Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: L'étoile Du Sud (1884)
Dịch giả: Bảo Chấn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Diễn đàn MathVn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1911 / 69
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Mỏ Kim Cương Kiểu Mới
uy nhiên, tiểu thư Watkins đã biết tất cả những chuyện xảy ra, biết rõ màn kịch của những người đàn ông đeo mặt nạ cũng như nỗi thất vọng tràn trề bất ngờ xảy đến với chàng kỹ sư trẻ.
“Anh Cyprien,” nàng nói với chàng, ngay khi chàng cho nàng biết mọi chuyện, “mạng sống của anh không đáng giá bằng tất cả viên kim cương trên thế giới sao?”
“Alice thân mến...”
“Chúng ta đừng nghĩ tới những điều đó nữa, từ giờ anh hãy từ bỏ kiểu thí nghiệm đó đi!”
“Tiểu thư ra lệnh cho tôi sao?...” Cyprien hỏi.
“Đúng thế!” cô gái đáp. “Tôi ra lệnh cho anh dừng lại, như tôi đã ra lệnh cho anh bắt đầu... bởi vì anh thích nhận mệnh lệnh từ tôi!”
“Vì tôi muốn thực hiện tất cả mệnh lệnh đó!” Cyprien vừa trả lời vừa nắm lấy bàn tay mà tiểu thư Watkins chìa cho chàng.
Nhưng khi Cyprien thông báo cho nàng bản án vừa ập lên đầu Matakit, nàng rụng rời tay chân - Nhất là khi biết cha nàng là người đã kết án.
Cả nàng cũng vậy, nàng không tin chuyện cậu bé da đen đáng thương kia phạm tội! nàng cũng đồng tình với Cyprien, nàng muốn làm tất cả để cứu cậu! nhưng biết phải làm sao đây, - Nhất là để thuyết phục John Watkins, người trở nên cực kỳ cố chấp trong việc kết tội cậu nhỏ bất hạnh trong vụ này, chính ngài đã đưa ra những cáo buộc vô lý nhất!
Cũng phải nói thêm là ông chủ trang trại không nhận được bất kỳ lời thú tội nào từ Matakit, kể cả khi cho cậu thấy giá treo cổ được dựng sẵn cho cậu, kể cả khi cho cậu hy vọng về một đặc ân nếu như cậu nói ra. Vì mất hết hy vọng tìm lại được Ngọc Phương Nam, ông trở nên cáu kỉnh. Không ai có thể bắt chuyện với ông được nữa. Tuy nhiên con gái ông muốn thử gắng một lần cuối cùng với cha mình.
Ngày hôm sau của buổi kết án, ông Watkins, được bệnh gút nương tay hơn ngày thường một chút, đã tận dụng thời gian nghỉ ngơi này để sắp xếp ngăn nắp đống giấy tờ. Ngồi trước cái bàn lớn hình trụ bằng gỗ mun được khảm gỗ dát vàng - một vật rất thú vị còn sót lại từ thời thuộc địa hà Lan, từ những thăng trầm của xứ Griqualand hẻo lánh này - ông kiểm tra kỹ lưỡng các giấy tờ chứng thực quyền sở hữu, những hợp đồng và thư tín của mình.
Phía sau ông, Alice cặm cụi thêu thùa mà không để tâm nhiều đến con đà điểu Dada đang đi đi lại lại trong phòng nàng với vẻ nghiêm trang thường lệ của nó - khi thì nhìn liếc qua cửa sổ, khi thì chăm chú nhìn với cặp mắt to như mắt người của nó, những cử động của ông Watkins và con gái của ông.
Bỗng một tiếng kêu thất thanh của ông chủ trang trại khiến tiểu thư Watkins ngẩng đầu lên nhìn:
“Con vật này thật không thể chịu nổi!” ông nói. “Nó vừa mới lấy mất mảnh giấy da của ta!... Dada!... Ở đây!... Trả nó cho ta ngay lập tức!”
Những từ này vừa tuôn ra thì một tràng chửi rủa đã nối tiếp ngay.
“Con vật kinh tởm này đã nuốt tờ giấy!... Một tài liệu rất quan trọng!... Bản gốc sắc lệnh cho phép khai thác mỏ Kopje của ta. Thật không thể tha thứ được!... Nhưng ta sẽ bắt nó phải nôn ra - phải bóp cổ nó...”
Ông đuổi theo con đà điểu, nó chạy hai hay ba vòng quanh phòng rồi cuối cùng nhảy qua cửa sổ - vốn nằm ngang mặt đất.
“Cha à,” Alice nói, “con lấy làm tiếc về việc làm ngu ngốc của con vật kia, cha hãy bình tĩnh, con xin cha! hãy nghe con nói!... Cha sẽ làm cha phát bệnh mất!”
Nhưng cơn thịnh nộ của ông Watkins đã lên đến đỉnh điểm. Việc con đà điểu chạy trốn càng làm ông thêm bực tức.
“Không!” Ông nói, giọng nghẹn lại, “quá lắm rồi!... Phải kết thúc chuyện này!... Ta không thể từ bỏ một trong những tài sản quan trọng nhất của ta như vậy được!... Một viên đạn vào đầu sẽ là xứng đáng cho tên trộm này. Ta sẽ lấy lại mảnh giấy da của ta, ta dám khẳng định chuyện này đó!”
Alice mắt đẫm lệ, đi theo ông.
“Cha ơi, con xin cha, hãy tha cho con vật đáng thương này,” nàng nói. “Sau rốt, mảnh giấy đó quan trọng hơn tất cả sao? Chúng ta không thể có một bản sao thứ hai ư?... Cha muốn làm con đau khổ bằng việc giết Dada tội nghiệp trước mặt con chỉ vì một chút lỗi vậy sao?”
Nhưng John Watkins không muốn nghe gì cả, ông nhìn khắp mọi nơi, tìm kiếm nạn nhân của mình.
Cuối cùng ông cũng phát hiện ra nó đang trốn cạnh lều của Cyprien Méré. Ngay lập tức, nâng súng lên, ông chủ trang trại ngắm bắn nó; nhưng con Dada, như thể đoán trước những kế hoạch ngầm chống lại mình, vừa thoáng thấy động tác đó đã vội vàng trốn vào trong nhà.
“Đợi đó!... Đợi đó!... Ta sẽ bắt được mày, con vật đáng nguyền rủa kia!” John Watkins vừa hét vừa tiến về con vật.
Alice, mỗi lúc một thêm sợ hãi, liền lập tức đuổi theo cố gắng thuyết phục cha.
Hai cha con đến trước nhà của chàng kỹ sư trẻ và đi một vòng quanh nhà! Không thấy con đà điểu nữa! Không nhìn thấy John Watkins, đỏ mặt vì giận dữ, phát khùng lên rồi đứng phắt dậy. Dada nữa! Tuy nhiên, không thể có chuyện nó đã chạy xuống đồi rồi vì nếu vậy thì họ phải thấy nó ở quanh trại. Vậy nên hẳn là nó đã cố tìm một chỗ trú trong lều, sau cánh cửa hay cửa sổ mở ra phía sau.
Đó là điều John Watkins tự nhủ. Ông vội vàng quay trở lại rồi gõ cửa chính.
Cyprien ra mở cửa.
“Ngài Watkins?... Tiểu thư Watkins?... Hân hạnh tiếp hai người tại nhà tôi!...” chàng nói và hơi ngạc nhiên về chuyến viếng thăm bất ngờ này.
Ông chủ trang trại tất tưởi giải thích nhanh cho chàng về vụ việc trong tâm trạng rất phẫn nộ!
“À ra vậy, chúng ta sẽ cùng đi tìm thủ phạm!” Cyprien vừa trả lời vừa mời John Watkins và Alice vào nhà.
“Và ta cho anh biết là việc của nó sẽ sớm được giải quyết thôi!” ông chủ trang trại lặp lại, tay vung cây súng như một cây rìu của người da đỏ.
Cùng lúc ấy, ánh mắt van lơn của cô gái trẻ như nói với Cyprien tất cả nỗi sợ hãi đang đè nặng lên nàng vì ý định hành quyết này. Quyết định của chàng được đưa ra nhanh chóng và rất đơn giản: chàng quyết không tìm thấy con đà điểu.
“Lee,” chàng nói bằng tiếng Pháp với anh chàng người Hoa vừa bước vào, “tôi nghi là con đà điểu ở trong phòng anh đó! hãy bắt lấy nó, và cố gắng cho nó trốn ra theo cách nào thật khéo, trong lúc đó ta sẽ dẫn ngài Watkins ra phía đối diện!”
Không may là kế hoạch tuyệt vời đã mắc lỗi cơ bản. Con đà điểu rõ ràng đã lánh nạn trong căn buồng đầu tiên nơi việc tìm kiếm bắt đầu được thực hiện. Nó ở đó, rõ ràng đã cố thu nhỏ toàn thân lại, đầu giấu dưới một cái ghế, nhưng cũng dễ nhìn ra như mặt trời giữa buổi trưa.
Ông Watkins lao bổ vào nó.
“A, con ranh kia, mày tính toán tốt đấy!” ngài nói.
Thế mà, tuy vẫn còn đang rất hung hăng, ông dừng lại một chút trước hành động quá đáng này: bắn một phát súng ngay sát gần trong căn nhà mà ít nhất tạm thời thì không còn là của ông.
Alice vừa ngoảnh mặt đi vừa khóc để không thấy việc này. Chính sự lo âu tột độ của nàng làm nảy ra trong chàng kỹ sư trẻ một ý tưởng sáng suốt.
“Ngài Watkins,” đột nhiên chàng nói, “ngài chỉ muốn có lại mảnh giấy của ngài thôi phải không?... Như vậy, hoàn toàn không cần phải giết Dada để lấy lại nó! Chỉ cần mở dạ dày của nó ra thôi, tài liệu này chưa thể trôi qua dạ dày của nó đâu. Hay ngài cho phép tôi thực hiện cuộc phẫu thuật? Tôi đã theo khóa học về động vật học tại bảo tàng, và tôi nghĩ mình đủ khéo để thực hiện ý định phẫu thuật này!”
Hoặc viễn cảnh của việc giải phẫu sống này làm dịu lại bản năng báo thù của ông chủ trang trại, hoặc là cơn giận của ông đã bắt đầu giảm xuống hay ông cảm nhận được, dù không muốn, nỗi đau thực sự của con gái mình, ông đã mềm lòng và đồng ý chấp nhận cách thức này.
“Nhưng ta không muốn mất tờ giấy!” ông tuyên bố. “Nếu nó không được tìm thấy trong dạ dày, chúng ta sẽ tìm kiếm chỗ khác! Phải tìm thấy nó bằng mọi giá!”
Cuộc phẫu thuật cũng không hề dễ dàng như người ta tưởng lúc ban đầu nếu xét thái độ cam chịu của con Dada đáng thương. Một con đà điểu, dù nhỏ, cũng có một cơ thể mà sức mạnh thực sự đáng gờm. Chỉ cần lướt nhẹ con dao phẫu thuật vào thôi là con vật đã nhảy dựng lên rồi, nó sẽ nổi nóng và giãy giụa điên cuồng. Vì thế Lee và Bardik được triệu tập để giúp Cyprien.
Mọi người thống nhất trước tiên là trói con đà điểu lại. Để làm việc này thì đống dây thừng mà Lee có trong phòng được trưng dụng. Sau đó, một hệ thống xích chân và dây được buộc vào chân và mỏ của con Dada đáng thương, con vật không thể làm gì dù là hành động kháng cự nhỏ nhất.
Cyprien không đòi hỏi gì hơn thế. Để xoa dịu nỗi xúc động của tiểu thư Watkins, chàng muốn giảm tối đa đau đớn cho con đà điểu của nàng, chàng bao lấy đầu con đà điểu bằng miếng gạc tẩm thuốc mê. Sau đó, chàng bắt đầu tiến hành phẫu thuật, không phải không lo lắng về hậu quả của nó.
Alice, xúc động trước công việc chuẩn bị này, mặt tái xanh đi như người chết, tạm lánh sang phòng bên cạnh.
Cyprien bắt đầu đưa tay vào sờ từ phần dưới cổ của con vật để biết rõ vị trí của mề. Đó không phải việc khó vì mề tạo nên ở phần cao nhất của vùng ngực một khối rất lớn, rắn, chắc, mà ngón tay cảm thấy rõ ràng giữa các bộ phận mềm bên cạnh. Da cổ được rạch cẩn thận bằng con dao nhíp. Nó khá to và chùng như da gà tây và có phủ lớp lông tơ màu xám, tách được ra dễ dàng. Vết cứa này gần như không làm chảy máu và được thấm sạch bằng một chiếc khăn ướt.
Trước hết Cyprien nhận ra vị trí của hai hay ba động mạch quan trọng, chàng cẩn thận tách chúng ra bằng mấy cái móc nhỏ bằng dây thép và để Bardik giữ. Sau đó, chàng mở một mô màu trắng, có ánh xà cừ, bịt lại một lỗ rộng trên phần xương đòn và sớm tiếp cận được mề của con đà điểu.
Ta cứ hình dung mề một con gà, gấp gần một trăm lần về thể tích, độ dày, trọng lượng, thì sẽ hình dung khá chính xác về cái bể chứa này.
Mề của con Dada có vẻ trông như một cái túi màu nâu, căng phồng do thức ăn và những thứ mà con vật háu ăn này đã nuốt trong ngày hay thậm chí là trong nhiều ngày trước đó. Chỉ cần nhìn bộ phận toàn thịt, khỏe khoắn, lành lặn này là đủ hiểu sẽ chẳng có nguy hiểm nào đe dọa nó cả.
Sẵn trong tay con dao săn mà Lee đặt vào tay chàng, sau khi đã đưa cho chàng phần lưỡi dao trước, Cyprien rạch một vết sâu trên khối thịt này.
Sau khi đã có vết mổ thì dễ dàng cho tay vào sâu tận đáy cái mề.
Tài liệu mà ông Watkins rất muốn lấy lại kia ngay tức khắc được tìm thấy và lôi ra. Nó bị cuộn tròn lại, hẳn nhiên là hơi nhàu nhưng hoàn toàn còn nguyên.
“Còn một cái khác nữa,” Cyprien nói rồi lại thọc tay vào trong mề rồi rút ra một viên bi bằng ngà.
“Viên bi của tiểu thư Watkins!” chàng kêu lên. “Thế mà ta nghĩ là con Dada đã nuốt nó từ hơn năm tháng nay! Rõ ràng là nó đã không thể lọt qua yết hầu!”
Sau khi đưa viên bi cho Bardik, chàng tiếp tục lục bên trong như một nhà khảo cổ học làm việc với những gì còn sót lại từ trại La Mã.
“Một chân nến bằng đồng!” chàng vừa kinh ngạc kêu lên vừa lấy ra gần như ngay lập tức một trong những dụng cụ nhỏ đã bị nghiền nát, bẹp rúm và ôxy hóa, tuy nhiên vẫn còn nhận ra được này.
Tiếng cười của Bardik và Lee trở nên ồn ào tới độ Alice, vừa mới vào phòng, không thể cưỡng được lại liền tiến tới chỗ hai người.
“Tiền xu!... Một cái chìa khóa!... Một cái lược sừng!...” Cyprien tiếp tục bản thống kê của mình.
Đột nhiên, chàng tái mặt đi. Ngón tay chàng vừa chạm vào một vật có hình dạng đặc biệt!... Không!... Không thể nghi ngờ gì nữa!... Tuy nhiên, chàng không dám tin vào một sự tình cờ đến vậy!
Cuối cùng, chàng rút tay khỏi cái mề rồi giơ cao cái vật chàng vừa nắm lấy...
Tiếng kêu thốt ra từ miệng John Watkins!
“Ngọc Phương Nam!”
Đúng vậy!... Viên kim cương nổi tiếng này đã được tìm thấy nguyên vẹn, không hề mất đi độ óng ánh của mình, và nó rạng ngời dưới ánh sáng ban ngày bên cửa sổ như một chòm sao!
Chỉ duy nhất một điều đặc biệt đập vào mắt các nhân chứng của cảnh tượng này - viên ngọc đã đổi màu.
Từ màu đen trước đây, Ngọc Phương Nam đã biến thành màu hồng - một màu hồng quyến rũ, càng làm tăng thêm nếu có thể, độ trong trẻo và lộng lẫy của nó.
“Anh không nghĩ rằng việc này làm giảm giá trị của nó sao?” Ông Watkins liền hỏi, ngay khi ngài có thể cất lời, vì sự ngạc nhiên và niềm vui vừa rồi thoạt tiên đã cắt đứt hơi thở của ông.
“Không hề giảm đi chút nào!” Cyprien trả lời. “Ngược lại là những viên “kim cương đổi màu” quý hiếm! Rõ ràng là hình như trong mề của Dada không bị lạnh, bởi vì đây là hiện tượng biến đổi đằng khác, càng gây tò mò hơn thì nó càng được xếp vào gia đình vô cùng, đột ngột về nhiệt độ dẫn tới những thay đổi màu sắc của các viên kim cương màu này, điều thường được giới nghiên cứu đưa ra!”
“Ôi!... Nhờ trời, mày đã được tìm thấy rồi, viên ngọc đẹp đẽ của ta!” ông Watkins vừa lặp lại vừa siết chặt viên kim cương trong tay, như để đảm bảo là mình không nằm mơ. Mày đã khiến ta vô cùng lo lắng vì đã bỏ đi, viên ngọc bội bạc à, giờ thì ta không bao giờ để mày trốn khỏi ta nữa!”
Ông đưa nó ra trước mắt mình, nhìn nó âu yếm, và dường như sẵn sàng nuốt lấy nó giống như con Dada!
Tuy nhiên, Cyprien nói Bardik đưa cho chàng một cái kim khâu có xỏ một sợi chỉ to, rồi cẩn thận khâu lại mề của con đà điểu; tiếp đó, sau khi khâu lại bằng một đường khâu nối chỗ rạch ở cổ, chàng tháo các sợi dây buộc đã làm nó trở nên bất lực.
Dada, vì quá kiệt sức, cúi đầu và dường như không hề mảy may có ý định chạy trốn.
“Anh nghĩ nó sẽ hồi phục được không anh Cyprien?” Alice hỏi, xúc động vì sự đau đớn của con vật yêu quý hơn là việc viên kim cương tái xuất.
“Tất nhiên rồi tiểu thư Watkins, tôi tin nó có thể hồi phục được!” Cyprien trả lời. “Nàng nghĩ rằng tôi dám thử phẫu thuật nếu như mình không chắc về điều đó ư?... Không! Trong ba ngày tới, nó sẽ không thể nhúc nhích. Ta không cho phép Dada sau hai tiếng lại lấp đầy cái túi mà chúng ta vừa lấy hết đồ đạc ra đâu.”
Được trấn an bằng lời hứa này, Alice dành cho chàng kỹ sư trẻ ánh mắt biết ơn như trả công cho tất cả những nhọc nhằn mà chàng vừa trải qua.
Lúc này, ông Watkins, người rốt cuộc đã tin rằng mình đang hoàn toàn tỉnh táo và thực sự đã tìm lại được viên ngọc tuyệt diệu của mình, rời chỗ cửa sổ.
“Anh Méré, ngài nói, với một giọng uy nghiêm và trang trọng, anh đã làm cho ta một việc vô cùng lớn, và ta không biết làm sao để trả công anh đây!”
Tim của Cyprien bắt đầu đập rộn ràng.
Trả công!... A, ngài Watkins có một cách cực kỳ đơn giản! Việc giữ lời hứa với ngài khó vậy sao, lời hứa gả con gái cho kẻ nào mang về cho ngàiNgọc Phương Nam! Và, trên thực tế, chẳng phải đó như thể là chàng vừa mang viên ngọc về từ lòng đất của Transvil?
Đó là những gì chàng đang tự nhủ thầm, nhưng chàng quá kiêu hãnh để nói suy nghĩ này thành lời và vả lại, chàng tin chắc rằng ý tưởng này sẽ tự nảy ra trong đầu ông chủ trang trại thôi.
Tuy nhiên, John Watkins không hề nói gì về chuyện đó, và sau khi ra hiệu cho cô con gái đi theo, ông rời túp lều và trở về nhà.
Khỏi phải nói, chỉ ít lâu sau, Matakit được thả tự do. Chỉ chút nữa thôi là cậu bé đáng thương phải trả giá bằng mạng sống của mình cho thói háu ăn của con Dada và thực tế là cậu đã thoát nạn.
Ngọc Phương Nam Ngọc Phương Nam - Jules Verne Ngọc Phương Nam