Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ai ngày sau mấy tấm ảnh đó được lên báo Daily Mirror. Chúng cũng được bán cho báo và tạp chí trên toàn thế giới. Collin Carter mới gọi cho Gabe bảo anh rằng anh chọn góc ảnh rất tốt; dặn nếu anh có thêm ảnh mới thì nhất định phải gọi anh ta.
Hôm nay là đêm Nô-el nhưng Gabe chẳng để ý tới điều đó vì anh đã tìm thấy cho mình một khả năng nghề nghiệp hoàn toàn mới– một paparazzi[2].
Anh nhìn tờ báo đang trải rộng trước mặt mình trên bàn uống cà phê rồi chau mày. “Anh không thể làm thế. Mọi người ai chả ghét paparazzi.”
“Có thể sẽ vui đấy anh. Những người nổi tiếng ấy,” Lola khích lệ. “Tất cả đều mới mẻ.”
Gabe lưỡng lự. Anh thực sự không muốn quay về làm giám định viên nữa. “Nhưng cô biết anh thế nào rồi mà. Anh không thể nhận ra nửa số người mà mình phải chụp ảnh.”
“Chúa ơi, nghe anh nói kìa.” Sally từ trong phòng đi ra, tay ôm đầy những gói quà đã được bọc. “Anh chàng cổ lỗ sĩ ơi! Anh không nên nói là chụp ảnh, mà phải gọi là săn ảnh.” Sally không bao giờ bỏ qua cơ hội châm chích, cô hớn hở nói: “Rồi anh sẽ mở những cái đĩa hát bằng cái máy hát trang trí của anh trong lúc ngồi hút xì gà Woodbine.”
Gabe trừng mắt. “Cô đi à? Chúng tôi không giữ đâu.”
“A, chị đi đấy ạ?” Lola đứng dựng dậy, giờ là bảy giờ tối và mọi người ai cũng chuẩn bị về nhà ăn Giáng Sinh cùng gia đình. “Chị định bắt taxi đến Barnes ạ? Cho em gửi lời chào đến mọi người nhé.” À, Dougie thôi. Cô chẳng mong Adele nhận được tí nào đâu; hơn nữa, không thể tưởng tượng là Adele muốn nhận lời chào của cô.
“Không, chị sẽ bắt tàu điện ngầm đến nhà Doug rồi bọn chị đi bằng xe của nó. Nếu muốn,” Sally nói với Gabe, “anh có thể mượn đám tạp chí của tôi và học xem họ là những ai đấy.”
“Có lẽ để sang tuần đi. Tôi không muốn làm bài tập trong lễ Giáng Sinh.”
Doug sống ở Kensington. “Chị không thể mang ngần ấy thứ đi tàu điện ngầm được,” Lola nói. “Em giúp chị một tay nhé? Kensington thật ra cũng nằm trên đường tới Streatham mà.”
Sally nhíu mày. “Nhưng em cũng có cả đống đồ phải mang theo mà.”
“Ít hơn chị đấy. Em giúp chị không phải tốt hơn sao?”
“Được rồi, chị có ý hay hơn đấy,” Sally nói, “chị gọi cho Doug bảo nó đến đón chị được đấy nhỉ. Chị sẽ nói là chị có nhiều đồ quá.” Cô dừng lại nhìn biểu cảm trên mặt Lola. “Sao thế?”
“Em không biết. Chỉ là em thấy như thế không được tiện cho anh ấy…”
“Nó không thấy phiền đâu!”
Lola lưỡng lự. “Anh ấy có thể nói mình không phiền.”
“Chà, chị không hiểu.” Sally lắc đầu không hiểu nối. “Chị nghĩ là em thích Doug tới đây chứ. Đừng nói là em hết thích nó rồi nhé.”
Gabe nhe răng cười với cô. “Cô nghĩ thế thật à? Nghĩ ngược lại đi. Lí do Lola không muốn em trai cô lái xe qua đây là vì…ưm, để tôi nghĩ xem nào, vì cô ấy thích xem cậu ta sống ở đâu và được xem qua một vòng căn hộ của cậu ta hơn. Vì rằng cô ấy quá tò mò.”
“Là thế à?” Sally ngạc nhiên quay lại nhìn Lola. Lola nhún vai lảng tránh; Gabe quá hiểu cô.
“Có lẽ thế ạ.”
“Chúa ơi! Vậy sao em không nói? Chị là gì nào, người đọc được ý nghĩ người khác à?” Sally trợn mắt. “Mặc áo vào và đi cùng chị nào.”
Lola không chờ được hỏi đến lần thứ hai. Từ buổi tối cô vùi mặt khóc trong lòng Dougie, anh choán lấy ý nghĩ của cô nhiều hơn bao giờ hết. Anh thật tốt với cô và việc được trở lại vòng tay anh – dù ngắn ngủi – thật dễ chịu. Cô đã mơ về vòng tay ấy. Và đó cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc nghĩ về việc mình có thể giành lại Dougie hay không.
Doug sống trong căn hộ ở tầng trệt của một tòa nhà lớn kiểu Victoria có trụ ở mặt tiền ở Onslow Gardens. Nếu khả năng định hướng bất động sản của Lola tốt thì căn hộ của anh sẽ trên cầu thang vài bậc. Và rồi, anh sẽ là một cố vấn quản lý với một công ty siêu thành công do anh xây dựng từ hai bàn tay trắng; tiền lương hẳn là cao.
“Phù, đến nơi rồi,” Sally thở hổn hển, trèo lên những bậc thang cẩm thạch trắng rồi ghé vai bấm chuông.
“Em thấy không khí Giáng Sinh ngập tràn rồi! Sẽ tuyệt biết bao nếu có tuyết ngay bây giờ chị nhỉ?” Lola ôm chặt túi đựng quà và cảm giác bụng mình co lại vì phấn khích. Bao nhiêu năm qua cô vẫn có cảm giác này mỗi khi nghĩ đến ông già Nô-el; giờ cô cũng cảm thấy thế trước viễn cảnh được gặp lại Dougie.
Hơn thế nữa, cô đã xem Love, Actually đủ nhiều để biết rằng những điều kì diệu có thể xảy ra vào đêm Giáng Sinh. Má cô ửng hồng và tóc thì rối một cách quyến rũ. Cô còn quàng cả cái khăn lông màu trắng yêu thích của mình nữa. Môi cô mềm mại nhờ thỏi Guerlain nhẹ nhàng như sương giá màu hồng và tỏa hương quyến rũ. Nếu Dougie muốn mặc kệ tất cả để hôn cô, cô chắc chắn anh sẽ không phải thất vọng.
“Nào, nào, nhanh lên nào,” Sally giục giã qua hàm răng đang va lập cập.
Chà, anh sẽ không thất vọng nếu như anh có ra mở cửa. Nhìn vào máy quay CCTV, Lola cố nén cái ý nghĩ không dễ chịu rằng Doug đã thấy cô lúc ra mở cửa và giờ anh giả vờ đi vắng. Anh sẽ không làm thế đâu, đúng không? Anh đã bao giờ xem Love, Actually chưa nhỉ? Anh không biết rằng đêm Nô-el sẽ tuyệt vời thế nào nếu anh thoải mái hơn, để quá khứ ngủ quên, và để mọi việc thuận theo số phận ư?
Rồi cánh cửa mở ra và anh ở đó, chân đi đất, mặc áo phông sọc trắng xanh và quần jeans rách. Không thể kiềm chế, Lola nhanh chóng hít vào và họ lụ khụ vì không khí lạnh tràn vào phía sao cổ họng. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, cô sẽ học cách tỏ ra thanh lịch và biết kiềm chế.
“Quỷ tha ma bắt, lề mề quá,” Sally phàn nàn, nhanh chóng bước qua anh. “Ngoài này lạnh cóng.”
“Được rồi, có hai điều. Giờ còn chưa tới tám giờ mà. Em bảo chị chín giờ hãy đến còn gì.”
“Em nói tám giờ.”
“Chín giờ. Chắc chắn là chín giờ.”
“À ừ, chẳng sao. Chị đến sớm.”
“Và thứ hai,” cặp mắt đen của Doug nheo lại, “Lola đang làm gì ở đây? Vì em khá chắc chắn là mẹ không mời cô ấy tới dự tiệc Giáng Sinh cùng chúng ta.”
Trái tim Lola chùng xuống.Vậy là anh chưa từng xem Love, Actually.
“Đừng có ăn nói mỉa mai như thế. Lola ở đây vì cô ấy đã giúp chị,” Sally nói. “Chị có quá nhiều đồ phải mang nên cô ấy đề nghị giúp.”
“Thấy không? Em là một người không đến nỗi nào đấy chứ.” Lola mỉm cười đầy hi vọng. “Và anh không phải lo đâu, em đang trên đường đến nhà mẹ. Chỉ là em nhìn thấy chị Sal vật lộn với đống quà cáp nên em muốn giúp chị ấy mang chúng qua đây thôi.”
“Thế thì tốt. Để tôi cầm giùm cô nhé?” Doug chộp lấy túi đựng quà rồi quay vào trong. “Được rồi. Cảm ơn cô. Chúc Giáng Sinh vui vẻ.”
Anh ấy là đàn ông. Có lẽ anh chỉ xem mấy phim hành động kích thích hooc-môn nam tính như Mission: Impossible và The Great Escape thôi.
“Em đừng có thô lỗ như thế,” Sally kêu lên. “Nói thật, nhiều lúc chị thấy quá xấu hổ vì em. Lúc sớm chị định gọi cho em và bảo em qua đón chị nhưng Lola nói chị không nên làm thế vì em quá quan trọng và quá bận rộn để qua đón chị, và cô ấy đã không ngại vật lộn trên tàu điện ngầm, chen chúc giữa đám đông rồi lê bước dưới phố….”
Lola hắng giọng. Sally lại quá đà rồi.
“Dù sao thì việc tối thiểu em có thể làm là mời cô ấy vào nhà uống chút gì đó để cảm ơn đấy.”
Doug nhìn cô vẻ nhẫn nại, rồi anh quay lại nói: “Lola, cảm ơn cô đã giúp chị tôi. Cô vào uống chút gì đã nhé?”
“Doug, anh thật tốt.” Lola nhìn đồng hồ, vui mừng nở một nụ cười. “Thật ra em không nên, nhưng…a, cứ vậy đi. Anh trói chân em rồi!”
Phòng khách của anh hình chữ L, được trang bị đầy đủ và vô cùng ấm áp. Lola tham lam ngắm từng chi tiết và thấy rằng Doug – cảm ơn Chúa – không phải bừa bãi bẩn thỉu như chị gái mình nhưng cũng không sạch sẽ tới mức ám ảnh như Gabe. Tấm rèm màu xám than chì treo trên khung cửa sổ dài có kính trượt tương phản với màu đỏ sậm của bức tường. Cạnh ghế sofa có mấy quyển tạp chí, bên cạnh TV là đám đĩa DVD, một cái áo len màu xanh đậm vắt trên lưng tựa của một cái ghế, trên tường có nhiều tranh ảnh, trên bàn trà có hai cốc rượu thừa…
A, còn một người tóc vàng đứng ở cửa bếp nữa. Giờ thì đã có một thứ mà Lola sẽ vui mừng biết bao nếu không nhìn thấy.
“Xin chào,” cô gái tóc vàng lên tiếng.
“Chào cô.” Lola cảm tưởng như mình vừa bước vào thang máy nhưng nólại không có ở đó.
“Chà chà, ngạc nhiên quá.” Sally chẳng bao giờ chịu lép vế, nói: “Cô là ai?”
“Đây là Isabel. Bạn em.” Cái cách mà Doug tiến đến bảo vệ cô ta trông thật kì quặc, như thể bảo vệ một con linh dương vô tội khỏi hai con sư tử con hung dữ ấy. “Isabel, đây là chị anh, Sally.” Rồi anh bâng quơ thêm vào: “Và bạn chị ấy, Lola.”
Như để chỉ rõ mồn một với mọi người trong căn phòng này rằng cô hoàn toàn chẳng là cái thá gì, rằng cô vô quan tới cuộc đời anh tới dường nào.
Isabel còn làm mọi chuyện tệ hơn khi cười rõ tươi và nói: “Sally. Em đã nghe nhiều về chị. Doug lúc nào cũng kể về chị.”
“Thế à? Nó lại rất kín tiếng về em đấy.” Sally cởi cái khăn màu xanh vỏ chanh của mình ra, quẳng túi xách qua một bên rồi ngồi phịch xuống sofa. “Vậy hai người quen nhau được bao lâu rồi?”
“Một cốc vang đỏ nhé?” Rõ ràng muốn thoát khỏi cô càng nhanh càng tốt, Doug xuất hiện trước mặt Lola với một chai rượu đã mở cùng một cái ly sạch.
Nhanh nào. Cô nên đòi gì để kéo dài thời gian ra một chút nhỉ?
“Thật ra, em muốn uống một cốc cà phê.”
“À, bọn em biết nhau lâu lắm rồi ạ.” Bên kia căn phòng, Isabel cột mớ tóc vàng duỗi thẳng của mình lại rồi thoải mái ngồi xuống cạnh Sally. “Bọn em làm cùng nhau,” cô ta tiết lộ. “Nhưng gần đây bọn em mới…chị biết đấy, gần gũi hơn.”
Vậy là không phải tình yêu sét đánh. Điều đó cũng đáng để tạ ơn Chúa rồi. Dù rằng sẽ tốt hơn rất nhiều nếu cô ta bớt xinh đi một chút.
“Em đã hẹn hò một người,” Isabel tiếp tục kể, “nhưng rồi bọn em chia tay. Sau đó thì Doug và em hẹn hò.”
Lola nhìn Doug, gửi cho anh một tin nhắn bằng ý nghĩ: chúng ta có thể làm thế, anh và em ấy…
“Cà phê.” Doug nói giọng sống sượng, anh không có vẻ gì là có khả năng ngoại cảm cả. “Sao cô không ngồi xuống đợi tôi đi pha nhỉ.”
“Thật ra em muốn đi cùng anh.” Lola cười thật tươi với anh. “Có thế mới chắc chắn là anh không pha cho em cà phê uống liền.”
Lúc cô cùng Doug bước vào bếp, Isabel vui vẻ nói: “…và hôm nay em sẽ đến Brighton với bố mẹ. Giáng Sinh là thế mà, đúng không chị? Nói thật với chị là em sẽ rất nhớ Doug! Em không thể chờ để xem anh ấy mua gì cho em được. Anh ấy không cho em mở hôm nay.”
Căn bếp cũng đẹp, màu đen trắng và nổi bật nhất, giữa nhiều thứ, là cái máy nướng bánh Dualit crôm khổng lồ.
“Vậy là anh vẫn thích bánh mì,” Lola nói.
“Cô đang làm gì thế?”
“Kiểm tra cái chạn ạ. Chuyện gì xảy ra với đám mì Pot rồi? Anh từng rất thích mì Pot mà.”
Doug bực tức nói: “Lúc tôi mười bảy tuổi.”
“Em cá là anh vẫn âm thầm thích món đó. Một khi đã thích mì Pot thì mãi mãi thích mì Pot thôi.” Lola vẫn tiếp tục đóng rồi mở ngăn kéo và trạn đựng đồ, việc tìm ra chỗ cất giấu bí mật món Hot’nSpicys sẽ khiến cô vui biết bao. “Em cá là anh đã đội mũ với đeo kính đen rồi lén mò đến một cái siêu thị cách cả mấy dặm, cầu mong không đụng mặt người quen, rồi mua một lúc đầy xe đẩy hàng. Và rồi anh sẽ lén mang chúng về Kensington – tưởng tượng sẽ xấu hổ thế nào nếu hàng xóm phát hiện ra.”
“Cô có thể không lần lục trạn của tôi nữa được không?”
“Sao, em tọc mạch quá à?”
“Đây, cầm lấy cà phê của cô này. Doug nhanh tay đẩy cái pit-tông máy pha cà phê rồi dúi vào tay cô một tách nhỏ.
Lola nhìn cái cốc. “Hơi loãng.”
“Tệ thật. Chúng ta quay ra ngoài được chưa?”
“Anh đã mua quà Giáng Sinh gì cho Isabel?”
Doug có vẻ bực mình. “Tôi sẽ không nói với cô chuyện đó.”
Sally, người có khả năng nghe lén chẳng thua kém ai, hỏi: “Em không nói với cô ấy cái gì?” lúc họ quay về phòng khách.
“Em hỏi xem anh ấy mua quà gì cho chị dịp Giáng Sinh thôi,” Lola nói, “không có gì đâu ạ.”
“Chị thì thứ gì cũng được.” Sally cười với Doug. “Miễn là nó còn giữ hóa đơn.”
“Ôi tội nghiệp Dougie! Em có mơ cũng không nghĩ tới việc trả lại những gì Doug tặng em,” Isabel rú lên. “Dù đó có là thứ gì.”
“Anh còn nhớ lần chúng mình mua cho nhau hai cái CD y hệt không? Parklife ấy,” Lola vui vẻ hồi tưởng mà chẳng hề suy nghĩ gì. “Chúa ơi, bọn mình đã nghe đi nghe lại album đó không biết chán. Em vẫn còn nhớ lời của tất cả các bài hát trong đó.”
“Chờ đã, cô nói là cô và Doug mua tặng nhau hai CD y hệt?” Isabel có vẻ lúng túng. “A, tôi không nhận ra…”
Lola nhún vai và cô nở một nụ cười vừa vô tâm lại vừa mang vẻ luyến tiếc, giờ tuyên bố Doug là mối tình đầu của cô thì có chút quá đáng.
“A phải rồi,” Sally nhiệt tình nói. “Bọn nó từng yêu nhau đấy.”
“Cũng lâu rồi mà,”Doug chen vào. “Từ ngày anh còn ăn mì Pot cơ. Như anh vừa giải thích với Lola,” anh nói sắc lẻm, “khẩu vị của chúng ta thay đổi qua năm tháng.”
Isabel cười rú lên. “Ngày xưa anh thích mì Pot à? Ôi Chúa ơi!”
Lola cực kỳ thích mì Pot và cô có cảm giác phải bảo vệ chúng như người mẹ mỗi khi có ai cười nhạo. Cô lạnh lùng nói: “Tôi thích mì Pot. Chúng tuyệt đấy chứ. Tôi thích vị Gà và Nấm hương.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ