Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 23
“A
nh thề, Jane, đây là điều điên rồ nhất anh đã từng để em thuyết phục anh làm. Anh không biết sao anh lại nghe nữa.”
Cal phải nghe rồi, bởi vì anh đã phải chịu mọi thử thách gay go suốt cả tháng qua, cố gắng làm hài lòng cô khi cô trở nên to hơn một ngôi nhà và cáu kỉnh như gấu mẹ. (Ở đây tác giả dùng jump through hoops vừa có nghĩa là chịu đựng thử thách cam go, vừa có nghĩa là nhảy qua những cái vòng, tưởng tượng cảnh Cal nhảy qua mấy cái vòng để làm hài lòng Jane ). Thậm chí ngay lúc này, cô muốn đánh mạnh vào đầu anh một cú, chỉ là theo nguyên tắc thông thường thôi. Nhưng cô yêu anh quá nhiều. Thế nên thay vào đó cô bằng lòng với việc rúc vào cánh tay to lớn của anh.
Họ ngồi trong khoang sau của chiếc limousine màu đen hướng thẳng lên Heartache Mountain. Hàng cây xếp hàng dọc hai bên đường đã ngả sang màu của tháng Mười: vàng, cam và đỏ. Đây là mùa thu đầu tiên trên núi của cô, và cô nhức nhối muốn được nhìn thấy nó, cũng như nối lại tình thân với những người bạn cô đã quen trước khi họ phải rời Salvation. Cal và gia đình anh đã lôi kéo cô đến mọi buổi lễ quan trọng, và không lâu sau sự thù địch của người dân trong thị trấn đối với cô đã biến mất.
Khi chiếc limo tới gần Salvation, sự đoán trước của cô tăng lên. Cal đã thuê chiếc xe này vì chấn thương gân kheo khiến anh phải ngồi ngoài lề sân bóng trong vài tuần tới cũng khiến anh không thể lái xe được, và anh không để cô ngồi sau tay lái cho đến sau khi đứa bé dược sinh. Lưng cô gần như giết chết cô với những cái ghế máy bay khủng khiếp, và cô cảm thấy quá mập mạp để tập trung vào con đường núi. Cô đã có những cơn co thắt Braxton-Hicks từ vài tuần trước đây, những cơn co thắt giả để dẫn tới những cơn co thắt thật, nhưng chúng trở nên tệ hơn bình thường vào chiều nay. (Co thắt Braxton-Hicks, còn gọi là co thắt tử cung giả, thường bắt đầu vào khoảng giữa thai kỳ. Khi các cơn co thắt này gần nhau và kéo dài hơn, nghĩa là sản phụ bắt đầu chuyển dạ.)
Anh hôn đỉnh đầu cô. Cô thở dài và rúc vào gần hơn. Nếu cô cần bất cứ cái gì nhiều hơn để khiến cho cô tin vào tình yêu của Cal, mấy tuần qua đã chứng minh nó rồi. Khi tình trạng bầu bí của cô càng đến gần những tuần cuối, cô càng trở nên đòi hỏi, tâm trạng tồi tệ, nói chung là cực kỳ ác ý. Đáp lại, anh trừu mến một cách vô tận và hài hước một cách kinh tởm. Một vài lần cô cố châm vào tính nóng giận của anh chỉ vì thấy thách thức phải làm thế, nhưng thay vì đuổi theo mồi câu, anh cười với cô.
Thật dễ dàng cho anh hạnh phúc, cô nghĩ một cách cáu bẳn. Anh chẳng là người phải mang đi mang lại một nghìn pound của một vận động viên Olympic tương lai và người được giải thưởng Nobel. Anh cũng chẳng phải nhét mình vào cái lều quá cỡ với cổ áo ngu ngốc kiểu Peter Pan này; lưng đau nhức; những cơn co thắt kéo dài; và đôi bàn chân cô không được nhìn thấy đã hàng tuần rồi! Mặt khác, anh phải ngồi ngoài trong vài trận đấu tới, thế nên anh không chính xác là ở trên đỉnh thế giới. Tuy nhiên, chấn thương của anh không phải là lý do họ bay về nhà ở Salvation vào giữa mùa giải thế này.
Cô với xuống để xoa đùi anh. Nó không phải kheo chân anh, nhưng đó là nơi gần nhất cô có thể an ủi được. Mắt cô ngập đầy những giọt nước đã sẵn sàng tuôn khi cô nhớ lại sự đau đớn anh đã phải chịu hôm Chủ nhật khi gã ngu độn dốt nát đã húc vào anh khi họ đang trong hiệp đấu thứ tư và chỉ còn cách vạch đích 2 yard. Cal đã chơi một trận đấu huy hoàng cho đến lúc đó, và nếu Jane có thể với tay đến cái tên Neanderthal (Người tối cổ) đó sau trận đấu, cô sẽ xé xác hắn ra.
Kevin đã giả vờ bày tỏ tiếc thương khi Cal được khiêng ra khỏi sân bóng, nhưng Jane không phải kẻ ngốc. Kevin tận dụng mỗi một khoảnh khắc trên sân cậu ta có được, và cô biết cậu ta sẽ làm tốt hết sức có thể trong khi Cal phải ngồi ngoài. Nếu cô không khó chịu với cậu ta nhiều đến thế, cô sẽ phải tự hào bởi sự tiến bộ của cậu ta mùa giải này. Thận chí cả Cal cũng tự hào về cậu ta, mặc dù anh sẽ không bao giờ thú nhận nó đâu.
Đôi khi cô nghĩ Kevin dành nhiều thời gian ở nhà họ hơn là nhà của cậu ta. Họ đã bán nhà cô ở Glen Ellyn và ổn định tại căn hộ của Cal cho đến khi họ quyết định sẽ sống lâu dài ở đâu. Vì một vài lý do, Cal khăng khăng đòi tham gia vào từ việc chọn màu sơn và mua thêm đồ đạc đến thay gối. Anh và Kevin đã cùng nhau lắp cũi cho đứa bé, sơn màu vàng tươi lên cửa chớp trong căn phòng ngủ thứ hai đầy nắng sắp trở thành phòng dành cho trẻ.
Thậm chỉ cả Kevin cũng không biết rằng Cal sẽ thông báo việc nghỉ hưu của anh vào cuối mùa giải. Cal không hoàn toàn vui vẻ về chuyện đó, vì anh vẫn không biết sẽ làm gì với bản thân mình, nhưng anh đã mệt mỏi với việc chống lại các chấn thương rồi. Anh cũng nói anh học được rằng có nhiều điều trong cuộc sống này quan trọng hơn bóng bầu dục.
“Phụ nữ đáng lẽ không nên đi máy bay khi họ đã mang bầu chín tháng rồi,” anh càu nhàu. “Anh tự hỏi sao họ không bắt giữ anh vì đã mang em lên cái máy bay đó.”
“Họ không dám đâu. Người nổi tiếng các anh luôn lách qua được mọi thứ.” Cô tặng cho anh một cái bĩu môi khiến cô cảm thấy mình giống một cô nàng bimbo một cách tuyệt vời. “Hôm qua em nhận ra mình không thể chịu nổi cái ý nghĩ sinh con chúng mình ở Chicago. Em muốn về gần nhà.”
Anh mút đôi môi đang bĩu ra đó, nhấm nháp nó giữa môi anh trước khi tiếp tục những lời phàn nàn. “Em nên quyết định chuyện đó một tháng trước, và anh sẽ gửi em về đây trong khi vẫn còn an toàn khi di chuyển.”
“Thế thì chúng ta phải tách ra, không ai trong chúng ta chịu được điều đó.”
Đó là sự thật. Họ cần nhau theo nhiều cách hơn là họ có thể tưởng tượng. Không chỉ bởi họ tìm thấy đam mê ở nhau, mà còn tìm thấy sự mãn nguyện, cũng như sinh lực đã chảy tràn qua công việc của họ. Cal thẳng tiến trên con đường phá vỡ mọi kỷ lục trước đây của anh, và công việc của cô chưa bao giờ tiến triển tốt hơn.
Ngau sau khi họ quay trở lại Chicago, cô đã giành giải Coates’ Prize Vật lý vì công trình nghiên cứu về tính đối ngẫu. Mặc dù cô không biết, tin đồn về việc cô nhận được giải thưởng đã được lưu truyền hàng tuần trước đó, khiến sự trả thù khát máu của Jerry Miles đối với cô trông thật ngu ngốc. Vào tháng Tám, ông ta đã bị sa thải và được thay thế bằng một trong những nhà vật lý học đáng kính nhất toàn quốc, người đã thuyết phục Jane nhận một vị trí cố định tại Preeze. Ông ta thậm chí còn tiến xa đến độ hối lộ cô bằng cách cử vài nhà vật lý học trẻ trung, hăm hở làm trợ lý cho cô.
Tuy nhiên, lúc này Cal không bận tâm gì đến sự nghiệp đang nở hoa của vợ anh, mà là sức khoẻ thể chất của cô, và cô cố làm dịu đi những lo lắng của anh. “Logic một chút đi, Cal. Em đã nói chuyện với bác sĩ Vogler sáng nay. Cô ấy biết tình hình sức khoẻ của em mà, và cô ấy hoàn toàn có khả năng đỡ đẻ đứa bé này.”
“Anh vẫn nói em đáng lẽ nên quyết định về chuyện này từ lâu rồi mới phải.”
Sự khao khát được sinh con họ ở đây đã trở nên mạnh mẽ khi tình trạng bầu bí của cô tăng lên, nhưng cô thậm chí còn không thể nghĩ về việc bỏ Cal lại phía sau tại Chicago. Chấn thương của anh cuối tuần trước đã cho cô cơ hội cô cần.
Đứa bé lại đạp, và cột sống của cô có cảm giác như thể nó bị siết chặt lại bằng nắm đấm của gã khổng lồ. Anh sẽ bắn lên như đạn nếu anh nhận ra cô đang đau cỡ nào, và cô chỉ kịp cắn chặt lại một tiếng thở hắt ra.
Dần dần cô nhận ra là Cal đã đúng, leo lên cái máy bay đó là một việc làm thật ngu ngốc. Tuy nhiên sinh nở lần đầu tiên sẽ mất rất nhiều thời gian, và Jim và Lynn chắc chắn đang đợi cô. Bố chồng cô sẽ nói với cô nếu ông nghĩ cô nên gọi Vogler.
Thật may mắn, Cal đang bị phân tán và không chú ý xem có gì không ổn không. “Cái gì phía trong cổ tay em thế?” Anh nâng tay cô lên.
Cô chỉ vừa kịp thở ra. “Uh… chẳng có gì hết.” Cô cố giật tay ra, nhưng anh nắm lại nhanh hơn. “Chỉ là một vài vết bút máy thôi. Em chắc đã vô tình quệt bút phải tay mình.”
“Giờ thì thật sự lạ lùng đấy. Nó trông giống một phương trình hơn là một vết nguệch bút vô tình.”
“Chúng ta đang hạ cánh,” cô cứng người lại, “và em không thể lấy sổ ghi chép của em được.” Cô nín thở khi đứa bé lại xoay một cú ba vòng tiếp đất đạt 9.7 điểm. Lần này lưng cô nhức nhối đi kèm với một cơn co thắt dữ dội dường như kéo dài mãi mãi, nhưng có thể nó vẫn chỉ là một cơn co thắt giả thôi. Cô nuốt xuống một tiếng rên, cái tiếng sẽ thật sự khiến anh nổi xung lên, và khiến bản thân bị phân tán khỏi nỗi đau bằng cách khơi mào một cuộc chiến.
“Anh không còn cãi nhau với em nữa.”
“Không đúng, em yêu. Chúng ta vẫn đang cãi nhau kể từ lúc em bảo anh chúng ta phải tiếp tục chuyến đi này.”
“Chúng ta tranh luận, không phải cãi nhau. Anh còn không hét lên với em lấy một lần. Anh không còn hét lên với em nữa.”
“Anh xin lỗi, nhưng anh dường như không thể tức điên lên được với em.”
“Sao lại không? Đến em còn không chịu nổi bản thân mình nữa là!”
“Điên rồ, đúng không. Anh không thể giải thích được.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh lại đang thế nữa.”
“Cái gì?”
“Cái đó chọc tức em.”
“Cưòi á?”
“Phải. Cái đó đó.”
“Xin lỗi.” Tay anh đặt lên cái bụng to như cái trống của cô. “Anh quá hạnh phúc, anh dường như không thể không cười được.”
“Cố hơn đi!”
Cô nén lại nụ cười của chính mình. Ai có thể nghĩ một chiến binh như Cal Bonner sẽ kiên nhẫn với những thứ vô nghĩa thế này chứ? Nhưng anh dường như không để ý. Có lẽ anh hiểu cảm giác tuyệt vời như thế nào khi hoàn toàn vô lý mà vẫn nhìn thấy một tình yêu không đong đếm được toả sáng đáp trả. Sao cô có thể đã từng nghi ngờ tình cảm của anh dành cho cô? Khi Cal Bonner nhận ra anh đã yêu, anh kẹt cứng lại với nó.
Cal đã đem cô ra khỏi nỗi sợ hãi có một đứa con thông minh sáng láng bằng cách khiến cô hiểu rằng hầu hết nỗi sầu khổ thời thơ ấu của cô không phải bởi tại trí thông minh, mà là bởi việc được nuôi dạy bởi một người cha xa cách, không xúc cảm. Đó là điều con cô không bao giờ phải lo lắng.
Anh cúi về phía trước và nhòm qua cửa sổ. “Mẹ kiếp!”
“Sao thế?”
“Em không thấy à? Trời đang mưa!” Giọng anh trở nên kích động. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta lên trên núi và em quyết định lâm bồn, nhưng đường thì sạt lở khiến chúng ta không thể quay xuống? Khi đó chúng ta sẽ làm gì?”
“Chuyện đó chỉ xảy ra trên phim thôi.”
“Anh đúng là điên nên mới để em lôi anh vào chuyện này.”
“Chúng ta phải về. Em đã bảo anh rồi mà. Em muốn sinh con ở đây. Và em nằm mơ Annie đang hấp hối trên giường.”
“Em gọi cho bà ngay khi em thức dậy sáng hôm nay rồi còn gì. Em biết bà vẫn khỏe mà.”
“Bà nghe giọng mệt mỏi.”
“Bà rất có thể đã thức trong trong cả đêm để lên kế hoạch một tội ác mới chống lại cha chúng ta.”
Cô mỉm cười. Giờ thì anh luôn làm thế. Anh quy cả cha mẹ mình vào cứ như thể họ cũng thuộc luôn cả về cô. Không chỉ có anh tặng cho cô tình yêu của mình, mà cả cha mẹ anh nữa.
Cảm xúc cô không thể kiểm soát nổi phồng lên trong cô. Nụ cười của cô nhạt đi, và cô bắt đầu khóc. “Anh là người chồng tuyệt vời nhất trên thế giới, em không xứng với anh.”
Cô nghĩ cô nghe thấy một tiếng thở dài vẻ chịu đựng, nhưng có cũng có thể đó là tiếng rít của phanh xe trên nền đất ướt.
“Liệu em có cảm thấy dễ chịu hơn không nếu anh nói với em rằng anh đã ghi lại tất cả những thứ phi lý em làm trong tháng này, và anh hứa anh sẽ khiến em trả giá ngay sau khi em trở lại bình thường?”
Cô gật đầu.
Anh cười lớn và hôn cô lần nữa khi chiếc limousine bắt đầu leo lên Heartache Mountain. “Anh yêu em, Janie Bonner. Anh thật sự yêu. Cái đêm em đột nhập vào nhà anh với cái nơ bướm hồng quấn quanh cổ là đêm may mắn nhất trong cuộc đời của anh.”
“Của em nữa,” cô khụt khịt.
Tất cả đèn đều được bật trong nhà của Annie, chiếc Blazer đỏ của Jim đang đỗ ở phía trước. Cô đã gặp bố mẹ chồng mình hai tuần trước khi họ bay xuống Chicago để xem Cal chơi bóng và cư xử như một đôi mới cưới suốt cả thời gian. Đêm đó, Cal đã quẳng một cái gối chụp lên đầu và thông báo rằng họ sẽ mua một cái giường mới cho phòng ngủ dành cho khách. Cái giường nào mà không kêu cót két ấy!
Cô khao khát được thấy Jim và Lynn, đến nỗi cô không đợi người tài xế mở cửa xe cho cô.
“Đợi đã, Jane! Trời đang mưa và—”
Cô đã đi lạch bạch về phía cái cổng vòm. Ngay cả khi Cal khập khiễng trên cái chân bị băng, anh vẫn tóm được khuỷu tay cô trước khi cô bước đến bậc tam cấp và giữ yên cô. Cánh cửa bật mở, và Lynn bay ra.
“Cal, con đang nghĩ cái gì thế? Sao con có thể để nó làm thế này chứ?”
Jane oà khóc. “Con muốn sinh con ở đây!”
Lynn trao đổi một cái nhìn với Cal qua đỉnh đầu cô.
“Họ càng thông minh,” anh lầm bầm, “thì mấy cái thay đổi hóc-môn giáng cho họ mấy cú càng mạnh.”
Jim xuất hiện phía sau Lynn và ôm Jane khi ông kéo cô vào bên trong. Một cơn co thắt nữa nện vào cô. Cô rên lên một tiếng và sụm xuống ông. Ông tóm lấy vai cô và đẩy cô ra xa đủ để ông có thể nhìn xuống cô.
“Con đang có những cơn co thắt?”
“Chỉ vài cơn đau lưng, tất cả chỉ thế thôi. Một vài cơn co thắt Braxton-Hicks.”
Annie khúc khích từ chiếc xích đu cạnh ti vi. Jane luỵch huỵch tiến đến, có ý định ôm bà, nhưng nhận thấy cô không thể nào cúi xuống sâu đến như vậy. Thay vào đó, Annie siết chặt tay cô. “ Đã đến lúc cháu quay lại để gặp ta rồi.”
“Con có những cơn đau lưng này bao lâu rồi?” Jim hỏi từ phía sau cô.
“Khoảng vài phút một lần, con cho là thế.” Cô thở hắt ra và chống tay phía sau lưng.
“Chó chết!” Cal khập khiễng băng qua tấm thảm. “Cha định nói với con cô ấy chuẩn bị sinh bây giở hả?”
“Cha sẽ không ngạc nhiên đâu.” Jim lái cô ra khỏi Annie và đặt cô ngồi trên ghế sofa, nơi ông đạt tay lên bụng cô và nhìn chăm chăm vào đồng hồ.
Mắt Cal mở lớn. “Bệnh viện địa phương cách đây hơn 10 dặm! Mười dặm với đường xá như thế này sẽ mất ít nhất 20 phút! Sao em không nói gì, em yêu? Sao em không nói với anh em có những cơn co thắt?”
“Vì anh sẽ đẩy em thẳng tới bệnh viện và họ sẽ lại gửi em về nhà. Dù sao hầu hết mấy cơn đau lưng này là do ghế máy bay.Owww! ”
Jim kiểm tra đồng hồ. Vẻ mặt của Cal thật điên cuồng. “Dad, chúng ta phải đưa cô ấy xuống núi trước khi đường bị sạt lở vì mưa lũ!”
“Mới chỉ lác đác mưa thôi, Cal,” mẹ anh chỉ ra, “và con đường đó chưa bị sạt lở trong mười năm nay rồi. Bên cạnh đó, sinh con so sẽ lâu lắm.”
Anh chẳng chú ý đến, thay vào đó nhanh như tên bắn lao về phía cửa. “Chiếc limo đi mất rồi! Chúng ta sẽ đưa cô ấy đi bằng chiếc Blazer. Cha lái, Dad. Con sẽ ngồi ghế sau với cô ấy.”
“Không! Em muốn sinh con ở đây!” Jane rền rĩ.
Cal bắn cho cô một tia nhìn khủng khiếp.
“Ở đây!” Cô hít vào một hơi và gật đầu.
“Đợi một chút.” Giọng anh thấp xuống đầy nguy hiểm, tặng cho cô một chút rùng mình xuyên thủng qua cả nỗi đau đớn. “Khi em nói em muốn sinh con ở đây, anh nghĩ em muốn nói vùng này nói chung, và bệnh viện địa phương nói riêng chứ!”
“Không! Em muốn nói là ở đây! Nhà của Annie.” Cô chẳng có ý gì về chuyện sinh con ở đâu cho đến giây phút này, nhưng giờ thì cô biết cô chẳng thể tìm đâu ra một cái ổ để sinh con hoàn hảo hơn.
Mắt Cal phản chiếu một sự kết hợp kỳ dị của điên cuống và sợ hãi khi anh xoay sang cha mình. “Chúa ơi! Cô ấy đang trên đường trở thành nhà vật lý học nổi tiếng nhất toàn quốc, và cô ấy ngốc như cái cột đèn ấy! Em sẽ không sinh con ở đây! Em sẽ sinh nó trong bệnh viện địa phương!”
“Okay.” Cô mỉm cười với anh qua làn nước mắt. “Anh đang quát thét lên với em.”
Anh rên lớn một tiếng.
Jim vỗ vỗ vào tay cô. “Chỉ để phòng xa thôi, sao con không cho cha kiểm tra con trước, con yêu? Thế có được không? Con không ngại vào phòng ngủ để cha có thể xem con mở được bao nhiêu rồi?”
“Cal có thể vào cùng không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Và Lynn? Con muốn Lynn ở đó.”
“Lynn nữa.”
“Và Annie.”
Jim thở dài. “Đi nào, mọi người.”
Cal quấn cánh tay vòng quanh cô và dẫn cô về phía phòng cũ của Lynn. Nhưng ngay khi họ vừa bước qua ngưỡng cửa thì một cơn co thắt dội vào cô mạnh đến nỗi cô thở hắt ra và vịn chặt lấy khung cửa. Cơn đau này như kéo dài vô tận, và chỉ khi nó qua đi cô mới chú ý có một việc khác cũng xảy đến.
“Cal?”
“Gì vậy, em yêu?”
“Nhìn xuống đi. Chân em ướt hả?”
“Chân em? Em…” Anh thốt ra một âm thanh kỳ quặc nghe như bị nghẹn. “Em bị vỡ nước ối rồi. Dad! Jane bị vỡ nước ối rồi!”
Jim đã đi vào nhà tắm để rửa tay, nhưng Cal hét to đến nỗi ông không gặp chút khó khăn nào để nghe thấy anh. “Được rồi, Cal. Cha đến ngay đây. Cha chắc chắn là còn khối thời gian để đưa nó tới bệnh viện.”
“Nếu cha chắc như quỷ thế, sao còn phải kiểm tra cô ấy trước?”
“Chỉ để phòng xa thôi. Những cơn co thắt khá là gần nhau.”
Cơ bắp của Cal trở nên cứng ngắc lại. Anh lái cô về phía chiếc giường đôi, trong khi Lynn mang tới một chồng khăn, và Annie kéo ra cái chăn trần bông với những hoạ tiết tròn lồng vào nhau. Jane không chịu ngồi xuống cho đến khi Lynn phủ kín chiếc giường, thế nên Cal với xuống dưới váy cô và kéo xuống cái quần tất màu nâu ướt sũng anh đã giúp cô mặc vào lúc sáng nay. Khi anh kéo được chúng xuống, cùng với giày và quần lót của cô, Lynn đã trải một tấm vải nhựa và một vài cái khăn tắm phủ lên giường. Cal hạ cô nằm xuống phía trên chúng.
Annie chọn một cái ghế gỗ được sơn màu trắng dựng ở cạnh tưòng, và yên vị trên nó, theo dõi mọi chuyện diễn ra. Khi Jim quay trở lại phòng, Jane cuối cùng cũng bị đánh động bởi cái thực tế là ông định kiểm tra xương chậu của cô và bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Ông có thể là bác sĩ, nhưng ông cũng là bố chồng cô.
Trước khi cô có thể nghĩ được gì nhiều, một cơn co thắt nữa lại giáng vào cô, cơn co thắt này mãnh liệt gấp đôi cơn lần trước. Một tiếng kêu trượt ra khỏi miệng cô, và cùng với một cơn đau xoắn mạnh, cô cảm thấy có cái gì đó dường như không ổn. Nó đáng lẽ không xảy ra như thế này.
Jim ra một vài hướng dẫn nhỏ cho con trai ông. Cal giữ cho đầu gối cô mở ra trong suốt quá trình kiểm tra. Lynn siết chặt tay bà và ngân nga điệu “Maggie May.”
“Mẹ kiếp, tôi thấy một chân,” Jim nói. “Bị ngược.”
Cô buột ra một tiếng rít đầy báo động, và rồi một cơn đau nữa lại dội đến.
“Cal, ngồi ra phía sau nó,” Jim ra lệnh. “Ôm nó vào lòng con và giữ chân nó mở ra; con sẽ bị ướt đấy. Jane, đừng rặn! Lynn, chạy ra ô tô và mang túi của tôi vào đây.”
Đau đớn và sợ hãi vây quanh cô. Cô không hiểu. Jim có ý gì, ông thấy một chân? Chân cô thì có liên quan gì đến chuyện này? Cô nhìn điên cuồng vào Jim khi Cal nhảy bổ về phía chiếc giường. “Chuyện gì thế? Con không thể sinh bây giờ được. Nó quá nhanh. Có gì không ổn, phải không?”
“Đứa bé bị ngược,” ông trả lời.
Cô thốt ra một tiếng rên khẽ, sau đó hét lên đau đớn. Sinh ngược có tỉ lệ rủi ro rất cao, và đứa trẻ sẽ được đỡ bằng phương pháp C-section trong những phòng phẫu thuật với những trang thiết bị hiện đại, chứ không phải trong một cabin ở vùng núi thế này. Sao cô không khăng khăng bắt họ lái xe thẳng đến bệnh viện. Cô đã đẩy đứa trẻ quý báu của họ vào nguy hiểm chỉ vì đòi đến đây trước.
“Đầu đứa bé vẫn chúc xuống khi cô ấy đi khám hôm thứ tư,” Cal nói. Lờ đi cái chân bị thương, anh trượt vào phía sau cô.
“Thỉnh thoảng chúng xoay,” Jim trả lời. “Rất hiếm, nhưng vẫn xảy ra.”
Cal nâng cô lên trên lòng anh. Lưng cô áp vào ngực anh, và chân anh giạng ra trên cô, anh siết chặt hai đầu gối cô, giữ chúng tách ra.
Con cô đang gặp nguy hiểm, và tất cả những ý nghĩ về e lệ bay vèo hết. Ngồi trong lòng anh với thân hình chiến binh đầy quyền lực của anh bao bọc quanh cô, cô biết anh sẽ chiến đấu chống lại cả thế giới để giữ cho con họ an toàn.
Jim siết nhẹ đầu gối của Jane. “Nó sẽ xảy ra rất nhanh, con yêu. Không giống như những gì con mong đợi đâu. Ngay bây giờ cha sẽ kéo cái chân kia xuống, và con không được rặn. Cal, chúng ta phải cẩn thận với nhau thai ở vị trí này. Giữ cho nó không được rặn.”
“Thở đi, em yêu. Thở đi! Như thế. Như khi chúng ta luyện tập ấy. Em đang làm rất tốt.”
Đau đớn bao vây cô. Cô cảm thấy mình như đang bị xé xác ra bởi những móng vuốt, nhưng Cal bắt cô thở theo anh bằng tất cả những lời thì thầm yêu thương và cổ vũ. Những từ vui nhộn. Những từ dịu dàng.
Sự thôi thúc muốn rặn trở nên mạnh mẽ hơn, không thể nào kháng cự lại được, và một âm thanh khủng khiếp dâng lên trong họng cô. Cô phải rặn!
Nhưng Cal, với thói quen lãnh đạo, từ chối để cô từ bỏ. Anh đe doạ và phỉnh phờ, và cô làm như anh bảo vì anh không cho cô cơ hội khác. Cô thở hổn hển như anh ra lệnh, sau đó thở phù phù ra, kết thúc với một tiếng hét khi cô chiến đấu chống lại bản năng tự nhiên của cơ thể mình.
“Thế, thế!” Jim rít lên. “Như thế, con yêu! Con làm tốt lắm.”
Cô không thể nào phân biệt được cơn đau này với cơn đau khác nữa. Nó chẳng giống tí nào với cuốn phim sinh nở mà họ đã xem, khi một cặp vợ chồng đang chơi bài và bước ra ngoài hành lang, và đó là nơi diễn ra những cơn co thắt của cô vợ.
Thời gian tích tắc trôi đi, và cả thế giới của cô gói gọn lại trong màn sương mù đau đớn và giọng nói của Cal. Cô làm theo anh một cách mù quáng. “Thở đi! Thế! Thế, em yêu! Em làm tuyệt lắm.”
Như thể cô cảm thấy sức mạnh của anh truyền qua cơ thể cô, và cô bám chặt lấy nó. Giọng anh lạc đi. “Tiếp tục thở đi, em yêu. Và mở mắt ra để em có thể thấy chuyện gì đang xảy ra.”
Cô nhìn xuống và thấy Jim đang lôi chân đầu tiên của đứa bé ra khỏi tử cung của cô. Cô và Cal bật khóc cùng nhau khi đầu đứa bé xuất hiện. Một cảm giác mê mẩn tràn ngập cô, một cảm giác hạnh phúc ngất ngây, trước hình ảnh con họ trong vòng tay khoẻ mạnh, tài giỏi của ông nội. Jim nhanh chóng hút miệng và mũi đứa trẻ với ống tiêm mà Lynn trao cho ông, sau đó nhẹ nhàng đặt đứa trẻ sơ sinh lên bụng Jane.
“Là con gái!”
Đứa bé thốt ra một tiếng mewing khe khẽ. Họ với xuống, chạm vào đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn, ướt đẫm, vẫn còn cuộn lại. Jim cắt dây rốn.
“Cal!”
“Con là của chúng ta, em yêu.”
“Oh, Cal…”
“Lạy chúa… Con đẹp tuyệt! Em đẹp tuyệt. Anh yêu em.”
“Em yêu anh! Em yêu anh!”
Họ thì thầm những lời vô nghĩa, hôn nhau, và khóc. Nước mắt cũng chảy tràn trên khuôn mặt Lynn, khi bà bế đứa bé lên và quấn cô bé vào trong một cái khăn. Jane quá chú tâm vào đứa bé và chồng cô đến nỗi cô chẳng để ý đến việc Jim dọn chỗ nhau thai hay nụ cười mênh mông trên khuôn mặt ông.
Lynn cười vang và thì thầm những lời vô nghĩa với bản thân khi bà dùng một chiếc khăn mềm, ẩm nhanh chóng lau đứa bé để Annie cũng có thể ngắm.
Annie Glide nhìn đứa chắt gái của bà với một sự thoả mãn. “Đứa này sẽ cực kỳ thông minh cho mà xem. Thật sự là thông minh. Các con cứ đợi mà xem. Máu nhà Glide chảy mạnh mẽ mà.”
Lynn cười mà mắt đầy nước, sau đó bế đứa bé lại cho jane, nhưng cánh tay của một tiền vệ tài năng của Cal đón lấy cô bé trước. “Lại đây nào, con yêu. Để cha nhìn kỹ con một cái nào.”
Anh ôm cô nhóc trước mặt Jane để cả hai bọn họ có thể cùng nhau uống được cái hình ảnh khuôn mặt nhỏ xíu, nhăn nheo, sau đó anh cúi xuống chạm môi vào vầng trán nhỏ xinh. “Chào mừng đến với thế giới, con yêu. Chúng ta rất mừng là con ở đây.”
Ngạc nhiên và hoàn toàn bình yên, Jane ngắm cha và con gái làm quen với nhau. Cô nhớ đến khoảnh khắc thật lâu trước đó, khi cô hét lên với Cal, Con là của tôi! Không ai khác, chỉ của mình tôi thôi! Khi cô nhìn quanh phòng tới hai người ông bà, những người trông như thể họ vừa được trao cho một ngôi sao, người cụ nội hay gắt gỏng, và người cha, người đã yêu một cách say đắm cô bé đang ẵm trên tay ngay cả khi cô ngắm nhìn, cô nhận ra mình đã sai lầm biết bao.
Ngay sau đó, cô biết cô đã tìm được nó. Điều mấu chốt trong Học thuyết Mọi thứ.
Đầu Cal nảy bật lên. “Ta tìm ra rồi!” tiếng cười vang của anh khiến cô con gái nhỏ mới sinh giật mình mở mắt, nhưng cô nhóc không khóc vì cô bé đã nắm được tẩy của anh rồi. To lớn, ầm ĩ, đa cảm. Một đối thủ dễ dàng bị hạ gục.
“Jane! Mom! Dad! Con biết con sẽ làm gì với cuộc đời mình rồi!”
Jane nhìn anh chăm chăm. “Gì vậy? Nói cho em đi?”
“Anh không thể tin được!” anh hét lên. “Sau bao nhiêu lo lắng, nó đã nhìn trừng trừng vào mặt anh suốt một thời gian dài.”
“Sao cháu không nói với ta cháu lo lắng, Calvin?” một giọng nói cáu kỉnh lanh lảnh vang lên từ góc phòng. “Ta có thể nói với cháu điều cháu cần biết hàng năm nay rồi.”
Họ quay lại nhìn chăm chăm vào bà.
Bà cau mày với họ. “Bất cứ ai với nửa bộ não cũng có thể tìm ra số mệnh của Calvin là bác sĩ nơi miền núi, như cha và ông nó. Máu nhà Bonner chảy rất mạnh mẽ.”
“Bác sĩ?” Jane quay đầu và nhìn anh đầy kinh ngạc. “Bà nói đúng không? Anh sẽ là bác sĩ?”
Cal nhìn trừng trừng bà ngoại anh. “Bà không nghĩ bà nên nói điều đó từ lâu rồi à?!”
Bà khịt mũi. “Có ai hỏi ta đâu.”
Jane cười. “Anh sẽ là bác sĩ? Thật tuyệt vời!”
“Khi anh học xong anh sẽ là một bác sĩ già. Em nghĩ em có thể xoay xở được với việc có một ông chống quay trở lại trường học không?”
“Em không thể nghĩ được việc gì em thấy thú vị hơn.”
Vào giây phút đó Rosie Darlington Bonner quyết định cô nhóc đã bị lờ đi lâu thế đủ rồi. Đây là thời khắc quan trọng của cô mà, và cô muốn một chút chú ý! Sau cùng cô có rất nhiều việc để làm. Một vài cậu em trai phiền hà để chào đón đến với thế giới này, những người bạn để làm quen, những cái cây để trèo, cha mẹ để dỗ dành, và quan trọng nhất, một cuốn tiểu thuyết vĩ đại để viết.
Cũng có rất nhiều những bài kiểm tra toán để hạ gục, không cần nhắc đến những kinh nghiệm không may ở phòng thí nghiệm hoá học với những giáo sư ngốc nghếch, những người chẳng biết đánh giá cao một tác phẩm văn học. Nhưng có lẽ tốt nhất là chưa nên cho hai người đang nhìn xuống cô với vẻ mặt ngây ngốc này biết tí gì về phòng thí nghiệm hoá học hết…
Rosie Darlington Bonner mở miệng và hú lên. Ta đến đây, thế giới! Sẵn sàng hay chưa!
HẾT