Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 21 - Câu Trả Lời
S
au khi từ biệt bác John Pendleton, Pollyanna rảo bước xuống đồi. Bầu trời tối sầm lại báo hiệu một cơn mưa giông đang tới gần. Theo sau tiếng chớp lóe là tiếng sấm rền vang. Đi được nửa đường, cô bé bỗng thấy Nancy đang rảo bước trên đường, tiến về phía mình. Tay Nancy giơ cao chiếc ô. Thế nhưng những đám mây đen đã chuyển hướng, bầu trời quang đãng trở lại. Nancy lên tiếng: “Mây đang xuôi về hướng Bắc, tôi nghĩ trời không mưa nhưng dì cô vẫn muốn tôi mang chiếc ô theo phòng bị. Bà chỉ lo cô ốm thôi.”
“Dì lo lắng cho em ư?” Pollyanna khẽ hỏi với vẻ lơ đãng. Ánh mắt em mải dõi theo những đám mây đang đổi hướng.
Hít một hơi thật sâu, Nancy buồn bã nói: “Hình như tiểu thư không để tâm lời tôi nói. Bà chủ rất lo cho tiểu thư đấy ạ.”
“Ôi, em đâu muốn làm dì em lo lắng. Em thật có lỗi với dì quá!” Pollyanna nói với giọng hối hận, trong lòng nghĩ đến chuyện em sắp đem hỏi dì. “Dì là người có ý thức trách nhiệm cao, luôn làm tròn trọng trách của mình.” Pollyanna rụt è nói, vô thức lặp lại những gì ông Pendleton nhận xét.
Nancy tủm tỉm thừa nhận: “Bà ấy đúng là con người của trách nhiệm. Nhưng từ khi cô tới, bà chủ đã có những thay đổi chưa từng xảy ra trước kia đấy cô ạ.”
Pollyanna nhíu mày lo lắng. Cô bé thở dài nói: “Em biết dì rất quan tâm đến em, nhưng em muốn hỏi chị một điều. Chị có nghĩ dì em sẽ buồn nếu em xa dì không? Dì thật lòng muốn em ở đây với dì chứ?”
Nancy liếc nhìn vẻ mặt chăm chú của Pollyanna. Mặc dù đoán trước rằng một lúc nào đó, Pollyanna sẽ hỏi mình câu này, nhưng Nancy vẫn cảm thấy lo sợ. Cô luôn băn khoăn phải trả lời thế nào để không làm tổn thương tâm hồn người bạn bé nhỏ mà vẫn giữ được sự thành thực. Song hôm nay, Nancy đã có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng với một lương tâm thanh thản, bởi lẽ, việc bà Polly cử cô đi đón Pollyanna đã xác tín cho tất cả những hoài nghi bấy lâu nay rồi. Nancy tin mình có thể xoa dịu con tim khao khát tình yêu thương của cô bé tội nghiệp này. Nancy đáp lời Pollyanna, giọng như có chút oán trách: “Ôi, tiểu thư không hiểu những gì tôi vừa nói sao? Bà Polly có buồn khi phải xa cô không ư? Chắc chắn dì cô sẽ rất buồn khi vắng cháu gái. Chẳng phải bà đã giục tôi mang ô đi đón cô khi nhìn thấy trời bắt đầu xám xịt đấy sao? Chẳng phải bà đã lệnh cho tôi chuyển hết đồ đạc của cô xuống tầng dưới để cô có được một căn phòng xinh đẹp như cô hằng mong ước đấy sao? Tiểu thư ơi, đúng là thời gian đầu dì cô có chút ít không ưa gì...” Nancy bật ho, kịp giữ lại những lời tiếp theo. Tiến gần về phía Pollyanna, cô nói tiếp: “Bình thường, bà chủ đâu để tôi đụng vào những đồ đạc đó. Giờ đây, mọi chuyện đã thay đổi. Tôi cảm nhận được rõ ràng. Cô đã xoa dịu và khiến bà chủ mở lòng mình. Cô thấy không, việc bà chủ nhận nuôi chó mèo hoang, rồi cả cái cách bà nói chuyện với tôi, còn nhiều lắm cô ơi. Vậy mà cô còn hỏi liệu bà có buồn nhớ khi cô không ở bên cạnh hay không nữa sao?”
Giọng nói chân thành và nồng nhiệt của Nancy đã làm khuôn mặt Pollyanna sáng bừng lên. Suýt chút nữa, Nancy đã để lộ một bí mật nguy hiểm. Pollyanna thốt lên: “Em rất vui khi nghe chị nói điều đó, chị Nancy ạ, Dì Polly muốn có em bên cạnh. Em sẽ luôn ở bên dì.”
Vừa bước lên cầu thang, Pollyanna vừa nghĩ: “Nếu giờ đây, mình buộc phải xa dì, thì dì sẽ ra sao? Mình vẫn biết rằng mình chỉ muốn ở với dì thôi, nhưng lại chưa từng nhận ra mình cũng mong biết bao dì muốn có mình ở bên.” Pollyanna bỗng cảm thấy sợ khi phải nói với ông Pendleton quyết định của mình. Đó không phải là một điều dễ dàng vì em rất mến ông. Pollyanna cảm thấy có lỗi với ông nếu đưa ra lời từ chối. Ông đang buồn vì cảnh sống cô đơn. Pollyanna cũng buồn khi biết chuyện tình yêu giữa ông và mẹ em. Trong tưởng tượng của mình, em vẽ nên ngôi nhà to màu xám và ông chủ đáng thương; những căn phòng trống trải bừa bộn; các đồ vật vứt tứ tung trên bàn. Pollyanna muốn tìm giúp ông một người bạn để cuộc sống của ông bớt cô quạnh. Nghĩ đến đây, trái tim cô bé bỗng như muốn nhảy lên vì vui sướng. Cô chợt nhớ tới Jimmy Bean.
Với niềm vui tràn ngập, Pollyanna rảo bước lên đồi tới nhà bác John. Trong phòng sách mờ tối, ông John đang ngồi lặng lẽ, đôi tay gầy guộc đặt trên thành ghế. Chú chó nhỏ phủ phục dưới chân ông. Pollyanna bước đến bên ông và ngồi xuống.
“Cháu mang câu trả lời đến cho bác đấy à, Pollyanna?” Ông nhỏ nhẹ hỏi.
“Thưa bác, vâng ạ. Cháu nghĩ điều cháu sắp nói có thể làm bác rất vui.” Pollyanna lễ phép trả lời.
“Cháu đã quyết định sẽ ở đây với bác phải không?” Ông hỏi với nét mặt nghiêm trang.
“Thưa bác, không ạ, nhưng cháu...”
“Pollyanna, đừng nói ‘không’ với bác!” Ông thất vọng ngắt lời cô bạn nhỏ.
“Nhưng cháu buộc phải nói ạ. Dì Polly...”
“Bà ấy không đồng ý phải không?”
“Cháu...cháu chưa nói chuyện này với dì cháu bác ạ,” Pollyanna lắp bắp với giọng khô sở.
“Pollyanna!”
Cô bé nhìn ông rồi vội quay sang hướng khác. Chưa bao giờ em gặp ánh mắt đau buồn đến thế!
“Cháu chưa nói với dì ư?” Ông John buồn rầu hỏi.
“Cháu không thể nói được bác ạ. Cháu đã biết được câu trả lời mà không cần hỏi dì. Dì muốn có cháu ở bên, và cháu cũng muốn được sống cùng dì. Dì cháu thương yêu cháu như thế, làm sao cháu có thể bỏ đi.” Pollyanna thú nhận đầy can đảm. “Hơn nữa, Dì Polly giờ đây đang dần tìm được rất nhiều những niềm vui mới. Cháu... cháu không muốn xa dì lúc này!”
Căn phòng chỉ còn âm thanh lách tách của tiếng củi cháy trong lò sưởi. Một lúc sau, ông John mới lên tiếng: “Pollyanna à, bác biết cháu không thể bỏ dì đến sống với bác được. Bác không thỉnh cầu cháu điều đó nữa.” Mặc dù câu sau ông nói bằng giọng trầm lắng, song Pollyanna vẫn nghe thấy.
“Bác ơi, xin bác nghe cháu nói hết đã. Có một điều hoàn toàn nằm trong tầm tay bác và có thể mang lại niềm vui cho bác đấy ạ.” Cô bé nói với giọng tha thiết và cũng đầy hào hứng.
“Làm gì có điều nào như thế hả Pollyanna?”
“Thưa bác, có chứ ạ. Chẳng phải bác từng nói sự hiện diện của một người phụ nữ hay một đứa trẻ sẽ làm nên tổ ấm hay sao. Cháu đã tìm được một người bạn nhỏ sống cùng bác rồi ạ”
“Bác chỉ có cháu là bạn nhỏ mà thôi!” Ông bực mình nói.
“Cháu biết bác rất tốt. Nếu không, bác đã chẳng tặng cháu những cái tua rua lấp lánh, tặng chị Nancy đồng xu vàng, cả số tiền bác dành để làm từ thiện nữa. Bác sẽ giúp đỡ những người đáng thương phải không ạ?”
“Pollyanna!” Ông John giận dữ thốt lên: “Bác đã nói với cháu rồi, không hơi đâu bác giúp đỡ người ngoài. Đừng bao giờ nói với bác chuyện đó nữa!”
Đưa tay chống cằm, ông sẵn sàng chờ đợi sự thất vọng của Pollyanna thể hiện bằng lời nói. Nhưng ông kinh ngạc nhận thấy niềm vui trong mắt cô bạn nhỏ.
“Ôi, cháu vui quá!” Pollyanna vỗ tay mừng rỡ. “Cháu cũng cảm thông với những người gặp hoàn cảnh khó khăn lắm ạ. Nhưng thật tuyệt làm sao, giờ thì bác có thể nhận nuôi Jimmy Bean, bác nhỉ. Dù sao thì ai cũng muốn giúp những cậu bé ở tận Ấn Độ xa xôi kia rồi! Bác đón cậu ấy về ở cùng, bác nhé?” Pollyanna nói với giọng tràn đầy hy vọng.
“Đón ai?”
“Bác đón Jimmy Bean về ở cùng cho đỡ buồn bác ạ. Cậu ấy dễ mến lắm. Cậu ấy sẽ cùng bác biến căn biệt thự này thành một tổ ấm thực sự. Cháu tin Jimmy sẽ rất vui khi được sống cùng bác. Hội bảo trợ nơi trước kia cháu ở đã từ chối Jimmy làm cậu ấy thất vọng lắm. Cháu mong bác dang tay đón cậu ấy.”
“Không thể được.” Ông John nói với giọng kiên quyết. “Pollyanna, cháu toàn nói chuyện vô lý!”
“Có nghĩa là bác sẽ không đón cậu ấy về ạ?”
“Đó chính xác là điều ta sẽ làm.”
“Bác sẽ cảm thấy bớt cô đơn khi bên bác có Jimmy. Cậu ấy dễ mến lắm bác ạ.” Giọng Polllyanna mếu dở.
“Vậy cứ để ta sống trong cảnh cô đơn.” Ông nói dứt khoát.
“Lẽ nào bác chấp nhận sống cùng bộ xương khô hơn là Jimmy dễ mến?” Pollyanna buồn bã hỏi không.
“Bộ xương khô?”
“Vâng ạ. Chị Nancy nói trong buồng bác có bộ xương khô.”
Ông John ngửa đầu ra phía sau và cười rộ lên. Ông cười nhiều đến mức khiến Pollyanna khóc dở mếu dở vì lo lắng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhận thấy sự căng thẳng trên nét mặt cô bé, ông vội ngồi thẳng người. Vẻ mặt ông lại trang nghiêm như trước. Ông dịu giọng bảo: “Cháu nói đúng, Pollyanna ạ. Sống với những bí mật như vậy chẳng thú vị gì. Nhưng đời người mấy ai muốn thay đổi cách sống. Người nào chẳng bám vào những bí mật của chính mình. Cháu có thể cho bác biết nhiều hơn về cậu bé này, được chứ?”
“Thưa bác, vâng ạ.” Nói rồi, Pollyanna bắt đầu kể chuyện Jimmy Bean cho ông nghe.
Giọng kể say sưa và chân thật của cô bé đã làm con tim ông rung động. Pollyanna cảm thấy yên lòng trước lời mời của ông dành cho mình và Jimmy tới chơi nhà vào chiều thứ bảy tới. Em nói trong niềm hân hoan: “Cháu rất vui vì Jimmy sẽ ở cùng bác. Cháu tin bác sẽ thích cậu ấy. Ôi, cháu sẽ thật hạnh phúc nếu Jimmy tìm được mái ấm của riêng mình.”