There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ành trình kết thúc cũng đột ngột như lúc nó bắt đầu vậy. Họ bất ngờ dừng lại trên bề mặt đá cẩm thạch cứng rắn và trơn nhẵn.
Emily là người đầu tiên mở mắt ra.
Pegasus đang nằm trên đất bên cạnh cô, bất tỉnh. Đôi cánh nó dang rộng như thể nó đã cố gắng để bay vậy. Emily bò tới chỗ nó rồi vuốt ve cổ nó và nhận thấy nó vẫn đang thở đều.
Mike tỉnh dậy và gầm gừ với nhóm người đang chăm chú nhìn họ. Họ không mặc quần áo mà chỉ mang một tấm da động vật để che đi phần quan trọng nhất của cơ thể. Ngực của họ nhễ nhại mồ hôi và phủ một lớp bụi đá. Trong tay cầm những dụng cụ cắt gọt thô sơ, vừa nhìn họ chằm chằm vừa thì thầm nói gì đó với nhau.
Vài chiếc cột vươn cao quá tầm của họ, nhìn còn mới mẻ, trong khi những cái khác vẫn đang được xây. Toàn bộ khu vực này trông như một công trường xây dựng. Phía trên đầu, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Emily có thể cảm nhận được vị mặn mòi của biển trên môi và nghe thấy tiếng sóng biển đang xô vào chân vách đá ở cả ba phía xung quanh.
Rõ ràng là họ đang ở Cape Sounio.
Nhưng không đúng thời điểm. Họ định quay về thời điểm rất lâu sau khi Đền thờ đã được xây dựng và bắt đầu bị đổ nát. Chứ không phải lúc nó đang được xây. Emily lắc đầu, cố gắng nghĩ xem tại sao cô lại phạm sai lầm như vậy.
Pegasus bắt đầu cử động. Nó hí khe khẽ và đứng lên.
“Bình tĩnh nhé, Pegs,” Emily vừa thì thầm vừa vuốt ve nó. “Nhẹ nhàng và chậm rãi thôi. Chúng ta đến nơi rồi. Chúng ta đang ở Cape Sounio.”
Emily nhìn Joel, cậu vừa tỉnh lại. Khi cô bò tới chỗ cậu, cô nhìn thấy điều mình không hề mong đợi.
Đặc vụ B đang ngồi dậy và xoa xoa đầu. Hắn nhìn xung quanh một cách đầy kinh ngạc. “Chúa ơi, làm được rồi!” Tên đặc vụ CRU nhảy cẫng lên và chạy ra khỏi mép của ngôi đền, bước xuống chỗ đất đá lởm chởm. Hắn đến bên rìa vách đá và giơ hai bàn tay lên không trung một cách đắc thắng.
“Chúng ta quay trở lại Trái đất rồi!”
“Hắn đang làm gì ở đây vậy?” Joel vừa hỏi vừa lảo đảo đứng dậy.
Emily lắc đầu. “Mình không biết nữa.” Những người khác cũng bắt đầu cử động.
“Xem Paelen và Stella thế nào.”
Emily lao về phía tên đặc vụ CRU. “Làm sao ngươi đến được đây hả?”
Đặc vụ B ngoác miệng cười. “Ta nghĩ theo cách cô làm thôi. Cứ coi như cô là người đưa chúng ta về đây đi.”
“Ta không đưa ngươi theo!”
“Đúng vậy,” đặc vụ B đồng tình. “Ta đi ké được vào phút cuối.”
“Ra là ngươi!” Emily nói. “Chính ngươi đã đánh vào lưng ta ngay khi bọn ta rời đi. Ngươi đã phá vỡ sự tập trung của ta. Suýt nữa tất cả bọn ta đã bị giết chết!”
“Nó đáng để liều lĩnh mà,” tên đặc vụ cãi. “Dù sao cô cũng đã hồi lại rất tốt đấy thôi.”
“Hồi lại tốt sao?” Emily giận dữ. “Ngươi mất trí đấy à? Hãy nhìn xung quanh đi. Chúng ta đến đây sai thời điểm rồi. Chúng ta đã định đến đây sau khi Đền thờ được xây xong, chứ không phải trước đó. Tại sao ngươi lại làm thế chứ? Ngươi thực sự muốn việc này thất bại sao?”
Tên đặc vụ lắc đầu. “Hoàn toàn ngược lại.
Ta vô cùng cần nhiệm vụ này thành công, nhưng nó sẽ không thể thành công được nếu ta không ở đây. Ta có kinh nghiệm và đã được huấn luyện cho những tình huống chiến đấu.”
“Chiến đấu gì chứ? Chúng ta đến đây sau cuộc chiến cơ mà. Tất cả những gì ta phải làm là phá hủy vũ khí đó và chấm hết. Chúng ta không cần ngươi để làm việc đó!”
“Cô đâu biết chắc được cô có thể phải đối mặt với cái gì đâu,” đặc vụ B nói. “Cô cần ta, chỉ là cô không chịu thú nhận điều đó thôi. Tại sao cô lại từ chối sự giúp đỡ của ta chứ?”
Emily lắc đầu. “Làm sao ngươi có thể mong ta tin tưởng ngươi sau tất cả những gì ngươi đã làm chứ?”
“Sự tuyệt vọng là một động lực mạnh mẽ,” đặc vụ B vừa đáp vừa phủi lớp bụi đá khỏi chiếc quần jean màu đen của mình. “Nếu chúng ta phá hủy vũ khí đó, nó sẽ giống như ấn chiếc nút cuối cùng vậy. Ta sẽ quay trở lại London, làm việc trong CRU. Cô sẽ quay trở lại Olympus và không có chuyện gì xảy ra cả. Chúng ta không bao giờ phải gặp lại nữa.”
“Dù thế nào thì nó cũng sẽ là như vậy, cho dù có hay không có sự giúp đỡ của ngươi.”
“Cô không thể chắc chắn được điều đó,” tên đặc vụ CRU nói. “Không thể khi Pegasus sẽ làm cô mất tập trung.”
Emily quay lại phía Đền thờ. Pegasus đang khó nhọc đứng lên trên bề mặt đá cẩm thạch nhẵn nhụi. Cô đưa tay lên và dùng năng lượng để nâng nó đứng dậy. Con tuấn mã quay về phía cô và hí lên khe khẽ.
“Đã hiểu ý tôi chưa,” đặc vụ B nói. “Nó chính là vật cản đấy.”
Emily đối diện với tên đặc vụ và thể hiện một sự căm giận. “Pegasus sẽ không bao giờ là vật cản cả. Nhưng ngươi thì có đấy! Ngươi mà còn làm thêm một việc gì chống lại chúng ta thì ta thề rằng đó sẽ là việc cuối cùng ngươi có thể làm đấy. Hãy để việc này được hoàn thành đi.”
“Đồng ý,” đặc vụ B nói.
Họ cùng nhau quay trở lại Đền thờ. Stella đang cố gắng nói gì đó với một vài người bản địa.
“Hắn đang làm gì ở đây thế?” Joel hỏi.
Emily kể lại và Joel chỉ muốn giết chết đặc vụ B ngay lập tức. “Ta nghĩ giờ chẳng thể làm được gì nữa. Nhưng nếu ngươi giở trò như thế một lần nữa... ” Joel cảnh cáo.
“Ta biết,” đặc vụ B nói, “cậu sẽ giết ta. Emily đã đưa ra lời đe dọa rất rõ ràng rồi.”
Pegasus hí lên khe khẽ.
Một vài người thợ xây đang thận trọng bước đến chỗ nó. Emily tiến đến bên cạnh con tuấn mã và khi họ nhìn cô, họ cúi đầu xuống một cách kính cẩn rồi mỉm cười.
“Tôi thật không thể tin nổi điều này,” Stella quay lại nói với một vài người khác. “Họ rất thân thiết với thần Zeus và tất cả các vị thần. Các vị thần đó đã từng đến đây thăm họ. Họ thực sự tin vào thần thánh và đã chấp nhận sự hiện diện của họ ở trên Trái đất. Sự có mặt của chúng ta ở đây không hề khiến họ sợ hãi chút nào. Họ nhìn Pegasus có cánh cứ như thể họ đã biết nó từ lâu rồi vậy. Brue không hề làm họ khó chịu!”
“Dĩ nhiên là họ chấp nhận chúng ta rồi,” đặc vụ B nói. “Những người này biết các vị thần Olympus là có thật. Chỉ có chúng ta trong thời hiện đại là không còn tin vào điều đó nữa thôi.”
“Nhưng họ đã nói gì thế?” Emily sốt sắng hỏi. “Thần Jupiter đã từng đến đây sao? Họ đã chôn vũ khí đó à?”
“Tin không tốt đây,” Stella đáp. “Thần Zeus chưa bao giờ đến đây cả. Những người dân ở đây hy vọng rằng nếu họ xây Đền thờ cho thần Posei- don thì thần ấy sẽ đến và bảo vệ họ khỏi các Titan và đám quái vật biển của bọn họ.”
“Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn sao?” Joel kêu lên.
Stella gật đầu. “Ngôn ngữ của họ khác với của tôi. Rất cổ xưa. Nhưng như những gì tôi có thể hiểu được thì một ngôi làng lớn gần đây đã bị phá hủy bởi đám Titan Ảo ảnh vài ngày trước. Mọi người đều sợ hãi. Họ lo sợ rằng người Olympus đã bỏ rơi mình.”
“Vậy vũ khí đó không ở đây à?” “Tôi không nghĩ thế.”
“Không hay rồi,” Emily nói. “Chúng ta cần chắc chắn về điều đó. Hãy cho tôi biết chỗ gia đình cô tìm được chiếc hộp đi.”
Stella dẫn Joel tới chỗ cha mẹ mình đã kéo được chiếc hộp bằng vàng ra khỏi khối đá. Một đám đông thợ xây đi theo họ.
“Nó đã ở đó,” cô chỉ.
“Mọi người, hãy lùi lại đi,” Emily giục.
Emily sử dụng năng lượng của mình để tách mở khối đất nơi chiếc hộp vàng đã được tìm thấy. Cô nâng những tảng lớn đá rắn đặc lên rồi phá nát chúng trên không cho đến khi chúng biến thành bụi.
“Nó không ở đây!” Emily sửa sang và lấp đá bù vào chỗ cũ. Cô dành cho đặc vụ B một cái nhìn kết tội. “Chúng ta đến quá sớm! Nếu không tại ngươi thì chúng ta đã đến đúng thời điểm và giờ ta đã có thể phá hủy thứ vũ khí đó rồi.”
“Làm sao ta biết được là ta khiến cô đến sai thời điểm chứ?” Đặc vụ B cãi.
Emily ngừng nói bởi một tiếng gầm khủng khiếp vang lên. Nó đến từ phía ngoài biển.
Pegasus cố gắng chồm lên và dang rộng đôi cánh.
Đám thợ xây phản xạ đầu tiên. Họ vứt bỏ dụng cụ và chạy khỏi khu Đền thờ. Mike bắt đầu gầm gừ, vừa sủa vừa lao về rìa vách đá.”
“Mike, quay lại đây!” Emily ra lệnh. Nhưng con chó không chịu nghe lời. Cô dùng năng lượng của mình để nhấc nó khỏi rìa đá khi một cái xúc tu khổng lồ trèo lên đỉnh vách đá và rơi sầm xuống đúng chỗ Mike đã đứng.
“Cái gì... ” Joel kinh ngạc thốt lên.
“Nó là một con rắn biển,” Paelen hét lên. “Mọi người chạy mau!” Cậu bắt đầu đá vào chiếc cổ dày bình bịch của Brue. “Brue, mày phải di chuyển ngay! Nó sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả chúng ta mất!”
Ngày càng nhiều phần của con quái vật biển khổng lồ xuất hiện khi nó trèo lên rìa vách đá và nó hiện nguyên thân hình gớm ghiếc của mình ra. Nó có rất nhiều đầu, mỗi chiếc có một cái miệng đầy răng sắc nhọn đang đớp đớp và gầm gừ về phía họ. Phần thân xám xịt, nhầy nhụa của nó trông giống một con mực khổng lồ với ít nhất tám chiếc xúc tu dài quất qua quất lại và bay vèo vèo trên không, cố gắng tóm được họ.
“Đó là Rồng nhiều đầu,” Joel vừa hét lên vừa đẩy xe lăn cho Stella.
“Đó không phải là Rồng nhiều đầu,” Stella nói. “Đó là con rắn biển!”
“Chẳng quan trọng nó được gọi là gì hết,” đặc vụ B gào lên. “Tất cả chúng ta sẽ chết mất thôi!”
Họ chạy và nhiều hơn nữa những con quái vật biển bò lên phía bên kia của vách đá, chặn đường chạy của họ.
“Chúng ta bị bao vây rồi,” Joel hét lên.
Bị bọn quái vật khổng lồ dữ tợn bao vây cả ba phía, nhóm người túm tụm lại với nhau. Joel vơ lấy một chiếc cọc dài trên công trường.
Emily giơ hai bàn tay lên và Ngọn lửa rực cháy. Đằng sau cô, Paelen gào lên khi Brue làm cậu rơi xuống đất. Nó đứng lên bằng nhiều chân của mình. Đột nhiên, con thú khổng lồ hiền lành đó ngửa hai chiếc cổ màu tía của mình ra sau và gầm lên đầy giận dữ. Hàm răng to chết chóc trong hai cái miệng nó nhe ra và những con mắt của nó đỏ rực.
Mẹ Rừng già nhìn Paelen lần cuối trước khi lao vào con rắn biển gần nhất. Khi con rắn biển nhào tới để đớp mồi, một chiếc đầu của Brue lắc sang bên và ngoạm thẳng vào những cái cổ của con rắn biển, giật mạnh cái đầu gớm ghiếc ra khỏi thân hình của nó.
Dưới đất, Paelen giúp Stella băng qua một chồng đá cẩm thạch chưa cắt. Họ trốn phía sau trong khi Paelen hô hào chỉ đạo cả nhóm. “Đừng đứng yên như thế, Emily, phóng lửa đi!”
Bên cạnh cô, đặc vụ B rút một cái cọc lên và tọng thẳng vào miệng con quái vật gần nhất. Nhưng những cái đầu của nó đã nhanh hơn nên tránh được cái cọc.
Đám rắn biển ở khắp nơi. Emily không có thời gian để suy nghĩ nữa. Chỉ có thể hành động. Cô bắn những tia lửa vào con gần nhất, nhưng chúng gần như không có tác dụng gì ngoài việc làm cho con quái vật tức giận thêm.
Emily tập trung hơn nữa và chuyển những tia lửa giận dữ thành một luồng lửa như tia laze.
Con quái vật đang tấn công cô nhỏm dậy bằng đám xúc tu của nó và chuẩn bị lao tới. Cô hướng luồng laze vào nó và cắt rời tất cả những cái đầu cùng một lúc. Trong cơn điên cuồng sắp chết, con rắn biển sụp xuống những chiếc cột đá của Đền thờ vừa mới xây khiến chúng đổ nhào.
Không có thời gian để ăn mừng. Ngay sau khi Emily hạ được một con thì con khác đã ngoi lên từ biển và tấn công cô.
“Emily, đằng sau cô đấy!” Stella cảnh báo. Emily vừa kịp quay lại để nhìn hàm răng sắc lẹm đang lao về phía mình. Ngay tức thì, cô cắt phăng đầu nó bằng Ngọn lửa và nhảy sang bên để né tránh khi nó rơi xuống đất. Cô tiếp tục phóng năng lượng vào thân con quái vật và nó sụp xuống thành một đống.
Pegasus đang chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình, nhưng con ngựa già yếu không hề cân sức với con rắn biển khổng lồ. Đám xúc tu tóm lấy một bên cánh của con tuấn mã và nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất rồi dùng hàm răng nhọn cắn ngập sâu vào hai chân trái của nó.
Đặc vụ B lao tới và đâm thẳng vào cái cổ của con quái vật đang túm lấy cánh của Pegasus. Con quái vật gầm lên và thả con tuấn mã ra. Pegasus rơi xuống đất cách Emily vài mét và cậu rống lên đau đớn.
Nhìn nó đau đớn khiến cơn giận của Emily bùng lên. Nhưng lần này, biết được nguy hiểm nằm ở đâu nên cô tập trung cơn giận của mình. Cô dồn toàn bộ năng lượng mà mình có khiến Ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn nữa rồi cô quay trọn một vòng và thiêu cháy toàn bộ đám quái vật đang tấn công. Khói cay bao trùm không khí khi cơ thể của chúng bùng cháy. Những tiếng gầm tiếng rống vang lên mãi khi tất cả đám rắn biển bị hạ gục.
Stella vẫn đang cùng Paelen nấp sau chồng đá cẩm thạch. Cô chỉ bước ra khi toàn bộ đám rắn biển đã chết. Cô tự lăn xe về phía Emily và dừng lại cách đó một chút.
“Cẩn thận!” Cô hét lên, chỉ về phía vách đá. Một lũ quái vật nữa đang bò lên đỉnh.
“Em, ngăn chúng lại!” Joel kêu lên.
Emily thay đổi chiến thuật. Cô giơ tay lên và dùng năng lượng của mình để nhấc đám quái vật khỏi mặt đất. Lơ lửng trên cao giữa biển, chúng đồng loạt rít lên và quằn quại đau đớn. Nhân cơ hội đó Emily phóng một luồng lửa duy nhất thiêu tất cả bọn chúng thành tro. Sau cùng, chỉ còn lại một cơn mưa bụi rải xuống biển sâu.
Đứng vững và sẵn sàng cho đợt tấn công thứ ba của bọn rắn biển, Emily chờ đợi. Không có con nào xuất hiện, Emily chạy về phía Pegasus. Máu chảy ra từ mũi con tuấn mã nhưng tệ hơn nữa là, chân sau của nó nhìn như thể đã bị cắn gãy rời - máu chảy ra từ khắp nơi.
“Ổn rồi, Pegs à.” Emily run rẩy đưa tay ra để chữa lành cho con tuấn mã đang bị thương. “Cứ nghỉ ngơi đi, chuyện qua rồi. Bọn chúng chết hết rồi.”
Pegasus rên rỉ và nằm gục đầu xuống. Sườn của nó phập phồng trong hơi thở nặng nhọc. Khi đã lành, nó bớt đau và nằm yên nghỉ ngơi.
Đặc vụ B quỳ xuống bên cô. “Nó sao rồi?” “Nó sẽ ổn thôi.” Emily quỳ sụp xuống và nhìn người đặc vụ với ánh mắt hoàn toàn khác. Người anh ta đầy máu của con rắn biển và đã không sợ hãi khi đối mặt với lũ quái vật hung dữ. “Cảm ơn anh đã cứu Pegasus.”
Anh ta gật đầu. “Tôi đã bảo rồi mà, Emily. Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện việc này. Nếu muốn vượt qua, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau.” Phía sau họ, Paelen đang kêu ca, “Dừng lại đi mà!” Brue đã quay lại với cậu ta và bắt đầu liếm láp khắp người cậu. “Làm ơn đi Brue, ta không bị thương mà, ta không cần tắm nữa!” Cậu nói với Emily, “Giúp ta với, trước khi nó dìm chết ta!” Emily run rẩy đứng dậy và bước về phía Mẹ Rừng già to lớn. Hai cái đầu của nó và đám lông màu tía nhuốm đầy máu bọn rắn biển. “Anh ấy khỏe mà, Brue. Mày đã bảo vệ anh ấy rất xuất sắc đấy.”
Joel bước đến bên cô. “Cậu có nhìn thấy nó đã trở nên như thế nào không? Nó đã vô cùng hung dữ y như bọn quái vật kia vậy. Mình đã không biết là nó có thể làm được như thế.”
“Thời gian sống ở Xanadu đã thuần hóa nó đấy,” Emily đáp, nhớ lại những gì cô thu nhận được từ Arious. “Khi còn ở thế giới của mình, nó là một loài động vật ăn thịt khát máu. Mình thực sự hy vọng rằng chúng ta có thể đưa nó quay về Xanadu trước khi nó hoàn toàn trở lại bản năng trước đây của mình.”
“Mình thực sự mừng vì nó về phe chúng ta đấy.” Emily đồng tình nhưng rồi cô chú ý đến cánh tay bằng kim loại của cậu ấy. Một vết lõm sâu và dấu răng lớn chạy dọc cánh tay. “Joel, tay cậu!”
“Mình biết rồi.” Emily cố gắng đậy lớp kim loại lại để che bộ phận bằng máy móc bên trong đang lộ ra. Cậu uốn cong cánh tay và ngọ nguậy mấy ngón tay. Bên trong, họ có thể nhìn thấy những chiếc ròng rọc và ống thủy lực đang làm việc. “À, trông nó có vẻ không đẹp mắt lắm, nhưng ít nhất nó vẫn còn hoạt động. Một con rắn biển đã túm được mình và hàm răng của nó đã cắn qua tấm bạc như thể nó làm bằng bơ vậy. Suýt nữa nó đã giết chết mình nếu Brue không tấn công nó.”
Joel nhấc Paelen lên cổ của Brue. Emily ngồi bên Pegasus và chưa hết run rẩy. Mike nằm bên cạnh đầu nó đặt lên đùi cô.
“Đám quái vật đó là gì thế?” Joel hỏi. Pegasus ngồi dậy và hí khe khẽ.
“Nó nghĩ rằng chúng thuộc về các Titan,” Paelen dịch lại.
“Của các Titan sao?” Joel hỏi.
“Pegasus nói đúng đấy,” Paelen nói. “Ta thật xấu hổ khi phải nói rằng ta đã không thể chiến đấu. Nhưng Stella và ta đã quan sát. Tất cả đám rắn biển đó đều cố gắng tóm được cậu, Emily ạ. Mọi người chỉ là ở trên đường đi của chúng thôi.”
“Tại sao lại là em chứ?”
“Bởi vì em là Thần Lửa của Olympus. Cũng giống như người Olympus bị cuốn về phía em thì các Titan cũng vậy. Nhưng sự chú ý của chúng không hề thân thiện như thế. Chúng sẽ tìm để khống chế em. Nếu thất bại, chúng sẽ cố gắng tiêu diệt em.”
“Ai cũng muốn khống chế em!” Emily đứng lên và nhìn đặc vụ B. “Đầu tiên là anh và CRU, còn giờ đến lượt các Titan. Nếu đây là sự thật thì chúng ta phải đi thôi. Quá nguy hiểm để ở lại đây thêm một giây nào nữa. Chúng ta sẽ quay trở lại đây vào thời điểm sau cuộc chiến.”
“Mình tán thành điều đó,” Joel nói. “Nếu đám rắn biển đó thuộc về các Titan, mình không muốn biết bọn họ còn có những gì nữa đâu. Đặc biệt là đám Titan Ảo ảnh.”
“Ta đồng ý,” đặc vụ B nói. “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Pegasus vẫn nằm trên nền đất. Nó huých nhẹ vào chân Emily và bảo cô ngồi xuống trước khi nó cố gắng nói gì đó với họ.
Paelen cúi đầu. “Không, Pegasus à, làm ơn đi. Mày chắc chắn phạm sai lầm đấy.”
“Chuyện gì thế?” Emily hỏi.
“Pegasus nói chúng ta phải ở lại đây. Nó tin rằng định mệnh buộc chúng ta phải ở lại và chiến đấu. Những chiếc bình gốm ở viện bảo tàng đã chứng minh điều đó. Cuộc chiến hôm nay đã được vẽ lại trên chiếc vò hai quai mà em đã nhìn thấy.”
Emily nhớ lại chiếc bình. Một cô gái ăn mặc giống người Olympus đang phóng lửa vào đám quái vật. Rồi cô quay lại nhìn cánh tay bị xé toạc của Joel, và cả đặc vụ B, rồi cuối cùng là Mike đang nằm bên cạnh cô nữa. Mặt của nó đầy máu của bọn quái vật mà nó vừa chiến đấu. Tất cả họ đều được miêu tả trên chiếc vò hai quai đó.
“Chị biết cái chúng ta đã nhìn thấy ở bảo tàng, Pegs ạ. Nhưng quá nguy hiểm nếu chúng ta ở lại đây. Chúng ta không hề chuẩn bị gì để đối mặt với các Titan cả. Đó chưa bao giờ là kế hoạch của chúng ta.”
“Pegasus là một công dân xứ Olympus rất nhiều tuổi,” Paelen nói. “Nó đã tồn tại trước chúng ta từ rất lâu rồi. Nó biết rất nhiều về lịch sử của Trận chiến Titan.”
“Của gì cơ?”
“Trận chiến với các thần khổng lồ Titan,” đặc vụ B giải thích.
“Đúng,” Paelen nói. “Pegasus nói rằng cha của nó đã nói rất ít về cuộc chiến đó. Không một ai còn sống sót thích nhắc lại chuyện này. Đó là khoảng thời gian đen tối đối với họ. Nhưng có lần thần Neptune đã từng kể với nó về một người cổ xưa hùng mạnh, lâu đời hơn cả các Titan, người đã tham gia vào cuộc chiến vào đúng thời điểm nguy cấp nhất. Việc đó đã làm cho năng lượng cân bằng và giúp xứ Olympus đánh bại các Titan.”
Emily nhìn còn tuấn mã. “Pegs, em đang nói gì vậy? Đó là chúng ta sao?”
Con tuấn mã gật đầu và hí lên.
Paelen tiếp tục giải thích. “Nó nói rằng lúc đầu khi cậu nói đến việc du hành ngược thời gian, nó đã suy nghĩ rằng có khả năng người đó là cậu. Nhưng rồi chúng ta lên kế hoạch đến vào thời điểm sau cuộc chiến và nó đã suy nghĩ lại. Giờ thì tất cả chúng ta đang ở đây và đã hạ được đám rắn biển của các Titan nên Pegasus tin rằng định mệnh buộc chúng ta phải ở lại. Cậu, Emily, người Xan cuối cùng, chính là năng lượng cổ xưa đã giúp xứ Olympus chiến thắng các Titan.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus