Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1466 / 27
Cập nhật: 2016-05-20 01:47:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hi Elizabeth đến gần căn nhà săn bắn của Đức ông Danbury, cô nhai nhai môi dưới một cách lo lắng, và ngừng lại để đọc bức thư không hề được mong đợi của Phu nhân Danbury lần nữa.
Elizabeth
Như cháu được biết, ta đang bị tống tiền. Ta tin rằng cháu có lẽ có thông tin để tìm ra kẻ lưu manh đang chọn ta làm mục tiêu. Hãy gặp ta tại căn nhà săn bắn của Đức ông Danbury vào tám giờ tối nay.
Yrs,
Agatha, Phu nhân Danbury.
Elizabeth không thể hình dung tại sao Phu nhân Danbury nghĩ cô có thông tin đúng đắn nào, nhưng cô không có lí do gì để nghi ngờ tính xác thực của bức thư. Cô biết nét chữ của Phu nhân Danbury rõ như của cô vậy, và bức thư không hề giả mạo.
Cô cố ý không chia sẻ bức thư với các em mình, chỉ thích nói với chúng rằng Phu nhân Danbury muốn gặp và đi như thế này thôi. Chúng không biết gì về vụ tống tiền, và Elizabeth không muốn chúng lo lắng, đặc biệt vì Phu nhân Danbury muốn gặp vào một giờ trễ như thế. Vẫn có ánh sáng lúc tám giờ, nhưng trừ khi nữ bá tước có thể sắp xếp công việc trong ít phút nếu không trời sẽ tối khi Elizabeth quay về nhà.
Elizabeth ngừng lại khi tay cô giờ lên núm cửa. Không có chiếc xe ngựa nào, và sức khỏe của Phu nhân Danbury không cho phép bà đi bộ một khoảng cách xa như thế. Nếu nữ bá tước chưa đến, vậy thì cửa ắt hẳn phải được khóa, và...
Núm cửa xoay tròn trong tay cô.
“Lạ thật”, cô lầm bầm, và bước vào căn nhà.
Có một ngọn lửa đang cháy sáng trong lò sưởi, và một bữa tối ngon lành ở trên bàn. Elizabeth đi vào trong phòng, quay một vòng nhỏ khi cô nhìn thấy sự chuẩn bị này. Tại sao Phu nhân Danbury...
“Phu nhân Danbury?” cô gọi lớn, “Bà có ở đây không?”
Elizabeth cảm thấy một sự hiện diện ở ngưỡng cửa đằng sau và quay lại.
“Không”, James nói, “Chỉ có anh thôi.”
Tay Elizabeth vụt lên miệng. “Anh làm gì ở đây?” cô thở hổn hển.
Nụ cười của anh lệch hẳn về một bên. “Cũng giống em, anh nghĩ thế. Em có nhận được lời nhắn từ em trai em không?”
“Lucas?” cô giật mình hỏi, “Không, từ dì của anh.”
“Ah. Vậy họ hợp sức chống lại chúng ta. Đây...” Anh đưa ra một mảnh giấy nhàu nát. “Đọc cái này đi.”
Elizabeth mở tờ giấy ra và đọc:
Đức ngài,
Trước khi ngài rời khỏi vùng này, tôi cầu mong ngài ban cho tôi một sự lắng nghe. Có vấn đề nhạy cảm tôi muốn hỏi lời khuyên từ ngài. Đây là điều mà một người đàn ông không thể thảo luận với các chị của anh ta.
Trừ khi tôi nghe gì khác, tôi sẽ chờ gặp ngài ở căn nhà săn bắn của Đức ông Danbury tám giờ tối nay.
Thân mến,
Sir Lucas Hotchkiss,
Elizabeth chỉ có thể thốt lên một tiếng cười khúc khích, “Đây là nét bút của Lucas, nhưng từ ngữ thì từ miệng Jane.”
James mỉm cười. “Anh nghĩ nó nghe có chút tinh khôn đấy chứ.”
“Nó rất sáng dạ, tất nhiên...”
“Tất nhiên.”
“...nhưng em không thể tin nó dùng cụm từ “vấn đề nhạy cảm”.”
“Chưa đề cập đến”, James thêm vào, “mới tám tuổi đó, nó có vẻ không phải cậu ấy thậm chí có một vấn đề nhạy cảm nào.”
Elizabeth gật. “Oh! Em chắc anh sẽ muốn đọc cái này.” Cô đưa cho anh bức thư cô nhận từ Phu nhân Danbury.
Anh nhìn thoáng qua bức thư, rồi nói, “Anh không ngạc nhiên. Anh đến vài phút trước em và thấy những cái này.” Anh đưa ra hai bì thư, một được ghi Đọc ngay lập tức và một được ghi Đọc sau khi các cháu đã hòa giải.
Elizabeth giật mình với một tràng cười lớn.
“Cũng chính là phản ứng của anh”, anh lầm bầm, “mặc dù anh ngờ một nửa là quá thích thú.”
Đôi mắt cô nhìn lên khuôn mặt anh. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô với một xúc cảm mãnh liệt kín đáo khiến cô ngừng thở. Và rồi, không rời ánh nhìn khỏi cô, thậm chí là một giây, anh hỏi. “Chúng ta mở chúng chứ?”
Phải mất một lúc Elizabeth mới nhận ra anh đang nói về cái gì. “Oh, những bì thư. Vâng, vâng.” Cô thấm ướt đôi môi khô của mình. “Nhưng cả hai sao?”
Anh đưa ra bức thư ghi Đọc sau khi hai cháu đã làm lành và hơi lắc nó trong không khí. “Anh có thể để dành cái này, nếu em nghĩ chúng ta có lí do để đọc nó sớm hơn.”
Cô nuốt xuống một cách dữ dội và tránh câu hỏi bằng cách nói. “Tại sao chúng ta không mở cái kia và xem nó nói gì?”
“Tốt thôi.” Anh ung dung gật đầu và trượt ngón tay vào mép phong bì. Anh lấy ra một tấm thiếp ra, và cả hai cùng chúi đầu xuống và đọc:
Cho cả hai cháu,
Nếu cả hai cháu có thể, cố gắng đừng có hoàn toàn là những kẻ ngốc.
Bức thư không được kí tên, nhưng không có nghi ngờ gì về người đã viết nó. Nét chữ dài thanh nhã đã quá quen thuộc với cả hai, nhưng từ ngữ thì hoàn toàn không nghi ngờ gì là của Phu nhân Danbury. Không ai có thể quá khiếm nhã một cách thú vị như thế.
James nghiêng đầu sang một bên. “Ah, người dì yêu quý của anh.”
“Em không thể tin bà đối xử với em như thế này”, Elizabeth càu nhàu.
“Em không thể sao?” anh ngờ vực hỏi.
“Well, có, tất nhiên em tin điều đó. Em chỉ không thể tin bà dùng câu chuyện kẻ tống tiền như một miếng mồi. Em hoàn toàn sợ bà đấy.”
“Ah, đúng, kẻ tống tiền”, James nhìn bì thư chưa mở, cái được ghi Đọc sau khi hai cháu đã làm lành. “Anh có một nghi ngờ rằng chúng ta sẽ tìm được gì đó về chuyện đó ở đây.”
Elizabeth thở hổn hển. “Anh nghĩ bà đã dựng chuyện lên à?”
“Bà chắc chắn không bao giờ có vẻ quá lo lắng về sự chậm trễ trong việc khám phá tội ác đó của anh.”
“Mở nó ra”, Elizabeth yêu cầu. “Ngay lập tức. Sớm hơn cả ngay lập tức nữa.”
James định mở, rồi dừng lại và lắc đầu. “Không”, anh nói với một giọng lười biếng, “Anh nghĩ anh sẽ đợi.”
“Anh muốn đợi à?”
Anh mỉm cười với cô, chậm rãi và đầy cảm xúc, “Chúng ta chưa làm lành.”
“James...” cô nói với một giọng nửa cảnh báo nửa kéo dài.
“Em biết anh”, anh nói. “Em hiểu tâm hồn anh hơn cả bất kì ai khác, thậm chí có lẽ cả bản thân anh. Nếu lúc đầu em không biết tên anh... well, tất cả những gì anh có thể nói là em biết tại sao anh không để lộ bản thân cho em biết ngay. Anh mang ơn dì mình hơn cả những gì anh có thể trả.”
Anh đợi cô nói gì đó, và khi cô không nói, giọng anh trở nên mất bình tĩnh. “Em biết anh”, anh lặp lại, “và anh nghĩ em biết anh đủ rõ để biết rằng anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương hoặc làm bẽ mặt em.” Đôi tay anh đặt nặng nề trên vai cô, và anh cảm thấy thôi thúc để lắc cô cho đến khi cô đồng ý, “Bởi vì nếu em không tin, vậy thì sẽ không có hi vọng cho chúng ta.”
Đôi môi cô mở ra ngạc nhiên, và James thoáng thấy đầu lưỡi cô. Và bằng cách nào đó, khi anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã ám ảnh anh nhiều tuần, anh biết chắc chắc anh cần làm gì.
Trước khi cô có cơ hội phản ứng lại, anh vươn tới và cầm tay cô. “Em có cảm thấy không?” anh thì thầm, đặt tay cô lên tim anh. “Nó đập vì em.”
“Em có cảm thấy không?” Anh lặp lại, đưa tay cô lên môi anh. “Chúng thở vì em. Và đôi mắt anh... chúng nhìn thấy vì em. Đôi chân anh bước đi vì em. Giọng anh nói vì em, và đôi tay anh...”
“Ngừng lại”, cô vùng ra, mất tự chủ, “Ngừng lại.”
“Đôi tay anh...” anh nói, giọng anh trở nên khàn đi với cảm xúc. “Chúng cong lại để ôm em.”
Cô lùi lại một bước - chỉ một inch hoặc hai – và anh có thể thấy rằng cô đang ở gần, trái tim cô quá gần để chấp nhận sự trốn tránh.
“Anh yêu em”, anh thì thầm, “Anh yêu em. Anh thấy khuôn mặt em khi anh thức dậy vào buổi sáng và anh mơ thấy em mỗi đêm. Từng chút một của anh, từng chút anh muốn trở thành...”
Cô nhào vào lòng anh, vùi mặt mình vào vồng ngực ấm áp của anh. “Anh chưa bao giờ nói thế trước đây”, cô nói, giọng cô gần như nghẹn lại bởi sự thổn thức cô giữ những ngày qua. “Anh chưa bao giờ nói thế trước đây.”
“Anh không biết tại sao”, anh nói bên tóc cô, “Anh đã định nói, nhưng anh đã đợi đúng lúc, và không bao giờ đúng cả, và...”
Cô đặt một ngón tay lên miệng anh, “Shhhh. Hãy hôn em.”
Trong một giây anh đông cứng lại, những múi cơ của anh không thể di chuyển trước thực tế được giải thoát quan trọng nhất này. Rồi, vượt qua nỗi e sợ phi lý rằng cô sẽ biến mất khỏi vòng tay anh, anh ôm chặt lấy cô, miệng anh như muốn nuốt lấy cô với sự trộn lẫn của tình yêu và khát khao.
“Ngừng lại”, anh lầm bầm, hơi tránh ra khỏi cô. Và rồi, khi cô bối rối nhìn lên anh, anh vươn tới tóc cô và kéo một cái kẹp ra. “Anh chưa bao giờ thấy nó xõa”, anh nói, “Anh đã thấy nó rối tung, nhưng chưa bao giờ buông xõa, bừng sáng trên vai em.”
Từng cái một, anh kéo những cái kẹp ra, mỗi cái kẹp giải thoát một lọn tóc dài vàng nhạt. Cuối cùng, khi nó đã rũ xuống lưng cô một cách tự do, anh ôm lấy hai cánh tay cô và chầm chậm quay cô lại, “Em là tạo vật đẹp nhất anh từng thấy”, anh hít thở.
Cô đỏ mặt. “Đừng ngốc thế”, cô lầm bầm, “Em...”
“Tạo vật đẹp nhất”, anh lặp lại. Rồi anh để lưng cô dựa vào anh, nâng một lọn tóc thơm ngát lên và đưa nó qua miệng anh. “Dải lụa thuần khiết”, anh lầm bầm. “Anh muốn cảm thấy điều này khi anh đi ngủ mỗi tối.”
Elizabeth nghĩ da cô đã trở nên ấm áp, nhưng lời nói đó đẩy cô tới bờ vực. Đôi má cô bùng cháy, và cô sẽ dùng tóc mình để che đi sự ửng đỏ nếu James không chạm vào phía dưới cằm cô và nâng lên để anh có thể nhìn vào mắt cô.
Anh cúi tới trước và hôn khóe môi cô. “Em sẽ sớm không còn e thẹn nữa”, Anh hôn bên kia, “Hay có lẽ, nếu anh may mắn, anh sẽ khiến em ửng hồng mỗi đêm.”
“Em yêu anh”, cô thốt ra, không chắc chắn tại sao cô nói điều đó bây giờ, chỉ chắc rằng cô phải nói.
Nụ cười của anh rạng rỡ hơn và đôi mắt anh cháy lên niều kiêu hãnh. Nhưng thay vì nói điều gì để đáp lại, anh ôm lấy khuôn mặt cô và hôn cô lần nữa, lần này sâu lắng và thân mật hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây.
Elizabeth tan chảy trong anh, và hơi nóng của anh thấm vào cơ thể cô, làm cháy lên ngọn lửa đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Cơ thể cô rộn lên với sự kích thích và ham muốn, và khi anh nâng cô trong tay và đưa cô về phía phòng ngủ, cô không hề lầm bầm phản đối.
Vài giây sau họ đổ nhào xuống giường. Cô cảm thấy váy áo cô trượt đi, từ mảnh một, cho đến khi cô chỉ được che phủ bởi chiếc áo sơ mi mỏng. Âm thanh duy nhất là hơi thở của họ cho đến khi James hổn hển, “Elizabeth... Anh sẽ không... Anh không thể...”
Cô nhìn lên anh, tất cả câu hỏi trong mắt cô.
“Nếu em muốn anh ngừng lại”, anh xoay sở, “nói với anh ngay bây giờ.”
Cô đưa tay lên và chạm vào khuôn mặt anh.
“Phải ngay bây giờ”, anh nói một cách hoang dại, “vì trong một phút nữa anh sẽ không thể...”
Cô hôn anh.
“Oh, Lạy Chúa”, anh rên rỉ, “Oh, Elizabeth.”
Cô phải ngừng anh lại, cô biết. Cô nên chạy ra khỏi phòng và không cho phép anh đến gần trong vòng hai mươi bước cho đến khi cô đứng cạnh anh trong nhà thờ như người chồng và người vợ. Nhưng cô đã khám phá ra, tình yêu là một cảm xúc đầy quyền lực, và đam mê theo rất gần. Và sự đúng đắn, một đám cưới, thậm chí sự đe dọa mãi mãi cho thanh danh và nhân cách của cô, không có gì có thể ngừng cô chạm vào người đàn ông này lúc này đây và khuyến khích anh biến cô là của anh.
Với đôi tay run rẩy, cô vươn tới những cái nút áo sơ mi của anh. Cô chưa bao giờ chủ động trong những lần âu yếm của họ, nhưng Chúa giúp cô, cô muốn chạm vào làn da nóng bỏng của ngực anh. Cô muốn lướt ngón tay mình qua những múi cơ mạnh mẽ và cảm thấy trái tim anh đập với ham muốn.
Đôi tay cô lướt dọc đến bụng anh và nấn ná ở đó một lúc trước khi nhẹ nhàng kéo chiếc áo sơ mi bằng vải. Với một cái rùng mình hãnh diện, cô quan sát khi những múi cơ của anh co lại theo từng động chạm nhẹ nhàng của mình, và cô biết rằng ham muốn là điều gì đó quá lớn lao đối với anh.
Người đàn ông này, người đã săn đuổi những kẻ phạm tội quanh châu Âu, và, theo Caroline Ravenscroft, người bị săn đuổi bởi vô số phụ nữ, có thể bị tàn phá bởi cái đụng chạm của cô. Elizabeth rùng mình xúc động. Cô cảm thấy rất... rất đàn bà khi cô nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô uốn những vòng tròn và trái tim trên ngực và bụng anh.
Và khi anh hít vào và rên rỉ tên cô, cô cảm thấy hoàn toàn quyền lực.
Anh cho phép cô khám phá anh như thế trong cả phút trước khi một tiếng gầm gừ thô ráp thoát ra từ cổ họng anh, và anh lăn sang một bên, kéo cô theo với anh. “Đủ rồi”, anh rên rỉ “Anh không thể... không thêm nữa...”
Elizabeth xem đó như một lời khen và cong môi lại thành một nụ cười bí mật. Nhưng sự rộn ràng vì được kiểm soát chỉ tồn tại trong chốc lát. Ngay khi James quay sang một bên anh quay cô nằm ngửa, và trước khi cô có thể hít vào một hơi, anh đã dạng chân hai bên cô, nhìn xuống cô với một nhu cầu nguyên sơ và một cái nhìn chờ đợi rất đàn ông.
Những ngón tay của anh tìm thấy những cái nút áo nhỏ nối giữa ngực cô, và với một sự khéo léo và tốc độ đáng sửng sốt, anh mở cả năm cái. “Ah”, anh lầm bầm, trượt cái áo khỏi vai cô, “Đó là những gì chúng ta cần.”
Anh để lộ đầu ngực cô, những ngón tay mơn trớn thung lũng giữa ngực cô trước khi trượt cái áo xuống thấp hơn.
Cô chụp lấy tấm chăn để che mình lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô với một xúc cảm thiêu đốt đến nỗi cô cảm thấy hơi nóng và hơi ẩm giữa hai chân. Anh vẫn ngồi thế một lúc, thậm chí không nâng một ngón tay nào để vuốt ve cô, chỉ nhìn xuống ngực cô và liếm môi khi thấy núm vú cô thắt lại thành một đỉnh nhọn.
“Làm gì đi” cuối cùng cô hổn hển.
“Thế này à?” Anh hỏi nhẹ nhàng, lướt một đỉnh nhọn vào lòng bàn tay anh.
Cô không nói gì, chỉ cố gắng hít thở.
“Thế này à?” Anh di chuyển bàn tay sang bên kia, và nhẹ nhàng kẹp cô vào ngón trỏ và ngón giữa.
“Làm ơn”, cô van nài.
“Ah, em hẳn có ý muốn thế này”, anh nói một cách dữ dội, từ ngữ của anh mất đi khi anh cúi xuống và kéo cô vào miệng.
Elizabeth thốt ra một tiếng hét. Một tay cô xoắn vào tấm ra giường thành một đường trôn ốc trong khi tay kia đang chìm ngập vào mái tóc dày của James.
“Oh, đó không phải cái em muốn à?” Anh trêu chọc “Có lẽ anh cần chú ý hơn đến bên kia.” Và rồi anh làm thế lần nữa, và Elizabeth nghĩ cô chắc chắn sẽ chết nếu anh không làm gì để giải thoát sức ép lạ thường đang lớn dần trong cô.
Anh rời khỏi cô chỉ đủ lâu để kéo chiếc áo sơ mi qua đầu cô, và rồi, khi anh giật mạnh đai quần, Elizabeth kéo tấm ra mỏng phủ lên cô.
“Em sẽ không trốn lâu được đâu”, anh nói, giọng anh khàn khàn bởi dục vọng.
“Em biết.” Cô ửng đỏ. “Nhưng thật khác lạ khi anh ở bên em.”
Anh nhìn cô tò mò khi anh quay lại giường. “Em có ý gì?”
“Em không thể giải thích.” Cô nhún vai một cách vô thức, “Thật khác lạ khi anh có thể thấy em hoàn toàn.”
“Ah”, anh chậm rãi nói, “Vậy em có ý anh có thể nhìn em như thế này?” Với một cái nhìn trêu chọc, anh kéo mạnh tấm ra cho đến khi để lộ một bờ vai mịn màng, nơi anh định hôn thật âu yếm.
Elizabeth vặn vẹo và cười khúc khích.
“Anh hiểu”, anh nói, chấp nhận phản ứng kì lạ vì thích thú. “Và thế này thì sao?” Anh cúi xuống và giật mạnh tấm ra khỏi chân cô, rồi cù vào những ngón chân cô.
“Ngừng lại!” Cô cười ngặt nghẽo.
Anh quay lại, dành cho cô ánh mắt ranh ma nhất của mình. “Anh không biết em có máu buồn đến thế.”Anh cù cô thêm chút nữa. “Biết được điều này thật quan trọng.”
“Oh, ngừng lại”, cô hổn hển, “làm ơn ngừng lại. Em không chịu được.”
James mỉm cười nhìn cô với tất cả tình yêu trong trái tim anh.
Đối với anh, làm cho lần đầu tiên của cô hoàn hảo rất quan trọng. Anh đã mơ đến điều này nhiều tuần qua, đến việc anh sẽ làm gì để cho cô thấy tình yêu giữa một người đàn ông và một người đàn bà có thể tuyệt diệu đến thế nào. Và nếu anh chính xác không hình dung ra việc anh cù vào ngón chân cô, anh đã hình dung ra cô với nụ cười trên khuôn mặt.
Khá giống lúc này đây.
“Oh, Elizabeth”, anh lầm bầm, cúi xuống để đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô. “Anh yêu em rất nhiều. Em phải tin anh.”
“Em yêu anh”, cô nhẹ nhàng nói, “bởi vì trong mắt anh, em thấy điều em cảm thấy trong tim mình.”
James cảm thấy đôi mắt anh nhòe đi bởi nước mắt, và anh không có lời nào để diễn tả dòng cảm xúc mãnh liệt mà lời nói đơn giản của cô đã tạo ra. Anh hôn cô lần nữa, lần này lướt theo viền môi cô với lưỡi của anh khi anh trượt bàn tay xuống hông cô.
Anh cảm thấy cô căng lại dè chừng, những múi cơ của cô bị kích thích dưới cái đụng chạm của anh. Nhưng khi anh chạm đến trung tâm nữ tính của cô, chân cô hơi tách ra để nhận lấy anh. Anh chơi đùa với những lọn xoăn xoăn của cô, và rồi, khi anh nghe hơi thở của cô trở nên ngắn và hổn hển, anh trượt vào sâu hơn. Cô đã sẵn sàng cho anh, tạ ơn Chúa, bởi vì anh không chắc chắn anh có thể đợi thêm phút nào nữa.
Anh đẩy chân cô tách ra xa hơn và chen vào giữa. “Việc này có thể đau”, anh nói, cảm thấy sự hối tiếc trong giọng anh, “Không có cách nào khác, nhưng nó sẽ tốt hơn, anh hứa.”
Cô gật, và anh nhận ra khuôn mặt cô đang hơi căng thẳng theo những lời nói của anh. Chết tiệt. Có lẽ anh thậm chí không nên cảnh báo cô. Anh không có kinh nghiệm với những trinh nữ; anh không biết phải làm gì để giảm đi cơn đau của cô. Tất cả những gì anh có thể làm là dịu dàng và chậm rãi – khó khăn khi đó là khát khao mãnh liệt nhất anh từng cảm thấy – và cầu nguyện điều tuyệt nhất.
“Shhhh”, anh ngân nga, trượt bàn tay lên trán cô. Anh di chuyển xuống một phân hay hơn thế, cho đến khi đầu vật đàn ông của anh chạm vào cô. “Thấy chứ?” anh thì thầm. “Anh không hề xa lạ.”
“Anh thật lo lớn”, cô vặn vẹo.
Hoàn toàn sửng sốt, một tiếng cười bật ra từ môi anh. “Oh, tình yêu của anh, thông thường thì anh xem đó là lời khen ngợi tốt đẹp nhất đấy.”
“Vậy bây giờ...” cô thúc giục.
Ngón tay anh trải dài âu yếm trên quai hàm cô. “Bây giờ, tất cả những gì anh muốn là em đừng lo lắng.”
Cô hơi lắc đầu. “Em không lo lắng. Có lẽ là một chút bồn chồn, nhưng không lo lắng. Em biết anh sẽ khiến điều này thật tuyệt vời. Anh làm cho mọi thứ đều tốt đẹp.”
“Anh sẽ làm thế”, anh nói, lời nói của anh sôi sục trên môi cô. “Anh hứa anh sẽ làm thế.”
Elizabeth thở hổn hển khi anh thúc tới trước, vào trong cô. Mọi thứ thật kì lạ, và theo một cách kì lạ, đúng vậy, như thế cô được tạo ra cho giây phút này, được hình thành để nhận lấy tình yêu của người đàn ông này.
Đôi tay anh ôm lấy mông cô, và anh hơi đâm vào cô. Elizabeth thở hổn hển bởi sự khác biệt khi anh dễ dàng trượt vào cho đến khi anh chạm đến nơi bảo vệ sự trong trắng của cô.
“Sau lúc này”, anh nói, giọng anh nóng bỏng bên tai cô. “Em sẽ là của anh.” Và rồi, không chờ một câu trả lời, anh đẩy tới trước, bắt lấy sự ngạc nhiên của cô “Oh!” với một nụ hôn say đắm.
Đôi tay anh vẫn ôm lấy cô, anh bắt đầu chuyển động. Elizabeth thở hổn hển với mỗi cú đâm và rồi, không hề nhận ra cô cũng bắt đầu chuyển động, hòa nhịp với anh trong một nhịp điệu cổ xưa.
Sức ép trong cô đang mạnh mẽ hơn, cấp bách hơn, và cô cảm thấy như thể cô đang căng ra khỏi làn da của mình. Và rồi điều gì đó đã thay đổi, và cô cảm thấy như thể cô va vào một tảng đá, và cả thế giới nổ tung quanh cô. Một giây sau đó, James hét lên với giọng khàn khàn, và đôi tay anh nắm chặt lấy vai cô với một sức mạnh không thể tin được. Trong một lúc anh trông như thể anh đã chết rồi, và rồi khuôn mặt anh tràn ngập hoàn toàn sự vui sướng, và anh đổ sập trên cô.
Vài giây trôi qua, tiếng hơi thở duy nhất của họ trở lại bình thường, và James lăn về một bên, kéo cô theo anh và ôm chặt lấy cô. “Chính là điều này”, anh nói, giọng anh lơ mơ, “Đây chính là điều anh đã tìm kiếm cả cuộc đời.”
Elizabeth gật đầu bên anh, và họ ngủ.
Vài giờ sau, Elizabeth thức dậy bởi tiếng bước chân James đang đi trên sàn gỗ của căn nhà săn bắn. Cô không cảm thấy anh đã rời giường, nhưng anh đã ở đó, vào lại phòng ngủ, trần truồng như ngày anh được sinh ra.
Cô đang cân nhắc giữa thôi thúc phải quay đi và sự hấp dẫn của việc nhìn chằm chằm không xấu hổ. Cô kết thúc với việc làm mỗi thứ một chút.
“Nhìn xem chúng ta quên gì này”, James nói, vẩy cái gì đó trong không khí. “Anh tìm thấy nó trên sàn.”
“Thư của Phu nhân Danbury!”
Anh nhướn mày và tặng cho cô nụ cười ranh mãnh nhất của mình. “Anh hẳn đã làm rơi nó vì sự vội vàng được ở bên em.”
Elizabeth nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra, anh sẽ không thể khiến cô ửng đỏ được nữa, nhưng rõ ràng cô đã sai. “Mở nó ra đi”, cô lầm bầm.
Anh đặt một cây nến ở bàn đầu giường và trườn vào giường cạnh cô. Khi anh không di chuyển đủ nhanh để mở bức thư, Elizabeth giật lấy nó khỏi tay anh và xé toạc ra. Bên trong, cô tìm thấy một chiếc phong bì khác, với những từ ở trên mặt:
Các cháu đang gian lận phải không? Các cháu thực sự muốn mở cái này trước khi làm lành chứ?
Elizabeth đập một tay lên môi cô, và James thậm chí khó chịu khi ngăn một tiếng cười đang dâng lên trong cổ họng, “Thật đa nghi phải không?” Anh lầm bầm.
“Rõ ràng là vì lí do tốt.” Elizabeth thừa nhận. “Chúng ta gần như đã mở nó trước khi chúng ta...”
“Làm lành?” Anh đỡ lấy lời cô với một nụ cười nhăn nhở quỷ quái.
“Đúng”, cô lầm bầm, “chính xác.”
Anh chỉ vào bì thư trong tay cô. “Em không định mở nó à?”
“Oh, có, tất nhiên”. Với một chút đoan trang vào lần này, cô nâng mép bì thư lên và kéo ra một mảnh giấy thơm màu trắng được gấp làm đôi. Elizabeth mở nó ra, và hai cái đầu chụm vào gần ánh nến, họ đọc:
Những đứa cháu yêu quý của ta,
Đúng, chính xác. Những đứa cháu yêu quý của ta. Dù sao đó là cách ta nghĩ về các cháu.
James, ta sẽ không bao giờ quên cái ngày đầu tiên ta mang cháu về Nhà Danbury. Cháu quá đa nghi, quá không sẵn sàng để tin rằng ta sẽ yêu quý cháu. Mỗi ngày ta ôm cháu, cố cho cháu thấy rằng điều đó có nghĩa là một gia đình, và rồi, một ngày, cháu ôm ta và nói, “Cháu yêu dì, dì Agatha.” Và từ giây phút đó, cháu như một đứa con đối với ta. Ta sẽ dành cả cuộc đời cho cháu, nhưng ta cho là cháu đã biết điều đó.
Elizabeth, cháu bước vào cuộc đời ta khi đứa con cuối cùng của ta kết hôn và rời khỏi ta. Từ ngày đầu tiên, cháu đã dạy ta dũng cảm, trung thành và đáng tin có nghĩ là gì. Những năm qua là niềm vui của ta khi nhìn cháu lớn lên và trưởng thành. Lần đầu tiên cháu đến Nhà Danbury, cháu quá trẻ, ngây thơ và dễ bị bối rối. Nhưng theo cách nào đó, cháu có nét duyên bí ẩn và sự thông minh mà bất cứ cô gái trẻ nào cũng sẽ ghen tị. Cháu không bợ đỡ ta, và cháu không bao giờ cho phép ta bắt nạt cháu, đó chắc chắn là món quà tuyệt nhất mà người phụ nữ dành cho con trai ta được nhận. Ta sẽ cho đi tất cả những gì ta có để được gọi cháu là con gái ta, nhưng ta cũng cho là, cháu biết điều đó.
Vậy thì có quá kì lạ không khi mà ta mong ước đưa hai cháu – những người ta yêu quý – đến với nhau? Ta biết ta không thể làm điều này theo những cách thông thường. James chắc chắn sẽ từ chối bất cứ ý định làm mối nào. Dù sao nó là một người đàn ông, và do đó sẽ kiêu hãnh một cách ngu ngốc. Và ta biết rằng ta sẽ không bao giờ thuyết phục được Elizabeth đi đến Luân Đôn trong một mùa lễ hội với tiền của ta. Con bé sẽ không bao giờ tham gia vào bất kì nỗ lực nào lấy đi quá nhiều thời gian bên gia đình của con bé.
Và vì vậy mánh khóe nhỏ của ta đã được hình thành. Nó bắt đầu bằng một bức thư dành cho James. Cháu đã luôn muốn cứu ta như ta đã cứu cháu một lần, con trai của ta. Thật dễ dàng để nghĩ ra một vụ tống tiền. (Ta phải lạc đề một chút để cam đoan rằng vụ việc hoàn toàn là bịa đặt, và tất cả những đứa con của ta đều hợp pháp, và tất nhiên là máu mủ của Đức ông Danbury. Ta không phải loại phụ nữ lầm đường lạc lối khỏi lời thề hôn nhân của cô ta.)
Ta khá chắc chắn nếu ta có thể sắp xếp cho cả hai cháu gặp nhau, cả hai sẽ yêu nhau (Ta hiếm khi sai về những việc này), nhưng để gieo rắc ý tưởng vào đầu Elizabeth, ta đã dùng quyển sách cũ LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC. Một quyển sách ngớ ngẩn chưa bao giờ được viết ra, nhưng ta không biết làm thế nào để khơi gợi lên ý nghĩ kết hôn của con bé. (Trong trường hợp cháu đang băn khoăn, Lizzie, ta tha thứ cho cháu vì đã trộm quyển sách khỏi thư viện của ta. Tất nhiên cháu không có ý xấu khi làm thế, và cháu có lẽ nên giữ nó như một vật kỉ niệm trong lúc quen nhau của hai cháu.)
Đó là toàn bộ lời thú nhận. Ta sẽ không yêu cầu sự tha thứ của các cháu vì tất nhiên ta chẳng việc gì phải nài nỉ. Ta cho rằng vài người có thể bực mình vì cách của ta, và thông thường ta sẽ không nghĩ đến việc sắp đặt một tình huống gây tổn thương thế này, nhưng rõ ràng là cả hai cháu đã quá bướng bỉnh để nhìn nhận sự thật theo cách khác. Tình yêu là một món quà quý giá, và các cháu tốt hơn đừng quẳng nó đi chỉ vì chút lòng tự trọng ngốc nghếch.
Ta thực sự hi vọng hai cháu sẽ thích căn nhà săn bắn; các cháu sẽ thấy rằng ta đã liệu trước được mọi nhu cầu của cả hai. Cứ thoải mái tận hưởng buổi tối; trái với những tin tưởng thông thường, ta không kiểm soát thời tiết, nhưng ta đã cầu xin đức chúa trên cao một trận mưa rào – kiểu mà một người sẽ không bao giờ mạo hiểm ra ngoài.
Hai cháu hãy cảm ơn ta ở lễ cưới. Ta đã lấy được một giấy hôn phối đặc biệt với tên của hai cháu.
Yêu mến,
Agatha, Phu nhân Danbury.
Miệng của Elizabeth há hốc ra. “Em không thể tin được”, cô hổn hển, “Bà ấy dựng lên mọi chuyện.” James đảo mắt. “Anh có thể tin được.” “Em không thể tin được bà đã để quyển sách nhỏ màu đỏ ấy ra ngoài và biết rằng em sẽ lấy nó.”
Anh gật. “Anh cũng có thể tin điều đó.”
Cô quay sang anh, môi cô vẫn hé mở trong sự ngạc nhiên. “Và bà thậm chí đã có giấy hôn phối đặc biệt.”
“Cái đó” anh thừa nhận, “anh không thể tin. Nhưng chỉ vì anh cũng đã làm một cái, và anh hơi ngạc nhiên rằng tòa giám mục cho phép một tờ y hệt.”
Thư của Phu nhân Danbury trượt khỏi tay Elizabeth và rớt xuống giường. “Anh đã làm à?” cô thì thầm.
James cầm tay của cô và đưa lên môi anh. “Khi anh ở Luân Đôn, tìm kiếm kẻ tống tiền không có thật.”
“Anh muốn cưới em”, cô hổn hển. Đó là một câu nói, không phải một câu hỏi, nhưng cô nghe như thể cô hoàn toàn không thể tin được.
James dành cho cô một nụ cười thích thú. “Anh đã hỏi cưới em mười hai lần trong vài ngày qua.”
Elizabeth giật mạnh đầu như thể vừa thức dậy từ một giấc mơ kì lạ. “Nếu anh hỏi em lần nữa”, cô tinh nghịch nói, “em sẽ cho anh một câu trả lời khác.”
“Vậy sao?”
Cô gật. “Chắc chắn là thế.”
Anh di chuyển một ngón tay xuống bên cổ cô, máu của anh nóng bỏng khi anh thấy cách sự đụng chạm của anh làm cho cô run rẩy. “Vậy điều gì đã khiến em đổi ý?” anh lầm bầm.
“Một người có lẽ sẽ nghĩ”, cô thở hổn hển khi ngón tay anh lướt xuống thấp hơn, “rằng phải có gì đó để thỏa hiệp, nhưng nếu anh thực sự muốn biết sự thật...”
Anh chồm lên trên cô, mỉm cười một cách ranh mãnh. “Oh, chắc chắn là anh muốn sự thật.”
Elizabeth cho phép anh rút ngắn khoảng cách giữa họ thêm một inch trước khi cô nói, “Đó là quyển sách.”
Anh đông cứng. “Quyển sách?”
“LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC.” Cô gõ gõ vào một bên lông mày. “Em đang nghĩ đến việc viết một bản sửa đổi.”
Anh trở nên trắng bệch. “Em đang đùa.”
Cô mỉm cười và ngọ nguậy bên dưới anh. “Vậy sao?”
“Làm ơn hãy nói em đang đùa.”
Cô trượt sâu hơn vào chiếc giường.
“Anh sẽ khiến em phải nói em đang đùa.” James gầm gừ.
Elizabeth hướng tới và vòng tay quanh anh, thậm chí không nhận ra tiếng sấm vang trong không trung. “Hãy làm đi nào.”
Và anh làm thế.
How To Marry A Marquis (Tiếng Việt) How To Marry A Marquis (Tiếng Việt) - Julia Quinn How To Marry A Marquis (Tiếng Việt)