Số lần đọc/download: 3727 / 59
Cập nhật: 2016-06-14 12:09:27 +0700
Chương 23
L
ÂM SÙI ĐÃ CHẾT ĐI SỐNG LẠI NHIỀU LẦN. Sống lại muốn chết ngay. Và được chết ngay nhưng rồi vẫn phải sống, sống khốn khổ khốn nạn với hằng chục kiểu đòn của thợ đánh người.
Nhưng nhất định nó không khai gì thêm. Không có gì để khai cả nó không dính líu vào vụ tống tiền giết người. Lâm sùi không phải là du đãng khốn nạn. Thợ đánh người không tin Lâm sùi đang cải hóa dần du đãng Saigon. Với du đãng chỉ có những thằng du đãng có lòng mới cảm hóa và cải hóa được. Còn luật lệ, hình phạt vất đi. Nhưng thợ đánh người không chịu hiểu. Và Lâm sùi, sau mỗi trận đòn chỉ là một đóng thịt bầy nhầy dưới sàn phòng tra tấn. Rốt cuộc họ vẫn chẳng khai thác gì được ở Lâm sùi. Vì họ tin rằng một du đãng có thành tích nằm trong hồ sơ cảnh sát, không là thủ phạm thì cũng là đồng lõa.
Tuần lễ thứ ba đã trôi đi. Người ta chưa muốn tha Lâm sùi và bọn du đãng. Khi đánh Lâm sùi, thợ đánh người đã đánh biểu diễn trước hàng trăm du đãng. Sáu mẹo, Năm tà vẹt thật mắt trông thấy Lâm sùi thà chết chứ không khai anh em, chúng nó lấy làm cảm động. Và đã đền ơn Lâm sùi bằng cách nghiến răng chịu đòn.
Cảnh sát nhốt chúng cả bọn vào phòng tối. Họ có gài máy ghi âm. Lâm sùi đã về phòng, nó rỉ tai anh em câm như hến đi. Người ta chờ những vết thương trên Lâm sùi, Sáu mẹo, Năm tà vẹt bớt «ê ẩm» lại lôi chúng lên một phòng khác. Phòng này có những lỗ mèo chui lọt ra ngoài, người bắt ba đứa phải «vượt ngục». Đây là đòn tối tân nhất. Cả ngày, ba đứa chỉ loay hoay chui vào cái lỗ nhỏ mà chó chui cũng không nổi. Người ta bắt chui bằng đầu, chui bằng chân, bằng tay... Chui liên miên không được nghỉ. Mệt nhọc cũng vẫn rán. Vượt ngục, kẻ yếu bóng vía nghe đòn này là đủ khai hết gia phả. Vì đòn này tuy nhẹ, mà nó làm đầu óc con người mệt mỏi, chán nản chỉ muốn làm được một việc gì cho xong rồi chết hay sống cũng được.
Lâm sùi, Năm tà vẹc, Sáu mẹo đều là những tay chì trong giới giang hồ mà còn không chịu nổi đòn này. Cả ba đứa cùng nằm sống soài, thở hồng hộc như chó thở mệt giữa buổi trưa hè.
Cuối cùng bọn Lâm sùi được đưa vào khám Chí Hòa để chờ ngày đưa ra tòa lãnh án. Những ngày đầu, Lâm sùi thật nhiều tin tưởng. Nó quả quyết với Năm tà vẹc rằng được tha.
- Chúng mình hên lắm.
- Hên mà vào tù à?
- Ừ, hên mới vào tù.
- Vào tù còn hên?
- Chứ sao. Đáng lẽ chúng mình suốt đời ngủ gục trong phòng tối. Được thở ra đây là có hy vọng về với cuộc đời rồi. Mày có biết ai đem sự hên cho chúng mình không?
- Trời.
- Trời biết cái gì, trời cao lắm.
- Phật.
- Phật chết rồi, chết mất xương thịt, mất cả mồ mả.
- Vậy ai?
- Tài chịu đòn.
Năm tà vẹc tin thật, nhưng một tuần, một tháng trôi đi, không thấy được ra tòa... Những vết đòn thường làm ê ẩm ngực Lâm sùi. Nó vào phòng khám bệnh của «ấp» và được biết một tin buồn. Nhưng nó giấu vì y tá bảo chưa đến nỗi gì.
Niềm hy vọng của Lâm sùi, Năm tà vẹc chết dần. Sáu tháng sau, cả bọn được đưa ra tòa. Lâm sùi lãnh năm năm khổ sai. Năm tà vẹc ba năm. Bọn du đãng lau nhau từ một năm đến sáu tháng. Nguyễn Đạm biết tin này, lòng nó quặn đau...
«Chí Hòa ngày... tháng... năm 19...
Kính gửi anh Đạm
Em bị giam ở khám Chí Hòa, phòng số... Vì bị nghi oan trong vụ giết người tàn nhẫn như anh đã biết. Đời sống trong này không thiếu thốn gì cả. Nhưng buồn lắm. Em kham khổ quen rồi, nên chẳng cần anh tiếp tế, nếu có thể thì anh gửi thuốc lá cho em. Ông giám thị phòng em là «bồ tèo» ngày xưa thành thử cũng dễ chịu lắm.
Em thương anh không biết bao nhiêu mà kể. Em bị năm năm nhưng giá được ân xá thì may ra ba năm em sẽ ra tù. Ngồi tù mới thương ông bố nghiện hút, muốn nhờ vả anh, sợ anh phải vất vả thêm. Anh cứ nói cho Gia nin biết em bị tù. Mong tin anh. Gửi thư cho em, anh đề tên thật của em, số tù... phòng... trại... khám Chí Hòa. Anh đừng dán kín phong bì. Ông giám thị phòng em tên Nguyễn Tư. Anh có vô khám, cứ hỏi ổng, ổng sẽ giúp đỡ em ngay».
Đạm rớt nước mắt xuống bức thư, thương Lâm sùi, thương mình, thương những người bằng tuổi mình, Gia nin ngồi đối diện Đạm, lạ lùng lắm. Con bé hỏi:
- Thư của ba anh à?
- Không.
- Thế của ai?
- Của anh Lâm.
- Thư anh Lâm sao anh khóc.
- Anh ấy bị bắt rồi.
Gia nin tròn đôi mắt:
- Anh Lâm của em bị bắt rồi à?
Nguyễn Đạm khẽ gật đầu:
- Ừ, anh ấy bị bắt rồi.
Gia nin đưa tay bưng mặt và òa lên khóc. Nguyễn Đạm để mặc kệ con bé khóc. Một lát sau, chừng nước mắt đã làm dịu cơn xúc động của nó, ngước mắt đẫm lệ hỏi Đạm:
- Tại sao anh ấy bị bắt hở, anh?
- Tại anh ấy...
Nguyễn Đạm thở dài:
- Trên đời này nhiều tội lắm em ạ! Lớn hơn em sẽ hiểu, không có tội gì như anh mà cũng bị bắt, bị đánh huống hồ kẻ phạm tội.
Gia nin đưa cánh tay quẹt nước mắt:
- Anh Lâm có bị đánh không?
Nguyễn Đạm mím môi:
- Thoát sao nổi.
- Có đau không anh?
- Đau lắm
Gia nin chớp mắt:
- Giờ anh tính sao?
Nguyễn Đạm vuốt mặt:
- Anh chả biết tính sao. Anh Lâm bị tù năm năm. Để mình vô khám thăm anh Lâm nhé!
- Vâng, vô được hở anh?
- Vô được, nhưng anh em mình chỉ được gặp anh Lâm qua cái lưới sắt.
Gia nin hỏi:
- Bao giờ anh đi thăm anh Lâm?
Nguyễn Đạm thở dài:
- Em lại gọi anh ấy là Lâm sùi đi...
- Sao vậy anh?
- Vì cuộc đời làm tâm hồn anh ấy sùi thêm...
- Chắc anh ấy đau lắm nhỉ?
- Ừ, đau lắm.
- Anh ấy có khóc không?
- Có chứ.
- Người lớn mà khóc chắc nhiều nước mắt hơn trẻ con anh nhỉ?
- Ít hơn em ạ!
- Em tưởng lớn thì nước mắt phải nhiều.
- Lớn khó khóc được, khi anh muốn khóc anh cắn nát môi cho nó đau mà cũng không khóc được, anh phải nghĩ đến những nỗi oan bị đòn hồi thơ ấu mới khóc nổi. Và cũng chỉ rớt vài giọt nước mắt, nhưng anh biết anh Lâm sùi của em sẽ khóc nhiều lắm.
Gia nin lại ứa nước mắt:
- Em thương anh ấy lắm. Anh có thương anh ấy không?
Nguyễn Đạm bẻ bão tay:
- Anh thương anh Lâm như thương đời anh, giá em hiểu chuyện người lớn, anh sẽ kể cho em nghe.
- Anh cứ kể đi.
- Em không hiểu gì đâu.
- Kệ, em thích nghe là được.
- Thế em thi không đậu, em có buồn không?
- Có chứ, em buồn chết mất.
- Anh Lâm sùi của em vừa bị thi trượt em ạ!
- À em hiểu rồi...
- Vậy thôi đừng bắt anh nói nữa nhé.
- Dạ.
- Em phải chịu khó học hành, năm năm sau, anh Lâm sùi ở tù ra thấy em khôn lớn, anh ấy sẽ hết sần sùi tâm hồn, nghe em.
- Dạ.
Đạm đập điếu thuốc, bảo Gia nin:
- Anh đưa em tới trường nhé!
Gia nin lắc đầu:
- Em ở đây với anh, tối em tới trường được không anh?
- Anh có chút việc cần.
- Anh cứ để em ở đây, anh đi công chuyện của anh đi, hễ muộn em về một mình cũng được.
Nguyễn Đạm thấy áy náy làm sao. Nó đứng dậy bước ra cửa nhìn xuống đường. Dưới chân nó là cuộc đời. Cuộc đời đầy đau thương và gẫy vụn, nó chẳng muốn xuống dưới đó, chỉ muốn ở trên cao cùng với sự hồn nhiên, ngây dại của con bé Gia nin. Nhưng nó cứ phải bước xuống như bao nhiêu người đã bước xuống. Nắng chiều làm chói mắt Đạm. Nó nghĩ đến Thủy, đến bố Lâm sùi, đến tương lai của Gia nin. Và nó cho rằng nó không thể sống tài tử như thế này mãi được. Nó cần có nhiều tiền, thật nhiều tiền để mọi người được sống một đời sống không bị tiền làm điêu đứng.
Nguyễn Đạm quay lại:
- Anh đưa em đi coi chớp bóng.
Gia nin trố mắt:
- Anh không đi công chuyện nữa à?
- Mai anh đi cũng được.
- Nhưng em chẳng thích đi xem chớp bóng đâu!
- Sao thế!
- Anh Lâm sùi ở tù, em buồn lắm không muốn gì cả, các anh tốt vậy sao anh Mừng lác bị chết, anh Lâm sùi lại bị ở tù anh nhỉ?
- Trời đầy đọa những người tốt, em ạ!
- Em ghét trời.
- Đừng dại, không ai dám ghét đâu.
- Em cứ ghét trời, các sơ bảo Chúa hay cứu giúp những người khốn cùng, ước gì Chúa cứu anh Lâm sùi khỏi tù.
Nguyễn Đạm định diễn tả một câu thật chua chát. Nhưng nó nhìn đôi mắt của Gia nin thành thật quá, lại không nỡ. Nó khẽ gật đầu:
- Em hãy xin Chúa ban phước lành cho em đi...
- Chúa có ghét em không?
- Em làm gì mà Chúa ghét?
- Em mồ côi!
- Chúa thương nhất những đứa trẻ mồ côi.
- Thương bằng anh không?
Nguyễn Đạm mở căng mắt. Gia nin đã nhìn thấy hình ảnh Chúa trong đôi mắt của Nguyễn Đạm. Con bé ứa nước mắt:
- Hở anh?
- Anh thương em, anh nói anh thương em như vậy thương ít lắm. Chúa thương em, Chúa không bao giờ nói cả. Như vậy thương nhiều lắm. Chúa không nói thương ai bao giờ cả. Nhưng Chúa ủy thác cho nhiều người thương em. Các sơ là người của Chúa, các sơ đã an ủi em, kể cho em nghe nhiều lời yêu thương của Chúa đó, em ạ!
- Anh có là người của Chúa không?
- Không.
- Sao anh cũng thương em?
Nguyễn Đạm nói lảng:
- Em muốn viết thư thăm anh Lâm sùi không?
Gia nin tươi hẳn nét mặt:
- Em muốn viết lắm. Em sẽ kể cho anh Lâm sùi nghe chuyện một người bị tù oan, được Chúa che chở không bị đánh đòn đau, ra ngoài đào được lọ vàng.
- Chuyện hay quá.
- Đào được lọ vàng, người này mua nhà, lấy vợ, sinh được bốn đứa con. Anh Lâm sùi nghe chuyện này chắc đỡ buồn.
- Ừ, anh ấy sẽ vui lắm.
- Thế em viết nhé!
- Viết đi.
Gia nin đứng dậy, ra bàn tìm giấy bút viết thư cho Lâm sùi.