Nguyên tác: It's Not Summer Without You
Số lần đọc/download: 3007 / 17
Cập nhật: 2015-09-16 12:27:50 +0700
Chương 22
T
ôi trở lên trên phòng, tính thay bộ bikini ra thì nghe thấy tiếng điện thoại. Rõ ràng là tiếng chuông điện thoại của anh Steven, một ca khúc của Taylor Swift mà anh ấy giả vờ là rất ghét, tôi đã định không bắt máy. Nhưng tôi biết ông anh mình, anh ấy sẽ gọi lại cho tới khi tôi chịu nghe mới thôi.
Thật phiền phức! “Alô?” Tôi giả bộ như không biết đó là anh Steven gọi. “Êu,” anh nói, “Anh không biết em đang ở đâu nhưng có một điều chắc chắn là em đang không ở cùng với Taylor.” “Sao anh biết?” Tôi thì thào hỏi. “Anh vừa tình cờ gặp Taylor ở siêu thị. Cô nhóc đó nói dối còn tệ hơn cả em.
Mà em chui rúc ở cái góc nào thế?” Tôi cắn môi ngần ngừ. “Ở căn nhà mùa Hè. Ở Cousins.” “Hả?” Anh hét ầm lên. “Sao lại ở đó?” “Chuyện cũng khá dài. Nói chung là Jeremiah cần em giúp chuyện của anh Conrad.” “Thế là nó gọi cho em á?” Giọng anh Steven đầy vẻ ghen tị thấy rõ.
“Vâng,” tôi dám chắc là anh Steven đang cực kỳ muốn biết đầu đuôi câu chuyện nhưng lòng tự tôn của anh ấy không cho phép. Anh ấy vốn rất ghét bị người khác cho ra rìa. Anh im lặng một lúc lâu… tôi biết, anh đang nghĩ về những thứ mà chúng tôi vẫn thường làm vào các mùa Hè ở Cousins… và thiếu mất anh ý.
Cuối cùng anh nói, “Mẹ sẽ rất giận cho mà xem.” “Anh quan tâm làm gì?” “Anh có thể không quan tâm thật nhưng mẹ thì có đấy.” “Anh Steven, em sẽ về nhà sớm mà. Chỉ còn mỗi một việc cuối cùng nữa thôi.” “Việc cuối cùng gì?” Anh lập tức hỏi ngay. Anh Steven không bao giờ chấp nhận được chuyện tôi biết điều gì đó mà anh ấy không biết.
Đây là lần đầu tiên anh bị gạt ra ngoài rìa thế này đấy. Nếu là bình thường, hẳn tôi sẽ rất hí hửng vì điều đó, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy tội nghiệp cho anh nhiều hơn. “Mấy hôm nay anh Conrad chẳng học gì cả. Giờ tụi em đang phải tìm mọi cách để thuyết phục anh ấy quay lại trường cho kịp kỳ thi giữa kỳ vào ngày thứ Hai tới.” Tôi giải thích.
Đó sẽ là điều cuối cùng tôi làm vì anh: Thuyết phục anh quay trở lại trường học. Và rồi anh sẽ tự do, và tôi cũng vậy. Vừa nói chuyện xong với anh Steven, tôi nghe có tiếng xe đỗ xịch trước cửa nhà. Tôi ngó ra cửa sổ và thấy một chiếc Honda màu đỏ lạ hoắc. Chúng tôi gần như chẳng có khách tới chơi tại căn nhà mùa Hè này bao giờ.
Tôi nháo nhào lấy lược cào vội mấy cái lên tóc và chạy bổ xuống cầu thang, cái khăn tắm vẫn quấn ngang quanh ngực. Tôi dừng lại khi thấy anh Conrad ra mở cử và một người phụ nữ bước vào. Cô ta có dáng người thấp bé, mái tóc nhuộm vàng được búi gọn sau gáy, mặc quần âu màu đen, áo sơ mi màu lòng tôm.
Trên tay cô ta là một tập hồ sơ và chùm chìa khóa các loại. “Xin chào,” cô ta đon đả chào anh Conrad, nhưng mặt thì tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Xem ra cô ta đã nghĩ rằng sẽ không còn ai khác ngoài cô ta ở đây. “Xin chào,” anh Conrad dõng dạc nói. “Tôi có thể giúp gì được chị?” “Cậu chắc hẳn là Conrad,” cô ta nói, “Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.
Tôi là Sandy Donatti, môi giới nhà đất của bố cậu.” Anh Conrad tuyệt nhiên không có một phản ứng gì. Cô ta phẩy tay kiểu bông đùa, “Chính cậu chẳng đã nói với tôi là bố cậu đã thay đổi ý định về việc bán nhà còn gì.” Khi thấy anh Conrad vẫn không nói gì, cô ta quay đầu ngó nghiêng một vòng và nhìn thấy tôi đang đứng ở chân cầu thang.
Lập tức, cô ta nhíu mày nói, “Tôi chỉ tới đây dể kiểm tra lại căn nhà, và đảm bảo rằng mọi thứ đã được gói ghém và thu dọn xong.” “À, tôi đã đuổi hết mấy tay khuân vác đó đi rồi,” anh Conrad tửng tưng đáp. “Đáng ra cậu không nên làm như vậy,” cô ta mím chặt môi lại.
Khi thấy anh Conrad nhún vai tỏ vẻ bất cần, cô ta nói thêm, “Tôi được thông báo là căn nhà sẽ được dọn trống trơn.” “Vậy thì chắc ai đó báo nhầm cho chị rồi. Tôi sẽ còn ở đây cho tới hết mùa Hè.” Anh hất hàm chỉ về phía tôi, “Kia là Belly.” “Belly?” Chị ta hỏi lại.
“Đúng vậy. Cô ấy là bạn gái của tôi.” Tôi xém chút nữa thì sặc. Khoanh hai tay lại trước ngực, anh dựa lưng vào tường hỏi tiếp, “Thế chị và bố tôi gặp nhau thế nào?” Mặt cái cô có tên Sandy Donatti kia lập tức đỏ bừng lên. “Chúng tôi gặp nhau khi anh ấy quyết định bán nhà.” Cô ta sẵng giọng nói.
“Vấn đề là, chị Sandy ạ, đây không phải là nhà của ông ta để mà bán hay mua. Đây là nhà của mẹ tôi. Bố tôi có nói cho chị biết điều đó không?” “Có.” “Thế thì tôi đoán là ông ấy cũng nói cho chị biết là bà đã mất.” “Có. Anh ấy có kể cho tôi nghe rồi.” Cô ta ngập ngừng nói.
Cơn giận giữ khi nãy ngay lập tức đã biến mất ngay giây phút anh Conrad nhắc tới người mẹ quá cố của mình. Cô ta trông có vẻ không được thoải mái cho lắm. “Thành thật chia buồn với gia đình.” “Cám ơn chị, Sandy. Điều đó rất có ý nghĩa với chúng tôi, nhất là khi được nói ra từ chị.” Mắt cô ta đảo nhanh quanh phòng một lần cuối, trước khi tiến dần ra chỗ cửa ra vào, “Thôi được rồi, tôi sẽ bàn lại với bố cậu xem sao và sẽ quay lại sau.” “Tốt thôi.
Và chị nhớ nhắn giùm với ông ấy là căn nhà này không hề được rao bán nhé.” Cô ta cong môi lên định nói thêm câu gì đó nhưng rồi nghĩ lại lại thôi. Anh Conrad mở cửa cho cô ta ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ trong vài phút vừa rồi mà trong đầu tôi đã ngổn ngang với hàng triệu triệu suy nghĩ - mặc dù rất ngượng nhưng cũng phải thừa nhận rằng cái từ bạn gái đang đứng đầu danh sách đó.
Anh Conrad nói, mặt không nhìn về phía tôi, “Đừng cho Jeremiah biết về chuyện căn nhà.” “Tại sao không?” Tôi hỏi lại. Đầu óc tôi vẫn chưa hết lung bung vì cái từ bạn gái kia. Phải mất rất lâu anh mới trả lời câu hỏi của tôi, khi tôi đang chuẩn bị đi lên trên gác. “Anh sẽ tự nói với nó sau.
Giờ anh chưa muốn cho Jere biết vội. Về chuyện của bố anh.” Tôi đứng khựng lại. “Ý anh là sao?” Tôi hỏi mà không buồn suy nghĩ. “Em thừa hiểu ý anh là sao rồi mà,” anh nhìn thẳng về phía tôi, ánh mắt đầy kiên định. Đúng vậy, tôi hiểu. Tôi hiểu rằng anh đang không muốn làm Jeremiah bị tổn thương khi phát hiện ra bố mình là kẻ chẳng ra gì.
Nhưng rõ ràng Jeremiah vẫn đã biết bố mình là người thế nào rồi còn gì. Cậu ấy đâu phải một đứa ngốc không hiểu chuyện. Cậu ấy cần phải biết chuyện ngôi nhà bị đem ra bán. Có vẻ như anh Conrad đã đọc được hết những ý nghĩ đó trên mặt tôi, bởi vì ngay lập tức anh đã cao giọng nó đầy mỉa mai, “Thế em có định giúp anh chuyện này không hả Belly? Em có thể giữ bí mật đó với Jeremiah, người-bạn-thân-nhất-đời của mình không? Anh biết hai đứa chẳng bao giờ giấu nhau chuyện gì nhưng không lẽ em không thể chiếu cố một lần sao?” Khi tôi trừng mắt nhìn lại anh, tính nói thẳng cho anh ấy biết cần phải làm gì với cái bí mật đó thì đột nhiên anh hạ giọng, đầy cầu khẩn, “Xin em đấy.” Và thế là tôi đành gật đầu đồng ý, “Thôi được.
Tạm thời là thế.” “Cám ơn em.” Nói rồi anh gạt tôi sang một bên và đi thẳng lên gác. Anh đóng cửa phòng lại và tôi nghe thấy có tiếng bật điều hòa. Tôi vẫn đứng yên một chỗ. Và phải mất hơn một phút sau tôi mới bình tinh chắp nối lại được mọi chuyện. Giờ thì tôi đã hiểu, anh Conrad không hề chạy tới đây chỉ đơn thuần để lướt sóng.