Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
wang Meng! Kwang Meng!”
Có ai đó ở văn phòng kêu lên. Anh nhìn lên. Một vài cái đầu cũng quay ra nhìn anh. Không khí trong văn phòng bị gián đoạn.
“Có điện thoại cho cậu.”
“OK,” anh nói, đứng dậy khỏi bàn làm việc.
Anh không biết ai mà lại gọi mình vào buổi chiều. Mới trở về từ bữa trưa có bốn mươi lăm phút, cơn buồn ngủ đang lẻn vào đầu anh. Hôm ấy, anh ăn nhiều hơn thường lệ, một bát miến meehoon nước thêm vào đĩa kway teow xào. Bụng dạ anh cứ anh ách trên đường trở lại văn phòng.
Cái điện thoại văn phòng được đám nhân viên dùng chung nằm trên bàn một viên thư ký lâu năm, lúc nào cũng liếc người dùng điện thoại một cách khó chịu. Cái nhìn ấy khiến chẳng ai muốn dùng điện thoại lâu. Kwang Meng gật đầu chào gã, cầm ống nghe lên.
“Vâng?”
“A lô! A lô! A lô!” Kwang Meng nhận ra giọng em trai mình hoảng hốt khác thường.
“Anh đây. Gì đó, Kai?”
“Anh đó phải không?”
“Phải anh đây. Chuyện gì đó?”
“Anh về nhà mau lên. Cha ốm nặng lắm. Bất tỉnh rồi!”
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Mới đây thôi. Anh về ngay đi!”
“Được rồi. Cha có nhà không?”
“Ở nhà đó.”
“Mẹ thì sao?”
“Có, có đây! Anh về mau lên!”
“Được rồi. Em về nhà đi. Anh về ngay đây. Nói với mẹ anh đang về, được chưa?”
“Được. Nhưng mau lên!”
Kwang Meng dập máy điện thoại. Người thư ký lâu năm nhìn lên anh.
“Cha tôi ốm,” Kwang Meng nói, dẫu gã đó chẳng hỏi han chi.
“Cha cháu bị ốm,” anh nói với ông sếp Tan.
“Cái gì? Lần nữa hả?” ông Tan nói cộc lốc.
Kwang Meng những muốn nói, vâng, lần này là thật. Nhưng thay vì đó, anh thưa. “Vâng, lần này ông ấy ốm nặng lắm. Bất tỉnh mất rồi.”
Kwang Meng nhảy lên taxi. Đầu óc anh trống rỗng. Anh không biết nên nghĩ gì. Cha bất tỉnh rồi, Kai đã nói thế. Có lẽ nào ông đã mất rồi? Kwang Meng cố gắng xua đi suy nghĩ đó. Không thực chút nào cả. Anh nhìn ra cửa sổ chiếc xe hơi đang tăng tốc. Thế giới vẫn như cũ, chẳng có gì đổi khác. Không thể là thực đâu, anh thầm nghĩ, dù biết rõ điều ngược lại.
Đợi mãi thang máy mới tới. Anh cứ nhấn liên hồi nút gọi thang máy. Khi cuối cùng nó cũng đến, cánh cửa tự động cũng mở ra chậm rãi đến bất thường. Anh nhảy vào ngay và nhấn nút số 8. Quãng đường lên phía trên cũng quá chậm. Khi thang máy dừng lại, anh lao ngay ra, chạy xuống cầu thang, nhảy cóc hai ba bậc, tới khi xuống chiếu nghỉ thì co giò chạy về căn hộ.
Mẹ anh chạy ra phòng khách. Mắt bà đỏ rực, sưng lên vì khóc quá nhiều.
“Meng ơi, mình phải làm sao đây con?” bà kêu.
“Cha sao rồi mẹ?” anh hỏi thật nhẹ nhàng.
“Ổng vẫn nằm đó không động đậy gì hết. Vô coi cha con ra làm sao đi Meng.” Anh vỗ nhẹ lên vai bà.
Rẽ tấm rèm mỏng ở cửa vào, anh bước vào phòng ngủ của cha mẹ. Anh nhìn thấy cha nằm trên chiếc giường đôi rộng, như người đang ngủ. Thím hai của anh, vợ chú Chye, đang ngồi trên một cái ghế bên giường, như canh gác cho cha anh.
“Meng hả, cháu về rồi à?” thím hỏi.
“Thím hai, cha cháu sao rồi?” anh hỏi bằng tiếng Phúc Kiến, vội lại gần giường.
“Ông ấy nằm im không nhúc nhích gì hết, cháu thấy đó,” bà trả lời, gần như thì thầm. “Không động cựa gì cả.”
Lúc này, Kwang Meng đã đến đủ gần để chạm vào cha anh. Trong thoáng chốc, anh tưởng ông đã chết, ông nằm im lìm như xác chết. Thế rồi anh nghe được tiếng thở sâu chậm rãi. Kwang Meng cảm thấy có lẽ mình sẽ gọi được cha dậy. Anh chạm vào trán ông, da ông lạnh ướt. Rút tay lại, anh ra dấu cho thím hai rằng mình sẽ ra ngoài một chút, và rời khỏi phòng ngủ.
Mẹ anh đang ngồi trên xô pha thiểu não. Các em gái túm tụm quanh mẹ. Khi anh bước vào, chúng ngẩng mặt lên sợ hãi.
“Mẹ đã gọi bác sĩ chưa?” anh hỏi.
“Bác sĩ Sivam đang tới đó,” Kwang Kai trả lời.
“Mẹ à, mẹ nói cho con nghe đi, chuyện gì xảy ra vậy?” anh hỏi nhẹ nhàng.
“Cha con về sớm sáng nay, bảo là ổng không khỏe lắm. Mẹ bảo cha đi ngủ đi, tưởng chỉ ngủ một chút là được. Cha con ậm ừ, bảo chỉ muốn ngủ thôi. Hồi đó là mới quá giờ ăn trưa, ông ấy chỉ ăn chút chút, chợt thành ra như vậy. Cha con đang đọc báo chiều thì tự nhiên ngã người về phía trước. Bất tỉnh luôn. Mẹ gọi người giúp đỡ cha vào phòng ngủ. Từ hồi đó tới giờ cha con như vậy mãi đó.”
“Phải đợi bác sĩ đến thôi,” Kwang Meng nói. “Nhưng bác sĩ đâu rồi? Giờ này ông ta phải tới rồi chứ?”
“Bác sĩ hồi nào cũng bận lắm,” mẹ anh nói.
“Phải rồi, nhưng có bảo cho bác sĩ là ở đây có ca cấp cứu không?” Kwang Meng hỏi.
“Vâng, em bảo rồi,” Kwang Kai lên tiếng. “Em chạy một mạch tới phòng khám bảo bác sĩ là có ca cấp cứu.”
Như thể nhận được tín hiệu, bác sĩ Sivam tới ngay lúc đó. Ông nhanh chóng chiếm lấy quyền chỉ huy, và ai nấy đều thấy biết ơn và nhẹ nhõm với sự hiện diện của ông. Ông vào phòng khám cho bệnh nhân. Kwang Meng giúp bác sĩ cởi đồ cha mình ra. Khi khám xong, bác sĩ đứng dậy vào bảo Kwang Meng cha anh bị đột quỵ.
“Do huyết áp đấy,” bác sĩ Sivam giải thích, và đề nghị chuyển cha anh tới Bệnh viện Trung ương. Ông sẽ về phòng khám gọi xe cấp cứu.
“Cha con bệnh nặng cỡ nào, bác sĩ?” Kwang Meng hỏi.
“Lúc này chưa nói được gì cả.”
“Cha con có chết không?” Kwang Meng tiếp tục vặn hỏi. Mẹ và em gái anh sụt sịt.
“Còn sớm quá chưa nói được gì cả. Đưa ông ấy đến bệnh viện đã,” bác sĩ Sivam khuyên.
Sau khi vị bác sĩ rời đi, đám phụ nữ bắt đầu khóc. Kwang Meng bảo họ thu xếp quần áo cho cha vào bệnh viện. Có việc để làm sẽ khiến nỗi đau thương vơi bớt. Dẫu sao thì, họ còn làm gì được nữa đâu, ngoài chờ đợi. Anh không nghĩ được nữa. Đầu óc anh tê liệt rồi.
Kwang Meng đi cùng xe cấp cứu tới bệnh viện: một chuyến đi kỳ lạ, phi thực. Cha anh nằm đây, bất tỉnh trong xe cấp cứu, và cuộc đời vẫn tiếp diễn ở mọi nơi khác. Anh không giận dữ cay đắng hay thù oán thế giới. Dẫu sao, anh nhớ nhiều lần mình đã nhìn thấy xe cấp cứu, tiếng còi hụ gào lên tuyệt vọng trên đường tới bệnh viện, và anh vẫn đi phần anh, có chút tò mò, nhưng luôn luôn vô cảm. Không ảnh hưởng gì đến chuyện anh làm hết. Cũng như thế, anh đã từng đi qua đám tang và chỉ liếc mắt sang. Nên anh không giận dữ, chỉ như tê cứng và bối rối.
Anh chăm chăm nhìn thân thể bất động của cha trên cáng cứu thương, được trùm lên chiếc khăn mỏng. Chiếc khăn này thuộc về xe cấp cứu, và cha anh bọc trong nó hóa ra hầu như xa lạ. Kwang Meng thấy hối hận đã không mang theo tấm chăn của cha. Dẫu sao thì, anh tự an ủi mình, cha cũng không biết đâu. Anh tiếp tục nhìn cha chăm chăm. Anh biết về cha ít đến chừng nào. Cả đời mình, mình đã sống chung mái nhà với người đàn ông nằm đây, và hầu như chẳng biết gì về ông cả. Vậy mà đó lại là cha mình đấy.
Ông già có chết không, anh thầm hỏi. Tất cả sẽ chỉ như thế này ư? Ông sẽ ra đi như thế này ư, lặng lẽ không lời than vãn? Và thậm chí cũng không ý thức được? Kwang Meng thấy thương cha. Cha chẳng bao giờ biết tận hưởng cuộc sống. Cuộc đời chẳng bù lại thứ gì đáng giá cho cha, mặc công sức nỗ lực của ông. Chỉ có tấm ảnh treo trên tường bếp. Ít ỏi vô cùng. Giờ đây, ông thật bất lực. Trong một chốc, Kwang Meng cay đắng nghĩ rằng cái chết của một người không thể tẻ nhạt như thế, vô thưởng vô phạt như thế. Không có cả la hét phản đối. Vô nghĩa làm sao.
Khi họ đến khoa Cấp cứu của Bệnh viện Trung ương, cha anh được cáng khỏi xe, chuyển lên xe đẩy và được đẩy vào trong chẩn đoán. Không tốn bao nhiêu thời gian, ông lại được đẩy ra theo một hành lang dài, đưa vào thang máy đi lên, lại chạy theo một hành lang dài nữa cho đến khu nhà thương. Ở đây bệnh nhân được chuyển sang cho y tá trưởng.
Kwang Meng phải tới văn phòng gần khoa Cấp cứu để làm thủ tục nhập viện cho cha. Nhiều giấy tờ phải ký quá, còn phải trình thẻ căn cước nữa. Rối hết cả lên. Đủ để làm người ta xin cạch bệnh tật, anh thầm nghĩ. Khi ngồi chờ làm giấy tờ, Kwang Meng thấy rất nhiều người đang đợi tới lượt khám. Một vài trong số họ hẳn vào đây vì tai nạn giao thông. Anh thấy một người đàn ông quấn băng đầy máu quanh đầu. Những hình ảnh người đau yếu bệnh tật ấy khiến Kwang Meng thấy mệt. Những người thân tới thăm bệnh mặt cũng tái nỗi lo âu. Anh thấy thương những người thăm bệnh hơn chính bệnh nhân, trừ người đàn ông quấn băng đầy máu kia. Mặt ông ta tái nhợt như đã bị rút cạn máu. Kwang Meng những muốn thét lên để kêu gọi người khác chú ý đến ông ta. Sao bác sĩ không chăm sóc cho người này trước? Nhưng Kwang Meng vẫn yên lặng điền đơn nhập viện cho cha.
Sau đó, Kwang Meng trở lại khu nhà thương. Mẹ và em trai em gái anh đang đứng đó với thím hai. Họ báo cho anh rằng bác sĩ đang khám cho cha. Kwang Meng đưa tờ đơn nhập viện cho y tá, rồi đứng bên ngoài hành lang với gia đình, chờ tin tức. Họ không nói gì mấy.
Cuối cùng một bác sĩ cũng bước ra nói chuyện với họ. Anh ta bảo không nên lo lắng nữa, lo lắng có ích gì đâu. Phải từ từ mới biết được thế nào. Sao họ không về nhà đi? Ở đây họ có làm gì được đâu ngoài chờ đợi. Kwang Meng cảm ơn anh bác sĩ trẻ. Mẹ anh bảo bà sẽ đợi ở đây và giục anh đưa các em về. Chốc nữa đến giờ thăm bệnh buổi tối hãy quay lại. Kwang Meng không tranh cãi, đón xe taxi đưa các em về.
Trở lại căn hộ, anh tắm rửa thay quần áo mới, rồi ngồi xuống phòng khách, cố đọc tờ Malay Mail. Đến truyện tranh cũng không còn thú vị gì nữa. Sau đó anh cố đọc một cuốn sách vừa mượn của Boon Teik, cuốn Phía Đông vườn địa đàng của Steinbeck. Nhưng anh không tập trung được. Một sự trống rỗng kỳ lạ lởn vởn trong căn hộ, làm nhà hình như rộng ra mấy phần. Lũ trẻ dường như cũng nhận ra điều đó, nên co cụm lặng yên. Chúng nói chuyện với nhau lặng lẽ, ấy là khi nào có nói chuyện. Khoảng năm giờ, em gái lớn của anh, Swee Lin, lúc này chưa được mười lăm, đi pha trà và nướng bánh mì dù không ai sai bảo. Cô bé đột ngột trông giống như một người đàn bà nhỏ bé, một người mẹ nhỏ bé, gương mặt nghiêm nghị và lặng lẽ. Kwang Meng nhìn em trai em gái mình đang uống trà trên bàn bếp. Chúng đều có vẻ như lớn hơn, trưởng thành hơn. Trừ đứa nhỏ nhất, nhưng nó mới sáu tuổi mà. Nó là đứa duy nhất vẫn ồn ào như thường lệ.
Vào buổi tối, Kwang Meng dẫn Kwang Kai và một đứa em gái khác, Swee Hoon, đến bệnh viện thăm cha. Swee Lin ở lại để trông lũ nhỏ. Con bé cũng bảo rằng mình sẽ nấu cơm tối. Nên họ không được quên về nhà ăn đấy nhé, con bé nói, và nhờ anh nhắn mẹ không cần lo lắng chuyện bữa tối nữa. Kwang Meng nhìn em gái đầy thương yêu và tôn trọng.
Đến bệnh viện, họ được biết rằng cha họ đã tỉnh lại, nhưng vẫn không nói chuyện được. Nên họ không nên làm phiền ông, không nên nói nhiều quá. Họ cũng được thông báo rằng nửa người bên phải của cha đã bị liệt.
Kwang Meng đứng bên giường, nhìn xuống cha. Đôi mắt cha mở rộng, nhưng rõ ràng ông không nhận ra thứ gì. Ánh mắt ông mờ đục như đang nhìn về phương nào xa lắm. Như một đứa trẻ sơ sinh vậy, Kwang Meng nhận thấy thế. Anh cảm thấy ngượng nghịu lạ lùng khi thấy cha như vậy. Nên anh bỏ ra hành lang hút thuốc.
Bệnh viện đầy người thăm bệnh. Họ tới từng đoàn, cả gia đình, mang theo hoa và trái cây. Chủ yếu là nho. Hừm, rõ ràng bệnh tật không phải là một thứ riêng tư hay xa lạ. Nhưng lạ lùng thay người ta vẫn thường đi qua nó thờ ơ dửng dưng, như thể đó là một nơi đặc biệt chẳng có dính líu gì với bản thân hay cuộc đời mình. Bây giờ, khi cá nhân anh đã bị ảnh hưởng, lúc cha nằm đây, nơi này đã trở thành quen thuộc. Bệnh viện giờ đây đã quan trọng với đời anh quá. Như một người quen cũ. Không, hơn thế cơ. Như người bạn cũ. Đúng, một ngày nào đó, một lúc nào đó không hề định trước, những nơi xa lạ, những việc khác thường sẽ xâm chiếm đời ta. Chẳng hạn như cái chết. Thế rồi ta sẽ hiểu ra. Xin chào bạn cũ, xin chào.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu