Tác giả: Độc Cô Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1768 / 11
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 23: Duyên khởi
uổi sáng ngày thứ hai, Tiền Nhuệ vội vàng hồi báo Trang Dực là từ sáng sớm Thù Hiền đã được bốn Thiết Bộ Đầu hộ tống đến nơi chỉ định.
Trang Dực đến lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nghe xong báo cáo của Tiền Nhuệ, Trang Dực lại chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sự hoàn toàn thoải mái từ bấy lâu nay.
Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm, cho đến ngày thứ sáu mà phụ thân của Trang Dực vẫn không thấy được thả về. Điều này báo trước một điềm không tốt lành. Tinh thần Trang Dực lập tức trở nên nặng nề.
Lúc này Trang Dực có thể bước xuống giường, song lúc đưa tay, nhấc chân vẫn còn rất khó khăn.
Trang Dực thầm bực mình, thương thế của bản thân sao mà quá chậm lành. Tình trạng này đã khiến cho Trang Dực có sự hoài nghi chính mình, thậm chí nghi rằng Phạm Lục Chỉ có ý kéo dài thời gian trị liệu.
Trang Dực ngồi xuống ghế, nhìn vào ngọn đèn, lặng lẽ xoa xoa vỏ Thiên Mộc sắc kiếm. Trong lòng Trang Dực lúc này cảm thấy thật kích động, như muốn lao ra bên ngoài, tới khuấy động Khởi Bá sơn trang.
Có tiếng đẩy cửa nhè nhẹ.
Trang Dực quay đầu lại nhìn thì thấy Phàn Khách Đường bước vào, nói:
- Bẩm Lục gia, có một vị cô nương muốn cầu kiến.
Hơi ngơ ngác, Trang Dực liền hỏi:
- Một vị cô nương ư... Ai thế...
Phàn Khách Đường cúi người nói:
- Họ Tô, tên Tiệp.
Trang Dực “ồ” lên một tiếng kinh ngạc, rồi vội nói:
- Mau mời vào.
- Gặp ở đâu, Lục gia...
- Ở tiểu sảnh dưới lầu đó.
- Thế để đệ tử đỡ Lục gia xuống.
Trang Dực xua tay, nói:
- Khỏi cần. Ta có thể đi một mình được. Ngươi hãy đi pha trà cho Tô cô nương.
Trang Dực chỉnh trang quần áo rồi bước ra cửa. Nhưng Trang Dực chưa kịp mở cửa thì cửa đã bật tung. Một hồng y thiếu nữ xuất hiện ngay trước mặt Trang Dực.
Đúng là Tô Tiệp rồi.
Bốn mắt nhìn nhau. Hai người bất động hồi lâu.
Trong lòng hai người như chợt trào dâng lên một cảm xúc êm dịu.
Một lát sau, Tô Tiệp mới buồn buồn, nhỏ giọng lên tiếng:
- Tổng đề đốc thay đổi nhiều quá.
Trang Dực cười miễn cưỡng nói:
- Vẫn còn sống sót đã là vạn hạnh rồi. Tô Tiệp, khí sắc của cô nương vẫn tuyệt lắm.
Ánh mắt Tô Tiệp long lanh một nỗi buồn. Nàng nói:
- Tôi muốn sớm đến thăm Tổng đề đốc nhưng vì thân thể mới khỏe xong nên mới đến trễ như vậy.
Trang Dực cố gắng giữ cho giọng nói bình thường, tự nhiên:
- Không sao. Đến là được rồi.
Phàn Khách Đường đứng ở phía sau, bất giác ho nhẹ lên một tiếng rồi chen lời nói:
- Lục gia vốn mời Tô cô nương ngồi ở khách sảnh dùng trà nhưng Tô cô nương biết thân thể Lục gia vẫn chưa khỏe nên muốn lên lầu thăm viếng Lục gia...
Trang Dực nói:
- Tô cô nương là bằng hữu của ta. Không sao đâu. Ngươi xuống đi.
Sau khi Phàn Khách Đường đã lui đi, Tô Tiệp liền ngồi xuống ghế, cười nói với Trang Dực:
- Tổng đề đốc, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Trang Dực liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tô Tiệp rồi quan tâm hỏi:
- Vết thương của Tô cô nương không gây trở ngại gì chứ...
Tô Tiệp gật đầu nói:
- Khỏe cả rồi. Ài, Tổng đề đốc không biết được lúc tôi nhận được tin thì trong lòng lo lắng biết là dường nào.
- Chuyện xảy ra không lâu, làm sao Tô cô nương biết được...
- Tin tức lan truyền trong giang hồ nhanh lắm. Hơn nữa người của tôi bên ngoài nhiều lắm. Một tin nhỏ gì cũng được báo cáo đầy đủ. Thủ đoạn của Nhất Chân môn hiểm độc thật và cũng thật là hạ lưu.
Trang Dực thở dài nói:
- Chuyện rắc rối nay đã qua rồi. Ta cố nhiên cũng bị bầm dập không nhẹ nhưng tổn thất của bọn chúng lớn hơn nhiều. Hai bên cũng không muốn đụng độ với nhau nữa.
Tô Tiệp phẫn nộ nói:
- Tổng đề đốc có tâm muốn yên chuyện nhưng bọn họ cũng muốn như thế chứ...
- Đã có nói rồi, tình huống phát triển có giới hạn, đến đỉnh điểm thì mọi người sẽ dừng tay. Diệp lão gia không phải là hạng người nói suông, lão có thể làm được thì đương nhiên là ta không có ý gì khác.
- Thế thì bây giờ đã đến cái “giới hạn” mà bọn chúng nói rồi chứ...
- Không sai. Hơn nữa sau khi chuyện xảy ra, đã không hề có phản ứng gì phía Nhất Chân môn, ý thu binh đã rõ ràng rồi.
Yên lặng một lúc, Tô Tiệp nói:
- Tô Tiệp này vốn định ttính toán thay Tổng đề đốc đi ăn nói phải trái với bọn chúng, nhưng đã thế này thì cũng không cần nhiều chuyện làm gì nữa. Song Tổng đề đốc cũng nên đề phòng, vẫn cần phải cảnh giác đấy.
Trang Dực cảm kích nói:
- Xin kính lĩnh thịnh tình của Tô cô nương.
Tô Tiệp cười cười nói:
- Lần này đến đây, tôi muốn theo cùng Tổng đề đốc một phen, có thuận tiện hay không... Có hoan nghênh tôi hay không...
Trang Dực có hơi lúng túng, nói:
- Tô cô nương bỏ công như vậy, nhưng hình như cô nương rất bận rộn...
Tô Tiệp ngắt lời:
- Tô Tiệp này có rảnh hay không, bận hay không bận thì Tổng đề đốc đừng có quan tâm đến. Chỉ cần biết là Tổng đề đốc có muốn Tô Tiệp này theo cùng hay không mà thôi.
Trang Dực bức bách nói:
- Được thôi. Chỉ e là nơi chốn hạn hẹp, không tiện cho Tô cô nương.
Tô Tiệp cười nói:
- Nơi nào Tổng đề đốc ở được thì Tô Tiệp này sao lại không ở được chứ... Huống chi hoàn cảnh nơi đây thật không tồi lắm, trông cũng khá phong nhã. Theo kết cấu mà nói thì trên lầu chắc còn có một gian phòng khách phải không...
- Có, đối diện với phòng của ta.
Tô Tiệp dịu dàng nhìn Trang Dực:
- Nói thật nhé Tổng đề đốc, việc điều dưỡng thương tích của Tổng đề đốc rất là quan trọng. Những người hầu hạ ở bên cạnh Tổng đề đốc đều là những nam nhân, tay chân thô thiển, làm sao có thể hầu hạ chu đáo được chứ. Từ ngày hôm nay trở đi, chuyện chăm sóc Tổng đề đốc hãy để cho Tô Tiệp này lo liệu, còn bọn họ chỉ cần hành sự là được rồi.
Trang Dực bối rối nói:
- Điều này phiền Tô cô nương quá.
Tô Tiệp đưa đôi tay mềm mại của mình ra nắm nhẹ lấy tay của Trang Dực, nói:
- Tổng đề đốc hãy xem tướng mạo của mình như thế nào, gầy ốm xanh xao, râu mọc không cạo, y phục nhăn nhúm, nào có còn giống trước đây nữa chứ. Phong thái hào hùng, dung nhan tuấn kiệt lúc gặp Tổng đề đốc lần đầu nay đâu rồi... Lúc cất bước đi, dáng oai hùng như hổ, thế mà bây giờ đây lại hoàn toàn trở thành một con người khác hẳn. Nhưng không sao cả, chỉ cần điều trị thỏa đáng thì sẽ mau chóng hồi phục hùng uy của ngày nào thôi. Tô Tiệp này dám chắc với Tổng đề đốc như vậy đấy.
Nhẹ nhàng lật trở hai tay, nắm chặt bàn tay trắng mềm của Tô Tiệp trong tay mình, Trang Dực xúc động nói:
- Chỉ e làm khổ cô nương mà thôi...
Tô Tiệp đôi mắt long lanh:
- Tôi muốn như vậy mà.
Trang Dực do dự một lát rồi nói:
- Tô cô nương không ngại lời thị phi của thiên hạ hay sao...
Tô Tiệp cười nói:
- Đã muốn như thế là đã quyết tâm rồi, há còn để ý đến những lời thị phi đó hay sao chứ...
Trong lòng hồi hộp, Trang Dực không dám truy vấn Tô Tiệp hạ cái quyết tâm gì, chỉ cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ấp úng nói:
- Đợi chút, để ta gọi A Trung dọn phòng cho cô nương.
Tô Tiệp cười nói:
- Không gấp, thời gian còn sớm. Lần này đến đây, tôi có mang đến cho Tổng đề đốc nhân sâm ba trăm năm tuổi để bồi bổ. Ngoài ra, tay nghề làm bếp của A Trung như thế nào...
Trang Dực ngẫm nghĩ nói:
- Không tồi lắm.
Tô Tiệp lắc đầu:
- Ngày mai, kêu y làm hai món nếm thử. Nếu không ngon thì sau đó chính tay tôi sẽ làm tự làm lấy.
Đây không phải là một gia đình nhỏ ấm áp rồi sao...
Trang Dực cảm thấy một cảm xúc ngọt ngào dâng lên trong ngực, bất giác buột miệng nói:
- Tô cô nương còn biết làm cơm à...
Nhìn chăm chăm Trang Dực, Tô Tiệp rút tay lại nói:
- Ấy. Sao Tổng đề đốc xem thường tôi như thế... Nữ nhân sao lại không biết làm bếp chứ...
Trang Dực gượng cười nói:
- Nữ nhân nói chung thì đương nhiên, chỉ là cô nương không giống như bọn họ mà thôi. Ta thì cho rằng cô nương chỉ biết có cầm gươm múa kiếm, là một nữ kiệt trong giang hồ mà thôi.
Tô Tiệp cười khúc khích nói:
- Nãy giờ tôi bị Tổng đề đốc biến thành một con hổ cái mất rồi. Nếu Tổng đề đốc không tin thì thử xem, xem tôi có giống một đại cô nương thuần thục chuyện gia chánh không nhé.
Trang Dực xua tay cười cười:
- Khỏi cần thử, ta tin rồi.
Lúc tình đến thì không cần phải nói nhiều. Một ánh mắt, một nụ cười, thậm chí một hành động đều biểu đạt một tình cảm ẩn kín trong tim với nhau, linh cảm tương thông là phản ứng xuất từ bản năng của tình nhân. Bây giờ Trang Dực hiểu, Tô Tiệp càng hiểu hơn. Quả thật là duyên khởi, duyên đến rồi.
Cho đến lúc Tiền Nhuệ quay trở lại thì Tô Tiệp mới biết là Trang Dực gặp phải chuyện phiền nhiễu như vậy. Nàng vô cùng tức giận. Nếu không có Trang Dực khuyên ngăn thì nàng đã lập tức chiêu tập nhân mã tới quấy rối Khởi Bá sơn trang rồi.
Trời lúc này đã sẫm tối, tuyết bay lất phất. Trong tiểu sảnh, lò sưởi đỏ rực, hắt ánh sáng vàng vàng lên khuôn mặt của Trang Dực. Tô Tiệp ngồi ở bên cạnh, nhìn chăm chú Trang Dực.
Húp một ngụm cháo sâm, Trang Dực đột nhiên cười nói:
- Sao cứ nhìn ta chằm chằm thế...
Tô Tiệp buông nhẹ tiếng thở dài:
- Chàng thân khổ, mà tâm cũng khổ.
- May mà không phải ngày nào cũng vậy. Nếu không thì cuộc sống của ta sẽ buồn lắm.
Tô Tiệp khơi ngọn lửa cho đỏ hơn, rồi nói:
- Chuyện có liên quan đến lệnh tôn, chàng còn đợi gì nữa chứ...
Trang Dực lặng lẽ nói:
- Đợi tin tức. Sau khi có tin tức chính xác rồi thì sẽ có sự ứng phó thích hợp.
Hồi lâu, Tô Tiệp mới nói:
- Muội nhìn thấy chàng đang cố gắng trấn định an nguy của lệng tôn, không lúc nào không khiến cho chàng phải lo nghĩ. Nếu muội là chàng thì sẽ không ngồi chờ đợi ở đây đâu. Muội sẽ chủ động đi tìm đáp án.
- Đây không phải là ngồi không chờ đợi, mà có lý lẽ của nó. Nàng sẽ hiểu ra mau thôi.
- Đúng. Chàng tựa hồ có điều gì lo lắng, băn khoăn về Khởi Bá sơn trang phải không...
- Một tổ chức to lớn, lại đầy thực lực như thế, nếu nói không lo lắng băn khoăn về nó thì đúng là ta dối lòng. Điều quan trọng là ta không thể mạo hiểm với tính mạng của phụ thân. Tóm lại là cần phải có tin tức chắc chắc rồi mới tính toán.
Tô Tiệp tức giận nói:
- Bình sinh điều khiến muội căm ghét nhất chính là hạng người cậy thế hoành hành, ỷ quyền hiếp người. Khởi Bá sơn trang này từ lâu muội đã thấy chướng tai gai mắt. Lần này, chuyện lại đổ ngay lên đầu chàng, hỏi coi muội làm sao chịu đựng được chứ...
Trang Dực cảm thấy thập phần thú vị, nói:
- Tô Tiệp. Từ lâu ta đã nghe nói Không Động là một phái khá kỳ dị. Nay nhìn nàng khiến ta không thể không tin. Nàng xưa nay dường như trời không sợ, đất không nể, long trạch hổ huyệt gì cũng dám xông vô, quỷ thần gì nàng cũng không ngán, toàn thân luôn sôi sục kình lực.
Tô Tiệp liếc mắt nhìn Trang Dực nói:
- Đệ tử xuất thân từ Không Đông đều trở nên những người tuyệt luân. Bọn muội học tập, rèn luyện gian khổ như thế nào, người ngoài khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng nhờ như vậy mới có ích lợi thâm sâu, lúc hành đạo giang hồ mới đua tranh được với đời.
Trang Dực cảm thấy xúc động, nói:
- Khổ như vậy mà nàng chịu được sao...
Tô Tiệp tự hào nói:
- Đương nhiên. Chàng tưởng muội là một đoá hoa kiêu kỳ, được nâng niu ư... Muội không phải nếm sự khổ luyện, rèn xác hành thân hay sao... Đừng nói là phải dùng đao kiếm thật để luyện, máu chảy là chuyện thường tình, màlúc sư phụ dạy võ đều là thực địch đối trận, không có chuyện hạ thủ lưu tình đâu. Ngày nay có thể giành được một chỗ đứng trong giang hồ cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Trang Dực cười nói:
- Cái gọi là chịu khổ trong khổ thì nàng quả thật hơn người.
Tô Tiệp lắc đầu nói:
- Kỳ thật cũng chẳng có gì đâu. Nhân gian này, giang hồ này là một bãi chiến trường, mạnh được yếu thua. Mình không đủ mạng, không đủ hùng sẽ sớm bị nuốt chửng, muốn sống yên cũng chẳng ai cho, phải không...
Trang Dực cảm thán nói:
- Đúng là như vậy.
Tô Tiệp cười khúc khích nói:
- Chàng đừng có làm ra vẻ buồn rười rượi như vậy. Những điều mà muội nói thì chàng chắc càng hiểu rõ hơn muội, cảm nhận càng sâu sắc hơn. Kinh nghiệm thực tế của chàng vượt hơn muội nhiều lắm.
Trang Dực lại húp một ngụm cháo sâm, chậm rãi nói:
- Chẳng qua nghe được những lời như thế từ miệng một vị đại cô nương xinh đẹp thì là lần đầu đấy.
Tô Tiệp vuốt nhẹ tóc mình, nũng nịu nói:
- Nghe chàng nói thì chắc lúc bình thường ít giao lưu với các cô nương phải không...
Trang Dực cười cười nói:
- Thật sự thì cơ hội không nhiều.
Tô Tiệp nheo nheo mắt nói:
- Có quỷ mới tin được. Sự phong lưu của chàng lưu truyền bên ngoài không ít.
Đừng có che mắt muội chứ.
Trang Dực giải thích:
- Lời đồn không thể tin hoàn toàn được đâu. Có lúc do hoàn cảnh, chức vụ bản thân khó tránh khỏi phải sự tiếp súc với nữ lưu phong nguyệt nhưng chỉ đơn thuần là quan hệ nhất thời mà thôi, còn các thục nữ khuê các thì thật là ít tiếp xúc.
Tô Tiệp cười hỏi:
- Trước nay không có ai mai mối cho chàng hay sao...
Trang Dực điềm nhiên nói:
- Có thì có nhưng không hạp được. Nàng biết đấy, ta bình nhật rất bận, luôn phải đi đây đi đó, chẳng có mấy khi ta được nhàn hạ. Lâu ngày rồi ta cũng không còn có ý định thành gia lập thất nữa.
Tô Tiệp mỉm cười, không nói gì, trên đôi má thoáng ửng đỏ, vẻ như khiêu khích.
Đột nhiên Trang Dực muốn lao tới hôn lấy Tô Tiệp, nhưng ngay lập tức hít mạnh một hơi rồi cố gắng kìm nén người mình lại.
Tô Tiệp nhìn Trang Dực, vẻ ranh mãnh nói:
- Chàng có tin hay không, muội đoán được chàng bây giờ đang muốn gì đấy.
Trang Dực “ồ” lên một tiếng, nói:
- Nói thử xem.
Tô Tiệp nhỏ nhẹ nói:
- Chàng muốn hôn muội, đúng không...
Trang Dực không khỏi vô cùng bối rồi, kinh ngạc:
- Đúng là một quỷ a đầu. Sao nàng lại đoán đúng thế...
Tô Tiệp cười hì hì nói:
- Tâm tánh của nam nhân làm sao thoát khỏi sự suy xét của muội chứ...
Trang Dực giả như ngây như ngô nói:
- Thế về phương diện này nàng cũng có không ít phải không...
Tô Tiệp liền nghiêm mặt, nói:
- Chàng đừng có nghĩ xấu. Không sai, người hợp ý muội thì rất nhiều nhưng người mà muội xem trọng lại không có một ai cả. Nam nhân chiếm ưu thế hơn muội cũng có, nhưng muội đều xa lánh họ. Chàng cho rằng muội đã lăn lộn trên chốn giang hồ thì sẽ dễ dãi hay sao...
Trang Dực vội nói:
- Nàng đừng hiểu lầm, ta không có nghĩ như vậy...
Tô Tiệp bình tĩnh nói:
- Chàng đừng cho rằng muội không vui, mà ngược lại, muội rất là vui đấy.
Trang Dực khó hiểu nói:
- Nàng lúc buồn lúc vui như vậy, thật làm ta hoang mang đó...
Tô Tiệp nhỏ nhẹ nói:
- Như vừa rồi, chàng buột miệng mà hỏi. Thật sự là chàng quan tâm đến hành vi và mối quan hệ hàng ngày của muội. Điều này chứng tỏ trong lòng chàng đã có muội, muội đã chiếm được cân lượng trong lòng chàng. Vì vậy muội cảm thấy rất là vui.
Trang Dực nhắm mắt lại, không nói gì nữa, vì chàng cần gì nói nữa, vì Tô Tiệp đã nói ra hết suy nghĩ và tâm nguyện của mình, không cần chàng phải nói nữa, nói ra cũng chỉ bằng thừa mà thôi.
Ngay lập tức, Tô Tiệp bật thẳng người dậy, không do dự lao vào trong lòng Trang Dực, nhẹ nhàng nâng cằm của Trang Dực lên rồi ấn sâu đôi môi mình vào miệng của Trang Dực. Đôi môi của nàng mềm mại mà nóng bỏng, hơi thở nàng dồn dập, làm say hồn Trang Dực.
Sau một nụ hôn thật sâu, thật dài, Trang Dực như uống rượu say, hồi lâu cũng không hồi thần lại được. Cho đến lúc A Trung bẩm báo là Cốc Mục Viễn đã đến, Trang Dực mới nén cảm xúc của mình lại, cố gắng lấy lại vẻ mặt bình thường.
Tô Tiệp ngồi ở bên cạnh, sắc mặt ửng hồng nhưng vẻ mặt lại bình thản, xem như giống ánh lửa hắt lên mặt vậy thôi.
Cốc Mục Viễn bước nhanh vào thi lễ với Trang Dực. Sau đó, Trang Dực mới giới thiệu Tô Tiệp cho Cốc Mục Viễn biết.
Trang Dực hỏi:
- Tình hình như thế nào...
Cốc Mục Viễn đưa mắt nhìn Tô Tiệp ở bên cạnh. Trang Dực liền xua tay nói:
- Tô cô nương không phải là người lạ. Ngươi có gì cứ nói, không cần phải băn khoăn gì cả.
Cốc Mục Viễn liền nói:
- Hồi bẩm Lục gia, lần đi Khởi Bá sơn trang này, đệ tử đã gặp người của ta cài vào trong Khởi Bá sơn trang, chuyện đã được tra xét kỹ. Lão thái gia được chăm sóc kỷ lưỡng, có điều là không được đi ra ngoài mà thôi.
Trang Dực lạnh lùng nói:
- Bọn chúng lấy lý do gì mà không thả phụ thân ta ra... Thù Hiền đã được thả về rồi, bọn ta đã tôn trọng làm theo hiệp ước. Khởi Bá sơn trang lại bội tính thì hẳn là ý muốn gây sự với ta phải không...
Cốc Mục Viễn nói:
- Đệ tử cũng đã hỏi kỹ, cương quyết không thả người là chủ trương của Thù gia Nhị tiểu thư Thù Địch. Ả có thành kiến rất nặng với Lục gia, có tâm muốn kiếm chuyện.
Vì chuyện này mà Chiến Bách Thắng một mực khuyên bảo Thù trang chủ tuân thủ hiệp ước. Nhưng Thù Địch lại ngang ngạnh đòi phụ thân ả kéo dài thời gian, đừng thả lão thái gia ra. Ý của ả là muốn lợi dụng chuyện này để khích nộ Lục gia, dẫn đến tranh chấp để tạo sự rối loạn xung đột.
Trang Dực tức giận nói:
- Thù Địch ỷ thế là nhi nữ của Thù Kình Tiết, xưa nay khinh người, ăn nói hàm hồ, bị ta vạch mặt mấy câu nên lại càng ôm lòng căm giận ta. Ả muốn lợi dụng giam cầm phụ thân ta để gây nên đại loạn, thử hỏi có chịu đựng nổi không chứ...
Tô Tiệp cũng nhướng mày, giận dữ nói:
- Chuyện liên quan đến nữ nhi bảo bối này của Thù Kình Tiết thì muội cũng đã nghe nói đến rất nhiều. Nghe nói y thị khinh người vô cùng, ngạo mạn ngông cuồng.
Lão Thù không thể kềm chế y thị thì y thị sớm muộn cũng sẽ gây chuyện. Lúc này muội thấy y thị đang thay mặt Thù Kình Tiết kiếm chuyện dó.
Cốc Mục Viễn thận trọng nói:
- Theo người của ta ở Khởi Bá sơn trang báo lại thì Lục gia phải cẩn trọng chuyện sắp tới, đừng để trúng quỷ kế của Thù Địch. Y thị đang muốn ta tìm đến Khởi Bá sơn trang để đòi người. Như thế thì y thị mới có thể mượn cơ hội kiếm chuyện gây binh đao để báo tư thù. Nếu như vậy thì hai bên đều sẽ tổn hại, lão thái gia cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng...
Trang Dực trầm ngâm hồi lâu, rồi nói:
- Nói cũng có lý. Chỉ cần bọn ta xuất hiện đòi người thì sẽ gây ra chuyện mà Thù Địch mong muốn. Nếu động võ thì vấn đề sẽ trở nên nguy hiểm, quan trọng nhất vẫn là an nguy của phụ thân ta. Nếu xảy ra hỗn loạn thì không ai có thể chắc được tính mạng phụ thân ta sẽ ra sao.
Cốc Mục Viễn nói:
- Điều này khỏi phải nói. Người của ta ở Khởi Bá sơn trang có lý do để tin rằng Thù Địch đã sắp xếp sát thủ, sẵn sàng gây chuyện hỗn loạn để gây nguy hại cho lão thái gia.
Tô Tiệp gầm mặt nói:
- Thiên hạ lại có nữ nhân hiểm độc như thế sao. Không phải là có thâm thù đại hận gì, chỉ vì mấy câu nói đã muốn giở thủ đoạn báo phục hiểm độc như vậy thì tâm địa quả thật quá hẹp hòi.
Trang Dực thở dài nói:
- Y thị không cần biết đến hậu quả xảy ra, không hề biết nghĩ đến sự nghiêm trọng của vấn đề, muốn dẫn đến những chuyện không thể dàn xếp được. Nếu xảy ra chuyện thì ta chỉ sợ đến Thù Kình Tiết cũng không thể kềm chế nổi y thị...
Tô Tiệp chen lời:
- Đối phó với loại nữ nhân không biết lẽ phải, không biết trời cao đất dày này thì có nhiều cách lắm miễn là đừng mắc mưu của y thị. Y thị có thiên phương bách kế thì bọn ta cũng có quy luật bất biến của bọn ta, căn bản không cần để ý đến y thị có tính toán gì, bọn ta cứ theo đường của bọn ta mà đi.
Trang Dực liền hỏi:
- Nàng có cao kiến gì không...
Tô Tiệp cười cười nói:
- Chuyện chỉ có một mấu chốt, đó chính là an nguy của lão gia. Thù Địch khua mồm múa mép, thái độ ngang ngược như vậy cũng chỉ vì trong tay nắm được một con tin mà thôi. Muốn giải quyết vấn đề thì không cần phải làm to tranh chấp lên mà chỉ cần tìm cách giải cứu lão gia ra là được.
- Ta cũng có nghĩ đến chuyện này, song về phương diện cách thức thì phải nghiên cứu kỹ, nếu không thì sẽ khuấy động tổ kiến ra, công lao hao phí vô ích mà chuyện sau đó sẽ càng tệ hại hơn.
- Quá trình hành động đương nhiên là phải tuyệt đối cẩn mật, hành động phải bí mật. Vạn nhất hành tích bị lộ ra thì dứt khoát không để lại chứng cứ gì trong tay bọn chúng, để tiện sau này phủ nhận mọi chuyện. Nhưng tốt nhất là phải thành công, vì nếu thất bại thì lần sau sẽ gặp khó khăn vạn phần.
Trang Dực quay về phía Cốc Mục Viễn nói:
- Phụ thân ta bị nhốt ở đâu, ngươi có hỏi kỹ chưa...
Cốc Mục Viễn liền đáp:
- Lão gia bị nhốt trong một ngôi nhà hai tầng ở góc phía Bắc của Khởi Bá sơn trang. Ngôi nhà đó có tên là Quan Vân Cư, xây dựng bằng gỗ, trước nhà có trồng hai cây hòe. Thù Địch phái bốn người giám sát hành động của lão gia. Bốn người này chia làm hai nhóm, ngày đêm canh gác luân phiên, không rời lão gia nửa bước.
- Công phu của bốn người này như thế nào...
Cốc Mục Viễn đáp:
- Chúng đều là bọn Hồng Y của Khởi Bá sơn trang. Khởi Bá sơn trang căn cứ vào năm sắc hồng, hoàng, lam, bạch, hắc để phân cấp bậc các hảo thủ của mình. Bọn Hồng Y là cấp cao nhất, vốn trực thuộc sự chỉ huy điều động của Thù Kình Tiết. Thù Địch ỷ mình là nhi nữ bảo bối của Thù Kình Tiết nên đã ra mặt điều khiển bọn họ luôn.
Tô Tiệp cười cười nói:
- Ta đang muốn giáo huấn nữ nhân này một bài học đây. Tổng đề đốc, chàng tính xem bọn ta chừng nào có thể triển khai hành động đây...
Trang Dực nghĩ ngợi rồi nói:
- Chuyện cứu phụ thân ta phải do ta lo liệu. Bây giờ thương tích của ta đã lành lại bốn năm phần rồi, qua mười ngày, nửa tháng nữa là sẽ khỏe hẳn thôi. Lúc đó ta sẽ tới Khởi Bá sơn trang.
Tô Tiệp băn khoăn nói:
- Chàng tính như vậy thì cũng được, nhưng phải chú ý đến một chuyện, đó là trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì nữa không.
Cốc Mục Viễn chen lời nói:
- Theo cách nhìn của người của ta trong Khởi Bá sơn trang thì lúc này Thù Địch rất an định, y thị cho rằng với tình huống như vậy sẽ khiến cho bọn ta không nhẫn nại được mà sẽ tức giận tìm đến Khởi Bá sơn trang. Lúc đó thì y thị mới có thể mượn cơ hội kiếm chuyện được. Vì vậy y thị không có hành động gì cả, chỉ đợi bọn ta chui vào cái thòng lòng của y thị mà thôi...
Tô Tiệp liền nói:
- Vậy thời gian tới sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...
Cốc Mục Viễn gật đầu nói:
- Tình hình sắp tới xem như yên ổn, Thù Địch đang chờ đợi bọn ta tìm đến y thị mà thôi.
Trang Dực hơi cựa quậy người, nói:
- Mục Viễn, lát nữa ngươi hãy đến kiếm Phạm Lục Chỉ, hỏi xem có thể mau trị lành thương thế của ta hay không. Dùng thuốc mạnh cũng không sao, chỉ cần mau lành là được, sớm ngày nào là có thể tiến hành công việc sớm ngày đó. Nói với y là ta sẽ trả thêm tiền.
Cốc Mục Viễn cúi người nói:
- Dạ, đệ tử sẽ đi ngay lập tức.
Đợi Cốc Mục Viễn đi rồi, Tô Tiệp dịu dàng nhìn Trang Dực, cười nói:
- Tổng đề đốc, muội có một vấn đề muốn thỉnh giáo.
Trang Dực thận trọng nói:
- Nàng lại còn chiêu nào nữa đây.
Tô Tiệp chững chạc nói:
- Cốc Mục Viễn đó đã hơn ba mươi tuổi rồi, không nhỏ hơn chàng nhưng lại rất cung kính với chàng, xưng hô chàng là Lục gia, tự xưng là đệ tử. Theo muội biết thì ở quan môn của chàng không có cách xưng hô như vậy. Nói, nói xem, chàng là người của tổ chức bên ngoài nào nữa...
Trang Dực cười nói:
- Nàng đoán giỏi lắm mà. Thế thì hãy đoán xem.
Tô Tiệp nháy nháy mắt nói:
- Theo cách xưng hô thì ở bến sông thường xưng hô là huynh đệ, kẻ cầm đầu gọi là đương gia, kẻ dưới xưng hô là thuộc hạ. Môn phái võ lâm là hệ thống sư thuộc, không có kiểu xưng hô như vậy. Phàm là hạng trang, viện, bảo, đường thì quen gọi là chủ, xưng là thuộc hạ. Với hạng “gia” thì chỉ có hai bang hội, một là Phiệt bang, hai là Lục Hợp hội. Phiệt bang thì muội biết rõ, không có nhân vật như chàng. Thế thì chàng tám chín phần mười là người của Lục Hợp hội.
Trang Dực tán thán nói:
- Thật không qua mắt được nàng, lại bị nàng nói trúng rồi. Không sai, ta là người của Lục Hợp hội, nhưng xin nàng bảo mật cho vì cái thân thế này đối với chức vụ hiện nay của ta mà nói thì không tiện công khai.
Tô Tiệp ngẩng đầu nói:
- Muội hiểu rõ mà Tổng đề đốc. Kỳ thật là chàng đã quá bảo mật rồi còn gì. Lúc trước, muội còn nghi hoặc vì Lục Hợp hội trước giờ lộ diện sao chỉ có Ngũ lão. Ngũ lão mà muội biết là Đại lão Cô Vân Khuất Vô Lượng, Nhị lão Cấp Phong Bào Chiến Khôi, Tam lão Huyền Ba Kim Nhất Hạc, Tứ lão Hỏa Lôi Long Tại Điền, Ngũ lão Lai Hà Đàm Ngộ Thanh nhưng còn thiếu một Lục lão nữa. Bây giờ muội mới hiểu được, Cự Linh công tử, Tổng đề đốc của Thập Châu Bát Phủ đại danh lẫy lừng chính là Lục lão của Lục Hợp hội.
Trang Dực cười nói:
- Danh tiếng không đúng với thực chất đâu, đáng cười lắm.
Tô Tiệp liếc nhìn Trang Dực, âu yếm nói:
- Chàng không tránh khỏi đã tỏ ra quá khiêm tốn rồi đó. Hắc Bạch lưỡng đạo nể nang, đường đường là một đại nhân vật hùm báo e sợ, lại tự nói là danh tiếng không đúng với thực chất. Chàng che mắt được muội sao, chàng xem thường muội ư...
Trang Dực bối rối nói:
- Ta nào có ý đó. Thật là nói thế nào cũng không nói lại nàng, lúc nào nàng cũng có lý.
Tô Tiệp cười nói:
- Nhớ lấy điểm này, ngày sau chàng được lợi vô cùng đấy.
Tuy chỉ là một câu nói vui nhưng ý tứ lại sâu xa, nhất là hai chữ “ngày sau”, nếu tình duyên không đủ thì làm sao có được cái ngày này. Trang Dực tâm thần thoáng xúc động, đưa mắt nhìn vào đôi mắt của Tô Tiệp, nhãn thần giao kết nhau, như không còn rời xa nhau được nữa.
* * * * *
Vào ngày thứ mười bảy, lúc nhận được tin Cốc Mục Viễn bẩm báo, sau khi đã được Phạm Lục Chỉ liên tục trị liệu, thương thế của Trang Dực đã khá lành lặn, tinh thần, khí sắc cũng có chuyển biến tốt. Đương nhiên, sự hầu hạ chu đáo, chăm sóc kỹ lưỡng của Tô Tiệp cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trang Dực mau chóng hoạt động như thường.
Từ Lão Long Khẩu đến Khởi Bá sơn trang chỉ có tám mươi dặm hơn, nếu phóng ngựa thì chỉ hơn nửa buổi là đến. Trang Dực quyết định quá ngọ sẽ đi, khoảng sẫm tối sẽ đến. Trợ thủ lần đi này chỉ có hai người, một là Tô Tiệp, hai là Cốc Mục Viễn. Ngoài ra Lục Hợp hội còn phái đến Quỷ Trảo Tiêu Thiếu Bảo âm thầm yểm trợ. Tiêu Thiếu Bảo là chuyên gia đột kích tư gia, đã có nhiều năm kinh nghiệm truy phục tập sát, là một nhân tài khá đặc biệt của Lục Hợp hội.
Trang Dực mặc một bộ võ phục trắng toát, còn Tô Tiệp vẫn là bộ y phục đỏ tươi.
Hai người đứng cạnh nhau toát lên vẻ oai phong lẫm liệt nhưng lại tươi diễm chói mắt.
Cốc Mục Viễn lại vận võ phục đen tuyền, nhưng lần này không đeo mạng che mặt.
Đợi A Trung dắt ngựa đến, Trang Dực lại mở bản đồ Khởi Bá sơn trang ra nghiên cứu lại.
Tô Tiệp đứng cạnh bên, lo lắng hỏi:
- Phương vị tổng quát của Khởi Bá sơn trang, chàng nhớ cả chứ...
- Cái trang trại này không phải là Hoàng cung đại nội, cùng chẳng có đình đài lầu cát gì, sao lại không nhớ chứ...
Tô Tiệp vẫn đắn đo, nói:
- Đừng ỷ vào tài nghệ cao cường, gan to mật lớn mà xem thường đối phương. Khởi Bá sơn trang không phải là không có phòng bì gì. Huống hồ chuyện này có liên quan đến an nguy của lệnh tôn, trách nhiệm nặng nề, mỗi chi tiết hành động đều không thể sơ sài được. Chàng phải biết là lần này nếu thất bại thì cơ may thành công ở lần sau càng nhỏ đó...
- Ta sẽ thận trọng hành sự.
- Chàng đứng nóng vội, thêm một chút chuẩn bị sẽ giảm tổn thất nhiều. Nếu cho rằng mình có nhiều kinh nghiệm, bản lĩnh cao cường thì càng dễ sơ sẩy, mà mọi sơ suất trong bất cứ hành động nào cũng đều có thể gây ra thất bại, ảnh hưởng to lớn đến kế hoạch toàn cục. Tổng đề đốc, chúng ta phải giảm nguy cơ thất bại xuống mức tối thiểu.
- Lời nói vàng ngọc, chí tình của nàng, ta xin ghi nhớ kỹ trong lòng. Tô Tiệp, ta sẽ không nóng vội, còn nàng trong lúc dụ địch phân tán, cũng phải chú ý đến sự an toàn của bản thân, nhất thiết đừng để bị thương.
- Chàng không cần phải lo lắng như thế, cái trò nàng đối với muội đã quen thuộc lắm rồi.
- Nàng lại chủ quan với chính mình rồi đấy...
Hai người nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự thông cảm, hiểu biết nhau, tràn đầy xúc cảm đắm say. Hai người như mãi luyến tiếc, không muốn rời nhau.
Thiên Mộc Sắc Kiếm Thiên Mộc Sắc Kiếm - Độc Cô Hồng Thiên Mộc Sắc Kiếm