If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hời gian như ngừng lại khi Emily và Joel ngồi bên nhau trong chiếc cũi đó.
Phía đối diện họ, Pegasus đang chạy nước kiệu và đá mạnh vào cửa cũi, cố gắng thoát ra ngoài. Nó hí vang về phía hai mụ nữ thần tóc rắn đang ngồi trên ngai vàng.
“Chúng ta sẽ thả ngươi ra khi nào Jupiter chết!” Euryale vừa nói vừa đứng dậy và lướt xuống phía dưới bệ, “sẽ không sớm hơn lúc đó một giây phút nào hết. Ta sẽ không để ngươi cố gắng cảnh báo hắn đâu.”
Pegasus hí lên ầm ĩ. Euryale lướt đến gần chiếc cũi của nó và giơ một bàn tay lên cảnh cáo. “Ta ngày càng mệt mỏi với những lời than vãn không ngừng của ngươi rồi đấy. Im đi hoặc ngươi sẽ cùng chung số phận với anh trai của ngươi trong khu vườn đá bây giờ.”
Nhưng con tuấn mã không ngừng lại. Khi cơn giận dâng lên cao hơn, mụ nữ thần vỗ đôi cánh vàng nhỏ xíu của mình và bay về phía Emily. “Vì những lý do vượt quá sự hiểu biết của ta, Pegasus chọn trung thành với ngươi. Ta khuyên ngươi nên nói với nó là giữ trật tự đi hoặc ta sẽ hóa đá nó đấy.”
Đôi mắt của Emily hướng về phía con tuấn mã. “Làm ơn đi! Pegs,” cô van nài. “Mụ ta sẽ làm như thế đấy! Làm ơn dừng lại đi, chị không thể chịu đựng nổi nếu mất em đâu.”
“Hãy nghe lời Thần Lửa đi, Pegasus,” Euryale cảnh báo. “Ngươi biết ta rồi mà, ta sẽ làm thật đấy.”
Cuối cùng Pegasus cũng im lặng. Nó nhìn Emily và khẽ khịt mũi.
“Ta tin rằng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của ngươi đối với cháu trai mình. Ta chưa từng nhìn thấy Pegasus chịu khuất phục bất cứ một ai cả.”
Joel đứng dậy và ngang nhiên đối diện với mụ nữ thần gớm guốc. “Không có sức mạnh nào liên kết họ lại cả. Đó là một thứ mà ngươi sẽ không bao giờ hiểu được. Họ quan tâm đến nhau.”
“Những lời nói ngu ngốc.” Euryale vẩy tay một cách thô bạo. Mụ lướt trở lại bên cạnh chị gái của mình trên ngai vàng. “Chúng ta có quá nhiều thứ phải chuẩn bị, đến lúc chúng ta nghỉ ngơi rồi.”
Stheno đứng dậy và đi đến chỗ nữ hoàng Nirad. Bàn tay của mụ lởn vởn đầy đe dọa trước những chấn song bằng vàng mỏng manh của chiếc cũi. “Hãy nghe ta nhắc nhở đây, Nữ hoàng. Nếu sáng mai bất cứ tên tù nhân nào rời khỏi căn phòng này, ta sẽ giết ngươi và hủy hoại tất cả những gì còn lại trong cái thế giới ghê tởm này của ngươi. Hãy đảm bảo rằng chúng sẽ không trốn thoát đấy.”
Segan cúi đầu.
“Đi nào, em gái. Cuộc đời tha hương của chúng ta sẽ nhanh chóng khép lại. Chúng ta sẽ sớm được tự do giành quyền cai trị.”
Khi chúng đi khỏi, Emily ngồi lại, thở dài nặng nề và gục đầu xuống. “Mình thực sự xin lỗi, Joel.”
“Xin lỗi vì chuyện gì chứ?” Cậu cau mày.
Cô không thể đối diện với cậu. “Xin lỗi vì đã kéo cậu vào toàn bộ việc này. Lúc đầu, nếu như mình đã không đến khu nhà đá nâu đó để tìm cậu khi Pegasus rơi xuống mái nhà mình, giờ cậu đã không ở đây rồi.”
Joel choàng tay ôm lấy cô và kéo cô lại gần. “Đừng ngốc nghếch như vậy. Ngày hôm đó cậu đã cứu sống mình. Nếu không có cậu, có lẽ mình đã kết thúc trong tù rồi! Và cho dù chúng ta có chết ở đây, điều mà mình biết chắc rằng sẽ không xảy ra, thì mình cũng không bao giờ hối hận dù chỉ một giây nào vì chuyện này. Cậu không biết cậu có ý nghĩa thế nào với mình sao?”
Emily ngước lên nhìn sâu vào đôi mắt ấm áp của cậu.
“Emily à, cậu là người em gái mà mình đã không bao giờ có. Cậu không biết rằng mình sẽ làm mọi thứ vì cậu sao? Mình sẽ chiến đấu bằng tay không với bọn nữ thần tóc rắn nếu đó là việc mình phải làm.”
Emily cảm thấy nước mắt dâng tràn đôi mi.
Cậu khẽ siết cô. “Bây giờ thì hãy lau nước mắt của cậu đi trước khi cậu thổi tung tất cả chúng ta và phá hủy kế hoạch trốn thoát của mình.”
Emily sụt sịt và chấm nhẹ nước mắt bằng chiếc khăn tay của thần Neptune. Cô nhìn Pegasus và nhận ra rằng Joel đã đúng. Cô không hề hối tiếc dù chỉ một giây phút nào trong cuộc đời mình kể từ khi con tuấn mã đến bên cô. Cô chỉ mong ước giá mà đã được gặp lại cha mình. Ông có an toàn không? Paelen vẫn ở bên ông chứ? Ông có biết cô thực sự thương và nhớ mong ông nhiều như thế nào không? Những câu hỏi đó cứ ám ảnh cô mãi cho đến khi cô dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Joel.
Không lâu sau, Emily thức giấc. Joel đang ngáy nhè nhẹ trong khi cánh tay vẫn ôm lấy cô một cách bảo vệ. Pegasus đang dựa vào những chấn song và ngủ gà ngủ gật. Nữ hoàng trong cũi vàng đang cuộn mình trên chiếc ghế ngủ ngon lành. Emily nhìn Tange và đám lính gác khác trong chính điện. Bọn họ đều đang đứng canh ngay ngắn tại vị trí của mình. Dường như họ chẳng bao giờ rời khỏi chỗ hay ngủ nghê gì. Họ chỉ tiếp tục đứng canh cho nữ hoàng của mình thôi.
Ngay khi Emily định ngả vào Joel thì những âm thanh gầm rú bỗng phá tan sự tĩnh mịch của chính điện.
Tange và ba lính đứng gác đầy cảnh giác. Tên lính ở gần cửa nhất gọi với ra phía sảnh ngoài. Một tiếng trả lời ngắn gọn nhanh chóng đáp lại.
Phía trên chiếc cũi vàng, Segan ngay lập tức tỉnh giấc và ngồi dậy trong chiếc ghế của mình. Cô ngẩng đầu và nhắm mắt lại. Emily cảm thấy như thể cô ấy đang tập trung cao độ để lắng nghe vậy.
“Cái gì thế?” Joel giật mình và cuống cuồng nhìn ngó xung quanh.
“Mình không biết nữa,” Emily đáp. “Có điều gì đó vừa đến.”
“Có thể thần Jupiter đang ở đây.”
Pegasus hí về phía nữ hoàng, cô ta đáp lại bằng một tiếng trả lời khe khẽ. Emily nhìn thấy phản ứng của con tuấn mã. Nó bắt đầu chạy nước kiệu trong sự giam hãm chặt chẽ của chiếc cũi và nện mạnh chân xuống nền. Dù cô ta đã nói gì với nó thì cũng khiến nó rất lo lắng.
“Chuyện gì vậy, Pegs?” Emily gọi. “Có phải thần Jupiter không? Ngài đang ở đây phải không?”
Pegasus ngừng chạy và nhìn cô chằm chằm. Nó lắc đầu và khịt mũi.
“Không phải thần Jupiter,” Joel giải thích. “Vậy thì là gì?”
Tiếng thét chói tai của hai mụ thần tóc rắn khiến Emily và những người khác trong chính điện im lặng. Nhưng nó không làm cho Pegasus thôi chạy quanh chiếc cũi của mình.
Hai mụ nữ thần bước vào và lướt đến bên chiếc cũi của nữ hoàng. “Segan, ra lệnh cho người của ngươi đưa các tù nhân lại đây cho ta ngay lập tức!”
“Các tù nhân ư?” Joel nói.
Tâm trí của Emily ngay lập tức lóe lên suy nghĩ về cha, Paelen và thần Cupid. Phải chăng họ đã tìm được thế giới của Nirad và bị bắt rồi không?
Từng giây phút chậm chạp trôi qua trong lúc họ chờ đợi để nhìn thấy những người đã bị quân Nirad bắt. Cuối cùng sự náo động cũng xuất hiện phía sảnh ngoài của chính điện. Emily và Joel cùng nín thở. Trái tim của họ chùng xuống khi họ nhìn thấy cặp sinh đôi, thần Diana và thần Apollo, đang bị mấy tên Nirad màu xám kéo lê vào chính điện. Trên cánh tay và khuôn mặt của họ đầy những vết cắt sâu hoắm và bầm tím, dấu vết một cuộc chiến rất ác liệt.
Đôi mắt của thần Diana mở to khi bà nhìn thấy họ. “Emily, Joel, các con đang làm gì ở đây thế? Các con có ổn không?”
“Bọn chúng đều không bị tổn hại gì hết,” Euryale đáp. “Ngươi nghĩ rằng bọn ta có thể hãm hại trẻ con hay sao?”
“Đừng có xúi giục ta trả lời ngươi, Euryale ạ!” Thần Diana vừa nói to vừa đưa mắt nhìn mụ thần tóc rắn một cách giận dữ. “Ta biết hết mọi thứ về cái khẩu vị ghê tởm của các ngươi rồi.”
Thần Apollo vùng vẫy để thoát ra khỏi những tên Nirad đang giữ chặt lấy mình. “Thả bọn ta ra, đồ quỷ dữ, trước khi ta nổi giận!”
“Giờ đây ngươi đang không ở Olympus đâu, Apollo ạ!” Stheno vừa nói vừa vỗ vỗ đôi cánh bằng vàng nhỏ xíu của mình và bay khỏi bệ cao. Mụ ta hạ cánh xuống trước mặt những vị thần Olympus. “Ngươi không thể ra lệnh linh tinh cho bọn ta mãi được đâu. Đây là thế giới của bọn ta. Bọn ta cai trị nơi này. Không phải ngươi, cũng không phải người chị song sinh của ngươi và càng không phải Jupiter! Nếu ta bảo ngươi quỳ gối, ngươi sẽ phải quỳ gối trước bọn ta. Ngươi không có quyền lực gì ở đây hết.”
“Và các ngươi cũng chẳng thể ngăn cản được bọn ta đâu,” Euryale nói chêm vào. “Bọn ta đã đợi cơ hội báo thù này từ rất lâu rồi. Jupiter sẽ nếm trải sự phẫn nộ của bọn ta cho những gì Perseus đã làm với em gái yêu quý của chúng ta, Medusa”.
“Và cho những gì mà tất cả các ngươi đã đối xử với chúng ta trong bao nhiêu năm qua,” Stheno kết thúc.
“Bất kể chúng ta đã làm gì thì các ngươi đều đáng được nhận như vậy!” Thần Apollo quát lên. “Các ngươi là những sinh vật xấu xa, bẩn thỉu đã hủy hoại biết bao nhiêu mạng người. Các ngươi mang đến sự chết chóc và nỗi đau khổ đến bất cứ nơi nào các ngươi đặt chân đến. Chỉ vì sẽ rộng lượng của mình mà cha chúng ta đã cho phép các ngươi được tiếp tục sống. Nhưng khi ông phát hiện ra những gì các ngươi đã làm với thế giới này và con người nơi đây thì không thể tha chết cho các ngươi được nữa.”
Stheno phá lên cười. “Không thoát được sao? Thằng nhóc ngốc nghếch! Khi Jupiter đến đây, hắn sẽ chết. Rồi toàn bộ Olympus sẽ thuộc về chúng ta!”
“Các ngươi sẽ không thể đánh bại được chúng ta đâu, đồ quỷ quái,” thần Diana quát lên giận dữ. “Đó chính là do sự ngạo mạn và sai lầm chết người của Medusa. Ả ta đã thách đố chúng ta và đánh giá quá thấp sức mạnh của Jupiter. Hãy nhớ những gì đã xảy ra với ả ta! Các ngươi không hề có sức mạnh nào có thể chống lại cha của chúng ta hết.”
Stheno xùy xùy và thần Diana. “Cha của các ngươi là một kẻ hèn nhát. Hắn đã không có can đảm để đích thân đối mặt với Medusa! Cho nên hắn đã sai Perseus đến để hãm hại con bé.”
“Ông đã cử Perseus đến để cho Medusa một lựa chọn,” thần Diana đáp lại. “Ả ta đã từ chối lắng nghe và nhận được sự phán xét hoàn toàn xứng đáng đối với ả.”
“Sự phán xét duy nhất sẽ đến khi Jupiter chết.”
“Các ngươi sẽ không thể giết được cha của chúng ta,” Apollo nói to. “Các ngươi không có quyền năng gì hết.”
“Đúng vậy,” Euryale vừa lên tiếng công nhận vừa lướt về phía cũi của Emily. “Nhưng ta đâu phải người sẽ ra tay giết hắn.” Mụ ta chỉ vào Emily. “Chính con bé đó. Chúng ta đã phải mất bao nhiêu thời gian và công sức để tìm ra Thần Lửa của Olympus. Nhưng giờ con bé đó đã thuộc về bọn ta. Emily có thừa sức mạnh để hủy diệt Jupiter. Nó sẽ làm nên kỳ tích và sau đó sẽ dâng Olympus cho bọn ta.”
Emily cảm thấy nôn nao. Hai mụ thần tóc rắn muốn cô chĩa sức mạnh của mình vào thần Jupiter sao? Bọn chúng đúng là mất trí rồi. Không đời nào cô làm như thế cả.
“Luyên thuyên thế đủ rồi đấy! Jupiter sẽ phải chết!” Euryale rít lên.
“Chúng ta sẽ ngăn chặn các ngươi,” thần Apollo thách thức, gắng sức chống lại sự kìm kẹp của mấy tên Nirad. “Các ngươi sẽ không hủy diệt được Olympus đâu.”
Euryale tiến tới phía thần. Đôi mắt của mụ rực lên một màu vàng sáng chói. “Bọn ta sẽ làm bất cứ điều gì bọn ta thấy hài lòng, Apollo ạ. Đội quân Nirad của chúng ta mạnh hơn rất nhiều so với lũ Olympus các người. Tuy nhiên, có thể ngươi sẽ vui mừng khi biết rằng ngươi và chị gái của ngươi sẽ là những đứa con đầu tiên của Jupiter được dùng để trang trí cho khu vườn đá mới của chúng ta đấy.”
Emily kinh hãi chứng kiến khoảnh khắc thần Apollo bắt đầu hóa thành đá. Những tên Nirad buông thần ra và lùi lại khi thần Apollo hét lên trong đau đớn. Trong phút chốc, lớp đá đang lan dần đã cắt ngang tiếng la hét của thần và một nỗi đau đớn in hằn lên khuôn mặt cẩm thạch mịn màng.
“Apollo!” Thần Diana hét lên. Bà tuyệt vọng quay về phía mụ nữ thần thứ hai. “Stheno, hãy ngăn em gái của ngươi lại trước khi quá muộn.”
Stheno cười phá lên. “Quá muộn cho việc gì hả Diana? Các ngươi không thể ngăn cản bọn ta được. Tuy nhiên, nếu ngươi quan tâm đến em trai sinh đôi của mình nhiều đến thế thì ngươi sẽ được đoàn tụ cùng với hắn!”
Emily và Joel hét lên một cách tuyệt vọng khi hai mụ nữ thần chuyển ánh mắt chết chóc của chúng về phía thần Diana. Pegasus trong cũi cũng đang trở nên điên loạn. Nó chồm lên và bắt đầu đá vào cánh cửa. Khi hóa đá xong, đôi mắt của hai mụ ta trở lại bình thường và chúng vừa rú lên cười vừa xem xét hai bức tượng đá mới tạo thành.
“Tên kia,” Stheno vừa rít lên vừa chỉ vào Tange. “Hãy bảo người của ngươi mang hai đứa này lên trên kia đặt bên cạnh ngai vàng của bọn ta. Ta muốn Jupiter nhìn thấy những gì ta đã làm với con cái của hắn khi hắn đến đây.”
Emily ngã quỵ xuống nền cũi khi những tiếng khóc nức nở vỡ òa từ sâu trong lồng ngực. “Ta sẽ không bao giờ làm điều đó,” cô vừa khóc vừa rút chiếc khăn tay ra và thu những giọt nước mắt vào. “Ta sẽ không giết thần Jupiter và dâng Olympus cho các ngươi.”
“Ồ, có đấy, ngươi sẽ làm thế,” Euryale vừa quát vừa lao đến chiếc cũi. “Nếu ngươi mong muốn Pegasus và Joel sống sót thì ngươi sẽ phải làm. Sự lựa chọn rất đơn giản. Ngươi sẽ giết Jupiter và phục vụ chúng ta - và hai đứa nó sẽ được sống. Nhưng nếu ngươi từ chối, chúng ta sẽ giết chết cả hai đứa rồi sẽ giết cả ngươi nữa. Khi Thần Lửa của Olympus tắt đi, Jupiter cũng sẽ mất hết sức mạnh của mình. Rồi hắn sẽ trở thành con mồi dễ dàng với chúng ta. Chúng ta sẽ mở tiệc trên đống xương tàn của Olympus và cả thế giới của ngươi nữa.”
“Nếu ngươi còn nghi ngờ lời nói của chúng ta, nhóc con ạ, thì hãy nhớ lấy điều này!” Stheno lướt sang phía cũi của Pegasus. Đôi mắt của mụ vàng rực rồi tập trung sự chú ý của mình vào phía sau con tuấn mã.
Pegasus bắt đầu thét lên khi phía dưới chiếc chân sau của nó bắt đầu chuyển từ màu trắng sáng thành màu đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Dừng lại!” Emily gào lên, đập mạnh nắm tay mình vào những chấn song của cái cũi.
Joel ở bên cạnh cô. “Hãy giết ta nếu ngươi phải làm điều đó, nhưng hãy để cho Pegasus được yên!”
Stheno buông tha cho Pegasus. Con tuấn mã đã có một chiếc chân bằng đá cẩm thạch đen. Mỗi khi nó cố gắng hạ chân xuống nó lại đau đớn vô cùng, nó buộc phải tiếp tục nhấc phiến đá nặng nề đó lên cao. Những tiếng rên rỉ từ trong sâu thẳm của nó như những nhát dao cứa vào lòng Emily.
“Mỗi khi ngươi không tuân lệnh, thì lại thêm một phần cơ thể của Pegasus yêu quý sẽ bị hóa đá.” Euryale cười lớn.
“Các ngươi thật là bệnh hoạn!” Emily khóc.
“Không,” Euryale đáp. “Chúng ta những nữ thần tóc rắn!”
Ngay khi hai mụ nữ thần rời khỏi chính điện, Emily ngã ra sàn, yếu đuối và thất bại. Cô nhớ cha của mình hơn bao giờ hết và mong ước ông đang ở đây để chỉ đường dẫn lối cho cô. Họ đang rơi vào tình thế quá nguy hiểm mà cô thực sự không biết phải làm gì hết.
Joel đi quanh quẩn trong cũi. “Chúng ta không thể để chúng làm thế được. Chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây và cảnh báo cho họ.”
“Bằng cách nào chứ?” Emily hỏi. “Cho dù Tange có để cho chúng ta thoát ra ngoài thì khi phát hiện ra bọn nữ thần sẽ giết nữ hoàng mất.”
Tange rời khỏi chỗ của mình và đến bên họ. Ông ta chỉ vào ổ khóa trên cũi của họ, rồi đi lên phía cũi của Segan và lắc lắc đầu.
“Cũi của cô ấy không có khóa phải không?” Joel hỏi khi cậu ngó lên nhìn chiếc cũi của nữ hoàng.
Tange gật đầu.
“Vậy tất cả những gì chúng ta phải làm là đưa cô ấy ra khỏi đó,” Emily nói.
Một lần nữa, Tange lại lắc đầu. Ông dùng đôi bàn tay khổng lồ của mình để giải thích rằng những chấn song của cái cũi này rất yếu ớt. Rồi ông ta vỗ hai bàn tay vào nhau. Với sức nặng của khối vàng phía trên nóc cũi, nó sẽ dễ dàng khiến cho những chấn song đó gãy gập và cả khối vàng lớn bên trên sẽ đổ sụp xuống nữ hoàng của họ.
“Vậy thì chúng ta không thể đem cô ấy theo chúng ta rồi,” Emily trầm ngâm. “Nhưng chúng ta phải làm gì đó.” Emily chắc chắn rằng hai mụ nữ thần sẽ giết nữ hoàng cho dù cô có tuân lệnh bọn chúng và giết thần Jupiter đi chăng nữa. Chúng quá quỷ quyệt để có thể tha mạng cho bất cứ ai trong số họ.
Trong cũi, Segan bắt đầu kêu lên những tiếng lạ lùng. Pegasus hí lên đau đớn và gật đầu. Nữ hoàng dường như đáp lời.
“Pegasus, mày có thể thực sự hiểu được cô ấy sao?” Joel hỏi.
Con tuấn mã gật đầu và rồi hí lên đau đớn khi nó cử động cái chân bằng đá của mình.
Nghe tiếng kêu đau đớn của nó như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim của Emily. “Chị ước gì chị có thể giúp em, Pegs à,” cô khẽ gọi.
Khi nữ hoàng tiếp tục kêu lên những tiếng khe khẽ, Tange rời khỏi chính điện.
Joel giúp Emily ngồi dựa vào chấn song của chiếc cũi. “Em, chúng ta phải yêu cầu Tange cho chúng ta ra ngoài. Cậu không thể ở đây khi thần Jupiter đến được. Bọn nữ thần tóc rắn sẽ ép cậu phải giết ngài ấy đấy.”
“Mình sẽ không sử dụng năng lượng của mình nữa!” Emily cương quyết nói. “Cho dù chúng có làm gì chúng ta đi chăng nữa. Lần tới này mình mà thử, có thể mình sẽ không thể ngăn được nó mất.”
Khi Tange quay lại, ông ta mang theo có thể đã hóa đá của Chrysaor. Ông ta đặt bức tượng phía trước cũi của họ và mở khóa cửa rồi ra hiệu cho Joel giúp Emily thoát ra ngoài.
Từ trong cũi của mình, Pegasus hí lên gọi Emily. Cô nhìn Pegasus, rồi đến Tange và cuối cùng nhìn nữ hoàng. Tất cả bọn họ đều đang nhìn cô đầy hy vọng và cô hiểu chính xác điều họ mong muốn. Họ cần gặp thần Jupiter. Chrysaor là hy vọng duy nhất của họ. Nhưng sau tất cả những điều nó đã làm, họ có thể tin tưởng được nó hay nữa không?
Joel thấy cô lưỡng lự và nhún vai. “Em, chúng ta không có nhiều sự lựa chọn đâu. Hãy làm đi.”
Cậu giúp Emily đứng lên nền nhà bên cạnh bức tượng đá của Chrysaor. Cô kiễng lên và đặt bàn tay của mình vào chiếc mõm của nó. Nhiệt độ bên dưới những ngón tay của cô bắt đầu tăng lên.
Mỗi giây phút trôi qua, phiến đá lại tan ra khi lớp lông và đám lông vũ màu nâu đậm của con lợn lòi có cánh hiện ra.
Rất nhanh màu nâu loang ra toàn bộ cơ thể của nó. Cô giật nảy mình khi nhìn thấy một bên tinh thể mắt của Chrysaor giật giật. Sau vài phút, màu sắc tràn vào trong đôi mắt màu nâu đậm của nó. Con lợn lòi đột nhiên thở thật sâu và ngắt quãng rồi tỉnh lại.
Chrysaor giật mình khi nó nhìn thấy Emily đang ngồi bên cạnh mình. Nó đưa mắt nhìn khắp chính điện trong sự bối rối. Đằng sau nó, Pegasus bắt đầu hí lên và phi về phía nó. Con tuấn mã cúi thấp đầu xuống và cố thò đầu qua những chấn song nhiều nhất có thể để chạm vào nó.
Vừa nhìn chúng đoàn tụ vừa nhớ lại chúng đã cố gắng giết nhau như thế nào lúc ở nhà hàng Táo Đỏ suýt nữa làm cho Emily phát khóc. Giờ thì Chrysaor đã thay đổi và mọi thứ đều được bỏ qua.
Chrysaor khẽ kêu ré lên và phi tới chỗ Emily. Cô nhìn sâu vào đôi mắt to màu nâu của con lợn lòi và thấy rất nhiều điểm của Pegasus trong đó. Cô chỉ hy vọng rằng nó đã thay đổi đủ để chia sẻ lòng trắc ẩn và cảm thông dành cho người khác như em trai mình.
“Chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi vô cùng, Chrysaor ạ,” cô khẽ giải thích. “Chúng ta không thể để bọn nữ thần tóc rắn giết thần Jupiter được. Hãy nhìn những gì bọn chúng đã làm với người dân Nirad và với ngươi. Ngươi có thực sự nghĩ rằng chúng sẽ không làm thế với những người khác không? Tất cả những gì chúng muốn là quyền lực và sự hủy diệt. Bọn chúng không hề quan tâm mình đang giết ai để giành được điều đó hết.”
Cô đưa tay ra và khẽ vuốt ve những sợi lông to bản trên chiếc mõm của Chrysaor. “Bọn nữ thần tóc rắn đang ngủ. Ngươi hãy bay về Olympus và tìm thần Jupiter. Hãy cảnh báo ngài rằng chúng đang lên kế hoạch để bắt ta giết ngài. Hãy cho ngài ấy biết bọn chúng đã giam cầm nữ hoàng của Nirad trong chiếc cũi làm bằng vàng Olympus mỏng manh ra sao. Bất cứ nỗ lực giải cứu nào cũng sẽ giết chết cô ấy mà thôi. Và hãy kể cho ngài ấy nghe chúng đang giết những đứa trẻ Nirad để khống chế cô ấy như thế nào. Xin ngươi, Chrysaor. Ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta. Ngươi phải bảo thần Jupiter đưa toàn bộ chiến binh của mình đến đây để chiến đấu với bọn nữ thần tóc rắn.”
Chrysaor lắc đầu.
“Nhìn nó xem, Em, nó sẽ không làm đâu,” Joel nói to. “Kể cả sau khi cậu đã cứu mạng nó, nó cũng sẽ không giúp chúng ta đâu!”
Chrysaor nhìn Tange và khẽ kêu ré lên. Tuân lệnh nó, Tange đột nhiên dùng bốn cánh tay của mình túm chặt lấy Joel và nhấc bẫng cậu lên cao.
“Tange, không!” Emily kêu lên. “Hãy thả cậu ấy ra!”
Đối diện với họ, Pegasus hí lên khe khẽ. Nó nhún đầu lên lên xuống xuống.
“Làm ơn đi, Tange,” Emily van nài, “xin đừng làm hại cậu ấy.”
Sinh vật Nirad khổng lồ nhấc Joel lên cao hơn và gầm gừ. Chrysaor di chuyển và đứng phía dưới đôi chân đang lủng lẳng của Joel đồng thời dang rộng đôi cánh để Tange có thể đặt Joel xuống chiếc lưng trần của nó.
Emily chính là người đầu tiên hiểu ra sự việc. “Khoan đã Joel, họ muốn cậu đi cùng với họ.”
“Gì cơ?” Joel hỏi. “Không, chúng không...” Tange thả cậu ra và lùi lại một bước. Joel giờ đang ngồi trên lưng Chrysaor với đôi chân buông thõng xuống phía dưới đôi cánh màu nâu của con lợn lòi. Khi cậu ngước nhìn sinh vật Nirad cao lớn, Tange chỉ vào cậu, rồi vào con lợn lòi và cuối cùng chỉ ra cửa.
“Đúng, nó muốn như vậy,” Emily nói. “Và họ đúng đấy. Cậu phải đi.”
“Không đời nào mình bỏ cậu ở lại cả.” Joel cố gắng trèo xuống, nhưng Chrysaor kẹp chặt đôi cánh quanh chân cậu, bắt cậu ngồi im.
“Cậu phải đi!” Emily cương quyết. “Chrysaor đã phản bội lại Olympus. Họ sẽ không tin nó nữa. Nhưng họ sẽ tin cậu. Hãy kể cho họ nghe mọi chuyện mà cậu đã nhìn thấy ở đây. Kể cho họ về thần Diana và thần Apollo và chúng đang muốn mình giết thần Jupiter như thế nào.”
“Mình không thể để cậu lại đây được!” Joel đáp. “Nếu bọn nữ thần tóc rắn phát hiện ra, chúng sẽ giết cậu và nữ hoàng mất!”
“Chúng sẽ không bao giờ biết được đâu. Trời vẫn còn sớm mà. Nếu cậu đi ngay bây giờ, cậu vẫn có thể trở về trước khi chúng quay lại. Hãy nhanh hết sức có thể và trở lại đây trước bình minh nhé.”
Joel nhìn một cách hoài nghi. Nhưng Tange và Pegasus đã gật đầu khích lệ. Phía trên cũi, nữ hoàng Nirad màu hồng cũng gật đầu. “Thấy không?” Emily nói. “Mọi người đều tán thành mà. Mình sẽ ổn thôi. Có Pegasus ở đây, lại cả Tange nữa.” Emily loạng choạng đứng lên. Tange đỡ cô dậy và đưa cô đến chỗ của Joel. Cô ôm cậu thật chặt. “Hãy cẩn thận nhé. Cha của mình lúc này có thể đang ở Olympus đấy. Hãy tìm ông và kể cho ông nghe chuyện đã xảy ra và rằng mình đang đợi ông nhé.”
“Mình sẽ làm thế,” Joel đáp. “Và mình sẽ quay lại ngay, mình hứa đấy.”
Emily với tay về phía trước và khẽ vuốt ve đầu con lợn lòi. “Xin hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy nhé, Chrysaor, và hãy nhanh chóng quay trở lại nhé.”
Giờ cô đã ra khỏi cũi, Emily nhìn về phía Pegasus và thấy thôi thúc muốn chữa lành chân cho nó, nhưng cô biết rằng không thể. Để cho nó chịu đau đớn là một trong những điều khó khăn nhất cô phải làm, nhưng sẽ quá nguy hiểm nếu để lại bất cứ bằng chứng nào cho thấy cô đã ra khỏi cũi. Tange đưa cô trở lại chỗ giam giữ của mình và khóa cửa lại. Sau cái vẫy tay tạm biệt cuối cùng, cô nhìn sinh vật Nirad màu cam to lớn hộ tống Joel và Chrysaor ra khỏi phòng để giúp họ thoát khỏi cung điện một cách an toàn.
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus