Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Krantz
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Tô Tưởng & Cao Nhị
Biên tập: Gió
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2253 / 30
Cập nhật: 2015-01-23 12:51:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ậu thật đồi bại... trụy lạc... biến chất, cậu ốm rồi đó Fauve ạ.
- Đang là thời... trung cổ ở đây, Fauve cười ra vừa cãi lại. Cậu đang ở 1 thế kỷ khác, cô gái khốn khổ của tôi.
- Khi đặt chiếc đĩa vào máy three dog night bài hát Easy to be hard, cô biết rằng thể nào cũng bị phản đối kịch liệt. Năm ngoái cô đã thành công trong việc làm cho họ thích Johnny Cash và Engelbert Humperdinck, nhưng cái mà cô thích hơn cả, ấy là những đĩa Bee Gees.
Từ 14 tuổi Fauve đã được phép đi dự khiêu vũ với 1 nhóm bạn gái có bố đi kèm. Nhưng bây giờ 16 tuổi, tất cả các cô đều có quyền đi nhảy với 1 bạn trai.
Sau khi Pomme và Epinrtte về, mơ màng, Fauve xếp những đĩa hát của cô lại. Từ mùa hè năm ngoái các bạn gái của cô đã thay đổi.
Hôm nay họ chỉ toàn nói về đêm khiêu vũ ở Uzes tổ chức vào thứ 7 tuần sau. Cả hai cô đều được một chàng trai mời. Fauve có thể tới dự, họ đảm bảo với cô như vậy. Các cô sẽ đến đây bằng cách đi nhờ xe của ông bố 1 chàng trai. Nhưng Fauve lại không muốn.
Năm ngoái, cô đã cười đùa và tán chuyện trong "góc những cô gái" với 1 lũ bạn. Khi không có 1 chàng trai nào đến thì các cô nhảy với nhau. Nhưng năm nay thì không thể thế. Cô đã già quá rồi. Theo Pomme thì phần lớn các cô gái ở Félice sẽ đến khi khiêu vũ với bạn trai của họ.
Buồn rầu Fauve nghĩ đến vũ hội ở Provence. Trong phòng lớn các cô gái và các chàng trai tách nhóm riêng 1 góc và liếc trộm nhau. Họ sẽ không nói với nhau ngay cả khi cùng nhau đến. Những kẻ đầu tiên ra sàn bao giờ cũng là đôi bất cần dư luận. Ông bán hàng thực phẩm khô vui tính với cô con gái 5 tuổi của ông. 1 cô bé 9 tuổi ôm chặt cậu con trai lên 6. Đôi khi 1 đôi trai gái mới cưới trộ những người láng giềng. Ấy thế mà họ gọi đấy là vũ hội!
- Vậy tại sao lại ôm lấy việc nặng nhọc đấy? Chỉ bởi vì cô không muốn người trong làng, cô tự bảo, và nếu cô chê cái vũ hội đấy thì các bạn cô sẽ giận.
- Ôi, giá mà mình có thể vẫn như mùa hè trước nhỉ. Fauve nuối tiếc nghĩ. Nếu chưa có vấn đề hợp đôi đặt ra! Pomme và Epinette năm ngoái đã nghĩ cách thoát khỏi sự kiểm soát của các bà mẹ các cô, nay rất háo hức chuẩn bị cho lễ hội.
Chỉ 2 năm nữa có thể họ trở thành những vị hôn thê, hoặc có chồng và trở thành những bà mẹ tự hào về những đứa con nhỏ của mình. Họ vĩnh viễn mất đi tự do và điều tệ hại hơn nữa là họ không nuối tiếc về việc đó. Về 1 ý nghĩa nào đó là họ đã ra đi. Fauve nghĩ và buồn rầu. Tình bạn mà các cô tưởng kéo dài mãi mãi chắc chỉ ngắn ngủi như thời niên thiếu của các cô vậy.
Ở New York, Fauve tham gia 1 nhóm học sinh cùng học ở 1 trường dạy nhảy. Họ kéo thành đoàn đến buổi nhạc Rock, hay đến buổi lễ hội. Họ biết rằng những người khác, đã hút thuốc và có kinh nghiệm về tình dục, coi họ là những kẻ lạc hậu nhưng không ai trong lũ bạn của cô có ý muốn lao vào cuộc sống phức tạp của những người lớn tuổi.
Giá mà thời gian có thể dừng lại? Giá mà sự vật không thường xuyên thay đổi!
Ngạc nhiên thấy mình sắp khóc, cô buông tiếng thở dài mà không hiểu rằng cô vừa mới cảm thấy cái tình cảm đầu tiên của cô: cái ý thức về thời gian chóng vánh.
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Fauve chợt nghe tiếng Kate ở dưới sân. Giọng bà y hệt giọng Nadine, cô nghĩ. May mà Nadine sau khi lấy Philippe Dalmas đã sống ở Paris và chỉ thỉnh thoảng mới về La Tourrelo ít ngày.
Nadine có cảm thấy tiếc nuối cái thời gian niên thiếu của mình khi cô ta 16 tuổi không? Fauve nghi ngờ cái đó. Nếu Nadine đã có lần đặt chân đến vũ hội làng, thì chỉ là ngồi trong 1 góc, công khai chế giễu mọi người. Và làm cho họ trở thành lố bịch đối với bạn bè cô.
Nghĩ đến chị cùng cha khác mẹ, Fauve nắm chặt tay lại và quyết định rời khỏi giường. Việc kết thúc tuổi thiếu niên không làm cô quên đi 1 vấn đề chủ yếu: cô sẽ mặc gì đến buổi dạ hội.
Năm ngày sau, Fauve đến phòng vũ hội ở Uzes. Như thường lệ, các cô gái thường chuyện gẫu và cười đùa rúc rích với nhau, nhưng Fauve không nghe họ trò chuyện. Cô lo lắng nhìn 2 cậu con trai có vẻ kiên quyết tiến về phía cô. Một trong 2 người, Lucièn Gromet có mùi nồng nặc và cậu kia Henry Sanati dẫm chân lên bạn khi nhảy. Fauve đang cuống quýt tìm cách lẩn tránh thì bỗng nhiên, không biết từ đâu 1 anh con trai thứ 3 xuất hiện giữa Fauve và họ. "Hết sức xin lỗi bạn thân quý nhưng tối nay bạn gái này đã hứa nhảy với tôi suốt". Lucien và Henri ngớ người ra. Khi họ mời một cô gái nhảy, họ chỉ làu bàu ít tiếng và hất cằm trỏ sàn nhảy rồi quay bước mà không nhìn lại xem cô gái có theo họ hay không
- A, Roland -Fauve kêu lên- mình đã bắt đầu tự hỏi không biết việc gì xảy ra với bạn. Mình nghĩ là bạn đã dừng lại dọc đường để nuôi chim sơn ca
- Không, tối nay lại có những con công-con cái đang tức mình và đã đánh nhau với con đực. Bạn muốn nhảy không?
- Thế thì tuyệt vời nhưng dàn nhạc sẽ không đuổi theo bọn mình
- Vậy thì bọn mình đợi bản khác, đồng ý không?
- Ý kiến hay đấy, Roland ạ
- Anh tên là Eric, nhưng nếu vì một lý do nào đó em thích gọi là Roland thì cứ tự nhiên
- Còn em, Fauve
Mọi ngày khi những anh con trai lần đầu nghe thấy tên cô, họ thường có những nhận xét ngớ ngẩn. Cô đợi, song không thấy Eric nói gì. Anh công khai quan sát cô, vẻ như bị thôi miên. Cô nghĩ là cô chưa bao giờ gặp 1 người đàn ông-vì đúng anh là 1 người đàn ông chứ không phải là 1 cậu con trai- có vẻ tốt như thế trong địa vị của mình. Anh cao hơn 1m8 và có cái gì ấn tượng mạnh lên gương mặt mà Fauve không đoán nhận được. Không chỉ vì anh ta đẹp trai, mặc dầu anh hết sức hấp dẫn và những nét mạnh mẽ và đầy đặn, một làn da nâu đồng, mái tóc nâu dày và vẻ hào hiệp, vui nhộn.
- Sao em nhìn anh kỹ thế? Anh mỉm cười hỏi.
- Chính anh nhìn em thì có - cô cãi lại.
- Em có muốn nhảy không?
- Có em thích nhảy lắm.
Đúng lúc đó nhạc chuyển sang 1 điệu vans, Đời màu hồng. Eric ôm Fauve trong đôi cánh tay. Fauve quen với thái độ trịnh trọng của những con trai trong vùng này, bỗng thấy được ôm sát ngực chàng và bước đi vững chắc. Họ nhảy đẹp đến nỗi người chỉ huy dàn nhạc quan sát họ, và ra hiệu cho nhạc công của mình chơi tiếp bài Sông Đanuýt Xanh. Khi nhạc hết họ đột ngột dừng lại, cả hai ngạc nhiên thấy những người nhảy xúm quanh họ và nhìn họ với vẻ mặt lạ lùng, tưởng như Ginger Rogers và Fred Astaire vừa mới hiện diện trên sàn nhảy.
- Thật tuyệt vời! - Họ đồng thanh kêu lên.
- Đi, chúng mình đi uống cái gì đi. Anh vừa mới khám phá ra 3 điều quan trọng về em, và anh muốn em thấy là anh sáng suốt. Eric tuyên bố và kéo cô vào ngay quán café ở cạnh phòng vũ hội.
Đây là nơi các bà già đi kèm tụ họp, Fauve và Eric ngồi vào bàn và gọi Coca.
- Thứ nhất em là người nước ngoài, thứ 2 em là 1 nghệ sĩ, và thứ 3 người em thơm tuyệt.
- Nhưng em có bao giờ dùng nước hoa đâu. Fauve đáp.
- Đúng là anh cũng muốn nói thế.
Xấu hổ và cảm thấy đỏ bừng mặt. Cô đã thừa hưởng tật đáng ghét của mẹ.
- Sao anh biết em là người nước ngoài? Cô hỏi và vội bắt chước giọng miền nam.
- Không bây giờ quá muộn rồi. Anh cũng có thể bắt chước giọng miền nam, có biết không? Em nhảy như 1 người nước ngoài nghĩa là rất cừ.
Fauve đỏ ửng mặt.
- Thế tại sao anh biết em là nghệ sĩ? Cô bực tức hỏi.
- Vì chỉ có nghệ sĩ mới biết chọn màu áo dài để nó phù hợp với tóc em, nhưng thêm những thứ đinh da cam trên đôi giày, thì thật là tài năng.
- Em quan tâm đến nghệ thuật, cô nói lảng đi.
Cô đã không bao giờ kể là cô còn vẽ nữa. Chỉ trừ có Melvin Allenberg và 1 vài người bạn thân khác biết thôi.
- Em quan tâm... chỉ thế thôi ư?
- Ôi, em đã xem hàng đống triển lãm và đã thăm không biết bao nhiêu lần những bảo tàng. New York là thủ đô của nghệ thuật mà!
- Dù sao, đấy là ý nghĩa của những người ở New York, Eric cãi lại, giữ thế thủ.
- Không người Pháp nào muốn nhận là sau chiến tranh, thị trường nghệ thuật đã chuyển sang Mỹ.
- Nhưng anh biết rõ sự thực là thế nào rồi chứ? Chỉ cần đi lang thang trong những phòng tranh ở đại lộ Madison một buổi chiều thứ 7, người ta cũng thấy nhiều nghệ thuật hiện đại trên khắp cả nước Pháp. Melvin và em đi như thế ít nhất là 2 hay 3 lần mỗi tháng. Fauve trả lời.
- Melvin? là chuyên gia hay cái gì? Eric khó chịu giễu.
- Melvin rất cừ không biết bao nhiêu là thứ, và thật đáng yêu.
- Và con người điển hình đấy tất là đẹp trai chứ?
- Không hẳn thế, không biết bao nhiêu là cô gái đã mê ông ta. Các cô đã bị đánh lừa bởi tài năng và trí thông minh của ông ta. Và cả lòng tử tế của ông ta nữa.
- Anh có cảm tưởng là chính em cũng mê ông ta, anh sầm mặt kết luận.
- Mê ông ta?
- Fauve rũ ra cười.
- Eric gằn mạnh cốc Coca xuống bàn.
- Tôi trở lại phòng vũ hội đây.
- Eric?
- Sao?
- Melvin là 1 ông già. Ông ít nhất là 43 tuổi. Như 1 ông chú đối với em. Ông ta đã yêu mẹ em hồi mẹ em bằng tuổi em.
- Em bao nhiêu tuổi? - anh hỏi và ngồi xuống với 1 hơi dài khoan khoái.
- 16 -Fauve đáp
- Còn anh, 20 tuổi.
Họ mỉnh cười với nhau và Fauve bỗng hiểu ra cái gây ấn tượng mạnh với cô trong gương mặt Eric: nó tỏa ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, 1 sự tin tưởng hoàn toàn. Thật lạ, về 1 ý nghĩa nào đó, chỉ là giữ lại ở gương mặt hấp dẫn 1 cái gì đó, nét đặc biệt ấy.
- Ngoài việc em biết mọi thứ về nghệ thuật, chúng ta hãy cảm ơn ông già Mevil tốt bụng ấy, anh cho là em cũng hiểu biết nhiều về kiến trúc? anh hỏi.
- Không, em chả biết gì về kiến trúc cả.
- Thế càng tốt, Anh là kiến trúc sư... đúng hơn là, chả bao lâu nữa.
- Tại sao anh thích thú thế khi biết em không biết gì về kiến trúc?
- Anh muốn có cái gì đó để dạy em.
- Cứ dạy đi... Nào bắt đầu.
- Không, không phải bây giờ, mai hay ngày kia, tuần lễ sau. Chúng mình còn 1 mùa hè để làm việc đó, Em không lãng mạn lắm.
- Em chả biết... Sao anh có thể nhận ra 1 người lãng mạn? Fauve hỏi, giọng đứng đắn.
- Anh sẽ dạy em cùng 1 lúc với kiến trúc. Đi nào, Fauve, chúng mình sẽ trở lại sàn nhảy. và rồi anh sẽ đưa em về nhà... trừ khi em đến đây với 1 người nào đó. Không thể biết trước là ai đi với ai trong buổi vũ hội thế này, - anh nói, nghi hoặc.
- Em đến đây với các bạn nhưng anh có thể đưa em về nhà.
- Em ở đâu?
- Gần Félice.
- Như vậy không phải ở ngay liền đây. Anh đáp với vẻ hài lòng.
- Khoảng gần 60 cây số,- cô nhượng bộ với vẻ xin lỗi.
- Càng tốt,Fauve này, em hãy đừng lúc nào cũng đỏ mặt lên. Anh sẽ huấn luyện em như 1 con cún. Cứ 10 phút lại 1 câu khen, trong 2 tiếng liền....Có thể em sẽ thôi không đỏ mặt... tuy thực ra anh thích như thế. Cái đó thêm 1 sắc hồng hay những cái hồng khác của em.
- Ở Provence, những vũ hội ít kết thúc trước 2h sáng, nhưng Fauve nhấn mạnh rằng chỉ sau 12h cô phải về vì biết bố cô bao giờ cũng đợi cô về rồi mới đi ngủ.
Ra khỏi Avignon, Eric tăng tốc độ. Anh đã đưa ra, rồi cũng bỏ luôn, hàng tá dự kiến trong ngày hôm sau. Anh rất muốn Fauve có sự làm quen lần đầu thú vị với kiến trúc. Ở trong vùng này có những di tích của 1 thành phố xây dựng 6 thế kỷ trước. Thiên chúa giáng sinh và nhiều danh lam khác, biết bắt đầu bằng cái gì trước.
Fauve lơ đãng nghe anh, lúc này họ sắp đến Félice. Bố cô đã trông thấy cô ra đi với 1 nhóm bạn vậy mà cô về 1 mình với 1 chàng trai lạ. Phản ứng của ông ấy ra sao? Nhưng dù sao ông ấy cũng hài lòng vì mình đi dự dạ hội và đã được mời nhảy, cô tự bảo vừa chỉ đường vào La Tourrello cho Eric.
Cổng nhà mở rộng và có ánh sáng trong phòng khách.
- Anh cho đỗ xe ở sân, - Fauve nói - em nghĩ là anh nên làm quen với bố em.
Khi họ vào phòng khách, Mercuès đứng lên và tiến về phía họ, vẻ mặt ngạc nhiên. Chỉ ngạc nhiên chứ không giận dữ, Fauve nghĩ, bớt lo lắng.
- Đây là bố em- cô nói mà không nhìn Eric.
- Nhẽ ra cô phải nói cho anh biết cô là con gái của Mercuès nhưng có cái lạ là cô không tìm ra dịp thuận tiện. Và bây giờ cô sợ anh cho cô là gây ấn tượng với anh.
- Bố ơi, con giới thiệu với bố anh Eric,- cô nói lí nhí.
- Mercuès giơ tay cho anh và mỉm cười.
- Jullien Mercuès. Các cô cậu bây giờ có thói quen giới thiệu bạn bè mà chỉ nói tên.
- Eric nhưng họ là gì, anh bạn trẻ?
- Chào bác! - Tại sao Eric có 1 vẻ gì lạ lùng? Anh có bực mình với cô không? Họ cháu là Avigdor, -Eric nói tiếp, - Cháu là con ông Adrien Avigdor.
Ông không thể ngăn Fauve đi chơi với anh chàng đó đâu, - Kate bình thản nói. - Ở cái tuổi nó và thời đại chúng ta, điều đó là không thể được, Julien ạ. Ông cứ nghĩ xem, ông sẽ đưa ra lí do gì nào? Nó sẽ đặt ra những câu hỏi mà đúng là ông không muốn và không thể trả lời. Nếu tôi là ông tôi sẽ để cho nó tự do... May ra câu chuyện đó còn không thể kéo dài, chứ ông can thiệp vào...
- Bà biết mặt mũi và nghe tiếng nói của thằng ấy đâu, Kate.
- Nó đã nói gì không phải?
- Không, nó hoàn toàn đứng đắn, nhưng có 1 cái gì đó trong giọng nói của nó... tôi biết là không lầm đâu.
- Julien, tất cả những gì nó biết, có thể chỉ là bố nó quảng cáo cho ông. Tất nhiên Avigdor phải giận ông vì ông đã không gia hạn hợp đồng, ông ấy có thể phản ứng cách nào khác đâu. Ông ấy hẳn phải nói cho gia đình biết về sự bạc bẽo của ông đối với ông ấy. Ông biết con người ấy là như thế nào rồi. Họ luôn luôn buôn bán, mất ông chắc chắn đấy là sự kiện chủ yếu trong đời Avigdor. Sau khi phát hiện ra ông, rõ ràng là thế.
- Tôi không muốn Fauve quan hệ với Avigdor.
- Nó còn là 1 đứa trẻ con. Nó còn quá trẻ, tình yêu của nó không kéo dài lâu. Ông muốn việc gì xảy ra nào? Dù sao, 1 họa sĩ cũng có quyền thay người bán tranh. Fauve đã nói thằng ấy 20 tuổi phải không? Vậy là ông không gặp Avigdor từ hồi đầu chiến tranh. Tôi nghĩ lần cuối cùng ông ta đến đây vào năm 1938, có thể ngay từ năm 1937, tôi không nhớ rõ lắm. Hơn 30 năm rồi! Ông nên biết điều 1 chút, hễ động đến Fauve là ông mất bình tĩnh. Chưa bao giờ ông làm ầm lên khi Nadine bắt đầu đi chơi với bọn con trai, và có trời mới biết ông có nhìn mặt những đứa ấy không.
Không lí do nào, Kate đã biết như thế từ lâu, Julien lại biết Marthe Brunel đã kể cho mình nghe buổi đến thăm Avigdor trong chiến tranh, sự việc mà chính Avigdor khẳng định khi bà đến thăm ông ta sau vài ngày giải phóng. Kate đã xếp 1 số việc về chồng bà trong góc trí nhớ. Có thể chúng sẽ giúp ích 1 ngày nào đó sau này, ai mà biết trước. Coi như bà đã tích lũy 1 số loại vốn mà bà sẵn sàng cam đoan không phải không có giá trị.
Trong khi chờ đợi, bà thích thú quan sát vẻ mặt lo lắng của Julien. Bà có quá ít vũ khí mà ông thì lại có quá nhiều. Thật lạ, bà đã tưởng Fauve là mối nguy của bà, 1 sự đe dọa cho Nadine. Nhưng, trái hẳn lại, Fauve là vũ khí của Kate.
Chẳng sớm thì muộn, Juline sẽ phải trả giá những đau khổ mà ông đã gây ra cho bà. Bà sẽ chăm lo việc đó. Cuộc sống không thể, không được đối xử bất công với bà như vậy.Thật là thích thú khi Fauve làm quen với anh chàng trẻ tuổi Avigdor.
- Thằng ấy trông có giống bố không? Bà hỏi giọng nhẹ nhõm.
- Không... Tôi không chú ý lắm. Nó lớn hơn bố nó nhiều, cao lớn hơn. Thật ra, tôi không bao giờ tưởng tượng nó là con trai ông ta.
- Ông nói sao? Nó không có vẻ Do Thái à?
- Không, mà sao bà nghĩ thế?- Ông trả lời, vẻ sốt ruột, -Tại sao bà muốn nó có vẻ Do Thái? Avigdor đã từng có vẻ ấy đâu.
- Trời, Julien, sao mà ông dễ bực bội thế? Trong 15 hôm nữa, Fauve sẽ chán đi chơi với anh chàng sinh viên đó, và sẽ lần lượt 1 anh chàng khác và chắc là ông sẽ lo lắng chẳng kém. Như vậy là thằng đó hơn bố nó phải không? Ông thấy nó có gì xấu không? Avigdor thật ra chẳng đẹp gì.
- Nó chẳng có gì giống bố nó. Nó rất khá về hình vóc. Quá khá là đằng khác.
- Thôi, ông ngủ đi Julien. - Kate dịu dàng nói. - Ông bị ám ảnh quá đấy.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió