đi và sải bước xa rời cô. Như thể tối qua chưa từng xảy ra. Mà đã xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là một nụ hôn vụng trộm giữa người đàn ông và nhân tình cũ của anh ta thôi mà?
Jane xoay người và vội vã đi về cỗ xe..
Tin Em Và Yêu Em Tin Em Và Yêu Em - Mary Balogh Tin Em Và Yêu Em