Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Linh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2993 / 92
Cập nhật: 2014-12-26 07:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
eth
"Bà chả ngạc nhiên tẹo nào," bà Nana khịt mũi. "Với thằng chồng quá cố của cháu thì chả có gì là không thể."
"Bà, anh ta đã chết đâu."
Bà Nana thở dài. "Ừ, cứ hy vọng là mùa xuân sẽ vĩnh cữu vậy đi."
Beth nhấp một ngụm cà phê. Hôm nay là Chủ nhật, và họ vừa từ nhà thờ về. Lần đầu tiên kể từ ngày bị đột quỵ, bà đã biểu diễn một bài đơn ca nho nhỏ trong chương trình thánh ca, và Beth không muốn bà bị sao nhãng. Cô biết đội thánh ca có ý nghĩa như thế nào với bà.
"Bà không giúp được cháu đâu," Beth nói.
"Giúp cái gì?"
"Cháu chỉ định nói là..."
Bà Nana hơi rướn người qua bàn. "Bà biết cháu đang nói gì. Chính cháu vừa nói đấy thôi, nhớ không? Và nếu cháu định hỏi xem bà có nghĩ là Keith đã đột nhập vào nhà Thibault không, thì bà chỉ nói đơn giản là chuyện đó chẳng làm bà ngạc nhiên. Bà chưa bao giờ ưa cái thằng đó."
"Trời, thật ạ?"
"Chẳng có gì mà phải choáng thế."
"Cháu đâu có choáng."
Dường như bà chẳng nghe thấy cô nói, "Trông cháu mệt mỏi quá đấy. Có cần thêm cà phê không? Hay một ít bánh mì nướng hương quế nhé?"
Beth lắc đầu, "Cháu không đói."
"Ngay cả thế thì cháu vẫn phải ăn. Bỏ bữa có hại cho sức khỏe, mà bà đã biết cháu đã bỏ bữa sáng rồi đấy." Nói rồi bà ngồi thẳng dậy, "Bà đi nướng bánh mì đây."
Beth biết tranh luận cũng chẳng ích gì. Một khi bà đã quyết thì có trời mà cả>"Thế còn những việc khác? Liệu Keith có liên quan gì tới..." Tiếng cô nhỏ dần rồi im bặt.
Bà Nana nhún vai, bà đang bận cho hai lát bánh mì vào lò nướng. "Việc xua đuổi những người đàn ông khác ấy hả? Bà chẳng ngạc nhiên về bất cứ việc gì nó làm. Thế là đủ để giải thích cho tất cả mọi chuyện, đúng không?"
"Nhưng như thế thật vô lý. Cháu có thể kể ra ít nhất nửa tá phụ nữ mà anh ta đã cặp bồ, và thậm chí anh ta còn chưa từng gợi ý là muốn quay lại với cháu. Tại sao anh ta lại phải quan tâm đến chuyện cháu hẹn hò hay không?"
"Vì nó chẳng khá hơn một đứa trẻ con hư hỏng là mấy chứ còn làm sao nữa," bà Nana kết luận. Vừa nói bà vừa cho vài lát bơ lên chảo và bật bếp. Một ngọn lửa nhỏ màu xanh phụt lên. "Cháu là món đồ chơi của nó, và việc có đồ chơi mới không có nghĩa là nó muốn mọi người chơi những món đồ cũ của mình."
Beth cựa quậy trên ghế. "Cháu không chắc là mình thích phép so sánh này đâu."
"Chẳng liên quan gì đến việc cháu thích hay không. Vấn đề là điều đó có đúng hay không."
"Và bà nghĩ là đúng?"
"Bà không nói thế. Bà chỉ nói rằng điều đó chẳng làm bà ngạc nhiên. Và cũng đừng nói là cháu ngạc nhiên đấy. Bà đã thấy cái cách nó nhìn cháu từ trên xuống dưới. Nó làm bà thấy phát sợ, và vì sợ nên bà đã không thể nện cho nó một trận nhừ tử bằng cái xẻng xúc phân chó."
Beth mỉm cười, nhưng chỉ trong một thoáng. Khi bánh mì nướng đã xong, bà Nana lấy ra để lên đĩa. Bà rưới bơ nóng chảy lên trên, cho thêm ít đường và quế, rồi đem đĩa tới đặt trước mặt Beth.
"Đây. Ăn một chút đi. Mấy ngày nay trông cháu chẳng khác nào bộ xương di động."
"Cân nặng của cháu vẫn thế mà."
"Như thế chưa đủ. Chưa bao giờ đủ. Không cẩn thận thì ra ngoài bão kia cháu sẽ bị thổi bay như chơi." Bà hất cằm về phía cửa sổ khi quay lại chỗ ngồi của mình. "Bão sẽ to đấy. Mà cũng tốt. Chúng ra cần mưa mà. Hy vọng trong trại không có con chó nào tru lên."
Chó tru là những con chó sợ bão, và chúng làm cho những con khác cũng khổ sở lây. Beth coi sự chuyển hướng của cuộc nói chuyện như một cơ hội để đổi đề tài. Bà luôn luôn đưa một lối thoát, nhưng khi Beth cắn một miếng bánh, cô nhận thấy cần phải thảo luận về một chuyện nữa.
"Cháu nghĩ họ đã từng gặp nhau trước đây," cuối cùng cô bảo.
"Ai cơ? Thibault và cái thằng tồi kia ấy hả?"
Beth giơ cả hai tay lên. "Bà ơi đừng gọi anh ta như vậy mà. Cháu biết bà không ưa Keith, nhưng dù sao anh ta vẫn là bố của Ben và cháu không muôn bà có thói quen gọi anh ta như thế trước mặt Ben. May là giờ nó không có ở đây..."
Bà Nana mỉm cười rầu rĩ. "Cháu nói đúng," bà nói. "Bà xin lỗi. Bà sẽ không nói như vậy nữa. Nhưng cháu đang nói với bà về chuyện gì thế?"
"Bà có nhớ lần cháu kể về cái đêm Keith đưa Ben về với một mắt bị thâm tím lại không? Lúc đó bà đang ở nhà chị gái..." Cô thấy bà gật đầu. "Đêm qua cháu đã nghĩ về chuyện đó. Lúc chuyện xảy ra cháu không hiểu gì cả, nhưng khi Keith nhìn thấy Logan, anh ta không hề hỏi Logan là ai. Thay vào đó, cứ như một công tắc được bật lên, anh ta phát khùng lên ngay lập tức. Keith nói câu gì đó đại loại, 'Anh đang làm gì ở đây?'"
"Sao nữa?" vẻ mặt bà Nana chẳng hề biểu lộ điều gì.
"Anh ta đã nói thế đấy. Việc một người đàn ông lạ mặt ở trong nhà mình không làm anh ta ngạc nhiên bằng việc người đó lại chính là Logan. Cứ như Logan là người mà anh ta có chết cũng không muốn thấy ấy."
"Thế Thibault nói gì?"
"Anh ấy không nói gì cả. Nhưng điều đó phải có một nghĩa nào đó, đúng không? Có phải họ đã từng đụng nhau trước đây? Vì anh ấy nghĩ Keith đã đột nhập nhà mình mà?"
"Có thể," bà Nana nói, rồi lắc đầu. "Bà không biết Thibault có nói cậu ấy nghĩ chồng cũ của cháu có muốn tìm cái gì không?"
"Không," cô nói, "anh ấy không nói. Chỉ nói rằng nhà chẳng có gì đáng lấy."
"Đó là cách trả lời theo kiểu không thật sự trả lời.
"Vâng," Beth đồng tình. Cô cắn một miếng bánh nữa, tự nhủ không biết làm sao mà ăn hết cái bánh này đây.
Bà Nana lại nhoài người về phía trước. "Và điều đó cũng làm cháu lo lắng phải không?"
"Một chút ạ," Beth khẽ gật đầu.
"Vì cháu có cảm giác là cậu ấy đang giấu cháu điều gì?" Thấy Beth không trả lời, bà Nana đưa tay qua bàn và nắm lấy tay cô. "Bà nghĩ cháu đang lo lắng chuyện không đâu rồi. Có thể chồng cũ của cháu đột nhập vào nhà Thibault, mà cũng có thể không phải vậy. Có thể họ đã từng gặp nhau trước đây, mà cũng có thể không. Nhưng chẳng điều gì trong số đó quan trọng bằng việc chồng cũ của cháu có ngầm phá các mối quan hệ của cháu không. Nếu bà là cháu, đó là điều bà lo lắng bởi nó là cái chính gây ảnh hưởng đến cháu." Bà ngừng lại, đợi cho cô hiểu hết những điều mình vừa nói. "Bà nói vậy bởi bà thấy cháu và Thibault bên nhau, và thấy rất rõ là cậu ấy quan tâm đến cháu. Và bà nghĩ lý do cậu ấy nói với cháu sự nghi ngờ của mình là bởi vì cậu ấy không muốn phải gặp kết cục tương tự như những người đàn ông khác cháu từng hẹn hò.
"Vậy bà nghĩ Logan nói đúng?"
"Ừ. Cháu thì không sao?"
Phải mất một lúc Beth mới trả lời. "Cháu cũng nghĩ vậy."
Nghĩ là một chuyện; chắc chắn lại là chuyện khác. Sau cuộc trò chuyện với bà, Beth thay quần jean, choàng áo mưa và lái xe tới thị trấn. Trận mưa đã bắt đầu được vài tiếng, mưa như trút do một cơn bão nhiệt đới từ bang Georgia đi qua Nam Carolina. Bản tin đang dự báo mực nước mưa có thể dâng từ mười lăm đến hai mươi xăng ti mét trong hai mươi tư giờ tới, và sẽ còn hơn thế nữa. Hai cơn bão nữa ở vịnh Mexico đã tràn vào bờ vài ngày trước và được dự báo sẽ đi ngang qua vùng này, đem theo mưa bổ sung. Cuối cùng thì mùa hè khô nóng và oi bức cũng kết thúc.
Beth hầu như không thấy rõ đường đi qua kính chắn gió ngay cả khi cần gạt nước đã hoạt động nhanh hết mức. Các rãnh thoát nước bắt đầu ngập, và khi lái xe về phía thị trấn, cô nhìn thấy nước đang cuồn cuộn tràn ra sông. Lúc đó con sông vẫn chưa ngập, nhưng nó sẽ ngập: gần như mọi dòng phụ lưu trong bán kính tám mươi ki lô mét quanh đây đều đổ về con sông này, và cô ngờ rằng chẳng mấy chốc mực nước sẽ tràn bờ. Thị trấn có thể chống chọi được với lụt lội; bão kiểu này là một phần của cuộc sống vùng này, và hầu như các cửa hàng đều ở xa con sông để tránh tác động của những cơn bão, đặc biệt là bão xấu thế này. Con đường dẫn tới trại lại khác, vì nó chạy dọc theo sông. Khi có bão lớn, đặc biệt là cuồng phong, nước sông đôi khi sẽ tràn lên đường, khiến cho việc đi lại trở nên nguy hiểm. Hôm nay thì chưa sao, nhưng mấy ngày nữa, cô nghĩ tình hình sẽ tệ hơn nhiều.
Trong xe, cô tiếp tục ngẫm nghĩ về cuộc nói chuyện với bà. Sáng hôm qu mọi chuyện có vẻ đơn giản, nhưng giờ thì cô không thể gạt những câu hỏi ra khỏi đầu. Không chỉ về Keith, mà về cả Logan nữa. Nếu đúng là Logan và Keith đã gặp nhau trước đó thì tại sao Logan không nói gì? Cả Keith nữa, anh ta tìm gì ở nhà Logan? Là một cảnh sát, Keith có thể tiếp cận với đủ mọi loại thông tin cá nhân, vậy cái anh ta tìm phải là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Đó là cái gì? Cô không hiểu.
Và Keith...
Sẽ ra sao nếu bà và Logan nói đúng? Và cứ cho là họ đúng - bởi sau khi suy nghĩ, cô cảm nhận được theo bản năng là những điều họ nói đều đúng cả - thì tại sao cô lại không nhận ra từ trước cơ chứ?
Thật khó để thừa nhận rằng cô đã đánh giá sai Keith. Cô đã quen anh ta hơn mười năm nay, và dù chưa bao giờ coi anh ta như một người đàng hoàng, thì cái việc anh ta ngầm phá hoại cuộc sống riêng tư của cô là điều cô chưa từng nghĩ đến. Ai mà lại làm một điều như thế chứ? Và tại sao? Cái cách bà miêu tả việc đó - rằng anh ta coi cô như món đồ chơi và không muốn chia sẻ cho bất cứ ai dường như là đúng, khiến đầu óc cô cứ ong cả lên khi lái xe.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là ở cái thị trấn nhỏ này, nơi mà người ta gần như không thể giữ được bất cứ bí mật gì, thì cô lại chẳng mảy may hoài nghi về chuyện đó.
Cô thấy băn khoăn về hàng xóm hay bạn bè mình, nhưng cô băn khoăn nhất vẫn là về những người đàn ông đã từng mời cô đi chơi. Tại sao họ không làm cái việc đơn giản là bảo Keith đừng chõ mũi vào chuyện của họ?
Nhưng rồi cô tự nhắc mình bởi vì anh ta là một người nhà Clayton. Và những người đàn ông kia không muốn dây anh ta cũng bởi chính cái lý do mà vì nó cô đã không dám làm căng mọi chuyện về Ben với anh ta. Đôi khi mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu biết mặc kệ.
Cô thật sự căm ghét cái gia đình đó.
Tất nhiên, ấy là cô đang tự suy diễn vậy thôi. Việc Logan và bà quy kết Keith đang âm mưu một việc gì đó không có nghĩa là sự nghi ngờ đó chắc chắn đúng, cô tiếp tục tự nhắc mình. Đó là lý do vì sao cô đang đi vào thị trấn.
Rẽ trái ở ngã tư lớn, cô hướng về phía vùng phụ cận cũ của thị trấn, nơi tọa lạc đa số những ngôi nhà kiểu kiến trúc Crafoman với những hàng hiên rộng rãi. Dọc theo các con phố là những cây cổ thụ to, hầu hết phải trên một trăm tuổi, và cô nhớ lại thuở còn bé, đây vốn là nơi yêu thích của mình. Các gia đình ở đây còn giữ một truyền thống là dành ngày nghỉ để chăm chút cảnh trí bên ngoài ngôi nhà mình ở, làm cho phong cảnh nơi này lúc nào cũng đẹp và sinh động như một bức tranh.
Nhà anh ta ở giữa một con phố, và cô có thể nhận ra chiếc xe của anh ta đỗ trong gara. Một cái xe khác đỗ ngay sau nó, và dù điều đó có nghĩa là anh ta đang có khách dù cô cũng không muốn phải trở lại đây thêm lần nào nữa. Sau khi dừng xe trước cửa nhà, cô trùm mũ áo mưa và bước ra cơn bão.
Cô lội qua những vũng nước nhỏ lưu lại trên lối vào và theo các bậc thang bước lên hiên nhà. Qua cửa sổ, cô nhìn thấy ánh đèn sáng trưng ở một góc phòng khách; một chiếc ti vi gần đó đang phát chặng cuối cùng của giải đua xe NASCAR. Chắc hẳn là do vị khách yêu cầu, chứ không đời nào chủ nhà lại bật nó. Cô biết anh ta rất ghét NASCAR.
Cô bấm chuông rồi lùi lại một bước. Khi khuôn mặt anh ta xuất hiện ở ô cửa, ngay lập tức anh ta nhận ra cô. Nhìn nét mặt anh ta, cô thấy một sự pha trộn giữa bất ngờ và tò mò, cùng với một chút cái vẻ mà cô đã không hề đoán trước: sợ hãi.
Mắt anh ta đảo nhanh ra cả hai phía của con đường trước khi nhìn cô.
"Beth," anh ta kêu lên. "Em làm gì ở đây?"
"Chào Adam." Cô mỉm cười. "Em tự hỏi liệu anh có thể cho em vài phút được không. Em rất muốn nói chuyện với anh."
"Anh đang có khách," anh ta hạ thấp giọng. "Đây không phải là lúc thích hợp."
Một giọng phụ nữ vọng lên từ đâu đó đằng sau Adam nghe đầy ẩn ý, "Ai vậy anh?"
"Nào, xin anh." Beth khẩn khoản.
Nom Adam như thể đang suy tính xem có nên sập cửa ngay trước mặt cô không, nhưng cuối cùng anh ta buông một tiếng thở dài. "Một người bạn," anh ta nói vọng vào. "Cho anh một phút, được chứ?
Một phụ nữ xuất hiện sau vai anh ta, tay cầm lon bia, mặc quần jean và áo phông bó sát. Beth nhận ra đó là cô thư ký ở văn phòng Adam. Noelle, hay đại loại vậy.
"Cô ta muốn gì?" Noelle hỏi. Qua giọng của Noelle, có thể thấy rõ là cô ta cũng biết Beth.
"Anh không biết," Adam nói. "Cô ấy chỉ tạt qua thôi."
"Nhưng em muốn xem đua xe," cô ta phụng phịu, vòng một tay ôm eo Adam kiểu anh-ấy-là-của-tôi.
"Anh biết rồi. Sẽ không lâu đâu." Anh ta ngập ngừng khi nhìn vẻ mặt của Noelle. "Anh hứa mà."
Beth tự hỏi phải chăng Adam luôn nói năng bằng cái giọng rên rỉ kiểu này, và nếu quả thế thì tại sao trước đây cô lại không nhận ralà anh ta đã cố gắng che giấu nó, hoặc là cô đã vô tình tảng lờ nó. Cô nghiêng về khả năng thứ hai và suy nghĩ đó khiến cô thấy phần nào nhẹ nhõm.
Adam bước hẳn ra ngoài và đóng cánh cửa đằng sau lại. Khi anh ta nhìn cô, cô không thể đoán được là anh ta đang sợ hãi hay giận dữ. Hoặc cả hai.
"Có gì quan trọng thế?" anh ta hỏi, giọng điệu nghe như một cậu chàng mới lớn.
"Không có gì quan trọng cả. Em chỉ đến để hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
Beth buộc anh ta phải nhìn thẳng vào cô. "Em muốn biết lý do vì sao anh không bao giờ gọi lại cho em sau bữa ăn tối đó của chúng ta."
"Gì cơ?" Adam vặn vẹo từ chân nọ sang chân kia, khiến cô liên tưởng đến một con ngựa õng ẹo. "Chắc em đang đùa hả."
"Em không đùa."
"Chỉ là anh không gọi, được chưa? Chuyện đó chẳng đi đến đâu. Anh xin lỗi. Đó là lý do em đến đây chứ gì? Để nghe một lời xin lỗi?"
Câu nói thoát ra như một tiếng rên rỉ, và cô lại tự hỏi thế quái nào mà cô lại từng hẹn hò với anh ta cơ chứ.
"Không, em không đến để nghe lời xin lỗi."
"Vậy thì là cái gì? Nghe này, anh đang có khách." Adam ra dấu bằng ngón cái qua vai. "Anh phải vào đây."
Bỏ lửng câu hỏi, anh ta lại nhìn láo liên xuống phố lần nữa, và lần này thì cô hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
"Anh sợ anh ta, quả đúng như thế," cô nói.
Dù anh ta cố che giấu thì cô vẫn biết mình đã nói đúng. "Ai cơ? Em đang nói về chuyện gì thế?"
"Về Keith Clayton. Chồng cũ của em."
Miệng anh ta há ra định nói điều gì, nhưng lại không thể nói được gì. Thay vì vậy, anh ta nuốt nước bọt trong một nỗ lực tìm cách phủ nhận. "Anh không biết em đang nói về điều gì nữa."
Cô sấn một bước lại gần anh ta hơn. "Anh ta đã làm gì? Cảnh cáo? Đe dọa anh?"
"Không! Tôi không muốn nói về việc đó," anh ta nói rồi quay lưng lại xoay nắm đấm. Cô chộp lấy tay Adam để chặn lại, ghé sát mặt mình vào mặt anh ta. Anh ta gồng mình cưỡng lại, nhưng rồi thả lỏng.
"Anh ta đã làm thế, phải không?" cô dồn ép.
"Tôi không thể nói về chuyện này." Anh ta ngập ngừng. "Anh ta..."
Dù ngờ rằng cả Logan và bà đều đúng, dù trực giác mách bảo cô phải đến đây ngay, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sụp đổ trong lòng khi Adam xác nhận điều đó.
"Anh ta đã làm>"Tôi không nói được. Cô phải là người hiểu hơn bất cứ ai khác. Cô biết anh ta là người như thế nào. Anh ta sẽ..." Adam khựng lại, như thể bỗng nhận ra mình đã nói quá nhiều.
"Anh ta sẽ gì?"
Adam lắc đầu. "Không gì hết. Anh ta sẽ không làm gì cả." Anh ta đứng thẳng lại. "Tóm lại, là do chuyện của chúng ta chẳng đi đến đâu. Cứ cho là vậy đi."
Adam mở cửa. Anh ta dừng lại, hít một hơi dài, và cô tự hỏi liệu có phải anh ta đã đổi ý không.
"Cô làm ơn đừng quay lại đây nữa," anh ta nói.
* * *
Beth ngồi trên xích đu trước hiên nhà, nhìn màn mưa trút xuống, quần áo vẫn còn ướt. Bà Nana để cô một mình đắm chìm trong suy nghĩ; bà chỉ xuất hiện một lần để mang cho cô cốc trà nóng và một chiếc bánh quy bơ lạc tự làm, và bà làm việc đó trong lặng lẽ, khác với phong cách vốn có của mình.
Beth nhấp một ngụm trà rồi mới nhận ra rằng mình không thực sự cần nó. Cô không lạnh; bất chấp mưa như trút thì trời vẫn ấm áp, và cô có thể thấy những đụn sương đang cuộn lên quanh nhà. Ở phía xa xa, con đường dẫn vào nhà như biến mất trong màn sương xám.
Chồng cũ của cô sẽ sớm có mặt ở đây. Keith Clayton. Thỉnh thoảng cô lại thì thầm cái tên đó với một giọng miệt thị cùng cực.
Cô không thể tin nổi. Không, không phải vậy. Cô có thể, và cô tin vào điều đó. Ngay cả khi muốn tát cho Adam một cái vì đã hành xử như một thằng hèn thì cô cũng biết là không thể hoàn toàn trách anh ta được. Anh ta là người tốt, nhưng anh ta không, và chưa bao giờ, là lựa chọn số một cho những trò chơi cần sức mạnh và sự quyết liệt như bóng rổ và bóng chày. Chả có cơ hội nào để anh ta chống chọi lại với chồng cũ của cô cả.
Cô chỉ mong Adam tiết lộ Keith đã làm việc đó như thế nào. Mà cũng dễ hình dung thôi; cô biết là Adam thuê văn phòng của gia đình Clayton. Hầu như mọi doanh nghiệp ở đây đều thuê văn phòng của nhà đó. Liệu có phải Clayton dọa không cho thuê nữa? Hay trò "chúng tôi có thể khiến cuộc sống của anh trở nên khó khăn đấy"? Hoặc lạm dụng quyền thực thi luật pháp? Anh ta có thể đi xa đến đâu cơ chứ?
Kể từ lúc ra ngồi ngoài này, cô cố nhớ lại xem chuyện phá hoại ngầm này đã xảy ra chính xác là bao nhiêu lần. Không đến nỗi nhiều lắm, hình như là năm hoặc sáu lần gì đó, lần nào cũng kết thúc đúng theo cái cách bất ngờ và vô cớ như lần với Adam. Tính từ hồi Frank thì là bao lầu rồi nhỉ? Bảy năm trước? Chẳng lẽ anh ta đã lén đeo bám cô lâu đến thế ư? Việc ngộ ra điều này khiến ruột gan cô sôi lên nỗi căm hận và kinh tởm.
Và Adam...
Cái gì đã làm cho những người đàn ông cô chọn lựa phải tránh qua một bên và trở nên tê liệt khi Keith can thiệp vào? Ừ thì họ là một gia đình quyền lực, còn bản thân anh ta lại là đội phó cảnh sát, nhưng một người đàn ông thì cũng phải làm được gì chứ? Như là bảo anh ta đi mà lo việc của mình đi chẳng hạn? Và tại sao họ không ít nhất là đến gặp cô và nói cho cô biết? Nhưng họ không làm thế, họ chỉ lén lút bỏ đi trong sợ hãi. Keith hay bọn họ cũng vậy, cô chẳng bao giờ có được may mắn với bất cứ ai. Châm ngôn nói thế nào nhỉ? Không ai vấp hai lần vào cùng một tảng đá? Chẳng lẽ lại là lỗi của cô vì đã chọn những kẻ đáng thất vọng sao?
Có lẽ vậy, cô thừa nhận. Nhưng dù sao đó cũng không phải là vấn đề. Vấn đề là Keith đã ngầm sắp đặt để mọi chuyện xảy ra theo cách anh ta muốn. Như thể anh ta sở hữu cô.
Suy nghĩ đó lại khiến ruột gan cô sôi lên một lần nữa, và cô ước gì Logan ở đây. Không phải vì Keith sẽ sớm qua đây để trả Ben. Cô không cần anh vì lý do đó. Cô chẳng sợ gì Keith, chưa bao giờ sợ. Bởi cô biết, về bản chất, anh ta chỉ là một kẻ cậy lớn hiếp nhỏ, mà những kẻ như thế thưòng dễ chùn bước khi có ai dám đối đầu lại. Đó cũng là lý do vì sao bà không sợ Keith. Drake cũng vậy, và cô biết cậu em của mình luôn khiến Keith lo lắng.
Không, cô muốn Lo vì anh là một người biết nghe, và cô biết anh sẽ không ngắt lời cô khi cô đang thao thao bất tuyệt, không cố giải quyêt vấn đề của cô, hoặc không cảm thấy chán nản khi cô nói, "Em không thể tin được là anh ta đã thật sự làm thế," cả trăm lần. Anh sẽ để cô thoải mái trút bực bội.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, điều không nên làm nhất lúc này chính là xả hết cơn giận dữ ra. Tốt nhất là hãy để nó âm ỉ. Cô cần cảm giác đó khi đối mặt với Keith - nó sẽ khiến cô trở nên sắc bén - nhưng mặt khác, cô lại không muốn bị rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Nếu cô bắt đầu hét lên, Keith sẽ thản nhiên phủ nhận mọi chuyện trước khi cơn giận của cô xẹp xuống... Dù sao thì điều cô muốn cũng chỉ là làm sao để Keith tránh xa khỏi cuộc sống riêng tư của cô - nhất là trong lúc này, khi mà Logan đã biết rõ mọi chuyện - nhưng lại không khiến cho những ngày nghỉ cuối tuần của Ben với bố nó trở nên tồi tệ hơn, dù rằng tình hình vốn cũng đã đủ xấu rồi.
Không, sẽ tốt hơn nếu Logan không ở đây. Rất có thể Keith sẽ phản ứng thái quá nếu gặp lại Logan, có khi còn khiêu khích Logan đánh nhau nữa, và khi đó tình hình sẽ rất tệ. Nếu Logan chẳng may quá tay với chồng cũ của cô thì anh sẽ bị tống giam rất, rất dài ngày. Cô sẽ phải cảnh báo Logan trước, để anh biết được vị trí của Keith ở Hampton. Nhưng bây giờ, cô phải giải quyết vấn đề nho nhỏ của mình trước đã.
Có ánh đèn pha xuất hiện ở đằng xa. Rồi chiếc xe của Keith, từ một hình ảnh lờ mờ ẩn hiện trong không khí, hiện ra mỗi lúc một rõ ràng, lù lù một khối khi tới gần ngôi nhà. Cô thay bà lén nhìn qua rèm cửa, rồi lại lui nhanh vào. Beth đứng lên khỏi chiếc xích đu và bước tới chỗ hiên nhà khi cửa xe mở ra. Tay ôm ba lô, Ben nhảy ra ngoài và giẫm phải một vũng nước làm đôi giày bị ướt. Có vẻ thằng bé mải chạy phăm phăm về phía bậc tam cấp nên không nhận ra điều đó.
"Mẹ ơi." Hai mẹ con ôm lấy nhau, rồi Ben ngước nhìn mẹ. "Tối nay chúng ta ăn mì Ý được không?"
"Chắc chắn rồi, con yêu. Ngày nghỉ của con thế nào?"
Nó nhún vai. "Mẹ cũng biết rồi đấy."
"Ừ," cô nói. "Mẹ biết. Sao con không vào nhà thay quần áo đi? Mẹ đã nướng mấy cái bánh rồi đấy. Và nhớ cởi giày ra đấy nhé."
"Mẹ sẽ vào chứ?"
"Vài phút nữa. Mẹ muốn nói chuyện với bố con một lúc."
"Để làm gì ạ?"
"Đừng lo. Không phải là nói về con đâu."
Ben cố đọc suy nghĩ của mẹ nhưng Beth đặt tay lên vai nó. "Vào nhà đi con, bà đang đợi đấy."
Ben đi vào trong. Keith hạ cửa xe xuống khoảng chục xăng ti mét. "Hôm nay bố con tôi đã rất vui vẻ! Cô đừng có nghe nó kể sai bất cứ điều gì đấy."
Giọng anh ta đầy vẻ tự tin vênh váo. Cô nghĩ có lẽ vì Logan không có ở đây thôi.
Cô tiến một bước về phía trước. "Anh có rảnh một phút không?"
Keith nhìn cô qua khoảng hở của cửa kính, rồi lái xe vào chỗ đậu và tắt động cơ. Gã mở cửa, bước ra ngoài và chạy về phía cầu thang. Khi tới hiên nhà, gã lắc mạnh đầu để một vài giọt nước bắn ra, trước khi ngẩng lên cười với cô. Chắc gã đang nghĩ trông mình thật hấp dẫn.
"Chuyện gì thế?" gã hỏi. "Như tôi đã nói rồi đấy, chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời."
"Anh không bắt nó lau nhà bếp nữa đấy chứ?"
Nụ cười của gã héo đi. "Cô muốn gì, Beth?"
"Đừng có khó chịu như thế. Tôi chỉ hỏi một câu thôi."
Gã tiếp tục nhìn chằm chằm vào Beth, cố xem cô đang nghĩ gì. "Tôi không bao giờ hỏi cô làm gì cùng Ben khi nó ở cùng cô, và tôi hy vọng cô cũng hành xử theo cách tương tự. Giờ thì cô muốn nói về chuyện gì?"
"Thật ra là một vài chuyện." Bất chấp nỗi căm ghét trong lòng, cô vẫn nặn ra một nụ cười và đi về phía xích đu. "Anh có muốn ngồi xuống không?"
Trông Keith có vẻ bất ngờ. "Được thôi," gã nói. "Nhưng tôi không ngồi được lâu đâu. Tối nay tôi có kế hoạch rồi."
Tất nhiên là anh có rồi, cô nghĩ. Hoặc là thế, hoặc là anh muốn tôi nghĩ là anh có. Cái kiểu nhắc nhở đặc trưng từ sau khi ly dị.
Hai người ngồi xích đu. Keith đung đưa vài nhịp rồi ngả hẳn ra sau và dang rộng hai tay trên thành xích đu. "Cái này tuyệt thật. Cô làm nó à?"
Cô cố giữ khoảng cách giữa hai người càng xa càng tốt. "Logan làm đấy."
"Logan?"
"Logan Thibault. Anh ấy làm việc ở trại chó của bà tôi, anh còn nhớ chứ? Hai người đã gặp nhau."
Gã gãi cằm. "Cái gã đã ở đây tối hôm nọ ấy hả?"
Làm như là anh không biết ấy. "Đúng, chính là anh ấy."
"Và anh ta hài lòng với công việc dọn chuồng và xúc phân chứ?" gã
Cô ậm ừ, lờ đi giọng điệu rành rành là châm chọc đó.
Keith lắc đầu và thở hắt ra. "Anh ta làm việc đó thì tốt hơn là tôi." Rồi gã quay về phía cô, nhún vai. "Vậy có chuyện gì?"
Cô cân nhắc từng từ. "Nói ra điều này hơi khó..." Cô kéo dài giọng, biết rằng việc đó sẽ khiến gã thêm tò mò.
"Gì thế?"
Cô ngồi thẳng người. "Hôm trước, khi ngồi với một người bạn, tôi nghe cô ấy nói một điều mà tôi thấy khá là khó tin."
"Cô ta nói gì?" Keith rướn người ra phía trước, cảnh giác. "Hừm, trước khi kể cho anh, tôi chỉ muốn nói rằng đây là một trong những lời đồn đại. Một người bạn của một người bạn của một người bạn nghe được một chuyện, và cuối cùng thì điều đó đến tai tôi."
Vẻ mặt gã đầy hiếu kỳ. "Cô làm tôi sốt ruột rồi đấy."
"Điều cô ấy nói là..." cô ngập ngừng. Cô ấy nói rằng trong quá khứ, anh đã bám theo tôi trong tất cả những lần tôi hẹn hò. Và rằng anh nói với vài người trong số họ là anh không muốn họ quan hệ với tôi."
Cô không nhìn thẳng vào gã, nhưng từ khóe mắt, cô thấy mặt gã đờ ra. Không chỉ là sốc. Đó là vẻ mặt tội lỗi. Cô mím chặt môi để khỏi nổi xung lên.
Mặt gã trở lại bình thường. "Tôi không thể tin được." Gã gõ gõ ngón tay lên đùi mình. "Ai đã nói với cô
"Việc đó không quan trọng." Cô gạt đi. "Anh không biết cô ấy đâu."
"Tôi chỉ tò mò thôi mà," gã nài nỉ.
"Việc đó không quan trọng," cô lặp lại. "Sự thật không phải thế, đúng không?"
"Tất nhiên rồi. Sao cô có thể nghĩ ra một việc như thế cơ chứ?"
Đồ dối trá! Cô rít lên trong lòng, song vẫn cố gắng để đừng bật ra thành tiếng. Keith không nói gì mà chỉ lắc đấu.
"Tôi nghĩ có lẽ cô nên chọn bạn mà chơi. Và thành thật mà nói, tôi thấy hơi bị tổn thương vì câu chuyện này."
Cô ép ra một nụ cười. "Tôi cũng đã nói với cô ấy rằng đó không phải sự thật."
"Nhưng dù sao thì cô cũng vẫn cứ hỏi lại chính tôi cho chắc chắn."
Giọng gã có pha chút tức giận, và cô nhắc mình phải cẩn trọng.
"Anh đang thuyết phục được tôi," cô nói, cố giữ cho giọng mình được thoải mái. "Và ngoài ra, chúng ta cũng đã quen biết nhau đủ lâu để có thể nói chuyện như những người trưởng thành." Cô nhìn gã bằng đôi mắt mở to như thể mình chỉ là nạn nhân của một sai lầm ngô nghê. "Việc tôi hỏi không làm anh thấy khó chịu đấy chứ?"
"Không, dẫu sao, chỉ cần nghĩ tới điều đó là..." Keith giơ cả hai tay lên.
"Tôi không suy nghĩ gì cả. Nhưng tôi phải nói ra bởi tôi nghĩ có thể anh biết mọi người nói gì sau lưng mình. Tôi không muốn mọi người nói như vậy về bố của Ben, và tới nói với bạn tôi như thế."
Lời nói của cô gây được tác động mà cô mong muốn: gã trở nên dương dương tự đắc.
"Cám ơn vì đã bênh vực tôi."
"Chẳng có gì là bênh vực cả. Anh biết thế nào là ngồi lê đôi mách rồi đấy. Một đặc điểm khó chịu của các thị trấn nhỏ." Cô lắc đầu. "Thế những chuyện khác thì sao? Công việc vẫn ổn chứ."
"Vẫn vậy thôi. Lớp học của cô năm nay thế nào?"
"Bọn trẻ khá là tuyệt. Ít ra là cho tới lúc này."
"Tốt," gã nói. Rồi nhìn ra phía sân. "Bão quá, đúng không? Khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy đường đấy."
"Tôi cũng đã nghĩ vậy khi anh lái xe tới. Điên thật. Hôm qua ở bãi biển thời tiết vẫn rất đẹp."
"Hôm qua cô ra bãi biển à?"
Cô gật đầu. "Logan và tôi ra đó. Dạo này chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên."
"Hừ," gã nói. "Nghe có vẻ nghiêm túc đấy nhỉ."
Cô tống sang gã một cái liếc đầy hàm ý. "Chớ có nói với tôi là bạn tôi nói đúng về nhé."
"À không, tất nhiên là không rồi."
Cô nở một nụ cười trêu chọc. "Tôi biết. Tôi chỉ đùa thôi. Mà không, chúng tôi chưa hẳn là đã nghiêm túc, nhưng anh ấy là một người tốt."
Keith đan hai tay vào nhau. "Bà Nana thấy sao về chuyện này?"
"Việc đó có gì quan trọng?"
Gã cựa quậy. "Tôi chỉ muốn nói là những chuyện kiểu này có thể khá phức tạp."
"Ý anh là sao?"
"Anh ta làm việc ở đây. Mà cô biết tòa án hiện nay như thế nào rồi đấy. Cô đang mở ra triển vọng cho một vụ kiện tụng quấy rối tình dục đấy."
"Anh ấy sẽ không làm thế..."
Keith nói với vẻ kiên nhẫn như thể đang giảng giải cho một người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm. "Tin tôi đi. Ai mà chả nói vậy, nhưng hãy thử nghĩ về điều đó. Anh ta không có ràng buộc gì với cộng đồng, và nếu làm việc cho Nana, tôi ngờ là anh ta không kiếm được nhiều tiền. Tôi không có ý xúc phạm đâu. Nhưng đừng quên rằng, gia đình cô sở hữu khá nhiều đất đai." Gã nhún vai. "Tôi chỉ nói rằng nếu là cô, tôi sẽ cẩn thận hơn."
Dù chẳng hề tin những gì gã nói, nhưng cô cũng phải công nhận rằng gã nói năng nghe khá là thuyết phục, thậm chí còn tỏ ra ân cần. Y như một người bạn đang quan tâm tới hạnh phúc của cô vậỵ. Lẽ ra gã phải chọn nghề diễn viên mới đúng, cô nghĩ.
"Nhà và đất là của bà tôi. Không phải tôi."
"Cô biết luật sư có thể làm gì mà."
Đúng, tôi biết chính xác ấy chứ, cô nghĩ. Tôi vẫn còn nhớ rõ luật sư của anh đã làm gì ở phiên tòa xử quyền nuôi con. "Tôi không nghĩ đó là vấn đề. Nhưng tôi sẽ nói với bà chuyện đó," Beth đồng ý.
"Có lẽ tốt nhất là cô nên làm vậy." Giọng gã nghe đầy tự mãn.
"Tôi thấy vui vì đã nghĩ đúng về anh."
"Ý cô là sao?"
"Anh biết đấy... không có vấn đề gì với việc tôi hẹn hò với người như Logan. Ngoại trừ mối lo ngại về việc quấy rối tình dục. Tôi thật sự thích anh ấy."
Keith duỗi thẳng chân. "Tôi đâu nói là tôi không thấy vấn đề gì."
"Nhưng anh vừa nói..."
"Tôi nói là tôi không quan tâm đến chuyện cô hẹn hò với ai. Nhưng tôi quan tâm đến ai dính dáng đến cuộc sống của Ben, vì tôi quan tâm đến con trai tôi."
"Thì anh cứ quan tâm. Nhưng việc đó thì có liên quan gì?" Beth phản kháng.
"Nghĩ mà xem, Beth... cô không thấy những thứ mà tôi phải thấy. Ấy là trong nghề của cô, ý tôi là vậy. Còn tôi thì hằng ngày đều thấy những điều kinh khủng, vậy nên tất nhiên tôi phải để tâm đến bất cứ ai dành nhiều thời gian với Ben. Tôi chỉ muốn biết anh ta có phải là một gã bạo lực hay lệch lạc về tình dục không..."
"Anh ấy không thế," Beth ngắt lời. Cô thấy mặt mình đang đỏ lên. "Chúng tôi đã xem xét kỹ lai lịch của anh ấy."
"Chúng có thể làm giả được. Chả khó khăn gì cái việc xuất hiện với một lai lịch mới toanh. Sao cô có thể biết được tên thật của anh ta là Logan? Đó không phải cái mà cô có thể hỏi bất cứ ai quanh đây. Cô đã từng nói chuyện với ai trong quá khứ của anh ta chưa? Hay gia đình anh ta?"
"Chưa..."
"Vậy đó. Tôi chỉ muốn cô cẩn trọng." Gã nhún vai. "Và tôi không nói điều đó chỉ vì Ben. Vì cả cô nữa. Trên đời này có những kẻ xấu, và lý do bọn chúng chưa ngồi tù là bởi chúng biết cách che đậy kỹ."
"Anh nói như thể anh ấy là một loại tội phạm vậy!"
"Tôi không có ý đó. Có thể anh ta là người tử tế nhất, đáng tin cậy nhất thế giới. Tôi chỉ nói rằng cô không biết anh ta thật sự là ai. Và từ giờ tới lúc cô biết thì tốt hơn cô nên cẩn thận, để sau này đừng có hối hận. Cô cũng hay đọc báo và xem tin tức đấy thôi. Những gì tôi nói không phải là cô chưa từng nghe qua. Tôi chỉ không muốn bất cứ điều gì không may xảy ra cho Ben. Và tôi cũng không muốn thấy cô bị tổn thương."
Beth mở miệng định nói ra điều gì đó, nhưng lần đầu kể từ khi ngồi với chồng cũ của mình, cô không thể nghĩ ra điều gì để nói.
Kẻ May Mắn Kẻ May Mắn - Nicholas Sparks Kẻ May Mắn