Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 22
S
áng hôm sau, Tracy và Kins cùng bước vào thang máy lên tầng bảy. “Cô trông y như tôi.” Kins nói, đảo ngược câu nói thông thường.
“Anh trông tởm lắm.”
“Biết rồi.”
Họ bước đến ô làm việc của đội A. Faz – vốn là người dậy sớm – cười toe toét với họ. “Xem ai vác xác đến này.” Ông nói. “Có gì vui không?”
“Chẳng có gì.” Kins nói.
Tracy còn chưa kịp cởi áo khoác thì Johnny Nolasco bước vào. Nolasco đưa Kins danh sách những cái tên mà anh và Tracy đã soạn ra cho tổ chuyên án. Họ đã để lại nó trên bàn Nolasco trước khi rời đi để nói chuyện với các vũ công của Pink Palace. Và từ lượng mực đỏ cô có thể thấy, Nolasco đã gạch đi ít nhất là phân nửa những cái tên.
“Tôi đã bảo cô cậu, tôi chỉ có nguồn tài chính cho một tổ chuyên án hạn chế thôi.” Ông ta nói. “Đây không phải là tên Ridgway mà cần đến năm mươi điều tra viên chạy quanh trong một cuộc rượt đuổi viển vông.”
“Chúng tôi đâu có chọn đến năm mươi cái tên.” Tracy nói, lấy lại danh sách và đọc lướt. “Chúng tôi sẽ bắt gã này thế nào đây?”
“Bằng nghiệp vụ của cô. Những cái tên trong danh sách đó là trách nhiệm của cô. Ai đó làm hỏng việc thì hậu quả cũng do cô gánh lấy.”
Khi Nolasco đã rời đi, Faz vốn đang ngồi yên lặng ở bàn mình bèn đứng dậy và xốc lại thắt lưng quần. “Tôi có trong danh sách đó không?”
“Anh có bản sơ yếu lí lịch cho chúng tôi cân nhắc không?” Kins hỏi.
“Đi chết đi, Sparrow!”
“Tên anh có trong danh sách.” Tracy lên tiếng.
Faz mỉm cười. “Tốt.”
“Chắc anh là người duy nhất thấy mừng về việc đó đấy.” Kins nói.
Họ đã thảo luận với một điều tra viên từng tham gia tổ chuyên án vụ sông Xanh, vốn duy trì nhiều năm trước khi tan rã. Ông đã gợi ý họ chọn các điều tra viên có thể kiểm soát những căng thẳng tâm lý của việc theo đuổi một kẻ giết người bất kể các lãnh đạo trở nên lạnh nhạt thế nào, và đề nghị họ không tuyển các điều tra viên mới vào nghề và các điều tra viên có con nhỏ, bởi chỉ một nhiệm vụ thôi cũng có thể cản trở sự nghiệp của họ và bộ phận kế toán vẫn theo dõi sát sao tiến trình. Ông ta cũng cảnh báo họ không được rút hết một đơn vị, bởi việc chọn những điều tra viên có năng lực đồng nghĩa với việc sẽ loại bỏ những người còn lại, làm vậy có thể gây xích mích và thù hằn.
“Tôi mắc chứng rối loạn giảm chú ý.” Faz nói. “Tôi không thể tập trung nếu phải làm nhiều hơn một việc.”
“À, chắc anh có nhiều hơn một việc để làm đấy.” Tracy nói, vẫy vẫy danh sách. “Danh sách đang thiếu người.”
“Cô có thể loại một việc khỏi danh sách rồi.” Faz nói. “Del và tôi đã nói chuyện với hãng taxi Orange Cab về Veronica Watson. Tài xế là người Nga, tên Oliver Azarov, mới chuyển đến mười tám tháng trước cùng với vợ và hai con. Tôi đã cho kiểm tra trên hệ thống. Anh ta trong sạch. Del và tôi sẽ ghé qua sau và xem anh ta biết được gì.”
“Có cửa hàng nào quanh đó biết bất cứ điều gì không?” Kins hỏi.
“Không ai trông thấy ai cả.” Faz nói. “Cửa hàng tiện lợi kiêm trạm xăng bên kia đường có camera, nhưng nó chỉ bao quát cửa ra vào thôi. Camera bên ngoài nằm chỗ trạm bơm. Không thể quan sát được lối vào nhà nghỉ.” Faz kiểm tra đồng hồ. “Tôi sẽ gọi cho Wash-DOT để tìm hiểu xem có camera giao thông quanh đó không và yêu cầu xem lại ngày Hansen, Schreiber và Watson chết.”
Tracy gật đầu, nhưng camera của Wash-DOT sẽ chẳng giúp được gì trừ khi họ có một chiếc xe hơi hoặc một biển số cụ thể để tìm kiếm, và cho dù là thế thì cũng chỉ giống như mò kim đáy bể.
Tracy và Kins dành hầu hết thời gian trong ngày để truyền đạt cho các thành viên trong tổ chuyên án về ba nạn nhân, các bằng chứng và danh sách những người trong diện tình nghi bao gồm Walter Gipson, Darrell Nash, Bradley Taggart cùng tất cả nhân viên nam và khách hàng của Pink Palace.
“Cũng thu hẹp được khối đấy.” Faz lên tiếng.
Họ phân chia nhiệm vụ, và tất cả mọi người quay trở lại làm việc. Mike Melton gọi tới di động của Tracy vào lúc xế chiều.
“Mẫu ADN trên dây thừng thuộc về Veronica Watson. Không thấy trùng với ai khác.”
“Như chúng ta đã dự đoán.” Cô nói.
“Nhưng sợi dây thừng ở trường bắn cho ra ba hồ sơ ADN khác nhau và có một kết quả khả quan.” Melton nói.
“Khả quan như thế nào?” Tracy hỏi.
“Chưa biết được.”
“Anh có một cái tên rồi à?”
“David Bankston.”
Tracy cảm ơn anh ta, dập máy và xoay ghế đến chỗ Kins đang ngồi tại bàn của anh. “Mike có một kết quả khả quan đối với mẫu ADN trên sợi dây thừng ở trường bắn.” Cô nói.
Kins xoay tới chỗ bàn phím máy tính. “Cô có một cái tên rồi à?”
Tracy và Faz ngó qua vai Kins khi anh kiểm tra cái tên David Bankston trên hệ thống. Bankston không có tiền án tiền sự nào và không có lệnh triệu tập chưa chấp hành nào. Hồ sơ ADN của anh ta được lập từ hồi phục vụ trong lực lượng Vệ binh Quốc gia. “Anh ta từng tham gia chiến dịch Bão táp sa mạc.” Kins nói. Anh cuộn xuống kết quả khác trong hệ thống và kéo nó lên. “Có vẻ anh ta cũng từng tham gia Học viện Cảnh sát.”
“Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?” Tracy hỏi.
“Không rõ.” Kins nói, với lấy điện thoại bàn của mình.
Năm phút sau, anh có câu trả lời. “Bankston bị loại.” Anh nói. “Anh ta không thể hoàn thành quá trình huấn luyện thể lực.”
“Khỉ thật, tôi hy vọng họ không kiểm tra mình.” Faz nói.
Theo lời nhân viên văn thư mà Kins vừa nói chuyện cùng thì hồ sơ của Bankston ở Học viện cho biết anh ta cao một mét tám mươi và nặng một trăm mười một cân. To cao nhưng không béo phì.
“Vậy là anh ta bị loại khỏi Học viện Cảnh sát và gia nhập quân đội.” Kins nói. “Và trở thành một gã cơ bắp, tức là một cỗ máy chiến đấu.”
“Stripes!” Faz nói.
“Stripes ư?” Tracy hỏi.
“Làm ơn đừng nói với tôi là cô chưa bao giờ xem Stripes.” Kins nói.
“Chắc chắn là tôi chưa xem. Nhưng để tôi đoán nhé, nó là một bộ phim kinh điển.” Với ba cậu con trai, Kins có thể, và vẫn thường, trích dẫn các trích đoạn trong phim và chương trình truyền hình, phần lớn trong số đó là sáo rỗng. Anh tự hào tuyên bố mình đã xem tất cả các tập phim Seinfeld và Cheers.
“Không phải mọi phim của Bill Murray đều là phim kinh điển sao?” Faz nói.
“Khai sáng cho tôi đi.” Tracy đáp.
“Murray vào vai tài xế taxi.” Kins nói với Tracy. “Cuộc đời anh ta tụt dốc thảm hại, vậy nên anh ta gia nhập quân đội. Một thành viên trong tiểu đội của anh ta là John Candy. Cô biết John Candy là ai phải không?”
“Không phải ông ta chết vì bị béo phì sao?”
“Chúng ta là cộng sự kiểu gì vậy?”
“Thỉnh thoảng tôi cũng thấy thắc mắc.”
“Candy giải thích rằng các phòng khám giúp giảm cân tại địa phương đòi tiền phí hơn bốn trăm đô-la, thế nên thay vào đó, ông ta gia nhập quân đội để trở thành một…”
Kins và Faz cùng nhau kết thúc: “Gã cơ bắp, tức là một cỗ máy chiến đấu.”
“Kinh điển thật!” Tracy nói.
“Này, cũng không phải là không có gì mà, Giáo sư. Cô muốn tôi và Del đến nói chuyện với anh chàng này không?”
“Không. Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này. Việc nâng cao chất lượng đoạn phim ở bãi đỗ xe Pink Palace đến đâu rồi?”
“Melton đang làm.” Faz nói. “Ánh sáng tồi lắm, và còn khó nhìn khi xe di chuyển. Ông ta nói muốn thấy bất kỳ chi tiết nào cũng là bất khả thi. Tôi thì chỉ hy vọng ông ta sửa sang lại bản thân cho dễ nhìn hơn thôi.”
David Bankston làm việc tại nhà kho của Home Depot ở Kent, nơi mà Kins đã ghi chú đặc biệt là anh ta thuận tiện tiếp cận được với rất nhiều dây thừng. Lần đầu tiên kể từ khi họ bước vào phòng nhà nghỉ và tìm thấy Nicole Hansen, Tracy mới cảm thấy lạc quan.
Quản lý kho hàng hộ tống họ qua một kiến trúc lộ thiên rộng rãi chứa đầy vật liệu sửa nhà để đến khu vực phía sau tòa nhà với các văn phòng, một phòng ăn trưa, một phòng nghỉ dành cho nhân viên và nhà vệ sinh. Ông ta dẫn họ vào văn phòng chung được trang trí bằng gỗ sồi và các bức tranh màu nước, giới thiệu họ với giám sát của Bankston, Haari Rajput, người đang đứng và trịnh trọng chào đón, bắt tay họ bằng bàn tay mềm mại nhưng rắn chắc. Người quản lý rời đi.
“Tôi có thể giúp gì đây?” Rajput hỏi với cách nhấn âm đậm chất Anh quốc. Ông ta có dáng người gầy, đôi vai hẹp, đeo một cặp kính gọng đen, hàng ria mép dày và cánh mũi rộng, gợi nhớ đến hình tượng kinh điển của Groucho Marx.
“Chúng tôi muốn nói chuyện với một trong số các nhân viên của ông,” Tracy nói. “Là David Bankston. Chúng tôi biết hôm nay anh ta có đi làm.”
Rajput với tay lấy bộ đàm trên bàn làm việc. “David sao? Vâng. Tôi sẽ cho gọi anh ta.”
“Trước khi ông làm vậy…” Tracy lên tiếng, giơ một tay lên. “Chúng tôi muốn hỏi ông một vài câu hỏi đã.”
Rajput rụt tay lại, tỏ ra chăm chú.
“Ông là giám sát của anh Bankston đúng không?” Tracy hỏi, bắt đầu một cách từ từ để giúp Rajput bớt căng thẳng.
“Phải.”
“Anh Bankston làm việc ở đây bao lâu rồi?”
“Tôi không biết. Anh ta bắt đầu làm việc ở đây trước cả tôi. Tôi sẽ phải lục lại hồ sơ của anh ta.” Rajput bật dậy trên ghế và tiến tới một tủ hồ sơ phía sau bàn làm việc.
“Chỉ cần áng chừng thôi.” Tracy nói.
“Được vài năm rồi.” Rajput nói, trở lại chỗ ngồi.
“Chỗ các ông mở cửa hai tư giờ hằng ngày à?” Tracy hỏi.
“Phải.”
“Vậy là các nhân viên làm việc theo ca sao?”
“Ba ca: ca sáng, ca chiều và ca đêm.”
“Anh Bankston làm việc ca nào?” Tracy hỏi.
Rajput chỉnh lại kính. “Không cố định. Đôi khi là ca sáng. Đôi khi là ca chiều. Đôi khi là ca đêm.”
Tracy chỉ vào đồng hồ chấm công trên tường phía trong cửa, những cái khe cắm đầy thẻ chấm công màu be. “Chỗ các ông giữ những thẻ kia trong bao lâu?”
“Chắc vài tháng. Chúng tôi được yêu cầu phải làm vậy.”
“Những thẻ kia có phải là của tuần này không?”
“Phải.”
“Tôi có thể xem thẻ của anh Bankston không?”
Rajput bật dậy và bước đến chỗ để thẻ chấm công. Ông ta đẩy kính lên ngay trên lông mày và cúi xuống để nhìn gần hơn. Ông ta lấy một thẻ từ trong khe và đưa cho Tracy.
“Ca chiều bắt đầu và kết thúc lúc nào?” Kins hỏi, tiếp nhận vai trò đặt câu hỏi trong khi Tracy xem xét thẻ chấm công.
Rajput quay trở lại phía sau bàn và ngồi xuống. “Từ bốn giờ đến nửa đêm.”
“David là kiểu người thế nào?”
“Là nhân viên giỏi. Rất giỏi. Không có vấn đề gì cả.”
“Ý tôi là, con người anh ta thế nào? Anh ta là người ồn ào hay trầm lặng? Cách đối nhân xử thế của anh ta ra sao?”
Rajput có thói quen giơ tay lên giống như khi bị bắt giữ. “Là người tốt. Trầm lặng. Anh ta không gặp vấn đề gì trong công việc.”
“Anh ta độc thân hay đã kết hôn?” Kins tiếp tục.
“Anh ta đã kết hôn. Phải lo cho hai người.”
“Anh ta có một con?” Kins nói.
Rajput gật đầu.
Tracy đưa Kins tấm thẻ. Vào những đêm mà Angela Schreiber và Veronica Watson bị sát hại, Bankston đã chấm công ra về ngay sau nửa đêm. Như Faz nói thì không phải là không có gì.
“Anh Bankston có làm việc trong bộ phận chuyên biệt nào không?” Cô hỏi.
“Không. Không có bộ phận chuyên biệt nào cả. Các nhân viên làm việc khắp nơi.”
“Thế còn thiết bị điện, ống nước, các vật liệu xây dựng thì sao? Anh ta có thể bốc dỡ vật liệu ở bất kỳ bộ phận nào sao? Bất kể lúc đến hay đi trong ngày?”
“Phải. Chính xác.”
“Và kho hàng này cung cấp cho các cửa hàng của Home Depot?”
“Cho tất cả các cửa hàng ở eo biển Puget.”
“Có bao nhiêu cửa hàng ở đó?”
“Hai mươi tư cửa hàng.”
Quá nhiều cửa hàng. Quá nhiều hóa đơn để ai đó tìm kiếm thông tin về tình hình kinh doanh dây thừng bằng sợi polypropylene xoắn phải.
“Các nhân viên có thể mua hàng ở đây không?”
“Có chứ. Họ được hưởng mức chiết khấu của nhân viên.”
“Mức đó thế nào? Họ được giảm giá ra sao?”
“Máy tính theo dõi số hiệu của nhân viên. Để được chiết khấu, họ phải nhập số hiệu mỗi lần mua hàng.”
“Nếu nhân viên trả tiền mặt thì có ghi chép lại không?”
“Có, nếu họ muốn được hưởng chiết khấu.”
Tracy nhìn Kins, anh gật đầu. “Chúng tôi có thể sử dụng văn phòng của ông để nói chuyện với anh Bankston được không?” Tracy hỏi.
“Được chứ. Rất sẵn lòng.” Rajput bước ra cửa. “Tôi sẽ đi gọi anh ta.”
“Không.” Tracy nói, không muốn Rajput có thời gian để nói chuyện riêng với Bankston. Cô chỉ vào điện đàm. “Vui lòng gọi cho anh ta. Nhưng làm ơn đừng nói với anh ta lý do ông muốn gặp.”
Lông mày Rajput lại nhíu lại, nhưng ông ta vẫn nhấc điện đàm lên và ấn nút. Nó phát ra một điệu nhạc ngắn. “David phải không?”
Sau một thoáng im lặng, giọng đàn ông trả lời: “Vâng?”
“Anh vui lòng đến văn phòng tôi được chứ?”
“Tôi đang dở tay dỡ một kiện hàng. Có thể chờ được không?”
Tracy lắc đầu.
“Vui lòng đến ngay bây giờ.” Rajput nói. “Anh có thể hoàn thành việc đó sau.”
Tracy nghĩ mình nghe thấy tiếng thở dài. “Vâng, được rồi.”
Kins đặt thẻ chấm công của Bankston vào khe, và họ đứng chờ Bankston trong sự im lặng thiếu thoải mái. “Tôi có thể gọi cà phê hay trà cho hai người không?” Rajput hỏi. Tracy và Kins đều từ chối.
David Bankston gõ lên cánh cửa để mở. Ánh mắt anh ta di chuyển nhanh từ Rajput đến Tracy và Kins, và biểu hiện của anh ta thay đổi từ vẻ thờ ơ buồn chán sang lo lắng.
“Ừ, David à? Vào đi!” Rajput lên tiếng. “Đừng lo!”
Bankston bước vào, trông không mấy chắc chắn. Anh ta chỉnh lại cặp kính màu đen to bản. Nó tạo cho anh ta vẻ ngoài bác học bất chấp mái tóc màu nâu đỏ rối bù và bộ râu mọc lộn xộn.
“David, đây là các điều tra viên đến từ Sở Cảnh sát Seattle, điều tra viên Crosswhite và điều tra viên Rowe. Họ muốn hỏi anh vài câu hỏi.”
“Về chuyện gì cơ?”
“Tôi có nên rời đi không?” Rajput hỏi.
“Vui lòng!” Tracy nói. Họ cảm ơn Rajput trên đường ông ta bước ra ngoài. Kins đóng cửa lại phía sau ông ta.
Giấy tờ của Bankston tại Học viện Cảnh sát nói anh ta cao một mét tám mươi, nhưng trong đôi ủng làm việc đế dày, anh ta đứng gần như mắt đối mắt với chiều cao gần một mét tám mươi tám của Kins. Chiếc quần bò màu xanh của anh ta tụt xuống bụng dưới và anh ta mang một cái nẹp lưng màu cam pha đen trông giống dây đai bảo hộ lao động.
“Mời ngồi!” Tracy nói, chỉ vào một trong hai chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc.
Bankston do dự, rồi ngồi xuống. Tracy quay chiếc ghế thứ hai lại để ngồi đối diện anh ta, và Kins kéo chiếc ghế phía sau bàn làm việc ra, đặt nó cạnh ghế cô.
“Tôi có thể gọi anh là David được không?” Tracy hỏi.
“Được.” Bankston bồn chồn, như thể không sao thoải mái được. Anh ta bẽn lẽn cười với họ. “Vậy chuyện này là sao?”
“Chúng tôi đang điều tra về cái chết gần đây của ba người phụ nữ ở Seattle, David ạ. Anh có từng nghe nói về họ chưa?”
Trán Bankston nhíu lại. “Ừm, tôi nghĩ tôi có đọc được gì đó trên báo hay thấy nó trên bản tin rồi thì phải.”
“Anh có vẻ không chắc chắn.” Tracy nói.
“Không, ý tôi là, tôi có nghe về nó. Chỉ là không chắc ở đâu thôi.”
“Anh đã đọc hay nghe thấy gì rồi?” Tracy hỏi. “Chỉ để chắc rằng tôi không lặp lại bất cứ điều gì mà anh đã biết và gây lãng phí thời gian của anh.”
Bankston trông như đang quan sát một chấm nhỏ trên thảm. “Cô biết đấy, chỉ là có những người phụ nữ đã bị sát hại.”
“Còn gì nữa không?”
Anh ta nhún vai vẻ không chắc. “Tôi không biết. Tôi cũng không nhớ lắm. Tôi nghĩ họ là gái mại dâm, phải không?”
Kins thò tay vào túi áo khoác và đặt ảnh của Nicole Hansen, Angela Schreiber và Veronica Watson lên mép bàn. Bankston nghiêng người về phía trước và nâng kính lên để xem xét chúng. Tracy chăm chú theo dõi bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Bankston nhận ra họ, nhưng cô không thấy dấu hiệu khả nghi nào trong biểu hiện của anh ta.
“Anh có nhận ra bất cứ người nào trong những bức ảnh này không?” Kins hỏi.
“Không.”
“Còn tên của họ thì sao? Nicole Hansen, Angela Schreiber, Veronica Watson, anh có nhận ra bất kỳ cái tên nào trong số đó không?”
Bankston lắc đầu. “Không.” Anh ta nói khẽ. “Tôi không thật sự chú ý đến chuyện đó, anh biết đấy.”
Kins lấy lại những bức ảnh. “Được rồi, cảm ơn anh. Chúng tôi có thể hỏi anh vài câu hỏi về công việc của anh không?”
“Vâng, chắc chắn rồi.”
“Các vật liệu mà anh đã bốc dỡ, tôi cho là tôi sẽ tìm thấy tất cả chúng trong cửa hàng Home Depot cạnh nhà mình phải không?”
“Khá nhiều.” Bankston đang gảy gảy móng tay, Tracy để ý thấy chúng rất ngắn.
“Tôi có để ý thấy là anh không đeo găng.” Kins nói.
Bankston đưa tay ra sau và lôi ra một đôi găng làm việc màu đen pha vàng. “Tôi đã tháo chúng ra.”
“Anh có thường đeo găng không?” Kins hỏi.
“Thường là vậy. Nhưng không phải mọi lúc.”
“Khi nào thì anh tháo chúng ra?”
Bankston hít sâu một hơi. “Khi nghỉ ngơi, khi ăn trưa. Thỉnh thoảng tôi quên đeo lại chúng và rồi thầm kêu Ôi trời, găng tay của tôi.” Anh ta lại nở nụ cười bẽn lẽn.
“Anh làm việc ca chiều vào hôm Chủ nhật và tối qua đúng không?” Tracy nói.
Bankston cựa quậy và dựa người ra sau, nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Ừm, phải, tôi nghĩ vậy. Thỉnh thoảng tôi cũng bị lẫn lộn. Lịch thay đổi luân phiên mà.” Thêm một nụ cười bẽn lẽn nữa.
“Ca chiều kết thúc lúc mấy giờ?”
“Lúc nửa đêm.”
“Anh làm gì sau ca làm việc?”
Một cái nhún vai. “Về nhà.”
“Anh đã kết hôn đúng không David?” Tracy hỏi.
Tâm trạng Bankston dường như thay đổi ngay lập tức. Anh ta ngồi thẳng dậy, trông có vẻ phòng thủ. “Sao cô lại muốn biết tôi đã kết hôn chưa?”
“Tôi chỉ đang thắc mắc liệu có bất kỳ ai ở nhà khi anh về không thôi.”
“Ồ. Ừm, không có.”
“Vậy là anh không sống với bất cứ ai sao?”
“Cô ấy đi làm.”
“Vợ anh à?”
“Phải.”
“Cô ấy làm nghề gì?” Tracy hỏi.
“Cô ấy làm cho một công ty vệ sinh; họ dọn dẹp các tòa nhà ở trung tâm thành phố.”
“Cô ấy làm việc vào buổi đêm sao?” Kins hỏi.
“Phải.”
“Anh có con không?” Tracy hỏi.
“Một bé gái.”
“Ai trông con gái anh khi anh và vợ đều làm việc ban đêm?”
“Mẹ vợ tôi.”
“Bà ấy có ở nhà anh không?” Tracy hỏi.
“Không, vợ tôi đưa con bé đến nhà bà trên đường đi làm.”
“Vậy là không có ai ở nhà khi anh về vào tối Chủ nhật sao?”
Bankston lắc đầu. “Không có ai.” Anh ta ngồi thẳng lại lần nữa. “Tôi có thể hỏi một câu không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Tại sao cô lại hỏi tôi những câu này?”
“Thật ra thì.” Kins lên tiếng, nhìn Tracy trước khi trả lời. “Một trong số phòng nghiên cứu của chúng tôi đã tìm thấy mẫu ADN của anh trên một sợi dây thừng để lại tại một hiện trường vụ án.”
“ADN của tôi sao?”
“Hồ sơ ADN của anh có trên cơ sở dữ liệu của máy tính từ hồi anh phục vụ trong quân đội. Máy tính đưa ra kết quả này, vậy nên chúng tôi phải cố gắng lần theo nó.”
“Anh có nghĩ ra điều gì về chuyện đó không?” Tracy nói.
Bankston nheo mắt. “Tôi đoán là có thể tôi đã chạm vào cuộn dây khi không đeo găng.”
Tracy nhìn Kins, và họ đều gật đầu như thể đồng ý. “Hợp lý đấy!” Điều đó có lợi cho Bankston. Bản năng của Tracy lại nói với cô điều khác. Cô lên tiếng: “Chúng tôi đang hy vọng có cách nào để xác định sợi dây thừng đó được phân phối đi đâu, đến cửa hàng Home Depot nào.”
“Tôi không được biết chuyện đó.” Bankston nói.
“Họ có giữ báo cáo về nơi chúng được chuyển đến không? Ý tôi là, có cách nào để chúng ta có thể khớp một sợi dây với một lô hàng cụ thể từ kho này không?”
“Tôi không biết. Tôi cũng sẽ không biết phải làm như thế nào. Đó là việc của nhân viên máy tính, còn tôi là người lao động tay chân thôi, cô biết đấy.”
“Anh từng làm gì trong quân đội?” Kins hỏi.
“Tiền trạm.”
“Tiền trạm là làm gì?”
“Chúng tôi thiết lập căn cứ.”
“Là làm những việc gì?”
“Đổ bê tông, dựng các tòa nhà và lều trại.”
“Vậy là không phải chiến đấu sao?” Kins hỏi.
“Không.”
“Những cái lều đó có giống những cái lều lớn của rạp xiếc không?” Tracy hỏi.
“Kiểu vậy.”
“Họ vẫn cố định chúng bằng cọc và dây thừng sao?”
“Vẫn vậy.”
“Đó là một phần công việc của anh?”
“Vâng, chắc chắn rồi.”
“Được rồi, nghe này David…” Tracy nói. “Tôi biết anh từng học trong Học viện Cảnh sát.”
“Cô biết sao?”
“Thông tin đó có trên hệ thống máy tính của chúng tôi. Vậy nên tôi đoán anh biết công việc của chúng tôi là loại bỏ những nghi can cũng nhiều như là tìm họ.”
“Hẳn rồi.”
“Và chúng tôi có mẫu ADN của anh trên một sợi dây được tìm thấy ở hiện trường.”
“Đúng vậy.”
“Vậy nên tôi phải hỏi liệu anh có sẵn sàng đến và giúp chúng tôi xác nhận anh trong sạch không.”
“Bây giờ sao?”
“Không. Khi anh tan làm; khi nào thuận tiện.”
Bankston suy nghĩ. “Tôi cho là mình có thể đến sau giờ làm việc. Tôi tan ca vào khoảng bốn giờ. Tôi sẽ phải gọi cho vợ nữa.”
“Vậy bốn giờ nhé!” Tracy lên tiếng. Cô vẫn đang cố gắng tìm hiểu Bankston. Anh ta có vẻ lo lắng, phản ứng đó cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên khi có hai điều tra viên án mạng đến tận nơi bạn làm việc và hỏi các câu hỏi, nhưng anh ta dường như cũng có vẻ thích thú với sự tương tác này, dấu hiệu cho thấy anh ta có thể vẫn muốn là cảnh sát, giống như ai đó nghe tiếng cảnh sát và còi báo cháy và háo hức mong đợi màn biểu diễn của cảnh sát. Nhưng thứ khiến cô suy nghĩ không chỉ là thái độ của anh ta. Thực tế là Bankston có chạm vào sợi dây thừng, thẻ chấm công của anh ta cho thấy anh ta có cơ hội để giết ít nhất là Schreiber và Watson, và anh ta không có chứng cứ ngoại phạm trong những đêm đó, khi mà vợ anh ta đang làm việc còn con gái đang ở với mẹ vợ anh ta. Tracy sẽ cử Faz và Del mang ảnh của Bankston đến Dancing Bear và Pink Palace để xem liệu có ai nhận ra anh ta không. Cô cũng sẽ kiểm tra tên anh ta ở Cục Cấp giấy phép và đăng kiểm để xác định anh ta lái loại xe gì.
“Tôi phải làm gì để… chứng minh mình trong sạch?”
“Chúng tôi muốn anh làm một bài kiểm tra với máy phát hiện nói dối. Họ sẽ hỏi anh những câu hỏi như những gì chúng tôi đã hỏi anh: anh làm việc ở đâu, chi tiết công việc, những thứ kiểu vậy.”
“Cô sẽ là người phụ trách bài kiểm tra chứ?”
“Không.” Tracy nói. “Chúng tôi sẽ cho người có chuyên môn kiểm tra anh, nhưng cả điều tra viên Rowe và tôi đều sẽ ở đó để sắp xếp giúp anh.”
“Được rồi…” Bankston nói. “Nhưng như tôi đã nói đấy, tôi phải gọi cho vợ đã.”
“Nói rõ với ông chủ của anh nữa.” Kins cười toe toét. “Tôi biết thủ tục đó.”
David Bankston nhìn họ chằm chằm với biểu cảm trống rỗng.