Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 23
1996 - 2001
Nhữngnămđầucủađộituổibamươi
“Đôi khi, bạn nhận biết được khi nào thì những khoảnh khắc tuyệt vời sẽ xảy ra, và đôi khi, chúng hiện lên từ quá khứ. Có lẽ điều này cũng đúng với mọi người.”
James Salter,(30)Đốt cháy tháng ngày
30. Nhà văn Mỹ.
CHƯƠNG 10
Tận hưởng lạc thú trước mắt
Thứ Hai, ngày 15 tháng Bảy năm 1996
Leytonstone và Walthamstow
Emma Morley nằm ngửa trên sàn phòng thầy hiệu trưởng, chiếc đầm được kéo lên ngang thắt lưng và đang chậm rãi thở bằng miệng.
“Ồ, nhân tiện là các em học sinh Lớp chín cần mấy cuốn Cider With Rosie(31) mới.”
31. Cuốn đầu tiên trong bộ ba tác phẩm của Laurie Lee từng được dựng thành kịch truyền hình và sân khấu nhiều lần.
“Tôi biết mình có thể làm được gì,” thầy hiệu trưởng nói khi đang cài lại cúc áo.
“Vậy nhân lúc em còn đang nằm trên thảm trải sàn phòng thầy, thầy còn việc gì muốn thảo luận nữa không? Vấn đề ngân sách, việc thanh tra của Ofsted? Có điều gì thầy muốn làm lại không?”
“Tôi chỉ thích làm lại với em một lần nữa,” ông nói, lại nằm xuống rồi rúc đầu vào cổ cô. Đó là một kiểu nói bóng gió vô nghĩa mà Thầy Godalming - Phil - hay làm.
“Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó chẳng có nghĩa gì cả.” Cô tặc lưỡi và hất ông ta ra, tự hỏi vì sao tình dục, ngay cả khi đã khiến cô thích thú, vẫn làm cho cô gắt gỏng đến thế. Họ nằm đó một lúc. Đã sáu rưỡi tối và Trường Tổng hợp Cromwell Road yên tĩnh đến kỳ lạ nhiều giờ liền. Những người dọn vệ sinh đã quanh quẩn đâu đó, cửa văn phòng đã được khóa trái từ bên trong, nhưng sao cô vẫn thấy bồn chồn lo lắng. Chẳng phải sẽ có một cảm giác thăng hoa, một kiểu đồng cảm hay hạnh phúc nào đó? Trong chín tháng qua, cô đã làm tình trên thảm trải sàn, trên những chiếc ghế nhựa và trên bàn ván ép. Luôn giữ ý tứ với các đồng nghiệp, Phil lấy phần đệm lót ra khỏi chiếc ghế bành và lúc này nó đang nằm dưới hông cô, nhưng dù có thế thì một ngày nào đó, cô vẫn thích làm tình trên những mặt bẳng không phải chất thành đống như thế này.
“Em biết gì không?” thầy hiệu trưởng nói.
“Biết gì?”
“Tôi nghĩ em thật cuồng nhiệt,” và ông bóp một bên ngực cô để nhấn mạnh điều đó. “Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu vắng em trong sáu tuần.”
“Ít ra nó sẽ giúp tấm thảm ‘cháy bỏng’ của thầy có thời gian lành lại.”
“Cả sáu tuần không có em.” Chòm râu của ông đang cọ xát vào cổ cô. “Tôi sẽ phát điên vì ham muốn…”
“Ồ, thầy luôn có cô Godalming để dự phòng cơ mà,” cô nói, nghe thấy giọng nói của chính mình, gắt gỏng và tầm thường. Cô ngồi dậy, kéo váy xuống quá đầu gối. “Và dù sao đi nữa, em nghĩ kỳ nghỉ dài sẽ là một trong những đặc quyền của nghề giáo. Đó là điều thầy nói với em khi lần đầu tiên em nộp đơn vào đây…”
Cảm thấy bị xúc phạm, ông nhìn lên cô từ phía thảm trải sàn. “Em à, đừng thế chứ.”
“Thế nào cơ?”
“Hành động của người phụ nữ bị xem thường.”
“Em xin lỗi.”
“Tôi cũng không thích nó hơn gì em đâu.”
“Ngoại trừ em nghĩ rằng thầy thích.”
“Không, tôi không thích. Đừng làm hỏng không khí tối nay nhé?” Ông đặt một tay lên lưng cô như để an ủi. “Đây là lần cuối cùng của chúng ta cho đến tận tháng Chín đấy.”
“Được thôi, em đã nói xin lỗi, được chứ?” Để chuyển đề tài, cô xoay người hôn ông, và khi cô chuẩn bị quay đi thì ông đặt một tay lên cổ cô và hôn cô rất nhẹ nhàng.
“Chúa ơi, tôi sẽ nhớ em lắm đấy.”
“Thầy có biết em nghĩ thầy nên làm gì không?” cô nói, miệng vẫn còn hôn ông. “Nó hơi cực đoan.”
Ông nhìn cô đầy lo lắng. “Cứ nói đi…”
“Mùa hè này, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc…”
“Nói tiếp đi…”
Cô đặt một ngón tay lên cằm ông. “Em nghĩ thầy nên cạo cái này đi.”
Ông ngồi dậy. “Không đời nào!”
“Suốt quãng thời gian này em không biết thầy thật sự trông như thế nào!”
“Tôi THẬT SỰ trông thế này.”
“Nhưng khuôn mặt của thầy, khuôn mặt thật đó. Thầy thậm chí có thể rất đẹp trai.” Cô đặt một tay lên cánh tay ông và đẩy ông nằm xuống. “Ai ở đằng sau chiếc mặt nạ này? Hãy để em cho vào, Phil, hãy để em biết con người thật của thầy.”
Họ cười đùa một lúc và lại cảm thấy thoải mái. “Em sẽ thất vọng đấy,” ông nói, vuốt vuốt bộ râu như vuốt một con thú cưng. “Dù sao thì hoặc là thế này hoặc là cạo ba lần mỗi ngày. Tôi từng cạo vào buổi sáng, nhưng cứ đến trưa thì trông như một tên ăn mày. Vì thế, tôi nghĩ thà cứ để cho nó mọc cả thế, coi nó như thương hiệu của mình thôi.”
“Ồ, một thương hiệu.”
“Nó trông thân thiện. Bọn trẻ thích nó. Nó khiến tôi trông thoải mái.”
Emma lại cười to. “Đây không phải là năm 73, Phil. Thời nay thì một chòm râu có nghĩa là điều gì đó khác biệt.”
Ông nhún vai chống chế. “Fiona thích nó. Bà ấy nói rằng nếu không có nó, tôi sẽ có cái cằm yếu ớt.” Sau đó là một khoảng lặng nhưng vẫn luôn xảy ra khi vợ ông được nhắc đến. Để khuấy động bầu không khí, ông nói theo cách tự đánh giá thấp bản thân. “Dĩ nhiên em biết là bọn trẻ đều gọi tôi là Râu Xồm.”
“Không, em đâu có biết điều đó.” Phil cười to, còn Emma mủm mỉm. “Dẫu sao nó không phải là Râu Xồm, chỉ là Râu thôi. Không có mạo từ xác định, Nhóc Khỉ à.”
Ông đột nhiên ngồi bật dậy, nghiêm mặt. “Nhóc Khỉ ư?”
“Đó là cách chúng gọi thầy mà.”
“Ai?”
“Bọn trẻ.”
“Nhóc khỉ?”
“Thày không biết à?”
“Không!”
“Ồ. Em xin lỗi.”
Ông ngả người ra sàn nhà, hờn dỗi vì thấy bị xúc phạm. “Không thể tin là chúng gọi tôi là Nhóc Khỉ!”
“Chỉ cho vui thôi mà,” cô nói xoa dịu. “Nó thể hiện sự yêu mến.”
“Nghe chẳng có vẻ gì là yêu mến cả.” Ông lại xoa cằm như thể đang vuốt ve một con thú cưng. “Chỉ vì tôi có quá nhiều kích thích tố nam thôi.” Cách dùng từ “kích thích tố nam” cũng đủ để ông nghểnh cao đầu, và ông kéo Emma xuống sàn rồi lại hôn cô. Miệng ông có vị cà phê và rượu trắng - thứ được ông cất trong ngăn đựng hồ sơ phòng giáo viên.
“Em sẽ bị phát ban mất,” cô nói.
“Thế thì sao?”
“Mọi người sẽ biết.”
“Mọi người đã về nhà hết rồi.” Tay ông đặt trên đùi cô khi chuông điện thoại reo và ông giật tay lại như thể bị ai cắn. Ông lảo đảo đứng lên.
“Mặc kệ nó đi!” Emma rên lên.
“Không được!” Ông vội kéo quần lên như thể nói chuyện với Fiona trong trạng thái trần truồng từ thắt lưng trở xuống sẽ là một sự phản bội quá đáng, như thể ông sợ bị phát hiện ra trạng thái không mặc quần qua cách nói chuyện.
“Ừ, anh đây! Chào em! Ừ, anh biết! Vừa bước ra khỏi cửa…” Tiếp đó là những bàn luận về những công việc gia đình - mì ống hay món xào, ti vi hay DVD - và Emma tách mình ra khỏi đời sống gia đình của người tình bằng cách tìm lại chiếc quần lót đang nằm lẫn trong đống kẹp giấy và nắp bút bên dưới bàn viết. Mặc quần áo xong, cô bước đến cửa sổ. Có một lớp bụi bám trên lớp rèm cửa, bên ngoài ánh đèn hồng thắp sáng dãy nhà khoa học, và Emma bỗng ước rằng cô đang ở trong một công viên hoặc bất cứ nơi nào ngoài nơi này, ngoài cái căn phòng của trường học thiếu không khí với một người đàn ông đã có gia đình này. Bằng cách nào mà một ngày nọ khi thức dậy, bạn bỗng thấy mình ở tuổi ba mươi và đang là bồ của ai đó? Cái từ này thật kinh tởm, hèn hạ và cô không muốn nó xuất hiện trong đầu, nhưng cũng không nghĩ ra được từ nào khác. Cô là bồ của sếp và điều tốt đẹp nhất có thể nói đến trong hoàn cảnh này là ít ra không có đứa con nào hết.
Vụ ngoại tình - một từ kinh khủng khác - bắt đầu từ tháng Chín năm ngoái, sau kỳ nghỉ hè thảm họa ở Corfu, nhẫn đính hôn trong món mực ống. “Em nghĩ là chúng ta có nhiều điểm khác nhau” là cách trả lời tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, và thời gian còn lại của hai tuần lễ dài thật dài tiếp theo trôi qua trong sự ủ rũ đầy hờn dỗi, tự thán và lo lắng về việc không biết tiệm kim hoàn có chịu nhận lại chiếc nhẫn không. Không có gì trên thế gian này đáng buồn hơn chiếc nhẫn đính hôn không mong muốn đó. Nó nằm trong chiếc va li ở phòng khách sạn, tỏa ra sự buồn bà khắp căn phòng.
Cô trở về sau kỳ nghỉ với làn da rám nắng và khuôn mặt không vui. Mẹ cô, lúc này đã biết về lời cầu hôn, đúng ra là bà đã mua váy cưới cho cô, tỏ ra giận dữ và ca thán Emma trong nhiều tuần trước khi bắt đầu chất vấn lý do cô từ chối lời cầu hôn đó. Nhưng nếu nói đồng ý thì giống như nhượng bộ, mà theo như những cuốn tiểu thuyết đã đọc, Emma biết rằng bạn đừng bao giờ nhượng bộ trong hôn nhân.
Việc cặp bồ đã giúp giải quyết được chuyện này. Trong một lần gặp gỡ thường nhật, cô đã bật khóc trong văn phòng của Phil, và ông đã bước tới từ chiếc ghế phía sau bàn, choàng một cánh tay quanh cô, hôn vào đỉnh đầu cô, như thể để nói rằng “cuối cùng thì em cũng từ chối.” Sau giờ làm việc, ông đưa cô đến một nơi mà ông đã được nghe nói đến, một quán rượu, nơi bạn có thể uống một ly rượu nhưng thức ăn cũng rất ngon miệng. Họ dùng món bít tết và xa lát pho mát dê, và khi đầu gối họ chạm vào nhau dưới gầm chiếc bàn gỗ lớn, cô bắt đầu phó mặc tất cả. Sau chai rượu thứ hai, mọi thứ diễn ra đúng theo nghi thức; cái ôm chặt trở thành nụ hôn trong chiếc taxi trên đường về nhà, và một phong thư màu nâu xuất hiện trong ngăn tủ của cô ở trường (về tối qua, không thể không nghĩ về cô, đã cảm thấy điều này từ nhiều năm nay, chúng ta cần nói chuyện, khi nào chúng ta có thể nói chuyện?).
Những gì Emma biết về việc ngoại tình là từ bộ phim truyền hình Thập niên Bảy mươi. Cô nghĩ nó liên quan đến rượu Cinzano, xe ô tô thể thao Triumph TR7, pho mát và những buổi tiệc rượu, xem nó như một việc thường xảy ra ở tuổi trung niên, chủ yếu là tầng lớp trung lưu; chơi gôn, du thuyền, ngoại tình. Giờ thì cô thật sự đang cặp bồ - kèm theo đó là những cái nhìn lén lút, những cái nắm tay dưới gầm bàn, những cái vuốt ve sau tủ hồ sơ - cô kinh ngạc nhận ra sự quen thuộc của tất cả những điều này, cũng như mức độ thèm khát mãnh liệt của nó kèm theo cảm giác tội lỗi và tự ghê tởm bản thân.
Một đêm, sau khi quan hệ xong nhân buổi lên kế hoạch sản xuất vở nhạc kịch Grease cho lễ Giáng sinh, ông đã long trọng trao cho cô một gói quà.
“Đó là một chiếc điện thoại di động!”
“Phòng khi tôi muốn nghe giọng nói của em.”
Ngồi trên nắp ca pô của chiếc Greased Lightning, cô chăm chú nhìn chiếc hộp rồi thở dài. “Em nghĩ là cuối cùng điều này cũng phải xảy ra.”
“Có chuyện gì? Em không thích nó à?”
“Không, nó rất đẹp.” Cô mỉm cười nhớ lại. “Chỉ là em vừa thua cá cược với một người, chỉ có vậy thôi.”
Thỉnh thoảng, họ đi bộ và nói chuyện vào một buổi tối mùa thu trong vắt tại một nơi bí mật ở Hackney Marshes, hoặc cười rúc rích tại những buổi tiệc hát mừng của trường, ngồi chạm hông uống rượu vang nóng - đôi lúc, cô nghĩ mình đã yêu Phillip Godalming. Ông là một giáo viên giỏi, có nguyên tắc và đầy đam mê, chỉ có điều hơi khoa trương một chút. Đôi mắt ông hiền từ, và ông rất hài hước. Lần đầu tiên trong đời, cô trở thành kẻ say mê tình dục đến mức gần như ám ảnh. Dĩ nhiên, ở tuổi bốn bốn, ông đã quá già và cơ thể ông đã mất đi sự dẻo dai của nó, nhưng ông là một người tình mạnh mẽ và cuồng nhiệt, đôi lúc còn hơi quá cuồng nhiệt so với ham muốn của cô; một kẻ thích làm mặt pha trò, một người hay chuyện. Cô thấy khó có thể tin rằng chính người đứng tại một cuộc họp nói về chương trình chạy bộ từ thiện lại sử dụng thứ ngôn ngữ đó. Đôi khi, cô muốn dừng lại trong lúc hai người đang quan hệ để nói “Thầy Godalming… thầy đã chửi thề!”
Nhưng chín tháng trôi qua, giờ thì sự phấn khích đã nhạt dần và cô không thể nào hiểu được vì sao mình lại ở đây, lảng vảng trong hành lang trường học vào một buổi tối mùa hè tuyệt đẹp. Đúng ra cô phải đang ở với bạn bè, hoặc với người bạn trai mà cô tự hào và có thể giới thiệu với người khác. Thật khó chịu với cảm giác ngượng ngùng và tội lỗi, cô đứng đợi bên ngoài nhà vệ sinh nam trong khi Phil đang rửa tay bằng xà bông của trường. Cô là Phó khoa tiếng Anh và Nhạc kịch của ông đồng thời cũng chính là tình nhân của ông. Ôi lạy Chúa.
“Xong rồi!” ông nói khi vừa bước ra. Ông nắm tay cô trong bàn tay vẫn còn ướt của ông, sau đó kín đáo thả ra khi cả hai bước ra bên ngoài. Ông khóa cửa chính, bật chuông báo động, và họ bước đến chiếc ô tô trong ánh đèn đêm, giữ một khoảng cách như thường lệ, chiếc gặp da của ông thỉnh thoảng va vào chân cô.
“Tôi định đưa em đến tàu điện ngầm, nhưng…”
“… nên thận trọng thì hơn.”
Họ đi bộ thêm một đoạn nữa.
“Còn bốn ngày nữa!” ông nói một cách vui vẻ để phá tan sự im lặng.
“Thầy lại đi nghỉ ở đâu sao?” cô hỏi cho dù đã biết tỏng.
“Corsica. Đi bộ. Fiona thích đi bộ. Đi bộ, đi bộ, đi bộ, lúc nào cũng đi bộ. Bà ấy giống như Gandhi. Rồi tối đến, tháo giầy đi bộ ra, và ngủ thiếp đi…”
“Phil, làm ơn đừng.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Để chuyển đề tài, ông hỏi, “Thế còn em?”
“Có lẽ sẽ về thăm nhà ở Yorkshire. Ở đây, em toàn làm việc thôi.”
“Làm việc?”
“Thầy biết đó. Viết sách ấy mà.”
“À, viết sách.” Giống như mọi người, ông nói như thể ông cũng không tin tưởng ở cô. “Nó không phải về tôi và em chứ? Cuốn sách nổi tiếng này ấy mà?”
“Không, không phải.” Lúc này, họ đã đến chỗ đậu xe của ông, còn cô chỉ mong sớm đi khỏi đây thôi. “Và dẫu sao, em không nghĩ là chuyện giữa thầy và em lại có gì thú vị đến thế.”
Ông đang tựa lưng vào chiếc Ford Sierra xanh lơ, chuẩn bị cho một lời chào tạm biệt, và lúc này cô đã làm hỏng không khí đó. Ông cau mày, qua chòm râu cô thấy môi dưới ông chuyển sang màu hồng hồng. “Điều đó nghĩa là gì?”
“Em không biết, chỉ là…”
“Cứ nói đi.”
“Phil, chuyện này, chuyện của chúng ta. Nó không làm em thấy hạnh phúc.”
“Em không vui sao?”
“Đúng, không được lý tưởng lắm phải không? Mỗi tuần một lần trên thảm trải sàn của trường học.”
“Trông em rất vui vẻ với tôi.”
“Ý em không phải là thỏa mãn. Lạy Chúa, nó không phải về tình dục, mà là về… hoàn cảnh.”
“Đúng, nó khiến tôi vui…”
“Có không? Có thật vậy không?”
“Theo tôi nhớ thì nó cũng khiến em vui.”
“Em nghĩ là phấn khích trong một lúc.”
“Vì Chúa, Emma!” Ông nhìn xuống cô như thể cô bị bắt gặp đang hút thuốc trong nhà vệ sinh nữ. “Tôi phải đi đây! Sao lại lôi chuyện này ra ngay lúc tôi phải đi chứ?”
“Em xin lỗi, em…”
“Ý tôi là, mẹ kiếp, Emma!”
“Này! Đừng có nói với em cái kiểu đó!”
“Tôi không, chỉ là, chỉ là… Chúng ta hãy để qua kỳ nghỉ hè này nhé? Và sau đó chúng ta sẽ thảo luận nên làm gì.”
“Em không nghĩ là chúng ta có thể làm gì, phải không? Chúng ta hoặc là dừng lại hoặc là tiếp tục, và em nghĩ là chúng ta không nên tiếp tục…”
Ông hạ giọng. “Có một điều khác chúng ta có thể làm… tôi có thể làm.” Ông nhìn quanh, khi chắc rằng đã an toàn, ông nắm tay cô. “Tôi sẽ nói với bà ấy trong mùa hè này.”
“Em không muốn thầy nói với cô ấy, Phil…”
“Khi chúng tôi đi nghỉ, hoặc thậm chí trước đó, có thể tuần tới…”
“Em không muốn thầy nói với cô ấy. Không có ý nghĩa gì hết…”
“Không có gì sao?”
“Không!”
“Tôi nghĩ là có, tôi nghĩ có lẽ có.”
“Được! Hãy nói chuyện trong học kỳ tới, em không biết… cứ tạm thời gặp nhau đã.”
Cảm thấy phấn khởi, ông liếm môi và một lần nữa kiểm tra xem có người nào đang nhìn không. “Emma Morley à, tôi yêu em.”
“Không, thầy không yêu em,” cô thở dài. “Thật sự là không.”
Ông nghiêng cằm xuống, như thể quan sát cô qua cặp kính tưởng tượng. “Tôi nghĩ điều đó sẽ do tôi quyết định chứ, phải không nào?” Cô ghét cái nhìn ra dáng hiệu trưởng đó và giọng điệu đó. Cô chỉ muốn đá vào bắp chân ông.
“Thầy nên đi đi,” cô nói.
“Em à, tôi sẽ nhớ em lắm đó.”
“Chúc thầy một kỳ nghỉ vui vẻ, nếu chúng ta không nói ra chuyện này…”
“Em không biết là tôi sẽ nhớ em đến mức nào đâu…”
“Corsica, đáng yêu…”
“Mỗi ngày…”
“Tạm biệt, hẹn gặp lại…”
“Đây…” Nâng chiếc cặp lên che, ông hôn cô. Rất thận trọng, cô thầm nghĩ, đứng đó một cách dửng dưng. Ông mở cửa xe và bước vào. Một chiếc Sierra màu xanh hải quân, một chiếc xe thích hợp với cương vị hiệu trưởng, ngăn chứa đồ của nó chất đầy các Bản đồ Quân nhu. “Vẫn không thể tin được chúng gọi tôi là Nhóc Khỉ…” ông vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.
Cô đứng tần ngần một lúc tại bãi đậu xe trống, nhìn ông lái xe đi. Ba mươi tuổi, gần như đang yêu một người đàn ông đã có vợ, nhưng ít ra không liên quan gì đến vấn đề con cái.
Hai mươi phút sau, cô đang đứng bên dưới cửa sổ của một tòa nhà thấp, dài với mái ngói đỏ, căn hộ của cô ở trong đó, và thấy có ánh đèn trong phòng khách. Ian đã về.
Cô định bụng đến quán rượu để tránh mặt Ian, hoặc có thể loanh quanh gặp bạn bè suốt buổi tối, nhưng cô biết Ian sẽ tắt đèn ngồi đợi trong chiếc ghế bành giống như một kẻ ám sát. Cô hít một hơi thật sâu, và tìm chìa khóa.
Căn hộ dường như rộng hơn nhiều kể từ ngày Ian dọn đi. Không còn những chiếc hộp đựng băng đĩa, sạc pin, thiết bị nắn điện, dây cáp, tay gấp đựng đĩa, cảm giác như thể căn hộ vừa bị trộm đột nhập, và một lần nữa, điều này nhắc Emma nhớ ra rằng cô chẳng có gì nhiều nhặn để mà trưng bày trong tám năm qua. Cô nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng ngủ. Đặt túi xách xuống, cô bước nhẹ nhàng về phía cửa buồng.
Đồ đạc trong các ngăn kéo nằm rải rác khắp phòng: những lá thư, giấy tờ giao dịch ngân hàng, những chiếc phong bì giấy đựng ảnh và phim đã bị xé toạc. Cô đứng câm lặng ngay cửa và nhìn Ian, lúc này đang cố hết sức để với tay vào tận sâu trong ngăn kéo. Anh mang đôi giày thể thao không buộc dây, quần thể thao và chiếc áo sơ mi chưa ủi. Đó là một bộ quần áo được kết hợp cẩn thận để thể hiện trạng thái xáo trộn tình cảm cực độ. Anh ta mặc như thế để làm ra vẻ đau khổ.