Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hìn cảnh mẹ con bà Phú nhẫn nhục khuân đồ ra xe tải để dọn khỏi biệt thự, cô Hạnh không dằn được xúc cảm, chặn chị dâu lại, đặt câu hỏi:
- Anh Ba có tội thì phải chịu sự trừng phạt, còn chị với tụi nhỏ vô can, tại sao cứ nhất quyết dọn về bên ngoại ở? Chị giận gia đình này phải không?
Bà Phú buồn rầu đáp:
- Lúc trình bày ý định này với ba, tôi cũng bị la rất nhiều nhưng dần dần ba cũng hiểu nỗi khổ tâm của mẹ con tôi nên không cản nữa. Anh Phú đã tác tệ như vậy, làm liên lụy đến cả gia đình khiến ba bị đột quị. Thử hỏi, mẹ con tôi còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa chứ? Sau biến cố này, gia đình không còn sung túc như xưa, đâu thể nuôi không cả mấy chục miệng ăn. Tôi về bên ngoại phụ buôn bán vì nhà đã có sẵn cửa hàng chờ anh Phú về. Khả Mi cũng cần ra đời để trưởng thành hơn, nó đã ở trong tháp ngà quá lâu rồi.
Cô Hạnh thở dài:
- Chị đã nói vậy thì em không dám cản nhưng nhớ dẫn các cháu về chơi thường xuyên nhé.
Bà Phú đáp vắn tắt:
- " Chim có tổ, người có tông", cô cứ yên tâm.
Thùng xe đã được đóng kín, Khả Mi ló mặt khỏi cabin gọi mẹ:
- Xong hết rồi, mẹ ơi.
Siết tay em chồng, bà Phú nói lời từ giã mà nước mắt lưng tròng:
- Tôi đi nhé.
Cô Hạnh ứa lệ, tiễn ra đến cổng.
Ông Thành không ra khỏi phòng vì sức khỏe yếu mà cũng muốn tránh cuộc chia ly, Mỹ Trang thì bận bịu ở quán trà sữa nên rốt cuộc chỉ còn mình cô làm nhiệm vụ tiễn đưa mà thôi.
Cuộc đời đúng là bức tranh vân cẩu như thi hào Nguyễn Du từng ta thán: Biệt thự họ Kim này từng vui mừng đón một đứa cháu lưu lạc trở về rồi sau đó không lâu lại ngậm ngùi đưa đứa cháu khác ra đi, sống đời lầm than như một sự hoán đổi đầy cố tình của Hóa công!
Từ chỗ có tất cả những thứ khiến kẻ khác phải ganh tị và ao ước: giàu sang, sắc đẹp, tình cảm yêu thương, sự săn đón…, giờ đây Khả Mi lại hoàn toàn tay trắng, chơ vơ giữa cuộc đời. Còn Mỹ Trang bước lần từ địa vị thấp hèn, cơ cực đã có hết mọi thứ mà Khả Mi đánh mất!
Cô Út Hạnh thật sự không biết mình nên nghiêng tình cảm về phía đứa cháu gái nào trong bối cảnh trái khoáy này nữa.
ØË×
Không có mặt trong buổi đưa tiễn mẹ con Khả Mi nhưng Mỹ Trang vẫn theo dõi sát sao mọi diễn biến của những người bà con của mình- thông qua Anh Vũ-.
Thoăn thoắt xếp các ngôi sao may mắn cho vào lọ thủy tinh, Mỹ Trang gợi chuyện:
- Thím Ba dọn về bên ngoại, anh cũng đi theo chứ?
Cố quan sát động tác của cô để xếp theo, Anh Vũ trả lời theo đúng chất của mình- tưng tửng, nhiều ẩn ý-:
- Có theo nhưng lại không cùng ở.
Mỹ Trang ngẫn người thắc mắc:
- Nghĩa là sao? Trang chưa hiểu.
Ngắm nghía ngôi sao bẹp dúm tên tay vì làm không đúng kỹ thuật, Anh Vũ đáp:
- Cô tôi dọn khỏi nhà họ Kim thì tôi đâu có lý do gì để ở lại nhưng để sống chung trong cái rọ kín mít nọ thì tôi không hứng thú chút nào. Vì vậy, tôi sẽ ở nhà trọ với mấy đứa bạn.
Mỹ Trang lườm anh:
- Chuyện có chút xíu mà cũng bày đặt quan trọng, nói có ca có kệ. Mất công!
Anh Vũ vặn lại:
- Mất công nghe hay mất công nói?
Mỹ Trang lúng túng rồi đáp bừa:
- Cả hai!
Cô thật sự ngạc nhiên chẳng hiểu sức mạnh nào đã giúp cô có đủ kiên nhẫn để ngồi nghe hắn nói tào lao liên tục như thế. Càng ngày, Mỹ Trang lại càng nhận ra là mình cực kỳ hợp tính với hắn mới chết chứ!
So với Khắc Ninh thì Anh Vũ khác xa một trời một vực- người kia điềm đạm, mực thước thì kẻ nọ lại ngông nghênh, bất cần dư lư luận-.Thế mà Mỹ Trang lại thấy mình thật vui vẻ, thoải mái khi ở cạnh cái gã "xem trời bằng vung"này.
Từ chuyện đáng tiếc xảy ra hôm đám giỗ ở nhà Khắc Ninh, Mỹ Trang đã suy nghĩ rất kỹ về mối quan hệ giữa cô với anh và thấy rõ khoảng cách về trình độ, cách sống của đôi bên khó thể lấp đầy được.
Bên cạnh Khắc Ninh, cô chỉ là cái bóng mờ, luôn rụt rè tự hỏi mình có làm gì sái khuôn phép hay không? Còn với Anh Vũ, cô được sống với con người thật của mình, không phải gồng mình đóng kịch để khi đối diện với bóng mình trong kiếng thì khỏi ngơ ngác trông thấy một gương mặt vô hồn, đầy xa lạ.
Nhưng bấy nhiêu đó có đủ tạo nên một tiền đề cho việc suy luận sâu hơn là một cộng một sẽ bằng hai hay chưa?
Mỹ Trang không nghĩ mà cũng không hề nghĩ đến việc cô và Anh Vũ sẽ trở thành một đôi bởi cô đã quen với cảm giác an toàn khi có Khắc Ninh, còn việc chấp nhận Anh Vũ thành người yêu của mình cũng đồng nghĩa với câu " chấp nhận thương đau đừng hỏi tại sao" rồi!
Thấy cô tự dưng im bặt rồi còn lan man suy nghĩ với vẻ mặt thẫn thờ, Anh Vũ khua tay trước mắt cho cô chú ý rồi hỏi gặng:
- Đang bức xúc điều gì lắm sao mà quên hóa kiếp dĩa ốc len xào dừa này vậy?
Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo lại rồi vừa sữ dụng đôi tay làm vũ khí chiến đấu dĩa ốc, Mỹ Trang vừa tỉ tê hỏi Anh Vũ:
- Thím Ba với Khả Mi tính làm gì để kiếm sống, anh biết không?
Ngần ngừ giây lát rồi Anh Vũ nhẹ giọng đáp:
- Má Năm ( bà Phú) bán bánh mì, còn Khả Mi xin bán hàng ở shop thời trang. Công việc cũng tạm ổn.
Mỹ Trang hỏi đi hỏi lại:
- Anh không lầm chứ? Khả Mi mà chịu làm mấy công việc như vậy sao?
Tuy cô không nói mấy chữ " tầm thường" hay " hèn kém" theo kiểu dè bĩu thuở trước của Khả Mi nhưng Anh Vũ vẫn hiểu.
Khẽ nhếch môi- chẳng hiểu là cảm thương hay mai mỉa-, Anh Vũ nhận xét về tình cảnh hiện tại của cô em họ kiêu kỳ:
- " Ăn theo thuở, ở theo thì" mà! Không làm thì lấy gì ăn? Dượng đi tù, tài sản cũng đội nón đi theo. Nếu Khả Mi lấy được chồng giàu thì còn chỗ nương dựa nhưng với tình trạng này thì ai dám làm sui? May nhờ chút vốn liếng tiếng Hàn nên con bé mới kiếm được chỗ làm trả lương cao. Vậy là tốt lắm rồi, còn dám mơ ước gì hơn nữa?
Mỹ Trang buồn buồn không nói. Tuy Khả Mi chưa hề đối xử tốt với cô nhưng cảnh sa cơ thất thế của cô em họ vẫn khiến cô bùi ngùi.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi Anh Vũ:
- Tôi muốn giúp chút đỉnh cho thím Ba, anh chuyển giùm được không?
Ngay lập tức, gã thanh niên lắc đầu nguầy nguậy:
- Xin cô để họ giữ chút lòng tự trọng!Đừng làm thế!
Mỹ Trang cau mày, tỏ ra phật lòng:
- Họ là bà con của tôi mà.
Anh Vũ xua tay, nói ngang phè:
- Và cũng là bà con của tôi nữa! Tôi không thích thấy họ bị xúc phạm bởi đồng tiền.
Biết không thể nào lay chuyển được cái đầu cứng như đá của gã gàn này, Mỹ Trang đành bỏ ý định.
Mà thật ra cô cũng lờ mờ cảm thấy cử chỉ tốt bụng ấy của mình dường như không được hợp lý lắm thì phải. Đời nào Khả Mi lại chịu xòe tay nhận đồng tiền trợ giúp của kẻ mà mình từng khinh khi, kình địch chứ? Nếu là cô thì cô cũng xử sự như thế thôi.
Cắm cúi xếp ngôi sao thêm chút nữa nhưng hứng thú đã không còn, Mỹ Trang vặn người mấy cái cho đỡ mỏi rồi đứng lên, đến bên tủ lạnh lấy nước uống.
Vừa đưa chai nước bưởi ép cho Anh Vũ xong thì Khắc Ninh đã gọi điện thoại đến.
Bước tránh ra ngoài, cô hỏi nhanh:
- Có chuyện gì vậy anh?
Giọng Khắc Ninh nghe thật âu yếm:
- Đang làm việc, nhớ em thì gọi thôi.
Mỹ Trang " hừ" nhẹ:
- Rảnh quá hả? Coi chừng ba đứng sau lưng, giơ roi quất thẳng cánh vì tội làm chuyện riêng trong giờ làm việc đó.
Khắc Ninh cười to:
- " Vị thần phải nễ cây đa" chứ! Biết con dâu đang nghe điện thoại, ba không phạt đâu.
Muốn làm nghiêm cũng khó ( bởi đó không phải bản tính của cô), Mỹ Trang cười theo rồi hăm he:
- Có biết làm vậy thì được việc anh mà hỏng việc em không? Em đang bận tiếp khách nè.
Khắc Ninh xuýt xoa:
- Sao không nói sớm? Vậy tối nay anh bù cho em bằng một bữa ăn món Ý nhé.
Dứt cuộc điện đàm, Mỹ Trang quay vào phòng với nụ cười chưa tắt trên môi và bắt gặp bộ mặt nặng nề, cau có của Anh Vũ đang nhìn cô đầy soi mói.
Không hiểu sao Mỹ Trang lại cảm thấy có lỗi với anh, cô hỏi gượng nhẹ:
- Anh làm gì mà khó đăm đăm vậy?
Anh Vũ đáp lạnh tanh:
- Tôi không chịu được sự giả dối!
Mỹ Trang cao giọng:
- Thế nào là giả dối? Tôi nghe như có mùi ganh tị đang phảng phất đâu đây thì phải?
Ngỡ chỉ đùa vui một chút cho không khí bớt căng thẳng nhưng cô không ngờ Anh Vũ lại bất ngờ xác nhận:
- Phải rồi, tôi đang ganh tị với gã giàu có môi trơn, mặt trắng ấy đó! Em không hiểu hay cố tình không hiểu mà cứ phô diễn sự thắm thiết với gã trước mặt tôi hoài vậy?
Quá kinh hoàng, Mỹ Trang trừng mắt hét lên:
- Anh điên rồi hả?
Anh Vũ đáp lại ngay tức khắc:
- Chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này! Thốt ra được những lời vẫn chôn sâu tận đáy lòng mới dễ chịu làm sao.
Mỹ Trang lắp bắp:
- Anh nghĩ sao mà lại nói yêu tôi?
Nhìn sâu vào mắt cô, anh gằn giọng:
- Không lẽ tình yêu chỉ là đặc quyền của những kẻ giàu có, còn đám dân nghèo thấp cổ bé miệng thì không được mơ tưởng đến hay sao?
Bị tấn công dồn dập, Mỹ Trang cuống quít đáp:
- Tôi không nghĩ vậy nhưng từ xưa đến giờ, tôi vẫn coi anh là bạn bè, hoàn toàn không có ý gì khác.
Nhìn cô trân trối, Anh Vũ thở hắt ra đầy đau đớn, đúng lặng đi.
Không gian lặng ngắt như tờ. Mỹ Trang như bị mê đi, không cử động mà cũng không dám thở mạnh, cứ lặng thinh dõi theo từng cử chỉ của chàng trai.
Chẳng biết bao nhiêu thời khắc đã trôi qua, Anh Vũ đi thẳng xuống lầu, không hề nhìn Mỹ Trang lần nào nữa.
Cảm giác của Mỹ Trang lúc này cũng hệt như lần anh bỏ quán ra đi nhưng khác hơn ở chỗ là cô linh cảm anh sẽ chẳng bao giờ để cô trông thấy mình nữa.
Bất giác Mỹ Trang thấy chơi vơi, hụt hẫng như một phần cô thể đã theo anh mất rồi vậy! Cô chạy theo, hả miệng toan gọi tên anh, van nài anh hãy ở lại nhưng sao không một thanh âm nào có thể thoát khỏi đôi môi được- tựa hồ những dây thanh quản đã trở nên vô dụng -.
Chôn chân nhìn theo bóng Anh Vũ đi xa dần rồi khuất hẵn, nước mắt thánh thót rơi trên đôi má mịn màng của Mỹ Trang nhưng cô chẳng buồn lau.
Người ta có thể dối lừa tất cả nhưng không thể dối lừa chính bản thân mình!
" Giọt nước mắt em rơi khi anh nói lời chia tay, giọt nước mắt em rơi khi em bước chân về với người. Đôi tay nào dìu em trong mưa bay, đôi môi nào vừa hôn em đắm say rồi giây phút trái tim em đổi thay.
Tình đầu đã đến xôn xao đại dương người ơi…
… mình em đi giữa mênh mông cuộc đời."
Giọng hát Cẩm Ly từ dàn máy dưới nhà cất lên thật da diết khiến Mỹ Trang rã rời, tê tái.
Bây giờ chỉ còn mình cô giữa cõi đời đầy giả trá này!
ØË×
Đang khom lưng chào khách theo đúng qui định, Khả Mi chợt giật nảy mình vì cú véo mông thô bạo của gã đàn ông đứng trước mặt cô.
Phản xạ tự nhiên khiến cô vung tay tát mạnh vào bộ mặt đỏ gay vì rượu của hắn.
Sờ lên má, hắn ta ngỡ ngàng hỏi giật giọng:
- Con tiếp viên bẩn thỉu kia, mày dám đánh ông của mày hả?
Khả Mi gằn giọng:
- Muốn sàm sỡ thì cút về nhà! Ở chốn công cộng không ai chấp nhận thói vô liêm sĩ của ông hết!
Tiếng cười ồ tán thưởng của những người xung quanh làm gã đàn ông tái mặt nhục nhã, gầm lên chữa thẹn:
- Trước khi ra về, tao phải đánh lại mày một cái cho công bằng.
Cánh tay gân guốc của hắn vừa giơ lên thì bị một cánh tay khác- rắn rỏi và mạnh khỏe hơn nhiều- kềm chặt lại, kèm theo câu nói:
- " Không ai đánh phụ nữ- dù chỉ bằng một cành hoa"-, ông bạn à.
Cố sức rút tay ra mà không được, gã điên tiết chửi rủa thô tục:
- Con khốn đó là mẹ mày hay sao mà từ đâu nhảy ra bênh vực nó vậy?
Vừa dứt lời thì cánh tay của hắn chợt xụi hẵn xuống không sao cử động được nữa.
Chưa kịp kinh ngạc thì bên tai gã đã vang lên giọng nói của chàng trai " gánh bàn độc mướn" nọ (tuy nhỏ nhưng rành rọt):
- Đây là chút quà mọn để ông bạn tu tâm sửa tính lại đó!
Thử nhúc nhích nhưng không có kết quả, biết gặp phải tay tổ, gã đàn ông hậm hực nghiến răng bỏ đi.
Chàng trai nọ đưa mắt nhìn về chỗ Khả Mi đứng ban nãy và không còn thấy cô đâu nữa.
Anh bước đến quầy tiếp tân, lịch thiệp yêu cầu:
- Vui lòng cho tôi gặp cô gái vừa rồi.
Cô tiếp tân duyên dáng đáp:
- Cô ấy xin phép về nghỉ sớm rồi.
Chàng trai băn khoăn hỏi tiếp:
- Có thể cho tôi biết địa chỉ của cô ấy không?
Lần này thì anh không nhận được sự hồi đáp như mong đợi:
- Rất tiếc, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên.
Vẻ mặt đầy thất vọng nhưng chàng trai không hỏi nữa vì biết cô gái đã thực hiện đúng qui định.
Quay lưng đi được mấy bước thì anh chợt nghe tiếng cô gái tiếp tân gọi:
- Tại sao anh lại muốn tiếp xúc riêng với cô ta?
Khấp khởi mừng thầm, anh quay lại, trả lời:
- Vì chúng tôi là người quen cũ nhưng đã mất liên lạc một thời gian khá lâu rồi.
Có lẽ phong thái lịch sự và vẻ mặt thành thật của anh đã chiếm được lòng tin của cô gái nên sau vài giây quan sát, cô liền nói khẽ:
- Tôi đọc địa chỉ. Anh cố nhớ chứ đừng ghi chép gì cả.
Chàng trai mừng rỡ, chăm chú lắng nghe rồi nhanh chân đi khuất sau cánh cửa kính của quán bar sang trọng này.
ØË×
Lần dò tìm số nhà trong bóng đêm ở mấy khu "nhà không số, phố không tên" như thế này quả là một cực hình với kẻ nào trót có nhu cầu cần kíp. Nếu không vì những lý do cực kỳ quan trọng thì chắc chắc sẽ không ai tội vạ gì mà đảo qua đảo lại trên chiếc SH đắt tiền dễ làm mồi cho trộm cướp như thế này. Và Khắc Ninh chính là kẻ xấu số ấy!
Sự tình cờ đã đưa anh đến quán bar nọ với một số bạn cũ để anh phải bàng hoàng lẫn xót xa khi bắt gặp Khả Mi đang " bán buồn mua vui" ở đây.
Có giàu trí tưởng tượng đến đâu cũng khó ai hình dung ra được cô tiểu thư kiêu kỳ của nhà họ Kim thuở trước giờ lại ra nông nổi như thế!
Rõ ràng là Khả Mi đã nhanh chân tránh mặt anh giữa lúc sự việc đang hồi lộn xộn. Điều này chứng tỏ cô rất mặc cảm với sự sa sút của gia đình và bản thân hiện tại.
" Dù có quần nát khu này suốt đêm nay để tìm được Khả Mi, cũng quyết không nãn lòng!"- Hạ xong quyết tâm, Khắc Ninh thấy lòng nhẹ nhõm hẵn. Anh lại kiên trì rà xe nhìn ngó từng số nhà.
Lòng thành của anh cuối cùng rồi cũng được đền bù khi chạy ngang một xe hủ tíu gõ thì đột nhiên anh trông thấy bà Phú đang cầm tô chờ đến phiên mình mua.
Mừng quính, Khắc Ninh vội dừng xe, gọi giật giọng:
- Thím Phú!
Người phụ nữ giật bắn người, vội đảo mắt nhìn quanh với vẻ hốt hoảng.
Thái độ bất thường của bà khiến Khắc Ninh tinh ý đoán ra sự việc. Anh tủm tỉm cười, đặt câu hỏi:
- Khả Mi đã về tới nhà và kể hết cho thím nghe rồi phải không?
Quên cả việc mua thức ăn, bà Phú sải bước thật nhanh để tránh né chàng trai, miệng chối phắt:
- Tôi không biết gì hết. Cậu đừng đoán mò.
Khắc Ninh không nao núng, tiếp tục tấn công:
- Thím không dẫn đường thì con cũng theo thím như thường. Không lẽ thím cứ lang thang suốt đêm ngoài đường, khỏi vô nhà sao?
Bị chàng trai làm dao động, người phụ nữ khốn khổ nọ đành chịu thua, chép miệng thở dài:
- Cậu đã quyết chí thì tôi không cản. Đi thôi!
Hóa ra, căn nhà mẹ con Khả Mi đang ở lại nằm trong ngõ hẽm nhỏ xíu mà anh đã chạy lướt qua khi nãy nhưng lại chủ quan cho rằng chẳng đời nào vợ con ông chủ ngân hàng giàu sang nhất nhì thành phố lại chịu chui vào.
Con hẽm tuy nhỏ nhưng sạch sẽ chứ không đến nỗi tệ lậu như Khắc Ninh tưởng, còn căn nhà anh đang dắt xe vào dù không rộng lắm nhưng cũng có đủ sân để xe, hồ cá và khá đẹp mắt, thoáng mát.
" Có lẽ nhờ vào đồng tiền do Khả Mi kiếm được từ quán bar". Chẳng hiểu sao sự suy tưởng ấy cứ làm Khắc Ninh day dứt mãi và càng tăng thêm nỗi xót thương giành cho cô gái trẻ.
Khả Mi đang đợi mẹ trong nhà (có lẽ chờ ăn hủ tíu), thấy Khắc Ninh thì mặt đanh lại, môi mím chặt, không thốt lên tiếng nào.
Bà Phú tế nhị bỏ vào trong cho hai người nói chuyện.
Khắc Ninh tươi cười gợi chuyện:
- Mới mấy tháng không gặp mà em đã không nhận ra anh rồi sao?
Khả Mi lạnh nhạt đáp:
- Anh tìm đến đây là muốn nghe tôi cám ơn chứ gì?
Khắc Ninh nhìn cô chăm chú, khẽ lắc đầu:
- Em giận mọi người đã lãng quên em chứ gì? Anh và Mỹ Trang vẫn nhắc đến em luôn nhưng hiểu rằng em muốn có khoảng trời riêng cho mình nên không làm phiền. Cuộc gặp gỡ đêm nay có lẽ là sự sắp đặt của định mệnh, nếu không thì biết chừng nào anh mới gặp em- một khi em đã cố tình trốn lánh-?
Khả Mi cười khan:
- Nói vậy thì tôi phải cám ơn lòng tốt cuả mọi người mới đúng!
Nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại, Khắc Ninh nhẹ giọng:
- Em nghĩ gì cũng được nhưng sự thật là anh luôn quan tâm đến em. Anh nghe nói là em bán hàng ở shop thời trang kia mà? Còn nơi ở thì bên ngoại đã cho mấy mẹ con nương náu, sao lại dọn ra đây?
Gương mặt Khả Mi không còn hằn học nữa mà thay vào đó là nét buồn man mác. Lặng im một lúc rồi cô lên tiếng:
- Thật sự là em muốn trốn chạy mọi người, bỏ hết quá khứ nhưng thực hiện được chẳng dễ dàng chút nào. Đang ở đỉnh cao chót vót của giàu sang, danh vọng bỗng dưng lại tụt xuống tận đáy, ai mà không hụt hẫng? Bắt đầu cuộc sống mới, em cũng cố hòa nhập với mọi người nhưng khó quá! Công thêm việc mấy mẹ con đùm túm nhau về sống với ngoại lúc thất thế khiến mấy mợ, mấy dì không ưa. Thế là dọn đi.
Khắc Ninh xót xa, buộc miệng hỏi:
- Sao không trở về với nội? Ông đâu hẹp hòi đến mức cấm cửa con cháu?
Khả Mi cười nửa miệng:
- Anh tưởng em có thể chịu nhục được sao? " Bước chân ra đi cấm kỳ trở lại", nếu chịu được sự khinh khi của mọi người thì mẹ con em đã không dọn ra khỏi biệt thự rồi.
Mỗi gia đình đều có những sự phức tạp riêng, dù rất thân thiết với nhà họ Kim và cũng sắp trở thành người nhà trong nay mai nhưng Khắc Ninh cũng không tiện chen sân vào chuyện nội bộ của gia đình họ. Vì thế, anh chỉ hỏi tiếp:
- Nhà này mua hay mướn? Sao em lại làm ở quán bar?
Khả Mi nói giọng lạnh tanh:
- Vì ở đó kiếm được nhiều tiền. Mẹ con em tuy sa sút nhưng vẫn phải đảm bảo được những nhu cầu cần thiết cho cuộc sống chứ. Nhờ số tiền riêng của mẹ còn giữ được sau khi ba đi tù mà mua được căn nhà này. Dọn vào ở thì hết sạch vốn liếng, dĩ nhiên em phải đi làm để có tiền tiêu xài thôi.
Cả một đoạn đời nhọc nhằn đã qua nhưng cô kể lại bằng giọng dững dưng như không phải chuyện của mình. Khắc Ninh nghe và nhìn suốt buổi mà cứ ngỡ ngàng, không muốn tin người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình lại là cô tiểu thư lá ngọc cành vàng của ngày nào.
Bây giờ Khả Mi quá đổi phong trần, dày dạn như đã lột xác biến thành người khác mất rồi!
Ngậm ngùi thương xót cho một kiếp hồng nhan, Khắc Ninh dịu dàng bảo cô:
- Em có ý chí tự lập như vây là rất tốt nhưng phải cẩn thận với những cạm bẫy quanh mình. Môi trường đó không tốt cho em đâu. Kiếm việc khác mà làm nhé Khả Mi.
Mới thân mật đó mà chỉ thoáng chốc Khả Mi đã thay đổi hẵn thái độ, ngoa ngoắt hỏi lại anh:
- Anh lấy tư cách gì để dạy đời tôi? Trên đời, chẳng ai cho không ai thứ gì hết. Tôi đủ khôn lớn để tự bảo vệ mình rồi.
Khắc Ninh vẫn kiên trì thuyết phục:
- Đúng là em có thừa bản lĩnh đối phó nhưng hiểm nguy xảy ra bất cứ lúc nào, làm sao em tránh kịp. Ví dụ như chuyện vừa xảy ra tối nay, nếu anh không tình cờ có mặt thì em có thoát khỏi bàn tay đê tiện của những kẻ lắm bạc nhiều tiền vẫn lỡn vỡn quanh đấy hằng đêm không?
Khả Mi hất mặt với nụ cười khinh khĩnh:
- Bây giờ anh kể công chứ gì? Cứ nhìn thử trong nhà xem có thứ gì đáng giá thì lấy.
Vừa nói cô vừa vươn hẵn người ra phía trước đầy khiêu khích tỏ ý rõ ràng hơn muôn ngàn lời nói.
Khắc Ninh im lặng, né sang một bên.
Một lúc sau, anh đứng lên, nói giọng buồn trĩu:
- Em không đón nhận thành ý của anh thì thôi, anh không làm phiền em nữa. Nhưng anh muốn nhắc em một điều là đừng tự hủy hoại thân mình chỉ vì mục đích trả thù đời hay thứ gì tương tự. Đời đáng sống lắm chứ không tăm tối như em nghĩ đâu.
Anh rút lui khá lâu rồi mà Khả Mi vẫn ngồi bất động trên chiếc ghế solon nhỏ. Gục đầu vào cánh tay đang choàng qua lưng ghế, vai cô rung lên theo nhịp nấc.
Đã mấy lần bước ra toan giục con gái đi ngủ nhưng trông thấy cảnh tượng ấy thì bà Phú lại nhẹ chân lui vào, mắt bà cũng rưng rưng ứa lệ.
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ