He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2940 / 33
Cập nhật: 2016-06-25 10:11:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 23: Hư Hư Thực Thực
êm khuya lành lạnh, tiếng sóng vỗ vào be thuyền chanh chách, cùng với gió sông lồng lộng, nếu người có tâm sự buồn như Trường Phong có lẽ không lúc nào tìm được một giấc ngủ yên lành.
Chàng ngồi trên mũi thuyền, bâng quơ nhìn dòng nước Trường Giang sôi sục, mà thả tâm tư u uẩn vào cõi hoài niệm yêu thương.
Con thuyền cứ lặng lờ trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng Trường Phong lại chống sào hướng mũi thuyền. Giữa lúc tâm trạng chìm lắng trong cõi bâng quơ thì Đình Phụng gọi khẽ sau lưng Trường Phong:
- Âu đại ca.
Chàng giật mình quay lại:
- Đình Phụng... Sao cô nương còn chưa đi nghỉ?
Đình Phụng lắc đầu:
- Làm sao muội ngủ được khi Âu đại ca ngồi ngoài này.
- Tại hạ không sao đâu. Đêm nay trên sông nước Trường Giang. Tại hạ cảm thấy tâm hồn lắng dịu, để quên những kỷ niệm đã nặng lòng với Khả Ngọc.
- Khả Ngọc không xứng với đại ca đâu.
- Tại hạ không xứng với nàng thì đúng hơn. Thôi không nhắc đến nàng nữa.
Chàng đứng lên nói:
- Cô nương hãy vào trong khoang nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ tới Động Đình hồ.
- Đình Phụng muốn ngồi đây với đại ca.
Nàng nũng nịu:
- Đại ca khôn lắm, cảnh đẹp Trường Giang chỉ dành riêng cho đại ca thôi à?
Nàng quay trở vào khoang một lúc sau trở ra, trên tay có sẵn một bầu rượu năm cân.
Đình Phụng cười khúc khích, chìa bầu rượu đến trước mặt Trường Phong nói:
- Cảnh đẹp Trường Giang, chúng ta cùng đối ẩm qua đêm được chứ?
Trường Phong mỉm cười:
- Tại hạ sợ cô nương sẽ gọi tại hạ là Tửu quỷ.
- Một tửu quỷ như đại ca thì bao nhiêu nữ nhân trong giang hồ phải e lệ khi đối mặt.
Nàng rót rượu ra chén, đưa qua Trường Phong:
- Đình Phụng mời đại ca.
Chàng đón chén rượu, uống cạn. Men nồng, khiến tâm trí Trường Phong sảng khoái, hồ hởi.
Chàng ngẫu hứng nhìn sóng nước đặt một câu thơ:
“Nhi nữ thẹn thùa dâng mỹ tửu, Lãng tử bâng khuâng lạc giữa dòng”.
Đình Phụng vỗ tay thỏ thẻ nói:
- Hay... Hay... Đại ca vừa cao thâm về võ học, vừa tràn ngập tâm hồn thơ.
Trường Phong lắc đầu khoát tay:
- Ba tiếng lóng võ vẽ đâu thể gọi là thơ. Nếu Trường Phong đặt thơ, có lẽ những bậc tiền bối Lý Bạch, Đỗ Phủ hay Thôi Hiệu chắc phải bẻ bút, vì nghĩ rằng trên đời sao có ngươi ngông cuồng xem thường thơ như vậy.
Đình Phụng rót rượu ra chén. Nàng nhấp một ngụm nhỏ rồi trao cho Trường Phong:
- Kẻ biết thơ và yêu thơ đã là người có thơ. Trên đời có người yêu thơ, nhưng cũng có người yêu kẻ làm thơ, dù những bài thơ đó chưa phải là thơ. Đình Phụng kính đại ca một chén coi như tâm tình của mình dành cho bài thơ đại ca vừa xuất khẩu.
Trường Phong mỉm cười đón chén rượu trên tay Đình Phụng nói:
- Xem chừng chúng ta có thể uống mãi mà chẳng bao giờ biết say. Như người xưa nói, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.
Chàng ngửa cổ uống hết số rượu trong chén.
Đình Phụng đón lại chiếc chén, nhìn Trường Phong nói:
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, rất đúng. Nhưng nếu kẻ tri kỷ lại là hồng nhan nhi nữ thì e rằng Thiên bôi quá ít.
Sắc diện hây hây đỏ, nàng e lệ nhìn chàng.
Đình Phụng vừa tính rót rượu ra chén, bất thần Trường Phong nhanh như cắt chộp chén trên tay nàng. Đình Phụng còn đang ngạc nhiên thì một con cá từ dưới sông phóng vọt lên.
Trường Phong dùng chén đón con cá đó. Con cá nhỏ cỡ hai ngón tay, óng ánh sắc vàng trông thật là huyền ảo.
Trường Phong vừa đặt chén xuống mặt bàn thì chung quanh thuyền trồi lên những tiêu khúc nghe thật là du dương, khoáng đạt.
Chàng nói khẽ với Đình Phụng:
- Chúng ta có khách.
Từ dưới mặt nước bốn nàng cung nữ với trang phục bó chẽn, ôm sát lấy người, như muốn phơi bày tất cả mọi đường nét kiến tạo của tạo hóa. Trên bộ trang phục đó, óng ánh những chiếc vảy bạc, ngỡ như họ là những cư dân dưới thủy cung.
Bốn nàng đưa tiêu lên miệng, hai cánh môi chúm chím ngỡ như bốn trái đào chín mọng.
Tiêu ca nổi lên, mà bất cứ ai nghe đều cho rằng mình đã lạc vào cõi mơ trong truyện thần tiên.
Bốn nàng ngư nữ lượn lờ quanh thuyền, tiêu ca cứ vang lên lúc trầm lúc bổng, nghe thật là miên man, vừa huyền hoặc vừa mê hồn.
Tiếng tiêu, lúc vang xa tít tận trời cao, lúc như ngay trước mặt Trường Phong. Rồi thỉnh thoảng chàng ngỡ như tiếng tiêu kia là những tiếng sét hãi hùng vỗ thẳng vào thính nhĩ.
Trường Phong giật mình. Chàng nhìn chằm chằm Đình Phụng:
- Chết rồi...
Đến bây giờ chàng mới nhận ra vẻ mặt ngơ ngác của Đình Phụng. Nhanh như cắt, Trường Phong thi triển chỉ công điểm luôn vào huyệt vi lư để bế thính nhĩ nàng.
Đồng lúc chàng vận chuyển huyết khí tạo thành vầng hồng quang bao bọc thân ảnh mình. Những tiêu khúc huyền hoặc kia thoáng chốc như tan vào cõi hư vô bởi không thể thâm nhập vào thính nhĩ Trường Phong.
Bốn ngư nữ bỏ ống tiêu xuống, quẫy mạnh một cái, họ như những con cá chép lướt mình trên mặt nước, và chỉ trong chớp mắt đã định thân trên sàn thuyền.
Khi bốn ngư nữ vừa trụ thân xong, từ dưới mặt nước một lão nhân, tay lăm lăm ngọn chĩa ba lao lên và chễm chệ đứng nhìn Trường Phong.
Lão cất tiếng ồn ồn nói:
- Cao nhân... Cao nhân.
Trường Phong dời huyết nhãn hừng hực nhìn thẳng vào mặt lão nhân hỏi:
- Tại hạ bất kính không biết lão tiền bối là ai?
Lão nhân dáo dác nhìn quanh thuyền rồi đóng đinh vào bầu rượu trên bàn Trường Phong nói:
- Rượu lão chưa uống mà cao nhân đã dùng rồi.
Nghe vị lão nhân nói, Trường Phong liền giải tỏa Huyết Ảnh công, phục hồi chân tướng.
Lão nhân thấy chân diện mục của chàng, thốt tiếng ngạc nhiên:
- Ý...
Trường Phong nói:
- Vãn bối thật là bất kính, mạo muội lên thuyền của tiền bối.
Lão nhân chiếu nhãn quang đùng đục vào mặt Đình Phụng:
- Ta ngỡ mình gặp một cao nhân tiền bối nào, không ngờ lại diện kiến một gã thiếu niên còn non choẹt.
- Tại hạ thất kính, lên đây mà không xin phép tiền bối.
Lão nhân khoát tay:
- Ngươi khỏi dùng lời khách sáo làm gì. Đã lên thuyền của ta thì phải trả lại cho ta.
- Vãn bối sẵn sàng mua lại chiếc thuyền này của tiền bối.
Lão nhân xụ mặt xuống nói:
- Ngươi coi khinh ta quá. Ta đâu cần kim tiền, vàng nén, hay ngọc ngà châu báu. Ta chỉ cần ngươi thực hiện ba điều kiện, nếu ngươi qua được thì chiếc thuyền này sẽ thuộc về ngươi.
- Tại hạ lỡ lên thuyền của lão tiền bối, giờ tiền bối không cho ngụ thì tại hạ và Phụng muội sẽ rời ngay.
- Muốn rời chiếc thuyền này ngươi cũng phải thực hiện ba điều kiện của lão phu. Bằng như ngươi không muốn làm gì cả, thì hãy đi một mình, còn để vị cô nương kia lại đây.
Trường Phong nheo mày nhìn lão nói:
- Lão tiền bối muốn giữ Đình Phụng lại để làm gì?
Lão già cười khà một tiếng, chỉ tay về phía đám ngư nữ:
- Lão phu muốn gầy dựng một đội ngư nữ để luyện thành trận pháp Tiêu Hồn, nhưng còn thiếu một nữ nhân. Nếu có thêm vị cô nương này, lão xem với cốt cách của thị, y có thể là đội trưởng.
Trường Phong lắc đầu:
- Lão tiền bối đã thất vọng rồi. Tại hạ không thể để Đình Phụng ở đây một mình.
Lão nhân ngửa mặt cười khằng khặc. Lão cắt tràng cười phẫn khí đó, nhìn Trường Phong buông một lời lạnh nhạt:
- Lão phu quyết như vậy rồi. Ngươi không còn cách nào can được lão đâu.
- Nếu tại hạ thực hiện đủ ba điều kiện của lão tiền bối.
Lão già ậm ự:
- Nếu thực hiện được thì chính lão phu sẽ rời bỏ con thuyền này.
- Thế thì tiền bối hãy nói những điều kiện đó đi.
Lão nhìn Trường Phong như muốn ước lượng võ công của chàng, rồi từ tốn nói:
- Điều kiện thứ nhất ngươi chịu đựng nổi điệp khúc Tiêu Hồn của Tứ ngư.
- Tại hạ đã thưởng thức rồi, khúc tiêu hồn kia chẳng làm gì được tại hạ đâu.
- Lần này khác đấy. Điều kiện thứ hai ngươi phải thắng bốn nàng ngư nữ của lão.
- Tại hạ cũng rất muốn thử tài họ.
- Điều kiện thứ ba...
Lão chằm chằm nhìn Trường Phong:
- Ngươi phải thắng lão phu.
- Đây đúng là một điều kiện khó khăn cho tại hạ. Thắng thì tại hạ không dám, nhưng thủ hòa tại hạ nghĩ không khó lắm đâu.
Lão nhân gật gù:
- Nếu hôm nay một thiếu niên như ngươi vượt qua những điều kiện của Ngư Trường Điếu Tẩu này thì lão thề sẽ không ló ra khỏi Động Đình hồ nữa.
Trường Phong mỉm cười:
- Nếu tiền bối khẳng định như vậy thì chắc phải thị vào Tứ ngư và võ công của mình.
Ngư Trường Điếu Tẩu vỗ tay vào ngực mình:
- Lão phu dám tự thị đoán chắc rằng, trên giang hồ không một ai có thể sánh ngang với lão phu.
Trường Phong cười khẩy một tiếng:
- Lão có nghe đến Bạch Liên thánh cô chưa?
Ngư Trường Điếu Tẩu lắc đầu:
- Lão phu chưa từng nghe cái tên đó.
- Vậy thì tiền bối lần đầu mới bước ra khỏi Động Đình hồ.
Lão nhân chằm chằm nhìn Trường Phong, rồi gật đầu hô luôn:
- Ừ... Đây là lần đầu tiên lão phu rời khỏi Động Đình hồ.
- Hèn chi tiền bối không nghe danh Bạch Liên thánh cô. Được rồi chúng ta bắt đầu giao thủ.
Ngư Trường Điếu Tẩu vỗ tay ba cái, rồi lùi bộ về sau.
Bốn ả ngư nữ đồng loạt nhón gót, di chuyển bằng mười đầu ngón chân. Dáng của họ uyển chuyển, lượn lờ cảm tưởng chẳng hề chạm đến nền thuyền.
Ngọc tiêu đưa lên miệng, hai cánh môi chúm chím, liền đó tiêu khúc Tiêu Hồn cất tiếng nghe du dương. Cùng với tiêu khúc ấy, bốn ngư nữ lượn lờ quanh Trường Phong. Họ như bốn con cá lặng lờ vây quanh lấy chàng.
Tiêu khúc bất chợt biến tấu qua điệp khúc bi ai, và ngay đó trên khóe mắt của các nàng lóng lánh những hạt lệ ngọc trong veo. Chính người thổi tiêu còn khóc, huống gì người nghe tiếng tiêu ai oán, u buồn đó.
Trường Phong bâng quơ nghĩ đến ngày hôm nào quần hùng như bầy hổ dữ vây lấy thân mẫu mình. Thân xác của người bị chém ra từng đoạn một, máu nhuộm cả trang y chàng.
Chàng mường tượng đâu đó tiếng mẹ chàng kêu gào thảm thiết, bất giác lệ anh hùng cũng rịn ra. Trường Phong muốn hết khóc, thì bên tai chàng đã có tiếng ai truyền âm nhập mật nghe như tiếng muội kêu:
- Tiêu Hồn tiêu rất lợi hại, muốn phá nó phải định tâm ngay từ lúc khúc tiêu trỗi lên.
Nếu không sẽ bị ảo giác sai khiến, biến thành kẻ ngu đần.
Nghe tiếng truyền âm nhập mật đó, Trường Phong giật mình, và cũng ngạc nhiên vô cùng. Chàng liếc xéo về phía Ngư Trường Điếu Tẩu nghĩ thầm:
“Nếu mình chủ quan thì chút nữa thôi đã bị hại bởi khúc tiêu hồn của lão nhân này”.
Nghĩ như vậy, chàng chú tâm định thần, mặc cho bốn ả ngư nữ tấu khúc. Chờ cho khúc tiêu đạt đến cảnh giới vô vi, Trường Phong mới vận chân khí vỗ mạnh hai tay vào nhau.
- Bốp...
Tiếng vỗ tay của chàng như tiếng ầm ầm, phá tan khúc nhạc ủy mị, huyền ảo.
Bốn ả ngư nữ thối luôn về sau nửa bước. Trong lúc đó Ngư Trường Điếu Tẩu nhìn Trường Phong bằng ánh mắt lạ lẫm khôn lường. Quả thật lão chưa thể tin được, dù chứng kiến việc chàng dùng Thanh Âm Chân Dương phá vỡ nhạc khúc do chính mình tạo ra.
Ngư Trường Điếu Tẩu buột miệng thốt:
- Hảo công phu... Hảo công phu. Lão phu bội phục.
Trường Phong ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối quá khen.
Chàng vừa thốt xong mấy lời khách sáo đó, thì bên tai lại vang lên những tiếng truyền âm vo ve:
- Cẩn thận... Hãy cẩn thận.
Trường Phong đảo mặt một vòng, ở trên chiếc thuyền này, ai vừa mách bảo chàng.
Ngư Trường Điếu Tẩu mỉm cười. Lão khoa tay một vòng là đà lướt quang Trường Phong.
Khúc tiêu hồn lại vi vu vang lên nhưng lần này họ vừa thổi vừa kết hợp những động tác như một bầy cá linh diệu lượn lờ quang chàng.
- Xoẹt...
Trường Phong giật mình như người nằm trong mộng. Bốn ả ngư nữ kia, như chui ra từ các vỏ bọc vẩy cá, để biến thành những nữ thần khỏa thân của biển cả.
Bây giờ xung quanh chàng là bốn nàng tiên cá chẳng còn lớp vẩy che thân, uyển chuyển với những bước đi như múa như mời, vừa lâm ly vừa gợi cảm, hòa nhịp cùng nhạc khúc như tiếng gợi mời dâng tặng.
Động tác của bốn ngư nữ càng lúc càng cuồng nhiệt hơn tưởng chừng như họ muốn xông thẳng vào chàng.
Tim Trường Phong đập rộn lên, mặc dù chàng biết đây là một trận pháp nhưng quả thật trận pháp này vô cùng kỳ dị, khiến thần trí mơ mơ, không phân định được. Mồ hôi tuôn ướt đẫm hai bên thái dương, mặc dù đã dùng nội khí tiên thiên ngự trị tâm não, nhưng Trường Phong vẫn có cảm giác mình đang lọt thỏm vào một dòng nước xoáy cuộn, với những ý tưởng vẩn đục mơ hồ.
Một ánh chớp lóe rực trên bầu trời, cũng là lúc Trường Phong chợt thấy tám cánh tay nõn nà vươn ra chộp xuống thân thủ mình. Những cái chộp đó trông rất là tầm thường, nhưng tiềm ẩn bên trong là những sát thủ rờn rợn.
Trường Phong thét lên, liền thi triển ảnh cước, lòn lách trong bóng trảo công của bốn ngư nữ. Đồng thời phát tác luôn một ngọn Huyết Ảnh chưởng vỗ thẳng vào một ả ngư nữ.
Chàng không thể tin được, khi ngọn Huyết chưởng tưởng như chạm vào đối phương thì ả ngư nữ kia chỉ vặn mình như loài thủy quái đã tránh dễ dàng. Thấy thân pháp của ả Trường Phong chột dạ.
Nếu với thân pháp đó, thì bốn ả ngư nữ kia chẳng phải tầm thường, Trường Phong hét lên một tiếng, trổ luôn thân pháp Quỷ Ảnh lướt ra ngoài nửa trượng, phiêu phiêu đứng trên mạn thuyền.
Bốn ả ngư nữ như hình với bóng bám rịt lấy chàng.
Đột nhiên lúc đó, Trường Phong nghe tiếng khí công lướt xẹt qua bên hông mình.
- Rét...
Hai ả ngư nữ bị trúng khí công, lật nhào ra sau. Hai chân giẫy đành đạch.
Trường Phong nheo mày, lẩm nhẩm:
- Âm Công Lượng Cực Tử.
Hai ả ngư nữ còn lại sững sờ, thì đã bị Trường Phong dụng huyết chỉ điểm luôn vào Đan Điền. Hai người sụm xuống, rồi té lăn ra sàn thuyền.
Trường Phong quay lại Ngư Trường Điếu Tẩu.
- Lão tiền bối vừa giúp tại hạ... Tại sao như vậy?
Khi chàng đối nhãn với Ngư Trường Điếu Tẩu mới ngờ ngợ, chính lão cũng đang ngạc nhiên như mình.
Ngư Trường Điếu Tẩu nhìn quang rồi đóng đinh nhãn lực vào Đình Phụng.
Trường Phong nói:
- Có phải vừa rồi lão tiền bối đã trổ một ngọn Âm Công Lượng Cực Tử?
Ngư Trường Điếu Tẩu quay lại chàng nói:
- Lão phu không có giúp ngươi đâu. Trên chiếc thuyền này, dứt khoát phải có một người thứ ba, ngoài ngươi và vị cô nương này.
Chàng nghĩ ngay đến Hoàng Thúy Nga.
- Chẳng lẽ Thúy Nga...
Trường Phong lắc đầu. Không thể nào như vậy được, nếu Thúy Nga ở đây sao mấy ngày qua chàng chẳng hề phát hiện. Và nếu không phải nàng thì ai vừa rồi đã dụng Âm Công Lượng Cực Tử giúp mình?
Trường Phong bất giác đưa tay lên miệng gọi lớn:
- Thúy Nga... Cô nương đang ở đâu?
Ngư Trường Điếu Tẩu nghiến răng kèn kẹt:
- Tiểu tử... Ngươi đừng gọi nữa, mất công. Bốn thị nữ cung hầu của lão phu tính sao đây?
Chàng nheo mày:
- Tiền bối đã chứng kiến, tại hạ không ra tay hạ thủ họ mà.
- Hừ... Ngươi không ra tay, nhưng ngươi lại là kẻ gián tiếp. Lão phu thu nạp ngươi trước rồi bắt ả kia thế vào chỗ cung hầu của mình.
Ngư Trường Điếu Tẩu vừa nói vừa dâng chĩa ba áp sát vào Trường Phong. Sự thể đã đến nước này, Trường Phong không thể nào đứng yên chờ chết, và những lời của Ngư Trường Điếu Tẩu khiến cho ý chí quật cường, kiều ngạo của chàng dâng cao.
Khi lão vừa áp vào Trường Phong, trong chớp mắt đã tấn công ba độc thức liên hoàn, mũi chĩa ba như những ngọn tầm sét, đánh thẳng vào Trường Phong.
Trường Phong lắc mình tung lên cao, ngọn chĩa ba lướt qua dưới đế giày chàng. Từ phía trên, Trường Phong vỗ xuống một đạo Huyết Ảnh chưởng.
Ngọn chưởng với mười thành nội khí, có thể khai thiên phá thạch nếu trúng sàn thuyền, có lẽ chiếc thuyền sẽ vỡ nát.
Bóng chưởng đỏ ối chớp động, thì Ngư Trường Điếu Tẩu lùi về sau hai bộ, dùng chĩa ba hướng lên đỡ.
Ầm...
Khí chưởng phản hồi, hất chàng lộn lên cao.
Trong lúc đó, Ngư Trường Điếu Tẩu mặc dù vẫn trụ thân, nhưng sàn thuyền dưới đế giày lão đã rạn nứt.
Không cho Trường Phong có thời gian định thân, Ngư Trường Điếu Tẩu phóng chĩa ba tạo ra chòm tinh vân dày đặc vây chặt lấy thân ảnh Trường Phong.
Bị khí lực phản hồi đẩy chàng lên không, chưa tìm được điểm tựa trụ lại, đã thấy chung quanh mình đầy bóng chĩa tràn ngập sát khí. Trường Phong không khỏi lúng túng, chàng sực nghĩ đến ngọn trủy thủ linh vật, liền dụng luôn ngọn đao đó đỡ những mũi chĩa của Ngư Trường Điếu Tẩu.
Chát... Chát... Chát...
Ngư Trường Điếu Tẩu thối lui về sau, tròn mắt nhìn ngọn trủy thủ lấp lánh trên tay Trường Phong. Lão lắc đầu quầy quậy, ngọn chĩa ba chỉ còn lại là một khúc thép dài chưa đầy ba tấc.
Lão quẳng khúc sắt xuống sàn thuyền, rồi bất ngờ lao mình xuống dòng Trường Giang.
Trường Phong gọi với theo:
- Tiền bối... Tiền bối.
Đình Phụng lúc này mới choàng dậy. Nàng vỗ tay vào trán nói:
- Nhức đầu quá...
Trường Phong bước lại canh bên nàng, hỏi:
- Cô nương có sao không?
- Muội thấy nhức đầu quá...
Nàng nhìn bốn ả ngư nữ:
- Họ là ai, sao lại lõa lồ nằm trên sàn thuyền?
Trường Phong ửng mặt:
- Họ chính là chủ nhân của chiếc thuyền này. Tại hạ thật là hồ đồ, tắc trách, ngỡ đây là thuyền bỏ hoang, không ngờ lại là của một lão nhân kỳ lạ.
- Lão nhân đó đi đâu rồi?
- Ngư Trường Điếu Tẩu vừa đấu với Trường Phong, và đã nhảy xuống nước rồi. Vương cô nương... Trên chiếc thuyền này có chuyện kỳ lạ vừa mới xảy ra. Vừa rồi, tại hạ thắng được bốn ả ngư nữ kia nhờ sự giúp đỡ của Thúy Nga.
Đình Phụng sửng sốt nhìn chàng:
- Thúy Nga có mặt trên thuyền này à?
- Tại hạ không biết, nhưng vừa rồi có một người sử dụng tuyệt thức Âm Công Lượng Cực Tử trợ giúp Trường Phong. Trên giang hồ, ngoài Thúy Nga ra đâu còn ai biết tuyệt thức đó nữa.
- Thế thì chúng ta hãy tìm nàng coi.
- Chúng ta đã ở trên thuyền này mấy ngày rồi có thấy bóng dáng nàng đâu.
Trường Phong vừa nói dứt câu, chiếc thuyền chao nghiêng qua một bên. Đình Phụng như mất thăng bằng chúi người vào lòng Trường Phong.
Trường Phong đỡ nàng lên, băng mình đến bẹ thuyền, thét lớn:
- Lão tiền bối đừng làm như vậy.
Dưới nước, Ngư Trường Điếu Tẩu ngửa mặt cười khanh khách:
- Sao lão lại không được phá thuyền của mình chứ? Thuyền của ta... ta phá chẳng cán dáng gì đến ngươi.
Ngư Trường Điếu Tẩu vừa nói vừa giơ cao song thủ nện một quả đấm nghìn cân vào be thuyền.
Ầm...
Sau cú đấm đó, vách thuyền đã bị lủng một lỗ to. Nước Trường Giang ào ào tuôn vào trong khoang.
Trường Phong hét lên:
- Lão thật là ích kỷ và bỉ ổi.
- Ngươi đã giết bốn thị nữ cung hầu của lão phu, chặt đứt đoạn ngọn chĩa lưu ly, còn muốn lão phu tặng không cho chiếc thuyền này à?
Ngư Trường Điếu Tẩu ngụp đầu xuống nước, rồi trồi lên. Lão hướng về phía Trường Phong, phùng mang trợn má phun một vòi nước thẳng tắp như kẻ chỉ.
Ngọn nước đó như một sợi tơ, rít trong gió, Trường Phong chỉ kịp lách đầu qua, thì tia nước như một mũi tên khoan lỗ trên vách thuyền.
Ngư Trường Điếu Tẩu quắc mắt nói lớn:
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm... Để lão phu nhận chìm chiếc thuyền này rồi sẽ tính đến cái mạng của ngươi.
Đình Phụng nắm tay Trường Phong nói:
- Đại ca... Thuyền của người ta thì trả cho người ta chúng ta chẳng cần thiết đến cái thuyền này nữa.
Trường Phong gật đầu.
Đình Phụng mỉm cười nói:
- Mình đi thôi.
Trường Phong trợn mắt:
- Đi bằng cách nào.
Đình Phụng chỉ xuống mặt nước:
- Nhảy đại xuống nước.
Trường Phong tỏ vẻ lưỡng lự, Đình Phụng nói tiếp:
- Đại ca đã từng cắp Phụng muội, giờ thì thực hiện lại cách đó thôi.
Chiếc thuyền nghiêng hẳn qua một bên. Nước Trường Giang sùng sục sôi như muốn nhận chìm chiếc thuyền bé bỏng, trông ngỡ chiếc lá bé xíu đang lọt vào dòng xoáy.
Chiếc thuyền lật nghiêng một bên, chẳng còn cách gì khác, Trường Phong choàng tay ôm xốc qua eo lưng Đình Phụng. Chàng điểm mũi giày băng mình xuống nước.
Ngư Trường Điếu Tẩu trồi lên, chực vươn trảo thủ chộp vào chân chàng. Nếu lão tinh mắt một chút đã có thể nhận ra hai ngón tay của Đình Phụng óng ánh như ngọc pha lê.
Trảo thủ của Ngư Trường Điếu Tẩu vừa chạm đến cổ chân Trường Phong thì lão cũng vừa có cảm giác mát lạnh ngay thiên đỉnh.
Lão chỉ vừa kịp há miệng, nước Trường Giang ồng ộc ập vào cái miệng toang hoác của Ngư Trường Điếu Tẩu.
Sóng nước Trường Giang kéo Ngư Trường Điếu Tẩu trôi tuột xuống đáy sông, mà Trường Phong chẳng hề hay biết gì.
Chàng kè Đình Phụng, mắt nhìn quanh nói:
- Vương cô nương hãy cẩn thận. Lão thủy quái đó không để chúng ta yên đâu.
Đình Phụng mỉm cười, đối mặt với chàng:
- Có đại ca bên cạnh, Đình Phụng chẳng sợ lão thủy quái đó đâu.
oo Không gian im lặng quá, chẳng một bóng người, chẳng một tiếng động, ngỡ như chốn này là cõi hoang vu ông tạo cố tình nặn ra nó. Trường Phong đang ngồi cạnh Vương Đình Phụng, nàng co ro như muốn khỏa lấp cái lạnh bằng chính thân thể mình. Bất giác Trường Phong cũng xúc động, thương hại nàng.
Trong sự trống vắng, lạnh lẽo, Trường Phong lại nghĩ đến Khả Ngọc. Chàng nhìn xuống Đình Phụng mà so sánh, tưởng tượng, phải chi Khả Ngọc đang ở cạnh bên mình.
Đình Phụng chớp mắt nhỏm dậy hỏi:
- Đại ca đã thức rồi à?
Trường Phong mỉm cười:
- Huynh đã thức rồi.
Chàng đổi cách xưng hô với Đình Phụng. Dù sao trong hoàn cảnh này, Trường Phong không muốn tạo sự xa cách với nàng. Với lại bây giờ, chàng còn đang mang nặng mối hận với Khả Ngọc.
Trường Phong nhìn Đình Phụng nói:
- Thấy Phụng muội ngủ ngon, huynh...
- Có đại ca bên cạnh, Phụng muội cảm nhận sự an lành vô cùng.
Đình Phụng ngước nhìn lên trời. Xa xa trong tầm mắt của nàng là ngọn núi Kỳ Lân.
Đình Phụng chỉ tay về phía ngọn núi đó nói:
- Đại ca thấy ngọn núi kia không?
Trường Phong gật đầu:
- Thấy.
- Ngọc Điện U Linh nằm ngay trong ngọn núi đó.
- Tại sao Phụng muội biết?
Đình Phụng nũng nịu:
- Đại ca không nhớ chính Phụng muội đã lấy trộm đóa Hồng Liên?
- Phụng muội đã biết được bí mật của đóa Hồng Liên?
Đình Phụng gật đầu:
- Trí mẫn của muội cũng không thua kém Bạch Liên thánh cô, chúng ta hãy đi đến đó.
Trường Phong gật đầu.
Chàng và nàng phải mất nửa buổi trời mới đến được chân núi. Trường Phong quan sát ngọn núi rồi nói:
- Từ đây lên núi thật là hiểm trở, mà chẳng có đường lên. Làm sao lên được?
Đình Phụng lấy đóa Hồng Liên từ trong ống tay áo ra, nàng nói:
- Nếu Ngọc Điện U Linh dễ vào, dễ ra thì đóa Hồng Liên này đâu phải là vật báu trên giang hồ. Lúc này mới cần đến Hồng Liên.
Âu Trường Phong ngạc nhiên hỏi:
- Muội đã biết cách sử dụng đóa Hồng Liên?
- Muội biết... Nhưng không chắc lắm.
- Chúng ta thử xem.
Đình Phụng nhìn lên đỉnh núi:
- Trông ngọn núi này như một con kỳ lân đang giương nanh múa vuốt.
Nàng vừa nói vừa định phương vị. Đình Phụng từ từ quay lại đối mặt với Trường Phong, thẹn thùng nói:
- Đại ca...
- Có chuyện gì muội cứ nói.
Đình Phụng ửng mặt:
- Muội nói ra sợ đại ca sẽ chê cười mình.
Trường Phong lắc đầu:
- Hoạn nạn chúng ta đã có nhau rồi, đâu có gì huynh lại cười muội.
- Đại ca hứa nhé.
Trường Phong gật đầu.
Đình Phụng nũng nịu:
- Đại ca thề đi.
- Thề sao... có việc gì quang trọng mà Phụng muội lại bắt huynh phải thề.
- Đại ca thề muội mới nói.
Trường Phong cười khẩy một tiếng rồi đưa tay lên trời:
- Nếu Trường Phong này có ý không tốt với Đình Phụng thì hoàng thiên hậu thổ sẽ không để ta sống trong cõi nhân gian này.
Đình Phụng nắm tay chàng.
Trường Phong nhìn nàng hỏi:
- Phụng muội đã tin huynh chưa?
- Muội tin đại ca lắm.
- Giờ muội hãy nói đi.
Nàng thèn thẹn nói:
- Đóa Hồng Liên này sẽ trổ oai lực khi có chân dương và chân âm cùng phối hợp. Nó sẽ phát quang tợ như một ngọn cung đăng chỉ cho muội và huynh biết cánh cổng vào Ngọc Điện U Linh.
- Có phải vậy không?
Đình Phụng gật đầu:
- Đúng như vậy đó. Chính vì lý do đó mà muội sợ huynh sẽ cười mình.
Trường Phong lưỡng lự.
Đình Phụng cúi mặt, thỏ thẻ nói:
- Muội biết đại ca còn rất yêu thương Khả Ngọc. Nhưng...
- Muội đừng nói nữa... Khả Ngọc với huynh không còn gì nữa đâu.
- Nếu không còn gì thì đại ca hãy cùng muội vào trong Ngọc Điện U Linh. Biết đâu trong đó chẳng có một môn công trác tuyệt do kỳ nhân để lại có thể đối đầu với Bạch Liên thánh cô.
- Huynh sẽ đi với muội.
Đình Phụng hớn hở:
- Đại ca đi với muội?
Trường Phong gật đầu.
Nàng cầm đóa Hồng Liên, rồi nắm tay Âu Trường Phong tiến thẳng về phía vách núi Kỳ Lân. Hai người đến trước cửa động đá tối mịt.
Trường Phong hỏi nàng:
- Chúng ta vào trong động đá này?
Đình Phụng gật đầu:
- Đi đến cuối động đá, chúng ta sẽ gặp một vùng đất bằng phẳng, có hoa có cỏ. Đến đấy coi như cùng đường, nếu không có đóa Hồng Liên. Ngược lại sẽ có đường đi tiếp.
- Phụng muội như quá rành cổ động này?
- Muội đã đến đây một lần.
- Muội đến đây hồi nào?
- Khi muội còn ở bên cạnh Bạch Liên thánh cô. Nhờ Thánh cô muội mới biết được chốn này.
Trường Phong nhìn thẳng vào mắt Đình Phụng hỏi:
- Muội có quan hệ thế nào với Khả Ngọc?
Cúi đầu nhìn xuống đất, Đình Phụng thỏ thẻ nói:
- Rất gần... Cũng rất xa...
- Nói rõ cho huynh biết được không?
- Sau này đại ca sẽ biết. Hiện tại... muội và Khả Ngọc không cùng một chí hướng.
Nàng chỉ vào cổ động nói:
- Mình đi thôi.
Hai người vào cổ động, đúng như Đình Phụng nói, đi đến cuối cổ động, họ lọt vào một vùng bằng phẳng chu vi khoảng mười trượng vuông.
Trường Phong nhìn quanh:
- Chung quang đều là vách đá, chẳng có con đường nào nữa, làm sao chúng ta biết được lối vào Ngọc Điện U Linh?
- Bây giờ mới là lúc muội cần đến đại ca.
Nàng nắm tay Trường Phong bước ra giữa khoảng trống đó, rồi nói:
- Muội và đại ca cùng vận chân khí truyền vào đài hoa Hồng Liên. Đóa Hồng Liên sẽ biến hóa thành ngọn cung đăng soi cho chúng mình thấy cửa vào Ngọc Điện.
- Chúng mình thử xem.
Chàng và Đình Phụng ngồi kiết già dưới đất.
Đình Phụng nói:
- Đại ca tập trung tinh thần nhé, sơ xẩy một chút đóa Hồng Liên sẽ nổ bùng, sinh mạng hai chúng ta sẽ không giữ được đâu.
- Có chuyện đó nữa à?
Đình Phụng gật đầu.
Hai người ngồi đâu lưng với nhau. Trường Phong định thần tập trung vận hóa khí công dồn vào Đan Điền, chu du qua Vĩ Lư, Linh Cái rồi dồn vào Mạch Môn.
Lưng chàng có cảm giác êm êm và mát rượi.
Đình Phụng nói:
- Đại ca hãy quay lại, chúng ta bắt đầu truyền công hợp nhất.
Trường Phong từ từ dùng khí công, nâng thân ảnh khoảng ba tấc, từ từ quay lại. Chàng giật thót ruột khi thấy đối mặt với mình, Đình Phụng đã thoát y phơi bày tất cả những đường nét của thân thể. Hai quả tuyết lê nõn nà chẳng khác nào đôi quả chín mọng, gợi cảm đập thẳng vào mắt chàng.
Đình Phụng nhắm mắt thỏ thẻ nói:
- Muội cần đại ca định tâm. Dục tà sẽ khiến đóa Hồng Liên vỡ tan.
Giọng của Đình Phụng vô cùng nghiêm lạnh, nên bao nhiêu ý nghĩ gợi dục trong đầu Trường Phong tan biến ngay lập tức.
Đình Phụng nói tiếp:
- Đại ca đã chuẩn bị rồi chứ?
- Đại ca đã chuẩn bị rồi.
Đình Phụng từ từ nâng đóa Hồng Liên lên ngang mặt nàng thầm thì nói:
- Đóa Hồng Liên này sẽ hội tụ chân nguyên của đại ca và của muội biến thành ngọn cung đăng, dẫn mình đến cửa vào Ngọc điện.
- Huynh hiểu.
Trường Phong nhắm hai mắt, chuyển hóa khí công, từ từ dẫn chân nguyên vào đóa Hồng Liên. Chàng hít một hơi chân khí thật sâu, tâm định gần như chỉ tập trung vào việc vận khí, thoáng chốc đỉnh đầu đã xuất hiện một làn khói hồng tỏa lên thẳng tắp.
Giữa lúc chân khí của chàng tập trung đến cao độ để dẫn truyền vào Hồng Liên thì bất thần Đình Phụng rụt tay lại, đứng bật lên.
Nàng với tay khoác vội bộ xiêm y lên người, miệng quát lớn:
- Ai? Hãy ra đi.
Một bóng người bước ra chầm chậm.
Trường Phong mở choàng mắt và chàng nhận ra Hoàng Thúy Nga đang đứng nhìn mình với ánh mắt bi lụy.
Đình Phụng cau mày:
- Hoàng cô nương đến không hợp lúc tí nào.
- Một mình ta thì không thể nào đến đây được. Còn một người nữa.
Trường Phong hỏi:
- Thúy Nga đến với ai?
- Bạch Liên thánh cô Vương Khả Ngọc.
Trái tim chàng đập rộn lên, Trường Phong lặp lại:
- Bạch Liên thánh cô cũng đến đây với Nga muội?
Thúy Nga nhìn ra cửa:
- Khả Ngọc, cô nương hãy vào đi.
Tiếng của Khả Ngọc ngoài cổ động vọng vào:
- Không... Ta không vào.
Trường Phong nheo mày, giọng nàng đã đổi khác quá, nghe khàn khàn như một bà lão đã trên trăm tuổi. Chàng hướng mắt nhìn Thúy Nga, hỏi:
- Thúy Nga gạt tại hạ đấy à? Tiếng của Khả Ngọc không phải như vậy.
Thúy Nga liếc xéo về Đình Phụng nói:
- Âu đại ca hỏi vị cô nương kia sẽ biết vì sao giọng nói của Khả Ngọc thay đổi. Nếu như Thúy Nga không đến kịp e rằng chính Âu đại ca cũng thay đổi chẳng khác gì Bạch Liên thánh cô Vương Khả Ngọc.
Đình Phụng vận lại trang y, cau mặt nói:
- Hoàng cô nương muốn gì?
- Thúy Nga muốn nói sự thật. Một sự thật khiến Âu đại ca vô cùng đau lòng.
- Hoàng cô nương muốn nói gì? Bạch Liên thánh cô thật là tài giỏi, có thể mua chuộc được Thúy Nga, ái nữ của bang chủ Tàn Khuyết môn Hoàng Minh Vũ.
- Không phải mua chuộc đâu. Khả Ngọc đâu còn gì để mua chuộc. Huống gì giờ đây nàng chỉ còn là một bóng ma lặng lẽ, cô tịch do Mộng Diệp Tuyền tạo ra.
Hoàng Thúy Nga quay lại Trường Phong nói:
- Âu đại ca... Muội biết kẻ gây ra trận huyết sát tại Sinh Tử vực không phải là Khả Ngọc, mà chính là U Hồn bang chủ Mộng Diệp Tuyền hóa thân Đình Phụng.
Thúy Nga quay lại Đình Phụng tiếp:
- Đình Phụng cô nương có đồng ý lời nói của ta không?
Đình Phụng thảng thốt rồi lắc đầu nói:
- Võ công của ta đâu có đủ bản lĩnh như vậy?
- Trước đây thì không có, nhưng bây giờ cô nương thừa khả năng làm việc đó.
Trường Phong chen vào:
- Thúy Nga... muội đừng có nghĩ sai như vậy.
Thúy Nga nghiêm giọng:
- Đại ca tin cô ta?
Nàng hừ một tiếng tiếp:
- Đại ca tin thị nhưng muội thì không tin được. Bởi muội là người duy nhất biết Vương Đình Phụng đã luyện thành võ học trong Hồng Liên, vì thị chính là Mộng Diệp Tuyền. Một dâm nữ cùng thời với Tứ đại kỳ nhân.
Trường Phong quay lại nhìn thẳng vào mặt Đình Phụng hỏi:
- Đình Phụng, có đúng vậy không?
- Chẳng lẽ đại ca không tin Phụng muội sao? Phụng muội đã sống bên đại ca bao lâu rồi mà đại ca không hiểu muội à? Nếu Đình Phụng đạt thành võ công trong Hồng Liên thì đâu cùng đại ca chạy trốn khỏi sự truy sát của Bạch Liên thánh cô.
Trường Phong quay lại Thúy Nga nói:
- Thúy Nga... Sự thật là vậy đó... Huynh và Đình Phụng chạy trốn Bạch Liên thánh cô đến cổ động này, nhằm thâm nhập Ngọc Điện U Linh, hàm thụ võ công của tiền nhân tiễu trừ ma nữ.
Thúy Nga lắc đầu:
- Người đang ở cạnh đại ca chính là ma nữ đó.
- Hoàng Thúy Nga... Trường Phong không muốn muội nói những lời như vậy. Bằng không đừng trách Trường Phong này.
Thúy Nga chiếu tinh nhãn vào mặt Trường Phong. Nàng bật cười những tiếng bi ai, rồi nói:
- Thúy Nga người không ra người, bởi chỉ học mỗi tuyệt công Âm Công Lượng Cực Tử, còn Mộng Diệp Tuyền thì hàm thụ tất cả những tuyệt công trong Hồng Liên, nên so ra đại ca phải vì ả hơn muội rồi.
Nàng liếc qua Đình Phụng tiếp:
- Nhưng còn một người nữa, có lẽ đại ca không thể không động tâm.
- Thúy Nga muốn nói ai?
- Vương Khả Ngọc.
Thúy Nga quay ra cửa cổ động gọi:
- Khả Ngọc, sao cô nương không vào?
Tiếng khàn khàn lại vang lên:
- Không... Ta nhất định không vào. Có giết ta, ta cũng không vào.
Thúy Nga nghiêm giọng:
- Nữ nhân sống nhờ sắc, ta đã bị mất nhan sắc vì luyện võ công, cô nương mất nhan sắc vì bị hại. Hai chúng ta đồng bệnh tương lân mà.
Trong lúc Thúy Nga nói, Trường Phong suy nghĩ mông lung. Chàng quyết định sẽ bắt Khả Ngọc vào đối chứng với mình.
Nghĩ là làm, Trường Phong lắc vai, trổ luôn bộ pháp quỷ cước băng ra ngoài cổ động, để mặc Thúy Nga và Đình Phụng ở lại.
Còn lại hai người, Thúy Nga chiếu tinh nhãn vào Mộng Diệp Tuyền nói:
- Đến lượt chúng ta đối mặt nhau.
Diệp Tuyền hừ một tiếng:
- Hoàng cô nương muốn gì ở ta?
- Món nợ mà ngươi đã vay tại Sinh Tử vực. Khi ta đến Sinh Tử vực, mới đầu cũng nghĩ do Khả Ngọc gây ra, nhưng rồi khi gặp được Khả Ngọc dở sống, dở chết thì mới biết người đó là ngươi.
Diệp Tuyền nhếch mép:
- Đã biết rồi, thì ngươi làm gì được ta chứ?
Thúy Nga chẳng nói nửa lời, từ từ khép hai ngón tay trỏ và giữa dâng lên ngang ngực.
Mộng Diệp Tuyền cũng cùng động tác với nàng.
Diệp Tuyền nói:
- Ta cũng có thể thi triển Âm Công Lượng Cực Tử.
- Ta biết.
Thúy Nga dứt lời, phất ngang cánh tay, một ngọn khí công bén như bảo đao, bảo kiếm phát xuất từ hai ngón tay của nàng, cắt một đường cầu vồng chém thẳng vào yết hầu Mộng Diệp Tuyền.
Mộng Diệp Tuyền cũng phát tác một ngọn Âm Công Lượng Cực Tử chẳng khác gì Thúy Nga.
Hai ngọn khí công chạm thẳng vào nhau.
Keng...
Âm thanh lanh lảnh phát ra ngỡ như tiếng kim loại chạm nhau.
Thúy Nga lùi nửa bộ, Diệp Tuyền lùi nửa bộ. Hai người chằm chằm nhìn nhau.
Mộng Diệp Tuyền cười khẩy một tiếng nói:
- Khâm phục... Khâm phục... Ngươi đã luyện thành công Âm Công Lượng Cực Tử nhưng chưa luyện thành những tuyệt công kia.
- May mắn ta cũng đã được Khả Ngọc truyền lại khẩu quyết các ngọn công đó.
- Chúng ta thử coi.
Diệp Tuyền lắc vai trổ thuật pháp di hình. Thoắt cái nàng đã biến mất rồi bất thần xuất hiện bên phải Thúy Nga, thi triển luôn một ngọn Âm Công Lượng Cực Tử chém xả vào vai đối phương.
Ngọn khí công vừa thoát ra khỏi hai đỉnh đầu ngón tay của nàng thì thân ảnh Thúy Nga cũng vụt tan biến vào hư không chẳng khác gì thị.
Ngọn Âm Công Lượng Cực Tử của Mộng Diệp Tuyền chém xả vào vách đá.
Rét...
Vách đá bị chém đứt một đường dài non ba tấc.
Phát tác khí công đánh Thúy Nga, Diệp Tuyền chưa kịp thâu hồi khí lực thì cảm giác sau lưng mình có kiếm khí lạnh ngắt.
Biết bị Thúy Nga tập kích sau lưng, Diệp Tuyền bước xéo qua trái theo thuật Di Hình bộ pháp, đồng lúc điểm mũi hài lộn ngược về phía sau.
Ngọn khí công của Thúy Nga lướt dọc theo sống lưng của nàng, chém vào vách đá tạo thành đường rãnh thẳng tắp.
Hai người cứ đấu mãi được mười hiệp, mồ hôi ướt đẫm sắc diện.
Nếu Thúy Nga phát tác Âm Công Lượng Cực Tử thì Diệp Tuyền cũng thi triển tuyệt công đó đón đỡ. Bên tám cân bên nửa lạng, tuyệt nhiên không bên nào chiếm đặng thượng phong.
Đột ngột Diệp Tuyền thét lớn một tiếng, từ hai ống tay xiêm y của nàng, thoát ra hai đốm sáng bắn xẹt về phía Thúy Nga.
Thúy Nga trở bộ, chém xéo về sau một đạo Âm Công Lượng Cực Tử đánh bạt hai đốm sáng đó. Lợi dụng khoảnh khắc chớp mắt Thúy Nga không kịp vận chuyển chân âm có thể phóng tiếp Âm Công Lượng Cực Tử, Diệp Tuyền thi triển tuyệt công âm khí xỉa vào tâm huyệt đối phương.
Đòn công của Diệp Tuyền, Thúy Nga không thể nào ngờ được, mặc dù đã phòng bị từ trước. Tình huống đảo lộn trong chớp mắt, đang từ thế cân bằng, Thúy Nga rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.
Nàng muốn trổ thuật pháp di hình cũng không còn kịp để tránh ngọn khí công thần diệu kia, còn cưỡng ép dụng khí công đón đỡ thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Mộng Diệp Tuyền cười khẩy:
- Nằm xuống.
Giữa lúc sinh mạng Thúy Nga ngàn cân treo sợi tóc thì Trường Phong cắp nách Khả Ngọc từ cổ động lướt vào. Chàng còn đang ngạc nhiên khi thấy Thúy Nga và Đình Phụng động thủ với những chiêu hừng hực sát khí, thì Khả Ngọc thét lớn:
- Không được.
Theo tiếng thét đó, nàng vùng khỏi tay Trường Phong, lao vào làm màn che cho Thúy Nga.
Ngọn khí chưởng vô tình, đâm thọt qua lưng Khả Ngọc.
Á...
Khả Ngọc té quị xuống, hai tay khẳng khiu chới với bấu xuống mặt đá.
Thúy Nga ôm lấy Khả Ngọc đỡ lên.
Nàng thét lớn:
- Vương Khả Ngọc...
Thúy Nga đứng bật lên, sắc diện biến đổi không ngừng. Khuôn mặt nàng đanh lại, tràn ngập sát khí. Thúy Nga quát lớn một tiếng, lao thẳng vào Mộng Diệp Tuyền. Tả thủ lẫn hữu thủ đều cùng một lượt thi triển Âm Công Lượng Cực Tử với tất cả nội lực tu vi.
Hai ngọn khí công như lưỡi kéo thần chết phập thẳng vào yết hầu Mộng Diệp Tuyền.
Mộng Diệp Tuyền hoảng kinh. Sự xuất hiện của Khả Ngọc khiến tâm linh xáo trộn, trong nhất thời đâm ra lúng túng.
Hai ngọn khí công của Thúy Nga bắn xẹt tới, khiến cột sống lạnh toát, dù muốn hay không muốn cũng đành nghiến răng vận khí công đón đỡ.
Keng.
Mộng Diệp Tuyền thoái lui ba bước, thần sắc chuyển qua màu tím tái, rồi xanh rờn.
Thúy Nga lùi nửa bộ, mặt vẫn không hề thay đổi.
Thúy Nga thét lớn lên một tiếng nữa, dụng tuyệt thức Âm Công Lượng Cực Tử quyết hạ thủ Mộng Diệp Tuyền. Lần này, Thúy Nga như muốn đổi mạng với kẻ thù của mình, nên chẳng màng sinh mạng, mà chỉ quyết một lòng giết Diệp Tuyền bằng được.
Hai cánh tay của nàng đồng loạt đếm xỉa đến trước, cùng với bộ pháp Di Hình huyền diệu.
Mộng Diệp Tuyền nhao mày, nghiến răng vận tất cả nội khí còn lại đón Thúy Nga, mặc dù lục phủ ngũ tạng đang xáo trộn chưa kịp điều hòa.
Ngọn Âm Công Lượng Cực Tử của Thúy Nga như hai thanh bảo kiếm đâm xuyên qua ngực Mộng Diệp Tuyền, ngược lại hai ngón tay trỏ và giữa của Mộng Diệp Tuyền cũng ngập xuyên qua tâm huyệt nàng.
Hai người đứng bất động đối mặt nhìn nhau trừng trừng.
Trường Phong như pho tượng đứng chôn chân dưới đất, đến khi chàng lấy lại thần trí thì Thúy Nga lẫn Mộng Diệp Tuyền cùng ngã sấp xuống mặt đá.
Trường Phong gào lên:
- Thúy Nga... Đình Phụng.
Chàng băng đến bên hai người.
Mộng Diệp Tuyền chỉ còn là cái xác xanh tái, Thúy Nga còn chút hơi thở nhướng mắt nhìn chàng.
Chàng vội đỡ Thúy Nga nói:
- Thúy Nga... Nga muội tại sao lại làm như vậy?
Thúy Nga mấp máy môi nói:
- Thị là kẻ thù của Thúy Nga... Thúy Nga đã trả được món nợ rồi. Thúy Nga mãn nguyện lắm, chết không ân hận. Âu đại ca... Thúy Nga không được may mắn...
- Thúy Nga, để huynh tìm cách cứu muội.
Thúy Nga lắc đầu:
- Không kịp nữa đâu... Đại ca hãy lo lắng cho Khả Ngọc... Cô ấy cần đại ca.
- Khả Ngọc là Bạch Liên thánh cô.
Thúy Nga lắc đầu:
- Nàng không còn là Bạch Liên thánh cô nữa... Đại ca hứa với Thúy Nga đi.
Trường Phong ngậm ngùi:
- Đại ca hứa.
Thúy Nga mỉm cười:
- Muội yêu đại ca lắm.
- Thúy Nga...
Nàng áp đầu vào ngực Trường Phong, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Trường Phong gào lên:
- Thúy Nga...
Nàng im lặng với cái xác vô hồn, nhưng trên khóe miệng vẫn đọng nụ cười mãn nguyện.
Trường Phong đặt Thúy Nga nằm dưới sàn đá. Chàng sực nhớ tới Khả Ngọc. Trường Phong quay phắt bước thẳng đến bên Khả Ngọc.
Chàng đỡ Khả Ngọc lên mà trong đầu tự vấn:
“Đây có phải là Khả Ngọc không?”.
Hơi thở Khả Ngọc rất yếu ớt, khiến cho Trường Phong không thể cầm lòng được. Nhìn bả vai Khả Ngọc bị khoét một lỗ cỡ đầu đũa, Trường Phong thương cảm vô cùng.
“Dù gì chăng nữa, mình cũng phải cứu nàng”.
Dựng Khả Ngọc ngồi dậy, Trường Phong vận chuyển chân khí vô vi, áp thẳng tay vào lưng nàng, rồi từ từ vận hóa khí công truyền sang. Một khắc... hai khắc... Khả Ngọc rên khẽ một tiếng, mở choàng mắt. Trường Phong thu hồi chân khí, mà cảm thấy uể oải vô cùng.
Trường Phong ngường ngượng nói:
- Ngươi... Ơ... Khả Ngọc thấy thế nào?
Khả Ngọc cúi gằm mặt xuống:
- Ta cám ơn công tử. Đa tạ công tử đã cứu mạng.
Khả Ngọc đứng lên. Nàng nhìn hai cái xác Thúy Nga và Diệp Tuyền, cầm lòng không đặng, nước mắt tuôn dài xuống hai bên khóe mắt.
Nàng nuốt nước miếng, nấc một tiếng rồi nói:
- Xin kiếu từ.
Khả Ngọc ôm vai, lê từng bước cô đi ra ngoài cổ động. Trường Phong lắc vai trổ thuật pháp chắn ngang đường nàng:
- Khả Ngọc... hãy dừng lại... Tại sao nàng lại bỏ đi?
- Lão không phải là Khả Ngọc cô nương. Công tử đã lầm rồi.
- Nếu không phải là Bạch Liên thánh cô Vương Khả Ngọc sao ngươi lại biết chốn này?
Khả Ngọc quay phắt lại, nhướng ánh mắt ngầu đục nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Công tử nhìn kỹ đi. Ta có phải là Khả Ngọc cô nương không?
- Dung mạo thì không, nhưng vẫn có nét là của nàng.
Trường Phong nắm tay Khả Ngọc nói tiếp:
- Nếu thật là Khả Ngọc, thì Trường Phong này không để nàng đi đâu.
Đột nhiên có luồng sáng ngũ sắc từ thi thể Mộng Diệp Tuyền phát lên. Trường Phong và Khả Ngọc đồng quay mặt nhìn luồng sáng đó.
Chàng nắm tay Khả Ngọc kéo đến bên thi thể của Mộng Diệp Tuyền. Trường Phong mới nhận biết luồng ngũ sắc đó do đóa Hồng Liên phát quang tạo thành.
Trường Phong buột miệng nói:
- Tại sao đóa Hồng Liên lại phát sáng?
Khả Ngọc cúi nhặt đóa Hồng Liên:
- Đóa Hồng Liên rất kỳ diệu, nó có thể hấp thụ chân nguyên chân khí. Có lẽ khi Diệp Tuyền chết, chân khí của nàng liền bị đóa Hồng Liên hút hết.
Trường Phong hừ một tiếng nhìn đóa Hồng Liên nói:
- Vì đóa Hồng Liên này mà bao thảm họa đã xảy ra. Tại hạ không muốn thấy nó nữa.
Chàng thộp đóa Hồng Liên trên tay Khả Ngọc, chực vận công phá hủy nó.
Chân khí của chàng vừa tụ vào Đan Điền thì đã thấy một hấp lực khủng khiếp từ đóa Hồng Liên từ từ tỏa ra hút lấy. Trường Phong muốn thâu hồi nguyên khí nhưng đã muộn rồi.
Đóa Hồng Liên càng lúc càng rực rỡ, nếu Trường Phong không thu hồi nguyên khí được thì chẳng bao lâu nữa, chân nguyên chàng sẽ cạn kiệt như dòng sông khô.
Mồ hôi tuôn ướt đẫm hai bên thái dương, Trường Phong cố gắng bao nhiêu, nguyên khí của chàng càng bị Hồng Liên hút lấy bấy nhiêu.
Chàng từ từ nhắm mắt:
- Ta chết mất.
Tâm thần chàng gần như bất định, thì đột ngột nguyên khi như thác nước cuộn chảy trở lại. Trường Phong mừng rỡ mở choàng mắt.
Đối mặt với chàng là đóa Hồng Liên rạng rỡ, bên kia là Khả Ngọc đang thay đổi hình dạng. Hai tay nàng đặt trên đài hoa.
Huyết Ảnh Ma Tôn Huyết Ảnh Ma Tôn - Trần Thanh Vân Huyết Ảnh Ma Tôn