Nguyên tác: Another Faust
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Chương 20 - Thủ Đoạn
C
ậu biết tôi nghĩ gì không?”
“Tôi không quan tâm.”
“Tôi nghĩ lời nói dối ghê gớm nhất mà quỷ dữ từng nói là sắc đẹp và lòng tốt giống nhau.”
“Tuyệt!”
o O o
Sau một thời gian dài, đến lúc này Belle mới cảm thấy hạnh phúc. Thomas yêu nó. Lucy hoàn toàn bị gạt ra ngoài. Nó chắc chắn điều đó. Nó nghĩ rằng có lẽ tối nay nó sẽ bỏ qua chuyện tắm táp và thử xem Thomas có biết hay không. Nhưng nó biết rằng Thomas sẽ nhận thấy. Gần đây, hai đứa ngày càng có nhiều hơn những giây phút thực sự bên nhau. Nhưng cuối cùng, cho dù nó có ngụy trang đến thế nào thì bầu không khí xung quanh nó vẫn luôn ô uế, luôn gây nghiện, luôn méo mó so với sự thật. Nó vẫn có thể nhìn thấy Thomas đáp lại nó, vẫn có thể cảm thấy Thomas thay đổi. Nó gạt những ý nghĩ đó ra khỏi đầu và lại túm lấy cái lọ có dán nhãn dửng dưng. Đây là cách hay nhất trong khả năng mà nó có thể làm để giành thêm được chút khoảnh khắc thật lòng hơn bên cạnh Thomas.
Ngay lúc đó điện thoại của nó đổ chuông. Đó là Maggie. Ngay khi Belle nghe máy, Maggie bắt đầu nói với tốc độ nhanh nhất. Rồi thêm Charlotte, và chúng nói chuyện tay ba.
“Mags, mình đang chuẩn bị cho buổi vũ hội. Bọn mình nói chuyện sau được không?” Belle nói.
“Không, không, không.” Belle gần như có thể nhìn thấy cô bạn lắc đầu. “Chuyện này là về Lucy. Nó đang lên kế hoạch gì đó nghiêm trọng lắm. Nó sẽ làm điều gì đó kinh khủng với cậu tối nay.”
“Mags, chậm lại nào. Mình không tin nó lên kế hoạch gì đó...”
“Không, không, mình chắc chắn có gì đó.” Maggie thì thào. Dạo này lúc nào nó cũng như thế, không bao giờ chịu chậm lại. Và nó không ngừng lẽo đẽo theo Belle, mắt nó lờ đờ, luôn điên cuồng, hoang tưởng. Những ngày này nó vẫn như thế ngay cả khi hai đứa nó tách ra. “Mình chắc chắn mà. Hoàn toàn chắc chắn. Tuyệt đối hoàn toàn chắc chắn. Char, nói với Belle đi.”
Charlotte lại bị giằng xé như mọi khi. Một mặt, Lucy là bạn thân nhất của nó. Mặc khác, Belle lại quá thú vị, quá cuốn hút - ngay cả khi Belle là chị em của Valentin. Chỉ là có thứ gì đó về Belle. Và thời gian gần đây Lucy đã xử sự rất đáng nghi. Charlotte chưa bao giờ nhận ra điều đó trước khi nó gặp Belle. Nó chưa bao giờ nhận ra Lucy có gì đó kỳ quặc. Phải, ở cạnh Belle chắc chắn đã làm nó nhìn mọi việc rõ ràng hơn nhiều. Có chuyện gì đó không ổn với Lucy. Chuyện gì đó không tự nhiên về Lucy. Lucy rất lạ. Lucy không bình thường. Thời gian gần đây, chính Lucy mới là người ngày nào cũng làm nó nhức đầu.
“Nó hỏi mình cả đống chuyện về cậu và về buổi vũ hội - như kiểu cậu sẽ mặc gì, cậu đến đó bằng cách nào, những chuyện kiểu thế. Mình nghĩ nó định...”
“Char, thế thì sao?” Belle cắt ngang. “Mình cũng hỏi cậu nhiều thứ về nó. Mình phải chuẩn bị đây.”
“Không, không, mình nghĩ nó định làm gì đó!”
“Ví dụ như?”
“Mình không biết. Lục lọi xe cậu, tìm cách bắt cóc Thomas, đổ máu lợn lên người cậu. Mình không biết. Mình chỉ biết có chuyện gì đó.”
“Phải, phải, và mình nghĩ mình đã thấy nó nói chuyện với vài giáo viên. Mình cá nó đang cố làm cậu gặp rắc rối.” Maggie nói.
“Mình nghĩ mình đã thấy nó đi theo Thomas sau giờ học.” Charlotte nói.
“Và hôm trước nó có mặt ở văn phòng bố mình. Tại sao nó lại muốn gặp luật sư chứ? Mình cá nó có kế hoạch kiện tụng.” Maggie càng lúc càng trở nên háo hức hơn.
“Maggie, bố mẹ nó sắp ly dị,” Belle mệt mỏi nói.
Maggie không để nó nói hết. “Bọn mình nên làm gì đó. Mình có thể qua nhà nó và rạch nát váy nó để nó không đi được. Cậu có muốn mình làm thế không? Cậu biết mình có thể mà. Không, không, nó có cả đống váy. Mình có thể bỏ thuốc rụng tóc vào dầu gội của nó! Nhưng không, thứ đó không có tác dụng đâu, phải bỏ trước khoảng mười lăm phút mới được. Mình có thể mách mẹ nó về cái hình xăm! Rồi nó sẽ bị cấm túc. Đó sẽ là cách tốt nhất cho tất cả mọi người.”
Belle thở hắt ra. Nó biết lý do dẫn đến chuyện này. Nó tự hỏi không biết nước tắm dửng dưng có thể làm cho bọn kia bớt đi không - bớt nghiện hơn, bớt hoang tưởng hơn. Nhưng nó biết là không được. Bọn kia đã qua giai đoạn đó rồi. “Không, Maggie. Đừng làm gì cả. Mình sẽ để mắt đến nó ở vũ hội. Nhưng ngay lúc này thì mình phải đi đây.”
o O o
Victoria đứng trong góc phòng khiêu vũ, nhấm nháp đồ uống. Buổi vũ hội mùa xuân chẳng là gì nếu so với một dạ vũ đối với những đứa trẻ đã quen với những bữa tiệc lớn và được huấn luyện để xăm soi từng chi tiết nhỏ. Nơi tụ họp thì trông như một nhà kính khổng lồ với hoa và cây bụi mọc bên ngoài, còn trần và tường kính thì bị cây cối che phủ. Ánh sáng mờ nhạt, ghế sô-pha lớn và bàn tròn xếp tròn quanh sàn nhảy. Mặt trời đang lặn, và một thứ ánh sáng ma quái - pha trộn giữa ngày và đêm - tuôn vào qua khung cửa kính và trộn lẫn một cách kỳ quặc với bầu không khí hộp đêm trong căn phòng. Nhưng Victoria không chú tâm lắm đến khung cảnh xung quanh. Nó lại nhìn quanh, mắt nhìn ra cửa và vuốt phẳng chiếc váy màu đen của mình.
Ngay lúc đó, nó cảm thấy ai đó vỗ lên vai nó. Nó quay lại và thấy cô LeMieux đang mỉm cười với nó. Nó nở nụ cười ngọt ngào nhất và cất tiếng chào.
“Đừng nói với cô rằng một cô gái trẻ đáng yêu như em lại ở đây một mình nhé.” Cô LeMieux nói, nghe có vẻ thất vọng vì phiên bản thời trẻ của chính mình lại không có bạn hẹn.
Victoria ngọt ngào nói, “Em không có nhiều thời gian để gặp gỡ các bạn nam.”
“Chà, em đúng là một cô gái bận rộn. Cô không biết em kiếm đâu ra thời gian cho mọi thứ mà em đã làm.”
Victoria cười khúc khích, điều mà nó rất ghét. Nhưng nó nhớ những gì Madame Vileroy đã bảo nó vô số lần, về việc phải ngọt ngào hơn với những người quan trọng, phải đáng yêu hơn, và nó nói tiếp, “Vâng, nhờ có cô đấy, cô LeMieux. Ý em là, cô là người duy nhất nghiêm túc quan tâm đến những khiếm khuyết của em. Nếu cô không giúp thuyết phục ban giáo vụ tiếp tục cho em thêm thời gian với những bài kiểm tra và bài tập về nhà và mọi thứ...”
“Ồ, đừng nhắc đến chuyện đó. Ở Marlowe chúng tôi cố hết sức để đáp ứng các nhu cầu của học sinh.”
“Cảm ơn cô. Nhưng mọi việc vẫn không dễ dàng chút nào.”
“Ý em là gì, em yêu quý?”
“Thưa cô, em là chủ tịch Hội Học sinh, nhưng em nghĩ Lucy có lẽ vẫn không hài lòng về cuộc bầu chọn. Bạn ấy không chịu tích cực tham gia hoạt động trong Hội đồng Học sinh và vì thế em phải gánh vác gấp đôi công việc.” Victoria dụi mắt, “Vì thế em không có nhiều thời gian làm bài tập về nhà.”
Cô LeMieux trông có vẻ tức giận. Victoria tiếp tục.
“Em đang tự hỏi liệu có được không nếu kỳ tới em học nhiều môn hơn tại nhà, cô biết đấy, với gia sư riêng của em? Như thế em sẽ có nhiều thời gian hơn để giải quyết những chuyện này. Em đã phải đối mặt với quá nhiều người không cảm thông cho hoàn cảnh của em.”
“Chà, dĩ nhiên rồi, em thân mến. Dĩ nhiên rồi. Cô sẽ trao đổi với hiệu trưởng về vấn đề này vào thứ hai tới. Nhưng này, cô có vài tin vui cho em đây.”
Victoria đã biết. Nó không muốn quá vội vàng và gian lận trừ khi bắt buộc phải thế. Nhưng nó biết đây là thời điểm tuyên bố người đã đạt được Phần thưởng Marlowe. Nhiều tuần liền nó đã nhồi nhét điểm chác, thuyết phục các giáo viên cho nó làm bài kiểm tra vấn đáp, dùng bọn sâu bướm để đem đến cho nó những bài luận hay nhất, thậm chí sau đó còn làm cho Jason Choi bị đình chỉ vì đã đạo bài luận của nó. Với sự hỗ trợ của thời gian biểu mới, GPA của nó đã đạt tới con số 5,0 hoàn hảo tưởng chừng như không thể. Cuối cùng, giờ nó sẽ nhận được sự thừa nhận mà nó xứng đáng có.
“Chà, thế này thì hơi vội vã một chút,” cô LeMieux nói, “Đáng lẽ cô không được nói với em trước thứ hai. Nhưng em là người đồng chiến thắng cho Phần thưởng Marlowe năm nay! Giải thưởng được trao cho học sinh đạt được điểm cao nhất...”
“Vâng, em biết,” Victoria đánh mất chất giọng ngọt ngào. Cô LeMeieux như bị dội lại, “Nó dành cho người đạt GPA cao nhất và tham gia nhiều hoạt động cộng đồng nhất trong trường. Nhưng ý cô là gì khi nói ‘đồng chiến thắng’?”
Victoria liếc nhìn những vết cắt trên cánh tay, hậu quả từ những khoảng thời gian dài mà nó trải qua với bọn sâu bướm. Tất cả những điều đó cho một từ ‘đồng chiến thắng’ vô giá trị sao?
“Ồ, à, phải. Ủy ban quyết định rằng mặc dù em đạt GPA cao nhất từ trước đến giờ, nhưng em nên chia giải thưởng này với Jamie Mendez.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Bởi vì, chà, GPA của Jamie rất sát với em, em yêu quý. Và năm ngoái trò ấy đã dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình quyên góp tiền cho các trẻ em nghèo ở Sudan. Và bởi vì phần thưởng này là dành cho cả GPA và...”
“Không. Phần thưởng đã luôn luôn trao cho người đạt GPA cao nhất. Em biết người ta bảo nó còn dành cho mảng hoạt động nữa, nhưng trong mười năm qua, người đạt GPA cao nhất đã luôn chiến thắng!”
“Phải, em thân mến, nhưng Ủy ban nghĩ rằng nên xem xét đến tất cả những đặc quyền đặc lợi mà em đã...”
“Nhưng em có những bất-lợi! “
“Hmm... Chà, cô không chắc em có nhận ra không, nhưng Mendez mắc bệnh hen suyễn, và bạn ấy vẫn theo chương trình giảng dạy thông thường, bao gồm cả môn thể chất, và...”
“Thì sao? Hen suyễn thì liên quan gì! Người ta không học bằng phổi! Chuyện này là vì nó là người Latin, đúng không? Đó chính là lý do!”
Cô LeMieux há hốc miệng. Cô đang định đáp lại thì bỗng nhìn thấy Valentin tiến đến từ sau lưng Victoria. Kể từ đêm diễn ra vở kịch Giáng sinh, cô LeMieux đã cảnh giác với Valentin, cảm thấy cậu học sinh này thật kỳ lạ. Cô từ từ dịch ra xa khi Valentin đến gần và quăng cho cô một nụ cười tán tỉnh. Cô LeMieux nhanh chóng tạm biệt và bỏ đi. Valentin gọi với theo sau, “Không sao mà, Trisha yêu quý. Không có chuyện gì đâu.”
“Ai là Trisha?”
“Trisha LeMieux. Cái thứ ngọt ngào đang bỏ đi ấy.”
“Val, nghe kinh quá. Cô ta phải khoảng ba mươi rồi.”
“Bốn mươi. Khi chưa đủ tuổi thì tôi sẽ tiếp tục tán tỉnh người lớn tuổi như vậy. Thêm ba năm nữa, đủ tuổi rồi thì tôi sẽ chuyển sang trẻ chín tuổi”. Valentin nói và liếc mắt đểu cáng.
“Tởm quá!”
“Đùa thôi... Grừ, tôi nghe thấy cơn tam bành nho nhỏ của cậu từ bên kia phòng.”
“Lúc nào cũng có chuyện gì đó. Bọn sâu bướm ngu ngốc đã không...”
“Nghe này Vic. Cậu biết vấn đề của cậu là gì không?”
Victoria không muốn nghe thêm một bài thuyết giảng về chuyện bớt nham hiểm hơn hay đừng nghĩ về mỗi bản thân mình nữa. Nó đã nhận đủ lời thuyết giảng từ Bicé rồi, “Gì?” nó hỏi bằng một giọng cáu kỉnh.
“Cậu chưa đủ xảo quyệt.”
“Sao cũng được.”
“Tốt thôi, đừng nghe nữa. Tôi còn có cả đống việc phải làm. Và rồi lại phải làm lại.”
Valentin bỏ Victoria lại đó, cảm thấy cực kỳ vênh váo. Nó nhìn lại và thấy Vic đang nhai móng tay, nhìn chằm chằm về phía Belle và Thomas vừa bước vào. Victoria nở một nụ cười như thể nó vui khi thấy hai đứa kia đi cùng nhau. Rồi Valentin nhìn thấy Christian đứng với Bicé. Hai đứa nó đang thì thầm với nhau một cách bí ẩn và chăm chú nhìn Belle chẳng khác gì Victoria. Valentin thò tay vào túi. Nó nhớ là Christian vẫn chưa nghe bài thơ đầu tiên mà nó đã đọc ở cuộc thi. Christian đã đi cứu Belle và bỏ lỡ.
“Này Christian,” nó nói hơi quá nhiệt tình. Christian nhảy dựng lên, “Này, tôi cần ông chiếu cố một tí.”
“Chắc rồi. Gì thế?”
“Ông nghe tôi đọc bài thơ này chứ? Đó là bài mà tôi đã viết cho cuộc thi ngày hôm qua.”
“Bây giờ á? Val, ông có điên không?”
Valentin trông như thể không biết Christian đang nói gì, “OK, thế ông tự đọc nhé. Đây.” Nó cố nhét tờ giấy vào tay Christian. Nhưng Christian chỉ nhìn Valentin, sửng sốt.
“Valentin.” Bicé xen vào với một vẻ mặt nghi ngờ, “Giờ không phải là lúc.”
“OK, vậy có lẽ là tối nay, nhé?”
“Tại sao lại phải là tối nay?” Christian hỏi, “Ngay lúc này bọn tôi có rất nhiều thứ phải giải quyết, Valentin.”
“OK, thế tối nay nhé.” Valentin liếm môi với vẻ bồn chồn, “Để sau... khi chúng ta về nhà... khi ông rảnh rỗi. Sẽ chỉ mất một giây thôi.” Valentin nhanh chóng bước đi trước khi Christian có thể phản đối.
Bicé liếc xéo Christian rồi quay lại nhìn Belle. Christian trông có vẻ điên tiết, “Tại sao nó lúc nào cũng tống vào mặt tôi thế chứ?”
“Ồ, đâu phải thế. Christian là người bạn thực sự duy nhất mà Val có.”
“Bicé, nó tống thẳng vào mặt tôi ấy. Bất cứ cơ hội nào mà nó có. Tôi bắt đầu phát ốm về chuyện này rồi.”
“Bọn mình có thể quay lại mạch chuyện được không? Bọn mình biết Vic có một giao kèo với Vileroy. Rõ ràng là nó muốn trả đũa Belle. Rõ ràng là chuyện này có liên quan đến Thomas. Nó ghét cả hai đứa kia...”. Christian gật đầu khi Bicé đếm trên đầu ngón tay.
o O o
Belle bật cười khi Thomas thì thầm gì đó vào tai nó. Nó dường như hoàn toàn không nhận thấy ai xung quanh nữa. Mọi người càng lúc càng dửng dưng hơn khi tiến đến gần nó. Nó không phiền. Những gì nó muốn là được ở một mình với Thomas. Khi Thomas đón nó đến buổi vũ hội, ban đầu có vẻ như cậu chàng đang phải đấu tranh với chính mình. Một phần Thomas muốn tránh, muốn phớt lờ Belle, muốn xử sự như thể mình chẳng quan tâm. Phần khác trong Thomas lại không hiểu vì sao mình lại phản ứng như thế. Không phải nó vừa chạy hết tốc lực đến nhà Belle chỉ năm phút trước đó sao? Phần đó trong Thomas muốn nói với Belle rằng cô bé trông tuyệt vời đến mức nào. Và cuối cùng nó đã nói thế. Belle ngây ngất khi thấy mặc dù Thomas đã phải co rúm và đấu tranh với bản thân vài lần, nhưng về cơ bản cậu chàng vẫn rất ân cần và vô cùng thích thú trước mọi điều mà nó nói và làm. Có lẽ tối nay, Thomas cuối cùng cũng sẽ vượt qua sự nhút nhát của mình và tiến tới. Belle không hi vọng nhiều. Bất kỳ tiến triển nào của Thomas từ khu vực gò má hay vầng trán cũng đều được chào đón. Có chuyện gì không ổn ở đây nhỉ? Belle tự hỏi. Có lẽ anh ấy chỉ thích hôn vào những dịp trang trọng. Anh ấy đã hôn Lucy ở bữa tiệc Giáng sinh. Đó là một lý lẽ để bám víu.
o O o
Từ xa, cả Victoria và Bicé đều đang quan sát Belle, nhưng Belle không nhận thấy. Cô nàng đang quá vui vẻ. Thomas có vẻ quá tự hào về Belle vì đã giúp đỡ nó tại cuộc thi. Nó luôn thấy Belle quyến rũ và xinh đẹp. Nhưng có một cô bạn gái thông minh như thế dường như làm nó trở nên vênh váo. Ôm Belle trong tay, nó cố đến gần vài người bạn, nhưng bọn họ cứ lùi lại. Đứa duy nhất có hứng thú với hai đứa nó từ xa là Lucy, lúc này cô nàng đang lang thang trong vòng tay Connor Wirth nhưng mắt không hề rời khỏi Thomas. Trong những khoảnh khắc hiếm hoi Thomas nhìn về hướng đó, Lucy lại càng níu Connor chặt hơn và cố giả vờ như thể mình đang có một khoảng thời gian tuyệt vời nhất từ trước đến giờ.
o O o
Bên kia phòng, Valentin nhìn một nhóm con gái đang ngồi trên một chiếc ghế sô-pha. Nó nhận ra đứa ở giữa - thừa cân, da xấu, váy tồi tàn, và một vẻ mặt khắc nghiệt như thể cô nàng dù sao cũng chẳng cần bạn. Oa! Cô nàng có thể cần chút giúp đỡ. Có lẽ cô nàng là kiểu con gái mà bà mẹ phải ép buộc mới chịu đến dự vũ hội. Valentin nhét bài thơ vào túi. Khi bước về phía đứa con gái kia, Valentin càng cảm nhận rõ hơn vẻ ngoài của mình - bóng bẩy, đẹp trai; áo sơ mi thiết kế đóng thùng, mái tóc vàng mượt chải ngược ra sau. Nó cảm thấy mình hoàn hảo. Nhìn đám con gái tội nghiệp, thảm hại trước mặt nó thấy hào hứng. Và đó là thứ còn kích thích hơn tất cả những cô nàng xinh xắn cứ vô tình liếc mắt về phía nó.
“Này các quý cô. Ai muốn khiêu vũ nào?” Nó vừa nói vừa đưa mắt nhìn đám con gái bơ vơ nọ với vẻ đói khát. Đứa béo ú lùi lại. Valentin tạo cho mình một vẻ mặt buồn bã nhất.
“Đằng ấy cự tuyệt tôi à? Thậm chí một từ ‘có thể’ cũng không có ư?” Nó nặn ra vẻ mặt ngọt ngào nhất có thể. Đúng rồi, đó là đứa mà nó muốn. Đó là đứa sẽ làm cho nó cảm thấy mình không chút tì vết. Một đứa con gái như thế sẽ vị tha với mọi thứ. Nó sẽ không phải dối trá; sẽ không phải thay đổi bất kỳ thứ gì. Như quăng một bữa tiệc vào một ngôi nhà rách nát. Sau đó chẳng cần dọn dẹp gì.
Đứa con gái nhìn nó với vẻ nghi ngờ, rồi mỉm cười. Nụ cười ẩn chứa chút sợ hãi. Điều đó thậm chí còn làm Valentin muốn khiêu vũ với cô nàng hơn.
“Không dễ thương sao?” Một đứa con gái xinh xắn đứng gần đó nói với bạn, “Anh ấy đang cố làm cô nàng kia cảm thấy khá hơn.”
“Ừ, anh ấy đúng là một chàng trai tốt bụng.”
o O o
Buổi tối trôi qua thật nhanh với lũ trẻ nhà Faust. Tất cả, trừ Bicé - cô bé đã dành toàn bộ buổi tối để suy nghĩ và sợ hãi. Nó biết điều gì đó đang đến. Nó đã nghe được mẩu đối thoại giữa Victoria và Vileroy, giao kèo đã được thiết lập. Như thế đã đủ làm nó phân tâm khỏi tất cả những ý nghĩ về lá thư thời thơ ấu, cái dấu hiệu đã biến mất, hay kế hoạch trốn thoát của Christian. Nó nhìn Belle trong một giây. Nó thấy cách Thomas nhìn con bé. Cậu ta cười trước điều gì Belle nói. Nhưng Thomas mê mệt sắc đẹp của Belle hơn bất kỳ điều gì. Đột nhiên Bicé kinh hoàng hiểu ra. Nó biết điều gì sắp đến và vội lao về phía cô em gái.
“Belle, Belle, em phải nghe chị nói.”
“Bicé! Chị không thấy là em đang bận sao? Xin lỗi Thomas, nhưng chị gái em đang trong tâm trạng không tốt.”
Bicé co rúm lại một chút rồi lấy lại bình tĩnh, “Belle, em phải nghe chị. Vileroy và Victoria, họ... chà, chị không chắc họ đang làm gì. Chị nghĩ em nên về nhà.”
“Ôi, không. Không thêm một giả thuyết là có một âm mưu điên rồ nào nữa. Em đã có đủ từ Maggie rồi.”
“Hả? Không, nghe này. Em nên về nhà ngay”.
“OK, gì cũng được. Chị có thể tránh ra không? “
Belle đẩy cô chị sang một bên và đi cùng Thomas đến một góc riêng tư khác.
Bicé định chạy theo hai đứa kia, nhưng lại bị Maggie và Charlotte chặn lại. Hai đứa này vừa rời khỏi chỗ Lucy và đang đi thẳng về phía Belle. Bọn chúng vô cùng kích động.
“Bicé, Bicé, bọn mình phải ngăn Lucy lại!”
Bicé không có đủ kiên nhẫn cho hai đứa nó, “Tôi phải đi. Belle cần tôi.”
“Belle? Cậu vừa nói Belle à? Lucy đã làm gì đó, đúng không? Có phải nó đã bắt cóc Thomas không?”
Giọng bọn chúng có vẻ quan tâm, nhưng ánh mắt thì không hề có sự lo lắng. Trông chúng trông hồ hởi và háo hức. Bicé cố bước tiếp, vừa quan sát Belle từ khóe mắt, mong muốn đến tuyệt vọng bắt kịp cô em để có thể đưa nó ra khỏi đây. Bicé đi thẳng về phía Belle, nhưng trước khi bắt kịp nó lại gặp phải lại một chướng ngại vật nữa, ai đó đang hắng giọng vào micro.
“Chào mừng tất cả mọi người đến với vũ hội mùa xuân của trường Marlowe!”
Cô LeMieux và huấn luyện viên K đang đứng trước cả phòng. Cô LeMieux nói trước, cứ vài phút một lần lại nhìn huấn luyện viên K với đôi mắt to và chiếu cố để đảm bảo là huấn luyện viên đang theo dõi.
“Chúng tôi hi vọng các bạn đã có một buổi tối vui vẻ. Như tất cả các bạn đã biết, một trong những niềm vinh dự ở Marlowe - Giải thưởng Học bổng Thể thao, theo truyền thống sẽ được tuyên bố vào vũ hội mùa xuân.”
Cô chờ một lát để đám đông vỗ tay. Khi không có tiếng nào, cô bèn nói tiếp, “Huấn luyện viên K và tôi đại diện cho hai lĩnh vực mà ở đó học sinh xuất sắc nhất đã thực sự thể hiện mình nổi trội hơn những người khác. Đó là hai lĩnh vực: thể thao” - cô gật đầu với huấn luyện viên K - “và học bổng” - cô đứng thẳng người lên, “Trong một thời gian ngắn, học sinh này đã chỉ ra rằng một người trẻ tuổi có thể làm được những điều vĩ đại. Học sinh này đã là một tấm gương cho cả trường...”
Trước khi cô LeMieux có thể nói hết, huấn luyện viên K đã nhảy vào. Một tràng vỗ tay lác đác nhanh chóng tắt lịm khi cô LeMieux ném cho bọn trẻ một cái liếc mắt, “Không mất nhiều thời gian nữa, chúng tôi tuyên bố người chiến thắng Giải thưởng Học bổng Thể thao năm nay...”
Christian không thể ngăn mình lại. Nó tò mò. Mặc dù trái tim nó không tha thiết với điều đó nhưng nó vẫn muốn biết liệu người ta có chú ý đến nó không, liệu người ta có nghĩ nó là người giỏi nhất. Nó vẫn muốn chiến thắng, muốn bước một bước gần hơn tới một cuộc sống dễ dàng, hay đúng hơn là một bước ra khỏi cuộc sống khó khăn.
“Connor Wirth.”
Christian nhìn xuống đôi giày. Cả trường bùng lên. Connor bắt đầu thong thả bước về trước, tất cả đám bạn của nó vỗ lên lưng nó.
“Trong những năm ở Marlowe, Connor Wirth đã dẫn toàn trường đến hàng loạt chức vô địch trong các môn golf, bơi lội và bóng rổ, trong suốt thời gian đó bạn ấy đã xây dựng một tấm gương tích cực cho các bạn cùng lớp. Tính chính trực, tinh thần thượng võ, tính bền bỉ trước những rủi ro và nghị lực tranh đấu thật đáng ngưỡng mộ, và đó là lý do mà em Wirth trở thành vận động viên giành được học bổng năm nay.”
Cô LeMieux giật micrô ra khỏi tay huấn luyện viên, “Connor, em đã cho chúng tôi thấy rằng sự cần cù không chùn bước có thể là đơn thuốc cho một đời thành công. Chúc mừng em.”
Nửa số khán giả rên lên trước những lời ngớ ngẩn của cô. Christian cố gắng chống lại cái cảm giác đang phồng lên trong ngực nó. Nó cố gắng đẩy cảm giác đó xuống sâu trong cơ thể. Nhưng một phần trong nó vẫn muốn chạy lên trên bục diễn thuyết và đánh cắp nụ cười hạnh phúc khỏi gương mặt Connor.
“Ghen tị à?” Một giọng lạnh lẽo vang lên. Nó quay sang và thấy Madame Vileroy đang đứng cạnh nó, mái tóc nằm gọn trong cái búi trễ đặc trưng. Mụ ta mặc một chiếc váy dài màu trắng rất đẹp, làm mụ trở thành người phụ nữ nổi bật nhất trong phòng.
“Không,” Christian nói trơn tru, “Tôi thấy vui cho cậu ấy.”
“Cái gì đang diễn ra ở đây thế?” Mụ khẽ vỗ lên ngực nó, “Ngươi không muốn trở thành kẻ chiến thắng sao? Giàu có? Thậm chí cả lúc này khi ngươi đã mất tất cả cũng không ư? Trái tim ngươi đã ngừng khóc ra nước mắt đen chưa?”
Christian không trả lời.
“Ngươi biết đấy, vẫn chưa quá muộn. Ngươi vẫn có thể có tất cả. Giờ đây khi ngươi đã biết toàn bộ câu chuyện, ngươi và ta có thể thực hiện một giao kèo khác, Christian. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội khác để được hạnh phúc, để làm người chiến thắng.” Mụ ôm lấy cánh tay nó và dẫn nó ra khỏi đám đông đang chúc tụng Connor. Christian định bảo mụ nơi mà mụ có thể cuốn xéo đi thì một tia nghi ngờ mong manh bỗng bao trùm lên nó. Liệu đây có phải là thời điểm để làm liều? Có thể nó đã bán linh hồn của nó rồi. Mụ có thể đòi hỏi thêm điều gì đây? Biết đâu lần này nó có thể tập trung vào việc trở thành một tác giả xuất sắc. Quên vụ nổi tiếng và của cải đi.
“Christian thân mến.” Mụ ghé sát thì thào vào tai nó, “Ngươi có muốn trở thành một nhà văn không?” Tai nó dựng lên. “Ta đã thấy là ngươi đang giúp Buddy nhớ lại.”
Mụ chờ đợi một lời hồi đáp, “Chúng ta sẽ làm nên những điều vĩ đại, ta hứa đấy.” Mụ giục giã.
Cảm giác lăn tăn trong tâm trí Christian biến mất. Nó mường tượng ra cái địa ngục của riêng Buddy. Sẽ thế nào nếu điều đó xảy ra với nó?
“Không. Bà không thể bắt tôi ở lại. Rõ ràng là bà không có linh hồn của tôi, nếu không thì bà đã không cố thực hiện cái giao kèo này.”
Madame Vileroy đứng thẳng dậy. Mụ tỏ ra bình tĩnh như thường lệ, nhưng con mắt ma quỷ của mụ lóe lên giận dữ, “Tốt lắm, Christian yêu quý của ta. Cứ làm theo ý ngươi đi!”
o O o
Bicé nhìn qua phía Thomas và Belle, hai đứa đang ở trong thế giới riêng của chúng, lãng quên không khí háo hức trước mặt. Bicé bắt đầu bước về phía chúng. Nó quyết tâm đưa Belle về nhà cho dù ai đó có nói gì đi nữa. Sau khi đưa Belle về nhà an toàn, nó sẽ phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với Valentin. Chuyện cứ tống tác phẩm của mình vào mặt Christian như thế chẳng giống cách xử sự của cậu ta chút nào. Tại sao cậu ta lại vội vã bắt Christian đọc bài thơ đó đến thế? Cậu ta thậm chí còn chưa hề biết Bicé và Christian đã phát hiện ra điều gì vào cái đêm Victoria lừa gạt Thomas ở nhà chúng. Val không hề nhắc lại chuyện đó, như thể nó không chắc chuyện đó thực sự đã xảy ra hay chưa. Và hai đứa nó cũng không hề hỏi Val về chuyện đó vì sợ những gì Val sẽ nói ra. Nhưng khi chúng về nhà tối nay, Bicé sẽ tìm ra mọi chuyện.
Bicé cố gắng vượt qua đám đông lần nữa. Nó biết chuyện gì đang đến. Và sẽ đến sớm. Nó tăng tốc lên thành chạy, đâm sầm vào mấy đôi trên đường đi. “Belle,” nó nghe thấy tiếng mình vang lên, hơi to. “Belle!” Đột nhiên một bàn tay thò ra và túm lấy cánh tay nó. Nó xoay vòng. Nó không có thời gian cho chuyện này. Đó là Christian. Cuối cùng cậu chàng cũng đã lấy hết dũng khí để mời Charlotte khiêu vũ đúng lúc Bicé chạy ngang qua.
“Có chuyện gì thế?” Christian hỏi.
“Belle!” Bicé nói. “Bọn mình phải giúp nó. Thả tôi ra!”
Sự cấp thiết trong giọng Bicé làm Christian thả nó ra ngay. Bicé chạy tiếp. Christian túm lấy tay Charlotte và chạy theo.
Cuối cùng bọn nó cũng đến được chỗ Belle, ngay khi Thomas đang tiến tới, mặt cậu chàng chỉ cách mặt Belle vài phân. Bicé giơ tay về phía đứa em gái. Nó có thể cảm thấy Madame Vileroy đang di chuyển đến gần. Nhưng trong khoảnh khắc điều gì đó làm Bicé dừng lại. Thứ gì đó làm Thomas khựng lại - mặt cậu chàng suýt chạm vào mặt Belle - Thomas hét lên, và đẩy Belle mạnh đến nỗi cô bé gần như ngã lăn xuống sàn nhà.
“Thomas? Sao anh lại làm thế?” Belle hỏi, sửng sốt và bối rối.
Một phòng đầy người đứng xung quanh há hốc miệng, im phăng phắc như những bóng ma. Victoria hoan hỉ, vui mừng khôn xiết trước giao kèo mà nó đã đồng ý. Một nụ cười nhăn nhở nở trên mặt nó. Lucy choáng váng và nhanh chóng lao đến cạnh Thomas. Trong hai giây, nó đã kéo Thomas ra và thì thầm những lời an ủi vào tai cậu chàng, giả vờ như nó đã biết tất cả rồi. Bicé thì đang túm lấy tay Belle và lao về phía cửa ra vào trước khi Belle có thể tự mình nhìn thấy. Nhưng Belle đã biết. Trong một tích tắc, mọi thứ đã thay đổi. Gương mặt xinh đẹp của nó đột nhiên biến đổi thành một thứ gì đó khác. Không phải gương mặt nguyên thủy trước kia, mà là một thứ gì đó tệ hơn. Giờ nó xấu xí thực sự, xấu không thể tha thứ, và xấu không sao tả xiết.