Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Số lần đọc/download: 257 / 41
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Chương 23 - Ida Gransbury Thật
S
amuel Kidd khùng khục cười, quay lưng lại để mọi người cùng thấy. Ông ta nói: “Với một người luôn tự hào về năng lực điều tra thì ông vẫn chưa đạt đến mức độ sắc bén nhất, đúng không ông Poirot? Jennie thường xuyên kể cho tôi hơn là kể cho ông đấy. Tôi nghĩ tôi có thể an toàn mà nói rằng kế hoạch không phải là làm sao để các vụ giết người diễn ra sau 7 giờ 15. Tôi không biết ông lấy đâu ra ý tưởng đó. Kế hoạch là chúng phải diễn ra sau 6 giờ. Việc đặt thức ăn vào lúc 7 giờ 15 không nằm trong kế hoạch.”
“Đúng vậy,” Jennie nói. Được vị hôn phu cũ nhanh trí vạch cho còn đường để thoát bẫy, cô có vẻ như đã định thần được. “Tôi chỉ có thể kết luận rằng việc tôi không đến vào lúc 6 giờ như thỏa thuận đã gây ra sự trì hoãn. Những người kia hẳn là muốn bàn luận về sự vắng mặt của tôi. Hẳn họ đã mất thời gian để thảo luận phải làm gì.”
“À, bien sur. Tuy vậy, mới cách đây không lâu, cô đã không chỉnh lại lời tôi khi tôi khẳng định rằng các án mạng đã diễn ra đúng kế hoạch: từ 7 giờ 15 đến 8 giờ. Cô cũng không hề cãi rằng việc đặt thức ăn cho bữa trà chiều rất muộn đó không phải là một phần của kế hoạch.”
“Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi phải chỉnh lại lời ông,” Jennie nói. “Tôi… Ý tôi là những chuyện này quá choáng ngợp.”
“Giờ thì cô nói rằng, theo kế hoạch, ba án mạng phải diễn ra vào lúc 6 giờ?”
“Vâng, và tất cả phải hoàn thành xong trước 6 giờ 45 để tôi có thể đến kịp quán Pleasant vào lúc 7 giờ 30.”
“Trong trường hợp đó, tôi có một câu hỏi khác dành cô đây, thưa cô. Tại sao kế hoạch lại đòi hỏi ông Kidd phải chờ đợi cả giờ đồng hồ để đặt mảnh giấy ở bàn lễ tân, sau khi Harriet, Ida và Richard đã chết rồi và sau khi cô đã rời khách sạn? Tại sao không thỏa thuận với ông Kidd làm chuyện đó chẳng hạn vào lúc 7 giờ 15 hay thậm chí 7 giờ 30? Tại sao lại là 8 giờ?”
Jennie dội lại như trúng phải cú đấm. “Tại sao không phải là 8 giờ ư?” Cô bướng bỉnh nói. “Chờ một chút thì có hại gì đâu?”
“Ông hỏi những câu ngớ ngẩn quá, ông Poirot,” Samuel Kidd nói.
“Không có hại gì khi chờ đợi cả, thưa cô – tôi hoàn toàn đồng ý. Vì vậy chúng tôi mới thắc mắc: tại sao phải để lại mảnh giấy? Tại sao không chờ cho các cô dọn phòng của khách sạn tìm ra ba cái xác vào sáng hôm sau? Cô Jennie, đừng nhìn Samuel Kidd. Nhìn Hercule Poirot đây này! Trả lời câu hỏi đi.”
“Tôi… tôi không biết! Tôi nghĩ có thể Richard…”
“Không! Không Richard gì cả!” Poirot cướp lời cô. “Nếu cô không chịu trả lời câu hỏi của tôi, hãy để tôi trả lời vậy. Cô dặn ông Kidd để lại mảnh giấy trên bàn lễ tân ngay sau 8 giờ vì đó vẫn luôn là một phần của kế hoạch nhằm làm cho các án mạng có vẻ như đã diễn ra từ 7 giờ 15 đến 8 giờ!”
Poirot lại quay sang đám đông im lặng, mắt trợn tròn. “Ta hãy thử suy nghĩ về bữa trà chiều cho ba người được đặt giao tại phòng 317, phòng của Ida Gransbury. Hãy thử hình dung ba nạn nhân tự nguyện của chúng ta, lúng túng vì sự vắng mặt của Jennie Hobbs, không biết phải làm gì, và vì vậy mới đến phòng Ida Gransbury để bàn luận. Catchpool, nếu anh đang sắp sửa tự nguyện bị hành quyết vì một tội lỗi trong quá khứ, liệu anh có đặt bánh nướng, bánh ngọt ngay trước đó không?”
“Không. Tôi sẽ không ăn uống gì được vì quá bồn chồn.”
“Có thể bộ ba nhân vật bị hành quyết của chúng ta nghĩ rằng điều đó là cần thiết để giữ sức cho nhiệm vụ quan trọng phía trước.” Poirot lập luận. “Nhưng khi thức ăn đến, họ đã không có tâm trạng để ăn. Nhưng thức ăn đã biến đi đâu cả?”
“Ông hỏi tôi ấy à?” Jennie nói. “Tôi e rằng tôi không biết vì tôi đâu có mặt ở đó.”
“Trở lại vấn đề thời gian các án mạng,” Poirot nói. “Bác sĩ pháp y cho rằng, trong cả ba trường hợp, cái chết diễn ra từ 4 giờ đến 8 giờ 30. Sau đó, những bằng chứng tình huống đã giúp thu hẹp lại, chỉ còn từ 7 giờ 15 đến 8 giờ 10. Ta hãy thử xem xét các bằng chứng tình huống. Ông phục vụ Rafal Bobak thấy cả ba nạn nhân vẫn còn sống vào lúc 7 giờ 15 khi ông ấy đến giao thức ăn tại phòng 317 và Thomas Brignell thấy Richard Negus còn sống vào lúc 7 giờ 30 tại tiền sảnh của khách sạn, khi Negus khen ngợi sự hiệu quả của Brignell rồi yêu cầu Brignell đảm bảo tiền trà bánh được tính cho ông ta, và đặt một ly rượu vang. Do đó, có vẻ như chẳng có án mạng nào diễn ra trước 7 giờ 15 cả, và việc giết Richard Negus không thể diễn ra trước 7 giờ 30.
“Tuy nhiên, có hàng tá chi tiết không khớp để tạo nên một bức tranh ngăn nắp. Đầu tiên là việc thức ăn biến mất, dù chúng ta biết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus không hề dùng. Tôi không tin ai đó sắp giết người lần đầu mà lại nghĩ trước đó mình phải ăn bánh nướng. Vậy thì gọi thức ăn làm gì nếu không có ý định ăn? Trừ phi để thiết lập trong mắt một nhân chứng rằng ta đây còn sống vào lúc 7giờ 15? Và tại sao ba nạn nhân của chúng lại cần thiết phải được thấy còn sống vào đúng cái giờ cụ thể đó? Tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách giải thích khả dĩ khớp với câu chuyện của Jennie Hobbs: nếu những kẻ đồng mưu của chúng ta biết, bằng cách nào đó, rằng Nancy Ducane không có chứng cớ ngoại phạm đáng tin cậy từ 7 giờ 15 đến 8 giờ 15, có thể họ sẽ muốn làm cho các án mạng giống như diễn ra vào khoảng thời gian này. Nhưng Nancy Ducane lại có chứng cớ ngoại phạm rất vững chắc vào giờ đó, đúng vậy không, phu nhân Wallace?”
Louisa Wallace đứng dậy. “Đúng vậy. Bà ấy ngồi cùng tôi và nhà tôi cho đến khoảng 10 giờ tối, dùng bữa tối ở nhà chúng tôi.”
“Merci beaucoup, madame. Alors, tôi chỉ nghĩ ra được một lý do duy nhất vì sao việc tạo cảm giác ba án mạng đã diễn ra từ 7 giờ 15 đến 8 giờ 10 lại quan trọng sống còn đến như thế: trong khoảng thời gian này, Jennie Hobbs có chứng cớ ngoại phạm không thể lay chuyển. Tôi, Hercule Poirot, biết rõ tuyệt đối rằng cô ta không thể ở khách sạn Bloxham vào thời điểm đó. Cô ta đang ở quán cà phê Pleasant cùng tôi từ 7 giờ 35 đến 7 giờ 50, và tôi đã đề cập về vấn đề thời gian di chuyển rồi. Tôi ghép tất cả những thứ đó lại với niềm tin rằng ba án mạng đã không diễn ra từ 7 giờ 15 đến 8 giờ 10, và tôi bắt đầu băn khoăn: tại sao lại phải rắc rối như vậy để làm cho có vẻ như Jennie Hobbs không thể tiến hành những án mạng đó, trừ phi cô ta quả thực đã tiến hành chúng?”
Jennie bật dậy khỏi ghế. “Tôi không giết ai cả! Tôi thề là như vậy! Dĩ nhiên họ đã chết trong khoảng từ 7 giờ 15 đến 8 giờ. Mọi người đều thấy rõ điều đó, chỉ trừ mỗi ông ra!”
“Ngồi xuống và im lặng đi, cô Hobbs, trừ phi tôi hỏi cô trực tiếp,” Poirot lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Samuel Kidd nhăn nhó vì giận dữ. “Ông đã dựng lên tất cả những chuyện đó, ông Poirot! Biết đâu họ gọi thức ăn vì đang đói cồn cào. Làm sao ông biết được? Đâu phải vì ông sẽ không thế này hay tôi sẽ không thế nọ, mà suy ra rằng họ sẽ không như thế này hay thế nọ.”
“Thế thì tại sao họ không ăn vậy, ông Kidd?” Tôi hỏi. “Những bánh kẹp, bánh ngọt đó biến đi đâu cả?”
“Bữa trà chiều tuyệt hảo nhất toàn London!” Luca Lazzari lẩm bẩm.
“Tôi sẽ nói cho anh biết nó biến đi đâu, Catchpool ạ,” Poirot nói. “Hung thủ của chúng ta đã phạm sai lầm trong vấn đề bữa trà chiều – một trong nhiều sai lầm. Nếu thức ăn còn trên đĩa trong phòng 317 để cảnh sát tìm ra thì chẳng còn gì là bí ẩn. Tôi có thể lập luận hung thủ đã đến và làm gián đoạn cuộc họp mặt vui vẻ này trước khi bữa tiệc kịp diễn ra. Nhưng hung thủ lại nghĩ những món ăn không được dùng đó sẽ gây nghi ngờ. Hắn không muốn mọi người đặt câu hỏi: ‘Tại sao đặt thức ăn mà lại không ăn?’”
“Vậy chỗ thức ăn đó ra sao?” tôi hỏi. “Nó biến đi đâu mất?”
“Những kẻ đồng mưu đã lấy nó ra khỏi hiện trường. Ồ, vâng, thưa quý vị, chắc chắn là đã có một âm mưu để tiến hành ba án mạng đó! Tôi nói thế này cho rõ nhé: Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus đều đã chết từ lâu trước 7 giờ 15 ngày thứ năm hôm đó.”
Luca Lazzari bước lên phía trước. “Ông Poirot, xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, nhưng tôi phải nói với ông rằng, Rafal Bobak, nhân viên phục vụ trung thành nhất của tôi, không bao giờ nói dối. Ông ấy đã thấy ba nạn nhân còn sống khỏe khi ông ấy giao thức ăn vào lúc 7 giờ 15. Họ còn sống khỏe! Hẳn là ông đã lầm lẫn.”
“Tôi không lầm lẫn đâu. Tuy nhiên, ông đã đúng về một khía cạnh: nhân viên phục vụ Rafal Bobak của ông quả là một nhân chứng mẫu mực. Ông ấy chắc chắn đã thấy ba người trong phòng 317 khi giao bữa trà chiều - nhưng những người đó không phải là Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus.”
Cả gian phòng, mọi người há hốc miệng vì sốc. Tôi cũng vậy, trong khi cố vắt óc để nghĩ xem đó có thể là ba người nào khác. Không phải Jennie Hobbs rồi, vì lúc đó cô ta hẳn đang trên đường đến quán cà phê Pleasant. Vậy thì ai?
“Ông Poirot,” tôi bồn chồn nói. “Có phải ông lập luận rằng có ba người giả dạng các nạn nhân để khiến mọi người nghĩ họ vẫn còn sống khi thức ăn được giao đến?”
“Không hẳn vậy, không. Thật ra, hai người đã giả dạng làm hai nạn nhân. Người thứ ba, Ida Gransbury… cô ta không phải giả dạng, tôi rất tiếc phải nói ra điều đó. Vâng, bất hạnh thay, cô ta chính là Ida Gransbury thật. Ông Bobak, ông có nhớ ông nói với tôi những gì ông nghe lỏm và chứng kiến được khi giao thức ăn tại phòng 317 chứ? Tôi thì nhớ từng từ vì ông đã kể tôi nghe đến hai lần. Ông cho phép tôi thuật lại vì lợi ích của tất cả chúng ta chứ?”
“Vâng, thưa ông. Xin ông cứ tự nhiên.”
“Merci. Ông đến nơi và thấy ba nạn nhân rõ ràng còn sống và đang nói về những người họ quen biết. Ông nghe Harriet Sippel – hay người phụ nữ mà sau đó người đàn ông trong phòng gọi là ‘Harriet’ – nói: ‘Bà ta còn lựa chọn nào đâu nhỉ? Bà ta chẳng còn là người để ông ấy yêu thương. Giờ đây ông ấy khó lòng quan tâm đến bà ta khi mà bà ta đã đánh mất chính mình, và nay còn đáng tuổi mẹ của ông ấy nữa cơ đấy. Không, nếu muốn biết ông ấy nghĩ gì trong đầu, bà ta chẳng còn lựa chọn nào khác hơn là chấp nhận và thỏa hiệp với người phụ nữ mà ông ấy yêu thương’. Đó là lúc người đàn ông trong phòng ngưng tiếp ông và đón thức ăn để nói: ‘Ồ, Harriet, nói vậy thì ác quá. Ida dễ bị sốc lắm đấy. Nhẹ nhàng với cô ta đi.’ Tôi kể có chính xác không vậy, ông Bobak?”
“Rất chính xác, thưa ông.”
“Rồi ông bảo tôi rằng hoặc là Ida hoặc là Harriet đã nói điều gì đó mà ông không nhớ được, rồi người đàn ông mặc định là Richard Negus nói: ‘Lý trí của ông ấy ư? Tôi thì cho rằng ông ấy chẳng còn lý trí. Tôi nghi ngờ cái vụ đáng-tuổi-mẹ của bà. Rất nghi đấy.’ Đến đó, người phụ nữ được gọi tên là Harriet phá lên cười và nói: ‘Thôi được, nếu không ai trong chúng ta chứng tỏ được mình đúng, vậy ta chấp nhận là bất đồng đi!’ Có đúng không?”
Rafal Bobak xác nhận một lần nữa. Poirot đã rất chính xác.
“Bon. Ông Bobak, xin cho phép tôi gợi ý rằng lời nhận xét hoặc là của Ida hoặc là của Harriet mà ông không nhớ thực tế là do Harriet thốt ra. Tôi tin tưởng như thế, tin tưởng tuyệt đối! Ông đã không nghe thấy bất cứ lời nào của Ida Gransbury trong căn phòng đó, và ông cũng không thấy mặt cô ta vì cô ta ngồi quay lưng ra cửa.”
Bobak chau mày, tập trung. Một hồi sau ông nói: “Tôi nghĩ là ông đúng, ông Poirot ạ. Vâng, tôi không thấy mặt cô Ida Gransbury. Và… giờ khi ông nêu ra, tôi mới nhớ chưa từng nghe cô ta nói năng gì.”
“Thưa ông, ông không nghe cô ta nói vì một lý do đơn giản là Ida Gransbury, được đặt ngồi trên ghế với lưng quay ra cửa, đã bị giết vào lúc 7 giờ 15. Nhân vật thứ ba trong phòng 317 khi ông giao bữa trà chiều là một phụ nữ đã chết!”