Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephen King
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Lê Đình Chi
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hi chiếc taxi của cô rẽ vào Stagg Road, nhịp tim của Tess bắt đầu tăng lên. Khi họ tới The Stagger Inn, nó đã lao đi vùn vụt với nhịp độ chừng một trăm ba mươi lần một phút. Người lái xe chắc hẳn đã thấy gì đó qua gương chiếu hậu... hoặc có thể chỉ là những biểu hiện rõ rệt của việc tăng nhịp tim khiến ông ta đưa ra câu hỏi.
"Mọi việc vẫn ổn chứ, thưa bà?"
"Hoàn hảo," cô nói. "Chỉ là tôi đã không lên kế hoạch quay lại chỗ này vào sáng nay."
"Chẳng mấy người làm thế," người lái xe nói. Ông ta đang nhai một cái tăm, giúp nó thực hiện một cuộc hành trình chậm rãi đầy triết lý từ phía bên này miệng sang phía bên kia. "Tôi đoán bọn họ có chìa khóa phải không? Bà đã để lại chỗ anh chàng phục vụ quầy bar chứ gì?"
"Ồ, về chuyện đó không có gì rắc rối cả," cô nói một cách vui vẻ. "Nhưng họ đang giữ một món đồ khác của tôi - người phụ nữ gọi điện cho tôi không nói rõ là gì, và tôi cũng chịu không thể đoán ra nổi." Chúa lòng lành, mình nói nghe cứ hệt như một trong mấy bà lão thám tử của mình vậy.
Tài xế đưa cái tăm trở về vị trí xuất phát của nó. Đó là phản ứng duy nhất của ông ta.
"Tôi sẽ trả thêm cho anh mười đô để đợi cho tới khi tôi quay ra," Tess nói, hất hàm về phía ngôi nhà bên đường. "Tôi muốn đoan chắc là cái xe của tôi có thể khởi động được."
"Không vấn đề," người lái xe đáp.
Và nếu tôi kêu thét lên vì hắn đang ở trong đó, hãy đợi tôi ra rồi nổ máy chạy trốn, okaỵ?
Nhưng cô không đời nào nói thế, ngay cả khi nói ra mà không hề có vẻ gì của một kẻ loạn óc. Người lái taxi đang chở cô là một người đàn ông béo tròn, trạc ngũ tuần, và có hơi thở khò khè. Ông ta không phải là đối thù của gã khổng lồ nếu đây là một cái bẫy được dàn dựng... trong một bộ phim kinh dị, rất có thể là như vậy.
Bị lừa quay trở lại, Tess nghĩ thầm một cách u ám. Bị lừa quay trờ lại bởi một cú điện thoại từ cô ả bạn gái của gã khổng lồ, một kẻ cũng điên loạn không kém gì hắn.
Ý tưởng thật ngớ ngẩn, hoang đường, nhưng quãng đường dẫn tới cửa The Stagger Inn có vẻ thật dài, và nền đất cứng đơ làm đôi giày đi bộ của cô dường như gây ra tiếng động thật lớn: clump - clud - clump. Bãi để xe tràn ngập một biển xe hơi tối hôm qua giờ đây vắng tanh, chỉ còn sót lại bốn hòn đảo lẻ loi, một trong số đó là chiếc Expedition của cô. Nó nằm ở tít trong cùng bãi – tất nhiên rồi, hẳn là hắn không muốn bị trông thấy khi đưa nó vào trong đó - và cô có thể nhìn thấy cái lốp trước bên trái. Một chiếc lốp trơn màu đen cũ kỹ không hề ăn nhập với ba cái lốp còn lại, song ngoài chi tiết đó ra, trông có vẻ ổn cả. Hắn đã thay lốp xe của cô. Tất nhiên là thế rồi. Nếu không làm thế nào hắn có thể đưa nó rời khỏi chỗ... chỗ...
Khu giải trí của hắm. Nơi giết chóc của hắn. Hắn lái xe xuống đây, đỗ lại, đi bộ quay về cửa hàng bỏ hoang, rồi lại lái chiếc F-150 cũ kỹ của hắn đi. Thật may mình đã không tìm tới chỗ đó sớm hơn; nếu vậy hẳn hắn đã phát hiện ra mình lang thang đi quanh như kẻ mộng du, và giờ hẳn mình chẳng thể có mặt tại đây.
Cô ngoái đầu nhìn lại sau. Ở một trong những bộ phim mà lúc này cô không sao ngừng nghĩ tới được, chắc hẳn cô đã nhìn thấy chiếc taxi rồ máy chạy đi (để mặc mình lại với số phận của mình), song nó vẫn đỗ nguyên chỗ cũ. Cô giơ một tay lên vẫy người lái xe, và ông ta cũng giơ tay lên đáp lại. Chiếc xe của cô đang ở đây, còn gã khổng lồ thì không. Gã khổng lồ đang ở nhà hắn (hang ổ của hắn), rất có thể đang ngủ mê mệt sau một đêm gắng sức vừa trải qua.
Tấm biển trên cửa ghi CHÚNG TÔI ĐÃ ĐÓNG CỬA. Tess gõ cửa, và không thấy ai đáp lại. Cô thử xoay tay nắm cửa, và khi nó quay theo, những cảnh tượng rùng rợn trong các bộ phim lại sống dậy trong tâm trí cô. Những kịch bản thật sự ngu ngốc, nơi những tay nắm cửa luôn xoay mở và nữ nhân vật chính gọi vọng vào (bằng giọng run rẩy), "Có ai ở nhà không?" Ai cũng biết cô ta sẽ thật điên rồ nếu chui vào trong, nhưng rồi kiểu gì cô ta cũng làm như thế.
Tess ngoái lại nhìn chiếc taxi lần nữa, thấy rằng nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, thầm nhắc nhở mình là cô đang mang trong người một khẩu súng ngắn đã lắp đạn trong xắc tay, và thế là cô cũng bước vào trong.
Lái Xe Bự Lái Xe Bự - Stephen King Lái Xe Bự