Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 23
N
goài việc đó ra Quỳnh Như chẳng thấy trong người có gì thay đổi. Nàng nghĩ có lẽ do cuộc sống xáo trộn khiến thần kinh mình căng thẳng nên mới có sự trễ nãi như vậy. Quỳnh Như chưa nói gì với mẹ về chuyện này.
Hôm tình cờ nghe mẫu nhắn trên đài truyền hình, cậu Út nói đùa.
-Chà! Thằng cha nào mà lại có cô vợ giống cháu mình quá vậy ta?
Quỳnh Như đưa mắt nhìn mẹ rồi cố gượng cười:
-Cha nào có vợ không biết giữ để đi đâu mất rồi lại la làng la xóm như vậy.
Nhưng ngay tối đó, nàng đã chạy ra bờ sông ngồi khóc tức tưởi. Huy bị tai nạn thật hay là Phú chỉ bịa chuyện gọi nàng về? Nhưng dù có thế nào đi nữa thì cũng không thể về trong lúc này.
-Chắc là...nó không có sao đâu con. Quỳnh Như giật mình khi nghe thấy tiếng mẹ. Bà Hân không thấy con gái trong nhà thì biết ngay nó đang ở đâu.
-Làm sao để biết tin tức của anh ấy bây giờ hả mẹ? –Quỳnh Như nắm lấy tay bà.
Bàn tay nàng lạnh giá trong tay mẹ. Những ngọn gió ngoài sông vẫn vô tình thổi mãi.
-Hay là..-Bà Hân bỗng ngập ngừng- Con gọi điện thoạii cho thằng Phú?
-Nhưng...lỡ anh ấy nói dối thì sao?
-Ừ, mẹ quên mất. Chính nó nhắn tin tìm con thì dễ gì nó nói thật.
-A, Con nhớ rồi! –Quỳnh Như reo nhỏ- Con sẽ điện thoại cho cô thư ký.
Ngay sáng hôm sau,nàng ra bưu điện gọi về văn phòng công ty. Thu Hà nghe máy, nhã nhặn hỏi:
-Xin lỗi, chị ở đâu gọi lại?
-Tôi là bạn của anh Huy! Anh ấy đã đến chưa vậy cô?
-Đến rồi! Xin chị chờ cho một chút. Tôi sẽ nối máy cho anh ấy ngay.
Quỳnh Như run run áp chặt ống nghe vào tai và có cảm giác không khí xung quanh không còn đủ cho mình thở nữa.
-Alô! Tôi nghe đây. Xin lỗi, tôi đang nói chuyện với ai vậy? -Giọng Huy trầm ấm vang lên.
Không nghe tiếng trả lời, chàng có vẻ sốt ruột.
-Alô! Xin lỗi, bên kia có nghe rõ không vậy?
Cố lấy hết can đảm, Quỳnh Như nói nhanh nhưng đứt quãng:
-Anh...không...sao...phải...không?
-Trời ơi! Quỳnh Như...-Giọng anh hốt hoảng- Em ở đâu vậy? Về với anh đi. Anh biết là em rất thương anh mà. Quỳnh Như ơi.
Không có tiếng trả lời nhưng biết máy vẫn còn, anh thảng thốt gọi trong cơn tuyệt vọng:
-Em đừng bỏ anh như thế, Quỳnh Như ơi! Anh van em...Lẽ nào em lại không tha thứ cho anh.
Quỳnh Như đã gác máy. Giá như đây không phải là bưu điện trung tâm thành phố thì nàng đã khóc nấc lên như một đứa trẻ.
-Nó có sao không con? -Bà Hân lo lắng hỏi khi thấy mắt con sưng đỏ.
-Dạ, anh ấy vẫn khoẻ mẹ ạ! –Quỳnh Như quay đi không dám nhìn mẹ- Con đã nghe anh ấy nói chuyện.
Nàng kể lại với bà mọi chuyện xảy ra và nghẹn ngào:
-Con...không muốn xa anh ấy...mẹ ơi.
-Bình tĩnh lại đi con -Bà Hân vuốt nhẹ tóc con- Chuyện duyên nợ là chuyện sắp đặt của ông trời. Con có muốn cũng không được.
Quỳnh Như lau nước mắt nhìn mẹ, khẽ lắc đầu:
-Con buồn quá nên nói vậy thôi.
-Tuần sau con đi làm rồi, dần dần sẽ hết buồn thôi! -Bà Hân an ủi con.
-Con cũng chỉ mong như vậy.
Cậu Út đã xin cho Quỳnh Như một chân kế toán của nhà máy hoá chất. Đầu tháng này, nàng sẽ đi làm.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra êm xuôi như thế nếu không vì ngày hôm đó, tình cờ Quỳnh Như nghe được cuộc đối thoại không vui của cậu mợ mình nên nàng chần chừ rồi cuối cùng thay đổi ý định.
Buồi tối đó, như thường lệ, Quỳnh Như ra sau vườn ngồi buồn một mình. Khi đã thấm lạnh, nàng định quay vào chợt nghe tiếng chân lao xao trên lá khô vọng vào tai. Tò mò, nàng nép mình vào một gốc cây xoài, nghiêng tai nghe ngóng.
Ra là cậu mớ Út của nàng. Họ nói chuyện riêng nên dẫn nhau ra đây.
-Anh nói với em là mẹ con chị Hai chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, rồi bây giờ lại xin việc cho con Như trên này là sao? -Tiếng mợ Út.
-Nhưng em cũng đã thừa nhận rằng có chị Hai ở đây em đỡ vất vả chuyện chăm sóc cho mẹ kia mà? --Cậu Út nhẹ nhàng.
-Vấn đề là ở chỗ đó -Giọng mợ gay gắt- Coi bộ mẹ thương con Như lắm, có cái gì cũng đút nhét cho nó. Anh thấy có chướng không?
-Em lại ganh tỵ với cháu à? Mấy trái vú sữa, dăm ba trái xoài...như vậy là đút nhét sao?
-Cái mình nhìn thấy là vậy, còn những thứ quan trọng hơn, làm sao em biết được? Rồi đây vòng vàng để dưỡng già của mẹ, chắc chắn mẹ cũng móc ruột mà đưa cho nó.
-Em...sao kỳ quá! Của mẹ thì mẹ muốn cho ai chẳng được?
-Nhưng anh là con trai Út! Giàu út ăn, khó út chịu! Thà em chăm sóc mẹ vất vả hơn một chút mà mình được hưởng trọn. Quý báu gì cái thứ ăn cơm nguội ở nhà ngoài?
Nghe đến đây, Quỳnh Như bỗng thấy ngực mình nhói đau. Nàng không ngờ mợ dâu lại nhìn mẹ con nàng với cặp mắt đầy ác ý như thế.
-Em đã nói rồi, nếu anh không nghe lời thì lỡ xảy ra chuyện gì đừng có trách -Lại có tiếng mợ Út.
-Bây giờ anh biết ăn nói với chị và cháu thế nào đây? -Giọng cậu Út thật khổ sở.
-Thì cứ nói rằng ở nhà máy đã tìm được kế toán. Người ta đòi phải có hộ khẩu ở trên này mới được.
-Em chỉ làm khó cho anh.
-Thà bây giờ mất lòng trước để mai mốt được lòng sau. Anh xem, mới có bao lâu đâu mà em tốn hao tính ra cả chỉ.
-Thôi, đừng nói nữa! Để rồi anh tính. Lại có tiếng chân lao xao rồi mất dần. Phải một lát sau Quỳnh Như mới lấy lại được bình tĩnh. Nàng không biết phải nói sao với mẹ đây? Sáng hôm sau, khi chỉ còn hai mẹ con nàng ở nhà với ngoại, Quỳnh Như bảo mẹ:
-Mẹ ra sau vườn, con có chuyện này muốn nói vói mẹ.
Bà Hân nhìn thần sắc con kém hẳn phần tươi tỉnh thì có vẻ lo ngại
-Con bệnh hả?
Quỳnh Như lắc đầu:
-Không có đâu mẹ.
Lúc hai mẹ con ra đến mé sông nàng mới bảo:
-Có lẽ...con không nên đi làm nữa mẹ à.
-Sao vậy con? -Bà Hân ngạc nhiên- Cậu Út con đã nói với người ta rồi kia mà.
-Mẹ à! Con nghĩ mình không ở đây lâu được. Hôm qua, con nghe cậu mợ nói chuyện với nhau...
Nàng kể với mẹ những điều mình đã nghe tối qua và nói thêm:
-Mẹ đừng nói cho cậu mợ biết rằng con nghe được tất cả.
Bà Hân gật đầu:
-Mẹ không nói đâu! Nhưng theo con bây giờ phải làm sao?
-Con muốn về Sài Gòn. Nếu không mua nhà, mình sẽ thuê.
Bà Hân thở dài, cắt lời con:
-Cứ tưởng về đây với ngoại là bình yên nào ngờ lại sinh rắc rối như vậy. Mỗi lần dọn nhà là cả một vấn đề.
-Mẹ tha lổi cho con! –Quỳnh Như cúi đầu- Tại con mà ra...
-Con không có lỗi gì –Bà Hân đặt tay lên vai con- Chẳng qua cái số mẹ con mình vậy thì phải chịu vậy thôi con à!Để tối nay mẹ sẽ nói với cậu mợ con...
Tôi nghịêp bà ngoại và cậu! Khi nghe mẹ Quỳnh Như trình bày ý định của mình ngoại đã khóc, còn cậu thì không dám nhìn thẳng mặt chị và cháu nữa.
Chỉ có mợ Út của Quỳnh Như thì vẫn đon đã:
-Trời ơi! Sao lại về Sài Gòn? Có chị ở đây đỡ cho em hết sức.
-Ý cháu Quỳnh Như nó muốn về Sài Gòn mợ à! Nó nó ở trên này buồn quá.
-Ý cháu nó đã muốn thì tụi em cũng không dám cản -Mợ Út cố giấu vẻ phấn khởi trong giọng nói ngậm ngùi của mình- Chị và cháu Như đi, mẹ và tụi em sẽ buồn lắm.
Bà Hân nhìn em trai:
-Còn chuyện đi làm của cháu Như, em xin lỗi ngươi ta giùm...chắc họ sẽ phiền lắm.
Cậu Út lặng thinh nhưng Quỳnh Như biết cậu rất buồn. Sáng sớm cậu gọi Quỳnh Như dậy, nói như xin lỗi.
-Cháu...đừng giận cậu.
-Sao lại giận cậu? –Quỳnh Như cố lấy giọng vui vẻ- Cả tháng nay, nhờ ở trên này mà cháu đã khỏe lên rất nhiều. Cháu không cám ơn cậu thì thôi sao lại giận?
-Cậu biết...mợ Út đã làm gì đấy khiến chị Hai và cháu buồn lòng.
-Cậu nói vậy mợ nghe được sẽ giận mẹ và cháu đấy –Quỳnh Như cắt ngang lời cậu- Cháu đã quen sống ở Sài Gòn từ nhỏ nên về đây cháu buồn lắm. Thôi cậu vào sửa soạn đi làm kẻo trễ. Sáng mai cháu cũng phải về Sài Gòn để sắp xếp nhà cửa.
-Nếu cháu không giận cậu thì sao lại đi gấp như vậy? -Cậu Út vẫn nấn ná.
Quỳnh Như phì cười:
-Ừ, cháu giận đó. Cậu nói dai quá hà. Nói rồi nàng bỏ vào nhà.
Trong lúc ăn điểm tâm và cả buổi sáng hôm đó bà Hân thấy con gái cứ chúi mũi và mấy trang quảng cáo trên báo Sài Gòn giải phóng và báo Tuổi Trẻ. Bà biết Quỳnh Như muốn gì nên không hỏi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nàng bảo mẹ:
-Có một ngôi nhà giá tương đối rẻ, ngày mai con sẽ đến xem thử ra sao.
-Bao nhiêu mà con nói rẻ?
-Chỉ có 12 cây thôi mẹ à! –Quỳnh Như ôm ngang người mẹ- Lại có mấy chỗ cần nhân viên có chuyên môn như con nên chắc sớm muộn gì con cũng tìm được việc làm.
Bà Hân khẽ thở dài:
-Số con vất vả, lận đận quá! Từ lúc ba con mất đến giờ, chẳng có lấy một ngày sung sướng.
Ba mất lúc Quỳnh Như mới sáu tuổi. Cô bé phải đi bán bánh mì ngọt, bán chuối nấu, có lúc còn đi bán vé số...để phụ giúp mẹ. Cuộc sống vất vả đã rèn luyện cho Quỳnh Như một sức chịu đựng bền bỉ, dẻo dai mà không phải ai cũng có được.
-Mẹ ơi! –Quỳnh Như bỗng thì thầm vào tai mẹ- Bữa nay...con trễ kinh cả tháng rồi...
-Con nói sao? -Bà Hân giật mình- Con nhớ kỹ không? Trong người có thay đổi gì không?
-Vẫn bình thường mẹ à! Nhưng từ trước tới giờ không có lần nào con bị giống như vậy.
-Hay là...con có thai? -Bà Hân thảng thốt.
-Có lúc con cũng nghĩ như vậy, nhưng rồi thấy không có gì khác lạ nên cũng không bận tâm. Mẹ ơi! Nếu con có thai thì sao hả mẹ?
Câu hỏi của con khiến bà Hân nghẹn lời. Bà không biết điều đó là đúng hay sai, tốt hay xấu cho mẹ con mình! -Mẹ cũng chưa nghĩ ra!- Bà khẽ lắc đầu.
Quỳnh Như im lặng lắng nghe con thạch sùng tặc lưỡi trên trần nhà mà không hiểu nó tiếc cái gì! Đến hôm nay nàng mới nhớ ra điều bất thường đang xảy ra trong cơ thể mình. Có con...ôi chao! Chỉ nghĩ đến điều đó thôi nàng đã muốn gào lên để cho mọi người biết rằng: Cuối cùng nàng cũng còn lại một chút gì đó của tình yêu, tình vợ chồng.
Và nàng lường trước cả những khó khăn đang chờ đợi, nếu điều đó thật sự xảy ra...