Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 22
E
mily mở mắt ra. Cô đang nằm trên, giường bệnh viện trong một căn phòng trắng toát sạch sẽ. Có một mũi kim gắn trên tay cô, và vô số những ống gắn từ các túi dung dịch được treo ngược.
Bên cạnh giường là rất nhiều dụng cụ có dây dính vào đầu và ngực cô. Nó phát ra những tiêng bíp bíp đều đều như nhịp đập của tim cô vậy.
Cái chân bị thương của cô được treo lơ lửng trên không, bọc trong một lớp dày những băng và gạc. Mặc dù được băng bó kỹ lưỡng, nó vẫn run lên đau đớn.
“Chào cháu, Emily!”
Một y tá đứng lên từ chiếc ghế bên cạnh giường.
“Đừng nhúc nhích nhé cháu”, cô nói. “Cô sẽ đi gọi bác sĩ.”
Emily cố gắng nhớ lại điều cuối cùng đã xảy ra. Rồi tất cả mọi việc hiện ra trong đầu cô. Cây cầu, tiếng gầm của Pegasus, thần Diana tay cầm ngọn giáo chuẩn bị chiến đấu. Cô nhớ phi tiêu đã phóng trúng cổ mình và sau đó là một màn đen kịt. Điều cuối cùng cô nhận ra làm một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc sống lưng cô. Bọn CRU.
Emily cố gắng, bước xuống đất. Nhưng không được vì chân đau quá và vì nó đã bị treo lên cao rồi. Thở phì phà phì phò, cô nằm xuống lại. Cô không thể chiến đấu được.
Cô y tá quay trở lại với hai người đàn ông. Một người mặc quần áo bác sĩ, người kia mặc một bộ đồ đen và ngự trên khuôn mặt ông ta là một vẻ lạnh lùng. Cả hai đều ở độ tuổi trung niên.
“Chào cháu, Emily?” Vì bác sĩ nói với một giọng thân thiện chẳng phù hợp với vẻ lạnh lùng trong mắt ông tí nào. “Sáng nay chúng ta thấy thế nào rồi?” Người đàn ông kia không cố tỏ ra thân thiện.
Đột nhiên Emily hiểu ra tất cả mọi chuyện cha cô đã nói về đội đặc vụ bí mật của chính phủ. Cô đang gặp rắc rối to rồi.
“Chúng ta á?” Emily lặp lại, “Tôi không biết ông, nhưng tôi cảm thấy kinh khủng lắm.” Cô nhìn vào người kia: “Ông có phải là người của CRU không?”
“Phải. Tôi làm việc cho Trung Tâm Nghiên Cứu Quốc Gia.” Hắn lạnh lùng đáp. “Cô có thể gọi tôi là đặc vụ. Chúng tôi có rất nhiều câu hỏi quan trọng dành cho cô.” Hắn nhìn sang vị bác sĩ. “Ông có thể để chúng tôi ở đây. Tôi và Emily cần nói chuyện một lát.”
“Tôi cần phải kiểm tra bệnh nhân của mình.” Vị bác sĩ nói.
“Ông có thể kiểm tra sau.” Đặc vụ J trả lời.
Giọng nói của hắn cho thấy rằng sẽ không có thảo luận, không có tranh cãi. Mệnh lệnh của hắn phải được thực hiện. Không nói thêm lời nào, vị bác sĩ rời khỏi phòng.
“Bố tôi đâu?” Emily lo lắng hỏi. “Làm ơn cho tôi gặp ông ấy đi.”
“Ta nghĩ là cháu chưa đủ khỏe để gặp những người vào thăm đâu.” Đặc vụ J nói. “Cháu đang bị nhiễm trùng rất nặng và phải chịu nhiều tổn thương về cơ bắp. Thật ra thì cháu đã rất may mắn vì các bác sĩ ở đây đã cứu được cái chân của cháu. Mặc dù vậy, ta rất tiếc phải nói là từ nay về sau cháu đi đứng sẽ rất khó khăn đó.”
Emily không cảm thấy may mắn gì cả. Cô cảm thấy sợ. Không phải, cô cảm thấy kinh hãi thì đúng hơn. Cô đang ở đâu đây? Họ đã làm gì với bố cô và Joel? Họ có làm đau Pegasus không? Còn thần Diana thì sao?
“Làm ơn nói cho tôi biết đi. Bố tôi đang ở đâu?”
“Ông ấy ở gần đây thôi.” Đặc vụ J tiến lại sát bên giường.
“Mối quan tâm đầu tiên của bọn ta là chăm sóc cho cháu. Nếu cháu hợp tác thì vào đúng thời điểm, ta sẽ cho ông ấy đến gặp cháu.”
Emily nhìn rõ sự lạnh lùng trong đôi mắt màu xanh xám của hắn.
“Hợp tác ư?”
“Đúng, hợp tác.” Đặc vụ J nói rồi ngồi xuống chiếc ghé bên cạnh giường. “Ta có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp. Và cháu đúng là người có thể giúp được ta điều đó.”
“Tôi hả? Tôi không biết gì hết. Tôi chỉ muốn gặp bố tôi thôi.” Emily nói.
“Cháu phải trả lời những câu hỏi của ta trước đã. Rồi bọn ta sẽ có thể cho cháu gặp bố cháu.”
Đặc vụ J lấy trong túi ra một cái máy ghi âm nhỏ. Ông nhấn công tắc để bật nó lên. “Giờ thì ta muốn cháu nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra. Cháu tìm thấy con ngựa biết bay ở đâu. Nó từ đâu đến?”
“Tên của nó là Pegasus,” Emily chỉnh lại, “và nó không phải là một con ngựa. Nó đến từ vùng núi Olympus. Nó bị sét đánh và rớt xuống mái tòa nhà của tôi. Đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Ta chắc là cháu biết nhiều hơn thế mà.” Đặc vụ J dỗ dành.
“Không, tôi không biết”, Emily khăng khăng, Pegasus ở đâu? Làm ơn cho tôi gặp nó. Nó sẽ không hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Nó sẽ sợ hãi khi thấy các ông.”
“Con tuấn mã không sao hết.” Người đàn ông nói.
“Lúc đầu nó gây cho bọn ta rất nhiều rắc rối khi giết quá nhiều người của ta trên cầu. Nhưng sau đó bọn ta đã khống chế được nó.”
Câu trả lời làm Emily bối rối. Nhưng trên hết, cô sợ cho Pegasus. Cô nhớ là đã thấy mấy tên lính ở trên cầu giơ súng lên.
“Ông đã bắn nó, phải không?”
“Bọn ta buộc phải làm như vậy, nó muốn giết người của bọn ta.” Đặc vụ J nói.
“Ông đã bắn Pegasus!” Emily gào lên, “Tại sao chứ? Tất cả những gì nó làm là để bảo vệ chúng tôi! Giờ nó ra sao rồi? Nó còn sống không?”
“Ta đã nới với cháu rồi, Emily, nó khỏe. Mấy vết thương của nó đã được chữa trị, và nó đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây.”
“Tại sao ông không để cho chúng tôi được yên chứ?” Emily khóc. “Chúng tôi có làm hại ai đâu. Pegasus chỉ muốn về nhà.”
“Nhà nó ở đâu?” Đặc vụ J vội vã hỏi.
“Tôi đã nói rồi,” Emily vừa thút thít vừa trả lời. “Ở xứ Olympus ấy.”
“Ừ, cháu đã nói rồi. Nhưng chính xác ra thì xứ Olympus ở đâu?” Đặc vụ J nhấn mạnh. “Làm sao cháu tới được đó?”
“Tôi không biết.” Emily gào lên. “Làm ơn cho tôi gặp nó được không?”
“Chưa được. Cháu vẫn còn quá yếu, chưa thể đi được đâu.”
Emily ghét phải đồng ý với ông ta, nhưng ông ta nói đúng. Cô cảm thấy thật khủng khiếp.
“Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Bốn ngày.”
“Cái gì?” Cô la lên rồi hít vào một hơi thật dài.
“Ta đã nói với cháu rồi, Emily, cháu đang yếu lắm.”
Đặc vụ J tiếp tục: “Cháu đang bị nhiễm trùng rất nặng. Bọn ta thật sự nghĩ là cháu không thể qua khỏi.”
“Nhưng cháu đã được đem trở về từ cõi chết. Cháu là một cô bé rất quyết đoán. Vậy bây giờ, ta sẽ hỏi cháu một lần nữa. Cháu biết gì về con ngựa bay đó? Tại sao nó có mặt ở đây?”
“Tôi đã nói với ông rồi, nó không phải là một con ngựa!” Emily giận dữ đáp trả rồi ngồi bật dậy. Nhưng ngay sau đó cô phải nằm xuống vì cử động như thế làm cô thấy đau vô cùng. “Nó là Pegasus”, cô nói nhỏ “Nó không nên có mặt ở đây. Ông phải để cho nó và thần Diana đi.”
“Ừ, đúng, thần Diana”, đặc vụ J nói. “Một phụ nữ rất thú vị. Rất mạnh mẽ. Bà ta đã nhất quyết không trả lời tất cả các câu hỏi của bọn ta. Các nhà khoa học của bọn ta vẫn đang nghiên cứu xem chính xác bà ta là giống loài gì.”
“Bà ta là con gái của thân Jupiter.” Emily nói và tỏ ra sự giận dữ hơn. “Đúng vậy đó. Khi thần Jupiter biết được những gì ông đã làm với bà ấy và Pegasus thì ông ấy nổi giận đó.”
“Thần Jupiter á?” Đặc vụ J nói. “À, nếu họ thật sự đến từ xứ Olympus như cháu nói thì tại sao thần Jupiter không đến đây luôn đi? Ông ấy đang chờ đợi điều gì? Ta sẽ rất vui được nói chuyện với ông ta về con gái ông ấy đấy!”
Emily nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng dò hỏi của hắn. Trong đôi mắt ấy có điều gì đó cảnh báo rằng cô không nên nói gì thêm. Nếu sau bốn ngày mà hắn vẫn còn những câu hỏi cần phải trả lời thì điều đó cho thấy cha cô và Joel đã không hợp tác. Cô nhanh chóng nhận ra rằng cô càng nói nhiều thì tình trạng những người kia sẽ càng nguy hiểm hơn. Cô nhắm mắt lại: “Tôi không khỏe. Tôi rất mệt. Làm ơn để tôi ngủ một chút.”
“Một chút nữa thôi.” Đặc vụ J nói. “Cháu cho ta biết tại sao Pegasus và thần Diana lại có mặt ở đây đi.”
“Tôi không biết.” Emily bướng bỉnh nới. “Sao ông không tự đi hỏi họ ấy?”
Đặc vụ J lắc đầu giận dữ. “Ta đã hỏi rồi. Thần Diana không nói gì còn ta sẽ trông như một thằng điên nếu nói chuyện với con ngựa.”
“Pegasus không phải là một con ngựa!” Emily la lên. Bố cô từng dạy rằng sử dụng bạo lực không bao giờ là một giải pháp tốt đẹp. Nhưng lúc ấy, thật sự cô chỉ muốn đánh cho đặc vụ J một cái. “Nó là một vị thần của vùng núi Olympus.”
“Ngựa hay gì đi nữa thì tôi cũng muốn biết tại sao bọn họ ở đây. Cháu phải nói cho ta biết.” Đặc vụ J nói.
“Tôi đã nói với ông rồi, tôi không biết tại sao họ ở đây. Tôi chỉ biết là ông phải để họ đi. Họ không thuộc về thế giới này của chúng ta.”
“Còn thần Mercury thì sao?” Đặc vụ J hỏi.
“Mercury á?” Emily bối rối lặp lại. “Sao Thủy á? Hành tinh Mercury á?”
Đặc vụ J lắc đầu: “Không, không phải cái hành tinh.” Ông nói vẻ cáu kỉnh. “Thần Mercury, vị thần truyền tin của xứ Olympus ấy. Ông ta cũng có mặt ở đây. Nếu câu chuyện của họ là thật thì có ít nhất ba vị thần xứ Olympus ở trong thành phố của ta. Đó là chưa kể đến bọn sinh vật kia, hay chúng được gọi với bất cứ cái tên gì đi nữa.”
“Bọn Nirad.” Emily buột miệng trả lời.
Ngay lập tức cô nhận ra mình mắc bẫy. Đặc vụ J đã lừa được cô buộc cô phải nói ra.
“Ừ, bọn Nirad.” Ông lặp lại. “Tại sao bọn chúng lại có mặt ở đây?”
Emily không muốn trả lời thêm câu hỏi nào của hắn nữa. Cô cảm thấy rất mệt và đã phạm quá nhiều lỗi rồi. Thay vì trả lời, cô nhắm mắt lại và ngả người xuống giường.
“Tôi muốn gặp bố tôi.”
“Trả lời câu hỏi của ta trước đã.” Đặc vụ J nhấn mạnh.
Emily không nói gì. Với đôi mắt nhắm nghiền, cô vẫn còn nghe thấy hơi thở của hắn. Hắn đang rất giận dữ. Đột nhiên cô cảm thấy cái chân bị thương đau nhói:
Rú lên đau đớn, cô mở mắt ra. Một nụ cười độc ác nở trên môi đặc vụ J còn tay của hắn đang bóp cái chân đang treo lơ lửng trên không trung của cô. Hắn đang bóp vào vết thương một cách ác ý.
“Tại sao họ ở đây?” Hắn ra lệnh. “Hãy nói cho ta biết.”
Emily đau quằn quại. Cô chưa từng nếm một cơn đau nào như thế cả. Đau đến nỗi cô không thể thét lên được và phổi cô như bị xé toạc ra. Trước mắt cô là một trời sao, tai cô lùng bùng với tiếng nước òng ọc chảy.
Chỉ vài giây sau đó, cô lịm đi.