Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 22
F
in vặn cái vòng bằng đồng trên tay cho đến khi nó long khỏi cái vòng kia. “Làm thế nào chúng dính được vào nhau thế?” Anh tiếp tục hỏi người đàn ông tóc muối tiêu mặc chiếc áo ghi lê màu cam, từ nãy đến giờ ông ấy đã trả lời tất cả những câu hỏi của anh.
“Bằng cái này này.” Ông ta giơ một cái hộp tròn nhỏ lên. “Cái này gọi là keo dán sắt. Cứ phết một lượng keo đáng kể lên cái vòng rồi chồng khít chúng lại với nhau. Đợi vài phút keo sẽ khô và thế là đảm bảo không rò rỉ.”
Fin biết mình sẽ không thể chế được những chất hóa học đã giúp cho những cái ống dính vào nhau khi trở về thế kỷ của mình. “Trước khi có loại keo này thì dùng gì?”
“Tôi không chắc lắm. Tôi nghĩ người ta hàn chúng lại với nhau. Theo thời gian, những điểm nối yếu sẽ bị gỉ sét.”
Fin gật đầu.
“Anh xong chưa đấy?” Lizzy rục rịch hai bàn chân bên cạnh anh, sốt ruột muốn rời khỏi cửa hàng rộng lớn đông nghẹt khách này.
“Có vẻ như cô đây thấy chán rồi nhỉ. Phụ nữ lúc nào cũng muốn tận hưởng tiện nghi nhưng không quan tâm việc thực hiện chúng như thế nào.”
Lizzy thở hắt ra. “Mình có thể mua một cuốn sách, Fin. Em tin chắc là ông chủ có nhiều chuyện khác cần làm.”
“Cô McAllister, là cô phải không?”
Lizzy quay về phía có tiếng nói trẻ con vừa cất lên trong khi Fin sững người.
“A, chào Eddie”, Lizzy liếc nhìn anh, và Fin có thể trông thấy nét mặt lo lắng của cô.
Eddie chừng sáu tuổi, có lẽ là một trong những đứa trẻ mà Liz đã trông nom trong thời gian cô sống ở thế kỷ này.
Đứa bé đưa mắt nhìn khắp người cô rồi giật giật cánh tay của một phụ nữ. “Mẹ nhìn này, cô McAllister.”
“Chúa ơi, Liz.”
Liz lùi lại nắm lấy cánh tay Fin. “Chào chị Aaron.”
Mắt mở to sửng sốt, bà Aaron đi vòng qua chiếc xe đẩy đến bên Liz. “Tôi tưởng cô chết rồi.”
“Người ta đồn thổi ấy mà.” Liz bóp chặt cánh tay Fin.
Những móng tay đâm vào da anh.
“Có ai biết cô trở về không? Lâu nay cô ở đâu?” Tay Liz run rẩy. “Ưm…”
Fin quàng tay quanh hông Liz. “Mình đi thôi.”
Hai vai Liz hơi rũ xuống, cô cố nở một nụ cười. “Ưm…” “Đợi chút đã. Hôm qua tôi ra ga vẫn còn thấy hình cô dán trên bản thông báo mất tích.”
Fin không chắc ga là gì nhưng việc Liz là một đối tượng cảnh sát đang tìm kiếm thì không hay với hai người.
Như thể cảm thấy được mối lo ngại của Fin, Liz nói với anh qua vai. “Chồng chị Aaron là cảnh sát.”
“Chắc là anh ấy rất muốn nói chuyện với cô.”
Khi người phụ nữ nọ lục trong túi xách và lấy điện thoại cầm tay ra, Fin nhận thấy họ sắp sửa mất tự do đến nơi. Trước khi có thể kịp nắm bắt được đầy đủ nét mặt hoảng loạn của Liz, Fin làm điều duy nhất mình có thể.
Cơn chấn động đầu tiên cuộn lên trong đầu anh và mặt đất bắt đầu rung chuyển. Những cái giá khổng lồ quanh họ bật kêu răng rắc khiến anh ngạc nhiên. Nhiều cái ống đổ loảng xoảng xuống nền. Người bán hàng vẫn giữ được thăng bằng một cách hoàn hảo, còn Eddie ôm riết lấy chân mẹ khóc thét lên. Fin cứ tưởng những người xung quanh sẽ bỏ chạy, nhưng thay vì thế trông họ như hóa đá. Liz nắm lấy tay anh và gật đầu hai lần.
Đợt chấn động kế tiếp Fin khiến cho kéo dài lâu hơn, và mọi người như sực tỉnh bỏ chạy tán loạn. Fin nắm lấy tay Lizzy và khéo léo đi xuyên qua đống đổ nát dưới chân. Mọi người la hét và túa về phía những lối ra lớn của tòa nhà. Trong khi những người khác dừng ngay bên ngoài, Fin và Liz vẫn tiếp tục chạy cho đến khi tới bên chiếc xe hơi mà Selma đã thuê cho. Liz nhảy vọt lên đằng sau vô lăng và nhanh chóng khởi động máy. Chỉ sau khi họ ra khỏi bãi đậu xe Fin mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khỉ thật”, Liz chửi thề. Cô giậm chân ga vượt lên một chiếc xe khác và xoay vô lăng chuyển làn đường. Fin nắm chặt lấy tay nắm cửa khiến những khớp ngón trắng bệch. “Chúng ta không cần chuyện này.”
Đúng vậy, họ không cần. Trăng tròn, nguyệt thực vẫn còn một ngày một đêm nữa mới tới.
“Chị ta sẽ gọi điện cho chồng và kể với anh ta là đã trông thấy em cho mà xem.”
Fin bám chặt lấy ghế ngồi khi cô cua gấp quanh một góc đường. “Elizabeth, chậm lại đi.”
Liz liếc anh, rồi nhìn xuống bảng đồng hồ trước mặt. Cô giậm phanh và chiếc xe mau chóng giảm tốc độ. “Mình làm gì bây giờ?”
“Phải cảnh báo những người khác thôi.”
“Không về lại căn hộ được đâu.”
“Đó là nơi đầu tiên họ đến tìm.”
Liz dừng ở đèn đỏ và mở cái hộp trên xe. Cô chộp lấy điện thoại và ném vào lòng anh. “Gọi cho Selma đi, kể mọi chuyện cho chị ấy.”
Cái dụng cụ bằng kim loại này dường như vô hại. Fin mở nó ra như cách anh trông thấy Selma đã làm. Rồi anh không biết làm gì sau đó nữa. “Anh bấm thế nào đây?”
“Vào danh bạ ấy.”
Fim tìm cái nút và bấm nó một lần. Tên của Selma xuất hiện bên cạnh Jake. Anh cố nhấp vào tên Selma nhưng không có gì xảy ra.
“Nhấp cái nút mũi tên xuống cho đến khi tên chị ấy sáng lên đã.” Liz tiếp tục lái xe cho đến khi vào đường cao tốc.
Khi tên Selma sáng hơn những cái tên khác, Fin bảo. “Xong rồi. Giờ sao nữa?”
“Ấn nút gọi hay gửi ấy.”
Đường dây được kết nối, và có tiếng chuông. Fin áp điện thoại vào tai.
“A lô?”
Anh mỉm cười khi nghe giọng Selma. Món đồ này thật tuyệt. Nếu thời của anh mà có nó thì liên lạc với nhau dễ dàng biết mấy.
“A lô”, Selma lặp lại.
“Selma?”
“Fin, là cậu đấy hả?”
“Aye”, anh đáp, phấn khích vì có thể nói chuyện được với một người cách xa hàng dặm.
“Chuyện gì thế?”
“Khỉ thật, Fin. Hãy thôi cười như thể anh không biết chuyện gì hay hơn để làm ấy, mau kể chị ấy nghe mọi chuyện đi”, Liz hét lên.
“Được rồi. Chúng tôi gặp chút rắc rối”, anh bắt đầu. Trong vài phút Selma đã nắm được tình hình và bảo họ việc cần làm.
“Bây giờ tôi ra sân bay đón em gái. Tôi sẽ gọi lại khi những người khác đến nơi. Hai người định đi đâu?”
Fin nhích điện thoại ra xa tai. “Mình đi đâu đây em?” “Em không biết.”
Chắc Selma nghe thấy giọng Liz nên lên tiếng, “Đừng bận tâm. Có lẽ tốt hơn cả là đừng có nói cho tôi biết. Đã gọi cho Jake chưa?”.
“Chưa.”
“Để tôi gọi cho. Nếu anh ta có gọi cho hai người thì cũng đừng nói anh ta biết mình ở đâu nhé. Tôi đoán là sau ngày hôm nay anh ta sẽ bị liệt vào dạng tình nghi. Nếu có thể tránh được, chúng ta không nên để anh ta gặp phải bất kỳ rắc rối nào.”
Fin thấy phục trí óc nhanh nhạy của Selma.
“Tôi sẽ liên lạc sau. Đừng có đi xa đấy. Tôi nghĩ mình có thể tìm được cách đưa hai người về lại thế kỷ XVI.”
“Cách gì?”
“Hai người sẽ thấy. Bảo Lizzy đừng có đi đâu xa đấy. Hẹn gặp lại sau nhé Fin.”
Trước khi anh kịp đáp, đường dây đã bị ngắt. “Chị ấy nói gì?”, Liz hỏi.
“Chị ấy tin rằng mình đã nghĩ ra được cách để đưa chúng ta về nhà.”
“Thì chúng ta cũng đang cố làm chuyện đó đây.”
Fin nghiêng người đan tay vào tay cô. Cô bóp chặt tay anh. “Mình sẽ tìm được cách về nhà thôi. Phải tìm được.”
“Nhưng lúc này cần phải tìm chỗ ẩn náu trước đã.” “Ừ.”
Fin ngồi ngả người ra sau, quan sát khi đang di chuyển với tốc độ khoảng sáu mươi mã lực tại thế giới của Lizzy. Không khí mát lạnh ùa qua những lỗ thông gió tấp vào khiến cổ họng anh khô khốc.
Chuyện này sẽ không còn kéo dài lâu đâu.
“À, nhớ lại chuyện lúc nãy thật tuyệt.” Liz cọ cọ ngón cái lên tay anh. “Trận động đất ấy.”
Anh mỉm cười khi nhìn vào đôi mắt xanh lấp lánh tự hào của cô.
“Em không nghĩ là quyền năng của anh lại có thể phát huy được đúng lúc thế, nhưng em đã sai.”
Việc cô chịu thừa nhận khiến anh sửng sốt. Dường như cuối cùng họ cũng đã tìm thấy một nơi để cả hai có thể nói thật lòng mình mà không sợ người kia bất đồng quan điểm.
“Rất vui khi được em ủng hộ.”
Hai người không nói gì một lúc, rồi Liz cất tiếng, “Chẳng lẽ anh không thấy buồn cười khi mà anh có thể khiến mặt đất rung chuyển, còn em thì có thể bay lên khỏi mặt đất?”.
Anh ngẫm nghĩ lời cô nói. “Trái ngược nhau?” “Vâng, như hai thái cực âm với dương.”
“Là gì vậy?”
Liz lắc đầu. “Không có gì. Đôi lúc những việc xảy ra không dễ lý giải.”
Fin không nghĩ cô cố ý nói ra những lời cuối cùng. “Chúng ta làm việc cùng nhau. Giống như những đường ống ông chủ cửa hàng nói đến ấy, một phần là đàn ông, một phần là phụ nữ. Một khi đã kết nối rồi thì không thể tách rời.”
Khi Lizzy cảm thấy bối rối trước ánh nhìn chăm chăm không rời của anh và cố giằng tay khỏi tay anh, Fin không buông mà càng nắm chặt hơn.
“Khi mà mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta đều diễn ra quá điên khùng thì anh nghĩ nói về sự kết nối là một việc khôn ngoan sao?”
“Thì cũng bởi vì đó là sự điên cuồng mà ta tìm thấy ở nhau chứ sao, Elizabeth.”
“Chắc anh sẽ phải thứ lỗi cho em về việc đã không dành lời khen tặng cho cái bùa ếm không chỗ chê của Grainna.”
Ngay cả Fin cũng không nghĩ xa được như thế. Tuy nhiên, khi ngẩng đầu lên và thoáng bắt gặp ánh mắt Liz, anh nhận ra rằng mình thực sự không muốn mắc kẹt ở bất kỳ thời đại nào mà không có cô bên cạnh. Anh đã không ngừng suy nghĩ về khả năng phải sống ở thế kỷ XXI kể từ khi họ đến đây. Mặc dù nhớ gia đình mình, chắc giờ này họ đang buồn và lo lắng về sự vắng mặt của cả hai người, nhưng anh cảm thấy mình sẽ sống tốt thôi. Với Liz cũng không khác, cô cũng không thể quay về đây mà thiếu anh. Anh mở miệng, định nói lên suy nghĩ của mình thì Liz đã giằng được tay mình ra khỏi tay anh.
“Chết tiệt!”, Liz chỉnh gương và cau mày khi nhìn vào đó.
Đằng sau họ, một chiếc xe đen trắng đang bám theo.
“Cảnh sát hả?”
“Khỉ thật. Họ đang đuổi theo chúng ta phải không?” Fin xoay người trên ghế và nhìn chiếc xe đằng sau.
“Chắc vậy.”
“Chắc bà Aaron đã thấy chúng ta rời khỏi bãi đậu xe. Để em lái ra khỏi đường cao tốc.” Cô lái xe về phía lối thoát và mắt vẫn không rời gương.
Chiếc xe cảnh sát vẫn ở đằng sau. Chỉ cách xe cô một xe khác.
“Khỉ thật.”
Fin để ý thấy người đàn ông ngồi trong xe đang nói vào một thiết bị.
“Mình sẽ làm gì đây?”
Liz đột ngột cua gấp, hòa vào dòng xe cộ.
“Từ từ nào em.” Fin chăm chú nhìn con đường trước mặt. Những chiếc xe đậu dọc theo bên đường.
“Có phải cảnh sát sẽ dừng để giúp những người gặp nạn không?”
“Chắc vậy.”
Fin ngồi chồm về phía trước và quay kính xe. Không khí nóng bên ngoài táp vào anh hệt như một lò sưởi. “Đi chậm lại đi.”
“Tại sao? Họ thấy chúng ta mất.”
“Tin anh đi.”
Liz giảm tốc và Fin tập trung quyền năng của anh đằng sau họ. Mặt đất rung chuyển khiến nhiều xe chao đảo. Khi chiếc xe ngay đằng sau họ giậm phanh gấp, anh bảo, “Tăng tốc đi”.
Liz giậm ga và chiếc xe vọt lên. Chiếc xe cảnh sát không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại sau chiếc xe đằng trước. Fin vẩy tay về hướng một cây cột dài và phóng lửa tới cái hộp với những dây nhợ giăng ra từ đó. Ngay lập tức khoảng không đằng sau xe họ tóe lửa và những chiếc xe bị họ vượt mặt loạng choạng bẻ lái. Liz quay ngoặt xe quanh một góc đường và giậm ga vượt qua những ngôi nhà cho đến khi xe hai người cách xe cảnh sát một khoảng an toàn.
“Suýt nữa thì toi”, cô thở ra. “Aye.”
“Chúng ta cần bỏ chiếc xe này lại. Chắc chắn họ sẽ truy tìm nó.”
“Người ta có thể bỏ một chiếc xe ở đâu khi họ muốn trốn chứ?”
Liz mỉm cười và cho xe trở vào đường cao tốc. “Gọi Selma đi. Cho chị ấy biết chúng ta đang trên đường tới LAX.”
“Sân bay à?”
“Có thể cảnh sát sẽ nghĩ chúng ta đã ra khỏi thành phố."
Fin khá ấn tượng. Trí óc Lizzy nhanh nhạy hơn anh tưởng, hệt như một tội phạm thứ thiệt. “Ý rất hay.”
“Với điều kiện nó mang lại hiệu quả.”