Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 23 - Ngân Quỹ Của Băng Đảng
T
in tức về vụ trốn thoát của cô gái cũng đến một căn hộ khác. Đại tá Boundary ngồi trên chiếc ghế yêu thích, lắng nghe mà không bình luận gì về lời giải thích ngập ngừng của Pinto.
“Ồ, họ đi qua cửa sổ và leo xuống thang, phải không?” Đại tá nói mỉa khi anh chàng Bồ Đào Nha nói xong, “trong khi cậu ăn vạ trên thảm trải sàn, tôi đoán vậy? Chà, quả là một câu chuyện hay đến mức quái đản. Rồi cậu đã làm gì? Cậu dắt súng khắp người. Cậu có biết bắn không?”
“Ông có bắn không khi gặp Kẻ Hành Pháp?” Pinto ảm đạm nói. “Bây giờ bảo tôi lẽ ra đã phải làm gì thì có tác dụng gì?”
“Có lẽ không,” Đại tá nói. “Ôi chao, dù sao bây giờ cũng không làm được gì cả. Cô ta đã thoát, và những kế hoạch tốt đẹp của cậu cũng tan nát.”
“Đó không phải kế hoạch của tôi,” Pinto phẫn nộ. “Từ đầu đến cuối, đó là kế hoạch của ông.”
Đại tá cắn đầu điếu xì gà và trầm ngâm chiêm ngưỡng trần nhà.
“Chúng ta chỉ có thể chờ xem điều gì sẽ xảy ra,” ông ta nói. “Xét mọi khả năng, đa phần là chúng ta sẽ bị đột kích.”
Pinto tái mét.
“Phải,” Đại tá tự nhủ, “tôi đoán đây là ngày tự do cuối cùng. Chà, Pinto, tôi hy vọng cậu được đi tước dây thừng. Lao động khổ sai trong nhà tù thời xưa.”
“Ồ, ông hãy im ngay về chuyện dây thừng,” Pinto gầm gừ. “Đây không phải chuyện đùa.”
“Đây không phải chuyện đùa,” Đại tá nói. “Nếu phải, nó sẽ là một chuyện đùa khiến người ta cười nhiều nhất. Anh có biết loại chuyện đùa khiến người ta cười nhiều nhất không, Pinto? Đó là khi có ai đó hứng đòn, và chúng ta sẽ là những kẻ hứng đòn.”
“Ông có nghĩ cô ta sẽ khai với cảnh sát không?”
“Khả năng là rất lớn. Thật khó tin rằng cô ta sẽ không nói gì với cảnh sát. Tôi rất mừng là đã không dính vào chuyện đó.”
Pinto nhảy vọt lên.
“Ông mà không dính vào chuyện đó!” Anh ta hét lên. “Ông ngập trong đó lên đến cổ!”
Đại tá lắc đầu.
“Pinto, tôi tuyệt đối không liên quan gì,” ông ta nói và gẩy tro xì gà vào lò sưởi. “Tôi không thể bị nhận dạng trong phi vụ bất hạnh này dù chỉ một dấu vân tay.”
Anh chàng Bồ Đào Nha gườm gườm nhìn ông ta.
“Vụ này là vậy hả? Ông lừa gạt bọn tôi? Ông không liên quan gì cả, còn chúng tôi thì dính nhăng trong đó.”
“Hãy ngồi xuống, đồ ngốc. Lừa gạt cậu? Mới chỉ bị kéo chân một cái mà cậu đã quýnh lên. Tôi chỉ đơn giản nói rằng đó không phải vấn đề mà tôi quan tâm. Chuyện tôi không quan tâm là điều tốt cho cậu. Cảnh sát muốn truy ai? Cậu, Crewe và những người còn lại trong chúng ta ư? Không hề! Bọn họ truy tôi. Chặt thân cây, rồi tất cả cành lá sẽ chết cùng nó. Cậu hiểu không? Vặt đi một vài cành nhánh, thậm chí cành chết, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có liên hệ cậu với vụ án này cũng không đủ, trừ khi họ lôi được tôi vào. Họ muốn truy những con mồi lớn, chứ không bắn gà con. Nếu cô ta nói với cảnh sát, họ sẽ dò xét vài ba ngày, để xem họ có thể lôi tôi vào đến đâu. Và nếu có bất kỳ liên hệ nào, dù chỉ một chút, Pinto - chà, họ sẽ siết cậu không nghi ngờ gì, nhưng đương nhiên họ cũng sẽ siết tôi.”
Đại tá nhả một vòng khói xanh và nhìn nó bay lên trần nhà.
“Ưu điểm của việc có một cộng sự làm ăn như tôi, chính là, tôi là một loại bảo hiểm cho những tay lừa vặt. Tôi là con cá lớn mà họ đang cố gắng câu, và mồi cho nó không phải loại mồi cậu nuốt được.”
“Tôi đã đốt tất cả các giấy tờ mà tôi giữ,” Pinto giải thích, “và xóa mọi dấu vết.”
“Khi cậu tự đốt thuyền mà đến với tôi,” Đại tá nói, “cậu đã đốt tất cả những gì đáng phải đốt. Tôi nói với cậu rằng họ không truy đuổi cậu. Hoặc là tôi hoặc không ai cả. Có lẽ họ sẽ dọa cho cậu sợ,” ông ta ngẫm nghĩ nói, “vì hy vọng cậu sẽ biến thành bằng chứng cho King. Tôi có cảm giác rằng cậu sẽ không sao cả; nếu tôi có cảm giác ngược lại, Pinto, đêm nay cậu sẽ không được thấy tiết mục mở màn tại rạp Orpheum đâu. Còn bây giờ,” Đại tá nói, “chúng ta sẽ đi chơi.”
Ông ta đột ngột đứng dậy, bước vào phòng ngủ và quay ra với chiếc mũ phớt rộng vành. Ông ta thấy Pinto đang cắn móng tay, lo lắng nhìn ra cửa sổ.
“Tôi không muốn đi chơi,” Pinto nói.
“Đi thôi,” Đại tá nói. “Dù sao đi nữa, ở lại đây thì có lợi gì? Ngoài ra, nếu họ định siết cậu, tôi không muốn họ tóm được cậu trong phòng tôi. Chuyện đó không hay ho gì.”
Họ đi xuống cầu thang ra phố, và vài phút sau đi dạo qua Công viên Cây xanh, Đại tá bước đi với hình ảnh của một nhà tư sản đầy thỏa mãn với điếu xì gà hút dở, hai bàn tay bắt lại sau đuôi áo khoác len lông cừu.
“Tôi không biết làm sao ông có thể nói họ không có bằng chứng chống lại ông. Giả sử Crotin lảm nhảm?”
“Lão ta chưa hề ngừng lảm nhảm,” Đại tá nói với vẻ triết lý, “nhưng tôi không thấy có gì khác biệt. Pinto, cậu vẫn chưa hiểu phương pháp của tôi, tôi ngờ rằng cậu sẽ không bao giờ hiểu. Cậu thông minh, được việc, nhưng nếu cậu điều hành băng đảng này, cậu sẽ đẩy nó vào nhà giam trong vòng một tháng. Lấy Crotin làm ví dụ,” ông ta nói. “Tôi dám đảm bảo lão ta cảm thấy xót xa, và có lẽ Kẻ Hành Pháp chết tiệt kia đang đứng đằng sau nói với lão rằng…” ông ta ngừng lại. “Không, hắn cũng sẽ không,” ông ta nói sau một lúc suy nghĩ, “Kẻ Hành Pháp cũng không biết gì nhiều hơn tôi.”
“Ông đang nói về chuyện gì?”
“Crotin,” Đại tá nói, “lão không có bất cứ bằng chứng nào chống lại tôi. Cậu thấy đấy, tôi không làm ăn qua thư từ. Các cậu thường xuyên muốn tôi viết thư cho người này người kia, nhưng thư là bằng chứng. Cậu hiểu không? Crotin có bằng chứng gì? Hoàn toàn không, tôi chưa bao giờ viết một dòng nào cho lão. Crewe đưa lão đến căn hộ. Chúng ta đã mời lão một bữa tối và trình bày đề nghị bằng lời lẽ đơn giản. Lão không có gì có thể đưa ra trước thẩm phán và bồi thẩm đoàn; tuyệt đối không một thứ gì.”
Ông ta lấy điếu xì gà khỏi miệng và phả ra một đám khói.
“Đó là cách tôi gây dựng sự nghiệp - không thư từ, không tài liệu, không có gì mà luật sư có thể giải thích đầu đuôi tai nheo.”
“Vậy còn những tài liệu mà Hanson nói?”
Đại tá nhíu mày rồi cười.
“Chúng chẳng là gì hơn hồ sơ về các giao dịch của chúng ta và chúng không phải là bằng chứng. Tại sao, ngay cả cảnh sát cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm chúng. Nhân tiện, tôi chưa xong chuyện với Crotin đâu,” ông ta nói sau giây lát.
“Tôi nghĩ ông ta đã xong chuyện với ông,” Pinto rầu rĩ nói.
Đại tá gật đầu.
“Tôi đoán vậy, nhưng lão chưa xong chuyện với băng đảng của chúng ta. Cậu có thể làm việc với lão được rồi.”
“Tôi?” Pinto kinh hãi nói. “Này này Đại tá, ông không nghĩ giờ là lúc chúng ta thu mình lại…”
“Thu mình lại?” Đại tá khinh miệt nói. “Chúng ta có thể gặp rắc rối hoặc không. Nếu chúng ta không gặp rắc rối, chẳng thà cứ tiếp tục. Ngoài ra, chúng ta muốn có tiền. Công việc kinh doanh đã chững lại, và chúng ta không hề làm một vụ nào kể từ vụ Spillsbury, món tiền đó không tồn tại lâu. Chúng ta đã chia chiến lợi phẩm thành sáu phần, Pinto, có nghĩa là một phần rất ít cho mỗi người.”
“Giờ ông định đi đâu?” Người kia hỏi, khi Đại tá đổi hướng.
“Tôi nhận ra rằng chúng ta có thể đến ngân hàng và xem số dư. Ngoài ra, nếu tỉ giá không có lợi cho chúng ta, tôi muốn bảo Ferguson mua đô la.”
Hội sở hoành tráng của Ngân hàng Victoria & City ở phố Victoria chỉ cách công viên một quãng ngắn. Bất kể quan điểm của Ferguson, người quản lý, đối với tư cách đạo đức của Đại tá như thế nào, ông ta vẫn khá nể trọng Đại tá trong tư cách một nhà tài chính, và Dan Boundary lập tức được đưa vào văn phòng quản lý.
Ông ta đi khá lâu, trong khi Pinto sốt ruột đợi bên ngoài. Đại tá không bao giờ mời các thành viên khác, thậm chí cả hội đồng tối cao, chia sẻ bí mật tài chính của mình. Tất cả bọn họ đều biết đại khái về tình trạng của ngân quỹ, nhưng chỉ mình Đại tá nắm được con số thực tế tại Victoria & City. Thông lệ của Băng đảng Boundary (như đã được tiết lộ sau đó) là chia lãi, sau mỗi phi vụ, mỗi người đều lấy phần mình xứng đáng được hưởng. Tiền được chia giữa năm người, cổ phần thứ sáu được gọi là tài khoản của liên minh, một quỹ chung mà tất cả đều có thể rút ra ở những thời điểm cần thiết.
Quỹ của liên minh không được ghi nhận trong sổ sách ngân hàng. Nó được gọi là “Tài khoản B”. Các chi phí hoạt động thường được thanh toán từ tài khoản riêng của Đại tá, và được bù lại khi chia lãi. Ông ta là chủ nhân tuyệt đối trên sổ dư tài khoản của mình, nhưng yêu cầu phải có ba chữ ký để xuất một chi phiếu từ “Tài khoản B”. Một trong những mục tiêu của chuyến thăm của Đại tá là giảm xuống còn hai chữ ký, vì cái chết của Solomon White đã loại bỏ một trong những người phải ký.
Ông ta trở lại với Pinto, dường như không quá hài lòng.
“Có rất nhiều tiền trong tài khoản liên minh,” ông ta nói. “Tôi đã xóa bỏ tên của Solly, và từ nay chữ ký của tôi và cậu, hoặc của tôi và Crewe, là đủ rồi.”
“Hoặc là của tôi và Crewe, tôi giả sử?” Pinto gợi ý, và Đại tá mỉm cười.
“À, không,” ông ta nói. “Tôi không phải là người tin tưởng trung thành vào sự cần thiết tuyệt đối của bất kỳ người nào, nhưng tôi đã đảm bảo rằng chữ ký của Dan Boundary là không thể thiếu trước khi tài khoản đó bị chạm vào.”
Họ quay lại công viên, và Đại tá dẫn giải triết lý của mình về cách sống sai lầm.
“Kẻ điều hành một doanh nghiệp trung thực nhưng pha trộn nó với một công việc gian dối chắc chắn sẽ bị bắt,” ông ta nói, “vì tâm trí anh ta tập trung vào phần công việc không đem lại lợi nhuận của trò chơi. Anh phải điều hành một doanh nghiệp lừa đảo một cách trung thực nếu muốn né tránh luật pháp đồng thời trả cổ tức lớn. Họ gọi hệ thống của chúng ta là tống tiền, nhưng hoàn toàn không phải. Một kẻ tống tiền yêu cầu một thứ gì đó mà không mang gì đến đổi chác, và sớm muộn gì cũng bị bắt. Chúng ta cung cấp tiền mặt tại chỗ cho tất cả những thứ chúng ta lấy, và điều đó gây trở ngại cho pháp luật. Chúng ta cũng không phải những người duy nhất ở London, hoặc ở Anh, hoặc trên thế giới, đang kiếm những món hời bằng cách dọa nạt những kẻ mà chúng ta mua hàng. Chuyện đó được thực hiện mỗi ngày tại London; nó được thực hiện bởi những doanh nghiệp ủy thác kiểm soát các cửa hàng nhỏ ở vùng ngoại ô; thậm chí được thực hiện bởi các công ty khổng lồ dối trá với một thương nhân nhỏ khốn khổ rằng, nếu anh ta không ngừng bán một món hàng nào đó, họ sẽ không cung cấp hàng cho anh ta. Pinto, sống là săn mồi. Rai lầm duy nhất mà kẻ gian từng mắc phải chính là khi anh ta vượt ra khỏi công việc hợp pháp của mình và để một số điều cân nhắc khác, ngoài việc thu gom tiền, làm ảnh hưởng đến mình.”
“Ông nói vậy nghĩa là gì?” Anh ta ghét Đại tá khi ông ta ở trong tâm trạng thích giao tiếp như thế này.
“Chà,” Đại tá nói chậm rãi, “tôi đã không theo sát Maisie White ráo riết như vậy nếu như cậu không thích và muốn có cô ta. Đấy chính là cái mà tôi gọi là để cho tình yêu can thiệp vào chuyện làm ăn.”
“Nhưng ông nói rằng ông sợ cô ta khai báo. Ông đừng chụp nó lên đầu tôi,” Pinto phẫn nộ.
“Tôi đã sợ, và cũng không sợ,” Đại tá nói. “Tôi nghĩ rằng tôi hầu như đã thuyết phục chính mình rằng cô ta là một mối họa. Tất nhiên, cô ta không phải. Ngay cả Solomon White cũng không phải là mối nguy hiểm.”
Ông ta ngừng bặt, rồi nói chậm rãi và điểm ngón trỏ to lớn lên ngực của người đối thoại:
“Hãy nhớ kỹ sự thật này, Pinto, rằng tôi không có ác ý gì với cô White, và tôi không nghĩ rằng cô ta có thể làm hại tôi. về phần mình, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương một sợi tóc hoặc gây hại gì cho cô ta dù chỉ một chút. Tôi tin rằng cô ta cũng không có gì chống đối tôi, và tôi nói với bất cứ ai có liên hệ với tôi - thực ra là các cộng sự làm ăn - rằng cô gái có gì không liên quan gì.”
Chậm rãi, dứt khoát, từng lời mang trọng lực, Đại tá phát biểu, nhưng Pinto không cười. Anh ta từng nhìn thấy Đại tá trong tâm trạng dịu dàng này trước đây, và biết rằng Maisie White đã đến ngày tận số.