I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ố mẹ của Jake Daltry sống ở trong khu nhà xây sẵn tại Palo Alto, cách Vịnh Nửa Vầng Trăng 30 phút lái xe. Tôi đỗ chiếc Explorer trên phố trước ngôi nhà màu sữa của họ, một trong số hàng tá những ngôi nhà giống hệt nhau trên phố Brighton.
Một người đàn ông to béo, lôi thôi, tóc bạc bù xù, mặc áo sơ mi ấm và quần màu xanh có dây ra mở cửa.
— Ông Richard Daltry phải không?
— Không cần gì đâu - ông ta nói, và đóng sập cửa.
“Tôi quá quen với kiểu sập cửa kiểu này rồi, ông già lập dị ạ". Tôi rút phù hiệu và lại nhấn chuông. Lần này một phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc nhuộm, chân tóc bạc màu, mặc tạp dề có hình những chú thỏ, ra mở cửa.
— Tôi có thể giúp gì được cho cô không?
— Tôi là trung uý Lindsay Boxer, sở cảnh sát San Francisco tôi nói, giơ phù hiệu cho bà ta xem. Tôi đang điều tra một vụ án mạng trong hồ sơ cũ của chúng tôi.
— Thế thì liên quan gì đến chúng tôi?
— Tôi nghĩ có những điểm tương đồng giữa vụ án mạng cũ của tôi và cái chết của Jake và Alice Daltry.
— Tôi là Agnes, mẹ của Jake. Bà ta nói, mở cửa. - Xin cô thứ lỗi cho chồng tôi. Chúng tôi đang phải chịu áp lực kinh khủng. Giới báo chí quả là khủng khiếp.
Tôi theo người phụ nữ bước vào ngôi nhà có mùi thuốc đánh bóng gỗ và một cái bếp dường như chưa hề thay đổi kể từ thời Hinekley bắn Reagan. Chúng tôi ngồi bên cái bàn poócmica đỏ, qua cửa sổ tôi có thể nhìn thấy sân sau. Hai cậu bé đang chơi với xe ô tô nhỏ trong sân cát.
— Khổ thân các cháu trai của tôi - bà Daltry nói. Tại sao việc ấy lại xảy ra chứ?
Nỗi đau của Agnes Daltry hằn trên khuôn mặt nhăn nheo, đôi bờ vai đang chùng xuống. Tôi có thể thấy bà ta cần một người lắng nghe những điều bà ta chưa từng kể cho ai bao giờ.
— Xin bà kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra - tôi nài. - Hãy nói cho tôi tất cả những gì bà biết.
— Jake đã từng là một đứa trẻ ngỗ ngược - bà ta nói. - Không phải là người xấu, cô hiểu không, nhưng cứng đầu. Khi nó gặp Alice, nó trưởng thành nhanh như chớp. Hai đứa nó yêu nhau và muốn có con. Khi có hai thằng bé, Jake đã thề sẽ trở thành người đàn ông tốt để làm gương cho các con. Nó yêu bọn trẻ, và đã sống đúng theo lời hứa, Trung uý ạ. Nó thật tốt, nó và Alice thật hạnh phúc. Ôi...
Bà đặt tay lên ngực và lắc đầu đầy khốn khổ. Bà ta có lẽ sẽ tiếp tục như thế và sẽ hoàn toàn không đả động gì tới vụ ám sát.
Agnes nhìn xuống bàn khi chồng bà đi qua bếp. Ông ta liếc nhìn tôi, lấy chai bia ra khỏi tủ lạnh, đóng sầm cửa và ra khỏi phòng.
— Richard vẫn còn giận tôi - bà ta nói.
— Tại sao vậy, Agnes?
— Tôi đã làm một điều sai trái.
Tôi sốt ruột muốn biết sự thật. Tôi đặt tay lên bàn tay trần của bà ta, khi tôi chạm vào, nước mắt bà chảy giàn giụa.
— Hãy nói cho tôi biết - tôi nói nhẹ nhàng. Bà ta lấy giấy ra khỏi hộp và lau nước mắt.
— Tôi chuẩn bị đến trường đón hai đứa bé - bà ta nói. Tôi đến nhà Jake và Alice trước để xem chúng có cần sữa hay nước quả không. Jake trần truồng, nằm chết trong phòng khách. Alice nằm trên bậc cầu thang.
Tôi nhìn Agnes chằm chằm, giục giã bà ta bằng ánh mắt.
— Tôi lau sạch máu - Agnes nói, thở dài. Bà ta nhìn tôi như thể bà ta nghĩ là chính mình sẽ bị đánh. Tôi mặc quần áo cho hai đứa. Tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy chúng như vậy.
— Bà đã phá hỏng hiện trường vụ án - tôi nói.
— Tôi không muốn hai đứa bé nhìn thấy nhiều máu vậy.
Tôi đứng dậy và dang rộng vòng tay cho Agnes Daltry. Một tháng trước tôi sẽ không làm như vậy. Tôi quá bận tâm suy nghĩ về công việc của mình.
Bà ta gục đầu vào vai tôi và khóc như không thể ngừng lại được. Giờ tôi đã hiểu. Agnes không nhận được nguồn an ủi đáng lẽ phải có từ người chồng. Vai bà lắc thật mạnh, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của bà như thể tôi biết bà và tôi đã yêu gia đình bà nhiều như bản thân bà vậy.
Nỗi thương nhớ của Agnes làm tôi cảm động đến mức tôi chạnh lòng nghĩ tới sự cô đơn của bản thân vì đã mất đi những người tôi từng yêu dấu: mẹ tôi, Chris, Jill.
Tôi nghe xa xa có tiếng chuông cửa. Tôi vẫn đứng ôm Agnes khi chồng bà ta trở vào bếp.
— Có người đến gặp cô - ông ta nói, giọng giận dữ.
— Gặp tôi à?
Người đàn ông ngồi chờ ngoài phòng khách đúng là một đối tượng màu nâu đáng được nghiên cứu: áo thể thao màu nâu, quần nâu, cà vạt sọc nâu. Ông ta có mái tóc màu nâu, một bộ râu màu nâu sẫm, và đôi mắt khắc nghiệt cũng màu nâu.
Nhưng khuôn mặt ông ta đỏ phừng phừng.
— Trung uý Boxer phải không? Tôi là Peter Stark, cảnh sát trưởng, Vịnh Nửa Vầng Trăng. Cô phải đi cùng tôi.
Tôi đỗ chiếc Explorer ở chỗ đỗ xe dành cho khách - ngoài toà nhà màu xám trông như doanh trại của sở cảnh sát. Sếp Stark ra khỏi xe và đi lạo xạo qua con đường rải sỏi về phía ngôi nhà mà chẳng buồn nhìn lại xem tôi có đi theo ông ta hay không.
Đúng là rất lịch sự và chuyên nghiệp.
Điều đầu tiên tôi để ý trong văn phòng của ông ta là câu phương châm để sau bàn: Hãy làm việc đúng đắn và làm cho tốt. Rồi tôi nhìn đống hỗn độn: hàng xấp giấy lộn xộn fax và máy copy cũ rích, những bức ảnh bụi bặm treo xộc xệch trên tường có hình Stark và thú vật chết. Một nửa cái bánh mỳ kẹp phômai trên tủ đựng hồ sơ.
Sếp bỏ áo ngoài, để lộ bộ ngực vạm vỡ và đôi cánh tay như của quái vật. Ông ta treo áo lên trên cái móc sau cửa.
— Ngồi xuống, Trung uý. Tôi đã nghe rất nhiều về cô - Sếp nói, lật nhanh qua một tập tin nhắn điện thoại. Từ lúc rời khỏi nhà Daltry, ông ta chưa hề nhìn tôi. Tôi nhấc cái mũ bảo hiểm đi xe máy ra khỏi ghế, đặt xuống sàn và ngồi xuống.
— Cô nghĩ là cô đang làm cái quái gì vậy hả? - ông ta hỏi.
— Ông nói gì cơ?
— Ai cho cô cái quyền bước vào sân nhà tôi mà lục lọi hả? - Ông ta nói, nhìn xoáy vào tôi. - Cô đang bị đình chỉ công tác cơ mà, có phải vậy không hả Trung uý?
— Thưa Sếp, tôi không hiểu ông đang định nói gì?
— Đừng có đùa, Boxer. Tiếng tăm của một tay súng phóng túng đã đến tai tôi trước khi gặp cô. Có thể cô đã bắn những đứa trẻ kia mà không hề có lý do.
— Này, ông nghe đây..
— Có lẽ cô đã sợ, cô mất bình tĩnh. Và điều đó biến cô trở thành một cảnh sát nguy hiểm. Cô hiểu chưa?
Tôi hiểu ông ta, hoàn toàn hiểu. Thằng cha giữ chức cao hơn tôi, và một bản báo cáo của hắn là tôi đã vi phạm nguyên tắc thi hành nhiệm vụ hoặc không nghe lệnh cấp trên sẽ có hại cho tôi. Tôi vẫn giữ thái độ trung lập.
— Tôi nghĩ những vụ ám sát mới đây có liên quan đến một vụ án cũ của tôi - tôi nói. - Cách giết người của chúng giống nhau. Có lẽ chúng ta có thể giúp nhau.
— Đừng có dùng từ chúng ta với tôi, Boxer. Cô đang bị kết tội. Đừng có làm loạn hiện trường vụ án của tôi lên. Để các nhân chứng của tôi yên. Đi dạo đi. Đọc sách đi. Kiềm chế đi. Làm gì cũng được. Tránh đường cho tôi đi.
Khi tôi nói, giọng tôi căng đến mức một nghệ sỹ đi dây có thể nhào lộn trên nó để đi dọc căn phòng.
— Ông biết không, Sếp, ở vào địa vị ông, những điều duy nhất mà tôi nghĩ tới sẽ là có một thằng tâm thần đang chạy rông ngoài kia. Nghĩ cách làm sao để có thể ngăn chặn mọi hành động của hắn lại. Tôi có lẽ thậm chí sẽ hoan nghênh ý định giúp đỡ của một thanh tra điều tra án mạng từng được tặng thưởng huân chương. Nhưng xem ra suy nghĩ của chúng ta khác nhau.
Bài diễn văn ngắn của tôi làm tay cảnh sát trưởng co rụt lại đôi chút, và thế là nhân cơ hội đó tôi rút lui một cách đường hoàng.
— Ông biết cách liên lạc với tôi rồi đấy - tôi nói, và ra khỏi sở cảnh sát.
Tôi gần như có thể nghe được luật sư của tôi thì thào vào tai mình. Cứ bình tĩnh. Đừng xuất đâu lộ diện quá. Dở hơi, Yuki ạ. Sao không khuyên tôi chơi đàn hạc luôn đi?
Tôi rồ máy và cho xe phóng vọt ra khỏi bãi đậu xe.
Tôi lái xe dọc phố Main, vừa lẩm bẩm vừa hổn hển thở, nghĩ đến một số điều mà tôi ước mình đã nói với tay cảnh sát trưởng, rồi tôi để ý thấy đèn bình xăng nháy điên loạn, Lindsay! Mày hết xăng rồi!
Tôi kéo xe vào trạm xăng lập dị, cho chiếc Explorer chạy qua chuông khí, và khi không thấy Keith xuất hiện, tôi bước vào trong cửa hàng của cậu ta.
Tiếng bài hát Đi trong cơn bão của ban nhạc The Doors ập ra khi tôi mở cửa vào xưởng sửa chữa.
Trên bức tường phía bên phải tôi là tờ lịch có hình Hoa hậu Tháng sáu, trên người hoàn toàn không có gì ngoài mái tóc bồng bềnh. Trên cô ta là một cảnh tượng lộng lẫy: những vật trang trí mui xe của các loại xe Bentleys, Jags, và Maserati, được gắn vào tấm gỗ quét sơn như chiến lợi phẩm. Trong một cái lốp xe là chú mèo mướp béo mập đang cuộn tròn nằm ngủ.
Tôi trầm trồ thán phục chiếc Porsche đỏ trên sàn sửa xe và nói chuyện với quần bò và đôi ủng của Keith đang thò ra từ dưới xe.
— Đẹp đấy - tôi nói.
Keith chui ra từ dưới gầm xe, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt lấm lem dầu mỡ của cậu ta.
— Đẹp thật đấy chứ. Cậu ta chui ra khỏi gầm, chùi tay vào một cái giẻ và vặn nhỏ tiếng nhạc xuống. - Lindsay. Cô có vấn đề với chiếc Bonneville à?
— Không hề. Tôi đã thay máy dao điện và chốt. Máy giờ nổ ngon lành rồi.
— Đây là Hairball - Keith nói với tôi, gãi dưới cằm chú mèo. - Chú mèo tấn công của tôi đấy. Nó chạy vào bộ chế hoà khí của một chiếc xe tải mấy năm trước.
— Ái chà, đau lắm nhỉ.
— Đi suốt từ Encino đấy. Móng chân nó cháy hết, nhưng giờ nó có móng chân mới rồi, đúng không anh bạn?
Keith hỏi tôi có cần xăng không, và tôi nói là có. Chúng tôi cùng bước ra ngoài ánh nắng nhẹ của buổi chiều.
— Tôi thấy cô trên TV hôm qua - Keith nói với tôi bơm xăng vào chiếc Explorer.
— Nói xạo.
— Không, tôi có thấy thật mà. Luật sư của cô lên tivi trên chương trình thời sự, và họ đưa một bức ảnh cô mặc quân phục - cậu ta nói, nhe răng cười. - Cô đúng là cảnh sát.
— Lúc trước cậu không tin tôi à?
Cậu ta nhún vai kiểu cách. - Tôi có tin. Nhưng cô không là cảnh sát thì cũng tốt, Lindsay ạ. Là cảnh sát cũng được mà chỉ có dáng đẹp thôi cũng được.
Tôi huýt sáo, và khuôn mặt của Keith nhăn lại vì cười. Một lát sau, tôi kể cho cậu ta nghe về vụ Cabot - chỉ kể sơ qua, không nói đến sự buồn bã và vết thương. Keith động viên tôi và nói chuyện với cậu ta quả là dễ chịu hơn nói chuyện với sếp Stark nhiều. Khỉ ạ, tôi thậm chí còn cảm thấy mến cậu ta. Đúng là Brad Pitt.
Cậu ta mở mui chiếc Explorer, lôi thanh thử dầu ra và nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt xanh biếc. Tôi nhìn vào chúng đủ lâu để thấy rằng con ngươi của cậu ta có viền xanh thẫm và lấm chấm nâu, như thể những bụi vàng nhỏ ở trong chúng vậy.
— Xe của cô cần thay dầu - tôi nghe cậu ta nói. Tôi cảm thấy mặt minh đỏ bừng.
— Ok
Keith lôi một thùng Castrol ra và đổ vào máy. Trong lúc đổ dầu, cậu ta nhét tay kia vào túi sau quần bò, bắt chước một cử chỉ cố tình thờ ơ.
— Nào, giờ để thoả mãn trí tò mò của tôi - cậu ta nói. - Kể cho tôi nghe về bạn trai của cô đi.
Tôi trở lại trạng thái bình thường và kể cho Keith nghe về Joe: rằng anh ấy là một người tuyệt vời, vui tính, tốt bụng và thông minh. - Anh ấy làm việc ở Washington. An ninh quốc phòng.
— Ấn tượng nhỉ - Keith nói.
Tôi nhìn thấy thằng bé nuốt nước bọt rồi hỏi, - Cô có yêu anh ấy không?
Tôi gật đầu, nhớ đến hình ảnh của Joe, tôi nhớ anh ấy biết nhường nào.
— Thằng cha Manicotti ấy may mắn thật.
— Molinari - tôi nói, toét miệng cười.
— May mắn thật, có tên là gì cũng vẫn may mắn - Keith nói, đóng nắp xe. Đúng lúc đó, một chiếc xe đen mui kín mít, nhìn biển số thì biết là đi mượn tiến gần tới gara.
— Khỉ ạ, Keith lẩm bẩm. - Ngài Porsche đến rồi, mà xe lại chưa sửa xong.
Khi tôi đưa cho Keith thẻ tín dụng Master Card, "Ngài Porsche" bước ra khỏi chiếc xe đi thuê và bước vào tầm ngắm của tôi.
— Này Keith - hắn gọi cậu ta. - Chữa đến đâu rồi hả chú mày?
Khoan đã. Tôi biết gã này. Trong ánh sáng ban ngày nom hắn già hơn, nhưng đó chính là thằng cha khó chịu đã va với tôi và Carolee ở quán Chim Cốc. Dennis Agnew.
— Cho tôi 5 phút thôi - Keith trả lời.
Trước khi tôi kịp hỏi cậu ta về thằng cha này thì Keith đã bước về phía văn phòng và Agnew đi về phía tôi. Khi đến vừa đủ gần, hắn dừng lại, chống tay xuống mui xe của tôi và ném về phía tôi cái nhìn nhâng nháo.
Tiếp sau cái nhìn là một nụ cười chậm rãi, bóng gió. - Đi tìm hiểu đời sống ở những khu nhà ổ chuột à? Hay là tại cô thích thịt trẻ?
Tôi đang định trả đũa thì Keith tiến đến từ phía sau.
— Gọi tôi là thịt à? - Keith nói, đứng ngang hàng với tôi. Cậu ta chọi nụ cười mỉa mai của Agnew bằng nụ cười rạng rỡ của mình. - Thì tại người nói câu đó là một thằng già bẩn thỉu mà.
Tôi cười ngả nghiêng, cả hai người đàn ông đều đang ở trong tư thế chiến đấu. Một khoảnh khắc băng giá trôi qua.
Rồi Agnew nhấc tay ra khỏi mui xe của tôi.
— Nào, thịt. Tôi muốn đi xem cái xe của tôi.
Keith nháy mắt nhìn tôi và đưa trả lại cho tôi thẻ tín dụng.
— Hẹn gặp lại cô sau nhé, Lindsay.
— Tất nhiên rồi.
Tôi vào xe, nổ máy, nhưng vẫn ngồi yên một lát nhìn Agnew theo Keith đi vào xưởng sửa chữa. Thằng cha này có vấn đề, nhưng vấn đề gì, như thế nào, tôi còn chưa biết.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women