Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Bảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1134 / 3
Cập nhật: 2015-12-01 17:41:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ột hôm, Linh Tố nhớ đó là một ngày thứ sáu trời đột nhiên chuyển lạnh, cô đến dùng bữa tại nhà Phùng Hiểu Nhiễm.
Còn chưa gõ cửa, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cửa vừa mở ra, chỉ thấy khí đen bao trùm khắp căn phòng, một mùi hương kì lạ xông vào cánh mũi, dự báo điềm chẳng lành.
Phùng Hiểu Nhiễm vẫn như ngày thường, hồ hởi mời cô vào nhà. Đoàn Giác đang ngồi trên sô pha gọt táo, gật đầu chào Linh Tố.
Linh Tố nhìn anh chằm chằm, mặt mày lạnh tanh, nói: “Anh Đoàn, anh chui vào đâu mà lại dính nhiều thứ bẩn thế kia?”
Đoàn Giác chẳng hiểu mô tê gì: “Bẩn? Lưng anh chạm vào cái gì à?”
Phùng Hiểu Nhiễm hơi sững người, lập tức hiểu ý Linh Tố, sắc mặt tái nhợt, vội vàng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Linh Tố vội trấn an: “Không nghiêm trọng đâu, đừng lo.”
Cô dặn dò: “Anh Đoàn, anh ra đứng ngoài trời nắng một lúc. Hiểu Nhiễm, cậu đi lấy một bát tương tỏi đến đây.”
Đoàn Giác nửa tin nửa ngờ chạy ra ngoài ban công phơi nắng, Phùng Hiểu Nhiễm hấp tấp đem bát tương tỏi đến. Linh Tố cầm con dao gọt hoa quả trên bàn uống nước, rạch một đường trên ngón tay.
Phùng Hiểu Nhiễm kêu lên thất thanh: “Linh Tố!”
“Không sao.” Linh Tố cười cười, rỏ máu vào bát tương. Phùng Hiểu Nhiễm vội lấy bông cầm máu cho cô.
Linh Tố gọi Đoàn Giác vào, nhúng ngón tay vào bát tương, rồi điểm lên giữa lông mày anh. Đoàn Giác toàn thân co giật, giống như bị điện giật vậy.
Linh Tố động t mau lẹ, không ngừng điểm lên những huyệt quan trọng trên người anh.
Mỗi lần bị điểm, cơ thể Đoàn Giác lại giật nhẹ một cái, tấm lưng còng dần thẳng lên. Anh kinh ngạc nói: “Hông không còn đau nữa! Em làm gì mà tài thế?”
Phùng Hiểu Nhiễm cười nhạt: “Bổ sung canxi.”
Linh Tố lừ bạn một cái, nói với Đoàn Giác: “Không còn vật bẩn nữa, tự nhiên sẽ không đau. Đây là cách quê mùa đơn giản nhất mà mẹ dạy em, nhưng lại có công hiệu nhất. Mà nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc hôm nay anh đã đi đâu vậy?”
“Anh ngồi sửa bài trong văn phòng cả ngày, chẳng đi đâu cả.”
Linh Tố lắc đầu: “Không thể nào, trên người anh có mùi tử khí.”
Phùng Hiểu Nhiễm hỏi: “Tử khí là cái gì?”
Linh Tố lại lườm cô: “Như đúng tên gọi của nó, mùi của xác chết.”
Phùng Hiểu Nhiễm sợ đến nỗi mặt không còn giọt máu, cất giọng gầm thét của sư tử Hà Đông: “Họ Đoàn kia, mau thành thật khai báo, anh đã làm những chuyện gì hả?”
Đoàn Giác vội vàng nói: “Thật sự anh ở trong văn phòng cả ngày mà… A! Sau khi tan ca anh có gặp Lý Quốc Cường, cậu ta trả Mp3 cho anh thôi.”
Linh Tố hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Ở… lầu B.”
Phùng Hiểu Nhiễm nhảy dựng lên: “Lầu B? Chỗ đó không phải là phòng giải phẫu của pháp viện sao?”
“Chẳng trách.” Linh Tố nói: “Anh Đoàn, anh có xương cốt nhẹ, sau này đừng đến gần mấy nơi như thế thì hơn. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại dễ phát sinh bệnh tật.”
Nghe thế Đoàn Giác há mồm trợn mắt không biết nên nói gì mới phải, như thể lần đầu tiên anh quen biết Linh Tố.
Phùng Hiểu Nhiễm dương dương đắc ý nói: “Chắc anh không biết chứ gì, Linh Tố nhà chúng ta là một đại sư thông linh đó.”
Đoàn Giác nói: “Bọn em lừa anh. Anh chỉ tin vào chủ tịch Mao và Các Mác thôi.”
“Thì em cũng tin vào Chủ tịch Mao và Các Mác.” Linh Tố cảm thấy sự thẳng thắn của anh cực kì thú vị.
Đoàn Giác trưng ra bộ mặt như đang chứng kiến Thượng Đế hiển linh: “Linh Tố, em là bà đồng sao?”
Linh Tố trêu anh: “Không, em là thầy mo.”
Đoàn Giác đỏ mặt, hỏi tiếp: “Vậy em có nhìn trước được sinh tử họa phúc không?”
Linh Tố dở khóc dở cười: “Không không, em không xem bói đâu.”
Đoàn Giác nôn nóng: “Ý anh không phải thế, anh muốn nói, giả sử có người gặp chuyện bất ngờ, không rõ sống chết, liệu em có tra ra được gì không?”
Linh Tố cân nhắc vài giây, rồi nói: “Được. Có điều em không dám đảm bảo hoàn toàn, chuyện này có quan hệ rất lớn đến độ mạnh yếu của những thông tin mà đương sự để lại.”
Đoàn Giác nói: “Nếu là vậy thì anh có một chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.”
Phùng Hiểu Nhiễm chen vào: “Linh Tố không giúp được đâu.”
Linh Tố cười: ”Không sao, anh cứ nói em nghe.”
Đoàn Giác nói: “Em biết về vụ án đột nhập giết người cướp của tại khu chung cư Thương Đông tháng trước không? Người ta đã tìm thấy thi thể của nạn nhân nam, nhưng chưa tìm thấy thi thể của nạn nhân nữ. Anh đã tra hỏi phạm nhân, người phụ nữ đó chắc là đã chết rồi.”
Linh Tố cau mày suy nghĩ: “Bọn anh muốn biết tử thi nằm ở đâu đúng không?”
“Thì người sống phải nhìn thấy mặt, người chết phải nhìn thấy xác mà.” Đoàn Giác nói, “Hơn nữa, đứa con của họ ngày nào cũng chạy đến chờ đợi tin tức, nó còn bé như thế, bố thì chết, mẹ thì không rõ tung tích, đáng thương lắm.”
Linh Tố động lòng trắc ẩn, gật đầu nói: “Được rồi. Em sẽ đi xem sao, nhưng không dám hứa sẽ tìm được người.”
Ngày hôm sau, Đoàn Giác và vài viên cảnh sát dẫn Linh Tố đến hiện trường vụ án.
Trên nền nhà không còn nhìn thấy vết máu nữa, nhưng luồng khí u ám vẫn bao trùm căn phòng. Linh Tố không cần ngưng thần cũng có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết ngày hôm đó, người đàn ông hét lên: “Đừng làm hại con tôi!”
“Đứa bé đâu rồi?”
Lý Quốc Cường nói: “Đứa bé sống ở nhà họ hàng. Nó đang học cấp hai, nên người ta không an tâm để nó sống một mình. Đáng thương lắm.”
“Nghe nói đứa bé ngày nào cũng đến chỗ các anh hỏi về tin tức của mẹ nó?”
“Lại chả thế? Nếu không chúng tôi đã chẳng mời cô đến đây.”
Khẩu khí của Lý Quốc Cường có chút khinh khỉnh. Thân là cảnh sát, anh không tin vào dị năng hay thần thánh, anh là người theo chủ nghĩa duy vật. Hôm nay đột nhiên Đoàn Giác đưa một cô gái đến, bảo cô ta có khả năng thông linh, có thể giúp bọn họ phá án, ai cũng chỉ coi cậu ta đang đùa thôi.
Sở dĩ đưa cô ta đến đây, chẳng qua là nể mặt Đoàn Giác. Hơn nữa chuyện này tuyệt đối không được để cấp trên biết, nếu không chắc chắn sẽ bị phê bình.
Linh Tố chậm chạp đi lại quanh căn hộ, dừng lại bên cạnh bàn để ti vi, cô hỏi: “Người đàn ông ngã ở đây phải không?”
Lý Quốc Cường sững người, nhưng lại nghĩ chắc Đoàn Giác đã kể với cô, bèn gật đầu.
Linh Tố cúi đầu quan sát, sau đó lắc đầu.
Đoàn Giác hỏi: “Không tìm thấy sao?”
Lý Quốc Cường cười: “Sao lại có thể tìm thấy người ngay lập tức được chứ?”
Rõ ràng anh không tin Linh Tố có thể nhìn thấu tất cả chỉ bằng cách đi một vòng quanh nhà.
Linh Tố ngưng thần vài giây, sau đó nói: “Người phụ nữ đã chết rồi.”
Lý Quốc Cường châm biếm: “Cảm ơn phỏng đoán của cô.”
Đoàn Giác giẫm chân: “Lý Quốc Cường!”
Linh Tố không chút bận tâm, cô nhắm mắt lại, vừa suy ngẫm vừa nói: “Thi thể bị nhét vào một thùng dầu… bị vứt xuống một con mương… cỏ dại mọc rất cao… cách đó không xa là đường lớn, còn có…”
Đoàn Giác và Lý Quốc Cường đồng thanh hỏi: “Còn có cái gì?”
Linh Tố mở mắt: “Trạm đổ xăng.”
Lý Quốc Cường vô cùng thất vọng: “Trạm đổ xăng ở đâu mà chả có chứ.”
Linh Tố đột nhiên nói to: “Khoan đã! Xe khách… đi đến liên huyện, đi qua trạm đổ xăng mới vào thành phố.”
“Liên huyện ở phía Nam!” Lý Quốc Cường kích động nói: “Những trạm đổ xăng đi vào thành phố cũng dễ tìm thôi.”
Nói đoạn anh ta lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp.
Đoàn Giác không nhịn được bèn buông lời châm chọc: “Không cần chứng cớ sao?”
Lý Quốc Cường cười hì hì: “Vì vụ này mà cấp trên sắp luộc sống chúng ta rồi, có manh mối nào thì phải tận dụng thôi.”
Buổi tối Đoàn Giác gọi điện thông báo: “Linh Tố, em lập được công lớn rồi! Đã tìm thấy người rồi!”
Linh Tố cười nói: “Có phần thưởng gì không?”
“Phần thưởng thì không có.” Đoàn Giác tỏ ra rất áy náy, rồi vội vàng nói thêm: “Không phải vội, Hiểu Nhiễm bảo em thứ bảy đến nhà ăn lẩu.”
Ngày thứ bảy, Linh Tố hồ hởi đến nhà bạn ăn cơm, vừa bước vào cửa thì phát hiện đồng chí Lý Quốc Cường cũng có mặt.
Hôm nay Tiểu Lý đến để xin lỗi cô: “Xin lỗi em, hôm đó tôi đã nói lung tung, hi vọng em đừng để bụng.”
Thái độ vô cùng thành khẩn, đáng được tha thứ.
Sau đó lại nói: “Chỗ tôi còn một vụ án…”
Phùng Hiểu Nhiễm ngồi bên cạnh, liền hét lên: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chúng tôi không làm việc không công đâu.”
Lý Quốc Cường rầu rĩ: “Coi như làm lao động công ích không được sao?”
Phùng Hiểu Nhiễm phản bác: “Thế sao anh không ra đường quét rác đi?”
Lý Quốc Cường cười lấy lòng: “Chị à, nếu em ra đường quét rác thì mấy bác lao công biết làm gì đây?”
“Thôi nào!” Linh Tố cười nói, “Dù sao mình cũng vui lòng giúp đỡ mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
“Đúng đó!” Lý Quốc Cường vội vàng hùa theo.
“Nhưng có vài điểm cần nói rõ. Chuyện này không được phép nói ra; em không gặp mặt đương sự, cũng không nhận thù lao.”
Thế là, Linh Tố trở thành một chuyên gia cố vấn tâm linh không chính thức của Cục cảnh sát.
Đây là công việc gắn liền với đủ kiểu nhân tình thế thái, nhưng vì nó là lao động công ích nên không đụng chạm đến nút thắt trong lòng cô. Đi sâu tìm hiểu từng vụ án một, dường như Linh Tố dần tìm lại được chút khoái cảm hành tẩu giang hồ năm xưa.
Phùng Hiểu Nhiễm hỏi: “Nhìn thấy những mặt xấu xa nhất của con người, cậu không sợ tâm lý sẽ trở nên biến thái sao?”
Linh Tố nói: “Cho dù mình không ra tay, thì ngày nào cũng nghe thấy những tiếng gào khóc kêu oan của đám âm hồn, muốn giúp cũng không giúp được. Bây giờ có thể giúp họ, coi như tích đức vậy.”
Phùng Hiểu Nhiễm lại hỏi: “Ngày nào cũng nghe thấy những âm thanh đó, sao cậu vẫn chưa thành kẻ biến thái nhỉ?”
Linh Tố dở khóc dở cười, lườm bạn nói: “Sao mình vẫn chưa thành kẻ biến thái à? Vì dưới nền nhà mình là một căn phòng u tối chứa đầy đầu người được ngâm trong dung dịch formalin.”
Nói đoạn hai cô gái cùng phá lên cười.
Đúng lúc này di động của Linh Tố chợt reo lên, đã lâu cô mới lại nghe thấy giọng nói phấn khởi của Hoa Thanh: “Tiểu Thẩm, dì Dương về rồi! Hiện đang ngồi ở Quán Ba Cây Chổi!”
Linh Tố đứng bật dậy, túm lấy túi xách lao thẳng ra ngoài, vẫy một chiếc taxi đi thẳng về phía tây thành phố.
Suốt chặng đường cô căng thẳng đến run người. Đại sư Dương Bích Hồ cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện, Linh Tố đã luyện tập hàng trăm lần những câu cần hỏi. Chỉ chốc nữa thôi cô sẽ biết được đáp án, bởi vậy có chút run sợ.
Liệu đại sư Dương Bích Hồ có đưa ra được lời giải đáp cho bí mật mà mẹ cô đã giấu kín cả đời hay không?
Linh Tố lao vào quán bar, Tường Tử đang lau cốc thủy tinh, nhìn ánh mắt khẩn trương của cô thì lắc đầu buồn chán. Linh Tố cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người.
“Cậu đến chậm một bước rồi, dì Dương có việc đã đi rồi.”
Lúc này Hoa Thanh cũng chạy tới, buồn bực nói: “Sao cậu không giữ dì ấy lại?”
“Dì ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau khi bắt máy, mặt mày liền biến sắc. Mình nghĩ chắc chắn là chuyện quan trọng, nên không dám giữ dì ấy lại.”
Linh Tố thả lỏng toàn thân, ngồi trước quầy bar.
Lỡ mất rồi.
Tường Tử áy náy rót một cốc rượu cho cô, nói: “Cậu đừng lo lắng. Dì Dương nói cả năm nay dì ấy sẽ ở lại thành phố, nhất định hai người sẽ có lúc gặp nhau.”
Linh Tố khẽ gật đầu.
Đã đến đây rồi, cô cũng không muốn về ngay, bèn gọi một đĩa salad hoa quả và một chiếc bánh mỏng, chậm rãi ngồi ăn trong góc khuất.
Người thiếu nữ xinh đẹp vô danh đang ôm ghi ta ca hát trên sân khấu. Hình như quán bar làm ăn phát đạt hơn hồi trước, mặt trời vừa khuất bóng, khách đã ngồi kín nửa quán.
Đa số đều xa lạ, chỉ có vài khuôn mặt quen thuộc. Có một vị quan chức cấp cao và một người mẫu quảng cáo, khi đến đây chẳng ai nhận ra họ có gì khác biệt so với người thường cả.
Đột nhiên bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, thì ra họ đang hát tặng cho đứa con.
Đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi, mặc đồng phục trường điểm, nhìn vô cùng đáng yêu. Chắc hẳn bố mẹ ông bà cực kì yêu chiều nó, món quà sinh nhật độc đáo và quý giá, đó là một con thú chưa từng xuất hiện trong bách khoa toàn thư.
Con thú to như con mèo, trên đầu có sừng, ngón chân có vẩy, ánh mắt màu tím, sau khi nhỏ máu nhận chủ, nó lắc mình biến thành một con mèo tam thể, chui vào lòng đứa bé.
Linh Tố hết sức bất ngờ.
“Đó là một con kỳ lân đỏ thẫm.”
Linh Tố quay phắt về sau. Vẫn góc tối đó, vẫn người đàn ông trẻ đó.
“Thì ra là anh.” Giọng nói của cô không giấu được niềm vui mừng.
Người đàn ông gật đầu nói: “Là tôi đây.”
Linh Tố mỉm cười: “Anh vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phước của em, tôi ổn lắm. Em thì sao?”
Linh Tố cười buồn: “Hơi u uất một chút thôi.”
“Học hành, công việc, kiếm tiền nuôi gia đình. Tua nhanh cuốn phim cuộc đời, sẽ phát hiện ra chúng ta và loài ong chẳng khác biệt mấy.” Người đàn ông hình như biết rất nhiều chuyện của Linh Tố.
Linh Tố hỏi: “Anh bả con thú đó là kỳ lân? Trên thế giới này thực sự tồn tại những loài thượng cổ thần thú trong truyền thuyết sao?”
“Tên gọi kỳ lân, nhưng thực ra là một biến chủng của kỳ lân. Giỏi phòng ngự nên được người ta xem như thú hộ thân. Dù không đến nỗi quý giá lắm, nhưng giá trị ngang với một chiếc ô tô Honda ngoài kia.”
Chà, quả là hào phóng mà.
“Anh biết nhiều thật đó.” Linh Tố nói.
Đây là một câu nói nhiều hàm ý, người đàn ông khéo léo trả lời: “Những điều này ai cũng biết. Không đủ để chứng minh tôi có học thức uyên thâm.”
Sở dĩ Linh Tố không biết vì mẹ cô chưa từng nói với cô. Bà ra sức đẩy cô ra thế giới bên ngoài kia, bây giờ cô lại hấp tấp chạy vào trong này, chắc nằm trong quan tài bà đang thở dài thườn thượt.
Nhưng cô lại nghĩ, đã bao năm rồi, không chừng mẹ đã chuyển thế rồi cũng nên. Sau khi bước qua cầu Nại Hà, uống bát anh Quên Lãng của Mạnh Bà, mẹ còn nhớ được gì chứ?
Giọng nói của người đàn ông lúc nào cũng hòa nhã khiến người ta yên lòng. Anh ta nói: “Người ta có câu, đời người chẳng được trăm năm, có chi mang nỗi băn khoăn ngàn đời.”
Linh Tố nâng cốc về phía anh ta nói: “Xưa nay thánh hiền đều lặng lẽ, chỉ người uống rượu mới còn danh.”
Người đàn ông cũng nâng cốc, cốc của anh ta sóng sánh chất lỏng màu vàng đẹp đẽ.
Linh Tố tò mò hỏi: “Vậy lúc còn nhỏ anh cũng có một con kì lân sao?”
Người đàn ông cười đáp: “Lúc tôi còn nhỏ thì chưa thịnh hành thứ này. Bù lại tôi có một con chim nhỏ, lông màu xanh biếc, giọng hót cao vút, có thể đoán trước được nguy hiểm. Có điều nó đã chết rồi.”
“A…” Linh Tố tiếc nuối thốt lên.
Người đàn ông cười: “Con chim đó tên là Thất Xảo, cũng là một loài thú hộ thân, có thể hứng chịu bảy lần hung hiểm thay chủ nhân, đến lần thứ bảy sẽ vì chủ quyên sinh.”
Linh Tố bất giác có chút xúc động. Lại nghĩ, các cậu nhóc thường nghịch ngợm nên liên tiếp phải đối mặt với nguy hiểm, chẳng trách người lớn lại tặng cho anh ta một con chim hộ thân.
Người đàn ông cảm khái nói: “Lúc bé không có bạn bè, vì thế khi con chim chết đi, tôi vô cùng đau lòng. Đến bây giờ vẫn thấy xúc động, nỗi xúc động khi có ai đó hi sinh vì mình. Lúc đó mới ý thức được rằng, tính mạng của mình không chỉ thuộc về mình, mà còn gánh vác sức nặng từ nhiều phía, vì thế càng đáng quý hơn.”
Linh Tố mỉm cười yên lặng lắng nghe. Người đàn ông có một giọng nói cực hay, chỉ bằng mấy câu đơn giản đã dựng lên một câu chuyện truyền cảm.
Đúng lúc này, Hoa Thanh chạy đến chào Linh Tố, nói là phải về trường có chút chuyện. Tạm biệt Hoa Thanh xong, Linh Tố quay người lại, thì thấy ghế bên cạnh cô đã trống không.
Người đó lại lặng lẽ bỏ đi không lời từ biệt.
Nhưng bên cạnh cốc rượu của cô có một vật lạ. Linh Tố bóc lớp bọc giấy, bên trong là một cuốn vở dày cộm viết chi chít những câu bùa chú pháp thuật. Trên trang giấy đệm có một dòng chữ khỏe khoắn ngay ngắn: “Chúc mừng sinh nhật!”, còn có một thanh đánh dấu làm bằng lá phong.
Ngón tay Linh Tố khẽ run lên, cô chạy đến kéo Tường Tử hỏi: “Rút cục anh Phong là ai thế?”
Tường Tử so vai: “Chỉ biết anh ta là anh Phong, lúc nào cũng một mình đơn độc, tiêu xài hào phóng, dường như xuất thân không hề đơn giản.”
“Có vẻ thần bí thật đó.”
Tường Tử cười nói: “Những người bước vào đây, ai mà chẳng có cả núi câu chuyện sau lưng?”
Nói có lý lắm.
Linh Tố ôm cuốn vở trong lòng, cảm nhận được sức nặng đang đè lên người mình.
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Mĩ Bảo Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau