Số lần đọc/download: 534 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:41 +0700
Anh Ca Giận Rồi!
C
on bé Mi đi vào cổng trường, nhớ lại chuyện hôm qua mà cười khúc khích. Nhưng rốt cuộc chuyện chị Trâm Anh muốn kể cho nó là chuyện gì nhỉ, hôm qua lo mải mê chạy mà nó quên mất tiêu rồi, chỉ nhớ là có chữ gì đùn đùn í.
Nó vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn xung quanh, hôm nay bỗng nhiên nó nổi tiếng lắm nha, có biết bao nhiêu là cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Trong đó thương hại có, khinh bỉ có, cả tia lửa bắn đùng đoàng cũng có nữa, thiệt là sợ quá đi mất, nó cố gắng chạy thật nhanh vào lớp.
Chị Trâm Anh ngồi ở bàn của cậu, tươi cười vẫy tay nó.
" Mi bé cưng, lại đây"
" Ọe, vãi cả bé cưng" cậu ngồi bàn dưới làm bộ mặt mắc ói.
Trâm Anh lườm liếc cậu muốn rơi cả mắt, quay qua nhấc ghế cho nó.
" Ngồi xuống, chuyện hồi hôm qua, em đã suy nghĩ kĩ chưa?"
" Chuyện...chuyện gì ạ?" Nó ngơ ngơ ngác ngác.
" Ừm, trời ạ, đừng nói hôm qua bé không nghe chị nói gì hết ấy nhé"
Cậu phía dưới chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị bà chị tấn ột câu
" Thôi để chị kể lại cho bé nghe"
" Hai chai" cậu mặt đen sì nói.
" Chuyện kể ngày xửa ngày xưa..."
" 5 chai"
" Có một cậu bé rất xấu xí và mất nết..."
" 10 chai" đầu cậu đã bắt đầu bốc khói.
" Nhưng may thay cậu bé có một cô chị họ rất xinh xắn dễ thương..."
" 20 chai"
" Một hôm đang ngủ thì họ nghe thấy mùi thum thủm..."
" 50 chai không hơn không kém!" Cậu hét toáng lên
" Chị lỡ quên mất tiêu rồi, thôi để khi khác ha" Trâm Anh tươi cười nhìn nó, lại tiếp tục vùi đầu vào quyển tiểu thuyết dưới gầm bàn.
Nó thắc mắc nhìn cậu.
" Sao lại 50 chai thế hả anh Ca? Mà 50 chai là gì thế?"
" 50 chai phan vào đầu mày ấy" cậu bực
Nó tiu nghỉu quay lên, phải nói là dạo này mọi chuyện cứ rối hết lên a.
Nó ngồi gần cậu quen rồi, lúc nào không hiểu thì lại quay qua nhìn bài cậu, ngửi cái mùi gỗ trầm thơm thơm phát ra từ người cậu. Cậu chửi nó ngu vậy thôi chứ cũng tận tình chỉ giảng cho nó. Hôm nay quay qua thì chị Trâm Anh cũng có chỉ cho nó đó, nhưng bỗng sao thấy nhớ cái giọng quát của cậu, cứ chốc chốc lại quay xuống bàn dưới.
" Nhìn gì?" Cậu vẫn tiếp tục ghi chép.
Nó giật mình, tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ.
" Em...em muốn hỏi bài"
" Hỏi cái bà ác quỷ ngồi kế bên mày á, thân nhau lắm cơ mà"
" Nhưng em thích nghe anh Ca giảng hơn" nó hồn nhiên.
Ai đó trong lòng pháo bông đã bắn bùm bùm chéo chéo rồi, thế mà vẫn làm mặt lạnh khổ cho con nhỏ phải tiu nghỉu quay lên.
" Em Lê Ngọc Huyền Mi đứng lên nào"
Phải nói là kể từ ngày nó trả lời sai thì ngày nào trong giờ học cũng được cô thương yêu đặc cách cho trả lời câu hỏi nhiều hơn các bạn khác, thật là mỗi lần làm nó muốn rớt tim, mồ hôi chảy đầm đìa như tắm.
" Em dịch câu này ra tiếng anh cho cô nhé: Con yêu ba mẹ rất nhiều"
Nó thở phào, cũng may là câu này hôm qua nó đã ôn rồi.
" I love my parent very much"
" Giỏi lắm, bạn Tùng Lâm đặt câu cho bạn Mi giùm cô nhé"
Cậu đứng lên, suy nghĩ hết câu này đến câu khác, cuối cùng chọn được một câu mà mặt mày đỏ bừng hết cả.
" Tôi muốn cầu hôn bạn"
Cả lớp rần rần lên, hết " ồ" rồi lại đến "à", cô giáo bó tay chấm com với đám tiểu quỷ. Trâm Anh nói không nên lời, mặt biểu cảm cực kì ngố, riêng cái con ngây thơ hồn nhiên đang đứng như trời trồng thì ngu ngơ chả biết cái quái gì, sợ như sắp chết tới nơi rồi, sao anh Ca lại đặt câu khó đến thế cơ chứ.
" Mi, em dịch đi" cô giáo cười cười hối thúc nó
" I...I want...toilet...kiss you" nó lắp bắp.
Nó ngó xuống, mặt đứa nào đứa nấy cứng đờ rồi dần chuyển sang đỏ lịm, cười, chúng nó cười như điên như dại. Cô giáo ở trên bục cũng cười tới nỗi đập luôn đầu vào bảng, chị Trâm Anh thì vừa lấy tay che miệng vừa ghi ghi chép chép liên tục vào sổ. Nó lấm lét nhìn cậu, sát khí tỏa ra nồng nặc, một câu nói đẹp đẽ đến thế, cậu lấy hết can đảm để nói ra với nó, thế mà lại bị nó dìm nó vùi không thương tiếc, cậu đập tay xuống bàn, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã ê chề như ngày hôm nay, nguyên một ngày để mặc con nhỏ sau khi được chị kết nghĩa giảng giải cả ngày trời năn nỉ rồi khóc lóc gãy cả lười, vẫn nhất quyết không mở miệng.
" Anh Ca, anh Ca đợi em với"
" Em biết lỗi rồi mà, tha cho em đi"
" Anh Ca không tha cho em em cắn lưỡi tự tử ngay lập tức"
Cậu đi chậm dần rồi đứng lại, nó chạy đến nơi, cậu...mắt đỏ hoe.
" Anh Ca, ai bắt nạt anh Ca của em thế?"
" Đứa nào nói em nghe đi, em đập cho nó một trận"
" Đừng khóc mà, em biết lỗi rồi" nó lấy tay xoa xoa hai bên mắt cậu, tự dưng trong lòng thấy xót xa vô cùng.
" Tao không khóc, mày mặc kệ tao" cậu đẩy tay nó ra.
" Không khóc sao mắt đỏ thế"
" Chỉ là tao thương ẹ của các con mình thôi, mẹ chúng ngốc thế không biết mai sau chúng thành ra cái giống lợn gì nữa"
Nó cố gắng phân tích, rốt cuộc cũng hiểu ra, mắt tỏ vẻ hơi bất ngờ.
" Anh Ca à, đừng buồn nữa, em nghe nói khoa học dạo này tiến bộ lắm" nó an ủi.
" Ừ, chắc khi nào đó tao phải đưa mẹ của con tao đi bơm thêm trí thông minh mới được" cậu hơi ngạc nhiên, sao con nhỏ này hôm nay thông minh đột xuất thế.
" Nhưng mà không biết có được không anh Ca nhỉ?"
" Được gì?" Cậu ngớ người, con này, nó đang nói nhăn nói cuội gì thế.
" Thì kết hôn với lợn mẹ í, mới đẻ ra lợn con được chứ, nhưng mà người kết hôn với lợn, em thấy hơi kì. Mà anh Ca nhớ đừng chọn con nào bị H5N1 nhé, em nghe nói bệnh đó nguy hiểm lắm"
Cậu đang định tha cho nó cái tội dám làm nhục cậu thì đã ngay lập tức bị nó thẳng thừng phang thêm ột cú vào mặt, cậu tức giận đi vào trong xe, không thèm quay đầu lại nhìn con bé múp míp đang đuổi theo dù chỉ một lần.