Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1467 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 3: Nụ Hôn Của Ác Ma
ó phải vì anh quá hoàn mỹ
Thượng đế mới để cho tình yêu của chúng ta không hoàn mỹ
Những thứ càng đẹp càng không thể có được
Vì thế giới này vốn không cho những tình yêu hoàn mỹ như thế tồn tại
Một cuộc chiến hoành tráng xảy ra trong trường Thụy Thảo.
Đây là cuộc tuyển chọn nữ hoa khôi, nam hoa khôi lần thứ 17 của trường Thụy Thảo. Nữ hoa khôi và nam hoa khôi của trường Thụy Thảo đương nhiên là người đẹp nhất, tuấn tú nhất của trường. Tuy đây chỉ là hoạt động trong trường, nhưng sức ảnh hưởng của nam nữ hoa khôi ở trường Thụy Thảo sẽ không ít hơn các BIG STAR. Đi theo sự biến mất càng ngày càng lâu của nữ hoa khôi lần thứ 16 Phó Mỹ Linh, mọi người đã không còn nhớ đến người này nữa. Còn nam hoa khôi lần thứ 16 thì sao? Từ khi Hàn Vĩnh Thái chuyển trường, cái tên đã từng là nam hoa khôi trong trường cũng đã ít được người khác nhắc đến.
Cho nên, là lúc phải tiến hành một cuộc bầu chọn hoành tráng rồi!
Nam khôi, đương nhiên là sự phân chia thắng thua giữa hai người!
Sau khi Trịnh Vân Trác xuất hiện ở trường Thụy Thảo, thành tích chuyên cần của trường đã được tăng lên mấy trăm điểm. Nữ sinh bắt đầu trở nên thích học tập, vì chỉ có thể thảo luận vấn đề với Vân Trác, thậm chí là ôn tập… đây là mục tiêu phấn đấu của không ít nữ sinh, nhất cử nhất động của anh, đều rất nho nhã, nụ cười lại dịu dàng thế, không thể nào không bắt được con tim của nữ sinh trường Thụy Thảo. Xuất thân trong gia đình giáo dục có tiếng, nhất cử nhất động của anh không cái nào không phải là hai chữ mô phạm.
Và Hàn Vĩnh Thái, chàng đẹp trai đã từng tạo ra một trận sóng gió ở trường Thụy Thảo, địa vị của anh là không thể chối cãi. Cái ánh mắt kiêu ngạo, cử chỉ lãnh đạm, nụ cười cứ như trêu chọc, khí chất cao sang, cũng đã làm cho biết bao nữ sinh mê mệt! Anh có thể làm cho người khác mê như điếu đổ! Cái dáng người tuấn tú và cái tính cách coi trời bằng vung đó nói cho người khác biết rằng, anh là một hoàng tử không ai bằng!
Cuộc chiến Hàn- Trịnh đã bắt đầu! Những người ủng hộ Hàn Vĩnh Thái và Trịnh Vân Trác đã hò la cổ vũ om sòm! Cái đêm phân định thắng bại càng ngày càng ngắn, vừa tan học, hai đoàn cuồng nhiệt đã như con ong bu lấy thần tượng của họ.
“Trinh Hy, cậu sẽ chọn ai?” Vịnh Nhi sao lại quan tâm vấn đề này.
“Mình đương nhiên là sẽ chọn cậu!” tôi gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chọn mình? Để làm gì?” cậu không hiểu mà hỏi.
“Đương nhiên rồi! Cả thế giới đều quan tâm nam hoa khôi, đã quên mất việc tuyển chọn nữ hoa khôi rồi!” tôi nhìn cậu. Theo thông lệ, việc tuyển chọn nữ hoa khôi thì càng làm người khác chú ý mới đúng.
Vịnh Nhi có thân hình đẹp, lại có khí chất thuần khiết, nhìn như thế nào thì cũng cảm thấy cậu là nữ hoa khôi tuyệt nhất.
“Ha ha!” Vịnh Nhi cười lên, “Chọn mình cũng tốt, lỡ như mình được chọn, mình sẽ chọn hôn Hàn Vĩnh Thái của cậu, thì cậu đừng có mà ghen đó.” Trường Thụy Thảo có một quy định. Đó chính là khi tuyên bố nam nữ hoa khôi mới, nam hoa khôi mới sẽ phải đứng giữa đám đông hôn nữ hoa khôi mới! Mọi người đều chìm đắm trong tiết mục nóng bỏng này, cái quy định này thiệt khó làm người khác quên được.
“Mình sẽ bỏ phiếu cho Trịnh Vân Trác!” tôi biểu thị kháng nghị đối với câu “Hàn Vĩnh Thái của cậu” của Vịnh Nhi.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, dù gì anh cũng đẹp trai, cũng không có lý do gì không chọn anh.” Khách quan thì Hàn Vĩnh Thái và Trịnh Vân Trác đúng là khó phân thắng bại, vì bề ngoài của hai người họ quả thật rất giống nhau. Nếu thật phải PK thì chỉ có thể PK từ tính cách của họ thôi. Nhưng tính cách của hai người thật là quá cực đoán, bất luận so sánh như thế nào, cũng khó phân thắng thua. Ban bình chọn cũng từ bỏ quyền quyết định, đem kết quả cuối cùng cho mọi người bầu phiếu quyết định. Cho nên, bọn họ mới điên cuồng như thế!
Vịnh Nhi lại có chút thất vọng, đợi lúc tôi hiểu ra, mới phát hiện ra mình thật là ngốc. Sao tôi không nghĩ đến Vịnh Nhi là vì kéo phiếu cho Thượng Dân mà đến chứ?
“Vịnh Nhi, mình chọn Thượng Dân!” tôi kiên quyết nói với Vịnh Nhi. “Thượng Dân đẹp trai phong độ, thành tích học tập lại tốt, lại còn rất thân thiết, và còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vũ Trụ. Bỏ những thứ đó không nói, anh vẫn là một chàng đẹp trai tuấn tú không hơn không kém. Nhưng chỉ biết nhiệt tình của các fans đã dành hết cho hai người kia rồi!”
Hi, Vịnh Nhi bị tôi nói trúng tim đen, mắt đỏ chót.
Trong sự nín thở của tất cả mọi người trường Thụy Thảo, tối thứ 7 cuối cùng đã đến.
Dạ hội chính thức bắt đầu! Sảnh lớn của trường Thụy Thảo đầy ắp cả người. Những tiếng nhạc sôi động vang lên, càng làm căng thẳng hơn thần kinh vốn đã căng thẳng của mọi người.
“Ladies and gentlemen! Trải qua sự tích cực nỗ lực của toàn thể học sinh trường Thụy Thảo, nam nữ hoa khôi mới đã ra đời!” người dẫn chương trình kích động nói.
“YES!” tiếng la hét và tiếng hoan hô đồng thời vang lên, như muốn điếc lỗ tai. Mọi người cầm những cây đèn huỳnh quang, quơ qua quơ lại, như những tia lửa nhảy múa.
“Sau đây sẽ công bố kết quả kiểm phiếu của nam hoa khôi, nữ hoa khôi lần thứ 17!” lời vừa được nói xong, hội trường im lặng như tờ, như có thiết bị tiêu diệt âm thanh cực lớn, đem những âm thanh ồn ào hồi nãy hút đi hết.
“Quyền Thượng Dân, 281 phiếu.”
“Trịnh Vân Trác, 359 phiếu.”
“Hàn Vĩnh Thái, 360 phiếu. Người thắng cuộc là- Hàn Vĩnh Thái!”
“YEAH!...” ngay lúc đó, đèn huỳnh quang chiếu sáng toàn hội trường. Hội trường như đang làm ảo thuật ánh lên bảng “Vĩnh Thái tất thắng”. Còn fans của Vân Trác chỉ vì một phiếu mà ảo não, buồn khổ, bọn họ còn đưa ra cây cờ “Tôi yêu Vân Trác” để ủng hộ Vân Trác.
“Sau đây là kết quả kiểm phiếu của nữ hoa khôi!” mọi người lại nín thở chờ đợi.
“Kim Trinh Hy, 103 phiếu.”
“Lý Hiền Nhiên, 210 phiếu.”
“Trương Vịnh Nhi, 522 phiếu. Người thắng cuộc là- Trương Vịnh Nhi!”
Thật tuyệt! Tôi đã biết là Vịnh Nhi sẽ thành công mà! Tôi vui mừng nhảy lên. Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên, fans của Vịnh Nhi đưa ra bảng “Vịnh Nhi đẹp nhất.” “Nào chúng ta hãy chào đón nam nữ hoa khôi mới của chúng ta!”
“YEAH…” cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, Vịnh Nhi mặc một chiếc đầm trắng dài, trên mái tóc đen tuyền, cài thêm một chiếc kẹp tóc nhỏ. Vịnh Nhi bước lên thảm đỏ, cứ như một nàng tiên nữ.
Phía bên kia hội trường, Hàn Vĩnh Thái cũng đang đi lên. Ngũ quan đẹp như được chạm khắc tỉ mỉ phát ra khí chất làm mọi người mê say. Ánh mắt lạnh giá ấy vẫn xem thường mọi chuyện, như là cuộc thi của mọi người chẳng liên quan gì tới anh. Hàn Vĩnh Thái, dù là ở trong tình huống nào cũng là trung tâm của mọi người!
Vịnh Nhi và Vĩnh Thái đều đã đi vào trung tâm sân khấu, Vịnh Nhi cười xã giao với Vĩnh Thái, miệng Vĩnh Thái cũng nhếch lên một nụ cười.
Những cây đèn huỳnh quang đang quơ qua quơ lại, đang vì nụ cười của anh mà điên đảo!
“Tiết mục tiếp theo, là nam hoa khôi sẽ cho nữ hoa khôi một nụ hôn nồng cháy!”
Trên sân khấu, Vĩnh Thái ôm tay trước ngực, vẫn đứng yên. Mọi người nín thở, ánh mắt tập trung vào người của Vịnh Nhi. Tim tôi cũng như muốn ngừng đập. “Mình hôn Hàn Vĩnh Thái của cậu, cậu đừng có ghen đó.” Lúc Vịnh Nhi nói câu này, tôi không hề cảm thấy khó xử. Nhưng khi thấy Vịnh Nhi ngày càng gần Vĩnh Thái, tôi gần như nhắm mắt lại. Người bạn thân nhất của tôi, sẽ phải hôn người mà tôi thích nhất!
Thật hỗn loạn! Tiếng la hét của cả hội trường đã nhấm chìm ý thức của tôi. Đây không phải là hôn thật sự, đây chỉ là quy tắc trò chơi! Tôi đau khổ mà nghĩ.
Vịnh Nhi thong dong lấy cái micro của người dẫn chương trình, dịu dàng mà kiên định nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, bây giờ, tôi sẽ nhường cơ hội hôn với nam hoa khôi mới Hàn Vĩnh Thái cho người bạn tốt của tôi Kim Trinh Hy.”
Vịnh Nhi đang nói gì thế? Tôi trợn mắt nhìn lên sân khấu, Vịnh Nhi đang cười nhìn về phía tôi.
Vịnh Nhi, cậu thật giống một thiên sứ màu trắng!
Sức mạnh của tình bạn thật khiến người khác cảm động! “Xin mời- Kim Trinh Hy!” trong tiếng hoan hô, tôi bất giác bước lên sân khấu.
Tôi có thích hợp với sân khấu này không? Một chút cũng không thích hợp! Đứng trên sân khấu, và cái bím tóc trên đầu không hề thích hợp với sân khấu hoa lệ này.
Tim tôi nhảy loạn xạ, mặt ửng hồng, ánh đèn là, tôi thấp thỏm lo sợ. Lần tiếp theo tôi hôn với Vĩnh Thái, lại là ở trường hợp như thế này! Tôi đã không nhớ rõ tôi và Vĩnh Thái đã bao lâu chưa hôn nhau nữa rồi, tôi đã nhớ đôi môi của anh như thế nào…
Những cái bóng ôm tay trước ngực ấy vẫn không hề nhúc nhích, anh lãnh đạm với mọi thứ.
Từ từ, tôi đã đứng đối diện với anh. Trên sân khấu, một chùm sáng chiếu thẳng xuống chúng tôi, làm cho chúng tôi đứng trong vòng sáng mãnh liệt.
Anh vẫn không nhìn tôi.
Chúng tôi đứng đối mặt nhau rất lâu.
Như cả thế giới này đều đã ngừng hoạt động.
“Cô đừng đóng kịch nữa.”
Lúc Vĩnh Thái nói ra câu này, những tia hy vọng trong tim tôi lại vụt biến mất.
Trên khuôn mặt kiêu ngạo của anh, đôi mắt đen phát ra ánh sáng lạnh giá. Lạnh đến nỗi người khác phải phát rung.
Tôi vốn cho rằng, tuy anh ghét tôi, nhưng ít nhất anh sẽ tôn trọng quy tắc trò chơi. Nhưng, tôi sai rồi! Một người cao ngạo như thế, làm sao anh có thể tuân thủ cái quy tắc này? Nhưng điều làm tôi đau lòng nhất là, sự lãnh đạm của Vĩnh Thái đối với tôi.
Anh vẫn ghét tôi như thế! Tôi gượng cười, đầu lưỡi nếm thấy vị đắng đắng.
“Khóc gì? Chỉ là vì tôi không chịu hôn cô sao? Người đàn bà như cô, suốt ngày cứ bám lấy tôi, rốt cuộc cô muốn cái gì?” Vĩnh Thái quay mặt đi, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt anh, khuôn mặt cứng đơ. Nhìn thì anh gần như thế, nhưng lại như rất xa.
Dưới sân khấu ồn ào hẳn lên.
“Vĩnh Thái, chỉ là một nụ hôn thôi… chúng ta đã chia tay rồi, xem như là nụ hôn tạm biệt đi… anh đã ghét em như thế, em sẽ không phiền anh nữa… em sẽ biến mất trong tầm mắt của anh… em sẽ nghĩ cách để quên anh… em chỉ muốn nụ hôn này thôi…” những ấm ức trong lòng đồng thời bùng phát, tôi đau lòng khóc lên. Trong ký ức, tôi chưa từng khóc đau lòng như thế này. Tôi cứ khóc, nước mắt như những trận hồng thủy trào ra mắt tôi. Tôi cảm thấy cả người đều lạnh băng, chỉ trừ nước mắt trên mặt tôi là nóng.
“Vĩnh Thái… em chỉ cần một nụ hôn thôi…” tôi cầu khẩn anh, nước mắt cứ chảy vào miệng tôi.
“Vĩnh Thái… em biết anh không muốn gặp em… em sẽ nghe lời anh, em sẽ tự động biến mất! Em sẽ không để anh nhìn thấy em nữa… em chỉ cần một nụ hôn thôi…” tôi bắt đầu nói năng lung tung.
Vĩnh Thái vẫn cứ đứng yên. Anh yên lặng như một pho tượng.
Sự yên lặng lâu dài.
Thế giới lại lần nữa đứng yên, ngoài trừ người tôi đang rung.
“Hàn Vĩnh Thái, đủ rồi!”
Lúc câu nói này được nói ra, tôi đứng ngẩn ra ở giữa sân khấu, trong miệng vẫn là mùi vị cay đắng đó.
Trong nước mắt mơ hồ, tôi thấy một bóng người đi lên, đột nhiên ôm tôi vào lòng. Người tôi có được một chỗ dựa, một luồng hương thơm hoa cúc xông vào mũi tôi, tôi đột nhiên cảm thấy sự mệt mỏi chưa từng có. Tôi đã khóc bao lâu rồi? Cổ tôi nghẹn lại, cả thế giới yên lặng chỉ còn lại tiếng tim đập của Vĩnh Thái.
Hàn Vĩnh Thái trừng mắt nhìn người đã ngăn cản anh. Tất cả mọi người đều đợi xem tên bạo chúa này sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng ngay lúc đó, Vân Trác đã xuất hiện.
“Anh lên đây làm gì? Sao không quản con nha đầu dã man này? Cả ngày cứ lảng vảng trước mặt tôi, thật đáng ghét!” Vĩnh Thái giận dữ, trừng mắt nhìn Vân Trác.
“Anh không xứng với cô.” Tiếng của Vân Trác như cái lạnh thấu xương, dưới cái lạnh đó, là một cơn sóng thịnh nộ. Trán Vân Trác nổi cả gân xanh, dưới ánh đèn thật đáng sợ.
“Anh thử nói lại một lần nữa xem.” Vĩnh Thái bị lời của Vân Trác chọc giận, trong mắt phát ra hai tia lửa. Chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như thế.
“Anh có biết cô thích anh biết bao không? Cô đã nỗ lực để anh hồi phục trí nhớ, nhưng anh thì lại làm tổn thương cô! Ngoài sự tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, điên đảo thị phi, anh còn gì nữa? Hàn Vĩnh Thái! Tôi thật ngưỡng mộ anh có người bạn gái si tình như thế! Tôi cũng tội nghiệp cho anh, cô đã cố gắng như thế, nhưng anh không có phúc hưởng!”
Hàn Vĩnh Thái giận đến đứng phát rung.
Trịnh Vân Trác đứng yên, trong đôi mắt màu đen ấy phát ra hai luồng khí lạnh giá.
Đột nhiên, nắm đấm của Vĩnh Thái quơ qua, người Vân Trác lùi lại, tránh được sự công kích của anh. Trong nửa giây, một tiếng “Bụp”, nắm đấm của Vân Trác rơi vào mặt Vĩnh Thái, Vĩnh Thái hứ lên một tiếng, mặt hơi cúi xuống, trên đôi môi kiêu ngạo ấy, có một tia máu đỏ chảy ra.
Cả quá trình như một thước phim quay chậm phát vào mắt tôi. Trong lòng của Vân Trác, người tôi không còn sức lực dao động theo những động tác ấy, như chiếc xuồng đáng thương trong một trận bão lớn.
Máu! Là máu tươi!
Máu của Vĩnh Thái!
Anh chảy máu rồi! Lại một lần nữa vì tôi mà chảy máu!
Tôi đột nhiên tỉnh dậy, điên cuồng thoát khỏi vòng tay Vân Trác, chạy về phía Vĩnh Thái! Tôi sợ anh chảy máu biết bao! Đây là một cơn ác mộng!
“Vĩnh Thái! Anh không sao chứ?” tôi cố gắng nắm lấy góc áo của anh, “Anh không sao chứ? Anh lại chảy máu nữa rồi... anh đừng có hù em! Anh đừng xảy ra chuyện gì nhé! Em rất sợ anh lại hôn mê bất tỉnh, em sợ anh sẽ rời khỏi em…” tôi khóc bù lu bù loa, tôi mãi không thể quên cái đêm hôm đó, cái cảm giác máu của Vĩnh Thái từ từ thấm ướt cả áo của tôi. Tuyệt vọng! Sự tuyệt vọng không thấy đáy! Tôi không muốn mất đi anh, tôi không muốn mất đi anh! Nhìn máu trên môi anh ngày càng nhiều, tôi như sắp phát điên!
Tôi đột nhiên ý thức được điều gì, cố gắng ôm chặt Vĩnh Thái. Tôi quay đầu qua, nhìn Vân Trác mà la lên: “Đừng tổn thương anh! Cầu xin anh đừng làm hại anh!”
Cầu xin anh…
Vân Trác đứng như trời trồng.
Sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trông anh đau khổ vô cùng.
Vân Trác vừa quay người đi, tôi như nghe thấy tiếng cười của Vĩnh Thái.
Trên sân khấu chỉ còn hai chúng tôi. Tôi vẫn nắm chặt lấy áo của Vĩnh Thái, ôm lấy anh không buông. Đột nhiên anh đưa tay ra, dùng sức bóp lấy mặt tôi, anh bóp chặt đến nỗi làm đau mặt tôi. Như đang muốn đánh giá tỉ mỉ khuôn mặt của tôi, như muốn phát hiện ra bí mật gì từ khuôn mặt trắng bệch của tôi.
Một lát sau, môi của anh đặt lên môi tôi.
Như bị điện giật, người tôi rung lên.
Môi của Vĩnh Thái, sao lại lạnh thế.
Mùi máu và nước mắt hòa với nhau, tràn vào trong miệng tôi. Đây không phải là nụ hôn của Vĩnh Thái! Môi của anh đáng lẽ phải mềm mại như kẹo bông gòn… nụ hôn của anh đáng lẽ phải ấm áp lắm mới đúng! Đáng lẽ phải có sức nóng chứ! Đây không phải là nụ hôn của Hàn Vĩnh Thái! Tôi đau khổ nhắm mắt lại.
Mùi máu và mùi nước mắt hòa với nhau tiếp tục trào vào trong miệng tôi.
Tôi đẩy anh ra.
“Cô đã được như ước nguyện rồi nhé.” Mắt anh nhìn tôi trừng trừng, trong ánh mắt ấy, vẫn còn cái lạnh giá ngàn năm. Cái dáng không coi ai ra gì, đem theo một nụ cười khinh bỉ, như sứ giả của địa ngục.
Tôi nhìn anh, không biết phải làm sao. Trên môi, vừa để lại cái hôn của tên ác ma này.
“Cô điên rồi… đi đi, cứ như cô đã nói.”
Dưới sân khấu, vô số đèn huỳnh quang vẫn đang được quơ qua quơ lại.
Nụ Hôn Của Quỷ Nụ Hôn Của Quỷ - Hà Thiện Thuyên