No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Liễm Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Otaku Quỳnh Anh
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2132 / 52
Cập nhật: 2017-10-14 11:50:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1 – Chương 23
hương 23: Nghe tin mừng
Biết rõ mình vừa vượt qua được một kiếp nạn nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy phiền não. Gặp phải sự cố này chưa hẳn không phải là phúc, bởi Huyền Lăng càng tỏ vẻ yêu thương, chiều chuộng tôi hơn hẳn trước đây. Chỉ là tôi cảm thấy trước giờ, Huyền Lăng gần gũi sủng ái tôi, chẳng phi tần nào bì kịp nhưng ai ngờ ân sủng đó lại yếu ớt như vậy, chẳng chịu nổi vài ba lời khích bác của người ngoài, tôi bất giác cảm thấy nản lòng.
Trong lòng buồn bực, đến ngủ trưa cũng chẳng yên, tôi bèn ngồi dậy, tới thăm My Trang. Vừa tiến vào Ngọc Nhuận đường, thấy tỷ ấy vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tóc vấn thành búi kiểu Hàng Châu giản dị, tùy ý cài thêm vài bông hoa nhài, xen lẫn mấy đóa mai bằng ngọc xanh, trên người chỉ mặc độc chiếc áo lót lụa mỏng màu vàng nhạt thêu hoa, bên dưới vận quần sa mỏng ôm sát màu xanh lục, thêu hoa văn hình cua vờn cúc, làn da trắng muốt thoắt ẩn thoắt hiện, trông tỷ đầy đặn, mỹ lệ hơn hẳn thường ngày, khiến người nhìn thêm phần ngây ngất.
My Trang vẫn còn đang ngái ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, uống nước ô mai Thải Nguyệt dâng lên. Tỷ ấy thấy tôi đến, bèn vội vẫy tay, gọi: “Nước ô mai vừa làm xong, muội đến nếm thử xem nào, ngon hơn Ngự Thiện phòng nhiều.”
Tôi khẽ lắc đầu từ chối. “Tỷ tỷ quên rồi sao, muội đâu thích đồ chua.”
My Trang phá lên cười. “Xem trí nhớ của tỷ này, đúng là càng ngày càng tệ.” Nói xong, tỷ ấy uống cạn một hơi rồi hỏi Bạch Linh: “Còn nữa không? Đem thêm một chén nữa lên đây!”
Bạch Linh lấy làm lạ, hỏi: “Tiểu chủ, hôm nay người đã uống nhiều lắm rồi, hết rồi ạ!”
My Trang mang hài vào rồi đứng dậy, ngồi xuống trước bàn trang điểm, để Bạch Linh giúp mình chải đầu, búi tóc.
Thấy tôi cứ mãi phiền muộn chẳng buồn nói chuyện, My Trang không khỏi tò mò, quay người lại, hỏi: “Ngày thường muội cứ nói mãi không ngừng, hôm nay sao lại thế? Cứ như hồ lô bị cưa mất miệng vậy.”
Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó không đáp, My Trang vốn rất thông minh, nhìn thế là hiểu ngay, bèn đẩy tay Bạch Linh ra, nói: “Ta tự chải được rồi, ngươi và Thải Nguyệt đi nấu thêm ít nước ô mai dâng lên đây.”
Thấy bọn họ đã ra ngoài, tỷ mới bước lại gần, ngồi xuống trước mặt tôi rồi hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tôi kể lại toàn bộ những lời khích bác của Tào Dung hoa và sự nghi ngờ của Huyền Lăng hôm qua cho tỷ nghe, chỉ bỏ qua những lời tâm tình rút ruột rút gan của tôi với Huyền Lăng. Kể xong, tôi thở dài cảm khái. “Cũng may là muội phản ứng nhanh, khéo léo vượt qua được, nếu không sự tình sẽ tồi tệ đến mức nào đây?”
My Trang cau mày, trầm ngâm không nói, hồi lâu sau mới thốt lên: “Nghe muội nói thì Tào Dung hoa này cũng là một tay khó chơi đây! Ngày trước, ả chỉ gặp Hoàng thượng hai, ba lần mỗi tháng mà đã hiểu được Hoàng thượng hay để bụng chuyện gì, một lời buông ra đúng ngay chỗ hiểm, khiến người khác không nắm được đằng chuôi. Chỉ là lần này chưa hẳn ả đã cố ý làm thế, sợ là chính Hoàng thượng đa nghi mà thôi.” My Trang lắc đầu. “Hoa Phi đã thất thế, với tình hình hiện giờ, hẳn ả không dám cố ý khiêu khích muội đâu, ngộ nhỡ làm không khéo hoặc khôn quá hóa vụng, ả sao có thể hồ đồ như thế được?”
“Cũng chỉ mong như vậy! Đạo dụng binh có một kế gọi là Bình hành hiểm chiêu, vừa đánh vừa đỡ, chưa hẳn ả không biết tới kế này đâu.” Tôi ngẫm nghĩ một lát, nói tiếp: “Cũng có thể muội đã quá đa tâm. Sau chuyện của Hoa Phi, muội trở nên e dè và nghi ngờ người khác nhiều hơn.”
My Trang gật đầu, nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện của Hoa Phi chẳng liên lụy gì đến ả ta, ngày Mười chín tháng tới, Ôn Nghi công chúa tròn một tuổi, Hoàng thượng đang hết sức vừa lòng với ả ta, còn đặc biệt dặn dò Hoàng hậu nương nương lệnh cho phủ Nội vụ tổ chức tiệc tùng náo nhiệt nữa.”
Tôi cúi đầu, nói: “Còn biện pháp gì nữa chứ, Hoàng thượng dưới gối con gái thưa thớt. Hoàng trưởng tử là con trai duy nhất, lại không được sủng ái, chỉ còn mỗi Thục Hòa công chúa của Hân Quý tần và Ôn Nghi công chúa của Tào Dung hoa thôi. Ôn Nghi tuổi còn nhỏ lại trắng trẻo, đáng yêu, Hoàng thượng không khỏi đem lòng yêu chiều nhiều hơn một chút.”
My Trang không nói được gì, chỉ buồn bã buông tiếng thở dài, ngơ ngẩn ngắm hoa văn trăm dơi mây bay thêu trên màn cửa sổ bằng sa mềm màu đỏ ánh bạc, nói: “Trước mắt dẫu Hoàng thượng có ân huệ chúng ta bao nhiêu đi chăng nữa, nếu không có con cái làm chỗ dựa thì chút sủng ái đó nói cho cùng cũng chẳng bền vững gì cho cam.” My Trang thấy tôi không tiếp lời, bèn nói tiếp: “Hoàng thượng dẫu không ưa hoàng trưởng tử và Cẩn Phi nhưng tháng nào cũng nhớ đến thăm bọn họ. Tào Dung hoa và Hân Quý tần cũng thế, dẫu họ chỉ sinh được con gái, Hoàng thượng cũng yêu thương chẳng kém gì. Chỉ cần luôn nhớ đến con trẻ thì sẽ không quên được mẹ ruột của chúng, ít nhiều cũng chiếu cố thêm đôi chút. Nếu không có được một mụn con, sủng ái vinh quang cách mấy cũng chỉ là nhất thời, sau khi hết hứng thú thì lại bị vứt qua một bên, Lệ Quý tần chính là ví dụ rõ ràng nhất.”
My Trang càng nói càng buồn bã, vẻ ưu sầu hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi hơi do dự một lát, tuy cũng có chút ngượng ngùng nhưng ngoài tôi ra, chẳng ai có thể hỏi tỷ ấy câu này, cuối cùng tôi cũng đành mở miệng: “Tỷ tỷ được sủng ái sớm hơn muội cả nửa năm, tính ra hầu hạ Hoàng thượng cũng sắp tròn một năm. Sao…” Tôi lén đưa mắt nhìn xuống bụng dưới phẳng lỳ dưới lớp áo ngủ mỏng manh của My Trang. “Sao vẫn chưa có tin mừng gì vậy?”
Khuôn mặt trắng muốt của My Trang ửng hồng như một viên đá quý, tỷ ấy cố nén hổ thẹn, trả lời: “Hoàng thượng thi thoảng mới đến với tỷ, đối xử với tỷ cũng ơ hờ như có như không, tính ra một tháng đến chỗ muội nhiều hơn hẳn, theo lý thì lẽ ra muội phải có tin mừng rồi mới phải.”
Tôi cũng đỏ mặt, hổ thẹn chỉ biết vân vê chiếc khăn trong tay, nói: “Hoàn nhi tuổi còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện đó.” Sau đó, tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Hoàng thượng khi nào lại ơ hờ như có như không với tỷ vậy? Lúc trước tỷ tỷ mới được thừa sủng, nhận ơn mưa móc, khắp lục cung có ai bằng được tỷ đâu kia chứ?”
Như chạm vào tâm sự sâu thẳm trong lòng My Trang, tỷ tỷ chậm rãi trả lời: “Lục cung có ai bằng được ư? Nhưng lục cung vẫn tồn tại đó thôi. Hoàng thượng có sủng ái tỷ nhiều hơn thật nhưng cuối cùng cũng không thể không để ý gì đến bọn họ, chỉ cần đến với tỷ thêm một đêm thì kẻ nào cũng trừng mắt ghen tỵ, chuyện này giờ muội cũng rõ rồi đấy! Ôi chao, nói cho cùng cũng là do tỷ phúc mỏng mà thôi.”
Tôi thông cảm với nỗi đau của My Trang, hối hận vì đã hỏi tỷ ấy câu này, bèn vội nắm lấy tay tỷ, lên tiếng an ủi: “Phúc mỏng gì chứ! Ngày trước, Hoa Phi được sủng ái nhiều như thế chẳng phải vẫn không mang thai được hay sao? Huống chi tỷ muội mình vẫn còn trẻ, ngày tháng còn dài, nhất định con cháu sẽ đầy đàn, quấn quýt bên gối. Tỷ yên tâm đi!” Lời chưa nói hết, mặt tôi đã nóng bừng.
My Trang đổi buồn làm vui, cười phì một tiếng rồi dùng ngón tay quẹt vào má tôi, nói: “Ban nãy ai vừa bảo tuổi còn nhỏ, chưa nghĩ đến những chuyện này, thì ra sớm đã nghĩ sâu nghĩ xa hơn tỷ nhiều rồi!”
Tôi vội cãi: “Muội nói những lời tâm sự thật lòng với tỷ, tỷ lại lấy muội ra làm trò đùa.” Nói xong, tôi đứng dậy định bỏ về.
My Trang vội kéo tôi lại, nói xin lỗi mãi tôi mới chịu ngồi xuống trò chuyện tiếp. My Trang thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Tuy nói chuyện sinh hạ con rồng là do ý trời nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta cũng phải cố gắng một chút mới được!”
Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Ngày thường phải bồi bổ cho cơ thể, chuyện đó thì muội biết rồi, quyết định ở chỗ Hoàng thượng có đến với chúng ta hay không thôi, chứ chúng ta có thể cố gắng bằng cách nào nữa chứ?”
My Trang nhỏ giọng giải thích: “Không phải Hoa Phi chưa từng mang thai đâu. Tỷ từng nghe Phùng Thục nghi kể lại, lúc đầu Hoa Phi cũng có mang, chỉ là không giữ gìn cẩn thận nên bị sẩy, nghe nói đó là con trai, đã thành hình rồi. Hoa Phi thương tâm vô cùng. Đó là chuyện của trước đây.” My Trang nhìn bốn phía đứng dậy, lấy một cuộn giấy mỏng cất dưới hộp trang sức, lên tiếng vẻ thần bí: “Tỷ vất vả lắm mới nhờ được Giang thái y kê cho đơn thuốc này đấy, theo đó điều dưỡng thì nhất định sẽ mang thai con trai. Muội cũng giữ lấy theo đó mà bồi bổ đi!”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Là Giang thái y nào vậy?”
“Còn Giang thái y nào nữa, là Giang Mục Dương, người chuyên khám thai và chăm sóc sức khỏe nữ nhân đó!”
“Giang Mục Dương? Đệ đệ của hắn, Giang Mục Y hình như đang chăm sóc ẹ con Ôn Nghi công chúa. Phương thức này có đáng tin không?”
“Chuyện này ta cũng biết. Ta cũng không an tâm nên mới cố ý cho người đi điều tra. Thì ra tay Giang Mục Dương này không phải là anh em cùng mẹ với Giang Mục Y, Giang Mục Y là con trai vợ lớn dòng chính, Giang Mục Dương là con tiểu thiếp. Thê thiếp bất hòa lâu lắm rồi, hai huynh đệ này cũng mâu thuẫn như nước với lửa, ngày thường làm việc ở Thái y viện cũng chẳng nhìn mặt nhau. Nếu không, làm sao tỷ dám dùng hắn cơ chứ! Tỷ cũng cân nhắc rất lâu rồi, rồi lùng xem không ít sách y dược mới dám dùng phương thuốc này.”
Tôi vẫn cảm thấy không an tâm, nghĩ ngợi một lúc bèn bảo My Trang cất phương thức đó đi, gọi Thải Nguyệt đến, ra lệnh: “Lặng lẽ đến Thái y viện xem Ôn Thực Sơ đại nhân có ở đó không, nếu có thì mời hắn lập tức đến đây, nói là ta cảm thấy không được khỏe.”
Thải Nguyệt vâng dạ rồi đi ngay. My Trang nhìn sang tôi, tôi liền nhỏ giọng giải thích: “Ôn Thực Sơ là thái y do Hoàng thượng cấp riêng uội, chuyên hầu hạ muội, rất đáng tin. Mọi chuyện đều phải lấy cẩn thận làm đầu, để hắn xem qua một lượt mới yên tâm được.”
My Trang gật đầu tán thưởng: “Nếu sớm biết chúng ta có người ở Thái y viện thì tốt quá!”
Tôi nói: “Tuy hắn không chuyên về bệnh đàn bà nhưng y thuật vốn xuất phát từ một gốc, hẳn là cũng không mấy khác biệt.”
Không bao lâu sau, Thải Nguyệt quay trở về, thưa: “Hộ quốc công Tôn lão công gia bệnh nặng, Hoàng thượng lệnh cho Ôn đại nhân đi chữa trị, ăn ở tại Tôn phủ, xem ra trước khi Tôn lão công gia khỏi bệnh thì Ôn đại nhân sẽ chưa quay về đâu ạ!”
Đúng là không may, tôi hơi cau mày, My Trang nói: “Không có thì thôi! Tỷ đã uống theo đơn thuốc này được hai lần, thấy cũng khá lắm. Không cần phiền phức, vất vả như vậy đâu!”
My Trang đã nói như thế, tôi cũng không tiện khuyên thêm, bèn chỉ ra màn cửa sổ, nói với Thải Nguyệt: “Màn cửa sổ màu đỏ bạc này phối với trúc xanh ngoài vườn nhìn chói mắt quá, ta nhớ Hoàng hậu từng ban cho tiểu thư nhà ngươi một tấm sa có hoa văn quả lựu bồ đào, đổi lấy tấm đó làm màn cửa sổ đi!” Sau đó, tôi quay sang mỉm cười nói với My Trang: “Coi như lấy hên vậy mà!”
Quả lựu bồ đào mang ý đông con, My Trang dãn mày, nửa vui nửa thẹn, nói: “Cảm ơn lời chúc của muội, tỷ chỉ hy vọng được thế thôi!”
Ngày sinh nhật tròn một tuổi của Ôn Nghi công chúa đang đến gần. Một buổi hoàng hôn nọ, tôi đến Quang Phong Tễ Nguyệt điện thỉnh an Hoàng hậu, các phi tần theo đến hành cung đều đã có mặt. Trong ba chỗ ngồi bằng gỗ từ đàn bên dưới Hoàng hậu, ghế của Đoan Phi vẫn trống như thường lệ, Cẩn Phi và Hoa Phi mỗi người ngồi một bên. Cẩn Phi vẫn yên lặng, trầm mặc ít nói như cũ, nếu không hỏi đến thì tuyệt không bao giờ mở miệng. Hoa Phi tiều tụy đi đôi chút nhưng trang điểm, phục sức vẫn tỉ mỉ như xưa, không nhìn kĩ sẽ không để ý thấy nàng ta xuống sắc đi đôi chút, bộ dạng lãnh đạm như chẳng có chuyện gì liên quan đến mình, không thèm để ý đến những lời trò chuyện của mọi người. Các phi tần cũng chẳng thèm để ý đến Hoa Phi, tuy chưa đến mức nói lời trào phúng ngay trước mặt, nhưng ai cũng tỏ vẻ coi thường. Chỉ mỗi mình Hoàng hậu là vẫn cư xử như trước, không hề khinh thị nàng ta chút nào.
Nói chuyện phiếm được một lát, Hoàng hậu mới chậm rãi lên tiếng: “Nửa tháng nữa là đến ngày sinh nhật của Ôn Nghi công chúa rồi, hài tử trong cung không nhiều, ngày tròn một tuổi thì phải ăn mừng mới được. Ý của Hoàng thượng là tuy hiện giờ không ở trong cung nhưng mọi chuyện vẫn phải y theo lễ nghi, không thể làm đơn giản được, phải càng náo nhiệt càng tốt. Chuyện này đã dặn dò phủ Nội vụ chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Tào Dung hoa lập tức đứng dậy tạ ơn: “Đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu đã quan tâm lo lắng, thần thiếp và công chúa cảm kích vô cùng!”
Hoàng hậu tủm tỉm cười, ra hiệu cho nàng ta đứng dậy. “Muội đã vì Hoàng thượng mà sinh hạ con rồng, là kẻ có công, sao cứ hở chút là nói lời tạ ơn kia chứ?” Nói xong, Hoàng hậu quay sang các phi tần, nói: “Hoàng thượng dưới gối con cái thưa thớt, các muội muội phải cố gắng nhiều hơn mới phải. Con cái đầy đàn là phúc của triều đình, là phúc của xã tắc. Chỉ cần các muội có con, bản cung thân là mẹ cả, nhất định sẽ cùng các muội chăm sóc các con tận tình!”
Mọi người vội cúi đầu vâng dạ, chỉ có Hoa Phi khẽ “hừ” một tiếng, không lấy đó là thật.
Hoàng hậu không thèm để ý, vẫn tươi cười nói chuyện với Tào Dung hoa: “Muội được tấn phong làm Dung hoa lúc đang mang thai Ôn Nghi, giờ Ôn Nghi tròn tuổi, đến lúc phải tấn phong thêm uội rồi. Ý chỉ sẽ được ban xuống vào ngày ăn mừng sinh nhật.”
Tào Dung hoa mừng rỡ, lập tức quỳ xuống tạ ân.
Hoàng hậu thấy trời đã sầm tối bèn lệnh cho chúng tôi quay trở về. Ra khỏi điện, mọi người hào hứng chúc mừng Tào Dung hoa. Tào Dung hoa thấy mọi người đã ra về gần hết, bèn tủm tỉm cười, nhìn sang tôi và My Trang. “Hai muội muội xin dừng bước!”
Vì chuyện xảy ra ở Thủy Lục Nam Huân điện mấy hôm trước, tôi không khỏi cảm thấy khó chịu với nàng ta. My Trang thì cũng chẳng giữ trong lòng, bèn dừng lại nghe xem nàng ta định nói gì. Tào Dung hoa cầm tay Hân Quý tần và Cẩn Phi, xin lỗi tôi: “Mấy ngày trước, tỷ tỷ lỡ lời, nghe nói đã khiến Hoàng thượng và muội muội phải xích mích. Đúng là lỗi của tỷ tỷ.”
Thấy nàng ta nói lời xin lỗi, tôi không tiện nói thêm gì, đành nuốt cơn tức vào bụng, tủm tỉm cười, nói: “Dung hoa tỷ tỷ sao lại nói vậy, chẳng qua là do muội muội thất lễ trước mặt rồng nên mới bị nhắc nhở vài câu, cũng chẳng phải chuyện gì đáng kể.”
Hân Quý tần cười nói: “Uyển nghi được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng thượng có nhắc nhở vài câu cũng chẳng đáng kể gì. Nếu đổi lại là người khác thì đó là chuyện lớn đáng phải lo nghĩ rồi!” Nói xong bèn đưa mắt liếc sang Cẩn Phi nãy giờ vẫn im lìm không mở miệng.
Lúc Cẩn Phi sinh hạ hoàng trưởng tử, cũng được sủng ái lắm, chỉ là hoàng trưởng tử lớn lên không lanh lợi. Huyền Lăng hơn hai mươi tuổi mới có được đứa con trai đầu lòng, không khỏi gửi gắm nhiều hy vọng, dạy dỗ có phần nghiêm khắc. Cẩn Phi đau lòng, mới tranh cãi vài câu với Hoàng thượng, từ đó mất đi sủng ái, trở nên cẩn thận, dè dặt, lúc nào cũng hồi hộp như đi trên băng mỏng. Lời nói của Hân Quý tần tuy có ý châm chọc nàng ta nhưng cũng không khỏi có vài phần ghen tỵ với tôi. Chỉ là Hân Quý tần trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, nghe quen rồi nên tôi cũng chẳng còn để ý.
Tào Dung hoa vội lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, được rồi. Sao cứ đứng mãi ở đây trò chuyện thế, hay ghé qua Yên Sảng trai của ta ngồi một chút vậy. Ta đã sai người bày sẵn một bàn tiệc để xin lỗi Uyển nghi muội muội, mời cả Hân tỷ tỷ và Cẩn tỷ tỷ cùng dự, hy vọng muội muội nể mặt!” Sau đó, nàng ta quay sang mời My Trang: “Huệ muội muội cũng ghé chơi đi! Nghe nói muội muội đánh đàn rất hay, tục ngữ có câu: “Chủ nhã thì khách hay đến chơi”, tỷ đây mở tiệc, chẳng có tài cán gì, đành nhờ muội muội vì tỷ đàn một khúc để giữ khách vậy!”
Địa vị của Tào Cầm Mặc vốn ở trên tôi và My Trang, hôm nay lại hạ mình đến xin lỗi, còn kéo theo cả Hân Quý tần và Cẩn Phi. Cẩn Phi vốn ít giao du với người khác, Hân Quý tần và Tào Dung hoa lại chẳng hòa thuận gì cho lắm. Tào Dung hoa đã mời họ cùng dự tiệc, chắc sẽ không dám giở trò gì. Tôi và My Trang thấy yên tâm đôi chút, cũng biết khó mà từ chối, đành đi theo nàng ta.
Yên Sảng trai nằm ở ven hồ Phiên Nguyệt, phía trên lối đi quanh co uốn khúc là núi giả trập trùng, cây cối trùng điệp, nhìn như ngõ cụt. Ai ngờ vừa vòng ra sau ngọn núi giả, đằng sau tấm màn thiên nhiên, bích la tử đằng buông rủ là một tòa viện nhỏ xinh, yên tĩnh, cách bố trí hết sức thanh nhã.
Có tiếng trẻ con khóc lóc vẳng lại, Tào Dung hoa rảo bước đi nhanh, quay đầu mỉm cười, xin lỗi: “Hẳn là Ôn Nghi lại nhõng nhẽo rồi!” Tào Dung hoa bước ra sau an ủi hồi lâu rồi đổi váy áo, ôm Ôn Nghi ra ngoài chào khách.
Quấn trong tã lót đỏ tươi, Ôn Nghi mày mắt thanh tú, trắng hồng khả ái, hẳn là khóc mệt quá nên giờ đã ngủ say, đáng yêu vô cùng. My Trang bất giác lộ vẻ ước ao nhưng rồi mau chóng che giấu tâm tư.
Mấy người chúng tôi thay nhau ẵm bồng Ôn Nghi một lát rồi ngồi xuống uống rượu. Tào Dung hoa chuẩn bị các món ăn hết sức tinh tế, còn ân cần gắp thức ăn cho chúng tôi. Trước mặt My Trang có đặt một chén chân giò bạch ngọc, Tào Dung hoa nói là làm từ giò heo, có pha thêm đậu hủ non và sữa tươi, nước dùng sền sệt, thơm nức mũi, một màu trắng toát như bạch ngọc, hết sức tươi ngon. Trước giờ, My Trang thích ăn mặn, vừa nếm thử đã luôn miệng khen ngon.
Qua ba tuần rượu, bầu không khí dần hòa hợp. My Trang cũng rời bàn tiệc, đàn vài khúc để trợ hứng.
Xong bữa tiệc, trong lúc ngồi nói chuyện phiếm, Tào Dung hoa lại cho người dâng nước mơ lên để giải khát, chống ngấy, vô cùng tỉ mỉ, chu đáo.
Nước mơ của Tào Dung hoa làm rất chua, rất thích hợp để chống nóng. Mọi người ai cũng thích thú dùng thử. Tôi trước giờ không thích chua, chỉ nhấp một ngụm cho. My Trang ngồi cạnh tôi, tỷ ấy trước giờ rất mê mẩn món nước mơ nhưng hôm nay lại khác hẳn ngày thường, nước mơ trong chén chẳng vơi đi là bao, tỷ ngậm một ngụm nước mơ, chần chừ mãi vẫn chưa nuốt xuống.
Tôi khẽ hỏi: “Tỷ sao vậy?”
My Trang miễn cưỡng nuốt ngụm nước mơ, hạ giọng đáp: “Ngực nghèn nghẹn, không được khỏe lắm!”
Tôi lo lắng nói: “Vậy gọi thái y đến xem thử xem.”
My Trang khẽ lắc đầu. “Chẳng có gì đáng kể, chắc do thời tiết nóng nực thôi!”
Tôi gật đầu chiều theo. My Trang thấy mọi người đều nhỏ nhẹ uống nước mơ, đành nhấp thêm một ngụm, ai ngờ chẳng khác gì uống phải thuốc đắng, không kìm được ói ngay xuống chiếc váy lụa màu xanh biếc của tôi. Màu xanh lục ở chân váy dính phải màu đỏ sậm của nước mơ, trông rõ mồn một, tôi không để ý gì đến chiếc váy, chỉ lo vuốt lưng cho My Trang.
Mọi người nghe tiếng động đều đưa mắt nhìn sang. My Trang vội lau miệng, xin lỗi: “Muội muội thất lễ rồi!”
Cẩn Phi kéo tay nàng ta lại, nhỏ giọng khuyên: “Huệ Tần tuổi còn trẻ, sao biết mấy chuyện này? Không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi!”
Tào Dung hoa nghiêm túc hỏi: “Nguyệt tín tháng này đã đến chưa?” Mọi người nhìn My Trang chằm chằm, khiến tỷ ấy bất giác đỏ mặt, chần chừ không chịu trả lời.
Hân Quý tần nóng vội hỏi dồn: “Có gì mà phải xấu hổ. Mọi người đều là tỷ muội với nhau cả, nói nhanh lên!”
My Trang đành lắc đầu, giọng bé như muỗi kêu: “Đã trễ hơn nửa tháng nay rồi!”
Tào Dung hoa vội đỡ tỷ ấy ngồi lại cho ngay ngắn: “Vậy chắc là có thai rồi!” Nói xong, quay sang hỏi Cẩn Phi: “Cẩn tỷ tỷ, tỷ nói có phải không?”
Cẩn Phi chậm rãi hỏi: “Trừ buồn nôn ra, muội có cảm thấy cơ thể mệt mỏi, cả ngày không muốn nhúc nhích hoặc thích các món chua cay không?”
My Trang gật đầu.
Hân Quý tần vỗ tay, nói: “Xem bộ dạng thì đúng là có tin mừng thật rồi!” Lời vừa dứt, nàng ta thấy Cẩn Phi lườm mình, mới định thần lại, nhận ra mình cao hứng chẳng vì lý do gì, bèn hạ giọng lầm bầm: “Lúc trước ta mang thai Thục Hòa công chúa cũng giống vậy đấy!”
Ba người họ là những phi tần may mắn có con cái trong cung. My Trang nghe bọn họ nói vậy thì vui mừng khôn xiết, không sao che giấu được, liền siết chặt tay tôi, mừng đến muốn rướm lệ.
Tôi liếc mắt nhìn qua thì thấy Cẩn Phi bĩu môi không nói. Hèn gì nàng ta cảm thấy không vui, trong cung đến giờ chỉ có mình nàng ta sinh được hoàng tử, dù không được lòng Hoàng đế cách mấy thì cũng là hoàng tử độc nhất vô nhị. Nếu may mắn trong tương lai không có hoàng tử nào khác, con trai của Cẩn Phi sẽ có hy vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Nhưng hiện giờ, chưa nói đến chuyện My Trang được sủng ái, tin tỷ ấy mang thai như sấm dậy đất bằng, nếu tương lai sinh được công chúa còn đỡ, nếu sinh hoàng tử thì con trai của Cẩn Phi sẽ càng thêm phần kém cỏi trong mắt Hoàng thượng, địa vị bị lung lay nguy hiểm.
Tào Dung hoa chỉ sinh được công chúa nên không cảm thấy lo lắng, vui vẻ an ủi My Trang, bảo tỷ ấy khoan vội trở về, mà hãy vào trong nghỉ ngơi một lát. Trong lúc đang bận bịu, thái y đã chạy tới. Hẳn là biết tình hình quan trọng, thái y đến khá nhanh, vừa truyền lời xuống đã đến ngay, chẩn mạch xong bèn thưa: “Đúng là có tin mừng rồi!”
Tào Dung hoa vội lệnh cho nội thị đi bẩm báo Hoàng thượng và Hoàng hậu, rồi gọi thị nữ hầu cận My Trang là Bạch Linh và Thải Nguyệt vào, tỉ mỉ dặn dò cách thức chăm sóc phụ nữ mang thai. Đương không lại có chuyện mừng lớn như vậy, mọi người sau cơn kinh ngạc thì chân tay rối bời, nhốn nháo chẳng biết làm sao, đều vây quanh My Trang.
Đêm đó Huyền Lăng vốn nghỉ tại chỗ của Tần Phương nghi, Hoàng hậu cũng đã tắm rửa nghỉ ngơi. Nghe được tin mừng lớn như vậy, Hoàng hậu, Hoàng thượng vội sai người dặn dò My Trang không được ngồi dậy rồi vội vàng đến Yên Sảng trai của Tào Dung hoa.
My Trang ngoan ngoãn nửa nằm nửa ngồi trên giường của Tào Dung hoa, trên người đắp tấm chăn gấm Vân Ti vừa mỏng vừa nhẹ, trong cơn hoan hỉ xen chút lo lắng, bất an. Tôi ngồi bên cạnh an ủi tỷ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện xảy ra chiều nay có chỗ nào đó không ổn nhưng nghĩ mãi vẫn không phát hiện ra. Tôi muốn tập trung phân tích tình hình nhưng đầu óc cứ rối mù lên.
Tôi nhìn sang thái y đang ngồi trước bàn kê đơn thuốc, hỏi: “Vị thái y này trông lạ quá, hình như trước đây chưa gặp lần nào.”
Hắn vội đứng dậy, chỉnh lại trang phục, thưa: “Vi thần tháng trước mới được tiến vào Thái y viện nhận chức.”
“Vậy à?” Tôi nhướng mày hỏi: “Không biết trước đây, đại nhân đã từng hành nghề ở đâu?”
“Vi thần Lưu Bản, là người Tế Châu, trước khi vào Thái y viện, vi thần từng mở một tiệm thuốc ở Tế Châu để chẩn bệnh cho dân chúng.”
“Vậy ư?” My Trang cười, nói: “Vậy là đồng hương với ta rồi. Lưu thái y chẩn mạch hay lắm!”
“Tạ ơn tiểu chủ khen ngợi, vi thần áy náy, bất an.”
Hoàng hậu hỏi Tào Dung hoa mấy câu rồi quay sang My Trang. “Chắc chắn là có thai rồi chứ?”
My Trang e thẹn hạ giọng thưa: “Thần thiếp nghĩ Cẩn tỷ tỷ, Hân tỷ tỷ và Tào tỷ tỷ đều đã có con, họ nói vậy thì hẳn là đúng rồi!”
Hoàng hậu hạ giọng, ra lệnh cho cung nữ đứng cạnh vài câu, chẳng bao lâu sau, ả bưng đến một quyển sổ bìa đỏ dát vàng, tôi biết ngay là Hoàng hậu muốn tra xét Đồng Sử. Quả nhiên, Hoàng hậu lật hai trang ra xem, mặt lộ nét cười rồi đưa sang cho Huyền Lăng. Huyền Lăng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi mặt càng thêm vẻ mừng rỡ. “Đã trễ hơn nửa tháng rồi!”
Hoàng hậu gật gù, cao giọng hỏi: “Cung nữ hầu cận Huệ Tần đâu? Mau gọi đến đây!”
Thải Nguyệt và Bạch Linh đang chầu chực hầu bên ngoài điện, nghe gọi đều giật bắn mình, vội vã chạy vào.
Hoàng hậu lệnh cho bọn họ đứng dậy, vì chuyện ảnh hưởng đến dòng giống hoàng tộc, vẻ mặt hiền hòa không khỏi có chút quan tâm: “Hai người các ngươi là cung nhân hầu cận Huệ Tần, giờ Huệ Tần có tin mừng thì mọi việc càng phải cẩn thận chăm sóc, ăn uống ngủ nghỉ hàng ngày đều phải bẩm báo với bản cung.”
Bạch Linh và Thải Nguyệt vội vâng dạ tuân theo.
Huyền Lăng đang ngồi trên giường, cầm tay My Trang thì thầm nói gì đó, ánh nến chói lọi bập bùng, rọi vào gương mặt phúc hậu, trắng nõn của My Trang khiến hai má tỷ ửng hồng, tỏa ra ánh hào quang dịu dàng và niềm hạnh phúc khó mà che giấu được, trông nhan sắc của tỷ ấy càng kiều diễm hơn ngày thường.
Hoàng hậu nói: “Huệ Tần mang thai là chuyện lớn trong cung, nhất định phải cẩn thận chăm sóc cho thích đáng. Giang Mục Dương ở Thái y viện là người chuyên về phụ khoa và sản phụ, ngày trước, khi ba vị muội muội mang thai đều do hắn lo liệu, là người đáng tin tưởng.”
Hân Quý tần xen vào: “Trong nhà Giang thái y có tang, đã xin đinh ưu rồi. Nhất thời không tìm được ai, cũng khó khăn đấy!”
My Trang hơi cau mày, ngẫm nghĩ một lát, mặt dãn ra, mỉm cười thưa: “Người vừa chẩn mạch cho thần thiếp khi nãy là Lưu Bản – Lưu thái y vừa mới đến Thái y viện, thần thiếp thấy hắn y thuật không tệ, lại là đồng hương với thần thiếp, cứ để hắn chăm sóc thần thiếp cũng được.”
Hoàng hậu nói: “Thế cũng được. Muội giờ mới mang thai được hơn một tháng, chuyện gì cũng phải chú ý cẩn thận, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Lại quay sang tôi, dặn dò: “Chân Uyển nghi và Huệ Tần tình như tỷ muội, nhất định Uyển nghi phải chăm sóc Huệ Tần cho tốt!”
Tôi và My Trang cung kính nghe theo.
Tào Dung hoa “ôi chao” một tiếng rồi cười, khẽ thưa: “Thần thiếp sơ sót rồi! Hoàng thượng và Hoàng hậu đến đã lâu mà trà vẫn chưa dâng lên, đúng là mừng quá hòa hồ đồ rồi! Mong Hoàng thượng, Hoàng hậu thứ tội!”
Huyền Lăng đang hào hứng, nói: “Vừa khéo trẫm thấy khát rồi!” Nói xong hỏi My Trang: “Huệ Tần, nàng muốn dùng chút gì không?”
My Trang vội thưa: “Hoàng thượng quyết là được.”
Huyền Lăng nói: “Nàng giờ là sản phụ, còn khách sáo với trẫm làm gì?”
My Trang ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Khi nãy thần thiếp không cẩn thận làm đổ chén nước mơ, giờ lại thấy thèm rồi!”
Tào Dung hoa mỉm cười, nói: “Nước mơ thì thiếu gì. Muội muội thích thì ngày nào tỷ cũng bảo người dâng qua uội.”
Hân Quý tần cười châm chọc: “Dung hoa đúng là hiền lương, thục đức mà!”
Tào Dung hoa thẹn thùng mỉm cười, đang định gọi cung nữ đi lấy nước mơ, chợt nghe Huyền Lăng dặn dò: “Chân Uyển nghi không thích chua, nước mơ của nàng ta cho thêm đường vào.”
My Trang bất ngờ mang thai đã khiến mấy người Cẩn Phi, Hân Quý tần trong lòng không vui. Huyền Lăng vừa nói xong câu này, Hoàng hậu và Tào Dung hoa mặt không lộ vẻ gì nhưng những người còn lại đều dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn sang phía tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng. My Trang kéo tay tôi, an ủi. Tôi nghĩ một lát là hiểu ngay, My Trang có thai, bọn họ đương nhiên không dám tỏ thái độ gì, chỉ có mình tôi trở thành kẻ thù chung. Tôi chỉ đành vờ như chẳng cảm thấy gì, mỉm cười đứng dậy, thưa: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm!”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tôi đã sang thăm My Trang, vừa khéo Tống lĩnh nội giám ở Kính Sự phòng là Từ Tiến Lương đến truyền chỉ, sắc phong My Trang làm chính tứ phẩm Dung hoa, cao hơn tôi một cấp, Hoàng thượng còn ban thưởng khá nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ, gấm đoạn, y phục.
My Trang vui mừng khôn xiết, cầu con được con, sủng ái đong đầy. Đợi đến lúc tỷ ấy mang thai được tám tháng, mẹ ruột còn được vào cung đích thân chăm sóc, cả nhà được đoàn tụ sum vầy.
My Trang tạ ơn Thánh thượng rồi sai người trọng thưởng Từ Tiến Lương, sau đó nắm tay tôi, cùng vào trong ngồi.
Tôi chỉ vào tấm sa thêu quả lựu bồ đào vừa thay hôm trước, cất tiếng trêu tỷ ấy: “Mộng đẹp thành hiện thực, tỷ phải cảm ơn muội thế nào đây?”
My Trang đáp: “Đương nhiên là phải tạ ơn muội đàng hoàng rồi, muội muốn thứ gì, nếu tỷ có sẽ đưa hết uội.”
Tôi lấy tay đặt hờ lên bụng dưới của tỷ, tủm tỉm cười nói: “Muội chỉ chấm mỗi đứa bé trong bụng tỷ thôi. Khi nào mới uội làm mẹ nuôi đây?”
My Trang không nhịn được, phá lên cười: “Coi bộ dạng của muội kìa, còn sợ không có ai gọi muội là mẫu phi hay sao mà tới giành con của tỷ? Là trai hay gái vẫn còn chưa biết mà?”
Tôi cười đáp: “Bất kể trai hay gái thì muội chẳng từ chối đâu!”
“Tỷ hy vọng nó là con trai, vậy thì tốt quá! Như thế thì cả đời tỷ đã có chỗ dựa rồi!”
“Là trai hay gái gì cũng tốt cả. Muội xem cách Hoàng thượng sủng ái tỷ bây giờ thì dẫu tỷ sinh con trai hay con gái thì y đều vui mừng cả. Chỉ e tỷ chưa sinh được tròn tháng đã được tấn phong lên chức rồi.” Tôi lấy tay quẹt má, cười trêu tỷ: “Để muội đoán xem Hoàng thượng sẽ phong tỷ chức gì đây? Tiệp dư? Quý tần? Nếu tỷ sinh được hoàng tử, nói không chừng có thể được phong phi đấy, ngang hàng với ba người Hoa Phi, Đoan Phi và Cẩn Phi rồi!”
My Trang phá lên cười, bịt miệng tôi lại: “Con nhỏ này hôm nay phát khùng rồi sao? Đừng có nói nhăng nói càn nữa.”
Tôi cười đến đau cả bụng. “Người ta sáng sớm đã đến chúc mừng mà tỷ còn chưa hài lòng sao? Bụng còn chưa thấy lớn mà tính nóng của sản phụ đã căng tròn rồi kìa.”
Đùa bỡn được một lúc, My Trang bèn hỏi tôi: “Một tháng, Hoàng thượng có đến mười mấy ngày triệu hạnh muội, theo lý lẽ ra muội phải có thai rồi mới phải.”
Tôi xấu hổ đáp: “Biết sao được, là ý trời thôi!”
My Trang khuyên: “Muội thấy tỷ có phải được trời thương không? Phương thuốc đó quả nhiên hữu hiệu, muội cầm lấy mà dùng.”
Tôi cắn môi, cúi đầu đáp: “Không dám giấu tỷ, thực ra muội sợ ngày đó uống phải thuốc của Dư thị, làm ảnh hưởng đến cơ thể, cho nên không dễ mang thai.”
My Trang nghe tôi nói vậy, thì thở hắt ra một hơi, ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới phản ứng lại: “Thật vậy ư? Thái y chẩn bệnh uội nói thế à?”
Tôi lắc đầu, buồn bã nói: “Tuy thái y không nói thế nhưng quả thực, thuốc ấy gây ảnh hưởng đến cơ thể. Chẳng qua muội cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi!”
My Trang nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Muội vẫn còn trẻ, Hoàng thượng lại khỏe mạnh, từ từ điều dưỡng cơ thể là ổn thôi!” Ngẫm nghĩ một lúc, tỷ cúi đầu, nói nhỏ vào tai tôi: “Lúc Hoàng thượng triệu hạnh muội, ngàn vạn lần phải nhớ kĩ đưa hông lên ột chút, như vậy sẽ dễ có thai hơn.”
Tôi xấu hổ đến giật bắn mình, mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch, vội mắng: “Tỷ nghe được những lời nhảm nhí ở đâu mà nói nhăng nói càn thế!”
My Trang thấy bộ dạng của tôi, bất giác phá lên cười: “Là cung nhân già hầu hạ tỷ nói thế đấy. Bọn họ ở trong cung lâu đến thành tinh rồi, có chuyện gì không biết đâu.”
Tôi quá hổ thẹn, bèn chuyển chủ đề, nói: “Nóng quá, tỷ có thứ gì mát mẻ chiêu đãi muội không?”
My Trang đáp: “Bọn Thải Nguyệt có làm món mộc nhĩ lạnh, ăn rất mát, muội nếm thử nhé?”
Tôi gật đầu: “Muội sao cũng được. Tỷ nay đã mang thai, không được thèm mát mà ăn những thứ đó đâu đấy. Muội bảo bọn Cận Tịch làm vài món ăn nhẹ mang sang cho tỷ nhé!”
My Trang từ chối: “Tỷ thực sự chẳng ăn được gì, để đó càng lãng phí!”, nghĩ hồi lâu rồi lại nói: “Tỷ sớm đã nghĩ đến một chuyện, khi nãy lại quên mất chưa nói. Giờ dặn dò muội vẫn chưa muộn, đấy mới là chuyện quan trọng.”
Tôi lấy làm lạ hỏi: “Giờ còn có chuyện gì mà tỷ thấy còn gấp hơn chuyện tỷ mang thai kia chứ?”
My Trang hạ giọng dặn dò tôi: “Tỷ hiện đã mang thai, chỉ e khó mà lo lắng, suy nghĩ được nhiều. Hoa Phi tuy thất thế nhưng khó chắc sẽ không vực dậy được, chỉ sợ một mình muội không đối phó nổi. Hơn nữa xét một cách khách quan, tỷ thấy Hoàng thượng không phải là người chung tình đâu. Tỷ mang thai rồi, chỉ e sắp tới sẽ không thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa, sợ có kẻ nhân cơ hội này chiếm tiện nghi.”
“Ý của tỷ là…”
“Dung mạo của Lăng Dung không thua kém mấy người Tào Dung hoa, Tần Phương nghi, chẳng lẽ nàng ta phải chịu cảnh không được sủng ái suốt đời sao?”
Tôi khó xử nói: “Chuyện Lăng Dung thì khó giải quyết lắm, muội xem bộ dạng của nàng ta thì hình như không có ý muốn tranh sủng ái.”
My Trang gật gù: “Chuyện đó thì tỷ cũng biết, cũng chẳng hiểu vì lý do gì, nàng ta cứ mãi nói mình thân phận thấp kém, được vào cung là may mắn lắm rồi, không dám miễn cưỡng cầu xin sủng ái. Thực ra, thân phận có quan trọng gì mấy đâu, Dư thị lúc trước chẳng phải…”
“Nàng ta đã nghĩ như thế thì chẳng cần miễn cưỡng làm gì.”
“Vậy thôi! Thừa sủng hay không là một chuyện, chỉ cần để nàng ta đến Thái Bình hành cung trước, chúng ta có thêm người giúp đỡ, không đến nỗi bó tay bó chân khi xảy ra chuyện.” My Trang dừng lại một lát rồi nói: “Chuyện này tỷ sẽ sớm nghĩ cách nói với Hoàng thượng, hẳn là Hoàng thượng sẽ không từ chối đâu.”
“Giờ tỷ là người quan trọng nhất trong mắt Hoàng thượng rồi, đương nhiên là cầu gì được nấy.” Tôi tủm tỉm cười, khuyên: “Tốt xấu gì cũng còn muội ở đây, tỷ lo lắng, tính toán như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới sức khỏe, an tâm dưỡng thai là quan trọng nhất.”
FULL POSTING GUIDE HERE woolrich parka The Cato Corporation Announces Regular Quarterly Dividend
but a nice summer dress or blouse and skirt will suffice Isabel Marant SneakersHydration is key to learning
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện - Lưu Liễm Tử Hậu Cung Chân Hoàn Truyện