Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 23
T
rời đang bắt đầu tối sầm lại, vì thế Cal quắp Chip dưới cánh tay và nhấc thằng bé như một túi khoai tây lên các bậc thềm về phía sàn gỗ. “Con rất có năng khiếu với cái trò bóng bầu dục này đấy, anh bạn. Con đã làm chú kiệt sức.”
Chip cười rúc rích khi Cal tiếp tục trút cho nó thêm vài câu tâng bốc khoác lác nữa. Cal đã hi vọng rằng chơi với thằng bé sẽ làm đầu óc nó quên đi những gì đã xảy ra vài giờ trước với mẹ nó, nhưng anh không thành công.
Anh nhìn lên và thấy Jane đang đứng phía bên trong cánh cửa Pháp với Rosie trên tay, và anh cảm thấy một cú giật choáng váng ở giữa lồng ngực. Đôi khi anh bị tấn công như thế - rất mạnh – bởi hình ảnh của hai người mà anh yêu thương hơn bất kỳ điều gì trên đời này. Đã từng có một khoảng thời gian trong cuộc đời khi anh không hề muốn bất cứ ai trong hai người họ, và anh không bao giờ để mình quên đi điều đó. Cái ký ức đó đã giữ cho anh luôn nhún nhường.
Rosie đang ôm chặt lấy con thỏ nhồi bông kinh khủng đó, và con bé bắt đầu đá lung tung và hét toáng lên khi nó nhìn thấy Chip. Ngay khi họ đã vào phía bên trong khung cửa Pháp, Cal liền thả thẳng bé xuống, hôn nhẹ lên môi Jane và bế lấy Rosie từ tay cô.
Đứa bé toét miệng đến mang tai cười với anh, rồi chép miệng búng lưỡi ầm ĩ, một mánh lới mới của nó. Anh mỉm cười và dụi mặt vào chiếc áo phông đã ướt sũng của con bé. Chỉ đến khi đó anh mới nhận thấy Jane trông có vẻ bồn chồn.
Anh nhướn một bên mày dò hỏi. “Anh ra ngoài chưa đến mười lăm phút thôi mà.”
Cô thở dài. “Chờ cho đến khi anh nhìn thấy phòng tắm đã.”
“Lại là giấy vệ sinh nữa à?”
“Và kem đánh răng. Anh quên không đóng nắp lại, và em thì phản ứng không kịp.”
Như thể biết là họ đang nói chuyện về mình, Rosie lại nhễu giãi trao cho anh một nụ cười toe toét nữa và vỗ tay với vẻ khoái chí. Cho đến lúc này anh mới nhận thấy con bé có mùi như là Crest Tartar Control vậy.
(Crest Tartar Control: một nhãn hiệu kem đánh răng.)
“Rosie có rất nhiều trò tinh quái.” Chip nói với một vẻ nghiêm trang như người lớn. “Em ấy đúng là không thể chịu đựng nổi.”
Cal và Jane trao đổi một ánh mắt thích thú.
Rosie lại đá lung tung và chìa hai tay về phía Chip, đồng thời đánh rơi con thỏ xuống đất. Cal đặt nó lên sàn, và nó ngay lập tức lao vào chân thằng bé. Chip cúi thụp xuống và cù vào bụng nó, rồi ngẩng lên nhìn Cal, trán thằng bé nhăn lại với vẻ lo lắng.
“Khi nào thì mẹ sẽ đến đón con?”
Cal thọc tay vào trong túi quần và lắc xủng xoẻng những đồng xu. “Cho con biết điều này, anh bạn nhỏ. Con thấy thế nào khi ngủ qua đêm ở đây?”
Jane nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, nhưng anh tránh ánh mắt của cô.
“Mẹ con không sao chứ?”
“Chắc chắn là không sao rồi. Con có thể ngủ trong phòng ngay cạnh phòng Rosie. Con có thích thế không?”
“Con đoán thế.” Vẻ lo lắng vẫn không biến mất trên trán thằng bé. “Nếu mẹ nói là con có thể ở lại.”
“Mẹ con đồng ý rồi.”
Cal vẫn chưa hình dung ra anh sẽ phải thông báo cái tin mẹ thằng bé đang ở trong tù cho nó như thế nào. Anh đã định sẽ nhờ Ethan giúp, nhưng khi anh gọi đến khách sạn ở Knoxville nơi em trai anh đáng lẽ phải ở đó, thì người tiếp tân nói rằng Ethan không hề đăng kí phòng. Anh hỏi về Kristy và cũng nghe câu trả lời tương tự, vì vậy hẳn là họ đã thay đổi kế hoạch rồi. Cuối cùng anh đành phải để lại tin nhắn trong máy trả lời tự động ở nhà em trai mình và hi vọng Ethan sẽ kiểm tra nó.
Anh vẫn cần phải giải thích mọi chuyện với Jane, người mà lúc này đang bắn vào anh một trong những ánh mắt nói rằng cô biết chuyện gì đang xảy ra, và tốt hơn hết anh nên nghĩ ra vài câu trả lời, đặc biệt là bởi vì trước đó anh đã làm cho cô tin rằng anh chỉ đem Chip đến chơi một lúc trước khi Rosie đến giờ đi ngủ.
Cal cúi xuống vò lên mái tóc thằng bé. “Để mắt đến Rosie một lát nhé, anh bạn nhỏ?”
“Chắc chắn rồi.”
Phòng sinh hoạt gia đình được rào xung quanh và sắp xếp không để trẻ con phá phách, nhưng họ vẫn không thể để con bé ở lại đó quá lâu, và anh cũng không kéo Jane đi xa hơn nhà bếp. Anh cố gắng trì hoãn bằng cách kéo cô vào trong vòng tay và nhấm nháp trên cổ cô. Cô rúc vào gần hơn. Không khó khăn gì để làm cô phân tâm, nhưng anh chỉ đang trì hoãn điều không thể tránh khỏi mà thôi.
“Chip sẽ ngủ lại đây với chúng ta tối nay.” Anh nói.
“Em đã nghe rồi. Đang xảy ra chuyện gì thế?”
“Đừng bực bội nhé, nhưng … Chúng ta cần phải trông chừng nó một thời gian vì Rachel đang ở trong tù.”
“Trong tù á?!” Đầu cô ngẩng phắt lên, húc thẳng vào cằm anh. “Lạy Chúa tôi, Cal, chúng ta phải làm điều gì đó.” Cô gỡ mình ra khỏi vòng tay anh và chạy về phía chiếc túi xách của mình. “Em sẽ đến chỗ cô ấy ngay bây giờ. Em không thể tin được …”
“Em yêu…” Anh chụp tay cô lại, vuốt ve nó. “Dừng lại một lát đã nào. Rachel đã làm cỏ bãi chiếu bóng. Cô ta thuộc về nhà tù.”
Jane trố mắt nhìn anh. “Ý anh là gì khi nói cô ấy làm cỏ bãi chiếu bóng?”
“Phá huỷ nhà bếp, đập nát những thiết bị, vẽ sơn lên màn hình. Toàn bộ chín yard ở đó. Như những gì anh có thể tập hợp lại được thì cô ta muốn Gabe kết hôn với cô ta, và bởi vì nó không chịu làm thế nên cô ta đã quyết định chơi sòng phẳng với nó trước khi rời khỏi thị trấn.”
“Rachel sẽ không làm điều đó.”
“Anh đã nhìn thấy bãi chiếu và tin anh đi, em đã đoán sai rồi. Odell tìm thấy hai chiếc vé xe bus Greyhound trong túi xách của cô ta. Anh đoán đây là món quà tạm biệt của cô ta dành cho Gabe.”
Jane ngồi sụp xuống trên một cái ghế đẩu cạnh quầy bếp, rồi với tay ra vuốt ve dọc theo cẳng tay anh. Cô thích chạm vào anh. Ngay cả khi họ đang tranh cãi thì thi thoảng cô vẫn vuốt ve anh. “Nhưng nó đơn giản là không hợp lý chút nào. Tại sao cô ấy lại làm một điều như thế chứ? Cô ấy yêu Gabe mà.”
“Cô ta chỉ yêu tài khoản của nó thôi.”
“Điều đó không đúng. Cô ấy quan tâm đến Gabe. Tất cả những gì anh phải làm chỉ là nhìn vào cái cách Rachel nhìn chú ấy. Anh và Ethan đã quá bảo bọc Gabe đến mức hai người đã trở nên mù quáng về những gì mà cô ấy thực sự quan tâm đến.”
“Em cũng thế, em yêu, nếu không em đã nhận ra cô ta là một kẻ cơ hội đào mỏ rồi.”
Những cái vuốt ve nhẹ nhàng của cô vẫn tiếp tục. “Anh không thấy lạ lùng khi một kẻ cơ hội đào mỏ có thể nuôi dạy nên một đứa trẻ ngoan ngoãn tốt tính như thế hay sao?”
“Anh không nói rằng cô ta là một người mẹ tồi. Hai chuyện đó không nhất thiết phải đi cùng nhau.”
Anh liếc về phía phòng sinh hoạt gia đình để kiểm tra Rosie, nhưng cũng là để tránh ánh mắt của Jane bởi vì cô có thể nhận thấy chính xác những gì đang làm anh bứt rứt. Không một đứa trẻ nào có thể tuyệt vời hơn đứa con trai nhỏ bé đó của cô, và Cal không mù đến mức không thể nhìn thấy cô quan tâm đến thằng bé đến thế nào. Anh nhớ vẻ mặt của cô ta khi cô ta kêu lên tắc nghẹn nhờ anh trông nom Chip. Tất cả sự đấu tranh đã cạn kiệt khỏi người cô ta, và cô ta dường như không có chút nguy hiểm nào với bất kỳ ai cả.
Jane lắc cái đầu lỗi lạc xinh xắn của mình. “Em chỉ đơn giản là không thấy chuyện này hợp lý chút nào. Làm sao anh biết là cô ấy có tội?”
Cal kể cho cô nghe họ đã tìm thấy những gì trong chiếc Escort. Trong khi lắng nghe, có một vẻ choáng váng sững sờ hiện lên quanh đôi mắt cô, và trái tim Cal một lần nữa rắn lại trước goá phụ Snopes. Anh hôn lên những ngón tay của Jane. Anh không thích khi bất kỳ ai khác ngoài anh làm vợ anh buồn bực.
“Nhưng làm sao em có thể sai lầm như thế về cô ta chứ? Gabe hẳn là bị huỷ hoại hoàn toàn. Tuy vậy, em vẫn không thể tin được chú ấy lại quăng Rachel vào tù.”
Cal và Jane không giấu nhau điều gì, và anh phải nói cho cô biết anh đã làm những gì, nhưng anh muốn chờ cho đến khi bọn trẻ lên giường tử tế đã. Anh khá chắc chắn rằng họ sẽ tranh cãi kịch liệt về chuyện này, và theo kinh nghiệm của mình, anh biết sự phòng vệ tốt nhất của anh khi vợ anh bực mình là lột trần cô ra nhanh nhất có thể, một điều sẽ dễ thực hiện hơn nhiều nếu không có một đứa bé và một thằng nhóc năm tuổi trố mắt đứng nhìn.
“Đi nào, em yêu. Hãy cứu vớt Chip trước khi Rosie làm thằng bé kiệt sức nào.”
***
Nhà giam khá nhỏ, không có sự phân chia riêng biệt giữa khu giam đàn ông và phụ nữ, và những lời càm ràm ầm ĩ của một tên say rượu đang vọng lại từ phía những bức tường cằn cỗi. Rachel đi đi lại lại trong phạm vi chật hẹp của căn xà lim và đấu tranh để kiềm chế cơn hoảng loạn, nhưng nó đang bao trùm lên cô. Lo sợ cho Edward, lo sợ cho chính cô. Và lo sợ rằng Gabe sẽ lại suy sụp lần nữa, giống như những gì anh đã trải qua sau khi Cherry và Jamie chết.
Gabe … Cô đã trông giờ anh xuất hiện khá lâu rồi. Chắc chắn là anh sẽ quay lại. Chí ít thì anh sẽ không bỏ đi mà không nói lời tạm biệt với anh em trai của mình, và khi anh phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra với cô, anh sẽ đưa cô ra khỏi nhà tù.
Có lẽ là do buổi đêm hoặc cái thực tế là cô đang cảm thấy vô cùng cô độc, nhưng cô không thể hoàn toàn tự thuyết phục mình rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế. Chứng cứ chống lại cô quá rõ ràng, và không có gì đảm bảo là anh sẽ tin cô cả. Cô chắc chắn là không có lời giải thích nào về chuyện làm thế nào những thứ đó lại xuất hiện trong chiếc Escort rồi.
Mọi chuyện có thể sẽ khác đi nếu như anh yêu cô. Nếu thế anh sẽ phải biết từ sâu thẳm trong tận cõi lòng rằng cô vô tội, đúng không? Nhưng anh không yêu cô, và giờ rất có thể cuối cùng anh cũng nghĩ cô tồi tệ như tất cả những người khác ở Salvation.
Cô cắn chặt môi và cố tập trung vào Edward chỉ để cảm thấy trái tim cô như đang chạy đua. Cảm giác về sự an toàn của thằng bé vô cùng mong manh, và một lần nữa nó lại bị phá huỷ. Cô muốn tin rằng Cal sẽ giữ cho thằng bé được an toàn, nhưng cô không còn chắc chắn về bất cứ điều gì nữa. Trong vài giờ đầu tiên cô thậm chí còn cho phép mình hi vọng rằng Jane sẽ đứng ra can thiệp giùm, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Cô ôm lấy mình cố chống lại nỗi sợ hãi và tự hỏi làm thế nào mà cuộc đời của cô lại trở nên như thế này? Cô không có sự phòng vệ nào chống lại Cal Bonner. Anh ta có tiền, có danh tiếng, có sự kính trọng của thị trấn, và anh ta sẽ để cô mục rữa ở nơi này nếu như anh ta nghĩ rằng điều đó sẽ bảo vệ được người em trai của anh ta.
Cánh cửa bên ngoài kêu lên ken két, và cô nhảy dựng lên khi một người đàn ông bước vào. Cô cứng người lại, chờ sẽ trông thấy Jake Amstrong vì tối nay đến phiên ông ta trực. Nhưng người đàn ông đó không phải là Jake, và phải mất vài giây sau cô mới nhận ra đó là Russ Scudder.
Hắn ta cầm vắt vẻo một điếu thuốc lá trên ngón tay khi dừng lại trước căn xà lim của cô. Đã gần nửa đêm rồi, quá muộn cho chuyện viếng thăm trong tù, và sự có mặt của hắn ta làm cô cảm thấy ớn lạnh.
“Tôi bảo Jake cho tôi vào.” Hắn ta không nhìn thẳng vào cô. “Ông ta và tôi … chúng tôi có quen biết.”
“Anh muốn gì?” Cô nhắc mình rằng căn xà lim đang được khoá, nhưng cô vẫn cảm thấy bồn chồn.
“Chỉ là …” Hắn hắng giọng, rít một hơi từ điếu thuốc. “Tôi biết tôi nợ cô, nhưng số tiền bảo lãnh của cô quá cao, còn tôi lúc này lại khá túng thiếu. Tờ séc mà cô đã đưa cho Lisa phải được đưa vào một quỹ đặc biệt.”
“Tôi biết.” Làm thế nào cô có thể nói với hắn rằng tờ séc sẽ không được thanh toán nếu như cô không lên chuyến xe bus đó vào ngày thứ Hai chứ?
“Cô thật tốt bụng vì đã cho chúng tôi số tiền đó.”
Cô không biết phải nói gì và vì sao hắn ta lại ở đây, vì thế cô giữ im lặng.
“Emily… Nó đang khoẻ lên dần. Lượng bạch cầu của nó đang giảm dần đi. Không ai trông chờ vào điều đó cả.” Cuối cùng hắn ta cũng nhìn vào cô. “Mẹ của Lisa nghĩ rằng cô đã chữa cho nó bằng đức tin.”
“Tôi không hề làm thế.”
“Con bé đã khá lên qua từng ngày kể từ khi cô đến gặp nó.”
“Tôi rất vui. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi.”
“Đó là những gì tôi đã nghĩ lúc đầu. Nhưng giờ tôi không dám chắc nữa.” Trán hắn nhăn lại và hắn hít một hơi thuốc nữa với vẻ bồn chồn. “Chuyện đó xảy ra quá nhanh, và không có bác sĩ nào có thể giải thích vì sao. Con bé cứ nói rằng cô đã nhắm mắt lại và tay cô trở nên nóng rực khi cô chạm vào nó.”
“Căn phòng lúc đó rất nóng.”
“Tôi đoán thế. Tuy vậy…” Hắn ta quăng điếu thuốc xuống và di chân lên nó. “Tôi không cảm thấy mình đúng đắn về một số việc. Đứa con gái nhỏ của tôi …” Hắn ta xoa xoa mũi bằng lưng bàn tay. “Tôi không phải là người cha tốt nhất trên thế giới, nhưng con bé có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi, và cô đã giúp nó.” Hắn lôi bao thuốc ra từ túi áo và nhìn xuống nó. “Tôi đã bảo Jake cho tôi vào đây tối nay bởi vì tôi muốn cô biết rằng tôi rất hối tiếc về một số chuyện, và rằng tôi nợ cô. Có lẽ sẽ có ai đó giúp được cô. Tất cả những gì cô phải làm là hãy cho tôi biết.”
“Không có ai cả.”
“Nếu tôi có tiền …” Hắn đút bao thuốc trở lại vào trong túi áo.
“Không sao đâu. Tôi không trông chờ anh sẽ bảo lãnh tôi ra.”
“Ý tôi là tôi muốn làm thế, nhưng …”
“Cảm ơn. Tôi rất mừng về chuyện Emily.”
Hắn ta gật đầu cứng nhắc.
Cô có cảm giác hắn muốn nói thêm điều gì đó bởi vì hắn chần chừ, nhưng rồi hắn bước về phía cánh cửa. Tuy nhiên, ngay khi vừa đến đó, hắn lại quay về phía cô. “Tôi có chuyện này phải nói với cô.” Hắn bước về phía xà lim của cô. “Tôi đã làm một vài điều mà tôi không cảm thấy tự hào gì.”
Cô lắng nghe khi hắn kể cho cô là hắn chịu trách nhiệm về chuyện cây thánh giá bị đốt cháy, những chiếc lốp xe bị rạch nát và những chữ sơn lên phía trước ngôi nhà của Annie, cả cái ví bị mất của cô nữa. “Tôi đã luôn thích Dwayne, và tôi thích công việc mà tôi đã có ở Thánh đường. Đó là công việc tốt nhất mà tôi từng có, và không có chuyện gì tử tế xảy đến với tôi kể từ lúc đó.” Một lần nữa, hắn lại với lấy bao thuốc. “Tôi đã làm việc cho Bonner vài tuần ở bãi chiếu bóng, nhưng anh ta đuổi tôi đi. Thế rồi cô xuất hiện ở đây, và khi anh ta thuê cô đã có rất nhiều thứ nảy ra trong đầu tôi làm tôi bắt đầu oán giận cô. Tôi đoán đại loại là tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi vẫn còn nợ Dwayne một điều gì đó. Nhưng cho dù là lý do gì đi chăng nữa thì những gì tôi đã làm đều đã sai.” Cuối cùng hắn cũng châm điếu thuốc, rít một luồng khói vào tận sâu trong phổi của mình.
“Anh có phải là người đã phá hoại bãi chiếu bóng không?”
“Không.” Hắn lắc đầu kịch liệt. “Không. Tôi không biết ai đã làm điều đó.”
“Tại sao anh lại kể cho tôi nghe tất cả những chuyện này?”
Hắn nhún vai. “Lisa và Fran không còn nghĩ nhiều đến tôi nữa. Nhưng tôi vẫn yêu đứa con gái nhỏ của tôi, và tôi biết là tôi nợ cô.”
Cô cố gắng hiểu điều đó. Nếu như hắn thú nhận những chuyện này vào một thời điểm khác, hẳn là cô sẽ nổi giận, nhưng lúc này cô không có sức để dành cho Russ Scudder nữa.
“Được rồi. Anh đã kể cho tôi rồi.”
Hắn ta dường như không trông chờ một lời tha thứ, và cô cũng không thốt ra lời nào.
Sau đó, khi ngồi trong bóng tối trên chiếc giường kim loại nhỏ với hai đầu gối kéo sát vào người, cô đành đầu hàng trước sự tuyệt vọng. Bất chấp cái thanh danh nhơ nhuốc của cô, bất chấp toàn bộ những chứng cứ, Gabe phải tin cô.
Anh phải tin cô.
***
Chiếc đồng hồ hiện số đặt bên cạnh giường chỉ 4:28, qua chiếc gối Cal nhìn Jane đang cuộn tròn lại trong lòng anh và biết rằng cảm giác tội lỗi đã làm anh thức giấc, cùng với nỗi lo lắng về Gabe. Nó đâu rồi chứ?
Ngay sau khi đưa hai đứa trẻ lên giường, Cal đã lái xe lên ngôi nhà trên núi, thậm chí còn kiểm tra cả ngôi nhà trong thị trấn của bố mẹ anh nữa, nhưng anh không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào về em trai mình.
Cal vẫn chưa nói với Jane anh chính là người đã yêu cầu bắt giam Rachel. Anh tìm ra đủ lý do để trì hoãn chuyện đó, chủ yếu là bởi vì anh ghét nhìn thấy cô không vui. Thế rồi họ bắt đầu làm tình, và sau đó cả hai người họ cùng ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, giấu cô chuyện này là không đúng, và anh nhắc mình phải báo cho cô biết ngay khi cô tỉnh dậy. Không thêm lý do nào nữa. Không trì hoãn gì nữa. Anh chỉ đơn giản là phải làm cô hiểu được mà thôi.
Chuyện đó sẽ không dễ dàng gì. Jane không có gia đình nào cả, vì thế cô không hoàn toàn hiểu được mối ràng buộc mà anh có với hai người em trai của mình. Và cô không biết Gabe đủ lâu để nhận ra rằng em trai anh dễ bị tác động như thế nào. Nhưng Cal biết. Và anh bảo vệ em trai mình một cách sốt sắng như với bất cứ ai mà anh yêu quý.
Anh nghĩ đến chuyện Rachel chỉ có một mình trong xà lim lạnh lẽo và tự hỏi liệu cô ta có đang thức hay không, có lo lắng về đứa con trai của mình hay không.
Tại sao cô ta không nghĩ đến đứa con của mình trước khi cô ta tấn công Gabe chứ?
Anh muốn tin rằng cô ta hành động một cách bốc đồng, hoàn toàn không cân nhắc gì đến hậu quả mà sự tàn nhẫn của mình gây ra cho một người đàn ông cuối cùng cũng đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng điều đó cũng không bào chữa được cho cô ta. Cô ta là một trong những người luôn chỉ biết nghĩ đến mình, không thể nhìn thấy xa hơn những nhu cầu và sự giận dữ của riêng mình, và giờ cô ta phải gánh chịu hậu quả. Cảm thấy hài lòng vì mình đang làm một điều đúng đắn, Cal cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Một giờ sau, anh bị dựng dậy bởi tiếng chuông cửa cùng với những tiếng đập uỳnh uỳnh giận dữ. Jane nhảy dựng lên bên cạnh anh. “Có chuyện gì thế?”
“Ở lại đây.” Cal đã ra khỏi giường. Túm lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, anh thọc tay vào trong ống tay áo trong lúc chạy ra khỏi phòng ngủ và lao xuống cầu thang. Khi ra đến cửa trước, anh nhìn qua lỗ cửa. Cảm giác nhẹ nhõm quét xuyên qua người khi anh nhìn thấy Gabe ở phía bên ngoài.
Anh mở tung cửa ra. “Em đã ở nơi quái quỷ nào thế?”
Gabe trông vô cùng kinh khủng, mắt đỏ quạch và có vẻ kiệt sức, râu ria lởm chởm trên hàm. “Em không thể tìm thấy Rachel.”
Cal lùi lại để Gabe vào trong. “Em có chìa khoá. Sao không tự mình mở cửa vào nhà?”
“Em quên mất. Và em cần nói chuyện với anh.” Anh thọc tay qua mái tóc. “Anh có nhìn thấy Rachel ở đâu không? Cô ấy lẽ ra phải đang ở nhà Kristy, nhưng không có ai ở đó cả. Em đã lái xe lên ngôi nhà trên núi, nó hoàn toàn trống rỗng. Chúa ơi, Cal, em không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả. Em sợ cô ấy đã bỏ đi rồi.”
“Cal, có chuyện gì thế?”
Cả hai người họ cùng ngẩng lên nhìn Jane đang bước xuống cầu thang. Cô đã mặc vào một chiếc váy ngủ màu hồng với hình Tinker Bell ở phía trước. Cái thực tế rằng một trong những nhà vật lý lỗi lạc nhất thế giới lại có sở thích mặc đồ ngủ có in hình vẽ hoạt hình thường làm Cal mỉm cười, nhưng không phải lúc này. Anh muốn giữ cô tránh xa chuyện này.
Sự bồn chồn của Cal càng tăng lên khi Gabe vội vàng lao tới chân cầu thang. Em trai anh đã luôn là một người đi lại chậm rãi và nhẹ nhàng, điệu bộ luôn kiềm chế. Giờ động tác của Gabe lại hoàn toàn hoảng loạn. “Tôi không thể tìm thấy Rachel. Tôi đã bỏ cô ấy ở lại bãi chiếu bóng như một thằng đần, và tôi vẫn chưa nhìn thấy cô ấy kể từ lúc đó.”
Jane trông có vẻ bối rối. “Cô ấy đang ở trong tù còn gì.”
Gabe trố mắt nhìn cô. “Tù ư?”
Jane chạm vào cánh tay anh, vẻ mặt cô biểu lộ rõ vẻ quan tâm. “Tôi không hiểu. Cal bảo với tôi Rachel đã phá hoại bãi chiếu thế nào, và rằng chú đã tống cô ấy vào tù.”
Vài giây trôi qua, rồi cả Gabe và Jane cùng quay về phía Cal, chuyển động đó đồng loạt đến mức đầu họ hẳn là phải gắn liền với nhau.
Cal cựa quậy với vẻ không thoải mái. “Anh không thực sự nói rằng Gabe đã làm điều đó, em yêu. Em chỉ giả định …”
Cô lại bắt đầu hình thành cái ánh mắt long sòng sọc đó, và Cal nhanh chóng quay sang Gabe, cố giữ giọng mình bình tĩnh và êm ái khi lên tiếng. “Rachel là người đã phá huỷ bãi chiếu bóng, Gabe. Anh rất tiếc. Bọn anh tìm thấy số tiền cất trong cuốn sổ cùng với vài thứ khác nữa, chúng được giấu trong chiếc Escort. Anh biết em hẳn sẽ muốn Odell thực hiện chuyện bắt giam, vì thế anh đã làm điều đó thay cho em.”
Giọng Gabe nghe như thể bị kéo qua một tờ giấy nhám. “Anh đã yêu cầu tống giam Rachel sao?”
Cal chỉ ra sự thật một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. “Cô ta đã phạm luật.”
Điều tiếp theo mà anh biết là anh đang bay ngang qua phòng giải trí. Khi bắp chân anh tông sầm vào mép của đài phun nước Las Vegas, anh bị mất thăng bằng và ngã ùm xuống nước, mông hạ cánh xuống trước.
Gabe nhìn nước bắn tung toé lên trên thành đài phun nước trong khi cố gắng hớp đủ khí vào trong phổi để thở. Một khi anh đã có thể thở, anh sẽ giết gã anh trai của mình.
Cal vật lộn để ngồi dậy, chiếc áo choàng nổi bồng bềnh xung quanh anh. “Cô ta đã làm cỏ bãi chiếu bóng của em! Cô ta thuộc về nhà tù!”
Gabe phừng phừng nổi giận và phóng về phía đài phun nước, nhưng trước khi anh có thể tới đó, Jane đã quăng mình vào giữa họ. “Dừng lại ngay! Chuyện này sẽ không giúp được Rachel!”
“Giúp Rachel cái đít!” Cal kêu lên, gạt nước ra khỏi mắt. “Gabe mới là người cần sự giúp đỡ!”
Gabe lách vòng qua Jane và với xuống túm lấy cổ chiếc áo choàng của anh trai mình. “Đó là bãi chiếu bóng của tôi, đồ khốn kiếp, không phải của anh! Và anh đếch có quyền quái gì cả!” Anh nhận ông anh trai xuống nước trở lại.
Chúa ơi … Anh toát mồ hôi hột. Rachel đang ở trong tù, và đó có lẽ là lỗi của Cal, nhưng nó cũng là lỗi của anh bởi vì anh đã bỏ chạy. Vào lúc đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ là bỏ chạy thật xa. Anh quá hèn nhát để ở lại đó và đối mặt với những gì đã xảy ra.
Anh phải đến chỗ cô, và anh xoay nhanh về phía cửa chỉ để đông cứng lại khi một giọng nói nhỏ xíu, quen thuộc vọng tới từ phía trên đầu cầu thang.
“Gabe?”
Anh ngẩng lên và nhìn thấy Chip đang đứng đó trong chiếc áo T-shirt Người đàn ông Chân chính và chiếc quần lót cotton màu trắng của mình. Một đuôi tóc màu nâu nhạt dựng lên phía sau gáy, và những giọt nước mắt bàng bạc lấp lánh trên má thằng bé.
“Gabe?” Nó thì thào. “Mẹ đâu rồi?”
Gabe cảm thấy như thể trái tim anh đang vỡ tan ra thành từng mảnh, nhưng lần này nó không tràn ra mật đắng. Lần này nó ứa ra một luồng máu đỏ tươi mới mẻ, đầy sức sống, đầy nhu cầu và tình yêu. Anh nhảy lên từng hai bậc thang một và kéo thằng bé vào trong vòng tay. “Không sao đâu, anh bạn nhỏ. Chú sẽ đi đón mẹ con ngay bây giờ.”
Đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào trong mắt anh. “Con muốn mẹ.”
“Chú biết, con trai. Chú biết.”
Anh cảm thấy Chip run rẩy dưới tay anh và biết rằng thằng bé đang khóc. Để bảo vệ sự riêng tư của nó, anh bế nó vào trong căn phòng dành cho khách. Không có một chiếc ghế êm ái nào cả, vì thế anh ngồi lên mép giường và ấp ủ thằng bé trong lòng.
Những giọt nước mắt của đứa trẻ nhỏ gần như là câm lặng. Gabe ôm nó trong lòng và vuốt ve mái tóc nó. Anh cần phải giải quyết chuyện này cũng cần kíp như việc anh cần phải đến chỗ Rachel.
“Có chuyện gì đó đã xảy ra với mẹ con, phải không?”
“Có một sự hiểu nhầm, một vụ lộn xộn lớn. Mẹ con vẫn an toàn, nhưng chú nghĩ mẹ con có thể sẽ hoảng sợ, và chú phải đến để đón mẹ.”
“Con cũng hoảng sợ.”
“Chú biết con sợ, con trai, nhưng chú sẽ đưa mẹ con quay trở lại với con rất nhanh thôi.”
“Mẹ có chết không?”
Gabe áp đôi môi của mình lên đỉnh đầu đứa trẻ. “Không, mẹ con sẽ không chết. Mẹ con sẽ ổn cả. Chỉ sợ hãi thôi. Và có lẽ cũng nổi điên nữa. Mẹ con có thể trở nên cực kỳ điên tiết.”
Chip rúc vào gần hơn, và Gabe vuốt ve cánh tay nó. Cảm giác thật tuyệt làm anh chỉ muốn khóc oà lên.
“Tại sao bố của em Rosie lại ngồi trong đài phun nước?”
“Chú ấy … uh … bị trượt chân.”
“Gabe?”
“Sao thế?”
Hơi thở nhẹ nhàng mềm mại của đứa trẻ như một tiếng thì thầm trong căn phòng tối om im ắng. “Con tha thứ cho chú.”
Nước mắt làm mắt Gabe cay xè. Chip đã tha thứ quá dễ dàng. Đứa trẻ này quá cần sự ổn định đến nỗi mà nó sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được điều đó, thậm chí là gạt sang một bên sự sai trái mà Gabe đã gây ra cho nó.
“Con không phải làm như thế. Những gì chú đã làm thực sự rất tồi tệ. Có lẽ con cần phải nghĩ thêm về điều đó.”
“Okay.”
Gabe cầm lấy tay thằng bé trong tay mình và vuốt ve lòng bàn tay nó bằng ngón cái.
Đầu thằng bé ngả tựa vào ngực anh. “Con đã nghĩ về chuyện đó.” Nó khẽ nói. “Và con tha thứ cho chú.”
Gabe hôn lên mái tóc nó lần nữa, chớp mạnh mắt, rồi thả lỏng ra lùi lại đủ xa để nhìn xuống gương mặt nhỏ xíu của Chip. “Giờ chú phải đi tìm mẹ con. Chú biết con sẽ cảm thấy sợ hãi cho đến khi mẹ con quay lại, vậy sao con không lẻn vào phòng Rosie cùng với vài tấm chăn và làm một cái giường cho mình trên sàn nhà bên cạnh cũi của con bé? Như thế con sẽ cảm thấy khá hơn chứ?”
Chip gật đầu, rồi cựa quậy rời khỏi đùi Gabe và túm lấy chiếc gối của nó. “Con đã từng ngủ ở trong phòng của em Rosie khi con còn bé. Chú có biết chuyện đó không?”
Gabe mỉm cười với nó và cầm lấy chăn bông. “Không đùa chứ?”
“Uh-huh. Chúng ta sẽ phải tuyệt đối im lặng để không làm em ấy thức dậy.”
“Tuyệt đối im lặng.” Với chăn bông kẹp dưới một tay, anh nắm lấy tay Chip và bước ra ngoài hành lang.
“Gabe?”
“Sao thế?”
Chip dừng lại và ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mở to và tha thiết. “Con ước gì Jamie cũng có thể ngủ trong phòng của em Rosie.”
“Chú cũng thế, con trai.” Gabe nghẹn ngào. “Chú cũng thế.”
Gabe sẵn sàng xé tan cả thị trấn Salvation ra thành từng mảnh để đưa Rachel ra khỏi tù, nhưng thật may mắn, ngay khi anh nện thình thình lên cánh cửa trước của nhà Odell, viên cảnh sát trưởng đã thức dậy ngay, vì thế điều đó là không cần thiết.
Vào lúc bảy giờ sáng, Gabe đang đi đi lại lại trên sàn nhà của căn phòng chính trong sở cảnh sát, mắt anh dán vào tấm cửa sắt dẫn vào khu nhà giam. Ngay khi anh có cơ hội, anh sẽ xé xác gã anh trai của anh ra.
Nhưng anh biết anh đang nhấc lời buộc tội ra khỏi nơi mà nó thuộc về đó. Nếu anh không bỏ chạy thì những chuyện như thế này đã không thể xảy ra.
Khi anh rời khỏi bãi chiếu bóng, anh đã lái xe xuyên qua ranh giới Hạt và dừng lại ở một trạm dừng dành cho xe tải qua đêm để uống một thứ cà phê giết người và đối mặt với những con quỷ trong mình. Thời gian cứ trôi qua, và gần đến bình minh anh mới thông suốt rằng Rachel đã hoàn toàn đúng. Anh đã sử dụng bãi chiếu Niềm Kiêu hãnh của Carolina để trốn tránh. Mặc dù anh đang tồn tại, nhưng anh không thực sự sống. Anh không có đủ dũng cảm.
Cánh cửa mở ra, và Rachel xuất hiện. Cô sững lại khi nhìn thấy anh.
Mặt cô xanh lét, tóc cô rối bù, và chiếc váy in hoa của cô là một đống vải nhăn nhúm. Đôi giày đen thô kệch rơi phịch xuống ở phía dưới đôi chân mảnh khảnh của cô trông như những khối bê tông - thêm một gánh nặng nữa vít cô trĩu xuống. Nhưng chính đôi mắt cô đã khoan một lỗ sâu hoắm trong ngực anh. To, buồn, hoàn toàn bấp bênh.
Anh phóng qua căn phòng và kéo cô vào trong vòng tay. Cô rùng mình, và trong lúc cô run rẩy trong lòng anh, anh lại nghĩ đến Chip - người đã làm điều tương tự một lúc trước đó. Và rồi anh không nghĩ đến bất kỳ điều gì khác nữa ngoài việc ôm chặt người đàn bà cau có, bướng bỉnh nhưng đầy yêu thương đã kéo anh quay trở lại từ nấm mồ của chính mình này.