Nguyên tác: My Beloved
Số lần đọc/download: 2740 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 13:33:04 +0700
Chương 22
K
hoảng sân giữa tập trung đông đảo những người lính kị binh đang ngồi trên lưng ngựa. Hầu hết dân chúng ở Langlinais đều có mặt ở đó để nói lời chào tạm biệt, bất chấp rằng đích đến của họ là bí mật và tính chất của chuyến đi không được tiết lộ.
Juliana dừng lại ở bậc thang trên cùng. Bình minh mới ló rạng và bầu trời đang bắt đầu hừng sáng. Một bầu không khí mong chờ dường như bao trùm lâu đài và những cư dân của nó. Phải chăng nó vẫn thường diễn ra như vậy mỗi khi Sebastian rời Langlinais lên đường du hành?
Nàng dõi mắt tìm chàng giữa những người lính thiện chiến, tìm kiếm bóng dáng chiếc áo choàng đen đặc biệt của chàng. Nhưng không thấy chàng đâu cả.
Grazide luýnh quýnh đi bên nàng. “Cô đã từng thấy những người đàn ông tài giỏi như vậy chưa, thưa phu nhân? Tất cả họ đều sinh ra và được nuôi dạy tại Langlinais. Tại sao không chứ, tôi biết hầu hết bọn họ từ khi họ còn là những đứa trẻ. Và còn tự tay tắm rửa cho họ nữa ý chứ. Anh chàng đó,” bà nói, chỉ vào một người đàn ông tóc màu đỏ hung đang đứng cạnh Jerard, “là bạn thân nhất của thằng Ned nhà tôi hồi còn nhỏ đấy. Chị gái cậu ta giờ là con dâu yêu quý của tôi. Nhưng nói về tôi thế là đủ rồi. Chúng ta nên tiễn cô lên đường thôi. Tôi sẽ nhớ cô lắm, cô gái đáng mến. Chúc cô bình an, và Chúa sẽ chăm lo cho cô cho đến khi chúng ta gặp lại.”
Juliana cúi xuống và nhận cái ôm từ bà hầu gái, đáp lại nó bằng sự nồng nhiệt tương tự. Thật sự, nàng ngày càng quý mến Grazide. Mà thật ra, ai lại không thích một người phụ nữ hoạt bát như vậy được cơ chứ.
Nàng thẳng người dậy và mỉm cười, nhìn qua Grazide xuống khoảng sân chật cứng. Và rồi nàng trông thấy chàng.
Phải mất một lúc nàng mới lấy lại được nhịp thở. Juliana có thể tính được ba lần nàng trở nên lặng cả người mà không nói được nên lời. Lần đầu tiên gặp Sebastian là một, ngày nàng biết bí mật của chàng là hai. Và lần này nữa.
“Ôi nhìn kìa, thưa phu nhân, ngài ấy đấy. Và cũng vẫn cưỡi con Faeren. Không phải là ngài ấy thật đáng chiêm ngưỡng sao?”
Khoảng sân được thắp sáng bởi những tia sáng mặt trời mới mọc vô cùng rực rỡ. Một con chiến mã đen như gỗ mun, dây cương và bộ giáp của nó được dát bạc, chiếc yên ngựa cũng dát bạc nốt, lấp lánh trong ánh sáng. Người kĩ mã điều khiển nó rất khéo léo, thậm chí còn cười với sự hồ hởi của người đã bị kìm hãm niềm vui thích trong một thời gian dài. Nụ cười xếch đến tận mang tai của chàng loé lên trong ánh nắng ban mai cũng sáng chói như bộ áo giáp chàng đang mặc, bộ áo giáp đan bằng xích bạc trải dài từ cổ qua thắt lưng đến tận mắt cá chân chàng, phía trên là một chiếc áo chùng không tay màu đỏ thẫm. đai lưng dắt gươm của chàng được thêu nổi với màu đỏ và bạc, và thanh gươm treo ở đó có nạm một viên hồng ngọc ở chính giữa cán.
Chàng chính là Sebastian của Langlinais.
Đây chính là người đã cưỡi ngựa xông vào chiến trường, vị hiệp sĩ đã chiến thắng trong vô số cuộc thi đấu. Người chiến binh trẻ tuổi với mái tóc nâu gợn sóng nhưng lại chuyển sang màu vàng và đỏ trong ánh mặt trời. Người đàn ông mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây. Chàng cười vang và nàng cảm thấy trái tim nàng như rớt xuống khi nhìn ngắm chàng như thế này. Không còn dáng vẻ của người tu hành mộ đạo, không còn thấy người đàn ông nghiêm nghị chìm đắm trong sự cô độc. Có lẽ, chỉ còn là một sự hiện diện thoáng qua của người đàn ông đã đồng hành cùng tâm hồn nàng, ngưòi đã đánh cắp trái tim nàng thậm chí ngay từ khi chàng xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Jerard cất tiếng gọi chàng, và Sebastian trả lời với một tiếng cười vang. Những lời họ trao đổi với nhau không quan trọng, ý nghĩa cũng không cần thiết. Câu thần chú mê hoặc nàng trở nên mạnh hơn. Đúng lúc đó, Sebastian để Faeren tự do hành động, và con ngựa dường như sắp bay lên. Faeren biến thành một sinh vật có cánh, một tạo vật được tạc nên bởi phép thuật và truyền thuyết. Juliana cảm thấy như thể nàng đang chứng kiến một cảnh tượng sẽ không bao giờ lặp lại nữa, trong đó Sebastian và Faeren tượng trưng cho tất cả những gì được coi là đẹp đẽ, dũng mãnh và cao quý nhất trên đời, nhưng sự cao quý và ý định chói lọi của nó đều đã bị hiểu lầm và đang dần tàn lụi.
Khi quan sát họ đi qua cánh cổng phía bắc, nàng nghĩ một người đàn ông không cần thiết phải tỏ ra đạo mạo và toàn vẹn. Anh ta chỉ cần là chính mình cũng đã đủ lắm rồi. Những hiệp sĩ hành quân trong cuộc thập tự chinh cũng giữ nguyên bản chất của họ với dáng vẻ đầy lý tưởng vinh quang, và vì thế đã đạt được mục tiêu của họ khi rời xa quê nhà và để lại đằng sau những trái tim đầy mong ngóng. Họ không cần phải giành lại Jerusalem để chứng tỏ họ là những người xuất chúng. Vậy mà, thậm chí lúc này đây, đàn ông vẫn đánh nhau và chết vì tranh giành quyền sở hữu những mảnh đất đất nhỏ, để đoạt lấy quyền cai trị trong khi lại không hiểu được rằng, chính sự trau dồi nhân cách và trí tuệ của bản thân họ mới là thứ đáng để tìm kiếm.
Liệu đó có phải là một ý nghĩ dị giáo không?
Một tia sáng loé lên trên bộ áo giáp của Sebastian, một sự vụt sáng rất hoàn hảo cho thời khắc này. Chàng ghì cương con Faeren, thúc ngựa lên đỉnh đồi nhìn xuống toàn cảnh Langlinais, chỉ còn thấp thoáng dáng người với một bàn tay giơ lên cao. Một ý nghĩ kì lạ, ý nghĩ khiến nàng bước tới vài bước, như thể nàng sẽ có thể vươn tay ra và chạm vào chàng. Như thể họ giờ đang ở gần bên nhau hơn bao giờ hết. Chia lìa bởi khoảng cách, chứ không phải bởi tinh thần. Liệu nàng có thể cảm nhận được những suy nghĩ của chàng hay là chúng chỉ là những tiếng dội lại từ những mong ước của chính nàng? Chúng ập vào nàng như thể chúng là những con bướm dập dìu trong làn gió xuân. Quay lại với em, Sebastian.
Đừng sợ, Juliana.
Ta sẽ ở bên nàng.
Mãi mãi.
Nàng muốn bật khóc. Thay vì thế, nàng lưu giữ những kí ức về thời khắc này thật chặt trong nàng, thề rằng sẽ vĩnh viễn nhớ về hình ảnh của chàng, toàn vẹn và hạnh phúc.
“Thưa phu nhân?”
Nàng hấp háy mắt, bị kéo ra khỏi sự mơ màng bởi giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm của Grazide. Jerard đang đứng bên cạnh bà. Họ đã quan sát nàng trong bao lâu rồi nhỉ?
Jerard cúi người và dẫn nàng ra chỗ cỗ xe ngựa mà nàng sẽ dùng trong chuyến đi. Nàng quay lại chào tạm biệt Grazide một lần nữa, rồi vào trong xe.
Nàng không thể nhìn theo bóng dáng Sebastian được nữa.
Sebastian cho rằng giữ Juliana bên mình có thể sẽ là cách tốt nhất để bảo vệ cho nàng. Chàng đã rất mong đó chỉ là một điều không có thật, nhưng một giấc mơ, một ảo ảnh méo mó về những ánh gươm đao sáng loá và tiếng ngựa kêu thất thanh khiến chàng nhận ra việc bỏ nàng ở lại sẽ đặt nàng vào tình thế nguy hiểm còn hơn là đưa nàng theo cùng.
Thế mạnh của quân Templar chính là ở những mưu đồ chính trị xảo quyệt. Sẽ dễ dàng hơn cho chúng khi sử dụng Juliana làm con tin để ép chàng giao lại kho báu của Cathar hơn là vây hãm Langlinais hoặc bắt giữ và tra tấn chàng.
Chưa kể đến chàng nghĩ nàng sẽ không đời nào chịu ở lại, thậm chí nếu chàng quyết định lên đường mà không có nàng. Trên khuôn mặt nàng rành rành sự tức giận và cả một nét bướng bỉnh đáng kinh ngạc. Chàng sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu nàng tuyên bố rằng nàng sẽ bám theo chàng bất kể chàng quyết định như thế nào. Nhưng không cần thiết phải làm như thế.
Nàng đã chôn vùi ý chí của chàng với câu hỏi của nàng. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài bỏ lại một người hủi ở Langlinais?” Đó là một nỗi lo sợ rất thực tế. Nhưng đó có phải là lý do duy nhất khiến chàng quyết định đưa nàng theo? Hay bởi vì chàng nuôi giữ hi vọng được ở bên nàng? Chàng biết câu trả lời ngay cả khi chàng nguyền rủa sự ngu ngốc của chính mình.
Cho đến khi họ đến gần bờ biển, Juliana sẽ có thể di chuyển bằng xe ngựa, thứ sẽ cho nàng nhiều sự thoải mái hơn. Sau đó, nàng sẽ cần phải cưỡi ngựa chung với Jerard, tình trạng của đôi tay nàng khiến nàng không thể giữ được dây cương ngựa một mình.
Theo những tính toán của chàng, họ sẽ phải mất vài tuần để đến đựơc Montvichet. Và mỗi dặm đường sẽ rất đáng trông đợi, chàng chắc chắn điều đó.
Chàng nhìn từ nơi dừng ngựa, quan sát Jerard đang trao đổi với những kị binh khác. Ngoài họ ra còn có mười hai người nữa trong chuyến đi này. Một số lượng nhỏ đủ để dấn thân vào một nhiệm vụ nguy hiểm như thế này. Chàng ra hiệu cho con ngựa, và những người vợ thì ôm hôn, còn trẻ con thì ôm chầm lấy những người kị binh.
Những chiến binh đáng tin cậy nhất đã được chỉ định ở lại bảo vệ Langlinais. Một chàng trai trẻ người qua sự huấn luyện của Jerard được giao nhiệm vụ kiểm tra vụ thu hoạch, một nhiệm vụ khiến anh ta thấy hãnh diện một cách khủng khiếp. Chàng vẫy tay và nở một nụ cười để chào tạm biệt những người dân Langlinais. Sebastian dóng ngựa từ sân trong, và phóng qua những lớp cổng thành.
Chàng quay lại để ngắm nhìn Langlinais lần cuối. Nó chập chờn trong ánh sáng trắng của buổi bình minh. Quê hương của chàng. Chàng đã từng một lần ra đi để tới Montvichet, và cuộc sống của chàng đã thay đổi vĩnh viễn. Liệu chuyến đi lần này sẽ mang đến cho chàng điều gì? Chàng quay người đi, không để tâm đến vô số những nỗi lo lắng nữa, mà tập trung vào hành trình trước mắt, tới một nơi mà chàng không bao giờ muốn trông thấy lần nữa, thậm chí dù là trong những giấc mơ.