People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: An Offer From A Gentleman
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Cook David
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2494 / 63
Cập nhật: 2015-10-01 01:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hố Bruton dạo này thật nhiều chuyện hay. Thái tử tước phu nhân Bridgerton và con trai bà, ngài Benedict Bridgerton, được nhìn thấy là chạy nháo nhào ra khỏi nhà bà vào sáng thứ Sáu này. Ngài Bridgerton đã gần như ném mẹ anh ta thẳng vào trongxe ngựa, và họ đi thẳng với tốc độ đáng chóng mặt. Francesca và Hyacinth Bridgerton được nhìn thấy là đưng ngay trên ngưỡng cửa, và Tác giả được biết từ nguồn tin đáng tin cậy nhất rằng Francesca đã bị nghe thấy là đã bật ra một từ vô cùng không ra dáng quý cô chút nào.
Nhưng nhà Bridgerton không phải là nhà duy nhất có những sự kiện ồn ã như vậy. Nhà Penwood cũng được chứng kiến là đã trải qua một cảnh hành động rất hoành tráng, một trận cãi vã cực điểm ngay trước cửa nhà giữa bà bá tước và con gái bà, tiểu thư Posy Reiling.
Vì Tác giả chưa bao giờ thích Quý bà Penwood, cô ấy chỉ có thể nói, "Hoan hô Posy!"
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 16 thắng 6 năm 1817.
Nơi này rất lạnh. Thực sự rất lạnh. Và có những tiếng động chút chít kinh khủng chắc chắn là thuộc về một loài sinh vật nho nhỏ bốn chân. Hoặc thậm chí tồi tệ hơn, một sinh vật to lớn bốn chân. Hoặc nói cho chính xác hơn, một phiên bản lớn của một sinh vật nho nhỏ bốn chân.
Chuột ( Eo!! )
"Ôi, Chúa ơi," Sophie rên rỉ. Nàng không thường xuyên kêu tên Chúa một cách linh tinh thế này, nhưng bây giờ dường như là một khoảng thời gian tốt để bắt đầu hình thành thói quen ấy đây. Có lẽ Ngài sẽ nghe thấy, và có lẽ Ngài sẽ diệt trừ lũ chuột ấy đi. Đúng, như thế sẽ rất tuyệt đấy. Một tia sét giáng xuống thật lớn. Khổng lồ. Giống như trong kinh thánh ấy. Nó sẽ đánh xuống đất, những tua điện lan tỏa trên mặt đất, và xèo xèo, tất cả lũ chuột đều chết.
Đó là một giấc mơ dễ thương. Ngay cạnh giấc mơ nàng thấy bản thân sống hạnh phúc mãi mãi về sau với cương vị Phu nhân Benedict Bridgerton.
Sophie hổn hển há hốc khi một cơn đau bất chợt đâm thẳng vào tim nàng. Trong hai giấc mơ trên, nàng sợ rằng cái giấc mơ giệt chủng lũ chuột còn dễ thành sự thực hơn.
Bây giờ nàng sẽ phải tự thân một mình thôi. Hoàn toàn thực sự tự thân một mình. Nàng không hiểu tại sao điều này lại đáng buồn đến thế. Trong tất cả những sự thật, nàng vốn luôn phải tự thân một mình. Kể từ cái ngày bà ngoại nàng đặt nàng trước những bậc cửa của Penwood Park, không có một ai từng đấu tranh vì nàng, ai đó đặt lợi ích của nàng lên trên bản thân họ - hoặc thậm chí là ngang bằng.
Bụng nàng sôi sùng sục, nhắc nàng nhớ rằng nàng có thể thêm chứ đói bụng vào danh sách khổ sở đang dần được viết đầy của nàng.
Và cả khát nữa. Họ chẳng hề đem đến cho nàng một ngụm nước nào. Nàng đang bắt đầu có những ảo tưởng rất kỳ lạ về trà rồi.
Sophie thả ra một hơi thở dài, chậm chạp, cố nhớ phải thở bằng mồm khi liên qua đến việc hít vào. Mùi hôi thối ở đây tởm lợm quá. Nàng đã được ném cho một cái bô thô thiển để dùng cho những nhu cầu sinh học của nàng, nhưng cho đến tận lúc này nàng vẫn đang nhịn, cố đi giải quyết với tần suất càng thấp càng tốt. Cái bô đã được đổ rỗng trước khi nó bị ném vào trong xà lim của nàng, nhưng nó chẳng hề sạch sẽ tý nào, và thực tế khi Sophie cầm nó lên nó lại vô cùng ướt, đã khiến nàng thả nó ra ngay lập tức khi toàn bộ cơ thể nàng rùng mình vì kinh tởm.
Nàng đã từng, tất nhiên, cọ rửa rất nhiều cái bô trong đời, nhưng những người nàng làm việc cho đều cơ bản là xoay xở để ở trong tiêu chuẩn của sự 'sạch sẽ'. Không kể đến việc Sophie luôn có thể rửa tay sau khi cọ rửa những cái ấy.
Bây giờ, cộng thêm vào với cái lạnh và cơn đói, nàng chẳng hề cảm thấy chính da nàng sạch sẽ gì cả.
Đúng là một cảm giác kinh khủng.
"Ngươi có khách."
Sophie giật mình dựng đứng trước tiếng gầm gừ không thân thiện của người cai ngục. Có lẽ nào Benedict đã tìm ra nơi nàng ở? Liệu chàng thậm chí có ước đến cứu giúp nàng? Có phải chàng –
"Ái chà chà."
Araminta. Tim Sophie chùng xuống.
"Sophie Beckett," bà ta cười khùng khục, bước tới gần xà lim rồi lấy một cái khăn tay che mũi, làm như thể Sophie là cội nguồn của cái mùi hôi thối ấy vậy. "Ta chẳng bao giờ ngờ được có một ngày mày lại dám trường mặt ra ở London cả."
Sophie ngậm chặt miệng. Nàng biết Araminta muốn thấy nàng nổi điên, và nàng từ chối làm trò cho bà ta thỏa mãn.
"Chuyện không tốt đẹp lắm cho mày thì phải, ta sợ là như thế," Araminta tiếp tục, lúc lắc đầu ra vẻ thương hại. Bà là cúi người về phía trước và nói thầm, "Ngài quan hành pháp không thương cảm cho lũ trộm nhiều lắm."
Sophie bắt chéo tay và nhìn bướng bỉnh vào tường. Nếu nàng mà nhìn vào Araminta, nàng có lẽ sẽ chẳng thể tự kiềm chế bản thân không lao vào bóp cổ bà ta, và những cái song sắt xà lim dễ làm mặt nàng bị thương tổn ghê lắm.
"Lấy đôi ghim giày của ta đã đủ tệ rồi," Araminta nói, gõ gõ cằm bà ta với ngón trỏ, "nhưng ông ta trở nên vô cùng tức giận khi ta báo với ông ta rằng con trộm đó còn lấy cả nhẫn cưới của ta nữa."
"Tôi không – " Sophie khựng lại bản thân trước khi nàng thét lên thêm nữa. Đó chính xác là những gì Araminta muốn.
"Thật không?" bà ta đáp lại, cười xảo quyệt. Bà ta vẫy tay vào không khí. "Hiện tại ta dường như không có đeo nó, và chỉ có lời của mày chống lại lời của ta."
Môi Sophie tách ra, nhưng không một tiếng nào cất lên. Araminta đúng. Không quan tòa nào lại tin lời nàng hơn là tin lời Nữ bá tước vùng Penwood.
Araminta cười nhẹ, mặt bà ta nham hiểm. "Cái kẻ đừng ngoài kia – ta nghĩ rằng hắn ta nói hắn ta là cai ngục – nói rằng mày không chắc là bị treo cổ đâu, vì vậy mày không cần phải lo lắng về điều đó. Bị đi đày hình như là hình phạt thỏa đáng hơn."
Sophie gần bật cười. Đúng cái ngày nàng xem xét việc đi đến nước Mỹ. Giờ đây dường như chắc chắn là sẽ đi rồi - ngoại trừ việc đích đến của nàng sẽ là Australia. Và nàng sẽ phải đeo gông.
"Ta mừng cho mày đấy," Araminta nói. "Ta không muốn mày bị giết, chỉ cần... biến đi thôi."
"Một mẫu hình cho những kẻ làm từ thiện quá nhỉ," Sophie lầm bầm. "Tôi chắc là quan tòa sẽ cảm động lắm đây."
Araminta lướt ngón tay qua trán, hờ hững đẩy gọn tóc bà ta vào. "Liệu ông ta có thế không nhỉ?" Bà ta nhìn thẳng vào Sophie và mỉm cười. Đó là một biểu hiện giả tạo và gay gắt, và đột nhiên Sophie cần phải biết –
"Tại sao bà lại ghét tôi đến vậy?" nàng khẽ khàng.
Araminta không làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào nàng trong một chốc, rồi bà ta khẽ nói, "Bởi vì ông ấy yêu mày."
Sophie đông cứng trong im lặng.
Ánh mắt Araminta trở nên vụn vỡ. "Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy vì điều đó."
Sophie lắc đầu trong kinh ngạc. "Ông ấy chưa bao giờ yêu tôi."
"Ông ấy cho mày ăn, cho mày mặc." Môi Araminta mím lại gắt gay. "Ông ấy buộc ta phải sống với mày."
"Đó không phải tình yêu," Sophie nói. "Đó là mặc cảm tội lỗi. Nếu ông ấy yêu tôi ông ấy sẽ không để tôi lại với bà. Ông ấy không phải kẻ ngu; ông ấy phải biết bà ghét tôi đến thế nào. Nếu ông ấy yêu tôi ông ấy sẽ không quên mất tôi trong di chúc của ông ấy. Nếu ông ấy yêu tôi – " Nàng nghẹn lại, nước mắt rơm rớm nhạt nhòa.
Araminta đứng khoanh tay.
"Nếu ông ấy yêu tôi," Sophie tiếp tục, "ông ấy sẽ phải dành thời gian để nói chuyện với tôi. Ông ấy sẽ phải hỏi tôi một ngày của tôi trôi qua thế nào, hoặc tôi đang học cái gì, hay tôi có thích bữa sáng của mình không." Nàng nuốt xuống yếu ớt. Ngay lúc này thật quá khó khăn để nhìn vào Araminta. "Ông ấy chưa bao giờ yêu tôi," nàng lặng im nói. "Ông ấy không biết yêu là thế nào."
Không một lời nào được trao ra giữa hai người phụ nữ trong một khoảng thời gian dài thật dài, và rồi Araminta nói, "Ông ấy đang trừng phạt ta."
Câm lặng, chậm chạp, Sophie quay đầu.
"Vì không trao cho ông ấy một người thừa tự." Đôi bàn tay Araminta bắt đầu run bần bật. "Ông ấy ghét ta vì điều đó."
Sophie không biết phải nói gì. Nàng không biết liệu có gì để nói.
Sau một lúc lâu, Araminta nói, "Lúc đầu ta ghét mày bởi mày là một mối nhục cho ta. Không người phụ nữ nào đáng phải chịu làm chỗ nương tựa cho con hoang của chồng."
Sophie không nói gì.
"Nhưng rồi... nhưng rồi..."
Cho sự sửng sốt lớn nhất của Sophie, Araminta dựa hẳn vào tường, như thể những ký ức đang rút hết sức lực của bà ta.
"Nhưng rồi nó thay đổi," Araminta nói. "Làm sao ông ấy có thể có mày với một mụ điếm nào đó, mà ta lại không thể trao cho ông ấy một đứa con?"
"Ta không chỉ ghét mày, mày biết không," Araminta thì thào. "Ta ghét thấy mặt mày."
Không hiểu sao, điều đó không làm Sophie ngạc nhiên.
"Ta ghét nghe thấy giọng mày. Ta ghét cách mắt mày giống mắt ông ấy đến thế. Ta ghét việc biết rằng mày có mặt trong nhà ta."
"Đó cũng là nhà của tôi nữa," Sophie lặng lẽ nói.
"Đúng," Araminta đáp. "Ta biết. Và ta cũng ghét điều đó nữa."
Sophie quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt Araminta. "Tại sao bà lại ở đây?" nàng hỏi. "Bà làm chưa đủ sao? Bà đã chắc chắn đày tôi đến Australia rồi."
Araminta nhún vai. "Dường như ta không thể tránh xa. Có gì đó thật đáng yêu khi nhìn thấy mày trong tù. Ta chắc sẽ phải tắm táp trong ba giờ đồng hồ để vứt bỏ cái mùi hôi thối này, nhưng điều đó cũng đáng."
"Vậy xin phép cho tôi nếu tôi trong góc kia và giả vờ đang đọc một cuốn sách," Sophie nói như quát. "Chẳng có gì đáng yêu trong việc nhìn thấy bà cả." Nàng đùng đùng bước về cái ghế đẩu ba chân méo mó - thứ đồ đạc duy nhất trong xà lim của nàng – và ngồi xuống, cố gắng để vẻ ngoài nhìn không quá khổ sở như những gì nàng thấy lúc này. Araminta đã đánh bại nàng, đó là sự thật, nhưng tinh thần của nàng thì vẫn chưa bị phá vỡ, và nàng từ chối để cho Araminta nghĩ khác đi.
Nàng ngồi xuống, tay khoanh ngang ngực, lưng quay về phía cửa xà lim, nghe ngóng dấu hiệu rằng Araminta rời đi.
Nhưng bà ta lại ở nguyên chỗ cũ.
Cuối cùng, sau khi chịu đựng khoảng mười phút thứ vớ vẩn ấy, Sophie bật dậy và hét, "Bà có đi không?"
Araminta hơi nghiêng đầu sang bên. "Ta đang nghĩ."
Sophie rất muốn hỏi, "Về cái gì?" nhưng nàng hơi hơi sợ biết câu trả lời.
"Ta tự hỏi Australia như thế nào," Araminta thơ thẩn. "Ta chưa bao giờ ở đó, tất nhiên là như thế; không một người văn minh nào mà ta biết lại thèm suy xét ý nghĩ đó. Nhưng ta nghe nói rằng ấm khủng khiếp. Và mày với lớp da mỏng manh của mày. Nước da đáng yêu của mày khó có thể chịu nổi mặt trời quá chói chang. Thực tế..."
Nhưng bất kỳ cái thứ đểu giả gì mà Araminta định nói tiếp đều bị cắt ngang (ơn trời - bởi Sophie sợ rằng nàng rất có thể chịu tội giết người nếu nàng buộc phải tiếp tục nghe một lời nào của bà ta nữa) bởi những tiếng xao động góc ngoài kia.
"Chuyện quỷ gì...?" Araminta nói, bước lùi lại vài bước, nghểng cổ để nhìn rõ ràng hơn.
Và rồi Sophie nghe thấy một giọng nói rất đỗi thân quen.
"Benedict?" nàng thì thầm.
"Mày nói gì thế?" Araminta hỏi.
Nhưng Sophie đã bật thẳng dậy và áp mặt vào song sắt xà lim rồi.
"Ta nói," Benedict bùng nổ, "để chúng ta qua!"
"Benedict!" Sophie hét. Nàng quên hết việc nàng không hề muốn nhà Bridgerton nhìn thấy nàng trong cảnh bẩn thỉu thế này. Nàng quên hết việc nàng chẳng thể nào có một tương lai với chàng. Tất cả những gì chàng có thể nghĩ là chàng đã đến vì nàng, và chàng ở đây.
Nếu đầu Sophie có thể lọt qua được song sắt, nàng đã dúi mặt qua nó rồi.
Một tiếng bốp, rõ ràng là tiếng cơ thịt đấm vào xương, vọng trong không khí, theo sau đó là một thụp ứ đọng, rất rõ ràng có thể là tiếng cơ thể người ngã xuống sàn.
Tiếng bước chân chạy, và rồi...
"Benedict!"
"Sophie! Chúa tôi, nàng có sao không?" Đôi tay chàng vươn qua song sắt, khum lấy má nàng. Hai bờ môi tìm thấy môi nàng, nụ không không đam mê nhưng là một sự kết hợp của hoảng loạn và nhẹ nhõm.
"Ngài Bridgerton?" Araminta kêu the thé.
Sophie bằng cách nào đó dứt mắt ra khỏi Benedict và chiếu được lên khuôn mặt choáng váng của Araminta. Trong cơn náo động điên loạn, nàng gần như quên mất rằng Araminta vẫn chưa hề biết mối liên kết của nàng với nhà Bridgerton.
Đó là một khoảnh khắc không gì hoàn hảo hơn của cuộc đời. Có lẽ nó có nghĩa là nàng là một con người nông cạn. Có lẽ nó có nghĩa là nàng không có đức tính của một con người cao thượng. Nhưng Sophie quá yêu hình ảnh Araminta mở to mắt chứng kiến cảnh Sophie được hôn bởi một trong những quý ngài độc thân có giá nhất London. (Ha ha ha....)
Tất nhiên, Sophie cũng rất vui sướng khi được nhìn thấy Benedict.
Benedict kéo người ra, đôi bàn tay miễn cưỡng không muốn rời của chàng nhẹ lướt trên mặt Sophie khi chàng bước một bước rời chấn song. Rồi chàng bắt chéo tay và ném cho Araminta một cái lườm mà Sophie tin rằng có thể làm rung chuyển trời đất.
"Bà buộc cô ấy vào tội gì?" Benedict hỏi.
Cảm giác của Sophie với Araminta có thể được diễn tả tốt nhất qua từ "không thích đến cùng cực," nhưng kể cả thế, nàng cũng chẳng bao giờ miêu tả người đàn bà đó là một kẻ ngu ngốc cả. Bây giờ, tuy nhiên, nàng lại chuẩn bị đánh giá lại ý kiến ấy bởi Araminta, thay vì run rẩy và lùi bước như bất kỳ con người tỉnh táo nào sẽ làm trước hỏa lực như thế, lại chống tay lên hông và lớn tiếng, "Trộm!"
Chính lúc đó, Quý bà Bridgerton hối hả bước qua góc. "Tôi lại không tin Sophie sẽ làm những việc như thế," bà nói, bước đến bên cạnh con trai bà. Mắt bà nheo lại khi bà nhìn lướt qua Araminta, "Và," bà thêm vào hơi gắt, "Tôi chưa bà giờ thích bà, Quý bà Penwood."
Araminta hơi sửng sốt và đặt một tay lên ngực (rất là kịch tính). "Đây không phải là chuyện về tôi," bà ta bực tức. "Đây là về con bé đó" – (nói với một cái lườm thấu trời về phía Sophie) – "đứa đã cả gan trộm mất chiếc nhẫn cưới của tôi!"
"Tôi chưa bao giờ trộm nhẫn cưới của bà, và bà biết điều đó!" Sophie cự lại. "Điều cuối cùng tôi muốn của bà – "
"Mày trộm đôi ghim giày của ta!"
Miệng Sophie đóng chặt lại thành một đường mỏng dính.
"Ha! Thấy chưa!" Araminta nhìn thỏa mãn, "Một sự thừa nhận tội lỗi rõ ràng."
"Cô ấy là con gái kế của bà," Benedict nghiến răng. "Cô ấy đáng ra không bao giờ phải bị chịu ở trong tình cảnh khiến cô ấy cảm thấy phải "
Mặt Araminta méo lại và đỏ chóe. "Đừng bao giờ" bà ta cảnh cáo, "gọi con ranh đó là con gái kế của ta. Nó chẳng là gì với ta cả. Chẳng là gì!"
"Tôi xin lỗi," Quý bà Bridgerton nói trong một chất giọng đặc biệt lịch sự, "nhưng nếu cô ấy thực sự chẳng là gì với bà, bà sẽ chẳng chịu vào đây, trong cái nhà tù hôi thối này, để cố gắng dồn cô ấy bị treo cổ vì tội trộm cắp."
Araminta được cứu không phải đáp lời bởi sự có mặt của ngài quan hành pháp, người được theo sau bởi một cai ngục trông rất chi là cục cằn, kẻ cũng đồng thời có một con mắt rất là thâm đen. Chính là kẻ đã đánh vào nàng khi đẩy nàng vào trong xà lim này, Sophie không thể ngăn mình nở một nụ cười.
"Có chuyện gì ở đây vậy?" quan hành pháp ra giọng hỏi.
"Người phụ nữ kia," Benedict nói, chất giọng to, trầm sâu của chàng át hết tất cả những sự cố gắng trả lời của những người khác, "tố cáo hôn thê của ta là kẻ trộm."
Hôn thê?
Sophie chỉ vừa đủ xoay xở để ngậm chặt mình, nhưng ngay cả thế, nàng vẫn phải níu chặt lấy chấn song bởi chân nàng nhão hết ra nước rồi.
"Hôn thê?" Araminta hổn hển.
Quan hành pháp thẳng người. "Và ngài là ai vậy, thưa ngài?" ông ta hỏi, rõ ràng nhận ra Benedict là một ai đó quan trọng, dù rằng ông ta không chắc là ai.
Benedict bắt chéo tay khi chàng nêu tên.
Quan hành pháp tái mặt. "E, bất kỳ liên hệ nào với ngài tử tước không ạ?"
"Đó là anh trai ta."
"Và cô ấy," – ông ta nuốt nước bọt khi chỉ vào Sophie – "là vị hôn thê của ngài?"
Sophie chờ đợi một vài dấu hiệu của những thế lực siêu nhiên xẹt ngang qua không khí, tố cáo Benedict là kẻ nói dối, nhưng cho sự ngạc nhiên của nàng, chẳng gì xảy ra cả. Thậm chí Quý bà Bridgerton còn gật đầu.
"Ngài không thể cưới nó," Araminta khăng khăng.
Benedict quay sang mẹ chàng. "Có lý do nào để con cần phải hỏi ý kiến Quý bà Penwood về chuyện này không?"
"Ta không nghĩ ra lý do nào," Quý bà Bridgerton đáp.
"Nó chẳng là gì ngoài một con điếm," Araminta rít. "Mẹ nó là một con điếm, và máu chảy – urp!"
Benedict đã nắm chặt họng bà ta trước khi bất kỳ ai kịp nhận ra rằng chàng chuyển động. "Đừng," chàng cảnh báo, "khiến tôi đánh bà."
Quan hành pháp gõ gõ lên bả vai Benedict. "Ngài thực sự nên thả bà ấy ra."
"Liệu tôi có thể bịt mõm bà ta lại?"
Quan hành pháp trông rất băn khoăn, nhưng cuối cùng ông ta lắc đầu.
Với sự miễn cưỡng rõ ràng, Benedict thả Araminta ra.
"Nếu cậu cưới nó," Araminta nói, xoa xoa cổ, "ta sẽ đảm bảo chắc chắn khiến tất cả mọi người biết chính xác nó là cái thứ gì – đưa con gái hoang của một con điếm."
Quan hành pháp quay sang Araminta với một biểu lộ nghiêm khắc. "Tôi không nghĩ chúng ta cần loại ngôn ngữ như vậy, thưa quý bà."
"Tôi đảm bảo với ngài rằng tôi không có thói quen nói chuyện với thái độ như vậy," bà ta đáp, khinh khỉnh khụt khịt, "nhưng có những dịp đòi hỏi cách nói mạnh."
Sophie thực sự cắn khớp tay khi nàng nhìn chăm chú vào Benedict, người đang co giãn ngón tay trong một thái độ đe dọa hiện hữu nhất. Rõ ràng là chàng cảm thấy dịp này đòi hỏi một nắm đấm mạnh.
Quan hành pháp hắng giọng. "Quý bà tố cáo cô ấy một tội danh rất nghiêm trọng." Ông ta nuối nước bọt. "Và cô ấy sắp cưới một người nhà Bridgerton."
"Ta là Nữ bá tước của Penwood," bà ta chanh chua. "Nữ bá tước!"
Quan hanh pháp nhìn ngang nhìn dọc quanh căn phòng. Là một nữ bá tước, Araminta hơn hẳn mọi người ở đây về vị thế, nhưng cùng lúc, bà ta là người nhà Penwood duy nhất đấu lại hai Bridgerton, một người trong đó rất chi là to cao, và rõ ràng là cực kỳ giận giữ, hơn nữa còn đã cho người cai ngục một con mắt thâm quầng.
"Nó trộm của ta!"
"Không, bà mới là kẻ cướp bóc cô ấy!" Benedict gầm.
Căn phòng im phăng phắc.
"Bà cướp đi mất cả thời thơ ấu của cô ấy," Benedict nói, cơ thể chàng run bần bật vì cơn thịnh nộ. Có một khoảng trống cực lớn trong sự hiểu biết của chàng về cuộc đời của Sophie, nhưng bằng cách nào đó chàng biết rằng người đàn bà này đã gây ra rất nhiều trong nỗi đau ẩn dấu dưới đôi mắt xanh lá của nàng. Và chàng sẵn lòng cá rằng người cha yêu dấu đã mất của nàng là kẻ chịu trách nhiệm cho phần còn lại trong nỗi đau ấy.
Benedict quay sang quan hành pháp và nói, "Vị hôn phu của ta là con gái ngoài giá thú của Bá tước vùng Penwood đời trước. Và đó là lý do tại sao bà bá tước đây lại dối trá tố cáo cô ấy tội danh ăn trộm. Đó là vì báo thù và căm ghét, đơn giản vậy thôi."
Quan hành pháp nhìn từ Benedict sang Araminta và cuối cùng là tới Sophie. "Có thật không?" ông ta hỏi nàng. "Có phải cô bị tố cáo tội danh giả?"
"Nó đã lấy đôi ghim giày của ta!" Araminta rống. "Ta thề trước mộ của chồng ta, nó lấy đôi ghim giày!"
"Ôi, vì tình yêu với Chúa, Mẹ, con lấy đôi ghim giày."
Miệng Sophie há hốc. "Posy?"
Benedict nhìn vào người mới đến, một cô gái thấp hơi hơi mập, người rõ ràng là con gái bà bá tước, rồi nhìn lại vào Sophie, người trở nên trắng dã.
"Cút ra khỏi đây," Araminta rít. "Con không có chỗ trong truyện này."
"Rõ ràng là cô ấy có," quan hành pháp nói, quay sang Araminta, "nếu cô ấy lấy đôi ghim giày. Phu nhân có muốn tố tụng cô ấy không?"
"Nó là con gái ta!"
"Ném con vào ngục với Sophie!" Posy nói một cách kịch tính, ép một tay lên ngực với nỗ lực lớn lao. "Nếu cô ấy bị kết tội trộm cướp, vậy con cũng phải bị kết tội nữa."
Lần đầu tiên trong vài ngày gần đây, Benedict thấy mình mỉm cười.
Gã cai ngục lôi chùm chìa khóa của gã ta ra. "Thưa ngài?" gã ta lưỡng lự hỏi, hướng về quan hành pháp.
"Cất chúng đi," quan hành pháp quát. "Chúng ta không tống giam con gái của nữ bá tước."
"Đừng cất chùm chìa khóa đi," Quý bà Bridgerton cắt ngang. "Ta muốn con dâu tương lai của ta được thả ra ngay lập tức."
Cai ngục nhìn vô vọng vào quan hành pháp.
"Ôi, tốt thôi," quan hành pháp nói, chĩa tay về phía Sophie. "Thả cô gái này ra. Nhưng không một ai rời khỏi đây cho đến khi tôi làm rõ tất cả những chuyện này."
Araminta dựng đứng phản đối, nhưng Sophie vẫn được thả ra. Nàng sắp chạy thẳng về phía Benedict, nhưng quan hành pháp giương tay ngăn lại. "Đừng nhanh thế," ông ta cảnh báo. "Chúng ta sẽ không có uyên ương uyên iếc tái ngộ gì ở đây cho đến khi ta tìm ra người nên bị tống vào ngục."
"Không ai bị tống vào ngục cả," Benedict gầm gừ.
"Nó sẽ phải bị đày đến Austrailia!" Araminta thét, chỉ thẳng vào Sophie.
"Đưa tôi vào xà lim!" Posy thở dài, đặt lưng bàn tay lên trán. "Tôi đã trộm đấy!"
"Posy, bạn im lặng được không?" Sophie thì thào. "Tin mình đi, bạn không muốn vào trong cái xà lim đó đâu. Nó kinh khủng lắm. Và có cả chuột nữa."
Posy bắt đầu lùi xa ra khỏi cái xà lim.
"Bà sẽ không bao giờ được nhận một lời mời nào trong thành phố nữa," Quý bà Bridgerton nói với Araminta.
"Ta là nữ bá tước!" Araminta rít.
"Và tôi thì nổi tiếng hơn," Quý bà Bridgerton đáp trả, những từ ngữ ác ý hoàn toàn không phải tính cách bà đến nỗi cả miệng của Benedict và Sophie há hốc như sắp rơi rớt đến nơi.
"Đủ rồi!" quanh hành pháp nói. Ông ta quay sang Posy, chỉ tay vào Araminta khi ông ta nói, "Đó có phải mẹ cô không?"
Posy gật.
"Và cô nói cô mới là người trộm đôi ghim giày?"
Posy gật lần nữa. "Và không ai trộm cái nhẫn cưới của mẹ tôi cả. Nó vẫn ở trong hộp nữ trang của bà ở nhà."
Không ai thở dốc, bởi chẳng ai quá ngạc nhiên.
Nhưng Araminta nói, bất kể thế nào, "Không phải thế!"
"Cái hộp nữ trang kia của mẹ ấy," Posy nói thẳng. "Cái hộp mẹ cất trong ngăn kéo thứ ba bên trái."
Araminta tái xám.
Quan hành pháp nói, "Bà dường như không có một tội danh quá tốt để chống lại Cô Beckett đây, thưa quý bà Penwood."
Araminta bắt đâu run lên vì điên người, cánh tay kéo dài của bà ra rung bần bật khi bà ta chĩa một ngón tay thật dài vào Sophie. "Nó trộm của ta," bà ta nói trong chất giọng thấp đến chết người trước khi quay đôi mắt điên lên vì giận đó vào Posy. "Con gái ta nói dối. Ta không biết tại sao, và ta chắc chắn không biết nó muốn gì, nhưng nó nói dối."
Có cái gì đó rất không thoải mái bắt đầu quặn lên trong dạ dày của Sophie. Posy sẽ gặp phải rắc rối rất kinh khủng khi cô ấy về đến nhà. Chẳng có gì nói chắc được rằng Araminta sẽ làm gì để trả đũa cho sự lăng mạ công cộng thế này. Nàng không thể để Posy chịu tội vì nàng. Nàng phải –
"Posy không có " Từ ngữ tuột khỏi miệng nàng trước khi nàng có cơ hội để nghĩ, nhưng nàng không thể xoay xở để kết thúc câu bởi khủy tay Posy thúc trong bụng nàng.
Cực mạnh.
"Cô nói gì à?" quan hành pháp hỏi.
Sophie lắc đầu, hoàn toàn chẳng thể nói được. Posy đã ném hết hơi của nàng sang thẳng Scotland rồi.
Quan hành pháp thả ra một cái thở dài mệt lử và cào tay qua mớ tóc vàng mỏng dính của ông ta. Ông ta nhìn vào Posy, rồi vào Sophie, rồi đến Araminta, sau đó sang Benedict. Quý bà Bridgerton hắng giọng, buộc ông ta phải nhìn sang bà nữa.
"Rõ ràng là," quan hành pháp nói, nhìn vô cùng rõ ràng là ông ta rất muốn ở nơi nào khác hơn là nơi ông ta đang đứng lúc này, "đây có nhiều chuyện rắc rối hơn một vụ kiện trộm ghim giày."
"Đôi ghim giày" Araminta rít. "Có hai chiếc."
"Kể cả thế," quan hành pháp nghiến răng, "các vị rõ ràng là khinh ghét lẫn nhau, và tôi muốn biết tại sao trước khi tôi tiếp tục và xét xử bất kỳ ai."
Trong một giây, không ai nói cả. Rồi tất cả cùng đồng thanh nói.
"Im lặng!" quan hành pháp rống. "Cô," ông ta nói, chỉ vào Sophie, "nói trước."
"Uhhh...."
Quan hành pháp hắng giọng. Rõ to.
"Những gì anh ấy nói là đúng," Sophie vội vàng nói, chỉ vào Benedict. "Tôi là con gái của Bá tước vùng Penwood, dù tôi chưa bao giờ được thừa nhận là như vậy."
Araminta mở miệng định nói gì đó, nhưng quan hành pháp gửi cho bà ta một cái lườm khinh miệt đến nỗi bà ngậm miệng lại.
"Tôi sống ở Penwood Park bảy năm trước khi bà ấy cưới bá tước," nàng nói tiếp, chỉ về Araminta. "Bá tước nói ông ấy là người bảo trợ của tôi, nhưng tất cả mọi người đều biết sự thật." Nàng dừng lại, nhớ về khuôn mặt của cha nàng, và nghĩ rằng nàng nên không quá ngạc nhiên khi nàng không thể mường tượng ra ông với một nụ cười. "Tôi rất rất giống cha," nàng nói.
"Ta biết cha con," Quý bà Bridgerton dịu dàng nói. "Và cả dì con nữa. Điều đó giải thích tại sao ta luôn thấy con rất quen."
Sophie cười, một nụ cười nho nhỏ, biết ơn. Có gì đó trong âm giọng của Quý bà Bridgerton cho nàng thêm can đảm, và nó khiến nàng như ấm áp thêm bên trong, một chút an toàn nữa.
"Xin tiếp tục đi," quan hành pháp nói.
Sophie trao cho ông ta một cái gật, rồi nói tiếp, "Khi bá tước cưới bà bá tước, bà ấy không muốn tôi sống tiếp ở đó, nhưng bá tước khăng khăng không chấp nhận. Tôi hiếm khi được nhìn thấy ông, và tôi không nghĩ ông quá quan tâm đến tôi, nhưng ông có coi tôi là trách nhiệm của ông, và ông không cho phép bà ta đuổi tôi ra. Nhưng khi ông chết..."
Sophie dừng lại và nuốt khan, cố gắng nuốt đi cục nghẹn đắng nơi cổ. Nàng chưa bao giờ thực sự kể hết câu chuyện của nàng cho bất kỳ ai trước đây; những từ ngữ dường như thật lạ lẫm và xa cách thốt ra từ miệng nàng. "Khi ông chết," nàng nói tiếp, "di chúc của ông nhấn mạnh rằng tài sản thừa kế của Quý bà Penwood sẽ được nhân ba nếu bà ta giữ tôi lại trong nhà bà cho đến khi tôi hai mươi. Vì vậy bà ta đã làm thế. Nhưng vị trí của tôi thay đổi rất nhiều. Tôi trở thành một người hầu. Thực ra, thì cũng không hẳn là một người hầu." Sophie cười châm biếm. "Một người hầu còn được trả công. Vì vậy tôi giống một nô lệ hơn."
Sophie nhìn qua Araminta. Bà nàng đang đứng với đôi tay bắt chéo và mũi nghếch lên trời. Môi bà ta mím chặt, và đột nhiên Sophie nhớ lại biết bao lần trước đây nàng từng nhìn thấy chính xác biểu lộ ấy trên mặt Araminta. Nhiều lần hơn nàng dám đếm. Đủ lần để vụn vỡ linh hồn nàng.
Ây vậy mà nàng đây, chắc chắn là bẩn thỉu và không một xu dính túi, nhưng với trí não và tinh thần vẫn luôn mạnh mẽ.
"Sophie?" Benedict nói, nhìn vào nàng với biểu lộ quan tâm. "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Nàng chầm chậm gật, bởi nàng vừa mới nhận ra rằng mọi thứ đều đã ổn. Người đàn ông nàng yêu vừa mới hỏi cưới nàng (theo một cách khác là vòng vo), Araminta cuối cùng cũng sắp nhận được cú đòn đau mà bà ta đáng phải nhận - dưới tay của nhà Bridgerton, không kém, những người sẽ để lại bà ta thành những mảnh nhỏ khi họ kết thúc, và Posy... bây giờ đó mới là điều đáng yêu nhất. Posy, người luôn muốn là chị em với nàng, người chưa bao giừo có đủ dũng khí để là chính bản thân cô ấy, đã đứng lên chống lại mẹ mình và cứu cả ngày hôm nay. Sophie chắc chắn một trăm phần trăm rằng kể cả nếu Benedict không đến và tuyên bố rằng nàng là hôn phu của chàng, thì lời chứng nhận của Posy sẽ là thứ duy nhất để cứu nàng khỏi bị chuyển đến - hoặc có thể thậm chia là bị đày đi. Và Sophie biết hơn bất kỳ ai rằng Posy sẽ phải trả giá rất lớn cho sự dũng cảm của cô ấy. Araminta thậm chí có lẽ đã sẵn lên kế hoạch khiến cuộc đời Posy trở thành địa ngục.
Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều ổn, và Sophie đột nhiên thấy bản thân đứng thẳng lưng hơn trước một chút khi nàng cất tiếng, "Cho phép tôi kết thúc câu chuyện. Sau khi ngài bá tước mất, Quý bà Penwood giữ tôi như một người hầu không cần trả công của bà ấy. Dù thực sự thì tôi phải làm công việc bằng với ba cô hầu."
"Bạn biết không, Phu nhân Whistledown đã đã nói điều y hết thế vào tháng vừa rồi!" Posy hứng khởi nói. "Mình đã nói với mẹ rằng bà – "
"Posy, câm miệng lại!" Araminta quát.
"Khi tôi bước sang tuổi hai mươi," Sophie tiếp tục, "bà ấy cũng vẫn không đuổi tôi đi. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao."
"Ta nghĩ rằng chúng ta đã nghe đủ rồi," Araminta nói.
"Tôi lại chưa nghĩ chúng đã nghe gần đủ đâu." Benedict quát.
Sophie nhìn lên quan hành pháp dò hỏi. Khi ông gật, nàng nói tiếp. "Tôi chỉ có thể đoán rằng bà ta thích có ai đó quanh để ra lệnh. Hoặc có lẽ bà ấy chỉ là thích có một đứa hầu mà bà ta không phải trả tiền. Chẳng có gì còn lại từ di chúc của cha nữa."
"Điều đó không đúng," Posy thốt.
Sophie quay sang nhìn cô ấy trong sững sờ.
"Dượng có để lại cho bạn tiền," Posy khăng khăng.
Sophie cảm thấy quai cằm nàng mềm oặt. "Điều đó là không thể. Mình chẳng có gì. Cha mình có trợ cấp cho mình cho đến khi mình hai mươi tuổi, nhưng sau đó – "
"Sau đó," Posy nhấn mạnh nói, "bạn có một khoản hồi môn."
"Một khoản hồi môn?" Sophie khẽ khàng.
"Điều đó không đúng!" Araminta rít lên chói tai.
"Điều đó đúng," Posy khăng khăng. "Mẹ không nên để lại bằng chứng sau khi phạm tội mẹ à. Con đã đọc bản sao di chúc của bá tước hồi năm ngoái." Cô ấy quay ra tất cả mọi người còn lại vào nói, "nó ở trong cùng cái hộp mà bà ấy đặt nhẫn cưới của bà ấy."
"Bà trộm của hồi môn của tôi?" Sophie nói, giọng nàng chỉ hơn một hơi thở. Tất cả những năm qua nàng luôn nghĩ cha nàng chẳng để lại cho nàng cái gì. Nàng đã biết rằng ông sẽ không bao giờ yêu nàng, rằng ông chẳng nhìn nàng nhiều hơn là một trách nhiệm, nhưng nó vẫn đau khi ông để lại khoản hồi môn cho Rosamund và Posy - người thậm chí chẳng có máu mủ gì với ông – mà lại quên mất nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ ông cố tình lờ nàng; trong tất cả sự thậ, nàng càm thấy mình bị... lãng quên.
Điều còn tệ hơn là việc cố tình hắt hủi.
"Ông ấy có để lại cho mình một khoản hồi môn," nàng đờ đẫn nói. Rồi quay sang Benedict, "Em có một khoản hồi môn."
"Ta không quan tâm nàng có hồi môn hay không," Benedict đáp. "Ta không cần nó."
"Em quan tâm," Sophie nói. "Em luôn nghĩ rằng cha quên mất em. Tất cả những năm qua em đã nghĩ rằng ông viết di chúc và đơn giản là quên mất em. Em biết ông không thực sự có thể để lại tiền cho đứa con gái hoang của ông, nhưng ông có nói với cả thế giới rằng em là con nuôi của ông. Chẳng có lý do gì để ông không cung cấp cho con nuôi của ông được." Vì vài lý do nào đó nàng nhìn sang Quý bà Bridgerton. "Ông ấy có thể cung cấp cho một đứa con nuôi. Người khác làm như thế suốt mà ạ."
Quan hành pháp hắng giọng và quay sang Araminta, "Vậy chuyện gì đã xảy ra cho của hồi môn của cô này?"
Araminta chẳng thốt một lời.
Quý bà Bridgerton hắng giọng. "Tôi không nghĩ đó là hợp pháp," bà nói, "khi thủ lấy của hồi môn của một cô gái trẻ." Bà cười, một nụ cười ngọt ngào thỏa mãn. "E, Araminta?"
Nàng Cinderella Nhà Bridgerton Nàng Cinderella Nhà Bridgerton - Julia Quinn Nàng Cinderella Nhà Bridgerton