Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Dịch giả: Lapillus
Biên tập: 清宮如月
Upload bìa: Huy Pham
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 95
Cập nhật: 2025-02-16 13:53:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ọi thứ đều bị bóng tối phủ kín. Không phải đều đều một màu đen, mà trét một lớp dày như bơ lên đủ những mảng màu sắc.
Tôi dán mặt vào cửa kính taxi nhìn về cái bóng tối ấy. Nó trông phẳng lỳ đến lạ, như mặt cắt của một chất liệu không tưởng nào đó bị một con dao sắc lẹm khía qua. Chiếm trọn bóng tối ấy là một thế giới ngồ ngộ. Một con chim đêm không lồ sải cánh bay qua ngay trước mắt tôi. Càng đi xa, những dãy nhà ở càng thưa thớt, cho đến khi chúng tôi thấy mình đang ở giữa những đồng ruộng và rừng cây vang dội tiếng vo ve của hàng đàn côn trùng. Mấy đám mây thấp đứng sững như tảng đá, và ngoài kia trong bóng tối mọi vật đều cúi đầu lặng lẽ. Âm thanh duy nhất là tiếng của lũ côn trùng lúc nhúc trên mặt đất.
Không có thêm một lời trao đổi nào giữa tay giảng viên tiếng Tây Ban Nha và tôi, cả hai thay phiên nhau hút thuốc. Ngay đến tài xế cũng đang ngậm điếu thuốc trong mồm, nheo mắt quan sát mấy ngọn đèn pha trước mặt. Trong vô thức, tôi nhịp tay lên đùi. Chiếc taxi vẫn giữ nguyên tốc độ, đi mãi về phía trước, lâu đến nỗi thi thoảng tôi chỉ muốn đẩy cửa ra để thoát thân.
Bảng chuyển mạch, hộp cát, sân gôn, hồ thủy điện, áo len sờn, và giờ là pinball: tôi còn phải đi theo mọi việc xa đến mức nào nữa? Cứ thế này và rồi trong tay tôi sẽ chỉ là những lá bài lẻ tẻ chẳng kết hợp được kiểu gì. Trên hết, giờ tôi chỉ muốn về nhà. Tắm nhanh một cái, làm chai bia, rồi chui vào chăn êm nệm ấm cùng với mấy điếu thuốc và Kant.
Tại sao tôi lại phải chạy mãi chạy mãi qua đêm tối? Năm mươi cái máy pinball là quá điên rồ. Hẳn đây phải là mơ. Và là một giấc mơ hết sức xa vời.
Ấy thế mà chiếc “Phi thuyền” ba thanh gạt vẫn mời gọi tôi.
* * *
Tay giảng viên tiếng Tây Ban Nha bảo tài xế dừng lại ở giữa một khu đất trống cách đường xe chạy năm trăm thước Anh. Khu đất bằng phẳng, trải ra như một bãi cát với vài đốm cỏ dại. Tôi ra khỏi xe, duỗi chân tay và hít thở sâu. Dựa vào mùi, tôi đoán quanh đây có vài nông trại gà. Không thấy ánh đèn nhà nào hết. Mấy ngọn đèn đường lửng lơ phía xa xa. Âm thanh của muôn vàn loại côn trùng bủa vây lấy chúng tôi. Tôi có cảm tưởng mình sắp bị lôi chân về đâu đó đến nơi.
Chúng tôi không nói gì cho đến khi mắt đã quen với đêm tối.
“Đây có còn là Tokyo không?” tôi hỏi.
“Tất nhiên. Anh nghĩ là ở đâu?”
“Tận cùng thế giới.”
Tay giảng viên tiếng Tây Ban Nha gật một cái theo kiểu cứ-cho-là-thế-đi, song không nói gì. Chúng tôi đứng hút thuốc, cảm nhận mùi cỏ và phân gà. Đám khói thuốc của chúng tôi lửng lơ ngang mặt đất như huỳnh quang.
“Ra đằng kia anh sẽ thấy một cái bờ rào mắt cáo.” Anh ta chỉ về phía bóng tối, giơ thẳng tay như đang nhắm bắn. Tôi căng mắt lên để trông sao cho ra được dấu hiệu nào đó của một cái bờ rào.
“Cứ đi thẳng men theo đó khoảng ba trăm thước cho đến khi nào đến được nhà kho.”
“Nhà kho?”
Anh ta gật đầu mà không thèm liếc tôi lấy một cái. “To lắm, không đi quá được đâu. Nó từng là kho chứa đông lạnh của trại gà, nhưng giờ không dùng nữa. Phá sản rồi.”
“Nhưng quanh đây vẫn có mùi gà,” tôi nói.
“À, cái mùi đấy ư? Nó thấm hết vào đất rồi. Hôm nào mưa còn nồng nặc hơn nữa. Đến mức tưởng như nghe được tiếng đập cánh.”
Tôi không thể nhìn ra được gì ở cuối đuôi bờ rào. Chỉ có bóng tối hun hút. Đến cả tiếng côn trùng cũng đang bắt đầu khiến tôi thấy rợn.
“Chủ kho chắc đang để cửa mở đấy. Bên trong sẽ có cái máy anh đang tìm.”
“Anh đã vào trong rồi à?”
“Mới có một lần,” anh ta đáp, rít một hơi thuốc. Một đốm sáng màu cam bập bùng trong đêm tối. “Công tắc đèn ở ngay bên phải cửa lúc đi vào. Nhớ cẩn thận với mấy bậc cầu thang.”
“Anh không đi cùng tôi à?”
“Anh đi một mình đi. Đó là một phần của thỏa thuận.””
“Thỏa thuận ư?”
Tay giảng viên vứt điếu thuốc xuống dưới cỏ và cẩn thận dập nó đi. “Đúng thế. Người ta mời anh ở lại đến bao lâu tùy ý. Chỉ cần anh chú ý tắt đèn khi ra về.”
Không khí bắt đầu se dần. Làn hơi mát lạnh của đám cỏ đang dâng lên khắp xung quanh chúng tôi.
“Anh đã gặp chủ kho chưa?”
“Rồi.”
“Người đó có tính cách như thế nào?”
Tay giảng viên nhún vai, lấy từ túi ra một cái khăn mùi xoa để hỉ mũi. “Không có gì để có thể nêu bật ra được. Hay chí ít là không có gì đáng nói.”
“Thế còn lý do để sưu tầm năm mươi cái máy pinball?”
“Chà, có đủ loại lý do. Tôi biết nói gì bây giờ?”
Ắt hẳn phải có nguyên do nào sâu xa hơn thế. Tạm bỏ qua, tôi cảm ơn anh ta và bắt đầu đi một mình lần theo hướng bờ rào tới trại gà. Phải có nguyên do sâu xa nào đó. Có một sự khác biệt nho nhỏ giữa việc sưu tầm năm mươi cái nhãn chai rượu so với sưu tầm năm mươi cái máy pinball.
Căn nhà kho nằm thu mình như một con thú đang rình mồi.
Nó nằm đó giữa những bụi cỏ cao đan xen dày đặc, với bức tường xám xịt không điểm nhấn và không cửa sổ. Một khối kiến trúc trông thật rầu. Trên hai cánh cửa sắt, một cái tên, có lẽ là tên trại gà, đã bị những vết sơn trắng lem nhem che mất.
Tôi đứng thám thính từ khoảng cách mười bước chân. Nghĩ lung đến mấy cũng không bật ra được điều gì hay ho. Và thế là tôi đành bỏ qua, bước đại tới trước và đẩy tay lên hai cánh cửa sắt lạnh lẽo.
Chúng mở ra không tiếng động, phơi bày trước mắt tôi một thứ bóng tối khác hẳn.
Pinball Năm 1973 Pinball Năm 1973 - Haruki Murakami Pinball Năm 1973