Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 22 - Trứng-Động[5] Và Hạn Hán Lương Thực
S
au khi ngưng cười và lau sạch những giọt nước mắt hoen bùn khỏi gương mặt, hai bố con tôi chia nhau bữa ăn. Ở giữa chúng tôi là một bữa tiệc đoàn viên với bánh mì, pho-mát, nho và hành. Tôi không thể ngừng mỉm cười.
“Mẹ và em gái con đâu?” Bố hỏi. “Họ có được an toàn không?”
“Mẹ vẫn ở nhà. Annabella cũng thế, cho đến khi nó theo con leo lên cây đậu thần.”
“Cây đậu thần ư?” Bố nhăn mặt bối rối, khiến tôi sực nhớ ra rằng bố chưa hề hay biết điều gì về những hạt đậu thần của Jaber cả. Tôi thuật lại cho ông cách tôi lên đây như thế nào, và Annabella cũng nối gót ra sao. “Nhưng con bé trốn thoát rồi,” tôi trấn an bố, bỏ qua chi tiết cụ thể về cách thức nó trốn thoát. Cái sự thật rằng con bé đang có mặt ở đây đã đủ khiến bố lo lắng lắm rồi. Vì lợi ích của chính Annabella, tôi mong rằng lũ tiên tí hon tử tế như những gì con bé hằng tin tưởng.
“Ôi, Bells. Bố hy vọng con bé vẫn ổn.”
“Em sẽ ổn thôi,” tôi nói. “Con chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói điều này, nhưng Annabella rất thông minh. Thông minh hơn cả con về nhiều mặt.”
Bố cười khúc khích. “Con bé giống mẹ con. Mẹ luôn luôn nhanh nhạy hơn bố, và bố không thể nào bắt kịp cho đến tận ngày hôm sau. Bà ấy sẽ lo lắng phát ốm lên mất, tội nghiệp mẹ con.”
“Bố nghĩ có bao giờ chúng ta được gặp lại họ nữa không ạ?”
“Mong là có,” bố nói. “Bố đã không dám cho rằng sẽ được gặp lại bất cứ ai trong nhà ta lần nữa, nhưng giờ thì bố đã có con ở đây, nên bố buộc phải tin rằng sẽ có cách.”
Thình lình tôi bắt gặp Tom đang thập thò đằng sau một quả trứng. Nó chằm chằm nhìn tôi và bố.
“Tom!”, tôi gọi. “Tớ đã tìm được bố tớ rồi này! Ông ấy đây! Chẳng kỳ diệu lắm sao? Cuối cùng chúng ta cũng tìm được ông ấy!”
Tôi cứ ngỡ điều này sẽ khiến Tom vui mừng, hoặc ít nhất cũng khiến nó phần nào tha thứ cho tôi, nhưng Tom thậm chí còn không buồn mỉm cười. Mắt nó lại long lanh nước và cằm bắt đầu run lên. Nó thả rơi chỗ thức ăn trên tay và chạy mất. Trong vòng chưa đầy một phút đám thức ăn đã đi sạch, bị chộp lấy bởi những người công nhân đói khát.
“Cậu nhóc có vẻ không vui vì con tìm thấy bố,” bố nhận xét.
“Nó đang giận con,” tôi nói. “Nó phải xuống đây là do lỗi của con. Nó đang giúp con tìm kiếm bố thì chúng con bị bắt, nhưng con không hiểu sao nó không vui mừng dù chỉ một chút về việc con tìm thấy bố.”
Bố vỗ vỗ vào lưng tôi. “Đôi khi con người ta có những diễn biến nội tâm mà chúng ta không thể đọc thấu.”
Tôi ngả đầu lên vai bố. Tôi đủ thấu hiểu chứ. Tom không có bố và nó sợ hãi. Chúng tôi bị bắt giữ bởi những người khổng lồ, bị cầm tù trong một hầm ngục tối tăm, sâu thẳm, luôn ngột ngạt khói lửa, nhưng vào giây phút ấy tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, đến mức có thể trôi bồng bềnh bên trên tất cả.
Tôi đã tìm thấy bố. Chúng tôi cũng sẽ tìm được đường ra khỏi đây. Chúng tôi sẽ tìm được đường về nhà.
o O o
“Làm việc thôi, Jack,” bố bảo tôi khi bình minh tới.
Những lời nói ấy khiến tôi ngập tràn hạnh phúc, bởi nó đến từ bố. Tôi cảm thấy mình có thể làm việc hàng ngàn năm trong cái hang này, chừng nào còn có bố ở bên.
Bố huýt sáo khi giơ cây rìu lên và bổ xuống một quả trứng.
“Con đánh mất cây rìu của bố rồi,” tôi nói. “Con mang theo để đánh nhau với bọn khổng lồ, nhưng rồi lại đánh mất nó trong trận chiến với tiên tí hon.”
“Không sao đâu. Ở đây thiếu gì rìu.” Bố lại bổ nhát nữa xuống quả trứng, khiến nó vỡ đôi thành hai nửa. Hôm qua tôi chưa để ý lắm, nhưng những quả trứng này trên thực tế rỗng lòng - lớp vỏ trứng dày khoảng tầm cánh tay tôi. Có thứ gì đó rơi ra khỏi khoảng giữa trống rỗng của quả trứng và lăn thẳng vào chân tôi. Tôi lượm nó lên. Đó là một vật hình bầu dục màu nâu sẫm nhẵn thín, to ngang với một quả trứng bình thường ở Bên Dưới.
“Cái gì đây ạ?”, tôi hỏi bố.
“Chỉ là hòn đá bên trong quả trứng thôi ấy mà, con biết đấy, như kiểu lòng đỏ ấy. Nhìn kìa!”
Bố chỉ về phía một người đàn ông khác cũng đang cố chẻ một quả trứng. Ông ta gõ nó bằng búa và đục, cuối cùng nó cũng bửa đôi. Cái “lòng đỏ” lăn ra khỏi phần ruột. Một người công nhân khác lượm nó lên và ném thẳng vào trong một ngọn lửa, nơi nó cháy xèo xèo và bốc khói.
Tôi xoay xoay cái lòng đỏ trong bàn tay. “Nó có ăn được không ạ?”
Bố nhún vai. “Con thử đi.”
Tôi nhìn bố, hơi lưỡng lự, nhưng bố mỉm cười và vẫy tay khích lệ. Tôi hít hít cái lòng đỏ và bấm móng tay vào nó. Hợp lý mà. Người ta vốn dĩ không ăn vỏ trứng, mà chỉ ăn phần ruột lỏng sền sệt bên trong.
Tôi ngoạm một miếng rồi vội vã phun ra phì phì. Tởm quá! Cái lòng đỏ này khô rang và đắng nghét tựa gỗ tươi. Vị của nó y hệt như chất độc vậy. Tôi hết khạc lại nhổ, cố gắng xua tan cái cảm giác lợm giọng khỏi khoang miệng.
Bố phì cười. “Đắng lắm hả? Tất cả chúng ta đều đã nếm thử. Bố thậm chí còn cố nướng nó lên cơ, nhưng việc này chỉ khiến nó tệ hơn. Nó chỉ dùng làm củi đun được thôi. Hơi nhiều khói chút, nhưng cháy tốt. Con mà tìm được thì cứ ném nó vào lò nhé.”
Tôi lập tức quăng nó vào ngọn lửa, vui mừng vì tống khứ được nó. Đúng là kinh tởm! Tôi không thể xóa bỏ được cái vị khó chịu ấy khỏi miệng suốt cả ngày hôm đó, và thứ nước nhiễm kim loại kia chỉ càng khiến cho tình trạng thêm tệ hại.
Bố tiếp tục chẻ vụn vàng, còn tôi chịu trách nhiệm thu gom và mang vàng đến lò nung. Tôi ngày càng tìm thấy thêm nhiều lòng đỏ. Màu sắc chúng dao động từ nâu sang đen, kích thước thì đủ chủng loại, từ bé như móng tay út của tôi đến lớn như quả dưa hấu. Thỉnh thoảng tôi đút một vài hạt tròn trịa vào trong túi áo cùng với cây súng cao su. Khi cần, chúng sẽ có ích cho việc rèn luyện mục tiêu. Có lẽ tôi có thể ném một hạt vào người Tom nữa, nó sẽ nghĩ đây là trò vui và chúng tôi lại có thể tiếp tục nghịch ngợm cùng nhau như trước. Chốn này cần có một trò chơi khăm để khiến mọi vật trở nên bớt u ám hơn.
Nhưng vào lần tiếp theo gặp Tom, nhận thấy nét u tối và đờ đẫn trong ánh mắt nó, tôi lẳng lặng nhét cây súng cao su trở lại vào trong túi. Tôi đã nghĩ gì vậy? Một trò chơi khăm chỉ đem lại tiếng cười và sự sảng khoái vào những thời khắc vui vẻ, còn khi mọi việc trở nên khó khăn, nó giống như việc nhổ vào mặt của ai đó, hoặc đạp vào một người khi anh ta đã ngã xuống, tôi không thấy việc đó vui vẻ chút nào nữa.
o O o
Trong hầm ngục, thời tiết luôn luôn nóng bức. Chỉ có những cơn mưa vàng, và mưa lương thực, nhưng hiện tượng thứ hai thì chẳng bao giờ là đủ cả.
“Có vẻ như càng nhận được nhiều trứng vàng, thì chúng ta càng ít được cho ăn,” bố nói. “Liệu còn chút lương thực nào không đây?”
Việc này gợi tôi nhớ đến cảnh tượng đã chứng kiến trong Điện Vàng. Tôi kể cho bố nghe về việc cái cây nọ đã héo úa ngay sau khi Vua Barf bắt con gà đẻ trứng vàng.
“Bố có nghĩ rằng điều đó có liên quan đến nạn đói của người khổng lồ không ạ?”
Bố ngừng tay và ngồi lên rìa của quả trứng đang chặt dở. Giờ nó đã được bửa làm đôi, và cái lòng đỏ đang lăn vòng quanh một cách uể oải, như thể chính nó cũng đang cảm thấy mệt mỏi. “Có thể. Ở nông trại, anh chỉ có thể thu hoạch những gì anh đã gieo trồng. Anh không thể biến không thành có được.”
“Thế con gà đã biến thứ gì thành vàng mới được chứ?” Tôi hỏi. “Có thể nào nó được rút ra từ những vật thể sống không? Sự sinh sôi có quyền năng rất mạnh mẽ, phải không bố?”
“Cực kỳ mạnh mẽ,” bố nói. “Từ một cái hạt tí hon, con có thể trồng nên một cái cây to lớn như cả một gã khổng lồ. Đó chính là phép thuật.”
Ngày tháng nơi đây như hòaà vào nhau, và não bộ chúng tôi cũng vậy - giống như pho- mát nóng chảy, nóng hổi và dính sệt. Thật khó để không nghĩ tới thức ăn. Tôi sẽ không có ý định từ chối một phần pho-mát của bà Martha đâu. Tôi cũng rất thích được bơi lội trong bánh pút-đinh, hoặc súp đậu. Đến cả bố cũng không thể ngừng nói về thực phẩm.
“Con gầy nhom như một cái vỏ đậu ấy, con trai ạ,” bố bảo. “Bố có thể đánh đổi mọi thứ lấy một vốc hạt đậu. Bất cứ thứ gì màu xanh đều có vẻ ngon lành. Lá, cỏ hay thậm chí lũ sâu róm xanh lè lông lá cũng được. Những con sâu róm khổng lồ, béo mọng.”
o O o
Một buổi tối nọ, sau một ngày làm việc nóng bức dài lê thê, Đức vua mở vỉ lò. Lão ta hạ cái bệ gỗ xuống lấy tiền vàng như mọi khi. Thế rồi lão vác một cái bao căng phồng đến bên trên cửa hầm ngục. Chúng tôi há miệng và chìa tay, nhưng thứ rớt xuống không phải là lương thực.
“Trứng-động!”, ai đó thét lên.
Vô số trứng vàng dội xuống như đá tảng. Chúng lăn theo sườn ngọn núi trứng, tạo nên một trận sạt lở khủng khiếp. Ai nấy co giò chạy và khom người tìm nơi ẩn nấp.
“Vào đây, Jack!” Bố đậy một nửa quả trứng rỗng lên mình tôi, bao bọc lấy tôi như một con chim non trong khi cơn mưa trứng vẫn rơi xuống loảng xoảng khắp hầm ngục. Khi cơn trứng-động đã qua, bố nhấc cái vỏ lên khỏi tôi. Ngọn núi trứng vàng đã được đắp đầy gấp bội, hàng chục quả trứng vẫn còn lăn lóc và rung rinh khắp các xó xỉnh của hầm ngục, nhưng không có chút lương thực nào rơi xuống. Tất cả chúng tôi đều ngước lên chờ đợi thêm, tuy nhiên vẫn chẳng thấy gì hết. Đức vua đã đặt cái vỉ lò lại chỗ cũ và bỏ đi.
Chúng tôi lê lết qua suốt ngày làm việc hôm sau như thể tất thảy đều phải đeo thêm những sợi xích nặng trịch vào mắt cá. Tôi thu gom vàng, buộc lòng nốc thật nhiều nước để làm đầy cái bụng rỗng không. Đến cuối ngày, tôi gần như không thể di chuyển chiếc xe cút kít được nữa. Mọi người tập trung toàn bộ số vàng lại. Không nhiều như mọi khi, nhưng Đức vua vẫn phải cho chúng tôi ăn chứ. Chúng tôi không thể tiếp tục làm ra vàng cho lão ta nếu như chẳng có gì bỏ bụng.
Ầm, ầm, ẦM!
Đức vua đã tới. Lão mở vỉ lò và hạ cái bệ xuống. Chúng tôi chầm chậm chất vàng và Đức vua kéo cái bệ lên. Lão đếm vàng, không quên thực hiện đầy đủ các nghi thức hít ngửi và thủ thỉ với chúng.
Chúng tôi, đói khát và kiệt quệ, khắc khoải chờ cơn mưa lương thực tuôn rơi.
Cuối cùng, Đức vua cũng làm mưa bánh mì và pho-mát. Bánh mì thiu, pho-mát mốc. Cơn mưa thực phẩm chấm dứt quá chóng vánh, và chúng tôi vẫn ngước lên chờ đợi. Chừng ấy công sức lao động trong cái đói cồn cào gan ruột, và đây là phần thưởng cho chúng tôi sao?
“Này! Này!” Ông thợ bánh Baker la lên. “Phần còn lại đâu rồi? Chỗ này chẳng đủ cho một con gà nhép!”
“Tỏ ra biết ơn một chút đi,” Đức vua nói. “Hôm nay bọn mi đã làm cho trẫm rất ít vàng.”
Ông thợ bánh Baker mặt đỏ tía tai, cuộn hai bàn tay lại thành nắm đấm. Có thứ gì đó trong ông ta dường như đã bùng nổ. Lòng nhẫn nhịn. Niềm hy vọng. Hay sự minh mẫn? “Biết ơn? Biết ơn ư? Mi ăn cắp của chúng ta và bắt chúng ta lao dịch, mà chúng ta lại phải tỏ ra biết ơn? Mi chẳng là gì ngoài một tên bạo chúa ngu ngốc, trộm cướp, trí trá và lười chảy thây!”
Nổi trận lôi đình, Đức vua thò xuống một cái kìm gắp than và kẹp lấy ông thợ bánh Baker. Vua Barf lôi ông ta lên đỉnh cái vỉ lò và treo ông ta lủng lẳng, đầu lộn xuống đất.
“Trẫm là vua của bọn mi!” Lão gầm lên. “Tất cả những gì bọn mi có là của trẫm. Tất cả những gì bọn mi thấy là của trẫm. Chỗ vàng bọn mi làm ra là của trẫm, và bất cứ thứ gì trẫm chọn trao cho bọn mi cũng là của trẫm nốt. Khi bọn mi không tỏ vẻ biết điều, trẫm sẽ nổi cơn thịnh nộ đó.” Lão giằng lấy chỗ thức ăn trong tay ông thợ bánh và thả ông ta ra bằng cái kẹp gắp than, khiến ông này ngã lộn nhào xuống ngọn núi trứng và nằm bẹp thành một đống dưới chân núi. Vua Barf quẳng chỗ lương thực ấy vào ngọn lửa, và mọi người chỉ biết đứng trơ ra nhìn nó cháy xèo xèo và tan thành tro bụi.
“Kẻ kế tiếp ra đây xem nào?” Đức vua hỏi, khua khoắng cây kẹp gắp trong không khí. “Kẻ nào dám cãi lời trẫm, Đức vua của bọn mi?”
Không ai nói một lời. Không ai dám thở mạnh. Đó là khoảnh khắc mà cụ tổ Jack sẽ đứng lên chống lại Đức vua - khi tất cả đã thua cuộc, khi không có ai khác dám ra mặt. Lẽ ra tôi phải đóng vai Jack Vĩ đại, nhưng lúc này tôi chẳng hề có cảm giác ấy. Tôi chỉ là một thằng bé tí hon, răm rắp thực thi mệnh lệnh của Vua Barf, bởi vì tôi không muốn bị nghiền nát hay nướng chín.
Tôi, Jack, yếu đuối và hèn kém, vô phương khuất phục được tên khổng lồ hung ác.