Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 23
S
alonen cảm nhận được qua bàn tay phải của mình khi đầu dao nhọn xuyên vào ngực Mettälä. Cậu ta cảm nhận được cả sự chững lại của đầu dao khi cắt đứt chiếc xương sườn. Một cảm giác kỳ lạ, gần như là khoái lạc, có đôi chút uể oải làm cậu ta run lên. Cậu ta kịp nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc râu ria tua tủa, vẻ tội nghiệp vô bờ trong cái nhìn yếu ớt cùng khuôn miệng hơi hé mở và trong nháy mắt cậu ta thấy thương nạn nhân của mình đến thắt lòng. Tình thương cảm ấy lên đến đỉnh điểm khi cậu ta từ từ rút dao ra khỏi ngực Mettälä. Đến lúc đó cậu ta mới sực tỉnh và bắt đầu hét lên, rằng phải gọi bác sĩ đến ngay. Nhưng sếp của phà chậm chạp kiểm tra cái xác và nói rất rõ ràng, Mettälä không còn cần đến bác sĩ của thế gian này nữa rồi. Ở đây chỉ còn cần các nhân viên nhà nước thôi, sếp nói thêm và nhìn Salonen rất u ám:
- Cậu đã thu xếp nơi nghỉ cho mình trong thời gian dài đấy, Nokia ạ!
Có vẻ như chính Salonen cũng thấy kinh ngạc tột độ. Đầu tiên cậu ta lầu bầu gì đó, là chính Mettälä gây ra chuyện này - cớ gì mà lại rống lên như thế - nhưng nghe xong câu nói của sếp gã thanh niên mới như bừng tỉnh, lại bắt đầu lải nhải phải tìm bác sĩ thôi, phải tìm bác sĩ ngay. Chạy đến cái làng kia, kiếm ngựa, để tôi đi cũng được.
- Chắc chắn là cậu muốn đi luôn bây giờ rồi!
Salonen vẫn cứ tiến về phía làng.
- Puolamäki anh cũng đi và cả anh nữa Heinonen, hãy theo sát cậu ta, không được để kẻ giết người thoát như thế.
Tâm trí chàng trai trẻ như rối loạn. Anh ta nói rất nhanh, tay đụng đậy rất kích động trong túi quần. Đầu anh ta không đội mũ, mái tóc vàng hoe vẫn còn nguyên nếp chải gọn gàng. Trong khi làm này nọ anh ta đưa tay vuốt tóc, rồi lại lắc lắc đầu theo thói quen, để trên tóc không hằn lại những đường ngón tay cào.
- Tôi không phải là kẻ giết người - Chúa chứng giám - Ai mà nói tôi như vậy sẽ được nhận hậu quả hệt như thế - Anh ta không bao giờ gọi tôi theo tên thật mà lúc nào cũng giễu cợt bằng tên Nokia - cũng như tất cả các anh vậy.
Chàng thanh niên nghiến hai hàm răng, như có tiếng khóc từ trong cổ sắp bật ra.
- Và tôi sẽ kể cho vợ anh ta biết sự thật là thế nào, trời ơi, Jukka, anh đã làm gì với chính anh và với tôi thế… Nhưng phải tìm được bác sĩ về, tôi phải có quyền tìm bác sĩ về cho anh ta chứ. Các anh đi cùng cũng được cả Puolamäki và Heinonen, tôi không bỏ trốn đâu, phải Kortsaani sẽ cho ta mượn ngựa, đó là ông chủ rất tốt bụng. Các anh hãy chăm sóc kẻ bất hạnh đến mức có thể nhé. Ôi Chúa ơi, cuộc đời con người thật là…
Câu nói ngắt quãng, chàng thanh niên không nói nốt cuộc đời con người là thế nào. Anh ta đi cùng hai người đàn ông, vừa đi vừa nói và vẫn rất kích động. Cứ như ý thức của anh ta muốn rời bỏ sự việc không thể nào sửa chữa được nữa ấy, sự việc mà chính anh ta giờ đã hiểu.
Phải đến Kortsaani - mượn ngựa và đi gọi bác sĩ. Theo lời khuyên của sếp, những người thợ khác để thi thể của Mettälä nguyên chỗ, theo đúng tư thế mà anh ta ngã gục xuống đám cỏ.
- Nó có thể có giá trị khi cảnh sát đến khám nghiệm kiểm tra. - Sếp nói vậy. - Và này các anh hãy nhớ, mọi việc xảy ra như thế nào. Không phải đầu tiên Mettälä đứng ở đây, như thế này.
Sếp, vẻ khắc khổ nghiêm trọng trên khuôn mặt, bắt đầu cùng với những người đàn ông đứng xung quanh nhắc lại theo trí nhớ việc xảy ra như thế nào.
Và Mettälä nằm đó giữa đám mùi dại đang lúc kết hạt cùng đám angervo* đang nở hoa, một phần đầu gác trên vạt lúa mì, trên người vẫn bộ quần áo vải bông pha ni lông, dưới chân vẫn đôi ủng ống dài đôi chỗ đã bị vá. Anh ta nằm đó, đôi mắt mở he hé như đang trừng trừng ngó mặt trăng, lúc đó đang sắp lặn. Vào thời điểm này mặt trăng rằm không lượn lờ lần lữa lâu trên đường chân trời. Trong chuồng trên phà con ngựa của anh ta nằm đó, bên cạnh đó là chiếc xe đẩy của anh ta. Cả hai đều cũ kỹ và ọp ẹp.
Filipendula, chi thực vật dại, thường mọc ở Bắc bán cầu, thuộc họ hoa hồng. Hoa thường màu trắng, hoặc hồng phớt.