Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 22
S
tanley ngủ gà ngủ gật khi xếp hàng lĩnh phần ăn sáng, nhưng vừa nhác thấy bóng ông Ngài cậu đã tỉnh hẳn. Nguyên nửa mặt bên trái của ông Ngài sưng vều bằng nửa trái dưa hấu đỏ. Chỗ bị bà Cai cào có ba vệt răng cưa tím bầm chạy ngay má của gã.
Bọn con trai cùng lều với Stanley hiển nhiên cũng đã trông thấy mặt ông Ngài, nhưng bọn chúng thừa biết khôn hồn thì đừng hó hé gì hết. Stanley đặt hộp nước trái cây ép và cái thìa nhựa vào khay của mình. Mắt cậu cụp hẳn xuống, hầu như không dám thở khi ông Ngài múc thứ gì tựa như cháo bột yến mạch vào tô của cậu.
Cậu mang khay ra bàn. Tiếp sau cậu, một thằng thuộc nhóm khác hỏi:
- Ủa, mặt ông bị sao vậy?
Bỗng nhiên một tiếng rầm.
Stanley quay lại nhìn thì thấy ông Ngài đang ấn đầu thằng bé vào thành nồi cháo yến mạch.
- Mặt tao ghê lắm hả?
Thằng bé cố ọ ẹ nhưng không sao phát ra tiếng. Ông Ngài đang túm chặt cổ họng nó.
- Có đứa nào thấy mặt tao ghê không? - ông Ngài hỏi, tay vẫn bóp cổ thằng bé.
Không ai lên tiếng.
Ông Ngài buông thằng nhỏ ra. Nó va đầu vào cạnh bàn rồi ngã oạch xuống sàn.
Ông Ngài đạp lên người nó và hét:
- Giờ mày thấy mặt tao thế nào?
Một âm thanh rột rột phát ra khỏi miệng thằng bé, cuối cùng nó mới rặn ra từ “Được”.
- Tao cũng thuộc loại đẹp trai đấy chứ, mày thấy sao?
- Vâng, thưa Ngài.
Ở ngoài hồ, bọn con trai hỏi Stanley có biết mặt ông Ngài bị làm sao không, nhưng cậu chỉ nhún vai và hì hục đào hố của mình. Nếu cậu không kể ra thì có lẽ sự việc sẽ tan biến.
Cậu cố đào cật lực và thật nhanh. Không phải để đua tốc độ với chính mình, mà chỉ vì cậu muốn ra khỏi hồ và muốn thoát khỏi ông Ngài nhanh chừng nào tốt chừng nấy. Ngoài ra, cậu biết mình sẽ được nghỉ giải lao.
- Hễ khi nào sẵn sàng thì cho tớ biết - Zero nói.
Xe tải đến lần đầu, do ông Pendanski lái. Lần thứ hai, đến lượt ông Ngài.
Không đứa nào nói gì ngoài câu “Cám ơn Ngài” khi gã rót nước vào bi-đông cho chúng. Thậm chí chẳng đứa nào dám nhìn gương mặt quái dị của gã.
Khi chờ đợi, Stanley đá lưỡi lên vòm miệng và lia khắp bên trong má. Miệng cậu khô cháy, tựa như mặt hồ nứt nẻ. Mặt trời hừng hực phản chiếu qua chiếc gương chiếu hậu của xe tải, khiến Stanley phải đưa tay lên che mắt.
- Cảm ơn Ngài - Nam Châm nói khi nhận bi-đông từ tay hắn.
- Khát nước hả, Mọi Hang? - ông Ngài hỏi.
- Vâng, thưa Ngài - Stanley nói, trao bi-đông của mình cho ông ta.
Ông Ngài mở nắp vòi, và nước tuôn khỏi thùng chứa, nhưng nó không chảy vào bi-đông của Stanley. Bởi lẽ ông Ngài kê miệng bi-đông sát sượt qua dòng nước.
Stanley trơ mắt ra nhìn nước rót tồ tồ xuống đất rồi chóng vánh bị mặt đất khát nước hút sạch.
Ông Ngài để nước chảy chừng ba mươi giây thì ngừng lại.
- Muốn thêm không? - gã hỏi.
Stanley im thít.
Ông Ngài lại mở vòi nước ra, và một lần nữa, Stanley lại đờ ra ngó nước chảy xuống đất.
- Rồi, tha hồ uống nhé - gã trao lại cho Stanley cái bi-đông rỗng.
- Cảm ơn Ngài - cậu nói.