To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: (Bản Scan Gốc Không Có) Chương 24: Trước Kỳ Đấu Mạo Hiểm Kiếm DI Báu - Nổi Chiến Tranh Bởi Tức Khí Nhất Thời
úi Tây Khuynh là ngọn núi cao nhất của các núi ở Nam ngạn sông Hoàng Hà.
Chiều hôm đó có hai nữ một nam cưỡi một con hươu mai hoa với một con bò trắng đi tới chân núi Tây Khuynh. Không cần phải nói rõ quý vị cũng biết ba người đó là hai nàng Thiến Thiến với Thiên Tứ rồi.
Thì ra ba người định đoạt kế hoạch xong, sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Thiến Thiến lấy cớ đưa Thiên Tứ đi du ngoạn các thắng cảnh của thành phố Lan Châu, liền cùng nhau ra khỏi Khổng phủ.
Ba người chia đường đi mua những đồ cần dùng, rồi cùng quay trở về dưới núi Cao Lan, hạ cái bạt xuống cuộn lại thành một bó mang theo, rồi hai nàng cưỡi hươu, Thiên Tứ cưỡi bò đi núi Tây Khuynh luôn.
Con hươu với con bò đi nhanh vô cùng, không đầy hai ngày đã tới chân núi Tây Khuynh liền. Lúc ấy mặt trời đã lặn, mặt trăng mới bắt đầu mọc, Thiên Tứ cưỡi ở trên lưng bò đưa mắt nhìn bốn xung quanh, thấy dãy núi Tây Khuynh này vừa cao vừa liên miên bất tuyệt, nên chàng nghĩ muốn tìm thấy Âm Phong Cốc, chỗ có kho tàng di báu, không phải là chuyện dễ. Hơn nữa cưỡi ở trên lưng bò với lưng hươu tuy rất bình tĩnh, nhưng hai con thú đó đã chạy hơn một ngày trời như vậy, cả người lẫn thú cũng đủ thấm mệt rồi, nên chàng vội đề nghị:
- Chúng ta hãy ở nơi đây nghỉ ngơi một đêm trước nhé?
Hàn Thiến Thiến vâng lời, khẽ vỗ cổ con hươu một cái, thế là con hươu dừng chân lại ngay.
Thiên Tứ với hai nàng nhảy xuống dưới đất, lấy bạt ra dựng lên luôn. Thế rồi ba người liền chui vào trong bạt nghỉ ngơi.
Thiên Tứ kiếm ba tảng đá để làm cái lò và kiếm một ít cành khô để đốt cho đỡ lạnh và thổi cơm ăn.
Một lát sau, Hoa Thiến Thiến đã thổi cơm và làm thức ăn xong, ba người liền ngồi xuống ăn, vừa thưởng nguyệt. Cả ba đều cảm thấy khoái chí vô cùng.
Thấy mặt trăng rất đẹp, Hàn Thiến Thiến bỗng hỏi Thiên Tứ rằng:
- Đại ca, trên mặt trăng có người ở không? Em chắc những cung điện ở trên đó thế nào cũng trong suốt và đẹp lắm. Nếu chúng ta lên được trên đó thực là thích thú biết bao.
Thiên Tứ mỉm cười đáp:
- Nghe nói xưa kia trong cung trăng có Hằng Nga...
Từ nhỏ đến giờ Hàn Thiến Thiến chưa nghe thấy ai kể câu chuyện thần thoại ấy cho mình nghe cả, nên nàng vừa thấy Thiên Tứ nói tới đó đã trố mắt lên nhìn và hỏi:
- Có thực không? Nàng lên bằng cách nào thế?
Thiên Tứ với Hoa Thiến Thiến trông thấy dáng điệu của Hàn Thiến Thiến rất ngây thơ đều phì cười, tuy hai người cười như thế, nhưng không muốn để cho Hàn Thiến Thiến hiểu lầm là mình cười chế giễu nàng. Vì vậy Thiên Tứ vội đáp:
- Câu chuyện tôi kể đây là một chuyện thần thoại của đời thượng cổ. Theo lời đồn thì triều đình Hạ đời thượng cổ, nhân dân không chịu thủ phận làm ăn. Thần thánh trên trời mới trừng phạt những dân chúng đã bại hoại phong khí, đặc biệt sai mười người con xuống trần hoá thành mười mặt trời để nung cho người đời chịu không nổi ánh sáng nóng hổi. Lúc bấy giờ mười mặt trời cũng xuất hiện ở trên không, nhà cửa cây cối ở dưới đất chịu không nổi sức nóng hổi của mười mặt trời ấy thiêu đốt, những nhà cửa và cây cối đều bị bốc cháy, cả người cũng bị cháy xém, không còn nơi ẩn trốn, nhất thời tiếng khóc lóc kêu ca nổi lên khắp nơi, người bị thương và chết chóc không sao đếm xuể.
Hàn Thiến Thiến cứ trố mắt lên nghe, thấy Thiên Tứ vừa ngắt lời, nàng liền xen lời hỏi:
- Có phải Hằng Nga chịu không nổi ánh nắng hồi ấy mà phải lên trên cung trăng ở đấy không?
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Không phải, lúc ấy Hằng Nga cũng là một vị thiên thần, nàng là vợ của một vị thiên thần khác tên là Hậu Nghệ. Hai vợ chồng vốn dĩ ở trên trời, nhưng vì Hậu Nghệ thấy dưới đất dân chúng bị các con của thiên thần phải bị thương và chết chóc khổ sở như vậy, liền rủ nhau giáng xuống dưới trần.
Thiến Thiến thấy chàng nói rất chậm chạp vội thúc giục:
- Sau rồi thế nào nữa?
Hoa Thiến Thiến cũng xen lời nói:
- Sau Hậu Nghệ xuống dưới trần rồi, liền thay mặt nhân dân van cầu con của thiên thần sớm rút lại những ánh nắng lợi hại ấy đi. Ngờ đâu các con của thiên thần lại không thèm đếm xỉa tới, cứ ra oai hoài. Hậu Nghệ không sao nén nổi lửa giận, liền lấy cung và tên thần ở trên vai xuống bắn luôn một lúc chín phát, chín người con của thiên thần bị bắn trúng và bị rớt xuống hết.
Hàn Thiến Thiến nghe tới đó liền vỗ tay và khen Hậu Nghệ là người võ dũng. Thiên Tứ lại nói tiếp:
- Tuy Hậu Nghệ đã giải trừ được những sự đau khổ cho dân chúng nhưng ông ta lại thất lễ với thiên thần. Vì vậy thiên thần nổi giận mới cự tuyệt không cho vợ chồng Hậu Nghệ trở lại thiên đường nữa.
Nói tới đó Thiên Tứ ngắt lời nhìn Thiến Thiến, chàng có ý muốn bảo nàng ta kể tiếp mình. Hoa Thiến Thiến hiểu ý ngay liền đỡ lời nói tiếp:
- Hằng Nga hay tin ấy hoảng sợ vô cùng, nàng sợ bộ mặt đẹp của mình sẽ như người đời già dần và xấu dần đi, vì nàng là một mỹ nhân đẹp có tiếng cả trên trời lẫn dưới đất, nên nàng oán trách Hậu Nghệ can dự vào việc ấy. Nàng lại mơ tưởng đến những ngày tự do tự tại ở trên trời, nàng bắt buộc Hậu Nghệ phải nghĩ cách đưa nàng trở về trời.
Tuy Hàn Thiến Thiến chỉ lắng tai nghe thôi, nhưng trong đầu nàng vẫn có ý nghĩ khác nhau đang xung đột. Một là nàng cảm thấy cái sợ của Hằng Nga rất có lý, hai là nàng cảm thấy Hằng Nga oán trách một người chồng thần dũng như vậy thì thật vô lý.
Thiên Tứ lại kể tiếp:
- Muốn làm cho vợ được hài lòng. Hậu Nghệ không quản ngại gian truân, mạo hiểm lên núi Côn Lôn để gặp Tây Thiên Vương Mẫu nương nương xin thuốc tiên, nhưng Tây Thiên Vương Mẫu nương nương không dám tặng linh dược cho chàng. Tuy vậy, bà ta thấy Hậu Nghệ có lòng thành và có ý cương quyết như vậy, liền động lòng thương chỉ bảo cách chế luyện linh dược để chàng về tự chế luyện lấy.
Hậu Nghệ nhớ kỹ đơn thuốc đó, về tới nhà tốn công và mất một thời gian khá lâu mới kiếm đủ các vị thuốc để về chế linh dược rồi, nhưng số lượng quá ít, không đủ cho hai người cùng uống. Nếu số thuốc ấy chia cho hai người uống thì chỉ có thể có công hiệu làm cho trẻ đẹp mãi thôi, chứ không sao trở về trời được.
Sự thực Hậu Nghệ không muốn trở về trên trời nữa thì đúng hơn, chàng chỉ muốn vợ mình được trẻ đẹp mãi mãi, hai người sống chung ở dưới đất cũng sung sướng như sống ở trên trời vậy.
Nghe tới đó, Hàn Thiến Thiến khẽ thở dài một tiếng với giọng não nùng xen lời hỏi:
- Phải đấy, quý hồ được sống chung với người yêu mãi mãi thì ở trên trời cũng thế mà ở dưới đất cũng vậy thôi!
Hoa Thiến Thiến cũng buông tiếng thở dài rồi đỡ lời:
- Ai chả nghĩ như vậy, riêng có Hằng Nga thì lại có ý nghĩ trái ngược. Nhân lúc Hậu Nghệ đi vắng, nàng lấy trộm chỗ linh dược mà người chồng đã tốn không biết bao nhiêu công lao khó nhọc mới thành bỏ vào mồm nuốt hết. Chỉ trong chốc lát, nàng đã mọc lông cánh và bay ngay lên trên trời.
Hàn Thiến Thiến kêu "ồ" một tiếng, thì Hoa Thiến Thiến đã vội nói tiếp:
- Lúc ấy Hậu Nghệ vừa về tới chân núi, xa xa trông thấy vợ mình đang bay lơ lửng trên trời, chàng biết Hằng Nga đã lấy trộm linh dựơc uống hết. Chàng định lấy tên bắn chết nàng, nhưng sau chàng nghĩ lại, tuy Hằng Nga là người vô tình bạc nghĩa như thế, nhưng chàng vẫn không nhẫn tâm ra tay giết hại nàng.
Nghe tới đây, Hàn Thiến Thiến không sao nhịn được nữa, hậm hực đỡ lời nói ngay:
- Hằng Nga là người có bụng xấu như vậy tại sao thiên thần không trừng phạt nàng ta, lại cứ để yên cho nàng ta lên trời như thế?
Thiên Tứ mỉm cười đáp:
- Ai bảo là không? Vì thế mà thiên thần đã phạt Hằng Nga ở một mình trong Quảng Hàn Cung trên Nguyệt Điện, suốt đời lạnh lẽo cô độc và buồn tẻ.
Hàn Thiến Thiến vẫn còn hậm hực khẽ gật đầu mấy cái, hình như nàng muốn nói:
- "Đáng kiếp!"
Nhưng nàng chưa kịp nói câu ấy, thì nàng lại hỏi luôn câu khác:
- Thế còn Hậu Nghệ thì sao? Sau chàng ta đi đâu?
Thiên Tứ chớp mắt nghĩ bụng:
- "Câu hỏi này khó trả lời thực!"
Ngờ đâu Hoa Thiến Thiến trả lời hộ chàng:
- Hậu Nghệ tức giận vô cùng và thề không quay trở về trời nữa. Chàng ở lại dưới trần gian dạy người đời luyện võ, bắn tên để săn bắn. Bây giờ đa số khí giới với ám khí của người giang hồ chúng ta đang sử dụng có già nửa số là của Hậu Nghệ truyền lại đấy.
Nghe tới đó Hàn Thiến Thiến có vẻ hài lòng, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng lại nói tiếp:
- Như vậy Hậu Nghệ là lão tổ sư của chúng ta đấy phải không?
Nói xong nàng lại làm mặt nghiêm trang một hồi. Tuy Thiên Tứ và Hoa Thiến Thiến không biết nàng đang nghĩ ngợi gì, nhưng hai người không muốn phá bầu không khí yên tĩnh ấy nên cả ba cứ lẳng lặng ngồi yên hồi lâu, rồi Hoa Thiến Thiến mới đứng dậy nhặt nhạnh bát đũa.
Thiên Tứ thấy đã đến giờ liền thúc giục Hàn Thiến Thiến uống hạt Tuyết Liên của Bại Sự lão nhân tặng cho.
Hàn Thiến Thiến trước sau đã nuốt hai hạt Tuyết Liên rồi, hai lần trước đều được Thiên Tứ ở cạnh vận động trợ giúp, chân khí ở đan điền đã mạnh gấp đôi xưa. Và lần này nàng không cần nhờ Thiên Tứ giúp sức nữa, liền nuốt hạt Tuyết Liên thứ ba và ngồi xuống vận công điều tức luôn.
Chiều ngày hôm sau, trên đỉnh núi Tây Khuynh bỗng có hai giai nhân tuyệt sắc xuất hiện, một người mặc áo màu tía, một người mặc áo màu hồng trông như một đám mây hồng. Cả hai cùng cưỡi con hươu mai hoa với một con bò lông bạc chạy nhanh như điện chớp, bất cứ có đường hay không cũng vẫn cứ tiếp tục chạy vượt núi qua suối như điên khùng. Mãi đến gần giờ ngọ hai người hai thú mới xông vào trong sơn cốc, hai bên có hai vách núi cao chọc trời.
Xưa nay trong sơn cốc này không có một bóng người nào lai vãng nhưng lúc này lại có mấy chục cái bạt Mông Cổ to to nhỏ nhỏ dựng la liệt trong đó.
Hai giai nhân tuyệt sắc trông cảnh tượng trong sơn cốc chỉ nhìn nhau mỉm cười, không những không lấy làm ngạc nhiên mà lại còn thúc hươu với bò xông thẳng vào trong sơn cốc là khác.
Hươu và bò cùng kêu như sấm động, các người ở trong những bạt Mông Cổ đó nghe thấy tiếng kêu ấy đều giật mình kinh hãi. Hai con thú chưa tới gần thì đã có bốn tên Phiên tăng to béo mặc áo cà sa màu vàng ở trong bạt nhảy ra luôn.
Bốn tên Phiên tăng ấy đều cầm giới đao sáng quắc đứng xếp thành hàng ngang ngăn cản lối đi. Tên đứng giữa còn cất giọng sang sảng như tiếng thanh la vỡ và dùng tiếng Hán trọ trẹ hỏi:
- Yêu nữ ở nơi nào mà dám đến chỗ tạm trú của các vị Hoạt Phật này như vậy? Có mau nhảy xuống đất...
Y chưa nói dứt thì đã thấy hai luồng ánh sáng và có sức mạnh vô song nhằm người y đẩy tới.
Hai tên Phiên tăng đứng giữa không dám ra tay chống đỡ lại, mà chỉ nhảy sang hai bên múa tít giới đao nhằm người với thú tấn công một thế rất ác độc.
Tên Phiên tăng lên tiếng nói hồi nãy đã đổi giọng quát mắng luôn:
- Con nhãi này, mi muốn chết...
Thiếu nữ cưỡi trên con bò cười khanh khách đáp:
- Đã chắc đâu ai sống ai chết nào?
Nàng vừa nói tới đó thì cả hươu lẫn bò đã xông tới cạnh Phiên tăng nọ, cả hai con thú cùng hò và kêu, tiếng kêu của chúng làm cho sơn cốc chấn động.
Hai tên Phiên tăng đứng gần hai con thú bị tiếng kêu của nó làm cho đinh tai nhức óc, tâm hồn hỗn loạn. Vì vậy tay chúng mới hơi chậm một chút. Ngờ đâu má của chúng đã bị hai nàng tát cho một cái "bốp, bốp" đau nhức vô cùng.
Hai tên Phiên tăng chịu không nổi cũng thất thanh kêu la và loạng choạng lui về phía sau mấy bước ngơ ngác nhìn má nhau.
Lúc ấy chúng mới hay mặt chúng đã bị sưng húp, mũi méo, mắt nổ đom đóm, nên cả hai lại đồng thanh kêu la một tiếng nữa.
Hươu và bò không hề ngừng chân chút nào, chỉ thoáng cái đã phi tới gần những cái bạt Mông Cổ. Cả hai nàng song song thét lớn và cùng giơ tay lên tấn công, chỉ nghe thấy "lộp bộp" một hồi, cái bạt Mông Cổ đã bị hai nàng đánh đổ ụp xuống.
Bốn tên Phiên tăng thấy thế đều cả giận luôn mồm xì xì xồ xồ mắng chửi hai nàng và chúng múa giới đao đuổi theo ngay.
Lúc ấy mấy chục cái bạt Mông Cổ kia đều có rất nhiều người chui ra, trong đó có cả tăng lẫn tục. Những Phiên tăng có ba nhóm, một nhóm mặc áo đỏ, một nhóm mặc áo vàng và một nhóm áo trắng rất dễ phân biệt, còn những người tục gia thì đều mặc võ trang màu huyền.
Các người ở trong bạt chui ra thấy hai thiếu nữ liều lĩnh như vậy đều nổi giận rút khí giới ra định xông lên vây đánh.
Đang lúc ấy trong sơn cốc đột nhiên có một tiếng mõ nổi lên làm rung động cả ngọn núi. Bọn người cả tăng lẫn tục nghe thấy tiếng mõ ấy vội ngừng chân lùi sang hai bên đứng yên tức thì. Chúng rất có trật tự người áo đỏ đứng về phía áo đỏ, người áo vàng đứng vào phía áo vàng, chứ không đứng lộn xộn.
Cùng lúc ấy cái bạt Mông Cổ to lớn và đặc biệt nhất bằng vải vàng dựng ở nơi chính giữa đã có một tiếng niệm Phật hiệu vọng ra, tiếp theo đó cửa màn bỗng vén lên, bốn chú tiểu chia làm hai hàng bước ra. Lại có một tiếng Phật hiệu nữa vọng ra tiếng niệm Phật hiệu này không lớn lắm nhưng khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy đinh tai nhức óc và tâm hồn bị chấn động rất mạnh.
Hai thiếu nữ cưỡi trên hai con thú kia nghe thấy tiếng Phật niệm ấy hình như đã giật mình kinh hãi nên đã vội ngừng chân lại tức thì. Lúc ấy các người mới trông thấy rõ hình dáng của hai người và hai con thú nọ.
Bọn tăng tục nhìn thẳng vào mặt hai nàng đồng thanh niệm Phật hiệu, nhưng chỉ thoáng cái thôi, chúng đã vội cúi đầu lẳng lặng đứng im.
Bốn chú tiểu tay cầm bốn môn pháp khí cúi đầu rảo bước, đi theo chúng là một hoà thượng to béo cao chừng một trượng mình mặc áo cà sa vàng từ từ tiến tới. Người đó chính là Ban Thiền Hoạt Phật lãnh tụ của Hoàng giáo.
Trông bề ngoài động tác của hoà thượng ấy rất chậm chạp, nhưng sự thật tốc độ của y rất kinh người, chỉ trong nháy mắt y đã đi tới chỗ cách hai con thú chừng hai trượng.
Bọn Phiên tăng mặc áo cà sa vàng thấy Hoạt Phật đích thân ra can thiệp, chúng liền chắp tay vái chào và vội vàng đi đến phía sau Hoạt Phật đứng yên và xếp thành hàng ngũ hẳn hoi.
Ban Thiền Hoạt Phật trợn đôi mắt sáng quắc như hai ngọn đèn lên ngắm nhìn hai người và con thú.
Y thấy thiếu nữ mặc áo tía cưỡi trên lưng hươu vẻ mặt hãy còn ngây thơ, hai mắt to và đen nhánh đang ngơ ngác và nhìn hình như có vẻ thích thú lắm. Còn thiếu nữ áo hồng cưỡi trên lưng con bò kỳ dị thì rất đoan trang cao quý, trông như một thánh nữ, khiến ai cũng không dám nhìn nàng lâu hết.
Hoạt Phật đang ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy đôi thiếu nữ này rất đáng mến, y liền cười ha hả, với giọng nói tiếng Hán trọ trẹ hỏi hai nàng rằng:
- Hai cô nương là môn hạ của ai? Đột nhập sơn cốc này làm gì thế?
Hai thiếu nữ ấy chính là Hàn Thiến Thiến với Hoa Thiếên Thiến. Khi ở dưới chân núi hai nàng đã bàn định với Thiên Tứ rồi, chia đều hành sự, hai nàng cưỡi hươu và bò xông vào trong núi để làm cho bọn Phiên Tăng Tây Tạng chú ý còn Thiên Tứ thì ngấm ngầm nghĩ cách xuống dưới Âm Phong cốc.
Lúc ấy Hàn Thiến Thiến nghe thấy lão hoà thượng hỏi như vậy, nàng không sao nhịn được, liền buột miệng cười khì và thỏ thẻ hỏi lại:
- Đại hoà thượng là môn hạ của ai? Muốn chiếm cứ sơn cốc này làm chi?
Nàng bắt chước Hoạt Phật hỏi như vậy, tuy bọn hoà thượng kia không thuộc tiếng Hán mấy nhưng vẫn biết nàng chế giễu Hoạt Phật rồi.
Ban Thiền Hoạt Phật sầm nét mặt lại, chưa kịp lên tiếng trả lời thì một Phiên tăng đứng cạnh đó đã không sao nhịn được, liền vượt đám đông tiến lên chỉ tay vào mặt Hàn Thiến Thiến mà quát rằng:
- Yêu nữ táo gan thực, trông thấy Hoạt Phật của bổn giáo mà không quỳ xuống vái lạy, tội đã không dung tha được, lại còn ăn nói vô lễ như thế nữa. Có lẽ mi không muốn sống...
Hoạt Phật đang sầm nét mặt lại, nhưng trông tận mặt Hàn Thiến Thiến rất ngây thơ và nụ cười rất hồn nhiên nên không tiện nổi giận. Vì vậy, khi thấy Phiên tăng kia xông ra chỉ tay vào mặt nàng ta mắng chửi y liền quát bảo:
- Cát Ba mau lui xuống...
Tên Phiên tăng nọ đã vội ngoan ngoãn chắp tay lại rồi lẳng lặng rút lui luôn.
Gần gũi Bại Sự lão nhân mấy ngày, Hàn Thiến Thiến đã ảnh hưởng bởi tính khôi hài của ông ta, nàng trông thấy Cát Ba bị Ban Thiền trách mắng, liền mừng rỡ khôn tả cứ vỗ tay khen hay hoài và đỡ lời:
- Lão hoà thượng lên tiếng mắng chửi, tiểu hoà thượng đã giả câm ngay. Oai vệ của lão hoà thượng khiếp thực, nên tiểu hoà thượng vừa trông thấy đã mất vía liền.
Thấy nàng nói như vậy, Hoa Thiến Thiến cũng phải cười khanh khách.
Cát Ba càng tức giận thêm, nhưng vì Hoạt Phật đã mắng quở, nên tuy y tức giận mà không dám nổi khùng, bất đắc dĩ chỉ trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn hai nàng hầu như muốn nuốt chửng cả hai nàng vậy.
Tuy Hoạt Phật thấy hai nàng rất xinh đẹp và ngây thơ, nhưng cũng không muốn để cho hai nàng ở trước mặt mình mà vô lễ như thế, nên y thấy Hàn Thiến Thiến nói xong, lại sầm nét mặt khẽ quát bảo:
- Cô bé không được vô lễ như thế, mau mau trả lời câu hỏi của Phật gia. Nếu hai cô chỉ ngẫu nhiên lên tới chốn này, thì Phật gia thề niệm đức hiếu sinh của trời phật mà tha cho hai ngươi đi về luôn. Còn nếu hai cô bé có ý gì tới đây, hà hà...
Tiếng cười lần này của Hoạt Phật như tiếng sấm sét nổ và tiếng sư tử rống vậy khiến các người đều vang tai nhức óc khí huyết đảo ngược ngay.
Hoa Thiến Thiến thấy thế kinh hãi thầm và nghĩ bụng:
- Vị Hoạt Phật của Tây Tạng này quả thực phi thường!
Nàng vừa nghĩ vừa ngấm ngầm vận huyền công lên để trấn tĩnh tâm thần.
Mấy ngày gần đây Hàn Thiến Thiến đã được uống linh dược của Thiên Sơn, công lực đã mạnh hơn trước nhiều. Vì vậy, nàng không bị ảnh hưởng chút nào, nàng liền bĩu môi nói:
- Đại hoà thượng cười như vậy phải cẩn thận mới được kẻo đứt hơi...
Vị Hoạt Phật ấy định cười như vậy để thị oai, ngờ đâu lại thấy Hàn Thiến Thiến không việc gì, tức giận khôn tả liền giơ tay áo phất lên một cái và nói tiếp:
- Cô bé này không coi người bề trên vào đâu cả, ăn nói lại vô lễ như vậy thực là khả ố vô cùng. Nếu cô bé còn giảo hoạt như thế nữa, Phật gia sẽ truyền lệnh tróc nã hai người...
Khi y giơ tay áo lên phất, bọn hoà thượng đứng ở hai bên đã bắt đầu hành động ngay, tên nào tên ấy tiến thoái rất có trật tự nhanh nhẹn phi thường, chỉ trong nháy mắt chúng đã phân tán ra đứng canh giữ các lối ở bốn chung quanh tức thì.
Hàn Thiến Thiến vẫn ung dung như thường, nghếch đầu nhìn Hoa Thiến Thiến và hỏi:
- Đại tỷ, y hỏi gì chúng ta thế?
- Y hỏi sư phụ chúng ta là ai đấy!
Nàng cũng bắt chước giọng nói của Hàn Thiến Thiến, nhưng thái độ của nàng hơi khác, trông vẫn ung dung và cao quý vô cùng.
Hàn Thiến Thiến thở dài một tiếng và hỏi lại nàng rằng:
- Không biết chúng ta có nên nói cho y biết không nhỉ?
Hoa Thiến Thiến nhìn bốn chung quanh và đáp:
- Bên họ có nhiều người như vậy, nếu chúng ta không nói thì khi nào họ chịu để yên cho chúng ta đi?
Hoạt Phật thấy hai người bàn tán với nhau, y cứ đứng yên nghe thôi. Lúc này y mới vỗ tay một cái và đáp:
- Phải, nếu cô bé không trả lời câu hỏi của Phật gia, nói rõ lai lịch của hai người ra thì đừng có hòng rời khỏi nơi đây.
Hàn Thiến Thiến kêu "ố chà" rồi giơ tay lên khẽ vỗ vào ngực và đáp:
- Đại hoà thượng lợi hại đến như thế ư? Nếu vậy tôi phải nói mới được.
Nàng giả bộ rất khéo, như rất hãi sợ thực vậy. Nàng nghếch đầu nghĩ ngợi giây lát mới từ từ hỏi lại:
- Đại hoà thượng hỏi sư phụ của chúng tôi ư? Ông ta ở xa lắm, tận nơi chân trời, nhưng bảo ở gần...
Nói tới đó nàng bỗng ngắt lời rồi quay đầu lại hình như đang định tìm kiếm ai vậy.
Ban Thiền Hoạt Phật với bọn tăng chúng không biết nàng cố ý giả bộ như thế, ai nấy đều biến sắc mặt vội quay đầu lại tìm kiếm tứ phía.
Ngờ đâu lúc ấy ở ngoài cốc khẩu bỗng có tiếng rú thật dài và rất kêu. Thoạt tiên tiếng rú ấy ở đằng xa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới gần ngay.
Ban Thiền Hoạt Phật suốt đời hùng cứ ở Tây Tạng, xưng có đạo quả chưa hề gặp một địch thủ nào. Lúc này y nghe thấy tiếng rú ấy vẻ mặt cũng phải nghiêm nghị tức thời.
Y để ý xem tiếng rú đó ở đâu tới, nhưng chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh cuồn cuộn tới, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua vòng vây của bọn hoà thượng rồi ngừng ngay ở chỗ cách mình ba trượng rồi.
Không riêng gì Hoạt Phật mà cả Hoa Thiến Thiến với Hàn Thiến Thiến cùng các hoà thượng kia cũng đều ngạc nhiên nốt, mấy trăm đôi mắt đều chăm chú nhìn vào người nọ.
Lúc ấy mọi người mới trông thấy người đó mặc áo dài vải xanh, đầu đội khăn nho sĩ, tay cầm quạt lông, da mặt nhợt nhạt nhưng không có râu trông rất đoan chính, chỉ phải thần khí lạnh lùng. Những cái đó vẫn chưa lấy gì làm lạ, mà lạ nhất là đôi ngươi sáng quắc như là nhìn suốt qua tâm phế của mọi người vậy, nên không ai dám nhìn thẳng vào y hết.
Người đó vừa đứng yên, thì tiếng rú cũng vừa dứt. Y cầm quạt phe phẩy đưa mắt nhìn bốn chung quanh, khi trông thấy hai thiếu nữ với hai con thú y lộ vẻ ngạc nhiên, rồi y lại nhìn vào mặt Ban Thiền cất tiếng nói rất lạnh lùng hỏi:
- Chắc các hạ là Ban Thiền Hoạt Phật của Hoàng giáo đấy phải không? Lão phu là Hải Tâm Sơn Chủ Vô Hình Tú Sĩ Triệu Canh Thạch. Lão phu được biết rõ ràng một điều là trong Âm Phong cốc thuộc vùng này có báu vật của tiền nhân để lại, đang đợi chờ lão phu đến lấy. Vì thế niệm di tình của tiền nhân, lão phu mới phải vội vàng tới đây phiền các hạ chỉ điểm cho cách xuống dưới sơn cốc như thế nào?
Hoa Thiến Thiến suy nghĩ một hồi rồi vừa kinh hãi vừa mừng rỡ và cũng tức cười nữa.
Quý vị nên biết Hải Tâm Sơn Chủ Vô Hình Tú Sĩ Triệu Canh Thạch là một ma đầu số một số hai của thiên hạ, tính rất quái dị, công lực lại rất cao siêu, không ngờ lại tới đây. Nếu y ra mặt xung đột với Ban Thiền Hoạt Phật, như vậy bọn Thiên Tư và hai nàng Thiến Thiến đứng giữa có phải là được lợi một cách dễ dàng không?
Triệu Canh Thạch thấy bọn Phiên tăng có hàng mấy trăm người và đều là những cao thủ thượng thặng của Tây Tạng, nên y cũng không dám phách lối quá nỗi. Đồng thời y cũng biết không khi nào Ban Thiền Hoạt Phật lại chịu để cho y lấy được vật báu một cách dễ dàng như vậy.
Ngờ đâu Ban Thiền nghe thấy Canh Thạch nói xong lại tủm tỉm cười chắp tay vái chào miệng niệm một câu Phật hiệu rồi lên tiếng hỏi:
- Thế ra thí chủ là Hải Tâm Sơn Chủ đấy! Thảo nào khí phách của thí chủ cũng khác người. Âm Phong cốc ở về phía Nam chỗ cách đây chừng mười dặm nếu thí chủ có hứng thú thì cứ việc đi xuống đó thử xem? Biết đâu số thí chủ hên hơn người mà lại chiếm được vật báu ấy cũng không biết chừng.
Hoa Thiến Thiến và Hàn Thiến Thiến nghe thấy Hoạt Phật nói như vậy lo âu khôn tả.
Triệu Canh Thạch nghe thấy đối phương nói như vậy ngạc nhiên vô cùng, y không ngờ Ban Thiền Hoạt Phật lại tử tế đến như thế, nhưng chỉ trong thoáng cái y đã biết ngay bên trong thế nào cũng có âm mưu gì đây, bằng không, không khi nào Mật Tôn Tứ Môn với Hoàng Hồng Bạch Tam Giáo của Tây Tạng đã tới đóng đô mấy tháng rồi, mà vẫn chưa tìm ra được cuốn bí kíp ấy, thì khi nào lại chịu nhường cho một người lạ mặt như mình xuống lấy một cách dễ dàng như thế? Tuy y biết như vậy, nhưng vẫn không muốn nói trắng ra, bằng không lại sợ đối phương bảo mình hẹp lượng với bất tài, mà sự thực y cũng không có cớ gì để vấn tội Hoạt Phật cả. Nên y chỉ cười nhạt, làm ra vẻ ung dung cầm cái quạt lông phe phẩy một hồi rồi đáp:
- Lão phu rất cảm ơn!
Nói xong y tiến thẳng về phía Hoạt Phật vừa chỉ.
Hoa Thiến Thiến thấy thế lo âu vô cùng và nghĩ bụng:
- Hiện giờ đại ca đang ở phía mép sơn cốc nghĩ cách xuống bên dưới, nhỡ gặp phải ma đầu này có phải là sôi hỏng bỏng không đấy không?
Nghĩ như vậy nàng đã thấy Canh Thạch cất bước định đi, liền nghĩ ra một kế vội hỏi Hàn Thiến Thiến rằng:
- Hiền muội phía đằng kia cũng có sơn cốc đấy à? Chúng ta có nên sang bên đó xem không?
Hàn Thiến Thiến rất thông minh liền hiểu ý ngay, vội lắc đầu đáp:
- Nơi đó gọi là Âm Phong cốc ư? Tiểu muội nghe nói trong cốc lạnh lắm, nếu xuống không đúng thì giờ của nó thì sẽ chết rét liền.
Vô Hình Tú Sĩ cũng biết sự thể ấy, nhưng vừa rồi vì sĩ diện mà y mới đi liều như vậy. Bây giờ nghe thấy Hàn Thiến Thiến nhắc nhở, y vội ngừng chân lại, hỏi Hoạt Phật rằng:
- Hai cô nương là ai? Có thật trong Âm Phong cốc lạnh lùng như lời cô bé vừa nói không?
Từ xưa tới nay chưa ai dám hỏi mình một cách sỗ sàng như vậy. Ban Thiền sầm nét mặt ngẩng mặt lên trời cười ha hả đáp:
- Thí chủ nói đến đây để lấy báu vật ở trong sơn cốc thế tại sao thí chủ không biết đường lối?
Canh Thạch thấy Ban Thiền trả lời như vậy liền biến sắc mặt nhưng việc này lỗi ở mình, nên y không tiện nổi khùng, chỉ hậm hực dậm chân một cái cười nhạt một tiếng, đi xuống dưới đáy sơn cốc tức thì.
Canh Thạch thật không hổ thẹn với cái tên Vô Hình, chỉ thấy y nhún vai một cái, người đã như một cái mũi tên hóa thành một luồng bóng xanh lướt đi ngay, khiến mọi người không sao trông thấy rõ y là người hay là ma.
Hoa Thiến Thiến thấy thế dùng chân thúc vào bụng con bò một cái, con Ngân ngưu kêu "họ" một tiếng, phi thân đuổi theo Canh Thạch tức thì.
Con bò này đi nhanh đã vô địch thiên hạ nên chỉ trong nháy mắt, mọi người thấy nó như một cái cầu vồng bạc lướt đi luôn.
Hàn Thiến Thiến cũng thúc con hươu mai hoa đuổi theo, mồm thì kêu la hò hét:
- Đại tỷ, chờ em với!
Ban Thiền thấy ba người kẻ chạy người đuổi cùng xuống cả dưới đáy thung lũng, tuy y biết lúc này dưới đáy thung lũng đang là lúc giá lạnh nhất, nhưng y vẫn không yên tâm, cho nên chỉ hơi suy nghĩ một chút, y đã đem theo bọn Phiên tăng đuổi theo tức thì.
Hàn Thiến Thiến quay đầu lại, trông thấy bọn hoà thượng đuổi theo liền kêu khổ thầm, nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra được cách gì đẩy lui bọn chúng cả.
Hoa Thiến Thiến đuổi theo trước nên chỉ trong giây lát đã đuổi tới phía sau Canh Thạch, còn cách ba trượng nữa là đuổi kịp liền.
Canh Thạch nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa đuổi theo, y yên chí với khinh công thượng thặng của mình thì dù thiên lý mã cũng không sao đuổi kịp. Ngờ đâu, càng chạy y càng nghe vó ngựa nhộn nhịp, vội quay đầu lại nhìn, mới hay Hoa Thiến Thiến cýỡi một con quái thú đang đuổi theo còn cách mình hai trượng thôi. Y vừa kinh ngạc vừa tức giận, liền nghĩ bụng:
"Quái thú này là quái thú gì mà lại chạy nhanh như thế? Con nhỏ này là con cái nhà ai? Môn hạ của môn phái nào mà dám táo gan đuổi theo ta như vậy?”
Y liền dừng chân lại. Con bò không ngờ đối phương bỗng dừng chân. Hơn nữa Thiến Thiến cũng không bảo nó ngừng, nên nó vẫn cứ tiếp tục phi tới. Canh Thạch cười nhạt một tiếng, giơ quả đấm lên nhắm mặt con bò tấn công, mồm thì nói:
- Súc sinh muốn chết phải không?
Thiến Thiến là người rộng kiến thức, thấy Canh Thạch giơ quả đấm lên trông giống hệt như cái dùi trống, nàng sực nghĩ tới đây là Vô Hình quyền pháp, tuyệt học nổi danh của Triệu Canh Thạch. Pho quyền này là một môn võ công chí nhu, lúc ra tay không có tiếng động, và cũng không có hình bóng gì hết, khi nào kình lực ngầm lấn át tới người thì người đó mới hay là đã bị quyền của y đánh trúng. Nếu địch thủ không hiểu sự lợi hại ấy, mà để cho quyền của y đánh trúng thế nào cũng bị thương hoặc mất mạng liền.
Hoa Thiến Thiến thấy thế cả kinh, vội giơ hữu chưởng lên để chống đỡ quyền thế của đối thủ, tả chưởng thì khẽ vỗ vào cổ con bò, bảo nó lánh sang bên phải. Thân hình con bò rất linh hoạt, trong lúc Thiến Thiến vừa vỗ vào cổ nó một cái, nó đã xoay đầu nhảy chéo sang bên hơn trượng ngay.
Tuy con bò tránh nhanh như thế mà chưởng của Thiến Thiến vẫn va đụng vào quyền của Canh Thạch, chỉ nghe tiếng kêu "ùm" Canh Thạch vẫn đứng yên như cũ, còn Thiến Thiến thì bị lảo đảo mấy cái. Nếu nàng không nắm chặt lấy bờm con bò, có lẽ nàng đã bị té xuống dưới đất rồi.
Con Ngân Ngưu nhảy ra ngoài xa hơn trượng tránh né, nó nghe thấy có tiếng kêu "ùm" và thấy Thiến Thiến ngồi ở trên lưng lảo đảo như không vững, nó đã được Thiên Tứ dạy bảo nên rất hiểu ý người, nhất là lúc chia tay, Thiên Tứ đã dặn bảo nó phải bảo vệ hai nàng rồi. Lúc này Ngân Ngưu thấy Hoa Thiến Thiến đối địch với Canh Thạch suýt tí nữa thì nàng té ngã, nó liền nổi khùng, kêu "họ" một tiếng, đuôi nó duỗi thẳng như một cái roi và nhắm mặt Canh Thạch quật tới.
Vừa rồi Canh Thạch chỉ dùng có bốn thành công lực thôi, yên trí thế nào cũng đánh té được con nhỏ. Ngờ đâu con nhỏ tuy hãy còn ít tuổi nhưng kinh nghiệm và công lực lại hơn người, và đã biết trước chưởng pháp Vô hình của y lợi hại thế nào, nên mới hoá giải được thế quyền ấy, nên y rất ngạc nhiên, đang đứng ngẩn người ra, thì đuôi con bò đã nhắm mặt y quất tới rồi.
Canh Thạch giật mình kinh hãi, nhưng y vẫn không coi thế công ấy của con bò vào đâu, vẫn đứng yên như cũ, giơ một quyền lên khẽ đánh. Y tưởng thấy thế chưởng ấy của y, dù không chặt đươc cái đuôi con bò ra làm đôi, thì ít nhất con bò cũng bị thương. Ngờ đâu, Vô hình chưởng của y tuy đã đánh trúng vào đuôi con bò, mà đuôi con thú ấy vẫn không ngừng, cứ nhắm mặt y mà quất tới.
Canh Thạch cả kinh, vội ngửa người về phía sau. Đồng thời, y còn lui một bước nữa. Hành động của y đã nhanh, ngờ đâu đuôi con bò còn nhanh hơn. Tuy y bảo vệ được những chỗ yếu hiểm, nhưng má bên trái của y vẫn bị quật trúng, đau nhức khôn tả. Y vội giơ tay lên rờ má thì thấy đã có máu tươi rỉ ra.
Triệu Canh Thạch tức giận khôn tả. Đồng thời y vừa hổ thẹn vừa hối hận. Quý vị nên rõ, Triệu Canh Thạch đã được liệt danh vào một trong Ngũ Bá của thiên hạ. Từ khi ra đời tới giờ, chỉ có người khác phục tùng y chứ không ai dám chống cự với y hết. Y đã ẩn dật một thời gian khá lâu, ngờ đâu lần này xuất sơn, tấn công luôn hai thế không hạ được kẻ địch đã là mất được sĩ diện rồi, nay lại còn bị đuôi một con bò đả thương như thế, thì thật là giết y cũng không đau lòng bằng.
Hoa Thiến Thiến quay đầu lại, trông thấy tình hình ấy, nàng cũng biết hợp sức mình với Hàn Thiến Thiến hai người đấu với Canh Thạch cũng chưa chắc đã thắng nổi. Bây giờ thấy đối phương vì sơ ý mà bị thương nhẹ như vậy, biết tên ma đầu ấy không khi nào chịu để yên cho đâu, nên nàng vội vỗ vào cổ con bò một cái bảo nó quay đầu chạy ra ngoài cốc để đào tẩu.
Hàn Thiến Thiến vừa đuổi theo tới, thấy Hoa Thiến Thiến ra hiệu rút lui, nàng cũng vội bảo con hươu quay đầu chạy luôn.
Ban Thiền đang ở đằng xa chạy tới, trông thấy rõ mồn một, y khoái trí vô cùng, giơ tay áo lên phất một cái, ra hiệu cho bọn đồ đệ đứng sang hai bên để nhường một lối đi ở giữa. Nhờ vậy Hàn Thiến Thiến cỡi hươu đi trước, không bị cản trở, cả Hoa Thiến Thiến cỡi Ngân Ngưu theo sau cũng không bị ngăn cản gì hết.
Triệu Canh Thạch thấy má bị đau, giơ tay lên rờ thử xem, liền thấy cả bàn tay dính đầy máu. Y ngạc nhiên vô cùng, sau thấy hai thiếu nữ quay đầu đào tẩu, khi nào y chịu để hai nàng tẩu thoát, liền rú lên một tiếng thực dài rồi quát lớn:
- Hai con nhãi kia, đừng có hòng tẩu thoát nữa, khôn hồn thì để lại tính mạng ngay...
Y vừa quát vừa phi thân đuổi theo liền. Lúc này, y tức giận đến hai mắt như nổ lửa, chỉ muốn giết chết hai nàng với hai con quái thú thành đống thịt vụn mới hả dạ. Nhưng tha hồ y giở hết tốc lực khinh công ra mà vẫn không sao đuổi kịp, nhất là đi qua cạnh bọn hoà thượng thấy tên nào tên ấy tủm tỉm cười, và nhìn mình với một cách rất nhạo báng, y càng cảm thấy hổ thẹn thêm, thật chỉ muốn dưới đất có khe hở để cho mình chui ngay xuống.
Nhưng sự thật mặt đất làm gì có khe hở để cho y chui, mà hai hàng rào người đứng ở hai bên vẫn cười khúc khích hoài. Y hổ thẹn quá hoá tức giận, nhất thời mất hết lý trí, liền thét lớn một tiếng múa song quyền tấn công bọn hoà thượng đang đứng ở hai bên và đang cười mỉa y.
Chỉ nghe tiếng kêu "hự" một tiếng, đã có mấy người bị Vô hình quyền của y đánh trúng, bắn ra ngoài xa mấy trượng mới rớt xuống đất, mặt mũi dính đầy máu, không sao bò dậy được nữa.
Ban Thiền thấy thế, vừa kinh hãi vừa tức giận, rống lên một tiếng quát bảo Canh Thạch rằng:
- Triệu thí chủ, không được đả thương những kẻ vô tội như vậy. Có giỏi thì hãy lãnh giáo vài thế võ của Phật gia này.
Y dậm chân một cái, đuổi theo Canh Thạch luôn. Nghe thấy tiếng rống của Ban Thiền, Canh Thạch mới tỉnh táo, và lúc ấy mới hay đã có bảy tám phiên tăng bị mình giết.
Y biết mình đã kết thù với bọn Phiên tăng này rồi. Đáng lẽ y định ngừng chân lại đối địch với Ban Thiền, nhưng y nghĩ thủ phạm chính đã đào tẩu, nên y lại tiếp tục đuổi theo, mà chỉ quay đầu trả lời:
- Các hạ chớ có lo âu. Bổn sơn chủ bắt được yêu nữ, thế nào cũng quay trở lại phân cao thấp với các hạ...
Y chưa nói dứt, người đã đi nhanh như một luồng gió, và chỉ thoáng cái, đã ra khỏi cốc khẩu liền.
Công lực của Ban Thiền rất thâm hậu, có thể nói là cao thủ thượng thặng, nhưng về mặt khinh công thì y còn kém Canh Thạch một mức, cho nên tha hồ y giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo, nhưng khi ra tới cốc khẩu, thì y không còn trông thấy hình bóng của Canh Thạch với hai nàng kia đâu nữa. Y liền ngừng chân, thở dài một tiếng, niệm một câu phật hiệu, rồi từ từ quay trở về chỗ trướng bạt của y luôn.
Chỗ đồn trú của Ban Thiền là ở trên miệng sơn cốc. Ở đó đi thẳng xuống sườn núi cao dốc là có thể xuống tới Âm Phong cốc tức thì.
Âm Phong cốc là một tuyệt cốc, không có lối ra vào. Cửa cốc hướng lên trời, và chính là ngọn núi cao nhất của dãy núi Tây Khuynh.
Ba mặt của tuyệt cốc đều là vách núi, bóng nhoáng và trơn như gương, thẳng tuột như vách tường dù cho nội ngoại khinh công tuyệt đỉnh đến đâu cũng không sao leo lên xuống được. Vách núi trơn và thẳng tuột như thế, chỉ có phía bên Hoạt Phật đồn trú là còn có đèo dốc có thể leo xuống được thôi. Vì vậy bọn Phiên tăng mới đồn trú ở đó. Như thế, ngoài bọn chúng ra, người khác có lên xuống cũng không qua khỏi tai mắt của chúng, và chúng cũng chả cần phải cho người canh gác ba mặt kia.
Khi ở trong thành Lan Châu, Thiên Tứ đã thăm dò kỹ lưỡng đường lối lên xuống tuyệt cốc rồi, nên chàng với hai nàng Thiến Thiến thương lượng hành sự. Hai nàng thì tiến đến chỗ bọn Phiên tăng đồn trú phá quấy để chúng khỏi chú ý đến ba mặt kia còn chàng thì ở ba mặt đó tìm đường lối leo xuống bên dưới.
Lúc ấy trời đã xâm xẩm tối. Thiên Tứ do đem theo những công cụ và dây thừng, đi tới chỗ vách núi thẳng tuột. Tuy những nơi đó Phiên tăng cũng thỉnh thoảng cho một vài tên đi tuần qua nhưng với tài ba của chàng thì bọn Phiên tăng ấy làm sao mà biết được!
Chàng xuống vách núi bên phía Tây, thấy nơi đây quả thật hiểm nghèo, nhưng chàng không hãi sợ gì hết, nghỉ ngơi một chút, liền giở môn tuyệt kỹ Quỷ Ảnh Bách Biến ra leo lên trên một ngọn núi. Khi lên tới trên đỉnh núi, chàng nhìn xuống phía bên kia, tức là nơi tuyệt cốc, thấy cảnh vật ở bên dưới rất kỳ lạ, trong đám sương mù hầu như có những vật gì hình tròn cứ nhảy nhót hoài. Chàng giật mình kinh hãi, định thần nhìn kỹ, thì lại không thấy tung tích của những vật ấy đâu nữa. Chàng rất ngạc nhiên nghĩ bụng:
"Chả lẽ đã có người theo dõi ta chăng?"
Nhưng chàng lại cho sự tưởng tượng ấy rất vô lý. Chàng tiếp tục leo thẳng lên đỉnh chót vót thì thấy trên đó có một miếng đất bằng rộng chừng năm mẫu. Nơi chính giữa có một khe nứt hình như cái mồm, bốn xung quanh đều có những cây cổ thụ cành lá rậm rạp cảnh sắc rất đẹp, nhưng chàng không có thì giờ thưởng thức, vội ngồi xuống một gốc cây để vận Thiên La Thần công.
Lúc ấy mặt trăng đã mọc, và là đêm mười sáu nên đã tròn hơn các ngày khác. Chàng đứng dậy hít một hơi, rồi vận chưởng đánh vào thân cây cổ thụ to bằng mấy người ôm luôn năm sáu mươi chưởng. Đến chưởng cuối cùng, cây ấy mới bị chàng đánh gãy, rớt ngay xuống dưới vực thẳm. Chàng không ngừng tay, tiếp tục đánh cây khác, nhưng lần này chàng chắp hai chưởng lại bổ mạnh vào thân cây, nên chưởng lực mạnh hơn hồi nãy nhiều.
Chỉ tấn công tới chưởng thứ ba mươi, lần này chàng sử dụng cả hai kình lực cương với nhu một lúc ngờ đâu đã tấn công luôn ba chưởng rồi, mà không thấy thân cây rung động gì hết.
Hiện tượng đó với người ngoài nghề thì cho là lạ, tưởng chàng đã hết hơi sức rồi nhưng sự thật chàng đã sử dụng đến chín thành công lực. Nhưng vì một cương một nhu, hai sức tương đồng nên mới trung hoà và vô hình chung mình tự tiêu diệt sức lực của mình, vì vậy cây đó không hề bị tổn thương chút nào.
Thiên Tứ nhận thấy công lực của mình đã tiến tới mức độ như vậy rất hài lòng. Chàng đứng yên giây lát, cố giữ cho hai chân lực cương nhu ấy được quân bình, rồi lớn bước tiến thẳng xuống Âm Phong cốc.
Chàng mới đi tới mép sơn cốc, đã thấy hơi lạnh ở bên dưới bốc lên buốt xương. Cũng may chàng đã giữ quân bình hai môn kình lực, nên không thấy giá lạnh chút nào.
Chàng định ngừng chân ở đó chờ đến sáng mai mới xuống tiếp, nhưng lại sợ ban ngày ban mặt khó hạ thủ, và hơn nữa hai nàng nọ đang đợi chờ mình. Vì vậy chàng lại tiếp tục leo xuống bên dưới. Chàng vừa đi được một quãng, thì chỗ chàng vừa đứng có một bóng đen xuất hiện. Vì trời tối nên không trông thấy mặt người đó, chỉ biết người ấy là một người đàn ông vừa cao vừa gầy thôi. Y nhìn theo Thiên Tứ, thấy thân hình chàng càng lúc càng bé dần, y liền cười nhạt một tiếng và ngồi xụp ngay xuống.
oOo
Hãy nói trên núi Tây Khuynh, hai con thú một bò một hươu cứ cắm đầu chạy. Cách sau chúng chừng mười trượng, có một cái bóng xanh vẫn không sao đuổi kịp hai con thú.
Hơn nữa y là người thì bằng sao được thú, nên càng chạy lâu bao nhiêu, thì tốc độ của y càng chậm bấy nhiêu. Nhưng có một điều rất lạ, nếu y dừng chân lai, không đuổi nữa, thì hai con thú cũng ngừng chân theo, hình như chúng có ý đợi chờ y vậy.
Như thế Canh Thạch vẫn chưa tức giận, điều làm cho y hận nhất là hai thiếu nữ cỡi trên lưng hai con thú, thấy y không đuổi theo lại chọc tức để cho y phát khùng, nên bất đắc dĩ y lại đuổi theo tiếp. Lúc đuổi lúc ngừng, chạy cho mãi tới canh hai, hình như Canh Thạch đã biết dụng ý của hai con thú rồi. Y liền ngừng chân lại cười nhạt và nói:
- Hai con nhãi kia, hãy nghe ta nói đây. Bổn sơn chủ có việc cần phải làm, đêm nay hãy tạm tha cho hai người. Để lúc khác, hễ hai người còn gặp bổn sơn chủ, thì hai người phải cẩn thận.
Nói xong, y không đợi chờ hai nàng trả lời, đã vội quay người đi luôn.
Hai thiếu nữ thấy thế giật mình kinh hãi. Một nàng đã lớn tiếng kêu gọi:
- Này người kia có giỏi thì lại đây đấu thử với chúng ta xem đừng có nói dóc như thế nữa.
Nhưng lần này Canh Thạch không mắc hỡm cứ cắm đầu đi thẳng. Bất đắc dĩ, hai nàng thương lượng với nhau một hồi, rồi quyết định quay đầu lại đuổi theo Triệu Canh Thạch.
Một lát sau, hai nàng lại trở về chỗ cốc khẩu tiếng vó bò và hươu ầm ầm làm kinh động bọn Lạt ma ngay. Đồng thời, trên đèo núi dốc để đi xuống Âm Phong cốc đột nhiên có tiếng tù và nổi lên, nhưng lạ nhất là tiếng tù và ấy kêu được một nửa thì đã tắt liền.
Trong những bạt Mông Cổ đã có mấy trăm tăng tục nhảy ra, bên trong có một nửa người đã phi thân xuống cái đèo dốc. Hai nàng vừa tới cốc khẩu, thấy thế Hàn Thiến Thiến vội nói:
- Đại tỷ chúng ta cũng xông xuống theo đi.
Hoa Thiến Thiến vội ngăn cản:
- Thiến muội chúng ta không nên xông xuống dưới ấy. Xem tình hình thế này chắc bọn hoà thượng không chịu để cho chúng ta xuống đâu, dù chúng ta có xuống dưới đó cũng vô ích thôi, trái lại còn kết thù kết oán với chúng. Như vậy chi bằng chúng ta rút lui và xem tình hình thế nào rồi hãy tính toán sau thì hơn.
Nói xong nàng vội quay bò phi thẳng ra ngoài cốc khẩu tức thì. Tuy Hàn Thiến Thiến rất lo âu cho Thiên Tứ nhưng thấy Hoa Thiến Thiến nói rất có lý nàng đành phải theo Hoa Thiến Thiến mà rút lui ngay.
oOo
Thiên Tứ cứ thế mà tiến thẳng xuống dưới đáy thung lũng. Vách núi tuy hơi dốc nhưng đối với chàng không khó khăn gì hết. Càng xuống sâu bao nhiêu, ánh sáng càng tối om bấy nhiêu, và hơi lạnh cũng lạnh buốt thêm, không bao lâu chàng đã đi hết chỗ đèo dốc. Nhìn xuống bên dưới, chàng chỉ thấy sương mù mịt mùng. Không còn trông thấy tình cảnh bên dưới gì cả. Chàng hơi có vẻ hãi, nhưng đã đi được một nửa đường rồi, chả lẽ quay trở lại hay sao? Nên chàng nghiến răng mím môi cởi dây thừng dài ngàn trượng ra, kiếm một mô đá cột vào đó và buông thõng đầu dây kia xuống.
Chàng cứ ngồi ở đó đợi chờ một hồi, mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng dây thừng va đụng vào vách đá, chàng cau mày lại nghĩ bụng:
"Không ngờ Âm Phong cốc này lại sâu đến như thế!"
Nhưng có một điều khiến chàng rất an ủi là sợi dây thừng mà chàng đem theo đó đủ dài, bằng không thực là tiến thoái lưỡng nan.
Chàng không vội xuống tiếp, lại ngồi xếp bằng tròn vận chân khí một hồi.
Một lát chàng mới đứng dậy hai tay nắm lấy sợi dây từ từ leo xuống bên dưới. Chàng xuống rất nhanh, một lúc sau đã thấy tay mình đụng chạm vào toàn là băng tuyết, chàng không sợ những băng tuyết ấy mà chỉ thấy những luồng âm phong lạnh buốt thổi lên là cảm thấy khó chịu thôi.
Sự thực lúc ấy chàng đã xuống đến dưới đáy của Âm Phong cốc rồi, nếu chàng không e sợ ban ngày bị bọn lạt ma Hoàng giáo trông thấy mà cứ xuống ngay luôn, thì có lẽ chàng cũng đã chết rét rồi. Lúc ban ngày dù chàng chịu đựng được những hơi giá lạnh đó, nhưng vẫn không chịu nổi những luồng âm phong mạnh như vũ bão, có thể chàng bị gió thổi bắn tung lên rồi rớt xuống tan xương nát thịt ra mà chết chứ không sai.
Đoạn trên đã nói rồi, cứ hai ngày âm phong lại ngừng nổi lên một lần một, hơi lạnh cũng giảm bớt đi. Còn ban đêm, tuy khí tuyết rất giá lạnh, nhưng được cái âm phong không làm nguy.
Thiên Tứ vừa gặp lúc luồng gió nghênh tụ, nên chàng vẫn chịu đựng nổi không việc gì cả.
Thiên Tứ thấy gió hơi động liền một mặt cầm cự một mặt từ từ giáng xuống bên dưới. Nửa trống canh sau đã leo hết sợi dây rồi, chàng tưởng là đã xuống đến dưới đất, ngờ đâu chàng cúi đầu xuống xem lại càng kinh hãi thêm.
Thì ra lúc ấy chàng thấy mình hãy còn lơ lửng ở trên không, bên dưới tối om như mực sâu không thấy đáy, chàng liền nghĩ bụng:
"Biết làm sao bây giờ? Chả lẽ tay không trở lên hay sao?..."
Chàng đang trù trừ bỗng nghĩ ra được một kế, vội cột sợi dây vào ngang lưng lấy đá lửa ra đánh lửa để thắp đuốc, nhưng đánh mãi cũng không sao đánh được ra lửa, chàng thở dài một tiếng lại cất đá lửa và đuốc đi.
Lúc ấy chàng sực nghĩ đến hạt châu khử độc mà chàng đã lấy được ở trong động trên núi Kỳ Liên, chàng lại nghĩ tiếp:
"Đá lửa không đánh ra được lửa, chả lẽ bảo châu cũng không toả được ánh sáng nào hay sao?"
Chàng vừa nghĩ vừa móc túi lấy hạt châu ra, lần này chàng không thất vọng, hạt châu vừa ra khỏi túi toả ra một luồng ánh sáng ngay. Tuy ánh sáng của hạt châu không sáng lắm, nhưng với mắt của Thiên Tứ thì không khác gì là một trăm ngọn đèn sáng. Lúc này chàng trông thấy rõ chỉ còn cách chừng hơn mười trượng là đã tới mặt đất không phẳng lỳ như chàng tưởng mà có rất nhiều cây băng bén nhọn.
Nơi chính giữa có một cái hang rộng chừng ba trượng tối đen như mực và cũng không thấy đáy, bên trong lại có tiếng kêu "ùm ùm" như tiếng sấm vọng lên. Tuy vậy chàng cũng không dám nhảy xuống bên dưới vội, vì chàng sợ những cây băng ấy bén nhọn và trơn tuột, chỉ trượt chân té ngã không thủng bụng lòi ruột thì mặt mũi cũng bị sứt sẹo chảy máu. Chàng lại nghĩ bụng:
"Tiền bối đại hiệp để lại vật báu ở nơi đây, chả lẽ giấu ở trong hang động này chăng?... Hay là trên những vách đá này còn có hang động khác cũng chưa biết chừng?”
Nghĩ như vậy chàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh. Phía đối diện quá xa và lu mờ nên không trông thấy rõ gì hết còn những chỗ quanh chàng thì chỉ là vách băng trơn tuột thôi chứ tuyệt nhiên không có một hang động nào hết.
Chàng đang thất vọng thì bỗng có một mùi thơm đưa tới, chàng hít mạnh thấy thần trí rất sảng khoái và còn đỡ lạnh là khác, chàng mừng rỡ vô cùng và nghĩ thầm:
"Mùi thơm ấy có lẽ là do vật báu đưa ra hay là một linh vật gì có thể giúp cho người ta mạnh thêm như Linh Chi hay Tuyết Liên chẳng hạn?”
Chàng ngửi theo về phía có mùi thơm đưa tới, mới hay mùi thơm ấy tự phía bên phải của mình thổi tới, và càng ngửi càng thấy khoan khoái vô cùng.
Thiên Tứ mon men đi sang phía bên phải. Đi được hơn hai mươi trượng thì chàng bỗng thấy trên vách băng có một cái lỗ nhỏ lõm xuống, mùi thơm ở trong lỗ đó đưa ra. Chàng tới gần cái lỗ ấy, mùi thơm càng nồng. Chàng mừng rỡ khôn tả, vội tiến tới gần, thấy cái lỗ ấy rộng chừng một tấc, có hai bông hoa tất cả, một đỏ một trắng.
Màu đỏ thì đỏ tươi màu trắng thì trắng hơn tuyết. Chàng ngạc nhiên vô cùng. Chàng đã đọc rất nhiều sách nhưng nhất thời không nghĩ ra được thứ hoa này là hoa gì? Chàng liền thò tay vào bên trong. Vừa đụng vào hai bông hoa hình nấm ấy đã cảm thấy ấm áp khôn tả.
Lúc ấy mùi thơm càng nồng hơn trước. Chàng biết bông hoa này đã đến lúc chín tới. Chàng cứ trố mắt lên ngắm nghía và hưởng thụ mùi thơm ngào ngạt ấy. Một lát sau, chàng bỗng thấy bông hoa đỏ đột nhiên kêu "bốp" một tiếng rất khẽ nơi chính giữa liền có một trái cầu nho nhỏ vừa tròn vừa đỏ bắn ra. Chàng biết đây là dịp may hiếm có nghìn năm một thủa. Chàng không dám bỏ lỡ vội há mồm đớp luôn trái cầu ấy. Đồng thời chàng không bỏ lỡ dịp may liền thò tay vào túm lấy rễ cây đó bứt ngay lên bỏ vào trong miệng nhai luôn.
Chàng vừa nhai hai bông hoa hình nấm chưa kịp nuốt thì bỗng nghe có tiếng kêu lộp độp một tảng đá ở phía trên rớt xuống rơi ngay vào giữa đỉnh đầu của chàng.
oOo
Trên đèo dốc cạnh tảng đá lớn cột giây thừng bỗng có một bóng người xuất hiện. Người đó đang ngồi xổm vì trời tối quá nên cũng không trông thấy rõ mặt mũi của y nhưng vẫn có thể phân biệt được y là đàn ông chứ không phải đàn bà.
Y nắm lấy đầu dây thừng đã mấy lần muốn cắt dây thừng ra, nhưng lần nào cũng vậy, y do dự một hồi lại thôi, không đang tâm giết hại Thiên Tứ nữa. Nhưng y vẫn không chịu rời khỏi nơi đó cứ ngồi yên ở đây hai mắt cứ nhìn thẳng vào sợi dây thừng để đoán xem người ở bên dưới hành động như thế nào?
Đột nhiên sợi dây thừng dài hơn nghìn trượng ấy bỗng dưng lòng thòng chứ không căng thẳng như trước. Người nọ ngạc nhiên vô cùng khẽ kéo sợi dây thừng lên thử xem, thấy sợi dây thừng nhẹ lắm và vừa kéo lên được nửa thước thì sợi dây thừng cứ rung động hoài.
Người nọ càng thắc mắc thêm không hiểu ở bên dưới đã xảy ra sự gì? Tuy vậy y vẫn như một người đã đi săn, ngồi yên ở đó để rình mồi chứ không chịu quay trở lên.
oOo
Ở trên đỉnh núi, chỗ đất bằng phẳng đang có hai người đứng đối diện nhau, hai mắt cứ nhìn chòng chọc vào nhau. Cả hai đều chuẩn bị tấn công. Hai người đó là Vô Hình Tú Sĩ Triệu Canh Thạch với Ban Thiền Hoạt Phật của Hoàng Giáo hơn hai trăm đệ tử của Hoạt Phật có cả tăng lẫn tục đứng quây tròn hai người như một cái lưới bao vây chặt.
Canh Thạch cười khẩy một tiếng lầm lì hỏi:
- Các hạ đem theo bấy nhiêu đệ tử bao vây lão phu như thế để làm chi?
Hoạt Phật ngửng mặt lên trời cười ha hả lớn tiếng đáp:
- Hỏi khéo lắm! Hỏi khéo lắm! Nhưng Phật gia có một vấn đề này xin hỏi thí chủ trả lời cho.
Bị nhiều người vây như vậy Canh Thạch vẫn ung dung như không có vẻ hãi sợ gì hết. Y lạnh lùng đáp:
- Các hạ hà tất phải giở trò ấy làm chi? Có điều không hiểu cứ nói trắng ra đi!
Hoạt Phật trố mắt lên nhìn thẳng vào mặt Canh Thạch, thủng thẳng nói từng câu một và lên tiếng hỏi tiếp:
- Xin hỏi các hạ môn đồ của bổn Phật giáo có thù hằn gì với các hạ mà...
Lúc ấy Canh Thạch mới biết Hoạt Phật cho người bao vây mình như vậy làm chi. Thì ra vừa rồi mình đã vô duyên vô cớ đánh chết mấy môn hạ của y.
Canh Thạch cũng biết sở dĩ mình đánh chết mấy tên lạt ma là vì chúng đã ngăn cản lối đi của mình trước. Tại sao mình lại đánh chết môn đệ của đối phương như thế? Vì vậy nhất thời y không sao trả lời được mà chỉ cười khẩy mấy tiếng thôi.
Ban Thiền thấy Canh Thạch chỉ cười khẩy chứ không trả lời mình lại tưởng đối phương khinh thị mình nên y lại càng tức giận thêm lớn tiếng nói tiếp:
- Phật gia nhận thấy chúng ta đôi bên tuy không có giao tình, nhưng cũng không có thù hằn gì với nhau. Vì vậy lúc đầu thí chủ đột nhập nơi đồn trú của Phật gia, mà Phật gia cứ để yên cho các hạ tuỳ ý leo núi, xuống sơn cốc lấy vật báu. Như vậy đủ thấy Phật gia nể thí chủ như thế nào rồi. Ngờ đâu, vì đuổi hai con nhỏ, bị chúng đùa giỡn thí chủ bất tài...
Nghe tới đây Canh Thạch hổ thẹn quá không sao nín được, liền thét lớn một tiếng và ngắt lời Ban Thiền:
- Các hạ đừng có nói lôi thôi như thế nữa. Tính nết của lão phu như thế nào, thiên hạ đã biết hết. Chả lẽ các hạ lại không hay biết một tí gì, kém tai mắt đến như thế hay sao?
Hoạt Phật cả giận giơ hai cánh tay rung mạnh một cái những khớp xương kêu lách cách thân hình của y cao hơn một trượng, lúc này hình như lại cao thêm một thước nữa.
Canh Thạch thấy thế kinh hãi thầm vội ngấm ngầm đề phòng, bên ngoài vẫn làm ra vẻ dửng dưng dùng giọng mũi "hừ" một tiếng rồi nói tiếp:
- Các hạ hà tất phải gây hấn...
Ban Thiền đã định ra tay tấn công bây giờ lại nghe thấy Canh Thạch cười mỉa mình như vậy có khác gì tưới dầu lên đống lửa liền giơ bàn tay hộ pháp lên trước ngực mồm thì quát lớn:
- Đừng có nói lôi thôi nữa. Có giỏi thì tiếp thế chưởng này của Phật gia.
Y vừa nói vừa giơ song chưởng ra đẩy mạnh về phía trước một thế liền có một luồng mạnh lôi cuốn cả cát bụi bay mù mịt mà nhằm ngực Canh Thạch lấn áp tới.
Canh Thạch cũng giơ song quyền lên trước ngực và cũng đẩy song quyền ra chống đỡ nhưng quyền của y rất im lặng không có một tí gió động nào hết.
Chưởng lực quyền phong của hai người va đụng nhau, mọi người đứng trông thấy ai cũng yên trí chưởng lực của Ban Thiền mạnh như thế nào cũng đắc thắng. Ngờ đâu sau một tiếng kêu "Bốp" chỉ thấy hai vai của Canh Thạch rung động và lảo đảo hoài, tà áo cũng bị bay tung lên, nhưng còn Ban Thiền thì lại cả thân hình lảo đảo sau cùng phải lui nửa bước mới đứng vững được.
Canh Thạch thấy công lực của mình cao siêu hơn đối phương nửa mức liền cười ha hả múa tít song quyền tấn công luôn mười hai thế một lúc.
Ban Thiền đã kém đối phương nửa mức lại bị địch thủ tấn công trước y liền cau mày lại khẽ rống một tiếng liền giơ song chưởng lên nhằm ngực đối phương chộp luôn.
Nhưng sự thật quyền pháp của đối phương như những làn sóng dồn dập lấn áp tới nặng như núi non mà lại không trông thấy hình bóng đâu hết, thì Ban Thiền làm sao mà chống đỡ nổi nên không bao lâu y đã cuống quít cả chân tay lên. Thấy tình thế bất lợi rống lên một tiếng thật lớn vội lùi về phía sau.
Canh Thạch thấy mình đắc thắng khi nào chịu để đối phương rút lui như vậy, nên y vừa tiến lên vừa tấn công tới tấp. Ban Thiền nhân đúng lúc, chờ song quyền của đối phương vừa tấn không tới thì đã vội rống lên một tiếng thật lớn nhảy lên nhắm Canh Thạch vồ luôn.
Canh Thạch đợi chờ người của đối phương sắp nhảy xô tới y vội lui về phía sau một bước. Tuy y có thể phản công lại một thế chí mạng nhưng chỉ vì hơi chần chừ một chút Ban Thiền đã tới gần giơ hai cánh tay lên như hai chiếc gậy sắt nhằm các nơi yếu hiểm của Canh Thạch tấn công xuống.
Canh Thạch để cho đối phương xáp lá cà lúc này không tiện giở vô hình quyền pháp ra nữa, y đành phải thấy miếng gỡ miếng mà tiếp tục đấu với nhau khiến cát bụi bay mù mịt cây cỏ cũng phải biến sắc.
Chỗ cách trận đấu không xa, trên một cây cổ thụ đang có hai thiếu nữ ẩn phục để xem trận đấu hiếm có ấy, một mặt hai nàng lại để ý nhìn tình hình của Âm Phong cốc.
Lúc ấy đã là canh ba mặt trăng trong trẻo chiếu xuống đầu mọi người nhưng dưới Âm Phong vẫn tối om và yên lặng hình như không hề có người xuống bên dưới vậy.
Người ngồi cạnh tảng đá vẫn ngồi yên ở đó lẳng lặng đợi chờ chứ không bỏ đi...
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu