Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 23
B
ọn họ bị đẩy vào một túp lều xiêu vẹo đổ nát thuộc về một trong những gã đàn ông đang đi chung với Latzko trong chuyến du hành của ông ta đến nước Áo. Nó có đủ những vật dụng cần thiết... một vài chiếc ghế và một chiếc bàn, một chiếc giường nhỏ hẹp, vài cái đĩa, và vài tấm chăn.. nhưng không có vật dụng gì đáng giá cả, dường như chủ nhân của nó đã không tin vào đồng bọn cho nên không để lại vật gì quí giá cả. Trong lều cũng lạnh như ở bên ngoài bởi vì chiếc lò đã không được xử dụng không mấy tuần qua.
Có một cánh cửa sổ nhưng nó bị đóng kín bằng một miếng ván từ phía bên ngoài. Cánh cửa thì không có khoá vì thế gã hộ tống bọn họ đã đóng một thanh gỗ chắn ngang qua cửa trước khi hắn bỏ đi. Nó sẽ không được mở ra cho đến khi nó được nậy ra vào sáng mai.
Chuyện tốt nhất mà Vasili có thể nói về chỗ ở của họ bây giờ là họ có được sự riêng tư. Một ngọn đèn cầy ở trong phòng đang tỏa ra ánh sáng ấm áp. Có một đống củi nhỏ ở trong góc phòng, và lý do vì sao có quá ít củi là vì chiếc lò quá nhỏ. Sẽ phải mất vài tiếng đồng hồ để ngọn lửa có thể làm cho căn phòng bớt lạnh, và anh không có ý định đợi cho đến lúc đó mới hông khô người. Nhưng nhóm lửa lên là chuyện đầu tiên anh phải làm.
Sau khi anh chắc chắn là không có tên nào đứng canh ở bên ngoài, Vasili đi lại gần đống củi. Một cái tô gỗ bay xéo qua vai anh trước khi anh đến được đó.
"Cái quỉ...?"
Anh xoay người lại, nhưng phải ngồi thấp xuống để tránh cái đĩa vừa bay chéo qua đầu. Alexandra đã đẩy cái tủ đựng chén đĩa sát vào góc phòng nơi cô còn có nhiều thứ vũ khí khác để có thể xử dụng, và cô đang tỏ ra là cô sẽ sử dụng hết chúng nó. Vì khoảng cách của bọn họ, Vasili quyết định nói gấp gáp:
"Những chuyện tôi nói về đàn ngựa của em, Alexandra, chỉ là để trả giá với Pavel thôi. Bộ em không muốn có lại ngựa của em hả?"
Câu trả lời của cô là một cái cốc thủy tinh xém trúng vào gò má anh. Vậy không phải là đàn ngựa à?
Anh bắt đầu từ từ bước tới rồi lại cố thử nữa."Còn chuyện tôi đã nói về em thì không liên quan gì đến giá cả cả. Nếu như Pavel biết em có ý nghĩa gì đó đối với tôi, hắn có thể sẽ làm cho em bị thương tổn trước khi hắn trả em lại cho tôi, hắn là một kẻ thù dai và khó đoán. Trong đầu hắn ta, chuyện làm cho tôi đau khổ sẽ làm cho Stefan đau khổ, và hắn sẽ làm bất cứ chuyện gì để gây thương tổn cho Stefan, người mà hắn ta căm ghét đến thấu xương."
Vasili lại phải nghiêng người tránh, nhưng anh có cảm giác là anh đang sắp gần chạm vào chuyện đang làm cho cô bực bội. Tuy nhiên, rõ ràng là anh còn chưa nói trúng chuyện đó và mức nhắm của cô càng lúc càng tiến bộ hơn.
Anh nói như đe dọa."Nói ra đi, Alex, trước khi tôi mất hết nhẫn nại."
Một chiếc đĩa nữa nhắm vào đầu anh, nhưng cô thét lên."Hai mươi lăm rúp à?"
Chúa ơi, anh phải nên biết là cô sẽ không để yên chuyện này. Đàn bà và sự nhạy cảm chết tiệt của họ. Và anh nghĩ là cảm nghĩ của cô thì không bình thường... nhưng dĩ nhiên là chúng chỉ bình thường vào những lúc anh ước gì chúng không bình thường thôi.
"Em cũng đã nghe là Stefan chỉ trả có năm mươi đồng cho Arina mà," anh chỉ ra.
"Arina rõ ràng là được sang tay từ người này qua người khác, vậy thì không tính được. Còn người đàn bà kia là ai, và anh đã trả bao nhiêu tiền để chuộc cô ta hả?"
Câu hỏi đó đi kèm với tấm thớt gỗ đánh trúng vào ngực của anh. Anh quá bất ngờ vì cú va chạm, phải mất một lúc anh mới nhận thức ra là Alexandra đã rời khỏi tủ chén và đang đi kiếm vũ khí nặng ký hơn đó là đống củi khô.
Vasili nhảy bổ băng qua phòng và chụp được cô từ sau lưng, nhấc bổng cô lên, cánh tay anh ôm ngang eo cô. Cô thét lên. Anh xốc mạnh người cô. Cô co chân cố đá vào đầu gối anh. Anh lại xốc mạnh cô. Chiếc mũ cô rơi xuống và tóc cô xõa tung vào mặt anh. Nó mềm và mát lạnh và có mùi hương của hoa.
Anh không dám ôm cô quá lâu. "Em đang nói đến người đàn bà nào vậy?"
"Bỏ tôi xuống!"
"Khi nào em bình tĩnh lại thì tôi sẽ làm," anh trả lời."Người đàn bà nào?"
"Người mà bạn của anh đã nhắc đến..."
"Hắn không phải là bạn của tôi."
"... khi hắn hỏi tôi có đáng giá như người đàn bà kia!"
Cô nói một cách giận dữ, cuối cùng anh cũng hiểu là tại sao cô đã trợn mắt ngó anh khi Pavel hỏi câu đó."Em đang ghen à, Alex?" anh hỏi nhỏ nhẹ vào tai cô.
Anh nghĩ là anh có thể cảm thấy được là cô sẽ ngọ nguậy trong tay anh, nhưng câu trả lời của cô khi nó đến lại là "Trả lời tôi đi, Petroff."
"Trả lời câu hỏi của tôi trước đi... không thôi tôi sẽ nhắc lại lời hứa hẹn mà tôi đã nói với em về chuyện nếu em còn có hành động bạo lực với tôi thì..."
"Anh đúng là một tên khốn...!"
Cánh tay anh thắt chặt ngang eo cô đủ để cho cô im miệng để anh có thể nói thêm."Tạm thời tôi sẽ không áp dụng lời hứa đó, vì chuyện lần này hơi đặc biệt, nhưng..."
"Tôi không phải là ghen," cô nhanh chóng cắt ngang."Chỉ là một người đàn bà mà anh muốn lên giường thôi mà, bây giờ cô ta sẽ cảm giác được mũi dao của tôi và tôi đã nói với anh là tại sao rồi."
"Đúng, đúng, bởi vì tôi là của em," anh nói bằng giọng điệu giống như anh đã nghe chuyện này rất nhiều lần rồi."Đối với tôi thì nó có mùi ghen tuông đấy, em yêu."
"Cho dù đó là chuyện gì thì cũng là sự thua thiệt của anh," cô gầm gừ."Cô ta là ai?"
"Hoàng hậu Tatiana."
"Ai hả?"
"Vợ của anh họ tôi, mặc dù lúc đó cô ấy chỉ là một cô công chúa. Cô ấy đã lớn lên ở Mỹ, thật ra là bị thất lạc ở đó, nhưng câu chuyện dài dòng lắm tôi dám chắc là em không thích nghe đâu. Bây giờ trở lại chuyện chúng ta, em có thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ bậy bạ không?"
"Với một người đàn ông không biết xấu hổ là gì à? Tôi không nghĩ vậy đâu," cô độp lại."Anh đã trả bao nhiêu cho cô ta?"
Vasili thở dài."Năm trăm rúp, và trước khi em đem mình ra so sánh với một vị công chúa thì em phải nên biết là cái giá đó quá cao và Latzko đã nghĩ là thách cao như vậy để có thể trả giá. Tuy nhiên anh họ của tôi đã quá giận dữ để trả giá. Anh ấy chỉ muốn có lại cô dâu của anh ấy. Nhưng anh ấy đã lập ra một tiền lệ khi trả cái giá đó, chuyện mà giải thích tại sao Pavel lại đòi hỏi một cái giá điên rồ như vậy."
Giọng nói của cô trở nên rất ngạo mạn."Cái giá mà hắn yêu cầu cho những con ngựa của tôi không phải là điên rồ."
"Em đang không hiểu vấn đề, Alex. Những người này chỉ cần những thứ đơn giản. Lý do mà họ có thể sống sót được trên núi này là vì bọn họ đã không quá tham lam. Những người mà bọn họ cướp hay tống tiền chỉ là hơi bực bội chỉ vì bị quấy rối thôi. Nhưng nếu như đám thổ phỉ quá tham lam thì có người sẽ nổi giận và sẽ làm gì đó đối với bọn họ. Latzko hiểu rõ chuyện này chỉ là Pavel quá ngu ngốc để nhận ra thôi"
"Anh đang nói là chúng ta không ở trong nguy hiểm hả?"
"Nếu Latzko có mặt ở đây thì tôi có thể nói như vậy. Tuy nhiên vì Pavel đang là thủ lãnh thì không có chuyện gì là chắc chắn cả, nhất là đối với chúng ta. Giống như tôi đã nói, bởi vì hắn căm thù Stefan đến thấu xương."
"Bây giờ anh có thể bỏ tôi xuống, Petroff."
Vasili cũng hy vọng vậy. Ôm cô quá lâu như thế này làm cho thân thể anh trỗi lên sự ham muốn mà đầu óc anh thì đang cố cưỡng lại.
"Không liệng đồ nữa chứ?"
"Tôi nghĩ là tôi có thể kiềm chế được mình trong một lúc."
Giọng nói chế giễu của cô thật ra là chắc ăn hơn là câu trả lời thẳng thắn của cô. Anh đã học biết được là khi cô nổi giận thì cô sẽ rất bộc trực.
Anh cẩn thận đặt cô xuống. Vì không có thân thể ấm áp của cô nữa, cơn lạnh lại trỗi lên trong người anh, và anh lập tức quay trở lại chuyện nhóm lửa.
Anh không biết chắc là cô sẽ làm khi anh có lời đề nghị này, nhưng anh phải nói thôi."Chúng ta nên cởi những bộ đồ ướt này ra."
"Tôi biết." cô trả lời một cách nhỏ nhẹ sau lưng anh.
Sao cô ta lại không nhạy cảm về chuyện này nhỉ? Cám ơn Chúa vì chuyện này. Và đột nhiên anh giật mình. Cô sẽ cởi đồ ra. Và bọn họ đang bị nhốt trong phòng... với một chiếc giường. Cảm giác ham muốn trỗi dậy và anh rên lên.
"Chuyện gì thế?" cô hỏi.
"Không có gì," Anh trả lời, nhưng anh đứng yên, nghiêng người qua đống củi.
"Lò sưởi, Petroff," cô nhắc anh một cách không nhẫn nại."Hay là anh nghĩ chúng ta sẽ chịu nổi mà không cần phải đốt nó lên?"
Dù sao đi nữa thì anh cũng sẽ không chịu nổi đêm nay, vậy thì anh quan tâm đến chuyện đó làm gì chứ? Nhưng anh lấy lại bình tĩnh và bắt đầu đi nhóm lửa.
"Kể cho tôi nghe là tại sao Pavel lại căm ghét anh họ của anh đi," cô nói.
Ý kiến hay. Nói chuyện gì đó để anh không suy nghĩ vớ vẩn... vì những chuyện cô sắp sửa làm.
"Pavel yêu con gái của Latzko, Arina, và có lẽ là vẫn còn yêu. Nhưng cô ta có những khát vọng cao hơn. Tám năm trước cô ta gặp được Stefan khi anh còn là một vị thái tử, và cô ta đã trở thành nhân tình của anh ấy. Bọn họ đã gây gổ và cô ta đã quay về đây. Stefan đã đuổi theo cô ta để làm hòa, và rốt cuộc là phải trả cho Latzko năm mươi đồng để ông ta cho phép cô ta rời khỏi với Stefan. Pavel thì cứ khăng khắng đòi Stefan phải đấu với hắn ta mới được."
"Anh ấy có làm không?"
"Có."
"Nghe có vẻ lãng mạn quá."
Vasili khịt mũi. "Không có gì là lãng mạn cả. Pavel đã thi đấu một cách đê tiện nhưng hắn vẫn bị thua. Chuyện ở chỗ là hắn là một kẻ thua xấu tánh. Khi Tanya bị bắt..."
"Ai là Tanya?"
Anh lờ đi giọng điệu sắc bén của cô."Tanya là tên mà Tatanina khăng khăng muốn được gọi như vậy. Giống như tôi đã nói, cô ấy lớn lên ở Mỹ và đó là tên gọi của cô ấy ở đó. Cô ấy đã không biết tên thật của mình là gì cho đến khi chúng tôi tìm được cô ấy vào năm ngoái... nhưng tôi đi lạc đề rồi. Như tôi đang nói, khi cô ấy bị bắt, Stefan phải đến đây một lần nữa, và Pavel thấy đó như là cơ hội để trả thù. Hắn đã thách đấu Stefan, lần này là bằng dao, với ý định giết chết anh ấy."
"Tôi đóan là hắn đã thua một lần nữa?"
"Đúng vậy, nhưng cô nghe hắn nói rồi. Hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, mặc dù là Latzko đã cảnh cáo hắn là ông ta sẽ giết chết hắn nếu như hắn dám thách đấu với Stefan một lần nữa"
"À, nhưng Latzko không có ở đây để thi hành lời cảnh cáo đó và... anh nghĩ hắn có thách đâú với anh không?
Anh vừa mới nghe được giọng điệu lo lắng của cô à? Chúa ơi, bây giờ anh bắt đầu tưởng tượng quá nhiều rồi. Alexandra mà lo lắng cho anh à? Có thể là khi nào con bò biết nhảy đã.
"Hắn đúng là ngu ngốc nên mới dám thách đấu với tôi," Vasili khinh miệt.
"Bộ anh nghĩ hắn thông minh hả?"
Giọng điệu của cô quá khô khan làm cho anh định chặc lưỡi. Và nó làm cho anh ngạc nhiên. Từ lúc nào anh bắt đầu cảm thấy thích thú với những lời nói xiên xỏ của cô vậy?
Ngọn lửa cuối cùng cũng bùng cháy, nó không yếu ớt như anh đã lo sợ. Chiếc lò bằng đất sẽ phải mất một lúc lâu mới làm cho căn phòng ấm hẳn, nhưng chắc chắn là không lâu như anh đã nghĩ.
Anh xoay người lại định đề nghị Alexandra lại gần lò sưởi trước khi cởi bỏ đồ. Anh đã không chuẩn bị khi nhìn thấy cô đã quấn một tấm chăn ngang người, áo choàng của cô, quần, và áo sơ mi được trải dài lên hai chiếc ghế bên cạnh cô, ngay cả đôi chân trần của cô. Anh hụt hơi. Đầu óc trống rỗng, rồi đột nhiên chỉ suy nghĩ có một chuyện. Cô hoàn toàn trần trụi dưới tâm chăn đó, hay là cô có mặt quần áo lót? Cô có mặt quần áo lót không? Anh bắt đầu tự cảm thấy xấu hổ khi đặt ra những câu hỏi mà anh không dám biết.
Anh đưa ánh mắt tránh không nhìn cô, nhưng anh không thể chú tâm vào chuyện gì để có thể giúp cho anh lờ đi phản ứng của thân thể anh. Không phải anh là người yêu cầu được có một căn phòng riêng sao? Anh đúng là điên rồi.
"Em có thể ngủ trên giường," anh thốt lên."Tôi sẽ ngủ ở dưới đất."
"Đừng điên như vậy. Tôi sẽ không giả vờ như là thích thú tình trạng này..."
Anh lập tức xoay đầu lại nhìn cô và cắt ngang với vẻ cảm thông."Chúng ta cùng suy nghĩ giống nhau đấy."
"... nhưng chúng ta là những người trưởng thành, và chỉ có một cái giường, và khi anh tháo giày anh sẽ thấy là cái lạnh đã thấm vào sàn nhà. Anh sẽ bị bệnh vào sáng mai nếu anh cố..."
"Tôi hiểu rồi, Alex!" anh độp lại, mặc dù hơi lớn tiếng.
Cô gồng cứng mình vì giọng điệu của anh. "Anh có thể kêu ai đó và đề nghị có một căn lều khác, nhưng vì ở quá xa và tiếng nhạc quá ồn, đám thổ phỉ rõ ràng là đang ăn nhậu. Tôi không nghĩ là có ai đó sẽ nghe anh."
Anh cũng nghĩ vậy, nhưng chuyện này thì không được. Anh muốn cô... thật ra thì anh không muốn, chắc chắn là anh không muốn, nhưng thân thể anh thì muốn, và anh là một người đàn ông luôn làm theo những gì thân thể mình đòi hỏi. Nhưng lần này thì anh không thể làm. Anh phản đối không cho cô biết là cô đã kích thích anh đến dường nào.
"Em nói đều đúng hết. Tôi chỉ là không ngờ em trở nên... khôn ra."
Thân hình của cô vẫn chưa thả lỏng. Cô chỉ hất cằm lên, và làm cho xương sống của cô càng cứng đơ hơn.
"Không có gì là khôn ra cả khi mà chúng ta cần có thân thể để sưởi ấm cho nhau vào cái đêm lạnh như thế này," cô nói với anh "Vì thế đừng suy nghĩ vớ vẩn, Petroff. Tôi thà là nằm bên cạnh bất cứ người nào ngoài anh, nhưng vì anh là người duy nhất ở đây cho nên..."
"Đi ngủ đi," anh gầm gừ."Đối với tôi sáng mai đến quá chậm."