Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ọ đi cho đến khi màn đêm buông xuống, sau đó trú đêm trong một thân gỗ lớn. Một mình nơi đồng không mông quanh, J.T không dám mạo hiểm đốt lửa vì lo sợ họ sẽ gây ra sự chú ý không mong đợi. Họ ăn tối nhanh với thịt khô và chút đậu. Sau đó, quấn mình trong tấm áo da trâu, họ đặt lưng ngủ. J.T quấn chặt áo khoác quanh vai Brandy. “Em có thoải mái không? Có đủ ấm không?”
“Em ổn mà.” Cô rúc vào gã, cô quay mình áp vào ngực gã, vui mừng trong sự gần gũi của gã, trong sự bảo vệ an toàn của gã. “Em biết anh sẽ tìm được em.” “Thật sao?” Hơi thở của gã phải lên má cô.
Brandy lăn người lại và nghe thấy gã thở khẽ khi tay cô chạm vào một bên sườn gã. “Sao vậy? Có chuyện gì sao?” “Không có gì nghiêm trọng đâu.” J.T nói.
Hoảng hốt, cô tung chiếc áo choàng ra và kéo áo J.T lên. “Anh bị thương rồi!” “Anh ổn mà.”
Nhẹ nhàng, cô chạm vào miếng vải quấn quanh eo gã. Ngay cả khi không trông thấy vết thương, cô cũng biết nó còn hơn chỉ là một vết xước. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” J.T lắc đầu. “Không có gì đâu,” gã nói, không muốn cô lo lắng. “Chỉ là vết xước khi giao đấu với vài tên Pawnee thôi.”
“Anh có thể bị giết đó!” “Nhưng anh đâu có sao.” Gã quàng tấm da trâu lên họ lần nữa. “Anh thậm chí còn lột da đầu một tên đấy.”
“Anh làm tốt đấy.” “Để lần tới anh lột một cái da đầu, em sẽ phải cùng anh thực hiện điệu nhảy chiến thắng,” J.T nói, cười toe toét. “Anh không thể chờ để thấy mặt em được sơn đen xì.”
“Phải rồi,” cô nói, cố ngăn những giọt nước mắt. “Để lần tới nhé.” “Brandy, đừng khóc.”
Cô sụt sịt. “Em không khóc.” Yêu cô quá nhiều vì lời nói dối đó, gã gạt một lọn tóc khỏi gương mặt cô và vuốt ve gò má cô bằng ngón tay mình. Sự tiếp xúc da thịt đó thật quen thuộc, vô cùng quen thuộc.
“Em không muốn sống thiếu anh, J.T,” cô thì thầm run rẩy. “Làm ơn đừng rời bỏ em.” “Anh muốn ở lại với em mãi mãi nếu như anh có thể, Brandy yêu thương. Em biết điều đó mà.”
“Em biết.” Gã kéo cô vào vòng tay và ôm cô áp chặt vào mình. Nhắm mắt, gã tự cho phép mình chìm đắm trong khi có cô ở gần bên. Hơi thở của cô thật ấm áp và đều đặn bên ngực gã; cái bụng căng tròn của cô nhắc nhở gã rằng cô đang nuôi dưỡng một sự sống mới bên dưới trái tim cô. Con trai gã, đứa con trai đã hình thành từ tình yêu của họ, một mối liên kết lâu dài vượt trên cả thời gian và không gian.
“Em sẽ đặt tên con là gì?” J.T hỏi sau một lúc lâu. “Tất nhiên là John Tokala.”
“Anh thích cái tên đó.” “Em yêu anh, J.T. Anh sẽ không bao giờ quên điều đó, phải không? Hoặc em?”
“Em nghĩ sao?” Cô thở ra nhè nhẹ khi rúc vào gã. Một lát sau, cô chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết đẹp trong vài ngày sau đó, J.T dừng lại nhiều lần để Brandy có thể nghỉ ngơi và duỗi chân tay. Gã biết những chuyến đi dài khiến cô mệt mỏi, nhưng cô không phàn nàn chút nào. Dù J.T có ý định đưa cô về Cedar Ridge, gã không muốn mạo hiểm đi trong mùa đông vậy nên gã hướng về Copper Flats, một thị trấn khai mỏ cũ với số lượng cư dân đủ lớn để có vài hàng tạp hóa nhỏ và một nhà nghỉ, nhưng vẫn còn quá xa vời để mong muốn một tòa báo hay một văn phòng điện báo ở đó. Nếu may mắn, không ai sẽ nhận ra gã, hoặc nghĩ rằng J.T Cutter là kẻ đang bị truy nã.
Khi họ đến được Copper Flats, Brandy nồng nhiệt hy vọng cô sẽ không phải ngồi trên ngựa nữa. Nó không hẳn là một thị trấn. Chỉ có hai dãy nhà trên con phố chính, các tòa nhà thì đều cũ kỹ. Có một cửa hàng tạp hóa, một cửa hàng rèn, một hàng đồ ăn, một hiệu cắt tóc, và một quán rượu nhỏ.
J.T dừng ngựa trên phố, trước hai dãy nhà nằm cuối khu phía đông của thị trấn. Lớp sơn trắng giờ đã ngả màu xám. Nước từ một trận mưa trước đó đọng thành vũng lầy lội trước sân. Một trong những ô cửa chớp bung vít lủng lẳng bên cạnh tay nắm cửa bằng đồng xộc xệch hai bên hông nhà. “Nó trông không có vẻ tốt lắm,” J.T lẩm bẩm, nâng Brandy lên trong vòng tay. “Nhưng nó được việc.”
Brandy gật đầu khi cô vòng tay ôm lấy cổ J.T. Ngay lúc này, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì ngọa trừ nước tắm nóng và một chiếc giường. Một lúc sau, một phụ nữ mập mạp cao lớn với mái tóc xám và đôi mắt xanh hiểu biết trả lời tiếng gõ cửa của J.T. “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn thuê phòng.” “Ta không cho bọn Da đỏ thuê phòng.”
“Vợ tôi sắp sinh rồi,” J.T nói rõ ràng. “Chúng tôi cần một nơi để ở lại, ít nhất là đêm nay.” Người phụ nữ lẩm bẩm khẽ. “Cô ta cũng là Da đỏ à?”
J.T gật đầu cộc lốc. Gã cảm thấy cơn giận ngày càng tăng theo từng phút trôi qua. Brandy cựa quậy trong vòng tay J.T, bị kích động bởi thái độ khinh khỉnh của người phụ nữ bởi thực tế rằng J.T và bà ta nói về cô như thể cô không thể lên tiếng cho bản thân mình.
“Đặt em xuống, J.T.” “Không,” gã lẩm bẩm. “Cứ ở đó.”
“Đặt em xuống!” “Yên nào, Brandy.” J.T ôm cô vững vàng hơn trong vòng tay khi chờ người phụ nữ quyết định. Một nụ cười nhỏ làm dịu đi vẻ mặt lạnh lùng của bà ta. Gã coi đó như một dấu hiệu tốt.
“Ta không thích bọn Da đỏ lắm,” bà ta lên tiếng. “Đừng quá mong đợi, nhưng bởi vì người phụ nữ của anh đang mang thai, ta sẽ có một ngoại lệ, miễn là anh đừng có làm phiền tới ta trong đêm. Một phòng giá 2 đô la trả tiền trước.” J.T chửi thề, ít nhất gã bị tính phí cao gấp 3 lần giá trị thật của căn phòng. “Tôi không có tiền.”
Bà ta nhăn mặt và lùi lại một bước, và J.T biết bà ta sắp đóng sầm cửa vào mặt mình. “Đợi đã! Chết tiệt, quý bà, bà muốn tôi phải cầu xin sao? Vợ tôi cần một nơi để ở.”
“Ta không phải trại tế bần.” “Tôi sẽ làm việc để trả tiền,” J.T nói, cảm thấy thật tuyệt vọng. “Nơi này cần sơn lại. Tôi có thể sửa mái nhà. Bất cứ thứ gì bà muốn.”
Quai hàm J.T siết lại khi gã chờ bà ta suy nghĩ. Gã ghét phải xin xỏ, ghét phải yêu cầu giúp đỡ, nhưng gã có thể quỳ xuống, bò lê lết nếu bà ta có yêu cầu gã – bất cứ điều gì, miễn là đảm bảo cho Brandy một nơi để cô có thể nghỉ ngơi qua đêm. “Anh dính dáng đến pháp luật, phải không?”
Trong khoảnh khắc, J.T định sẽ nói dối, và rồi gã gật đầu. “Phải, thưa bà.” “Được rồi, thành thật đấy,” bà ta đồng ý. “Theo nguyên tắc thì ta không thuê đàn ông. Chẳng có gì ngoài rắc rối. Kết hôn với hai gã đàn ông vô dụng nhất thế giới, nhưng vì anh đã đề cập, thì ta sẽ giảm giá đôi chút.” Bà ta bước lùi lại và ra hiệu cho J.T vào trong. “Anh có thể sử dụng căn phòng cuối hành lang trên lầu.”
“Tất nhiên,” J.T nói, ép ra mỗi từng trong quai hàm đang siết chặt. “Chúng tôi muốn chút nước tắm nếu bà không phiền.” “Thêm phí. Anh sẽ tìm thấy một cái bồn tắm trong phòng. Ta sẽ đun nước, nhưng ta bị đau lưng, anh sẽ phải tự mang nước lên. Ta là Bà Thomason.”
“Rất vui được làm quen với bà, thưa bà. Tôi là John Shayne, và đây là vợ tôi, Brandy.” Bà Thomason gật đầu. “Bữa tối sẽ có trong một giờ nữa.”
J.T gật đầu. Thở phào nhẹ nhõm vì đã có một nơi để ở, gã đưa Brandy lên cầu thang và hướng về phòng. “Bà ta thử thách thần kinh như địa ngục, hai đô la một ngày cho cái nơi như này,” J.T lẩm bẩm khi gã hạ Brandy xuống giường, sau đó đóng cửa lạ.
Brandy gật đầu khi cô nằm lên giường. Tấm nệm mang lại cảm giác như thiên đường, và cô quyết định rằng chiếc giường này đáng giá hai đô la một ngày. ***
Quấn mình trong một tấm chăn nặng nề, với một chiếc khăn choàng quấn trên đầu, Brandy ngồi trước hiên, quan sát J.T cố định hàng rào quanh sân trước của bà Thomason. Họ đã ở đó năm tuần rưỡi, J.T đã sơn lại nhà, cả mặt trước và sau, cố định cánh cửa chớp, tất cả cửa nẻo, và sửa những lỗ hổng trên mái nhà. Brandy thở dài khi đặt hai bàn tay trên cái bụng căng phồng của mình. Thời tiết tháng hai khá dễ chịu. Tuyết đã rơi sau khi họ đến Copper Flats, nhưng kể từ đó tiết trời lạnh nhưng quang đãng, J.T không đề cập đến việc quay về Cedar Ridge nữa, nhưng cô biết ý định đó luôn luôn ở đó, trong tâm trí gã. Cũng nhiều như cô ghét ý nghĩa phải rời xa J.T, cô biết gã đúng. Cô phải quay lại. Cedar Ridger là chìa khóa để mở ra cánh cửa giúp cô trở lại tương lai. Cô không muốn ở lại đây, trong quá khứ này, mà thiếu vắng J.T. Nếu cô không thể ở lại với gã, chia sẻ cuộc đời với gã, thì cô muốn ở nhà, nơi cô có thể cho con họ một bệnh viện sạch sẽ, với mẹ cô ở bên.
*** J.T đứng dậy, duỗi lưng. Bà Thomason chắc chắn nhận được xứng đáng số tiền của mình, gã nghĩ. Gã đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày từ khi họ đến, nhưng gã không thể phàn nàn được. Một khi đã quen biết hơn, Leona Thomason tỏ ra là một phụ nữ đàng hoàng. Bà đã nhặng xị quanh Brandy, nấu những món cô thích, nhấn mạnh rằng Brandy cần ngủ mỗi trưa. Bà thậm chí còn tình nguyện giặt đồ cho họ để Brandy không phải cúi gập người trên bồn giặt.
Liếc nhìn qua vai, gã trông thấy Brandy đang ngồi trước hiên, nhìn gã. Gã cảm thấy tim mình đập nhanh khi cô mỉm cười và vẫy tay với mình. Lạy Chúa, gã sẽ nhớ cô. Dù có lên thiên đường, nếu gã đủ may mắn để được ở đó, sẽ là một nơi thật cô đơn nếu thiếu vắng cô. Gã cười lại với cô, sau đó chuyển sự chú ý tới hàng rào phía trước nhà Leona Thomason, luôn cảm nhận thấy ánh mắt chăm chú của Brandy trên lưng mình.
Rất nhiều lần, gã tự hỏi mình sẽ làm gì để chuộc lại lỗi lầm của bản thân trong mắt Gideon. Phải, gã chẳng chút nhớ nhung cuộc sống cũ, gã chẳng nhớ tới những ván bài, những lời nói dối, việc ăn cắp. Có lẽ, nếu mọi chuyện khác đi, gã sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Xét đến thực tế gã mang nửa dòng máu da đỏ, sẽ có khả năng gã thích nghi được với bất kỳ cộng đồng dân cư nào, nếu có cơ hội, có lẽ gã đã lớn lên kiếm sống bằng việc huấn luyện ngựa thay vì ăn cắp. J.T khẽ chửi thề. Gã đã từng từ bỏ việc ăn cắp và gian lận, chủ yếu bởi Gideon luôn theo dõi gã, nhưng chỉ có thế. Giờ theo như gã biết, gã đã thật sự thay đổi. Gideon sẽ nói gì khi họ gặp lại nhau? Liệu thiên thần hộ mệnh của gã có hài lòng với cách J.T đã vượt qua những thử thách của mình, hay J.T sẽ bị đưa xuống địa ngục, đối mặt với khổ đau vô tận biết rằng sẽ không bao giờ gã được gặp lại Brandy nữa?
Và Gideon đang ở đâu trong cả vài tháng qua? J.T cau mày khi gã đóng một cái đinh. Hôm nay là ngày 23 tháng Hai. Giả sử Gideon cho gã hạn một năm thì gã sẽ chỉ còn bốn mươi lăm ngày. Nếu thời tiết tốt đẹp, chuyến hành trình trở về Cedar Ridge sẽ mất một tuần, hơn kém thêm 1 ngày.
Gã chửi thề khi thở ra trong lúc đóng một cái đinh khác. Bốn mươi lăm ngày, và rồi Brandy sẽ mất gã mãi mãi. Và chuyện gì sẽ tới nếu cô không thể trở về thời đại của mình? Liệu cô có thể tự mình sống sót, mà không có ai chăm sóc cô và đứa trẻ? Chết tiệt! Gã ngẩng đầu nhìn trời. “Ông có ở đó không, Gideon? Có nghe thấy tôi không? Hãy nói với tôi rằng cô ấy sẽ ổn thôi, rằng cô ấy sẽ về được tới nhà. Nói với tôi rằng tôi đã không hủy hoại cuộc đời của cô ấy theo cái cách tôi đã hủy hoại cuộc đời mình!”
Gã ngồi đó trong vài phút, nhìn chằm chằm lên bầu trời cao rộng lớn, chờ đợi câu trả lời không bao giờ đến. Thiên thần hộ mệnh cơ đấy, J.T trầm ngâm chua chát. Quái quỷ, có lẽ tất cả chỉ do gã tưởng tương. Có lẽ gã chưa thật sự chết và thiên đường, hay địa ngục, chẳng là gì ngoài một giấc mơ dài...
J.T đưa tay lên cổ. Gã không hề tương tượng khi bị treo cổ, và gã không tưởng tượng ra ánh sáng trắng trên trời. Và Brandy thật hơn bất cứ ai gã từng biết. Brandy... Gã cảm thấy sự hiện diện của cô, và khi gã liếc nhìn qua vai, cô đang đứng đằng sau gã với một tách cà phê nóng trong tay.
“Đây,” cô nói. “Em nghĩ anh sẽ cần thứ gì đó để làm ấm mình.” “Anh muốn có em trong vòng tay để làm điều đó,” gã dài giọng, “nhưng cà phê sẽ được việc trong lúc này đấy. Cảm ơn em.”
Gã đứng lên, ngón tay gã lướt qua những ngón tay cô khi gã cầm lấy chiếc tách. “Em cảm thấy thế nào?” “Ổn ạ.” Cô vỗ nhẹ vào bụng. “Em nghĩ thằng bé đang nhào lộn trong đó. Đây này, cảm nhận xem.” Cô nắm lấy tay J.T và đặt nó lên bụng mình.
Tình yêu lớn lao đột ngột chảy tràn trong J.T khi gã cảm thấy con trai mình đang di chuyển bên dưới bàn tay. “Có đau không?” gã hỏi khi cảm thấy một bàn chân nhỏ xíu đá vào lòng bàn tay mình.
“Không, cảm giác rất tuyệt, dù đôi khi thật khó để tin rằng có một sự sống đang ở trong mình, rằng thằng bé đang ngủ và ăn. Em hy vọng con trông sẽ giống anh.” “Đó sẽ là một lời nguyền khủng khiếp đối với một đứa trẻ vô tội đấy.”
“Không phải! Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng biết.” Còn đẹp hơn cả Kevin Costner, Brand Pitt, và Mel Gibson cộng lại, cô nghĩ, cười toe toét trong khi cô tưởng tượng ra J.T trên bìa cuốn tạp chí People. J.T Cutter, người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh. Lời khen ngợi của cô quét qua J.T như ánh mặt trời chói lọi. Kết thúc tách cà phê, gã đặt nó sang bên và cuốn Brandy vào vòng tay.
“Em cảm giác như có một trái bóng rổ giữa hai ta vậy,” cô nói, cười lớn. “Bóng rổ là gì?”
“Đó là một quả bóng lớn màu nâu được sử dụng trong một trò chơi.” J.T lầm bầm khẽ. Có rất nhiều thứ trong thời đại của cô, gã không biết, sẽ không bao giờ biết. Vậy nên, vài ngày còn lại sẽ dành ở bên cô, ôm cô, chạm vào cô, nghe giọng nói của cô, nghe tiếng cô cười, nghe tên gã thốt ra trên môi cô.
“Brandy...” “Sao ạ?”
“Anh cần em,” gã thì thầm, giọng trầm thấp. “Ngay bây giờ.” Cô mỉm cười với gã và chớp chớp hàng mi. “Em sao có thể từ chối anh điều gì được cơ chứ?”
“Anh nói thật đấy,” gã gầm gừ. “Em cũng thế,” Brandy trả lời nhẹ nhàng, và nắm lấy bàn tay gã, cô dẫn gã vào nhà, lên cầu thang vào phòng họ.
Sau khi đóng rèm lại, cô lùi về phía chiếc giường, sau đó bắt đầu cởi nút chiếc áo sơ mi của J.T. Ném cái áo sang bên, cô để tay mình lang thang dạo chơi trên ngực và vai gã. Một bộ ngực thật đẹp, cô mơ màng, lướt ngón tay qua đám lông xoăn đen kéo dài đến thắt lưng gã và biến mất bên dưới chiếc quần. J.T rên khẽ khi cô nắm lấy thắt lưng gã và bắt đầu cởi quần. Gã không mặc gì bên dưới.
“Đây, để anh cởi giày đã.” Gã nói. Với một nụ cười toe toét, cô bước khỏi giường. Gã ngồi xuống mép đệm và kéo giày cùng tất ra, sau đó là quần.
“Em còn mặc ít quần áo kìa.” Gã hỏi, cười toet toét. “Không, em chỉ thấy béo thôi[30].”
“Lại đây nào.” Cô bước đến chỗ gã, chạy bàn tay mình trên đôi vai rộng của gã khi gã kéo cô xuống bên mình và bắt đầu cởi đồ cho cô.
Làn da cô thật ấm áp và mịn màng, như sa tanh dưới ánh mặt trời. Mái tóc cô đen như mực, mềm lại bên dưới má gã. Ngực cô nặng trĩu trong vòng tay và thật ngọt ngào bên dưới môi gã khi gã hôn cô lần nữa và lần nữa, cố gắng tưởng tượng đến cảnh khi cô cho con trai họ bú. Gã lướt tay mình lên bụng cô và cảm thấy một áp lực nho nhỏ, một cái chân. Chỉ còn bốn mươi lăm ngày nữa.
Những lời đó vang vọng trong tâm trí gã như một hồi chuông báo tử khi gã vuốt ve cô với bàn tay và đôi môi mình cho đến khi, cuối cùng, gã cũng hòa mình vào cô. Gã hôn cô, cảm nhận sự ẩm ướt của nước mắt trên má cô, và tự hỏi đó là nước mắt của cô hay của chính mình.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)