Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 23: Con Rái Cá Khoét Một Lỗ Thủng
V
ài hôm sau, Kazan đã lấy lại đủ sức khoẻ và hoàn toàn bình phục. Nhưng lòng căm thù đối với lũ hải ly đáng nguyền rủa chỉ càng thêm sâu sắc. Đối với nó, tiêu diệt kẻ thù đã trở thành một ý nghĩ ám ảnh ngày đêm làm đảo lộn đầu óc.
Kích thước đạp mỗi ngày một to kinh khủng. Công cuộc hàn gắn con đê triển khai sâu thêm dưới nước nhờ công sức liên tục khẩn trương của các kỹ sư bốn chân. Có ba cái hang đã nhô cao lên. Mỗi một ngày qua, nước lại dâng lên cao hơn, mặt ao cứ đều đặn lan rộng mãi, nhận chìm tất cả.
Hễ không bận săn bắt miếng ăn cho bản thân và Sói Xám, Kazan lại nằm rình. Lúc nào nó cũng lần mò quanh ao, tìm cơ hội thuận lợi để giết một thành viên dại dột nào đó của bộ tộc Răng Sứt.
Chính bằng cách đó Kazan đã chộp được và cắn chết một con hải ly to đi quá xa bờ. Ba hôm sau. lại đến lượt ba chú hải ly con, đang vùng vẫy trong bùn cách bờ độ vài bước. Kazan điên tiết đã thực sự xé nát chúng ra từng mảnh.
Răng Sứt bèn quyết định hchỉ làm ban đêm, còn ban ngày toàn thể bộ tộc cứ ở trong hang. Kazan không vì thế mà chịu thua. Vối tài săn đêm nên hai đêm liền, nó lại giết được hai con hải ly. Vậy là trong bảng thành tích nó đã ghi được bảy tên, khi con rái cá nhảy vào sân khấu.
Chưa bao giờ Răng Sứt lại đứng giữa hai kẻ địch quyết liệt và dữ tợn hơn cái bọn đang bám riết lấy nó lúc này. Trên đất liền, Kazan là bực thầy của nòi giống nó nhờ nhanh nhẹn, thính hơn, và mưu mẹo trong chiến đấu hơn. Dưới nước thì rái cá là mối đe doạ tệ hại nhất.
Ở nước, rái cá còn nhanh hơn cá, là thức ăn chính của nó. Răng rái cá nhọn như những mũi kim thép. Da rái cá lại nhẵn bóng, trơn tuột, đến mức bọn hải ly dù đông đến mấy cũng không thể cản đựợc nó tuột khỏi qua chân.
Không hơn gì hải ly, rái cá cũng không khát máu. Ấy thế mà, trong toàn cõi bắc địa, nó là giống tiêu diệt hải ly ghê gớm nhất. Đối với chúng, nó là kẻ thù quái ác, nguy hại nhất.
Chính trong những đợt rét dữ dội trong mùa đông, rái cá thực hiện công việc khủng khiếp nhất của nó. Nó không tấn công bọn hải ly ngay trong hang ổ ấm áp của chúng. Nhưng cũng như con người sử dụng mình nổ, nó khoét một lỗ thủng trong thân đê, dưới mặt băng. Thế là mức nước lập tức hạ xuống, băng đá rã ào ào, và hang ổ nhô ra trơ trụi. Lũ hải ly chẳng mấy clúc chết rét trong hang. Vì mặc dù có bộ lông dày, giống thú này rất sợ nhiệt độ thấp thường hạ xuống đến bốn năm mươi độ âm trong trong mùa đông ở Canada. Đối với chúng, nước và băng để chống đỡ lại cái rét ngoài trời cũng cần như lửa đối với con người.
Hai ngày ròng rã, con rái cá cứ ngược xuôi xung quanh con đê và dòng nước ao sâu. Kazan, tưởng nó là một con hải ly, cố rình bắt nó nhưng không được. Về phía mình, con rái cá rất dè dặt nhìn Kazan và lúc nào cũng đứng ngoài tầm của Kazan. Không con nào nhìn nhận con nào làm đồng minh cả.
Lũ hải ly vẫn tiếp tục công việc, dè dặt gấp bội, nhưng không một phút nào bỏ việc. Mực nước vẫn dâng.
Ngày thứ ba, bản năng phá hoại của con rái cá quyếtđịnh phải hoạt động. Nó nhảy xuống nước, dùng cái đầu nhỏ sục sạo khắp nơi, và ra công xem xét phía dưới móng đê. Chẳng mấy lúc, khám phá ra một điểm yếu, nơi gỗ, xi măng hợp thành một khối kém đồng nhất và, với những cái răng nhỏ nhọn, nó bắt đầu công việc đào khoét.
Từng phân từng phân một, cứ đào cứ gặm tới mãi, nó lách được một lối đi trong con đê. Cái lỗ nhỏ tròn do nó khoét rộng gần hai mươi phân đường kính. Sau sáu giờ làm việc, con đê hoàn toàn bị xuyên thủng.
Thế là, qua lối thoát đó, nước ùa sang, như nước trong thùng tô nô ồng ộc chảy qua lỗ lù. Kazan trông thấy con rái cá, thoả mãn về công trình, ngoi ra khỏi nước, trèo lên đê, ngồi vầy nước. Chỉ trong nửa tiếng, mức nước ao hạ xuống trông thất và do áp lực của nước, cái lỗ thoát tự nó cứ rộng mãi ra.
Lại nửa giờ nữa, ba cái hang cũng khô và lớp bùn dưới hang hiện ra.
Mãi đến lúc ấy Răng Sứt mới bắt đầu lo sợ. Hốt hoảng, nó tập hợp đoàn lại quanh nó. Lũ hải ly chạy ngược chạy xuôi, điên cuồng bơi lội lung tung, không để ý gì đến Kazan và Sói Xám nữa. Một con hải ly to vừa đến gần, lập tức Kazan, có Sói Xám theo sau, chỉ hai nhảy đã ở trên mình nó. Cuộc chiến diễn ra nhanh gọn và tàn nhẫn; thoáng một tí bầy hải ly đã trông thấy người anh em của chúng bị cắn gãy cổ. Chúng liền đổ xô cà về phía bờ bên kia.
Trong khi ấy, Răng Sứt, cùng với số thợ giỏi nhất, đã lăn xuống dòng nước còn lại, phía dưới đê, cố tìm cái lỗ rò để bịt lại thật nhanh. Lúc này con rái cá đã rút lui.
Công việc phải làm rất khó khăn và, lũ hải ly, sau khi gặm cho vừa kích thướcm phải lôi qua lớp bùn một số cành cây. Ngoài ra, trong cuộc chiến đấu để giành giật lấy cuộc sống này còn phải phơi mình ra chống chọi với nanh vuốt Kazan và Sói Xám. Đôi bạn cứ bì bõm trong bùn, cố lần ra thật xa bờ và hăm hở trong việc lùng giết. Trong buổi chiều, năm con hải ly lớn khác và một chú hải ly tí nhau lại gục xuống và bị xé xác.
Cuối cùng, Răng Sứt bịt được lỗ rò, nước lại bắt đầu lên và cuộc tàn sát chấm dứt.
Con rái cá to, đi ngược dòng nước, đã nằm cách đó độ nửa dặm để nghỉ ngơi. Ruỗi dài trên một gốc cây, nó sưởi mình dưới những tia nắng cuối cùng của chiều tà. Ý đồ của nó là ngay ngày mai sẽ lại đi xuống chỗ ngọn đê, tái diễn cái trò đục khoét. Đây là phương pháp quen thuộc và trò vui riêng của nó.
Nhưng người trọng tài kỳ dị và không ai trông thấy được, người mà dân da đỏ gọi là Ô-xơ-ki hay “Thần linh”, cuối cùng cũng chiếu cố đến Răng Sứt và bộ tộc khốn khổ của nó.
Thấy ao lại đầy, Kazan và Sói Xám cũng quyết định đi ngược dòng nước, tìm những con hải ly khác để giết, nếu vô phúc có con nào lạc về phía ấy.
Như ta đã nói con rái cá này to, màu xám và đã già rồi. Trong mười năm nó đã sống để chứng tỏ cho con người biết là nó tinh quai láu lỉnh hơn họ. Biết bao thợ săn đã đặt bẫy để bắt nó mà không kết quả. Trong các lòng suối, lòng khe, những thợ bẫy mưu mẹo đã không khéo dùng gỗ khúc và đá to xếp thành những hành lang rồi đặt ở cuối đường những cái hàm thép. Lúc nào nó cũng làm cho mấy ngài bẫy thú bị tưng hửng.
Rất ít thợ săn trông thấy nó. Nhưng dấu chân nó để lại trên bùn hoặc trên lớp cuội cũng đủ nói lên tầm vóc nó. Nếu nó không biết tự bảo vệ như thế, thì tấm da mùa đông mịn màng tuyệt vời của nó từ lâu đã lên đường về với những cửa hàng lộng lẫy của châu Âu! Vì bộ lông của nó quả thật xứng đáng với một quận công hoặc một nữ công tước, với một đức vua, hay một hoàng đế. Mười năm ròng nó đã biết sống và thoát khỏi sự thèm khát của bọn nhà giàu.
Nhưng vào buổi chiều hè đó, nó lại mất cảnh giác. Làm gì có người thợ săn nào để giết nó vì về mùa này bộ da của nó không có chút giá trị nào cả. Điều đó, bản năng và thiên nhiên bảo cho nó biết. Vì thế phần vì mệt mỏi và phần vì ngây ngất ánh nắng ấm áp, dã dày lại căng đầy cá mà nó đang bận tiêu hóa, nó ngủ một cách say sưa, thanh thản, chườn ườn trên gốc cây ở đầu dòng nước.
Bước nhẹ như ru, Kazan cùng với Sói Xám đi đến. Gió rất thuận không phản bội chúng và chẳng mấy lúc đưa đến cho chúng mùi tanh của con rái cá.
Chúng thấy đó là mùi của một con thú ở nướcm một mùi tanh hôi của cá, và chúng yên trí sẽ gặp một trong số kẻ thù đuôi to. Chúng càng phải khôn ngoan dè dặt và đến được trước mặt con rái cá, không một tiếng động. Kazan chợt đứng sững lại và, để báo hiệu, đưa vai khẽ chạm vào sói mù.
Tia nắng cuối cùng xuyên qua cành lá đã tắt và hoàng hôn bắt đầu xuống. Trong cánh rừng đang tối dần, một con cú cất tiếng khàn khàn đầu tiên chào đón bóng đêm. Trên gốc cây con rái cá cựa mình. Nó có cảm giác khó chịu và nheo cái mõm tua tủa râu lại. Nó sắp tỉnh dậy thì Kazan đã nhảy bổ vào nó.
Diện đối diện, trong một đọ sức đàng hoàng, con rái cá còn có thể tự vệ và tỏ rõ tài sức của mình. Nhưng Sơn Lâm lần này đã quyết định là nó phải chết. Ô-xơ-ki, vị Thần linh tối cao và phép tắc vô cùng, đang đè nặng lên nó. Ngài còn đáng sợ hơn cả con người nên nó không có cách nào thoát khỏi ngài.
Bao nhiêu nanh Kazan đều cắm sâu vào mạch máu cổ con rái cá. Nó chết ngay tức khắc, không kịp biết ai đã nhảy vào nó. Còn Kazan và sói cái thì lại tiếp tục công việc tìm kiếm hải ly để cắn cổ, không ngờ rằng giết con rái cá, chúng đã bỏ mất người bạn đồng minh duy nhất, lẽ ra người bạn đó dần dà sẽ buộc kẻ thù chung cuối cùng phải rời khỏi đầm lầy.
Đối với chúng cảnh ngộ từ đó chỉ càng xấu thêm. Răng Sứt và bộ tộc nó, giờ đây không còn rái cá nữa, tha hồ theo đuổi công cuộc xây dựng. Chúng không bỏ lỡ thời cơ và, sang tháng bảy, hầuhết khu vực trũng mà đầm lầy chiếm cứ đều nằm sâu dưới mặt nước.
Kazan và Sói Xám hãi hùng trước cái quyền năng bất khả khuất phục đó, nó khiến chúng nhớ lại quyền năng của con người. Vào một đêm trăng tròn, to, trắng, chúng đành bỏ chốn cư trú cũ, ngược dòng sông, đi suốt đêm không dừng lại, mãi cho đến chỗ đóng đô của đoàn hải ly đầu tiên. Chúng vội vã đi vòng xa và tiếp tục hướng về phía Bắc.