Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hiều ngày hôm sau Roger rời khỏi căn lều và biến mất vào trong rừng. Nhiệm vụ không làm mất nhiều thời gian của anh, và khi quay trở lại lối đi dẫn tới khoảng trống trong rừng, anh huýt một điệu sáo và giữ nhịp với tiếng xào xạc của ngọn gió trên cao những cây cối đang bao lấy mình. Anh nhìn lên và xung quanh và thấy những chiếc lá màu vàng cam dập dờn trên mặt đất và cảm thấy chúng kêu lốp bốp dưới hai bàn chân trần.
Vừa khuất khỏi tầm mắt, anh dừng lại, không xa hơn khoảng trống gần góc phía tây của sân căn lều. Anh thấy Teleri và anh cứ đứng đó nhìn cô. Anh đã quan sát nhiều người đàn bà trước kia. Nhìn họ đi lại, nói chuyện và di chuyển. Nhưng những người đàn bà anh từng biết giống nhau quá nhiều thứ. Ngay cả Elizabeth cũng có thể mất hút trong đám đông của một hội chợ hay lễ hội. Anh phải tìm mái tóc đen ấy để tách cô ra khỏi mọi người.
Nhưng với Teleri anh chắc chắn mình sẽ nhận ra cô ngay cả trên những con phố đông đúc nhất London. Anh sẽ nhận ra cô bởi cách cô di chuyển, bởi những bước chân mau mắn gần như thể bước cùng làn gió. Đôi bàn chân nhỏ bé của cô đã di chuyển với sự nhanh nhẹn của thú rừng và khi cô đứng yên một chỗ, chuyện này không thường xảy ra lắm, cô thường ngỏng đầu như nai hay chim ngóng xem nguy hiểm. Gần như thể cô cảm thấy mình phải sẵn sàng để chạy.
Cô đang đi về phía nam căn lều, nhìn theo hướng này hướng kia. Cô dừng lại bên vườn bắp cải, đưa hai tay lên khum lấy miệng và gọi to, “Lợn! Lợ--ợn!”
Cô chờ đợi rồi chống hai nắm tay lên hông quét mắt quanh sân, hiển nhiên là đang lo lắng và kiếm tìm con lợn ú ranh mãnh đó như kiểu Hoàng hậu đối với mấy con chó cưng của bà.
Roger ngó qua cô, tìm kiếm con lợn, nhưng anh chẳng thể thấy con vật ấy ở đâu.
“Ngày hôm nay mọi người đều đi hết hả?” cô lẩm bẩm và vội vã băng qua sân để đi tới con suối nơi mấy con vịt trời đang quác quác ầm ĩ và vỗ vỗ cánh. “Lợn!” Cô vỗ hai tay lại với nhau. “Lại đây nào!”
Nhưng không có Lợn ở đó. Không có tiếng khụt khịt. Không có tiếng móng chân chạy lon ton. Không có tiếng ré lên ầm ĩ.
Anh nghĩ đến việc hét to lên chữ “thịt ba chỉ,” nhưng nghĩ đến đôi tai mình sẽ không chịu nổi tiếng ồn nếu con lợn ở đâu đó quanh đấy.
Cô đứng đó một lúc, ngón tay gõ gõ lên môi. Cô thở dài, rồi hướng mặt về phía vầng dương và dang hai tay lên. Cô bắt đầu chầm chậm “xoay vòng xoay”. Nhanh hơn và nhanh hơn. Tóc cô bay tỏa xung quanh và váy cô phồng lên bởi không khí.
Một lát sau cô bắt đầu hát,
“Hỡi vầng Dương vời vợi
Ấm áp và rạng ngời
Hãy giúp tôi thật mau
Tôi đứng đây xoay vòng
Mãi không ra một vật.”
Điều lạ kỳ nhất đã xảy ra. Bỗng nhiên nắng chiếu sáng hơn và càng lúc càng sáng hơn, như trên chiến trường hay trận đấu thương, khi phản xạ từ những kim loại sáng loáng của áo giáp hiệp sĩ. Ánh sáng làm lóa mắt anh quá nhanh khiến anh quên mất cả thở.
Anh bước sang bên và ánh sáng mặt trời dường như trải rộng đến mức nó vẫn sáng lòa và chiếu thẳng phía trên anh. Anh bước sang phải và ánh sáng mặt trời tiếp tục chiếu gắt y như thế. Anh có một cảm giác lạ và kỳ quái là nếu anh đi thẳng tới London, ánh sáng đó cũng sẽ di chuyển theo anh.
Những tia sáng rực rỡ đó làm ấm đỉnh đầu và vai anh, và anh bắt đầu ra mồ hôi như thể đang là giữa hè ở Wells. Anh chớp mắt, mắt anh căng ra dưới ánh nắng gay gắt nhưng vẫn chẳng hề thấy gì. Anh đưa một tay lên để chắn ánh sáng vào mắt.
Cô vẫn đứng yên tại chỗ cũ nhưng nhìn sang bên phải mình, qua cánh đồng cỏ tới một vùng bụi rậm nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuống chói chang như chiếu lên anh. Anh dụi mắt và lại che chúng thì vừa lúc con lợn quái đản kia chạy lon ton ra khỏi những bụi cây, khịt khịt ngửi đất cho tới khi mò tới đôi chân trần của cô, nơi nó nằm phịch xuống như đĩa dăm bông khổng lồ.
Cô cau có nhìn nó nhưng ngay cả Roger cũng có thể thấy là cô không thực sự giận, chỉ có lo lắng mà thôi. Cô quỳ xuống và bật cười với con lợn khi cô gãi gãi tai nó và nó lăn ngửa ra, móng chân chĩa thẳng lên trời.
Cô lại phá lên cười và Roger chỉ đứng đó lắng nghe âm thanh đó. Tiếng cười của cô đượm vẻ hớn hở phóng khoáng mà anh hiếm khi nghe thấy. Lúc còn nhỏ, các chị em gái của anh đã phá lên cười thoải mái như vậy, nhưng đã một thời gian lâu rồi anh không ở nhà. Những người đàn bà chốn cung đình không phá lên cười mà không có mục đích.
Rồi cô đứng và ngước lên nhìn, về phía anh, cô nhíu mày, mắt cô chiếu lên anh và vẫn có cảm giác như thể những tia nắng ấy còn bao quanh anh. Cô nhíu mày. “Người Anh à?”
“Ừ.”
“Ngài đây rồi,” cô nói và giọng nghe nhẹ nhõm làm cho anh cảm thấy vui. Anh thích thấy rằng cô đang nghĩ về mình.
Roger đi ra khỏi những bụi rậm và ánh nắng kỳ lạ đã nhạt dần, đến cũng nhanh mà biến đi cũng nhanh. Anh ngước lên nhìn trời và thấy một đám mây vừa trôi ngang mặt trời.
Là lý do hợp lý để ánh nắng yếu đi, anh tự bảo mình. Một lý do hợp lý. Phải.
“Em đang tự hỏi ngài ở đâu,” cô nói.
Roger bước qua những bụi rậm và linh sam cằn cỗi thấp lùn đang mắc lấy ống tất anh, cào dọc hai chân anh, và gần như hất con thỏ rừng chết khỏi tay anh.
Anh rời khỏi sự bao bọc của bụi cây cao ngang thắt lưng và đi về phía khoảng trống.
Cô đứng đó không di chuyển, hai mắt cô dán lại nơi con thỏ nằm ẻo lả trên tay anh. Âm thanh đầu tiên cô phát ra gần như tiếng khóc của người bị thương. Gương mặt cô căng thẳng vì vẻ kinh hãi. “Ngài đã làm gì thế?”
Giọng cô nhỏ đến mức anh phải ngưng lại và suy nghĩ về những gì cô vừa nói.
“Ta đem đến một bữa ăn.” Anh giơ con thỏ lên, món quà của anh cho bữa tối của họ. Anh muốn bù đắp phần nào món nợ của mình cho cô. “Ta không thể tìm thêm nhiều thứ khác nhưng thỏ cũng làm ra được bữa ăn thịnh soạn tối nay và một món hầm ngon ngày mai.”
“Ngài đã giết nó.”
“Cho em.” Anh giơ cao con thỏ cho cô xem, tự hào là mình chỉ mất chút thời gian để gài được bữa ăn cho họ, đặc biệt khi chẳng hề đơn giản để bắt thú vật mà không có vũ khí hay bẫy.
“Cho em ư?” Cô ngước lên nhìn anh, miệng cô há ra. “Để ăn ư?”
“Ừ.”
Mắt cô đầy choáng váng và anh có thể thấy chúng đột ngột chuyển sang đẫm nước. Cô lấy tay che miệng theo cách phụ nữ thường làm khi họ thấy điều gì đó không sao chịu nổi.
Anh có chị em gái. Anh biết vẻ hoảng loạn của đàn bà khi anh nhìn thấy chuyện này. Có điều gì đó sai lầm.
Cô bỏ tay xuống nhưng những giọt nước mắt cứ thay nhau lăn thành dòng xuống hai má và cô thì thào, “Em không cho ngài ăn đủ ư?”
Anh cảm thấy lòng mình trĩu nặng. “Ta muốn cung cấp thức ăn cho chúng ta. Một cách để đáp lại em vì tất cả những gì em đã làm cho ta.”
“Vậy nên ngài đã giết một con thỏ. Một con thỏ ngàn lần bé nhỏ hơn ngài?”
“Ta đã đem thịt về.”
Cô bắt đầu khóc dữ hơn và anh đứng đó cảm thấy như thằng nhà quê ngốc nghếch.
“Ngài giết con thỏ đó cho em ư? Sao ngài có thể làm vậy chứ?”
“Ta không biết nữa,” anh nói chua chát. “Đó dường như là một ý kiến hay. Thịt là thức ăn.”
“Với em thì không. Ngài đã bao giờ thấy em dọn thịt ra ăn chưa?”
Anh đã đoán là cô không có kỹ năng giết thú để ăn thịt. Anh đã nghĩ sẽ làm cô ngạc nhiên bằng món ngon lành và no nê.
“Ngài không thấy là em sẽ không bao giờ muốn thứ gì như vậy sao? Ngài không thấy em là ai và em là người như thế nào sao? Sao ngài lại có thể sống ở đây thậm chí là chỉ một ngày mà không thấy rằng em không bao giờ giết thú vật chứ?”
Roger nhìn con thỏ rừng. Anh không biết là mình nên nấu nó hay nói với nó là thánh lễ đã xong rồi.
“Ngài không chú tâm đến cái gì diễn ra ngay trước mắt. Ngài không lưu ý đến điều quan trọng nhất về em. Em không bao giờ có thể ăn con vật tội nghiệp đã chết ấy. Không bao giờ.” Cô đưa mắt lên nhìn anh, nước mắt trào xuống gương mặt đỏ lựng khi cô phải gạt chúng đi bằng lưng bàn tay.
Anh không biết phải nói gì và chỉ đứng đó cảm thấy tồi tệ hơn ai đó vừa mới đá phải một con mèo con.
Cô vẫn khóc và hai vai rung lên.
“Thịt làm thức ăn cho chúng ta mà, Teleri. Đó không phải là tội lỗi.”
“Em hiểu là có một số người lấy thịt làm thức ăn. Nhưng ở đây, nơi em đang sống, nơi em đang trồng củ cải và bắp cải, hành và cà rốt, nơi có những quả dâu ngọt và nấm mọc lên sau mưa, em có nhiều thức ăn hơn mình cần. Em quyết định không ăn thịt. Những con vật là bạn bè của em. Chúng là những người bạn duy nhất em có, Roger.”
Anh nghĩ về những thứ thức ăn họ đã dùng, nước hầm và dâu, về những quả trứng ngỗng trời mềm và thứ xúp cô cho anh ăn. Anh chưa từng thấy cô ăn thịt. Nhưng anh không nhận ra cho tới lúc này.
Cô lại nhìn anh, nét mặt nghiêm trọng. “Không bao giờ em có thể ăn thứ gì đó có gương mặt.” Cô quay người và chạy vào trong lều, con lợn bám sát sau cô.
o O o
Roger ngồi gần chiếc cầu, lưng dựa vào một thân cây to uốn qua mái căn lều và chiếc ao nhỏ. Trước mặt anh là một đống lửa cháy âm ỉ. Nhưng lửa không phải là thứ duy nhất đang âm ỉ.
Cô vẫn không ra khỏi lều.
Anh cũng không tìm cô hay vào lại bên trong.
Con thỏ được xiên vào hai cành sồi tươi và chín từ từ trên lửa. Anh đã lăn một khoanh gỗ sồi già từ đống gỗ đã chặt và dùng làm ghế ngồi.
Bây giờ anh đang ngồi đó đập muỗi mắt và trông thịt chín dần. Anh tựa cổ tay lên hai đầu gối đang gập và chồm tới trước mỗi khi trở miếng thịt.
Không khí lạnh nhanh chóng buổi đêm bị tràn ngập trong hương vị thỏ quay. Thi thoảng, chỉ là thường xuyên vừa đủ để anh nhìn ngây người vào chiếc xiên, miếng thịt nhỏ giọt xuống lửa kêu xèo xèo và bốc khói.
Giữa những tiếng xèo xèo và cái xiên là sự yên lặng nặng nề làm anh phiền não đến điên lên được. Thế là anh nhặt một cái que lên và chọc vào đám than củi, rồi vô cùng hoang mang tự hỏi là sao anh có thể gây sai lầm đến vậy. Hoàn toàn sai lầm.
Trong sự im lặng đó anh nghe những lời cô nói lặp đi lặp lại. Sự buộc tội rằng anh đã không bận tâm để cố gắng hiểu một người đàn bà dịu dàng và tốt bụng chỉ có những người bạn duy nhất là các con vật bị thương hoặc bị tật, đấy là người đàn bà đã cứu sống anh.
Lần đầu tiên anh nghĩ đến sự tồn tại của cô ở nơi đây. Anh tự hỏi khi sống mà không có người nào khác xung quanh thì sẽ ra sao. Anh xuất thân từ một gia đình đông đúc mà sự riêng tư là quý hiếm.
Đối với cô thì không phải như vậy, anh nghĩ thầm. Cả cuộc đời cô sống riêng biệt và cách biệt. Trống rỗng. Cô đơn. Trong lời cô nói hàm chứa nỗi đau đớn khi cô khóc vì những con vật là bạn duy nhất của mình.
Anh mang con thỏ ra khỏi xiên và kéo một miếng. Anh đưa nó lên miệng và dừng lại. Nó không còn mùi thơm ngon nữa. Anh nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay và lầm bẩm, “Ăn đi thằng khùng. Ăn đi.”
Nhưng anh không thể cho nó vào mồm. Tất cả những gì anh có thể thấy trước mắt là một chiếc mũi đen mờ mờ và đôi mắt nâu to tướng. Những sợi râu quăn quiu và đôi tai dài dài. Anh thả miếng thịt vào trong đám than hồng nơi nó lóe lên một lúc như thể mảnh sống cuối cùng của nó mới vừa bị thiêu mất.
Rồi anh ngồi đó, không ăn nổi bởi tất cả những gì anh thấy là một gương mặt thỏ.
o O o
Thi thoảng trong đêm đó, trời trở nên lạnh hơn và gió bốc lên. Chẳng bao lâu nó thổi mạnh tới mức cây cối nghiêng ngả, kêu kẽo cà kẽo kẹt còn cành cây thì gẫy rời và vỡ ra từng mảnh. Cơn gió đột ngột, dữ dội và không ngờ được trở nên mỗi lúc một lạnh hơn, biến thành thứ có thể đi xuyên qua da người, qua các bắp thịt và làm đông cứng ngay cả xương cốt.
Tiếng cửa chớp đập uỳnh uỳnh vào tường lều và Teleri ngồi dậy trên giường, bị hoảng loạn và cảm thấy sợ hãi sau giấc ngủ say. Cô nhận ra mình đang rùng mình bởi cái buốt giá của gió đang gào rú và thổi dữ dội bên ngoài. Cô nhanh chóng trườn ra khỏi giường và đi tới gian phòng chính.
Không có lửa cháy âm ỉ trong hố bếp. Chiếc giường rơm ở góc nhà trống không và chăn đặt bên cạnh vẫn gấp lại như hồi ban sáng.
“Roger?”
Không có tiếng trả lời. Anh không ở đó.
Cô băng qua phòng, kéo mở cánh cửa rồi bước ra ngòai. Gió vẫn lồng lộng và lạnh lẽo, nó hất những mẩu cành cây và bụi rậm qua đằng trước sân dễ dàng như người làm xiếc tung hứng các trục gỗ.
“Roger!”
Không có gì ngoài tiếng ầm ĩ của cơn gió.
Cô bước lại gần bức tường lều để nhờ mái hiên chắn gió gió và đi vòng quanh góc lều lúc một luồng gió thổi mạnh tới mức làm cô trào nước mắt. Mặt đất dưới lòng bàn chân cô lạnh lẽo dù rằng mặt trời đã chiếu rất sáng ngày hôm đó.
Cô đi tới, bước qua những mảnh vụn gỗ và cành cây tơi tả đang tung tóe trong vườn. Đi nơi nào cô cũng không thể tìm thấy anh. Anh đã bỏ cô đi rồi sao? Anh có cơ hội mang Ngựa và rời đi như anh đã làm khi trước.
Cô vội vã đi lại phía cây cầu và huýt sáo gọi Ngựa, nhưng cơn gió át mất tiếng gọi. Cô cố lần nữa và nghe tiếng huýt sáo chói tai của mình bốc lên cao cùng cơn gió.
Một lúc sau Ngựa lon ton chạy qua cầu và đi về phía cô đứng. “Vậy là ngài ấy đã không mang mày đi,” cô nói trong tâm trạng nhẹ nhõm.
Ó đang cạp mỏ lơ lửng trên bờm ngựa. Khi Ngựa dừng lại trước mặt cô, nó đi lên và đậu trên đầu Ngựa, ở đó nó quạc quạc và đung đưa như mỗi khi cố gắng gây sự chú ý.
“Tao thấy mày rồi, Ó. Về nhà thôi, ngay bây giờ. Cả hai.” Cô vuốt ve mõm Ngựa, dẫn nó về phía cửa lều và vào trong. Trong một đêm lạnh giá như đêm nay, những con vật có thể giúp bên trong ấm hơn.
Cô vội vã quay lại quanh góc lều và đi qua vườn, tìm kiếm Người Anh. Trời còn tối nhưng trăng đã lên và biến mặt đất từ màu đen chuyển sang màu xám. Cô nhìn lướt qua sân, nhìn từ cây cầu tới căn lều, nhìn qua cái cây đang dang rộng thân treo lơ lửng và đu đưa bên bờ suối, những cành dài của nó vun vút trong gió như những ngọn roi. Và ở đó, nằm thu lu dưới cái cây, cô nhận ra anh.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã