Số lần đọc/download: 899 / 12
Cập nhật: 2016-06-29 19:01:58 +0700
Chương Kết
C
hàng múa kiếm, nàng ủ rượu, chàng đánh đàn, nàng hát ca, trọn đời đánh cờ, chỉ mong có được một thế cờ hoàn hảo như thế.
Gió ấm hiền hòa, say đắm lòng người, trong đình viện của Phá Hiểu sơn trang, phía bên trái khóm hoa có một chiếc đu, một người con gái mặc váy màu xanh nhạt tựa vào dây thừng, khẽ đung đưa, trên môi khẽ hát một bài ca dao, trong lòng ôm một đứa trẻ đang ngủ say.
Ở một góc khác trong đình viện, trên bàn ghế bằng đá, một nam tử cao lớn khôi ngô đang đọc quyển kinh, chợt lên tiếng hỏi: “Họa nhi, nàng nói Gia Luật Sở Tế lấy được Cầm Long lệnh rồi, rốt cuộc có thể tìm được thứ kì trân dị bảo mà hắn muốn không?”
Người con gái trên chiếc đu ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh búi lên, để lộ dung nhan tuyệt thế, chính là Phó Cẩm Họa, còn nam tử ngồi bên bàn đá, chính là Tế Dương vương Chung Hoa Ly.
Phó Cẩm Họa thấy đứa trẻ trong lòng động đậy, khẽ chau mày nhìn Tế Dương vương, dường như trách chàng nói to quá làm ồn đến đứa trẻ, liền giao nó cho Vấn Nhạn đứng bên cạnh, chậm rãi đi về phía bàn đá, hờn dỗi trách móc: “Cầm Long lệnh vốn là di thư thượng cổ, đế sư từng dặn đi dặn lại, luyện tập nó, là để lĩnh ngộ khí mạch vô biên ở bên trong, thế mà chàng không nhìn rõ thế tục, lại hỏi kì trân dị bảo gì là sao?”
Tế Dương vương cười lớn, thấy vẻ yêu kiều hờn dỗi của Phó Cẩm Họa, trong lòng lại dâng lên cảm giác yêu thương vô hạn, giơ tay ôm lấy nàng đặt lên đùi, nói: “Ngày trước, nàng từng nói, sẽ không hối hận theo ta đến Phá Hiểu sơn trang, sao gần đây cứ hay nổi nóng thế?”
Phó Cẩm Họa hơi ngẩn người, nàng cũng không biết gần đây bị làm sao, lúc nào cũng dễ dàng không kiềm chế được mà hay giận dỗi vô cớ.
Tế Dương vương thấy bộ dạng chau mày phiền não của nàng, cảm thấy buồn cười, vùi đầu vào trước ngực nàng, khẽ nói: “Họa nhi, trước ngực ta còn đau lắm.”
Phó Cẩm Họa vội ngồi dậy, dùng tay gỡ vạt áo chàng, lo lắng nói: “Còn đau không? Để thiếp xem nào…”
Tế Dương vương thấy nàng vội vàng lo lắng như thế thì thấy không nỡ tiếp tục trêu nàng, liền giữ tay nàng lại, đưa lên môi khẽ hôn, giọng nói chứa chan tình cảm: “Không đau nữa, có nàng ở bên cạnh là không đau nữa. Có điều, hôm đó nàng nhẫn tâm đâm nhát kiếm ấy, không sợ giết chết ta ngay tại chỗ, sẽ không còn cách gì cứu vãn hay sao?”
Phó Cẩm Họa nhớ lại lúc đó, trường cung biến một năm trước trong triều Thương Ly, nàng dùng kiếm đâm xuyên qua ngực Tế Dương vương, nếu không phải Ngu Tấn Thanh từng dạy nàng làm thế nào đâm lệch vài tấc xuyên qua ngực người khác, Tế Dương vương đã chết ngay tại chỗ rồi.
Phó Cẩm Họa không khỏi lo sợ, run giọng nói: “Hoa Ly, thiếp vẫn chỉ có một câu nói thôi, chàng chết rồi, thiếp sao có thể một mình sống tiếp? Thiếp sẽ làm bạn cùng chàng nơi địa phủ…”
Tế Dương vương ôm nàng vào lòng, dựa đầu vào mái tóc nàng khẽ vuốt ve, muôn vạn hào tình đều hóa thành tiếng thở dài khe khẽ, chính là thứ nhu tình này đã khiến chàng cam tâm tình nguyện chết trong lòng nàng, từ bỏ quyết tâm đuổi hươu giành giang sơn, chiếm đoạt thiên hạ.
Từ nay bạn cùng mây nước, chỉ ở trong Phá Hiểu sơn trang.
“Nửa tháng trước, Tấn Thanh sai người đưa thư đến, nói là muốn đến Phá Hiểu sơn trang uống rượu mừng Thanh nhi tròn một tuổi, chắc là ngày mai ngày kia sẽ đến nơi.”
Phó Cẩm Họa khẽ “ừ” một tiếng, không tỏ vẻ gì, hỏi: “Vậy Khánh Tuyên vương và tam tỷ của thiếp có đến không?”
“Tam tỷ của nàng vừa mới sinh cho Tầm Trạch một tiểu thế tử, Tầm Trạch hơi sức đâu mà đi uống rượu mừng của người khác? Đệ ấy còn đang ở trong vương phủ bận rộn chăm sóc cho tỷ tỷ của nàng và tiểu thế tử.”
Phó Cẩm Họa nghe Tế Dương vương nói thế thì mừng rỡ vô cùng, bốn tỷ muội nhà họ Phó, Tố Cầm xuất gia làm ni cô, Tắc Kỳ sau trường cung biến đã qua đời, nàng ẩn náu trong Phá Hiểu sơn trang, chỉ riêng Phó Nhan Thư tự do sống giữa phồn hoa trần thế, nàng thành tâm vui mừng thay cho tỷ ấy.
Hai ngày sau, chính là ngày Chung Đình Thanh tròn một tuổi, khi Ngu Tấn Thanh đến nơi, đúng vào lúc Chung Đình Thanh đang chọn đồ vật đoán tương lai[8], chỉ thấy cậu bé ngồi giữa một đống đồ đạc, bập bẹ nói, bàn tay bé nhỏ trắng trẻo mũm mĩm vớ hết thứ này thứ khác, bỗng nhiên tóm lấy một con dao nhỏ nghịch chơi, vỏ dao dát vàng nạm ngọc, trong khoảnh khắc khiến mọi người ai nấy thót tim.
Ngu Tấn Thanh tựa cửa, mình mặc áo trắng, vẫn anh tuấn xuất trần như thế, nói như có phần suy tư: “Dẫu sao thì nó cũng có huyết mạch đế vương, không cầm đao kiếm làm sao nắm giữ thiên hạ được?”
Chung Đình Thanh chính là đứa trẻ Ngu Hồng Ngạc sinh ra trong ngày mưa gió, được Thanh Thù đưa đến Thanh Âm am, là cháu họ của Ngu Tấn Thanh. Khi Phó Cẩm Họa và Tế Dương vương rời khỏi Tuyền Thành, Phó Cẩm Họa nói cho Ngu Tấn Thanh biết tung tích của đứa trẻ, ai ngờ Ngu Tấn Thanh lại đưa nó ra khỏi Thanh Âm am, giao cho Phó Cẩm Họa và Tế Dương vương nuôi nấng.
Phó Cẩm Họa thấy thế, vội hỏi: “Huynh muốn đưa nó về cung ư? Giao cho Chung Ngân Hoàng ư?”
Ngu Tấn Thanh cười khổ, lắc đầu nói: “Cho dù quay lại trong cung sống dưới thân phận hoàng tử thì cũng chỉ có tranh quyền đoạt vị, nó không có ai che chở, một mình làm sao sống nổi? Chẳng thà ta để cho nó làm một người bình thường, cả đời yên ổn, cho dù Hồng Ngạc dưới đất có linh cũng sẽ cảm thấy được an ủi.”
Tế Dương vương âu sầu, Phó Cẩm Họa thấy vậy liền hiểu ngay vì sao chàng ủ rũ, đang định tiến lên khuyên nhủ thì tự nhiên bỗng thấy hoa mắt chóng mặt rồi dựa vào một bên nôn khan mấy tiếng, sắc mặt trắng nhợt.
Tế Dương vương lập tức lo lắng không yên, tiến lên ôm nàng, hỏi: “Họa nhi, nàng sao thế? Chỗ nào không khỏe?”
Ngu Tấn Thanh nhìn kỹ, trong lòng chua xót, nói với Tế Dương vương: “Thật không biết ngày trước cứu ngươi là đúng hay sai nữa, ngươi sơ ý quá, nàng ấy có tin mừng rồi mà cũng không biết.”
Tế Dương vương ngẩn người, ánh mắt dò hỏi nhìn Phó Cẩm Họa, thấy Phó Cẩm Họa khẽ gật đầu xấu hổ, lập tức cả mừng, nói: “Ông trời vẫn hậu đãi Chung Hoa Ly ta lắm…” Nói đoạn, lại khẽ nói bên tai Phó Cẩm Họa, “Hóa ra dạo này nàng hay nổi nóng là có lý do, ta bằng lòng chịu đựng lý do này.”
Ngu Tấn Thanh thấy hai người thân mật, thần sắc lạc lõng thẫn thờ không sao nói hết, ôm Chung Đình Thanh quay người ra khỏi phòng, ở lại trong Câu Tình các, nơi hậu viện của Phá Hiểu sơn trang.
Phá Hiểu sơn trang là nơi Ngu Tấn Thanh xây dựng sau trường cung biến Thương Ly, tính ra được hoàn thành trong vòng hai tháng khi Tế Dương vương và Phó Cẩm Họa dưỡng thương.
Chàng biết Phó Cẩm Họa và Tế Dương vương cầm sắt hài hòa, biết Chung Ngân Hoàng sẽ không truy cứu, nhưng không biết rằng, bản thân chàng lại cô đơn, đau lòng đến vậy…
Ngày Ngu Tấn Thanh ra đi, Phó Cẩm Họa đích thân tiễn chàng ra khỏi sơn trang, hai người lặng lẽ bước đi, hồi lâu, Ngu Tấn Thanh nói: “Ta phải đi rồi, lần sau không biết khi nào mới lại đến đây…”
“Hoàng thượng, người có khỏe không?” Phó Cẩm Họa cuối cùng cất tiếng hỏi.
Ngu Tấn Thanh nhìn về phía xa, trong ánh mắt mang theo vẻ xa cách và chế giễu, nói: “Vẫn nắm giữ hoàng quyền, vẫn sủng ái phi tần theo thế cuộc, sống những ngày tháng không hề hạnh phúc, nhưng đó là sứ mệnh của Chung Ngân Hoàng. Ngôi vị đế vương xưa nay không dành cho kẻ thích ngang ngược làm càn, có điều phải đặt cược bằng cách đối xử với mình tàn nhẫn hơn, thắng thì sẽ lưu truyền hậu thế, thua thì sẽ điên đảo giang sơn.”
Cho nên đế vương, chính là người phải đứng thẳng ngay trong lúc mệt mỏi nhất, tay nắm giữ trăng sao, chân giẫm lên sông núi, dưới gầm trời duy ngã độc tôn.
“Ta chỉ e một ngày, người sẽ tìm đến đây… Ta và Hoa Ly được yên ổn như ngày hôm nay không phải dễ, quả thực không muốn mất đi.” Phó Cẩm Họa nói nhỏ dần.
Ngu Tấn Thanh khẽ thở dài, đưa cho Phó Cẩm Họa một cuốn vải gấm, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ lớn như nước chảy mây trôi, “Lê Trang uyển đã mất, rượu hoa lê vẫn còn.”
Phó Cẩm Họa lập tức đỏ mắt, cười thê lương, hôm đó tự nàng phóng hỏa thiêu trụi Lê Trang uyển chính là muốn cùng Chung Ngân Hoàng trên trời dưới đất không còn dây dưa gì nữa, nhưng rượu nhạt hoa lê dưới gốc cây lê trong hậu viện vẫn còn lưu giữ vẹn nguyên.
Ngu Tấn Thanh quay người bỏ đi, nghe thấy Phó Cẩm Họa ở sau lưng, chân thành nói: “Tấn Thanh, cảm ơn huynh.”
Ngu Tấn Thanh hơi dừng lại, không nói gì, đặt cây sáo ngọc trong tay lên miệng, tiếng sáo trong trẻo, tựa như đã vượt ra khỏi trời đất từ lâu, mơ hồ xa xăm, lại tiêu sái tự do…
Bóng hình Ngu Tấn Thanh đi mỗi lúc một xa, cho đến khi hóa thành một chấm đen, không còn trông rõ nữa.
Phó Cẩm Họa quay người, tay nàng đặt lên bụng, thoáng để lộ nụ cười, đi về phía Phá Hiểu sơn trang. Có lẽ cả đời này cứ vậy đi, chàng múa kiếm, nàng ủ rượu, chàng đánh đàn, nàng hát ca, trọn đời đánh cờ, chỉ mong có được một thế cờ hoàn hảo như thế.
Hoàn