Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Chương 21
C
ái bong bóng tự mãn của Francesca tức thời nổ bụp. Holly Grace đặt năm ngón tay với móng sơn màu tím nhạt lên hông chiếc quần trắng mùa hè cắt may rất thanh lịch và lắc đầu vẻ chê trách. “Cái tên này vẫn chẳng biết suy nghĩ gì so với ngày tôi cưới anh ta.”
chương 21
Mọi cái đầu trong văn phòng đều quay về phía cô khiến Francesca nhăn mặt. Cô nóng bừng hai má, và có một thôi thúc mãnh liệt là vòng hai tay che cái bụng căng tròn.
“Các cô có cần dùng văn phòng của tôi để trò chuyện không?” Clare đứng giữa cửa, tỏ rõ vẻ hào hứng trước bộ mini-drama trình chiếu trước mặt.
Holly Grace nhìn là biết Clare là sếp sòng ở đây và đáp. “Chúng tôi muốn tìm chỗ nào làm vài ly. Nếu chị không phiền.”
“Cứ tự nhiên.” Clare khoát tay ra cửa. “Tôi hy vọng cô sẵn lòng chia sẻ chuyện lý thú này với các thính giả vào ngày mai, Francesca. Đảm bảo họ sẽ thích.”
Francesca đi sau Holly Grace vài bước tới chỗ một chiếc Mercedes màu bạc bóng lộn ở bãi đỗ xe. Cô chẳng ham đi đến bất cứ đâu với Holly Grace, nhưng cô khó có thể diễn cảnh kịch tính này trước mặt các đồng nghiệp mắt đã sáng trưng vì tò mò. Những thớ thịt ở vai cô thắt lại thành từng nút và cô cố thả lỏng chúng. Nếu cô để cho Holly Grace dễ dàng đe dọa mình, cô sẽ không bao giờ gượng dậy được.
Chiếc Mercedes trang bị nội thất màu xám ngọc trai và thơm như một đồng tiền vừa xuất xưởng. Holly Grace ngồi vào ghế lái, vỗ nhẹ lên vô lăng và lấy cặp kính râm từ chiếc túi mà Francesca nhận ra ngay là Hermes. Francesca uống lấy từng chi tiết trên bộ cánh của Holly Grace, từ chiếc áo yếm lụa màu ngọc lam tuyệt đẹp đan chéo sau lưng trước khi biến mất vào thắt lưng quần tới chiếc vòng tay chrome Peretti lộng lẫy và đôi sandal da dê non Ferragamo màu bạc tươi mát. Thương hiệu Sassy xuất hiện khắp nơi, nên Francesca không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Holly Grace đang chăm lo cho bản thân rất tốt. Tỏ ra tự nhiên hết mức có thể, Francesca dùng cánh tay đi vết cà phê dính ở mặt trước chiếc váy bầu vải bông màu vàng thùng thình của mình.
Khi họ phóng về hướng Sulphur City trong im lặng, Francesca lo sợ đến thắt ruột. Giờ đây khi đã biết về đứa con của cô, Holly Grace chắc chắn sẽ chạy ngay đến chỗ Dallie. Nếu anh ta tìm cách đòi quyền sở hữu đứa bé thì sao? Cô phải làm gì? Cô nhìn trân trân phía trước và vắt óc suy nghĩ.
Đến ngoại ô Sulphur City, Holly Grace giảm ga ở hai quán ăn bên đường, ước lượng một lúc, rồi đi tiếp. Tới quán thứ ba và trông bất hảo nhất cô mới có vẻ hài lòng. “Chỗ này xem ra phục vụ món Tex-Mex (Texas-Mexico) ngon đây. Tôi đếm thấy có sáu chiếc xe pickup và ba chiếc Harley đậu ở ngoài. Cô thấy sao?”
Chỉ nghĩ đến đồ ăn Francesca cũng thấy buồn nôn; cô chỉ muốn giải quyết cho xong cuộc gặp gỡ này. “Với tôi chỗ nào cũng được. Tôi không đói lắm.”
Holly Grace gõ ngón tay lên vô lăng. “Mấy chiếc pickup là dấu hiệu bảm đảm, nhưng Harley lại rất khó lường. Một số lái xe phê thuốc đến mức chẳng phân biệt được đâu là món Tex-Mex đâu là giày da.” Thêm một chiếc pickup dừng lại ngay trước mặt họ và Holly Grace liền đổi ý. Cô từ từ cho xe tiến vào bãi đỗ rồi tắt máy.
Vài phút sau, hai người phụ nữ chọn một khoang ở cuối quán ăn – Francesca vụng về va bụng vào mép bàn, Holly Grace ngồi xuống với sự duyên dáng của một người mẫu. Trên đầu họ có một cặp sừng bò đực và một bộ da rắn chuông được đóng đinh vào tường cùng với những biển số xe Texas cũ. Holly Grace đẩy kính râm lên đầu và hất cằm về phía chai Tabasco đặt giữa bàn. “Chốn này là hàng xịn đó.”
Phục vụ bàn xuất hiện. Holly gọi một suất tổng hợp tamale-enchilada-taco còn Francecsa gọi trà lạnh. Holly Grace không nhận xét gì về sự khảnh ăn của cô. Cô ta dựa người vào lưng ghế, lùa những ngón tay lên tóc, và ngâm nga theo chiếc máy hát. Francesca có một cảm giác vô cùng thân thuộc, như thể cô và Holly Grace đã từng như thế này trước kia. Có cái gì đó trong cách nghiêng đầu của cô ta, cánh tay uể oải vắt lên lưng ghế, và ánh sáng chơi đùa trên mái tóc cô ta. Rồi Francesca nhận ra Holly Grace làm cô nhớ đến Dallie.
Sự im lặng kéo dài cho đến khi Francesca hết chịu đựng nổi. Tấn công chính là phòng thủ, cô quyết định. “Đây không phải là con của Dallie.”
Holly Grace quan sát cô vẻ hoài nghi. “Tôi làm tính rất giỏi.”
“Không phải.” Cô phóng ánh mắt lạnh lùng qua bàn. “Đừng tìm cách gây rắc rối cho tôi. Cuộc sống của tôi không liên quan đến cô.”
Holly Grace nghịch nghịch chiếc vòng tay Peretti. “Tôi mở chương trình của cô lúc đang lái xe trên đường Chín Mươi đến Hondo gặp một anh bạn trai cũ, và tôi kinh ngạc đến mức suýt lao ra khỏi làn đường. Cô làm một chương trình thực sự hay.” Cô ta ngước lên khỏi chiếc vòng, ánh mắt xanh trong veo. “Cô biến mất như thế khiến Dallie khá buồn. Mặc dù tôi không thể trách cô đã nổi điên khi biết về tôi, cô thực sự không nên bỏ đi mà không nói một lời với anh ấy, đó là một con người nhạy cảm.”
Francesca nghĩ ra một lô lời đáp trả rồi gạt đi hết. Đứa bé đang đạp mạnh dưới xương sườn cô.
“Cô biết không, Dallie và tôi từng có một đứa con, nhưng thằng bé đã qua đời.” Không có cảm xúc nào hiện trên gương mặt Holly Grace. Cô chỉ đang nói ra một sự thật.
“Tôi biết. Tôi rất lấy làm tiếc.” Câu nói cứng nhắc và không bày tỏ được hết.
“Nếu cô đang mang đứa con của Dallie và không cho anh ấy biết, thì cô là kẻ thất đức theo quan điểm của tôi.”
“Tôi không mang đứa con của anh ta,” Francesca nói. “Tôi đã có một cuộc tình ở Anh, ngay trước khi sang đây. Nó là con của người đó, nhưng người đó đã cưới một nhà toán học trước khi biết tôi có thai.” Đó là câu chuyện cô đã sáng tác ra ở trên xe, điều khả dĩ nhất cô làm được trong thời gian cấp bách, và là câu chuyện duy nhất Dallie có thể chấp nhận khi sự việc này đến tai anh. Cô ráng trưng ra vẻ kiêu kỳ cố hữu trước Holly Grace. “Trời ạ, cô không nghĩ tôi chịu mang đứa con của Dallie mà không bắt anh ta chu cấp tài chính đấy chứ? Tôi đâu có khờ.”
Cô nhận thấy mình đã ra một đòn quyết định và Holly Grace không còn tự tin nữa. Trà lạnh của Francesca đã đến và cô làm một hớp, rồi lấy ống hút khuấy ly trà, nghĩ kế câu giờ. Cô có nên bổ sung vài chi tiết về Nicky để củng cố cho lời nói dối của mình hay cứ im lặng? Bằng cách nào đó cô phải làm cho câu chuyện của mình nghe lọt tai.
“Về trẻ con Dallie rất ngộ,” Holly Grace nói. “Anh ấy không tin chuyện phá thai, bất kể trong hoàn cảnh nào, đó là thói đạo đức giả mà tôi chúa ghét ở đàn ông. Song nếu anh ấy biết cô đang mang đứa con của mình, có thể anh ấy sẽ ly dị và cưới cô.”
Francesca nổi cáu. “Tôi không phải một ca từ thiện. Tôi không cần Dallie cưới tôi.” Cô cố bình tĩnh hơn. “Vả lại, dù cô có nghĩ thế nào về tôi. Tôi cũng không phải loại phụ nữ bắt một người đàn ông chịu trách nhiệm cho con của người khác.”
Holly Grace nghịch bao giấy đựng ống hút vứt trên bàn. “Tại sao cô không bỏ đứa bé? Tôi sẽ bỏ nếu tôi là cô.”
Francesca ngạc nhiên thấy mình có thể dễ dàng lấy lại phong cách gái nhà giàu. Cô nhún vai dửng dưng. “Ai mà nhớ xem lịch từ tháng này sang tháng khác chứ? Đến lúc tôi nhận ra có sự cố thì đã quá muộn.”
Họ không trò chuyện gì nhiều cho đến khi món ăn của Holly Grace được mang tới trên một chiếc đĩa gỗ có kích thước của miền tây Texas. “Cô không muốn thử cái này thật à? Tôi còn phải giảm hai cân trước khi về New York.”
Nếu không phải Francesca đang quá lo lắng, ắt cô sẽ bật cười khi thấy nước sốt tràn ra khỏi đĩa và chảy xuống bàn. Cô chuyển đề tài bằng cách hỏi thăm về công việc của Holly Grace.
Holly Grace xẻ đôi chiếc bánh enchilada đầu tiên của mình. “Cô có từng nghe về những talk-show ở đó người ta phỏng vấn những người mẫu nổi tiếng và tất cả đều trả lời nghề nghiệp của họ thật tuyệt vời, nhưng cũng cực nhọc ghê người chưa? Theo tôi thấy, tất cả đều nói dối rành rành, vì tôi chưa bao giờ kiếm tiền dễ như thế. Hồi tháng Chín tôi thậm chí còn tham gia vòng sơ loại một chương trình truyền hình.” Holly Grace đặt dĩa xuống để rưới sốt salsa ớt xanh lên khắp nơi trừ đôi sandal Ferragamo của mình ra. Hất tóc khỏi mặt, cô cầm chiếc bánh taco lên, nhưng không ăn ngay. Thay vào đó cô quan sát Francesca. “Mỗi tội cô thấp quá. Tôi quen cả tá nhiếp ảnh gia sẽ nghĩ mình đã chết và được lên thiên đường nếu cô cao thêm mười lăm phân…và không mang thai, tất nhiên.”
Francesca không nói gì, Clare cũng lặng thinh. Cô đặt chiếc bánh còn chưa nếm xuống và chọc chọc dĩa vào phần đỉnh giữa của những hạt đậu chiên, vọc tới vọc lui cho đến khi cô tạo được một vệt khía nom như đôi cánh thiên thần. “Dallie và tôi hầu như không can thiệp vào đời sống yêu đương của nhau, nhưng trong chuyện này dường như tôi không làm được. Tôi hoàn toàn không dám chắc là cô đang nói thật, nhưng không thể nghĩ ra lí do gì để cho cô nói dối.”
Francesca trào dâng niềm hy vọng, nhưng vẫn cẩn thận giữ vẻ tỉnh queo. “Tôi không quan tâm cô có tin hay không.”
Holly Grace tiếp tục đẽo gọt những hạt đậu bằng dĩa, biến cánh thiên thần thành một hình tròn. “Anh ấy mẫn cảm trước những vấn đề liên quan đến trẻ con. Cô mà nói dối tôi….”
Ruột gan thắt lại, Francesca chơi bài liều có tính toán. “Tôi cho rằng tốt hơn tôi nên đi nếu đã nói với cô đây là con của anh ta. Chắc chắn tôi có thể dùng ít tiền mặt.”
Holly Grace xù lông lên như hổ mẹ nhảy tới bảo vệ con. “Đừng nghĩ tới chuyện gây sức ép cho anh ấy, vì thề trước Chúa là tôi sẽ khai trước tòa mọi điều cô đã nói hôm nay. Đừng tưởng tôi sẽ đứng ngoài nhìn Dallie đưa tiền để giúp cô nuôi con của thằng khác. Hiểu chưa?”
Francesca giấu sự nhẹ nhõm sau cái nhướng mày đầy quý tộc cùng tiếng thở dài ngao ngán, như thể chuyện này quá, quá nhạt nhẽo để mà nhắc đến. “Dân Mĩ các vị thật giàu trí tưởng tượng quá.”
Đôi mắt Holly Grace đanh lại như những viên ngọc bích, “đừng nghĩ tới chuyện chơi xỏ anh ấy, Francie. Hôn nhân giữa Dallie và tôi có thể nửa vời, nhưng như thế không có nghĩa chúng tôi không bảo vệ nhau.”
Francesca châm mồi lửa. “Cô mới là người gây chiến, Holly Grace. Cô thích làm gì thì làm.” Mình tự lo được, cô dữ tợn nghĩ. Và mình sẽ bảo vệ cái gì là của mình.
Holly Grace không hẳn nhìn cô với vẻ vì nể, nhưng cô ta cũng không nói gì. Khi bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, Francesca giành phần thanh toán, mặc dù cô chẳng đủ tiền. Mấy ngày tiếp theo cô cứ trông chừng cửa ra vào của đài trong nỗi lo lắng, nhưng khi Dallie không xuất hiện, cô kết luận rằng Holly Grace đã giữ im lặng.
Sulphur City là một thành phố nhỏ, thô kệch chỉ nổi nhờ vào lễ Quốc Khánh, được coi là hoành tráng nhất hạt, chủ yếu vì Phòng Thương Mại năm nào cũng thuê nguyên bộ đu quay của Show Dạo chơi Miền Tây Hoang dã của Big Dan và cho lắp giữa bãi đua ngựa. Ngoài đu quay còn có những lều và mái bạt dựng quanh bãi và tràn ra bãi đỗ xe rải sỏi bên ngoài. Dưới một mái bạt sọc xanh trắng, những cô gái cửa hàng nhà bếp Tupperware đang giới thiệu loại hộp đựng rau diếp màu pastel, trong khi lều bên cạnh triển lãm những bức ảnh ép gỗ về các bộ phận cơ thể người bị bệnh do Hiệp hội Phổi của hạt tổ chức. Những nông dân trồng hồ đào pecan xúm quanh những tín đồ giáo phái Pentecoslat đang phân phát tập tài liệu mỏng có hình lũ khỉ ngoài bìa, trẻ con chạy lăng xăng quanh lều, vồ lấy những khinh khí cầu bằng nút áo rồi lại vứt chúng cạnh những cây bút hình động vật để chuyển sang đốt pháo và chơi trò thủy tiễn.
Francesca ì ạch len qua đám đông tới căn lều biệt lập của KDSC, những ngón chân cô hơi thò ra ngoài, bàn tay áp chặt vào thắt lưng đau suốt từ chiều hôm qua. Mới mười giờ sáng nhưng nhiệt độ đã lên đến ba sáu độ và mồ hôi đã dấp dính trên ngực cô. Cô thèm thuồng nhìn về chiếc máy làm đá bào Kiwanis, nhưng mười phút nữa cô phải lên sóng để phỏng vấn người chiến thắng cuộc thi hoa hậu Sulphur City và cô không có thời gian để dừng chân. Một chủ trại tuổi trung niên có chòm râu má và chiếc mũi khoai tây chậm bước lại và nhìn cô thật lâu bằng ánh mắt tán thưởng. Cô tảng lờ ông ta. Với cái bụng bầu nghễu nghện đằng trước như khinh khí cầu Hindenburg, cô khó mà là đối tượng đong đưa của bất cứ ai. Ông kia rõ ràng là loại điên khùng mới có hứng với các bà bầu.
Cô gần tới lều của KDSC thì tiếng kèn của một cây trumpet lọt vào tai cô từ sân bãi gần chỗ quây bê. Quay lại cô thấy một thằng bé cao nghều với mái tóc nâu sáng bù xù che hết cả mắt và cây kèn trumpet trên môi. Nó đang thổi bài “Yankee Doodle Dandy,” nó ngửa đầu lên để chuông kèn đón ánh nắng. Mắt Francesca bắt đầu cay vì nhìn trân trân, nhưng cô không tài nào ngoảnh được đi nơi khác.
Khoảnh khắc đó ngưng đọng khi ánh nắng Texas bỏng rát trên đầu cô, trắng lóa và tàn nhẫn. Mùi bỏng ngô nóng và bụi trộn với mùi phân bón và mùi bánh quế Bỉ. Hai người phụ nữ Mexico béo tốt cặp nách hai đứa con trông như quàng một nùi khăn, đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha, đi ngang qua cô. Chiếc đu quay kêu loảng xoảng theo vòng quay, và hai người phụ nữ Mexico cười khanh khách, một dây pháo nổ ngay cạnh cô cùng lúc Francesca nhận cô thuộc về tất cả những thứ này.
Cô đứng lặng trong lúc những mùi hương và hình ảnh ngấm vào người. Cách nào đó, mà chẳng hề hay biết, cô đã trở thành một phần cộng đồng dân tứ xứ đông đảo, thô lỗ của đất nước này – cái nơi bị ghẻ lạnh và hắt hủi này. Làn gió nóng lùa tóc cô và hất nó quanh mái đầu khiến nó bay tung như một lá cờ màu hạt dẻ. Vào thời khắc ấy, cô cảm thấy thân thuộc, hoàn thiện, sống động, hơn cả hồi còn ở Anh. Không biết làm thế nào điều đó lại xảy ra, cô lại bị thu hút bởi tính đa sắc của đất nước này, bị nó biến đổi, cho đến khi – không hiểu làm sao – cô cũng trở thành một người Mĩ bình dân, chuyên tâm, nhiệt huyết.
“Tốt hơn cô hãy tránh vào bóng râm, Francie, trước khi bị say nắng.”
Francesca giật mình quay sang thấy Holly Grace thong thả bước đến cạnh mình trong chiếc quần jeans thiết kế và tay cầm que kem nho Popsicle. Tim cô giật thót gần lên cổ. Cô đã không gặp Holly Grace kể từ bữa ăn trưa cùng nhau hai tuần trước, nhưng cô nghĩ đến cô ta gần như thường trực. “Tôi tưởng giờ này cô đã về New York rồi,” cô thận trọng nói.
“Thực ra tôi đang trên đường về, nhưng quyết định ghé qua xem cô thế nào.”
“Dallie có đi cùng cô không?” Cô len lén quét mắt qua đám đông sau lưng Holly Grace.
Trước sự nhẹ nhõm của Francesca, Holly Grace lắc đầu. “Tôi đã quyết định không nói gì với anh ấy. Tuần tới anh ấy có một giải đấu, và anh ấy không được sao lãng. Nom cô như sắp vỡ đê đến nơi.”
“Tôi cũng cảm thấy thế,” cô lại xoa xoa chỗ lưng đau, và rồi, vì Holly Grace trông đầy thông cảm và cô đang cảm thấy rất đỗi cô đơn, cô liền nói thêm, “bác sĩ chẩn đoán còn một tuần nữa.”
“Cô có sợ không?”
Cô áp tay lên mạng sườn nơi có một bàn chân nhỏ xíu đang đạp. “Năm vừa rồi tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, sinh một đứa con có lẽ không thể tệ hơn đâu.” Liếc sang lều của KDSC, cô thấy Clare đang vẫy cô rối rít, và bổ sung, “với lại, tôi đang mong được ngả lưng vài tiếng.”
Holly Grace cười khẽ và sóng bước cạnh cô. “Cô không thấy đã đến lúc dừng các công việc lại và nghỉ ngơi sao?”
“Tôi muốn lắm, nhưng sếp chỉ cho tôi nghỉ một tháng hưởng lương thôi, và tôi không muốn phí phạm thời giờ cho đến lúc sinh."
“Người phụ nữ đó nom như đã nuốt xoong chảo cho bữa điểm tâm vậy.”
“Chỉ là một nắm đinh vít thôi.”
Holly Grace cười khúc khích, và Francesca bỗng nảy sinh một niềm cảm mến đối với cô ta. Hai người đi về căn lều, nói gượng gạo mấy câu về tình hình thời tiết. Một con gió nóng dán lớp váy cotton rộng vào cái bụng to tròn của cô. Có tiếng còi báo cháy rú lên, và đứa bé đạp ba nhát rất mạnh.
Thình lình một cơn đau xẻ đôi sống lưng cô, dữ dội đến mức hai đầu gối cô khuỵu xuống. Cô với lấy Holly Grace theo bản năng. “Ôi trời ơi –“
Holly Grace thả que kem xuống và đỡ lấy eo cô. “Bám chắc vào.”
Francesca rên lên và cúi người về phía trước cố lấy nhịp thở. Một dòng nước ối bắt đầu chảy dọc bên trong đùi cô. Cô tựa vào Holly Grace và bước được nửa bước, đôi sandal của cô đã bị nước chảy vào. Ôm chặt lấy bụng, cô hổn hển, “Ôi, Natalie…con hành xử….chẳng ra dáng…quý cô gì cả.”
Bên phía những rào quây nhốt bê, chũm chọe đập choang choang và thằng bé thổi trumpet lại hếch đầu kèn lên ánh nắng Texas chói chang và mang hết tài nghệ ra thể hiện:
Tôi là anh chàng Yankee Doodle Dandy, Yankee Doodle chiến đấu quên mình, cháu trai đích thực của Chú Sam, Sinh ngày Bốn tháng Bảy…