We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ó là sự thật. Các chàng trai không suy nghĩ giống như cái cách của các cô gái, và điều này có thể dẫn đến rắc rối.
"Khi các chàng trai không chịu lắng nghe"
Cho tạp chí Chik
Ôi, con trai... Molly trì hoãn lâu nhất có thể - đánh răng, tát nước tung tóe lên khắp mặt cô, sửa lại cái áo tank top của mình, và buộc lại cái dây rút ở cái quần pajama của cô. Cô một nửa mong anh sẽ tính chuyện với cô sau, nhưng dường như anh đã không thấy sự cần thiết, từ khi cái cửa sổ vừa mới được sơn đã đóng lại nên cái cách duy nhất còn lại để cô thoát ra ngoài là băng qua anh.
Hi vọng ở cái phòng tắm là quá nhiều. Bên cạnh đó, chỉ là vấn đề thời gian để đối mặt với hậu quả cô đã làm. Cô hé mở cửa và nhìn thấy anh đang dựa vào bức tường đối diện, sẵn sàng chụp lấy cô. "Uh... Anh đang nói gì vậy?"
Anh phát âm rõ từng từ với hàm răng mình. "Em có phiền giải thích anh lý do tại sao, khi anh đi bộ xuống bờ hồ sau bữa sáng nay, anh đã tìm thấy một con cá ngừ chết nổi trong hồ không?"
"Một sự thay đổi trong mô hình di cư của cá chăng?"
Anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía phòng trước. Một dấu hiệu xấu. Ít nhất trong phòng ngủ cô cũng có một cơ hội chiến đấu.
"Anh nghiêm túc nghi ngờ rằng mô hình di cư thay đổi không đủ để một con cá nước mặn kết thúc cuộc đời trong một hồ nước ngọt!" Anh đẩy cô xuống chiếc ghế dài.
Cô đã nên quay trở lại con hồ đêm qua và vớt con cá lên, nhưng cô đã cho rằng chúng sẽ nằm đó rồi sau đó sẽ chìm. Có lẽ chúng sẽ như vậy nếu không xảy ra cơn bão.
Được rồi, đã đủ phiền phức quanh đây. Đây là lúc cho sự phẫn nộ chính đáng. "Sự thật thì, Kevin, chỉ vì em thông minh hơn anh không có nghĩa là em biết mọi thứ về cá."
Có lẽ đó không phải là chiến lược tốt nhất của cô, bởi vì lời nói của anh thể hiện sự nổi giận trong từng từ ngữ. "Em sẽ nhìn vào mắt anh và nói cho anh biết là em không biết bất cứ điều gì về việc làm thế nào một cá ngừ lại có trong hồ đó?"
"Thì..."
"Hay là em không biết lý do tại sao Eddie Dillard lại đến gặp anh sáng nay và nói với anh ông ta sẽ không mua khu cắm trại sau tất cả những chuyện đó?"
“Ông ta đã làm vậy à? "
"Và em nghĩ ông ta đã nói những gì với anh trước khi ông ta lái xe bỏ đi?"
"Chỉ là đoán thôi: Anh là gã đó hả?"
Lông mày anh nhướn lên và giọng nói của anh trở nên mềm mại như bước chân của một sát thủ. "Không, Molly, ông ta không nói vậy. Những gì ông ta đã nói là “Hãy nhận một vài sự giúp đỡ đi, chàng trai!”
Cô nhăn mặt.
"Bây giờ, em đã làm những gì để ông ta có ý vậy?"
"Những gì mà ông ta đã lại nói à?” cô cất giọng khàn khàn.
"Chính xác thì em đã nói những gì với ông ta?"
Cô trở về kỹ thuật của lũ trẻ nhà Calebow thường dùng. "Tại sao anh lại nghĩ rằng em đã nói với ông ta một điều gì đó? Có rất nhiều người dân ở đây có thể nói một cái gì đó với ông ta – Troy, Amy, Charlotte Long. Thật không công bằng, Kevin. Mỗi lần một điều gì đó xảy ra xung quanh đây, anh lại đổ lỗi cho em."
"Và tại sao em nghĩ rằng họ có thể?"
"Em không biết."
Anh ngồi xuống, giữ chặt cả hai tay trên đầu gối của cô, và kéo mặt anh lại sát mặt cô. "Bởi vì anh đã biết rõ ý định của em. Và anh có cả ngày."
“Được, tốt thôi, em thì không." Cô liếm môi mình và nghiên cứu dái tai của anh, hoàn hảo giống như phần còn lại của anh vậy, ngoại trừ một dấu răng nhỏ màu đỏ cô khá chắc chắn là cô đã đặt nó ở đó. "Ai đã chuẩn bị bữa ăn sáng hôm nay?"
“Anh đã làm." Anh nói nhẹ nhàng, nhưng áp lực lên đầu gối của cô không nhẹ chút nào. Anh chắc chắn sẽ không để cho cô đứng dậy. "Sau đó, Amy đến và giúp anh làm. Em đã đánh trống lãng xong chưa?"
"Không... có– Em không biết!" Cô cố gắng di chuyển chân của mình, nhưng chúng không đi được bất cứ đâu cả. "Em không muốn anh bán khu cắm trại, đó là tất cả."
"Nói cho anh biết điều gì đó mà anh chưa biết ấy."
“Eddie Dillard là một kẻ ngốc."
"Anh cũng quá biết." Anh đứng dậy, nhưng anh không quay đi. "Em còn điều gì khác nữa?”
Cô cố gắng tự đứng dậy và cô có thể để anh có nó, nhưng cô đã bị ghim chặt bởi cơ thể của anh. Nó đã làm cô thêm kích động và cô muốn được hét lên. "Nếu anh biết rằng, làm sao anh có thể làm điều này với nơi đầu tiên của anh? Làm sao anh có thể đứng đó và để cho ông ta nói về việc sơn những căn nhà thành màu nâu? Còn về việc phá hủy căn nhà này – căn nhà mà anh đang đứng ngay bây giờ! – và sau đó là chuyển khu B & B thành một cửa hàng bán mồi hả?"
"Ông ta chỉ có thể làm những điều đó nếu anh bán khu cắm trại cho ông ta."
"Nếu anh –" Cô nhảy lên và quấn chân mình xung quanh anh. “Anh đang nói gì vậy? Ôi Chúa ơi, Kevin, anh có ý gì?”
"Đầu tiên, anh muốn nghe về con cá ngừ."
Cô nuốt khan. Thời điểm cô lên kế hoạch, cô biết là cô phải nói cho anh sự thật. Cô chỉ hy vọng nó sẽ không quá sớm như vậy. "Được rồi." Cô lùi lại một vài bước. "Hôm qua em đã mua một vài con cá ở chợ, và đêm qua em đã đặt chúng trong hồ, và sau đó em đánh thức Eddie dậy và để ông ta nhìn thấy chúng."
Dừng lại một lúc. "Và em đã nói với ông ta chính xác những gì?"
Cô để mắt mình vào khuỷu tay anh và nói nhanh nhất có thể. "Đó là một bãi chứa hóa chất ngầm dưới lòng đất đã bị rò rỉ vào hồ và giết chết hết tất cả các con cá."
"Một bãi chứa hóa chất ngầm dưới lòng đất?"
"Uh-huh."
"Một bãi chứa hóa chất ngầm dưới lòng đất!"
Cô bước nhanh vài bước lùi lại. "Chúng ta có thể nói về một điều gì đó khác không?"
Oh, Jeez, nó làm mắt anh ánh lên 14 sắc thái khác nhau của sự điên liên. "Eddie đã không nhận ra rằng những con cá đó không nên ở trong một hồ nước ngọt à?”
"Trời là rất tối, và em đã không để cho ông ta có một cái nhìn thực sự tốt." Một vài bước nhanh chóng lùi lại khác.
Cô phòng ngự bằng cách bước một vài bước nhanh chóng khỏi anh. "Và làm thế nào em giải thích được ý định cố gắng bán một khu trại cá bị ô nhiễm của anh cho ông ta?"
Các dây thần kinh của cô căng ra. "Đừng có nhìn em như thế!"
"Như anh có thể vòng tay quanh cổ em và bóp lại hả?"
"Ngoại trừ anh không thể, bởi vì em là em gái của bà chủ anh."
"Nó chỉ có nghĩa là anh cần thực hiện một cái gì đó mà không để lại dấu vết."
"Quan hệ tình dục! Có những cặp nghĩ rằng quan hệ tình dục khi họ đang thực sự tức giận lẫn nhau là một sự kích thích."
"Và em biết nó như thế nào? Đừng bận tâm, anh sẽ thực hiện những từ ngữ đó.” Anh bước đến và bắt đầu cám dỗ phía trước cô.
"Uh... Kev..." Cô ấy liếm môi mình và nhìn vào đôi mắt lấp lánh màu xanh lá cây.
Anh di chuyển rộng tay ở phía dưới cô. "Anh nghiêm túc đề nghị em không được gọi anh như vậy. Và anh nghiêm túc đề nghị em không được cố gắng ngăn chặn điều này, bởi vì anh thực sự, thực sự cần làm một số việc thể chất với em.” Anh đẩy mình sát vào cô. "Và tất cả mọi thứ khác anh đang nghĩ về sẽ đặt anh ở trong tù."
“Đ – được. Nó thật công bằng." Ngay sau khi cô trần truồng, cô đã để anh biết những điều khác cô đã nói với Eddie.
Nhưng sau đó miệng của anh đã nghiền nát môi cô, và cô dừng hoàn toàn suy nghĩ lại.
Anh không đủ kiên nhẫn để cởi bỏ quần áo của mình, nhưng anh đã cởi bỏ cô hoàn toàn, rồi đóng sầm và khóa cửa phòng ngủ lại trong trường hợp bất kỳ đứa trẻ Calebow nào quyết định đến thăm Dì M của chúng.
"Lên giường. Ngay bây giờ."
Ồ, vâng. Nhanh như cô đã ở đó rồi vậy.
"Mở chân của em ra."
Vâng, thưa ông.
"Rộng hơn nữa."
Cô mở ra cho anh một vài inche.
"Đừng để anh yêu cầu lại lần nữa.”
Cô trượt rộng đầu gối ra. Nó sẽ không bao giờ được như thế này cho cô một lần nữa. Không bao giờ một lần nữa cô cảm thấy hoàn toàn an toàn với một người đàn ông nguy hiểm.
Cô nghe thấy những âm thanh dây kéo của khóa quần anh. Một tiếng lẩm bẩm khàn đặc. "Em muốn thế nào?”
"Oh, im đi” Cô vươn người tới và giang rộng cánh tay mình. "Im đi và đến đây."
Vài giây sau, cô cảm thấy trọng lượng của anh trên cô. Anh vẫn còn tức giận, cô biết điều đó, nhưng nó không thể ngăn anh không chạm vào cô ở mọi nơi cô thích được anh chạm vào.
Giọng anh thấp và khàn đặc, và hơi thở của anh làm rung một lọn tóc gần tai cô. "Em đang làm anh điên lên, em biết mà, phải không?"
Cô ép má vào quai hàm cứng rắn của anh. "Em biết. Em xin lỗi."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn và cứng rắn hơn. "Nó không thể – chúng ta không thể giữ..."
Cô cắn môi mình và giữ anh chặt hơn. "Em cũng biết vậy."
Anh có thể không hiểu rằng đây sẽ là lần cuối cùng, nhưng cô thì có. Anh vào sâu hơn bên trong cô, đúng theo cái cách anh biết là cô thích. Cơ thể cô cong lại. Cô tìm thấy nhịp điệu của riêng mình và trao cho anh tất cả mọi thứ. Chỉ một lần nữa thôi. Chỉ một lần cuối cùng.
Thông thường, khi nó đã trôi qua, anh để cô nằm bên trên ngực anh, và họ cùng ôm nhau và nói chuyện. Ai đã tuyệt vời hơn, cô hay là anh? Ai tạo ra nhiều tiếng ồn nhất? Tại sao Glamour lại đẳng cấp hơn Sports Illustrated. Tuy nhiên, sáng nay họ đã không làm như vậy. Thay vào đó, Kevin quay đi, và Molly thì đi vào phòng tắm để làm sạch và mặc lại quần áo.
Không khí vẫn còn ẩm ướt từ cơn bão, vì vậy cô mặc vào một cái áo khoác dày dài che phủ cả quần short của cô. Anh đang chờ ở nhà trước, Roo ở dưới chân anh. Hơi nóng bốc lên từ cốc cà phê của anh khi anh nhìn ra ngoài khu rừng. Cô rúc sâu hơn vào sự ấm áp của cái áo. "Anh đã sẵn sàng để nghe phần còn lại của nó chưa?"
"Anh đoán tốt hơn là thế."
Cô khiến mình phải nhìn vào anh. "Em đã nói cho Eddie rằng ngay cả khi anh đang rao bán nơi này, anh vẫn còn nhiều tình cảm gắn liền với nó, và anh không thể chịu được ý nghĩ rằng một điều gì đó đang xảy ra với con hồ. Do đó, anh đã chối bỏ việc nó bị nhiễm bẩn. Em đã nói rằng anh không cố tình lừa gạt ông ta; anh không thể giúp gì được nó "
" Và ông ta tin vào điều đó? "
"Ông ta ngốc hơn em nghĩ, và em đã thuyết phục khá tốt." Cô đi chậm chạp qua phần còn lại của câu chuyện. "Sau đó, em đã nói anh đang có một vấn đề về tâm thần – em thực sự xin lỗi về điều đó – và em hứa em sẽ đảm bảo là anh nhận được sự giúp đỡ về tinh thần."
"Một vấn đề tâm thần?"
"Đó là tất cả những gì em có thể nghĩ ra."
"Đừng có can thiệp vào công việc của anh?” Anh đập sầm cái cốc xuống, làm cà phê bắn tung tóe trên mặt bàn.
"Em không thể không làm điều đó."
"Tại sao lại không? Ai cho em cái quyền điều khiển cuộc sống của anh?"
"Không một ai. Nhưng..."
Tâm trạng của anh đang được kiềm nén, bây giờ nó vẫn chưa bùng lên. "Nó có gì giữa em và nơi này nào?"
"Nó không phải với em, Kevin, đó chính là anh! Anh đã mất cả bố mẹ mình, và anh đang quyết tâm giữ cho Lilly cách xa chiều dài cánh tay của anh. Anh không có bất kỳ anh chị em ruột nào– kể cả họ hàng gia đình. Duy trì kết nối với nguồn gốc của anh rất là quan trọng, và khu cắm trại này là tất cả những gì anh có!"
"Anh chẳng quan tâm đến nguồn gốc của mình! Và, tin anh đi, anh có nhiều thứ hơn khu cắm trại này!"
"Những gì em đang cố gắng để nói là –"
"Anh có hàng triệu đô la và anh không đủ ngốc để ném nó đi – hãy bắt đầu với nó! Anh có xe hơi, một ngôi nhà sang trọng, một danh mục đầu tư chứng khoán sẽ giữ cho anh mỉm cười trong một thời gian dài. Và đoán xem anh còn có những gì? Anh có một sự nghiệp mà anh sẽ không để cho những kẻ ích kỉ lí sự ăn cắp khỏi anh.”
Cô nắm chặt bàn tay mình lại với nhau. "Anh có ý gì khi nói vậy?"
“Giải thích một điều gì đó về anh. Giải thích điều em biện minh như thế nào cho việc em dành quá nhiều thời gian để tâm vào công việc của anh thay vì chăm sóc chính bản thân em?"
"Em vẫn chăm sóc nó."
"Khi nào? Trong hai tuần em đã lên kế hoạch âm mưu với khu cắm trại này thay vì tập trung năng lượng của mình đúng nơi nó cần. Em đang có một sự nghiệp đáng vứt vào toilet. Khi nào em mới bắt đầu cuộc chiến đấu tranh cho những con thỏ của em thay vì đầu hàng và chờ chết hả?”
"Em không có những điều đó! Anh không biết mình đang nói gì cả."
"Em biết anh nghĩ gì không? Anh nghĩ rằng sự ám ảnh của em với cuộc sống của anh và khu cắm trại này chỉ là một cách để em làm xao lãng chính mình khỏi những thứ em cần phải làm với cuộc sống của chính em."
Làm sao anh có thể xoay xở trở lại vấn đề này? "Anh không hiểu bất cứ điều gì cả. Daphne Ngã Nhào là cuốn sách đầu tiên trong hợp đồng mới. Họ sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì khác từ em cho đến khi em sửa lại nó."
“Em không có bất kỳ can đảm nào cả."
"Nó không đúng sự thật! Em đã làm tất cả những gì có thế để thuyết phục biên tập viên của em rằng chị ta đã phạm sai lầm, nhưng Birdcage sẽ không lay động."
“Hannah đã nói với anh về Daphne Ngã Nhào. Con bé nói đó là cuốn sách hay nhất của em. Quá tệ là con bé sẽ là đứa trẻ duy nhất được đọc nó." Anh ra hiệu về phía tập ghi chép cô đã để lại trên chiếc ghế dài. "Kia là một cuốn mới em đang viết. Daphne Đi Trại Hè.”
"Làm thế nào anh biết về –"
"Em không phải là người duy nhất lén lún. Anh đã đọc bản thảo của em. Ngoài một số bất công trắng trợn với chú lửng, có vẻ như em đã có một chiến thắng khác. Nhưng không ai có thể xuất bản nó, trừ khi em thực hiện theo đơn đặt hàng. Và có phải em đang làm điều đó? Không. Có phải em đang buộc họ xuất bản? Không. Thay vào đó, em đang để cho mình trôi dạt đến vùng đất Never-never land[91], nơi mà không có bất cứ rắc rối nào của em là có thật cả, chỉ có của anh.”
“Anh không hiểu!"
"Em nói đúng về điều đó. Anh không bao giờ hiểu được một người bỏ cuộc."
“Nó thật không công bằng! Em không thể giành được chiến thắng. Nếu em sửa lại câu chuyện, em sẽ bán hết và em cũng sẽ ghét chính bản thân mình. Nếu em không làm điều đó, những cuốn sách về Daphne sẽ không xuất hiện. Nhà xuất bản sẽ không bao giờ xuất bản lại những bản thảo cũ, và họ chắc chắn cũng sẽ không xuất bản bất kỳ những bản thảo mới nào. Dù em có làm gì đi nữa, em vẫn là người thua cuộc, và thua cuộc không phải là một sự lựa chọn.”
"Thua cuộc không tệ như không chiến đấu.”
"Vâng nó có. Những người phụ nữ trong gia đình em không thua cuộc.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu. "Trừ khi anh đang quên một điều gì đó, hay chỉ có một người phụ nữ khác trong gia đình em."
"Và hãy nhìn xem những gì chị ấy đã làm!" Sự kích động buộc cô phải di chuyển. "Phoebe đã giữ lại đội Ngôi sao khi tất cả mọi người trên thế giới gạch tên chị ấy. Chị ấy phải đối mặt với tất cả các kẻ thù của mình –"
"Kết hôn với một trong số họ."
“ – và đánh bại họ trên chính cuộc chơi của riêng họ. Những người đàn ông đó đã nghĩ rằng chị ấy là một Bimbo và đã gạt bỏ chị ấy đi. Chị ấy không bao giờ được cho là kết thúc với đội Ngôi sao, nhưng chị ấy đã làm được."
"Tất cả mọi người trong giới bóng bầu dục đều ngưỡng mộ cô ấy vì nó. Vậy thì điều này tác động gì tới em?”
Cô quay lưng đi. Anh hoàn toàn đã biết, và anh sẽ không dừng lại việc làm cho cô nói nó ra.
"Thôi nào, Molly! Anh muốn nghe những lời than vãn đó thốt ra từ miệng của em để anh có thể khóc thật to.”
"Xuống địa ngục đi!"
"Được rồi, anh sẽ nói cho em. Em sẽ không chiến đấu cho những cuốn sách của mình bởi vì em có thể thất bại, và em quá cạnh tranh với chị gái của mình đến nỗi em không thể mạo hiểm với nó."
"Em không cạnh tranh với Phoebe. Em yêu chị ấy!"
"Anh không nghi ngờ điều đó. Nhưng chị gái em là một trong những phụ nữ quyền lực nhất trong giới thể thao chuyên nghiệp, và em thì thật là lộn xộn."
"Em không phải!"
"Vậy thì đừng có hành động như thế nữa.”
“Anh không hiểu."
"Anh đang bắt đầu hiểu ra rất nhiều thứ." Anh vòng tay ra sau của một trong những cái ghế gỗ cũ. "Thực tế là, anh nghĩ rằng mình cuối cùng cũng có được nó."
"Có được gì? Đừng để tâm, em không muốn biết." Cô tiến về phía nhà bếp, nhưng anh đã di chuyển đứng trước mặt cô trước khi cô có thể đến đó.
"Đó là về việc báo cháy. Dan nói chuyện em là một đứa trẻ điềm tĩnh, nghiêm túc. Những thành tích mà em có, tất cả các giải thưởng mà em kiếm được. Em đã dành toàn bộ cuộc sống mình cố gắng để được hoàn hảo, đúng không? Giành lấy vị trí danh dự đầu bản, thu thập huy chương hạnh kiểm tốt như những đứa trẻ khác thu thập thẻ bóng chày. Nhưng sau đó một điều gì đó đã xảy ra. Một áp lực đột ngột dồn lên em, và em đã bật lên. Em kéo chuông báo cháy, em cho đi toàn bộ số tiền của mình, em nhảy vào giường với một người hoàn toàn xa lạ!" Anh lắc đầu mình. "Anh không thể tin rằng anh đã không nhận ra nó ngay lập tức. Anh không thể tin được đã không ai khác nhìn thấy nó."
"Nhận ra những gì?"
"Em thực sự là ai.”
"Như thể anh đã biết vậy."
"Tất cả những gì hoàn hảo đó. Nó không phải là bản tính tự nhiên của em."
"Anh đang nói gì vậy?"
"Anh đang nói về người mà em có thể đã là nếu em được lớn lên trong một gia đình bình thường."
Cô không biết anh đang nói gì, nhưng cô biết anh tin vào nó, và cô đột nhiên muốn bỏ chạy.
Anh đứng lù lù ở cửa, giữa cô và lối thoát. "Em không thấy à? Bản chất của em rất bốc đồng, một cô gái người mà đã bỏ học để cô có thể hút thuốc với bạn trai của cô ta và làm tình ở băng ghế sau trong chiếc xe hơi của anh ta."
"Cái gì?"
"Một cô gái có thể bỏ qua đại học và – và chạy đến Vegas để diễu hành xung quanh trong một chiếc G-string[92]."
"Một cái G-string! Điều đó thật là –"
"Em không phải là con gái của Bert Somerville." Anh bật ra một tiếng cười rầu rĩ. "Chết tiệt! Em là con gái của mẹ em. Và tất cả mọi người đều bị mù để có thể thấy được nó."
Cô ngồi lún xuống cái ghế dựa. Điều này thật ngớ ngẩn. Tinh thần vẩn vơ của một người đã trải qua quá nhiều thời gian với cái máy chụp cộng hưởng từ. Anh đã cố gắng để lấy đi tất cả mọi thứ mà cô đã hiểu về việc cô là ai và biến nó trở nên bát nháo. "Anh không biết những gì anh vừa –"
Chỉ cần như thế, phổi cô đã hết không khí.
"Những gì anh –" Cô đã cố gắng để nói nốt phần còn lại, nhưng cô không thể vì sâu bên trong cô, một cái gì đó cuối cùng đã ráp vào đúng vị trí của nó.
Một người bốc đồng… Một cô gái gần như muốn bỏ học…
"Nó không phải chỉ là em sợ nhận lấy rủi ro bởi vì em đang cạnh tranh với Phoebe. Em sợ nhận lấy rủi ro bởi vì em đang sống với ảo tưởng rằng em phải được hoàn hảo. Và, Molly, hãy tin anh về điều này, trở nên hoàn hảo không phải là bản chất con người của em."
Cô cần phải suy nghĩ, nhưng cô không thể làm điều đó dưới đôi mắt màu xanh lá cây đang nhìn kia. "Em không phải – Em thậm chí không nhận ra cái con người mà anh đang nói tới.”
"Cho nó một vài giây, và anh cược rằng em sẽ."
Đó là quá nhiều. Anh là một tên ngớ ngẩn, không phải cô. "Em chỉ đang cố gắng đánh lạc hướng để anh không chỉ ra tất cả mọi thứ hỗn loạn nơi em."
"Không có gì về em là hỗn loạn cả. Hoặc ít nhất là không cho đến khi em gặp anh."
"Có đúng không?" Cô nói với chính mình im đi, đây không phải là lúc, nhưng tất cả mọi thứ cô đã suy nghĩ và cố gắng không nói đã tuôn ra. "Còn cái sự thật anh sợ có bất kỳ loại kết nối cảm xúc nào thì sao?"
"Nếu đây là về Lilly..."
"Oh, không. Nó quá đơn giản. Ngay cả một người nào đó chậm hiểu như anh cũng có thể chỉ ra. Tại sao chúng ta không nhìn mọi việc phức tạp hơn một tí?"
"Tại sao chúng ta không?"
"Không phải quá khó hiểu rằng anh đã 33 tuổi, anh giàu có, đủ thông minh, trông như một vị thần Hy Lạp, và anh chắc chắn là quan hệ tình dục khác giới. Nhưng có gì sai với những hình ảnh phác họa đó? Oh, yeah, em nhớ ra rồi... Anh đã chưa bao giờ có một mối quan hệ lâu dài với một người phụ nữ."
"Aw, cho vấn đề đó... " Anh ngồi xuống trên cái bàn.
“Có chuyện gì với nó vậy hả?"
"Thậm chí làm thế nào để em biết đó là sự thật."
"Chuyện ngồi lê đôi mách, báo chí, các tít báo về chúng ta trên People. Nếu anh đã bao giờ có một mối quan hệ lâu dài, thì nó đã ở thời trung học cơ sở của anh. Rất nhiều những phụ nữ đã đi qua cuộc đời anh, nhưng không ai trong số họ ở lại lâu cả."
"Vẫn có một trong số họ, người mà đã ở lại quá lâu đấy!”
"Và nhìn xem những loại phụ nữ nào mà anh đã chọn." Cô vung tay lên bàn. "Anh có chọn những phụ nữ thông minh, người có thể có một cơ hội nào đó giữ lại được sự thích thú nơi anh không? Hay phụ nữ đáng trân trọng, người chia sẻ ít nhất một vài điều với anh – và thậm chí không nghĩ về việc tranh cãi với em về điều này – anh có một vài giá trị cực kì bảo thủ? Ha, bất ngờ, hay ngạc nhiên. Không có cái nào ở trong đó cả."
"Chúng ta lại quay về vấn đề phụ nữ ngoại quốc một lần nữa cơ đấy. Anh thề là em đang bị ám ảnh.”
"Được thôi, hãy để họ ngoài chuyện này và nhìn vào những phụ nữ Mỹ anh dính vào. Những cô gái thích tiệc tùng, người mà trang điểm lòe loẹt và ăn mặc thiếu vải. Những cô gái để lại vết nước dãi trên áo sơ mi của anh và đã không nhìn vào bên trong một lớp học kể từ khi họ bị đánh trượt môn toán!"
"Em đang phóng đại đấy."
"Anh không thấy à, Kevin? Anh cố ý chọn những phụ nữ mà anh tính toán là không thể có một mối quan hệ thực sự."
"Vậy thì sao? Anh muốn tập trung vào sự nghiệp của mình, không phải nhảy vào cái vòng cố gắng để làm cho một số người phụ nữ hạnh phúc. Bên cạnh đó, anh mới chỉ 33. Anh chưa sẵn sàng để ổn định mọi thứ."
“Những gì anh không sẵn sàng là trưởng thành hơn."
"Anh?"
"Và tiếp theo là Lilly."
"Chúng ta lại..."
"Bà ấy thật tuyệt vời. Mặc dù anh đã làm tất cả mọi thứ anh có thể để giữ bà tránh xa chiều dài cánh tay anh, bà ấy vẫn cố gắng ở quanh anh, chờ đợi anh để đến được cảm xúc của anh. Anh đã có tất cả mọi thứ để đạt được và không có gì để mất với bà ấy, nhưng anh sẽ không cho bà ấy ngay cả một góc rất nhỏ trong cuộc sống của anh. Thay vào đó, anh hành động như một thiếu niên nóng nảy. Không thấy sao? Theo cách của riêng anh, anh bị ảnh hưởng bởi nền giáo dục của mình cũng như em trong câu chuyện của em mà thôi.”
"Không anh không có."
"Vết sẹo của em thì dễ hiểu hơn. Em có một người cha ngược đãi và không có mẹ, trong khi anh có cả cha mẹ yêu thương. Nhưng họ đã quá khác với anh đến nỗi anh không bao giờ cảm thấy kết nối được với họ, và anh vẫn cảm thấy có lỗi với điều đó. Hầu hết mọi người có thể đẩy nó sang một bên và tiếp tục tiến lên, nhưng hầu hết mọi người không nhạy cảm như anh."
Anh đứng dậy khỏi ghế. "Mẹ kiếp! Anh cũng không nhạy cảm như vậy, quý cô à, và em đã quên nó rồi sao.”
"Yeah, Anh chỉ cứng rằn ở bên ngoài thôi, nhưng bên trong anh đang rất nhạy cảm, và từng nỗi sợ hãi đó đã tạo nên cuộc sống hỗn loạn của anh giống như em vậy.”
"Em không biết bất cứ điều gì cả!"
"Em biết rằng không có một người đàn ông nào khác trong hàng ngàn người, những người mà cảm thấy vinh dự được ràng buộc kết hôn với một người phụ nữ loạn óc, người mà tấn công anh ta trong giấc ngủ, thậm chí cô ta còn có mối liên hệ đến ông chủ của anh ta. Dan và Phoebe có thể đã dí một khẩu súng vào đầu anh, nhưng tất cả những gì anh phải làm là đổ lỗi nơi mà nó thuộc về.  Không chỉ anh đã không làm điều đó, mà anh còn bắt em thề cũng không được." Cô cho bàn tay lạnh lẽo của mình vào túi áo khoác. "Đó là cách anh đã cư xử khi em bị sẩy thai.”
"Bất cứ ai cũng sẽ –"
"Không, bất cứ ai cũng sẽ không, nhưng anh muốn tin điều đó bởi vì anh sợ bất kì loại cảm xúc mà không phải là chạy vào giữa hai cột gôn."
"Nó thật quá ngớ ngẩn!"
"Khi ra ngoài sân bóng, anh biết thiếu sót một cái gì đó, nhưng anh sợ phải đi tìm nó bởi vì, trong suy nghĩ điển hình và chưa trưởng thành của anh, anh tin rằng đó là một cái gì đó nhầm lẫn bên trong anh để anh giữ mình khỏi tìm kiếm nó. Anh không thể kết nối được với cha mẹ mình, vậy thì làm sao anh có thể có một kết nối lâu dài với bất cứ ai đó khác? Nó sẽ dễ dàng hơn để tập trung vào chiến thắng trong các trận đấu.”
"Kết nối lâu dài? Chờ một phút! Chúng ta thực sự đang nói về chuyện gì ở đây vậy?"
“Chúng ta đang nói về thực tế rằng đã đến lúc anh trưởng thành lên và nhận lấy một vài rủi ro thực sự."
"Anh không nghĩ như vậy. Anh nghĩ rằng có một vấn đề cần thảo luận ẩn đằng sau tất cả những chuyện nhảm nhí này.”
Cho đến thời điểm đó cô đã không nghĩ như vậy, nhưng đôi khi anh lại nhìn thấy những việc trước cả cô. Bây giờ cô nhận ra rằng anh đã đúng, nhưng nó đã quá muộn. Cô cảm thấy muốn bệnh.
"Anh nghĩ rằng em đang nói về một kết nối lâu dài giữa chúng ta", anh nói.
“Ha!"
"Đó có phải là những gì em muốn không, Molly? Em đang có quan điểm biến chuyện này thành một cuộc hôn nhân thực sự?”
“Với một đứa trẻ 12 tuổi nhạy cảm? Vơi một người hầu như không muốn dính dáng gì đến mối quan hệ máu mủ duy nhất của anh ta? Em không muốn tự hủy hoại mình."
"Có đúng không?"
"Anh có ý gì khi nói thế? Rằng em đã yêu anh ư?” Cô có ý phải gay gắt, nhưng cô đã nhìn thấy biểu hiện sét đánh trên gương mặt anh rằng anh đã nhận ra sự thật
Đôi chân của cô cảm thấy như làm bằng cao su. Cô ngồi xuống trên rìa cái ghế dựa và cố gắng nghĩ cách để thoát ra, nhưng lại có quá nhiều cảm xúc đập vào cô. Và đâu là điểm cốt lõi khi anh đã nhìn thông suốt nó? Cô nâng đầu mình lên. “Vậy thì sao nào? Em biết đó là con đường một chiều khi em đi vào, và em không ngu ngốc đủ để đi trên nó theo một hướng sai lầm.”
Cô ghét biểu hiện sốc của anh.
“Em đang yêu anh.”
Miệng cô khô khốc. Roo cọ xát vào mắt cá chân cô và rên rỉ. Cô muốn nói điều này chỉ như là một biến thể khác sự phải lòng của cô, nhưng cô đã không thể. "Không có chuyện gì lớn lắm," cô xoay xở. "Nếu anh nghĩ rằng em sẽ khóc trên ngực anh bởi vì anh không cảm thấy như em, thì anh đã sai. Em không cầu xin tình yêu của bất cứ ai cả."
"Molly..."
Cô ghét phải nghe giọng điệu thương hại của anh. Một lần nữa, cô đã không lường trước được. Cô đã không đủ thông minh hay đủ xinh đẹp, hay đủ đặc biệt để cho một người đàn ông yêu.
Dừng lại đi!
Một sự tức giận khủng khiếp tràn ngập trong cô, và lần này nó không nhắm trực tiếp vào anh. Cô muốn bệnh với sự thiếu tự tin của mình. Cô đã cáo buộc anh cần phải lớn lên đi, nhưng anh không phải là người duy nhất. Không có bất cứ điều gì sai với cô cả, và cô không thể tiếp tục sống cuộc sống của mình như bây giờ. Nếu anh không yêu lại cô, đó là mất mát của anh.
Cô đứng lên khỏi cái ghế. "Em sẽ rời đi ngày hôm nay với Phoebe và Dan. Em và trái tim tan vỡ của mình sẽ lẩn tránh trở lại Chicago, và anh biết gì không? Chúng tôi sẽ sống sót tốt thôi."
"Molly, em không thể –"
"Thôi ngay đi, trước khi lương tâm của anh quay lại. Anh không chịu trách nhiệm cho cảm xúc của em, được chứ? Đây không phải là lỗi của anh, và anh không phải sửa chữa nó. Nó chỉ là một trong những điều cứ thế xảy ra mà thôi."
"Nhưng... Anh xin lỗi. Anh –"
"Thôi đi." Cô nói điều đó một cách lặng lẽ bởi vì cô không muốn đưa ra nó trong sự tức giận. Cô thấy mình đang bước về phía anh, theo dõi tay cô đưa lên má anh. Cô yêu cảm giác của làn da anh, yêu con người anh bất chấp cả cái con người yếu đuối trong anh. "Anh là một người đàn ông tốt, Charlie Brown[93], và em ước mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.”
"Molly, anh không –"
"Này, đừng có van nài em ở lại, được không?" Cô xoay xở một nụ cười và bước đi. "Tất cả mọi điều tốt đẹp đã kết thúc, và chúng ta sẽ trở lại nơi của mình.” Cô hướng ra cửa. "Đi nào, Roo, đi tìm Phoebe thôi."
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)